Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ngày mười tháng mười năm đầu tiên, Cảnh Hàn, tết Hàn Y.
Mùa đông vừa mới qua không lâu, nhiệt độ mùa thu, còn chưa hoàn toàn hạ xuống, nhưng cảnh sắc mùa thu, đã càng thấy Tiêu Tác. Hạt giống trên đồng hoang đã sớm thu hết, cây cối đã rơi hết lá cây cuối cùng. Giữa dãy núi, cũng đã cởi đi áo ngoài tráng lệ thu nhật, màu sắc trở nên xám xịt ngưng trọng. Đại Hà Đào Đào, thôn trang bên bờ sông, lúc này cũng đều có cảnh tượng rách nát. Một đội thuyền, lúc này dọc theo dòng Hoài Hà mà xuống.
Đội tàu do sáu chiếc thuyền tạo thành, có lẽ bởi vì có bối cảnh quan gia, trên mỗi chiếc thuyền đều có quan binh canh giữ, mà bởi vì vận chuyển hàng hóa nặng nề, đường thủy trên thuyền cũng thật không cạn. Trên chiếc thuyền lớn phía trước nhất, một đám người trẻ tuổi phú quý đang đi lên bờ trên mạn thuyền, còn có một người trẻ tuổi khác đang nói chuyện với mọi người.
"Không xa phía trước, mọi người có thể nhìn thấy thôn đó, bên cạnh thôn có tượng Quan Âm Bồ Tát, năm nay lũ lụt, lũ lụt nhấn chìm thôn, tượng Quan Âm cũng đổ. Nhưng về sau không có lương thực, không ít người vẫn tới bái Quan Âm, mỗi ngày quan phủ đều ở bên trong phát cháo, mấy ngày trước ta trở về nơi này, nhìn thấy không ít người..."
Sông lớn đi về phía trước, vòng qua góc nhỏ phía trước, liền nhìn thấy tường đổ vách tường đổ nát, thôn cũ đã bị phá hủy, chỉ còn lại một đoạn tường thấp, Quan Âm bên cạnh thôn như đứt làm hai đoạn, một đoạn ngã trong bùn đất. Trong thôn có rất nhiều người, quần áo gầy yếu không chịu nổi, cũng có người mang theo khối lớn nhỏ, bờ sông có một cái bàn, lúc này đang phát cháo, một chiếc thuyền quan dừng ở bên cạnh.
Thanh âm ồn ào khiến người hít thở không thông từ bên kia truyền tới.
đói khát là nỗi thống khổ khiến người ta khó có thể chịu đựng được, nhưng khi hắn phản ứng lại, cũng không để cho người ta cuồng loạn, bởi vì khí lực cuồng loạn đã không còn. Lúc này còn chưa đến thời điểm phát cháo, những dân đói này tụ tập ở ngoài thôn, hoặc ngồi hoặc nằm, người lớn ôm hài tử, người lớn ôm lấy hài tử., Phu nhân ôm vợ, người một nhà thường dựa sát vào nhau, ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không nhiều. Nhưng bởi vì đám đông tụ tập, một số ít trẻ con vẫn khóc, cũng có một số ít người lớn sẽ khóc rống lên. Trong đám đông này, bầu không khí lại khiến người ta cảm thấy tê dại cả da đầu.
Các quý công tử trên thuyền nhìn một màn này, có chút trầm mặc, cũng có người thấp giọng nói: "Sớm hai năm, chúng ta cũng đã gặp đói đói... "
"Chư vị cũng không cần vì tình cảnh này quá mức khổ sở, tuy lúc này quan phủ cứu trợ lương thực thiên tai không nhiều lắm, nhưng trong những người này, còn không có người chết đói, chỉ là khó có thể ăn no thôi." Người trẻ tuổi kia mở miệng an ủi thích hợp, sau đó nói: "Chỉ là thời tiết này mắt thấy bắt đầu trở nên lạnh lẽo, mà giá lương thực phụ cận, đã tăng đến ba mươi sáu lượng đá... "
"Hừ, nếu tuyết rơi rơi, ba trăm sáu mươi lượng cũng phải tăng lên! Bao nhiêu người sống qua mùa đông này!" Có người thô giọng hừ một câu, đó là một nam tử tướng mạo đôn hậu trong đám người. Hắn mặc dù quần áo không tệ, nhưng thoạt nhìn thường thường xuống đất làm việc, người có sức lực. Nói tới đây, hai đầu lông mày có chút âm trầm.
Mọi người hơn phân nửa cũng có thể nghĩ đến điểm ấy, cũng là lúc này, một công tử vốn đứng bên dây thuyền rất có phong độ đi tới: "Lần này Thương Dương gia ta vận chuyển tới, tổng cộng có năm trăm thạch mễ lương, ta nguyện quyên góp ba trăm thạch trong đó., Cứu trợ và những người này, mặt khác bán với giá thấp hai trăm thạch, thu hồi phí tổn, sau đó Kính Dương gia ta đang mua một ngàn năm trăm thạch gạo lương thực, cũng theo lệ cũ làm việc này." Người nói chuyện này, lại là người của Giang Ninh, Dương Dật, người nối nghiệp của Dương gia.
Hắn vừa nói như vậy, lập tức trong đám người có người nói: "Đều là của nhà ta!"
Lúc này còn có người noi theo, người trẻ tuổi vừa nói chuyện vội vàng phất tay: "Chư vị! Chư vị! Xin hãy nghe lời tiếp theo. Tâm ý của chư vị, những dân chúng trong khu tai ương đều sẽ cảm kích, nhưng nghe lời kế tiếp, không thể quyên góp được."
Hắn thấy mọi người nhìn sang phía này, mới tiếp tục nói: "Lần này trước khi đi, Đông gia nhà ta đã nhiều lần nhấn mạnh, lần cứu trợ thiên tai này, mấu chốt không phải ở chỗ cho quan phủ bao nhiêu lương thực, mà là phải thật sự đánh giá lương thực xuống, lần này vận chuyển mễ lương thực qua đây., Càng nhiều càng tốt, hơn nữa một bên chỉ có thể bán, hai bên còn không thể thực sự bán giá quá thấp. Việc này thuộc về Hà đại nhân quyết định, nhưng tại hạ cảm thấy, giá lương thực ba mươi sáu lượng, chỉ sợ chúng ta cũng chỉ có thể giảm xuống khoảng ba mươi lượng, đợi đánh tới ba mươi lượng rồi., Mới có thể tiếp tục giảm xuống. Chư vị nếu bán lương thực với giá mấy lượng đá, tại hạ cam đoan, không đến một ngày, chín thành trong đó, sẽ bị tất cả nhà buôn bán buôn lương thực ăn vào bụng, như vậy không những không có ích, ngược lại trợ giúp tăng thêm khí diễm cho những người kia."
Đạo lý này mọi người cũng muốn có được, người trẻ tuổi dừng một chút: "Có điều, lần này chư vị đi qua, có một số việc, e rằng Hà đại nhân vẫn sẽ mời chư vị giúp đỡ, lần này tình hình tai nạn mở rộng, trong thành cứu trợ lương thực., Người có chút không đủ, vài lần thiếu chút nữa còn tạo thành chuyện hỗn loạn đả thương người. Mấy ngày nay các vị công tử đến ngoài thành, không ngại ra ngoài thành hỗ trợ nấu chút cháo. Hà đại nhân cùng nhà đông ta đều đã nói qua, nếu đã tới, có thể tự tay làm một cái, ý nghĩa là bất đồng. Hà đại nhân cũng nhất định sẽ cam đoan an toàn cho chư vị, cái này có thể yên tâm."
Một khi tai họa khuyếch trương, trong thành thị tất nhiên sẽ đóng cửa thành, đến ngoài thành phát cháo miễn phí, sẽ có nguy hiểm nhất định. Mọi người vốn trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng nghe người trẻ tuổi nói đến đây, lúc này liền có người nói: "Có thể tới hỗ trợ, chúng ta sao có thể lo lắng chuyện đó!"
Người trẻ tuổi kia cười cười: "Đương nhiên, mấy ngày nay chư vị làm cháo miễn phí ở ngoài thành, phải mang lương thực tới cho chư vị."
Trong đám người có người cười ha hả: "Vậy ta sẽ ở lại thêm mấy ngày, đem ta mang đến đây, tất cả đều coi như xong!"
Dương Dật nói: "Nếu đã như vậy, vậy ước định ba trăm thạch của ta vẫn không thay đổi, mấy lần bán ra sáu thành, sau khi ta trở về Giang Ninh, lại mua thành lương thực hoặc Đông Y, lương thực bán về nơi này, Đông Y quyên góp. Ta thấy thời tiết này, bọn họ cũng rất cần thứ này."
Lời này của hắn khiến cho mọi người nghị luận, lúc này bầu không khí trên boong thuyền vẫn đang sôi sục hẳn lên. Người trẻ tuổi kia cũng không nói nhiều nữa, lặng lẽ thối lui sang một bên. Ánh mắt Dương Dật trong đám người lặng lẽ đi theo hắn, nhìn hắn một bên mạn thuyền, lấy ra một quyển sách, rút ngắn thời gian xem vài câu. Vận lương lần này đối với Mang Dương Dật mà nói, chẳng qua chỉ là hành vi buôn bán đơn thuần mà thôi., Cũng không có quá nhiều hưng phấn, trên thực tế, trong đám người cũng có một bộ phận nhỏ, là bộ dạng này. Một đoạn đường đi hướng Hoài Nam, có thể kiếm được bao nhiêu tiền, đối với hắn mà nói ý nghĩa không lớn, ngược lại người trẻ tuổi này, là dọc theo đường đi làm cho hắn có chút chú ý.
Lần này do quan phủ chủ dẫn dắt, trong hành động cứu trợ thiên tai của phủ công chúa quốc gia, có một nguồn lực lượng luôn ở sau lưng hoạt động, điều khiển. Kính Dương gia là Giang Trữ đệ nhất thương gia, hắn có thể biết tất cả những thứ này đến từ phủ Tả tướng phía bắc, mà ở chỗ sâu xa hơn, hắn lại thấy được bóng dáng vị kia mười bước một tính là Ninh Lập.
Liên lạc mọi người tập trung, an bài đường đi, ngủ lại, dọc theo đường đi cũng tương đối hài hòa với mọi người, nói chuyện trên trời dưới đất, mặc dù một phần lớn là do Khang hiền bên kia an bài trước, nhưng cho tới nay tiếp xúc với tất cả mọi người là người trẻ tuổi tên là Đường Văn. Mấy ngày nay tiếp xúc, hắn cùng tất cả mọi người đánh thành một mảnh, mà trong lúc nói chuyện, có vô tình hay không, đối phương luôn ảnh hưởng đến sự thông cảm, địch tâm của hắn.
Đương nhiên, trước khi rời khỏi Giang Trữ, Công chúa Thành quốc và Khang hiền đã từng tiếp đón những người này, vì việc tốt mà làm nội tâm của mọi người in dấu. Mà dọc theo đường đi, người trẻ tuổi kia cũng tại khu vực thần diệu của mọi người, một mặt xác định có thể kiếm tiền., Mặt khác lại có thể kích động mọi người trắc ẩn, nhiều lần nói cho bọn họ là đang làm chuyện tốt. Nói cho bọn họ biết những tiểu thương vô lương kia làm hại người như thế nào, có bao nhiêu người sẽ chết đói, nói cho bọn họ biết người bị chết đói sẽ thê thảm đến cỡ nào, thỉnh thoảng cũng kể vài câu chuyện liên quan tới người nghèo khổ, về chuyện người giàu có thiện nhân quả.
Những người đi theo này, một phần rất lớn, chỉ là con cháu nhà chủ tiểu địa trong thôn. Trong nhà bọn họ có lẽ có lương thực, nhưng kiến thức cũng không nhiều, có đọc sách, cuối cùng cũng không thể thi vào quan trường. Một phen tiếp kiến Khang hiền hiền., Nói với bọn họ về tình hình tai nạn, lại khen ngợi bọn họ, khiến bọn họ vinh quang không tìm được phương bắc. Sau đó lại là một đường dẫn dắt, nhuộm đen. Nếu không phải một loạt thủ đoạn này hoàn toàn tương đương, bọn họ lúc này cũng chưa chắc sẽ nói muốn cứu hết lương thực. Thậm chí Kính Dương Dật còn hoài nghi, địa điểm cứu trợ thiên tai vừa rồi, có phải đều là đối phương cố ý an bài hay không.
Vừa rồi hắn nói với sáu thành lương thực cứu trợ thiên tai chỉ là góp vui. Dọc theo đường đi, hắn nhìn hành động của người trẻ tuổi kia, nhìn hắn thỉnh thoảng trốn ở một bên rút không đọc sách, yên lặng đọc sách, dĩ nhiên chỉ là thư tứ thư học được học từ học sinh trong một quyển sách. Hắn cũng thật sự tò mò, nếu như nói bàn tay ở phía bắc thật sự thao túng tất cả những thứ này, như vậy... Hắn rốt cuộc bồi dưỡng ra bằng cách nào...
Dương Dật đang quan sát hết thảy, thuyền lầu hai khẽ mở một khe cửa sổ, cũng có một đôi mắt đang nhìn xuống phía dưới. Đó là quý nhân chân chính trên thuyền, Kính Dương Dật sở dĩ nguyện ý góp vui hỗ trợ, một nguyên nhân rất lớn, cũng là vì sự tồn tại của nàng.
Phía sau cửa sổ là một khuôn mặt thiếu nữ tràn ngập quý khí, mấy ngày nay, nàng cũng đang yên lặng quan sát tất cả biến hóa.
"Người mà phía bắc phái tới, làm không tệ." Có lẽ bởi vì tình tai nạn nghiêm trọng, hai đầu lông mày của Chu Bội mang theo một chút u buồn, nhưng vào lúc này, vẫn nhẹ nhàng cười cười.
Một ngày này, giá lương thực Hoài Nam, là ba mươi sáu mười mốt lượng đá, tiếng kêu than khắp nơi.
Phía nam như thế cũng tương đối xa phía bắc, cũng có tình huống tương tự như vậy. Ngày đông qua đi, bầu không khí khẩn trương của khu tai ương đã căng thành một dây cung. Nửa tháng trước, Ninh Nghị tọa trấn kinh thành thao túng nhóm lương thực đầu tiên tiến vào., Nhưng biến hóa sau này, là bách tính bình thường, cũng không có quá nhiều để có được. Ăn mày và lưu dân bắt đầu tụ tập về thành thị, ăn không được cơm càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều đang tìm lương thực. Mà trong tình huống như vậy, nhân sĩ thiện tâm, vẫn phải có.
Phốc châu, huyện hiếu nghĩa, trạch viện Quách gia, đại hộ ngoại, hơn một ngàn người đều đang tụ tập, mười cái nồi lớn xếp thành một hàng, đưa cháo nóng hổi cho dân đói. Dân đói lấy được cơm canh vội vàng uống, trước khi đi, nửa số người cũng đều cảm tạ.
Huyện hiếu nghĩa, thời kỳ Trinh Quán vì Quách Hưng có hiếu nghĩa nên mới thành danh. Quách gia lúc này khó nói có phải được truyền thừa từ thời Đường hay không, nhưng Quách gia thiện tâm, đúng là mười dặm tám thôn, có miệng toàn bia mộ.
Ngoài viện, là hai thế giới.
Tường viện cao cao ngăn trở tiếng động lớn rầm rĩ. Lý Liên ngồi ở trên phòng khách, đang uống trà chờ gia chủ Quách gia Quách Minh Lễ đi ra. Không lâu sau, gia chủ Quách gia đã hơn năm mươi tuổi đến chào hỏi vị phó vận chuyển sứ mới nhậm chức này. Lý tần tỏ vẻ cảm tạ Thiện Hành ở bên ngoài, đối phương cũng khiêm tốn vài câu.
"Thực không dám giấu giếm, Quách lão gia, lần này bổn quan tới đây, là vì chuyện giá lương thực bên ngoài."
Giọng điệu của Lý tần rất ôn hòa, đối phương cũng cười theo: "Ách, không biết việc này... có quan hệ gì với Quách mỗ không."
"Quách lão gia cũng biết rồi, triều đình không thể để giá lương thực tăng lên như vậy, chúng ta đã đến đây vận khí. Bây giờ giá lương thực bên ngoài, thời gian trước chúng ta đánh một chút, ngươi cũng thấy đấy, cược ba mươi lượng rồi, còn phải tiếp tục chèn ép nữa. Vòng tiếp theo, chúng ta hi vọng giá lương thực là hai mươi lăm lượng, đến lúc đó hi vọng lương thực Quách gia cũng bán như vậy. Quách lão gia, giá lương thực hai lăm hai mươi mốt đá, bình thường kiếm được mười lượng, ngài nói sao?"
Ông lão kia bắt đầu bối rối: "Đại, đại, đại nhân, tiểu lão nhi... Không hiểu, tiểu lão nhi... Mỗi tháng đi cứu trợ thiên tai phát cháo miễn phí, lương thực phải đi ra ngoài mấy trăm thạch, mùa đông này còn có mấy tháng, giá lương thực... Cùng tiểu lão nhân có gì liên quan."
Lý Thông nhấp một ngụm trà, cũng mỉm cười chắp tay: "Quái gia thiện tâm từ trước đến nay đều có cái danh hiếu nghĩa. Lý mỗ từ trước đến nay đều bội phục. Lần tai họa này đến đây, Quách gia có thể lấy ra nhiều lương thực như vậy. Nếu xong việc, bản quan nhất định sẽ dâng lên bảng hiệu, gõ chiêng gõ trống, tự mình đưa tới phủ. Nhưng giá lương thực có quan hệ với Quách gia. Ta biết Quách gia có lương thực, lương thực mà Bang châu mang theo, lấy Quách gia các ngươi cầm đầu, các ngươi không bán, tất cả mọi người đều đang nhìn, như vậy không tốt lắm."
"Đại nhân oan uổng quá, bọn họ không bán thì có quan hệ gì tới tiểu lão nhân chứ, đại nhân... tiểu lão nhân đã có nhiều lương thực như vậy rồi, đại nhân... không có đạo lý này đâu."
"Đạo lý thì nói thế nào, ngươi không tiếc cháo, lại quyết không bán lương thực. Quốc triều có pháp lệnh, kho hàng kỳ, nâng giá riêng, ta có thể làm ngươi, nhưng ta thấy Quách gia có một phần thiện tâm, bản quan từ trước đến nay tôn trọng người thiện tâm, bởi vậy đành phải tự mình nói."
Ánh mắt Lý Liên ấm áp, lão nhân kia do dự một hồi lâu, cuối cùng cắn răng: "Đại nhân, cái này... Cái này không thể nói rõ, hàng tồn nâng giá, đại nhân, tiểu nhân không đem lương thực đưa ra ngoài giá cao, cái này cũng không tính là tư giá a. Hơn nữa... lão nhân gia đại nghiệp lớn, rất nhiều người cùng đi theo ăn cơm., Trong nhà để chút lương thực, cũng vì để phòng bị hoang niên, mà lương thực này cũng có các vị cổ phần gia tộc, mọi người không gật đầu, tiểu lão nhi sao dám tự mình cầm đi bán a. Đại nhân thông cảm... Năm xưa tai nạn, cũng không có quan phủ buộc phải bán lương thực a, đại nhân, tiểu lão nhi nguyện ý quyên lương thực, quyên góp lương thực..."
Không cho phép tồn trữ kỳ lạ, nâng giá vật lên, kỳ thật đây là pháp lệnh ở triều nào cũng có. Bất quá từ trước đến nay tồn tại trên thế gian không phải là vấn đề pháp lệnh, mà là pháp lệnh có thể ra kinh hay không, có thể thi hành hay không. Tỷ như cứu trợ thiên tai, đa phần mọi người đều biết, chỉ cần nghiêm túc pháp luật., Giết sạch đám gia hỏa tham vu oan pháp, giết, thậm chí chỉ xử lý một nhóm, giết một nhóm cũng có thể giết gà dọa khỉ, vấn đề là tội phạm nhiều người phẫn nộ, căn bản không ai dám làm.
Võ Triều cổ vũ thương sự, trên thị trường cũng tương đối tự do, giá cả dao động, rất nhiều lúc đều là tùy ý điều tiết thị trường. Đến thời điểm này, quan phủ thường cất giữ không có quá nhiều biện pháp xử lý., Đương nhiên, vấn đề bản chất nhất cũng không phải là không có biện pháp, mà ở làm quan phủ cũng trở thành một đầu sợi xích lợi ích, phải dựa vào nghiêm tra cưỡng ép ngăn chặn loại chuyện này, cơ bản cũng không có khả năng. Đây cũng là nguyên nhân đám người Tần Tương Nguyên biết rõ lần này đói hoang nhờ cực độ man đánh không lại.
Tuy nhiên... không có khả năng ngăn chặn được toàn bộ cơ thể, nếu muốn động vào trong đó một hai người, thì Lý tần vẫn có quyền lực này.
"Ta không cần ngươi quyên lương thực, bản quan không phải đến cửa muốn cơm, hơn nữa tổn hại lợi ích của ngươi, điều này cũng không tốt." Lý Quân cầm chén trà lên: "Bổn quan muốn hai bên cùng có lợi, giá cả đắt một chút không sao cả, quan trọng là phải bán lương thực a, giá hai mươi lăm lượng một thạch, giá gấp mười lần, ngươi kiếm được nhiều lắm, bổn quan cũng vui vẻ. Làm quan, dù sao cũng là vì phú dân mà..."
"Đại nhân, tiểu nhân nguyện quyên năm trăm thạch..."
"Đừng giả bộ lỗ mãng với ta! Ta không cần lương thực của ngươi!" Lý Thông tăng thêm ngữ khí, rồi lại lập tức rơi xuống. "Bổn quan vừa mới nhậm chức không lâu, còn chưa quen thuộc với địa phương lắm, nhưng muốn điều tra một hai người là được. Các ngươi điều khiển giá cả lương thực đang tăng, một mực giữ lại. Ta không phải không kiếm tiền cho các ngươi, nhưng không được kiếm nhiều như vậy! Bổn quan biết, hậu trường của ngươi, chính là nhà họ Tả, nhưng bản quan muốn làm ngươi, bọn họ cũng không bảo vệ được!"
Sắc mặt lão nhân kia trắng bệch, sau đó đột nhiên quỳ xuống: "Đại nhân! Đại nhân đã biết, vì sao còn muốn bức tiểu lão nhi như vậy chứ! Tiểu lão nhi, tiểu lão nhi cả đời làm việc thiện a, nhưng lương thực, nó là chuyện làm ăn, trong nhà tiểu lão nhân có đông, tộc nhân ở đây, tiểu lão nhân không thể xằng bậy. Hơn nữa đại nhân ngài cũng biết nhà lão, còn có những người khác ở Hà Đông Lộ này, tiểu lão nhi nếu thật sự xuất lương, sẽ làm mọi người tức giận, Quách gia cũng xong đời rồi, đại nhân..."
Lý Thông đặt chén trà xuống, hít một hơi rồi mới đứng dậy: "Đúng vậy a, các ngươi là hành thiện, ta biết rõ, ngoài cửa nhà Tả gia, người muốn uống cháo so với nhà ngươi còn nhiều hơn gấp hai lần. Bổn quan có một vị bằng hữu nói rất nhiều, các ngươi đều là người lương thiện., Xưa nay không nghĩ tới người chết, bởi vì nếu như có người chết, bọn họ sẽ vọt tới nhà các ngươi, giết người của các ngươi! Cướp đồ của các ngươi! Các ngươi không muốn chết người, các ngươi chỉ là muốn biến người trong thiên hạ thành bộ dáng như bên ngoài, sau đó các ngươi nguyện ý phát cháo múc cơm nuôi dưỡng bọn họ, treo bọn họ một mạng! Các ngươi thật là lớn! Tốt! Người!"
Trong lời nói của hắn ẩn chứa tức giận, nhưng cũng có chút vô lực: "Quyền thế bản quan, chỉ hận là không thể làm được Tả gia, nhưng dư sức xử lý ngươi. Còn mấy ngày nữa, Quách lão gia, ngươi suy nghĩ một chút đi, ta biết rõ ngươi sợ Tả gia, nhưng ngươi sẽ lập tức học được sợ bản quan! Bởi vì mấy ngày nữa, ngươi không bán lương thực, bản quan phải xét nhà ngươi. Quách lão gia, cáo từ."
"Đại nhân, ngươi không nên làm vậy! Đại nhân, chúng ta có thể thương lượng! Đại nhân nào..."
Lão nhân kia kêu lên, nhưng Lý tần đã đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Đợi đến lúc ra khỏi cửa, xe ngựa dần dần chạy xa, hắn vén rèm xe lên, nhìn tình cảnh đám nạn dân phía sau tụ tập, sau đó thu hồi ánh mắt, thấp giọng mở miệng.
"Để ý tới nơi này, không nên xuất hiện phiền phức..."
Thân thể trần trụi...
Sau khi Lý Thông rời đi, Quách Minh Lễ cũng nhanh chóng rời nhà đi, tiến về nhà Tả gia ở Tấn Châu. Xe ngựa nhanh chóng đi, ngày hôm sau vị lão nhân thân thể vẫn rất tốt liền đến nhà Tả gia. Nhưng thứ lão tìm không phải Tả Nho được gia chủ Tả chiếu cố, hiểu rõ việc đóng đinh lương thực, nhưng thái độ bản thân lão lại không yêu thích, chỉ là gia đại nghiệp lớn, lão cũng không quản được nhiều như vậy.
Chân chính tại Quách Minh Lễ, chính là Tả gia tam thiếu gia hiện nay, Tả Kế Lan.
Tả gia là một đại gia tộc, ngoại trừ trái ủng hộ khống chế toàn cục, còn có đông đảo tộc nhân, thúc bá huynh đệ. Tả Kế Lan chính là con trai ruột của Tả Đoan, nếu như không có gì ngoài ý muốn, tương lai gia chủ Tả gia sẽ sinh ra giữa hắn và nhị thiếu gia. Mấy năm qua, Tả Kế Lan nắm giữ không ít sinh ý của Tả gia, kiếm tiền cho đông đảo tộc nhân, lần này đói hoang dần nổi lên, cũng chính là thời điểm hắn chuẩn bị làm lớn một trận.
Nghe Quách Minh Lễ nói xong chuyện này, năm nay ba mươi mốt tuổi, ánh mắt Tả Kế Lan lạnh lùng nhìn lão nhân trước mắt một hồi lâu: "Quái thúc, người cũng biết, chuyện lần này rất trọng yếu với ta."
"Vâng."
"Hắn có thể để ngươi chết, ta cũng có thể. Hơn nữa hắn là quan bàn bơi rèn sắt, trong khoảng thời gian này hắn không thể động vào ngươi, nhưng nhà trái ta mới là thế hệ này, ngươi rõ chứ?"
"Nhưng mà..." Trên mặt Quách Minh Lễ lộ ra vẻ muốn khóc: "Hắn, hắn không phải nói giỡn a, Nhị thiếu, ngươi muốn, ngươi phải nghĩ cách a."
"Ta biết phó vận sứ mới tới này, hắn là người của Tần Tương Nguyên trong kinh..." Tả Kế Lan suy nghĩ một chút, "Ta sẽ xử lý hắn, nhưng ngươi không được nhả ra, biết chưa?"
"... Phải."
"Bất kể thế nào, hắn trên quan trường muốn làm việc, thật không dễ dàng. Đêm nay ngươi ở chỗ này trước, ta nghĩ biện pháp thay ngươi, ngươi trở về đi... Bây giờ đi nghỉ trước đi, Quách thúc, không sao đâu, khoan hồng..."
Sau khi để Quách Minh Lễ rời khỏi, Tả Kế Lan mới gọi hai trợ thủ bên cạnh. Bọn họ một người là tộc thúc bản gia, bởi vì địa vị lúc trước không cao, bình thường gọi Tả Tứ, một người khác là thư sinh trung niên hơn bốn mươi tuổi, tên là Vương Trích, cũng là phụ tá lợi hại nhất bên cạnh Tả Kế Lan. Sau khi nói qua chuyện này, Tả Kế Lan một chưởng vỗ lên bàn.
"Lúc này, nếu lão Quách dám vạch trần ta, ta sẽ giết ông ta ngay!" Ông ta nghiến răng nghiến lợi, sau đó nói: "Về phần Lý Anh kia nói, các ngươi có ý kiến gì không?"
Tả Mạc liếc nhìn Vương Trí, thấy đối phương đang trầm tư, đành phải tự nói trước: "Ta cảm thấy, động một chút là được rồi..."
Tả Kế Lan lắc đầu: "Hắn vừa mới tới, lại là người của Tần Thìn, nhất thời nửa khắc đương nhiên không động đậy được! Ta cũng không phải lo lắng Quách Minh Lễ, cho hắn lá gan, hắn chưa hẳn dám xuất lương, hơn nữa cho dù xuất lương, ảnh hưởng cũng có hạn. Thế nhưng Lý tần kia nói, triều đình đã có động tác, gần đây giá lương thực bỗng nhiên rơi đến ba mươi lượng, thật sự là do bọn họ làm sao?"
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Cái thứ giá lương thực này, bây giờ vốn là lớn, đều là hô loạn mà thôi, cũng không phải hắn nói đến ba mươi lượng là ba mươi lượng. Bất quá đoạn thời gian trước..." Vương Trí mấp máy miệng, nhíu mày suy nghĩ: "Sắp lập đông, giá lương thực đang tăng, hiện tại đột nhiên rớt xuống một chút., Khoảng thời gian đó, giá cả thiếu chút nữa tăng lên bốn mươi lượng, trên thị trường bỗng nhiên có rất nhiều lương thực tiến vào, vốn tưởng là một số tiểu thương đui mù, chúng ta thuận miệng ăn, kết quả bên kia vẫn luôn có, nuốt gần năm ngàn thạch, giá là ba mươi bảy lượng, sau đó giá cả liền giảm xuống."
"Ba mươi bảy lượng tiền." Tả Kế Lan mở trừng hai mắt: "Ăn năm ngàn thạch, nơi này hơn mười vạn lượng bạc, nếu bây giờ thực sự là ba mươi lượng bạc, vậy tức là ta lỗ hơn ba vạn lượng?"
"Cũng không phải nói như vậy." Vương Trí lúng túng nói: "Trời đông đã đến, tiếp theo nhất định sẽ có tăng. Nói là ba mươi lượng đá, lương thực bên ngoài cũng không nhiều, chúng ta chỉ cần chờ là được."
Tả Kế Lan suy nghĩ một chút: "Nếu có người lấy đất ra trả, ba mươi lượng thì ba mươi lượng, cũng được."
"Cái này tự nhiên... Chuyện này, Tề gia hẳn là cũng biết, Nhị thiếu gia, có muốn tìm bọn họ nói chuyện hay không?"
"A... Cũng tốt."
Nói xong, ngày hôm sau, mấy người cùng thiếu gia Tề gia Tề Phương đối đầu. Phụ tá bên cạnh Tề Phương Hậu tên là Từ Đạp, người này cùng loại với Vương Trí Dung. Có thể làm phụ tá trong gia tộc này, hơn phân nửa là danh sĩ tinh thông các loại sự vụ, song phương hợp kế, ngược lại tìm được điểm giống nhau.
"Đoạn thời gian trước, bởi vì nghe nói triều đình tổ chức người đến bán lương thực, người phía dưới muốn dò xét thực hư, nhóm thứ nhất nuốt bốn ngàn thạch, nhóm thứ hai hai ngàn thạch, tổng cộng là sáu ngàn thạch." Tề Phương Hậu nói, "Ta không để ý tiền, nhưng cứ nuốt như vậy cũng không có ý nghĩa gì, cho nên trước tiên nhìn một chút, sau đó quan phủ liền hóng gió, nói giá lương thực giảm đi. Bọn họ dùng ba mươi lượng để bán ra ngoài, ta đoán chừng không nhiều lắm, nhưng không biết tiếp theo có bao nhiêu."
Từ Đạp bước ở phía đông con sông rất có văn danh, từ trước đến nay là quạt lông khăn chít, lúc này cầm quạt phe phẩy: "Xem ra, sau lưng bọn họ có người tài ba, rất hiểu chuyện này."
"Làm quan thì biết cái gì?" Tả Kế Lan cười lạnh: "Bọn họ không phải chỉ là tìm một nhóm người đi ra giết, sau đó tìm một nhóm người ra giết sao. Lần này không có động tĩnh gì..."
"Cũng giết vài tên, nhưng lần này xác thực động tĩnh không lớn, tất cả động tĩnh đều ở giá lương thực này. Cho nên nói, bên kia có người hiểu."
Từ Đạp Phiến nhẹ gật, bên Tề Phương cười dày nói: "Vậy, Từ tiên sinh có đối sách không?"
"Trong kinh thành, có thể được người thưởng thức, hơn phân nửa cũng không đơn giản. Tạm thời chúng ta còn chưa điều tra rõ ràng, không thể khinh địch được." Từ mỗ nói. "Chẳng qua lấy Từ mỗ chứng kiến, người trên quan trường đề cập đến kinh doanh, phần lớn đều là nghĩ đương nhiên., Chỉ lừa gạt những quan lớn kinh thành mà thôi. Đương nhiên, mặc kệ chuyện thế nào, ở một chỗ Hà Đông, có tài lực của Tề gia, lấy hiểu biết nông cạn của tại hạ cùng với Vương huynh vận dụng, tin tưởng bất kể là ai, đều ở trên này không chiếm được chỗ tốt, Vương huynh ngươi nói xem?"
Vương Túc cười gằn: "Lúc trước là không coi trọng, bây giờ đã có chuẩn bị, cho dù là ai đi nữa... cũng phải dạy hắn cách làm người."
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Kế tiếp, giá lương thực của toàn bộ đường Hà Đông bắt đầu phản công lại. Cùng lúc đó, đối với chuyện của Quách Minh Lễ, hai bên thoáng hợp kế, một kế sách khó chơi liền được đưa ra. Không lâu sau, Quách Minh Lễ trở về nhà, dự tính ra oai phủ đầu với Lý Liên.
Thân thể trần trụi...
Kinh thành, thời gian tiến vào mùa đông, Ninh Nghị bận rộn trong Tướng phủ, mỗi ngày ở đây thông qua ti thám tình báo quy nạp lượng lớn tình báo và số liệu, đồng thời phán đoán các loại dao động giá trị, ứng phó với tốc độ nhanh nhất truyền ra ngoài. Lúc này mạng lưới tình báo có rất nhiều trì hoãn và sai sót., Rất nhiều chuyện, thường chỉ có thể dựa vào phán đoán, Ninh Nghị cũng đang tu sửa điệu bộ của mình. Có đôi khi hắn thành thạo điêu luyện, thậm chí vừa làm việc vừa nghe tiếng hát, trước mắt đang giúp hắn nghe người không khác nhau, thì có chút cảm giác khổ không thể tả, thường thường bị những số liệu này và phán đoán làm choáng váng, hoàn toàn không rõ căn cứ hắn đưa ra.
Nhưng không lâu sau đó, hắn dần dần thấy được bóng dáng và ba động giao thủ của Ninh Nghị và một nửa Quốc gia bị đóng quân của sĩ tộc lương thực.
Đầu mười tháng, đối với bọn họ mà nói, tất cả đều tương đối bình tĩnh, bởi vì giao phong chỉ phát sinh ở ngoài kinh thành. Mà trong khởi đầu này, bởi vì Ninh Nghị nhúng tay vào Nam Bắc, hai bên lại ý thức được sau khi phản công đều tương đối kịch liệt...