Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tràng hội ở Hữu Tướng phủ cũng không kéo dài quá lâu. Rất nhiều chuyện trước đó đã từng thảo luận qua, hôm nay chỉ là một lần nữa đề tài mới duy nhất là ba ngày sau Tướng phủ thiết lập thịnh yến, chiêu đãi khách bằng hữu chúc mừng phương bắc thắng lợi.
Cùng Tần Kế Nguyên, Nghiêu tổ Niên, cảm thấy bọn người Minh Thú lại tán gẫu một hồi, lúc từ trong sân đi ra, sắc mặt Ninh Nghị ngược lại không có quá nhiều vui sướng. Vì trận đại bính của Quách Dược Sư mà cao hứng, vấn đề mới này, lại đã đè xuống, sợi dây thừng thế cục nam bắc này, đã kéo căng càng ngày càng chặt.
Sau khi Bắc Phạt bắt đầu, bên phía Tần Nguyên phụ trách, phần lớn là sự vụ trong nước. Nhưng mật thám ti mở mang ở phương bắc vẫn có tác dụng rất lớn, chuyện Tri Châu Trương Giác là một trong số đó, người này vốn là tướng lãnh Liêu quốc., Sau khi Nữ chân nhân đánh tới, do Liêu quốc thất bại thảm hại mà hàng vàng. Nhưng trong số phụ tá của Trương Giác an bài một thành viên của Mật thám ti, phát hiện Trương Giác có tâm tư đầu hàng Võ Triều liền thúc đẩy việc này. Bình Châu có địa vị trọng yếu trong mười sáu châu, dưới trướng Trương Giác cũng có mấy vạn nhân mã, nếu như có thể thành công, đó là một đại công.
Chỉ là trước đó, chiến cuộc phương bắc đã mục nát, Kim nhân cũng là cường thế nhất quán. Tuy nói Hoàng đế Chu Ngọc lúc này vì không trả Kim Nhân mà lại lật lọng, đã sớm nói muốn cường ngạnh một chút, nhưng Tần Kế Nguyên nào dám dễ dàng mở Côn Bằng. Có chiến tích của Quách dược sư, lúc này mới có chút tự tin.
Nếu như nói từ lúc dân gian nhìn thấy, Võ Triều tựa hồ có chút ngây thơ đối với vấn đề thế cục kim sa, bỏ ra hàng trăm sai sót. Nhưng đến vị trí trước mắt của Ninh Nghị, lại có thể minh bạch, nếu như muốn chỉ trích Võ Triều không hề đề phòng hậu quả bọn họ tai nạn có khả năng tồn tại, cũng là không công bằng. Mấy năm nay, một mặt thôi động Bắc Phạt., Mặt khác, mọi người tích cực mở rộng phòng ngự phía sau, bao gồm cả lực lượng phòng thủ quy mô lớn gia tăng, biết mình không thể đánh, liền tận lực hấp thu hàng người của Liêu quốc nguyên bản, cho ưu đãi, xây dựng lính đánh thuê, bảo vệ hậu cần... vân vân.
Đồng Quán cũng tốt, Thái Kinh, Lý Cương cũng tốt, Hoàng đế cũng tốt, bao gồm cả những người gần đây có khả năng tiếp nhận vị trí Đồng Quán như Đàm Bành, đại bộ phận quan lớn triều đình đều không phải là kẻ ngốc. Dù cho Kim Nhân Nam xâm lấn có khả năng cực thấp, bản thân bọn họ cũng hiểu rõ việc tăng cường phòng ngự hậu phương cần thiết. Thực tế đối với những người như Đồng Quán, Mi Mộc của Bắc phạt chiến cuộc cũng đã để cho bọn họ tích cực thúc đẩy cùng phối hợp loại chuyện này.
Binh lực của kim nhân cũng không nhiều lắm, sau khi xâm chiếm lãnh thổ Liêu quốc, cho dù bọn họ thật sự đầu óc hỏng việc lựa chọn nam hạ. Với đám người Quách Dược sư phía bắc của Nhạn Môn quan, đi thẳng tới phía Nam của Nhạn Môn quan, từ Thái Nguyên cho đến bên bờ Hoàng Hà, hơn ngàn dặm đều có binh lực sâu, cho dù trong đó có không ít công trình đậu hũ, cũng đủ để kéo dài binh lực của kim nhân.
Trong Hữu Tướng phủ, số ít người tự giác này. Nguyên bản khi thành thuyền, đám người Vương Sơn Nguyệt đều là người thúc đẩy sự trung thành khi uy hiếp Kim Quốc luận, nhưng đến bây giờ, cho dù là Ninh Nghị cũng không thể cả ngày treo chuyện này lên miệng., Ít nhất tất cả mọi người là đang làm chuyện gì đó, cho dù có một số việc ma ngốc một chút, chỉ là vì mặt mũi hoặc thành tích, việc Hữu tướng phủ có thể làm, nhiều lắm cũng chỉ là cố gắng hết sức giúp đỡ trong đó - cái này không quan hệ đúng sai, chỉ là thân ở trong cuộc, chỉ có thể như thế.
Nhưng cho dù như thế nào, trong lòng Ninh Nghị vẫn có chút lo lắng.
Võ Triều và Tống Triều có cùng loại quỹ tích, nhưng trước đó, hắn đối với lịch sử chân thật, lại chú ý không nhiều, hết thảy đều có quan hệ với họ hàng cực kỳ cực kỳ cực đoan của hắn.
Đối với hắn mà nói, cái gọi là lịch sử, có chỗ tương đồng với chuyện xưa, chỉ là bởi vì lịch sử chân thực đã phát sinh, nên sức thuyết phục của người khác càng mạnh hơn một chút. Nhưng căn bản là kết luận., Lịch sử cũng vậy, câu chuyện thật sự hữu dụng, là bài học ẩn chứa trong đó, là dựa vào tiền nhân mà phản chiếu quá trình bản thân. Nhưng trong xã hội đời sau phù phiếm, người nào cũng không phân biệt được đâu cũng có năng lực suy nghĩ., Đôi khi bọn họ lại phục tùng cái gọi là lịch sử chân thật, nhưng chưa bao giờ lấy bất luận lịch sử chân thật nào phản chiếu bản thân, đại bộ phận mọi người chỉ dùng chân thực đối chiếu với người khác, thu hoạch được một chút cảm giác ưu việt, lại chưa bao giờ phát hiện bản thân mình hành trình giống như chuyện ngu xuẩn trong lịch sử.
Khi mọi người giễu cợt tiền nhân ngu xuẩn, lấy lòng địch nhân tàn bạo, nhưng chưa bao giờ tự kiểm điểm lại bản thân, chưa bao giờ nhìn thấy bản thân ngu xuẩn cùng chết lặng, thậm chí là phá hư quy tắc, hành vi thương không quốc gia., Những lịch sử chân thật này, liền biến thành không đáng một xu. Làm cho lịch sử chân thật này còn khiến người ta đạt được một loại cảm giác ưu việt "Ta biết rất nhiều" khiến nó có thể giễu cợt người khác, như vậy đối với xã hội, ý nghĩa chân thật này, ngược lại là một loại giá trị.
Cũng bởi vì nhận thức như vậy, Ninh Nghị đối với họ chân thật trong lịch sử có khinh miệt cực độ, từ trước đến nay cho rằng họ chân thật theo đuổi lịch sử còn không bằng đi theo giáo dục ngụ ngôn, chí ít ngụ ý nghĩa có thể thanh minh nói cho người đọc sách, đây là đúng, đó là sai. Nhưng cũng bởi vì thói quen như vậy, trước mắt gã ngược lại rất khó xác định sự phát triển của toàn bộ cục diện. Triều Tống có Tĩnh Khang Khang, Võ Triều có hay không, cũng thật sự rất khó nói.
Đương nhiên, trong tình huống trước mắt, chiêu hàng Trương Giác đương nhiên là một chiêu đánh cờ tốt gia tăng thực lực bản thân, vốn không cần suy nghĩ nhiều. Về phần tai ương khu cực kỳ khó khăn giá lương thực, bên phía Ninh Nghị đương nhiên không có ý khinh thị, nhưng hơn một tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị, đối với chi tiết cụ thể chuyện này, Ninh Nghị cũng không có ý định quan tâm quá nhiều.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Bởi vì... có rất nhiều người chết đói ở chỗ này...
Thân thể trần trụi...
Vào hè năm Cảnh Hàn, thiên tai thủy hạn phủ xuống võ triều, bao gồm Kinh Triệu phủ, Hà Đông, Hà Bắc, Kinh Hồ vượt qua mức độ khác biệt của huyện hơn hai mươi châu huyện. Bởi vì triều đình cứu trợ thiên tai, người vì tình hình trực tiếp tử vong còn ít hơn nhiều năm trước. Cũng bởi vì người sống sót quá nhiều, ở khu vực chịu tai ương và châu huyện lân cận, giá lương thực tăng lên, bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng.
Hiện tượng như vậy tập trung trong phạm vi mấy khối khu vực Nam Bắc, phía bắc là Kinh Triệu phủ, phía đông con đường - Thiểm Tây - cũng chính là khu vực Hậu Thế, Sơn Tây. Nghiêm trọng nhất là vấn đề như vậy ở phía nam thì xuất hiện ở khu vực Kinh Hồ, bên này vốn là nơi sản xuất lương thực, nhưng bởi vì vấn đề nước hạn chồng lên ngược lại khiến cho chúng càng khủng hoảng hơn, nhưng tạm thời mà nói, tình huống người chết đói so với phía bắc còn không nghiêm trọng bằng nghiêm trọng.
Lúc này phủ hữu tướng vẫn đang tận lực triệu tập lương thực, duy trì phát ra khẩu phần lương thực cứu trợ thiên tai cơ bản. Nhưng tăng trưởng giá lương thực trên thị trường sẽ chỉ càng lúc càng nhiều người gia nhập hàng ngũ nạn dân, bây giờ vì bảo đảm bắc phạt, lương thực Võ Triều có thể lấy ra có hạn, tăng thêm tầng tầng tầng lớp lớp tham ô phân lưu, muốn duy trì đến sang năm gặp nhau, cơ bản không thực tế.
Trên lý thuyết mà nói, gặp phải chuyện như vậy, triều đình có thể làm, là nghiêm ngặt quy phạm giá lương thực, đánh giết một nhóm quan viên, lại đánh giết một nhóm thương nhân. Nhưng lần này, phạm vi ảnh hưởng quá rộng, người liên quan trong đó, cũng thực sự quá nhiều.
Tả gia được Đại Nho dẫn đầu có nhúng tay vào trong đó; thế lực Thái gia do Thái Kinh cầm đầu có tham dự vào trong đó; Kinh Nam mang theo Hàn gia, đó là quan hệ thông gia của Hoàng gia, Thái hậu thân thuộc; dòng dõi Tề gia ở Hà Nam phủ, dòng dõi thư hương lâu đời, gia chủ Tề Huyên đương triều Đại Nho, rất nhiều quan viên ở kinh thành đều có tình hương hỏa, giao hảo với Lý Cương, Cảnh Nam Trọng, cũng giao hảo với sư đạo Tây Quân.
Đây chỉ là tùy ý điều tra một chút thế lực là có thể thấy được. Trên thực tế, quan hệ đan xen lẫn nhau, khu động lợi ích, khiến rất nhiều chuyện được giải quyết cũng không phải là có quyết tâm. Cho dù là Lý Cương gật đầu, Tề Huyên gật đầu., Thậm chí Thái Kinh gật đầu, chèn ép giá lương thực. Khi lượng lương thực vừa đến thị trường sẽ lập tức khô cạn giống như là nước tiến vào đất cát. Bởi vì những người tham gia đóng dấu lương thực thường không chỉ có những đại hộ này, mà còn bao gồm cả những bách tính bình thường bị khủng hoảng bao phủ.
Trên cơ bản mà nói, lúc này lực sản xuất cũng không phát triển, mỗi một lần chính là: thiên tai trần trụi, đều là quá trình một lần quý tộc mới phát gia và đất đai bị thôn tính. Bản thân mình bên này, trước mắt quả thực có chút đối sách., Về phương diện hữu tướng phủ tự nhiên cũng đưa ra quyết tâm, nhưng một bộ phận tầng thấp nhất vẫn sẽ chết, có một số nhà nông nghiệp, cũng không tránh khỏi có một phần bán ruộng bán con bán con bán con cái. Chỉ khác biệt là, làm việc phải làm, người như vậy sẽ ít hơn một chút.
Với tư cách là Ninh Nghị, hắn có thể chấp nhận các loại bóng tối của thế đạo, cũng có thể chấp nhận các loại người chết. Nhưng với tư cách người đời sau mà đến, hắn rất khó có thể tận mắt nhìn thấy quá trình một hai hài tử con gái bị chết đói sống sờ sờ. Bởi vậy, ngụy thiện cũng được, mắt không thấy thì cũng thôi. Gặp chuyện như vậy, hắn ngược lại thà ngồi ở kinh thành, mọi thứ trở thành con số để xử lý.
Thân thể trần trụi...
Xe ngựa ra khỏi cửa Tướng phủ, người đi đường trên phố Văn Uyên không nhiều lắm, thời gian vẫn là buổi chiều, lá cây ven đường chìm trong ánh sáng vàng óng, hai đứa bé từ phố chạy nhào tới.
Sau khi thu hồi ánh mắt từ cửa sổ, Ninh Nghị cầm bút than, trên đối thủ có một quyển sách sửa chữa và viết sách. Xe ngựa đi về phía trước, bánh xe ngẫu nhiên nghiền qua lá rụng, phát ra tiếng vang sàn sạt, trên đường ngẫu nhiên có người đi qua. Đi xe một lát, ngược lại nghe thấy tiếng nói chuyện đi về phía này: "... Các ngươi biết cái gì, hoa khôi gì mà hoa khôi., Ta đã nói cho các ngươi biết, bên phía tiểu nến phường kia nhàm chán nhất, nhạn lâu cũng không có ý tứ, ta... A! Hừ! Hà hà làm gì, ngăn cản đường đi của ta! Ngươi có biết hay không... Làm gì, tiểu gia ngươi đi bên này, tìm rắc rối có phải không, bằng trúc thì không tầm thường a..."
Theo tiếng nói càn quấy này, xe ngựa dừng lại. Bên phía Ninh Nghị có tổng cộng ba chiếc xe ngựa, hắn ngồi trên chiếc xe chính giữa, vừa nghe âm thanh này liền biết người tới là ai. Sau khi dừng xe, hắn ngồi xuống viết xong mấy chữ cuối cùng, mới đứng dậy vén màn xe lên. Quả nhiên, người tới là ai., Chỉ thấy phía trước con đường, hai tay chống nạnh ngăn cản đường đi chính là hoa nở hoa nhường cao lộc. Đi theo hắn, vẫn là một đám ăn chơi trác táng kinh thành, nhưng thân phận thương nhân của đám người này không ít, Ninh Nghị là một thương nhân, trên lý thuyết nói không thể trêu vào, trên mặt hắn nở nụ cười, chắp tay nghênh đón.
"Đúng là lũ lụt xông vào miếu Long Vương, trong cao nha. Chư vị công tử, thật trùng hợp, lại gặp nhau. Là người bên ta không hiểu chuyện, còn không mau tránh sang bên xe ngựa!" Ninh Nghị quát người đánh xe một câu, lại cười nói: "Chư vị quý nhân đi đâu chơi đây?"
Nụ cười của Ninh Nghị ấm áp, nhưng dáng vẻ lại không phải là dễ khi dễ. Thấy người xuất hiện là hắn, ánh mắt Cao Mộc Ân vốn đã thay đổi, nhưng ngay sau đó vẫn nâng ngực lên: "Mắc mớ gì tới ngươi! Chuyện không nên quản ngươi chớ quản! Ngươi làm gì, đi gần như vậy! Có giỏi thì ngươi lại đánh ta đi! Đừng tưởng ngươi giết chết Lục Khiêm ta sẽ sợ ngươi!"
"Trong trướng Cao Nha, đã sớm nói là hiểu lầm, trước không nói đến chuyện tại hạ đối với Lục Ngu Hầu hoàn toàn không biết gì cả, cho dù thật sự có chuyện này, lấy võ nghệ của Lục Ngu Hầu, tại hạ nào phải đối thủ, ngươi xem, đây cũng đã gần một năm rồi... Lúc trước hiểu lầm nhỏ, trong nha nếu như vẫn tức giận như cũ, đêm nay tại hạ bái lạy mấy chục bàn cùng rượu đầu, tự mình bồi tội với trong nha, được không?"
Ninh Nghị vừa nói như vậy, sau lưng Cao Mộc Ân dồn dập ồn ào, thế nhưng Cao Mộc Ân không biết nghĩ tới điều gì: "Hừ! Thật lòng tốt! Tránh đi! Nói cho ngươi biết, Cao Mộc Ân ta với ngươi không đội trời chung, sau này quản tốt thủ hạ của ngươi! Hừ... chặn đường!"
Nói xong câu này, Cao Mộc Ân dẫn người bên cạnh Ninh Nghị bước nhanh qua, một hai người còn nói với Ninh Nghị: "Đợi đó!" Ngươi cẩn thận một chút!" Ninh Nghị cũng mỉm cười gật đầu.
Trên thực tế, ân oán giữa hai bên đã kéo dài một năm. Đến nửa năm nay, Ninh Nghị mở rộng thẻ trúc mới trở nên càng thêm kịch liệt, đầu tiên là tìm lưu manh tay chân tới đập phá, sau khi gặp mật thám ty nhúng tay, lại tự mình liên hợp một ít người làm tửu lâu cùng ghi trúc sinh ý, sau đó cũng từng thông qua quan trường muốn cho trúc ký một chút màu sắc để xem. Chỉ có điều những chuyện này cuối cùng đều bị cản trở trở lại.
Mở Phong phủ không đắc tội nổi Hữu Tướng phủ, cũng không dám đắc tội cao mộc ân, sự tình náo loạn quá nhiều, các loại ung dung liền không tránh khỏi truyền đến Cao Cầu bên kia. Trên quan trường, trên thương trường., Người văn nhân hướng về phía Cao Cầu bên kia phản ứng, hi vọng ông ta quản thúc con trai không nên làm quá mức. Cao Cầu mặc dù là một trêu thần, nhưng loại chuyện cây địch này cũng phải chú ý sản xuất, đối phương tương đối có quan hệ, nhưng dù sao cũng chỉ là một thương nhân., Con trai hồ đồ không làm được đối phương, tức là không cần thiết phải dây dưa, vì thế lại mắng Cao Mộc ân thêm mấy lần. Cứ như vậy, Cao Mộc ân mỗi lần ra tay đều như bị một cục bông, đầu tư làm ăn lại thiệt thòi rối tinh rối mù, cuối cùng cũng đành nhụt chí mà thôi.
Đương nhiên, từ bỏ hoạt động, không có nghĩa là khẩu khí trong lòng này nhất định nuốt xuống được, sau đó mấy lần gặp mặt, đều không được tranh cãi mấy câu. Chỉ là sinh ý của Ninh Nghị càng làm càng lớn, bao gồm cả Cao Cầu vì để hắn dừng tay để lộ ra vài chuyện., Đều khiến Cao Mộc Ân cảm thấy hơi ngắn gọn. Lúc này sau khi tách ra với Ninh Nghị, liền có một tên công tử bột bên cạnh nói: "Cao đại ca đã không ưa tiểu tử kia, chúng ta đánh hắn một trận thôi, cho dù hắn có quan hệ, bữa tiệc này chúng ta đánh cũng đánh! Hắn chỉ có thể cáo trạng sau này, đúng hay không! Không tin đám người bên cạnh hắn còn dám hoàn thủ..."
Trong nhà ăn chơi này cũng là người trong quan trường, lời nói kỳ thật là rất có lý. Trong nhà bọn họ đều là người trong quan trường, quan hệ của đối phương dù thế nào, cũng là thương nhân. Nếu đám người mình cùng nhau xông lên, đánh đối phương một trận, sau đó cùng lắm cũng là tạ lỗi với người khác. Chỉ tiếc hắn vừa nói xong lời này, Cao Mộc Ân cũng đã nhấc lên, một tát đánh tới sau ót hắn.
"Đánh em gái ngươi! Đánh chết em gái ngươi! Đánh xong ta sẽ không đánh! Còn cần ngươi biết rõ là ai không giết hắn hay sao! Có biết Tư Không Nam cùng Lâm tông ta đều bị hắn bắt nạt hay không! Tên khốn kiếp nhà ngươi có biết Chu Tự là ai không! Ngươi có biết Tư Không Nam và Lâm tông ta là ai không! Bọn chúng so với Lâm Trùng còn lợi hại hơn nhiều! Tên gia hỏa kia thoạt nhìn rất nho nhã, thực ra là điên rồ, nếu hắn đột nhiên nổi giận với ta thì ngươi cho rằng ta và ta... mấy tên khốn nạn ba chân mèo bên cạnh ta có thể chống đỡ được hắn đấy!" Nói tới đây, hắn tung một cước đá về phía người nọ, chỉ bất quá một cước này đá lệch một chút, đối phương lảo đảo tiến về phía trước, hắn thì suýt chút nữa té ngã.
"Có biết vừa rồi ta đứng trước các ngươi làm gì không, chính là giúp các ngươi ngăn cản con chó điên kia không! Hừ!" Hừ một tiếng, Cao Mộc ân vuốt quần áo trên người một cái: "Sau này học một chút cho ta!"
Hắn nói như thế, nhưng cuối cùng vẫn có chút tức giận bất bình. Lục Khiêm cũng đã chết, không có ai có thể vui vẻ chơi đùa cùng hắn như vậy, mấy tên làm tay chân một đống, không thể tin nổi. Nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy kinh thành thiếu vài phần lạc thú, thu sắc cũng càng thêm đìu hiu...
Ninh Nghị lại không nghĩ đến những chuyện trong lòng đối phương. Cao Mộc Ân rời đi, hắn lắc đầu cười, do mục tiêu cũng không xa, tiếp theo cũng không lên xe. Hắn lấy quyển sách mới sửa chữa trong xe ra giao cho Chúc Bưu: "Phần danh nhân trên giang hồ này ta vừa sửa lại một chút, ngươi cầm lấy đi, thuận tiện xem thử đã chuẩn bị ra sao rồi, buổi tối không cần vội vã trở về."
Hắn nói như vậy, Chúc Bưu không khỏi mỉm cười. Sau chuyện ở Độc Long Cương, Hỗ Tam Nương và Vương Sơn Nguyệt đã có được một phần tình nghĩa. Sau khi trở về kinh thành một thời gian ngắn, Vương Sơn Nguyệt và một số tên ăn chơi trác táng vốn không hòa thuận ở kinh thành đã xảy ra xung đột, hai bên bắt đầu đánh nhau., Lần xung đột này, Hỗ Tam Nương ra tay đánh cho một đống gia tướng đối phương hoa rơi nước chảy. Vương Sơn Nguyệt ở bên ngoài chém giết vài năm, lệ khí tăng nhiều, cũng có thu hoạch: Trong lúc đánh nhau, hắn đem một vị cao thủ ngoại hiệu "Bát Tí Đao Vương" trong nhà đối phương quăng xuống đất, xé rách nửa cánh tay đối phương, cắn xuống mấy cân thịt.
Sau trận chiến này, cao thủ kia cứ như vậy tàn phế, Bát Tí Đao Vương trở thành đao cụt tay, nhưng Vương Sơn Nguyệt cũng đã làm lớn chuyện. Tần Nguyên cảm thấy cách họ mình như vậy chung quy cũng không tiếp tục phát triển, giữ hắn ở kinh thành lại sẽ bị người ta tấn công, lại để cho hắn bổ sung một huyện lệnh của Chiết Giang Dư Diêu. Bản thân Vương Sơn Nguyệt họ Tử là thiên về văn khí., Chỉ là lúc nhỏ bị kích thích quá mức, làm việc thiên vị một chút, Dư Diêu là tha hương Văn Mặc, hắn đến bên này, bản lĩnh ăn thịt người không dùng được, coi như là một loại rèn luyện đối với hắn.
Trước khi rời khỏi kinh thành, Vương Sơn Nguyệt đã chính thức đính hôn với Hỗ Tam Nương. Vốn dĩ Tiền lão thái quân cũng hi vọng hai người có thể kết hôn như vậy, để Hỗn Tam Nương có võ nghệ cao cường bồi tiếp cháu trai đi nhậm chức. Còn Vương Sơn Nguyệt thì để Hỗ Tam Nương về Độc Long Cương trước, tránh những lời vô nghĩa., Bất quá Hỗ Tam Nương lại tự nguyện lưu lại Vương gia —— kỳ vọng này cũng là Vương Sơn Nguyệt không cách nào mở miệng được —— Vương gia nhất môn nữ lưu, cho dù có mấy nữ tử họ Uyển rất mạnh, võ lực chung quy cũng không so được với người bên ngoài. Có Hỗ Tam Nương tọa trấn, Vương Sơn Nguyệt cũng có thể an tâm ra ngoài một chút.
Về phần Chúc Bưu, thứ gã thích nhất không phải là loại nữ tử cường hãn như Hỗ Tam Nương, sau khi cùng Vương gia qua lại vài chuyến, cũng có chút cảm tình với cửu muội của Vương Sơn Nguyệt. Đối với việc này, người nhà Vương gia vui mừng thấy thành công, Ninh Nghị cũng có tâm thúc đẩy. Từ đó về sau gã hợp tác với Vương gia làm giấy, in ấn làm phường, thúc đẩy chữ viết, nghiên cứu, qua lại hai bên, đều là thông qua Chúc Bưu liên lạc.
Lúc này Chúc Bưu nhận lệnh cưỡi ngựa rời đi. Ninh Nghị cũng đã đến sân của Vân Trúc và Cẩm nhi. Lúc này Lý tần cảm thấy hắn rất có khí tượng thân gia, cũng là người có tự nhiên, trong sân an bài không ít người hầu hạ, rất có cảm giác nhà vàng giấu gái: Chẳng qua khí lực chủ yếu vẫn là tiêu vào sự an toàn, cho dù bên cạnh Vân Trúc và Cẩm nhi cũng đã an bài hai vị nữ hiệp khách có thân thủ không tệ.
Một đường đi vào, đều có người chào hỏi với hắn, đợi đến lúc lướt qua hai tòa tiểu lâu phía trước, tiến vào hậu viện mới không có người đi theo. Phía sau tiểu viện này là một khu lâm viên nho nhỏ do giả sơn, đình đài, hồ nước tạo thành. Một cô gái áo trắng ngồi bên cạnh hồ nước, nhẹ giọng ngâm nga không biết là ca hát gì, trong tay cầm sách, bút lông, đang tự đắc cười cái gì đó.
Lúc này sắc trời vàng đất, một gốc Ngô Đồng Thụ to lớn vươn lên trên ao nước, nữ tử ngồi bên cạnh ao nước mặc một bộ váy trắng, tóc dài đen nhánh rủ xuống eo, nàng cởi giày đặt ở một bên, đôi giày trắng nõn thon thả nhẹ nhàng gảy mặt nước, phối hợp nhạc khúc trong miệng., Như là cả người đều hòa trong sự ấm áp của Thu. Một lát sau, nàng đặt bút lông trong tay qua một bên, sách vở đặt ở trên đùi, cúi đầu lật qua một trang. Lúc Ninh Nghị đi tới ngồi xuống, nàng vô thức co chân rút lại trong nước, sau đó mới cười rộ lên, tựa người về phía Ninh Nghị.
Một lát sau, nàng liền nằm ngửa trên đùi Ninh Nghị, giơ sách lên xem. Ninh Nghị cảm thụ được vẻ yên tĩnh trong đợt thu này, nhìn xung quanh không có ai, đưa một tay vào trong ngực đối phương. Cô gái cũng không phản kháng, chỉ giơ tay che lại rồi tiếp tục đọc sách.
"Kỳ thật ta cảm thấy, nơi này vẫn quá nhỏ... Ngươi nói cái hồ trước mặt thật tốt biết bao..."
Ninh Nghị nhìn bức tường phía cuối lâm viên, nói.
"Ta đã ở bên hồ rồi... Là lập hằng tâm mà vẫn không yên."
"Thật sao..." Ninh Nghị nhếch miệng: "Đúng rồi, còn cái tên hoạt bảo của Nguyên Cẩm Nhi đâu?"
"Ra ngoài rồi."
"Ồ?"
"A... Ách..." Bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, trên mặt Vân Trúc đột nhiên lộ ra một nụ cười bỗng nhiên, một lát sau, nàng híp mắt, đem sách đắp lên mặt, nhẹ giọng nói: "Không có..."
"Vậy rốt cuộc có hay không." Bên hồ nước, trong thu sắc, Ninh Nghị nở nụ cười, một lát sau, hắn ôm lấy Vân Trúc đứng dậy, đi tới căn phòng nhỏ bên này. Quần áo màu trắng để xuống, Vân Trúc nhẹ nhàng cuộn tròn chân cung, đồng thời mặt cũng yên tĩnh dựa vào hắn.
Từ hai người quen biết đến nay, đến nay vân trúc lần đầu tiên đem thân thể trong sạch hiến cho hắn, lại đến lúc này, loại thân mật này ngược lại cũng không coi là quá lớn. Dù sao trong năm tháng này, chuyện chân chính có thể giải trí, cũng không nhiều... chưa hoàn mỹ.