Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lá cây trên cây từ xanh chuyển đậm, xuân vũ đột nhiên biến mất, hoa hồng tán đi màu sắc, thời gian đảo mắt qua mùa xuân. Lúc ba tháng hạ tuần, trên Tần Hoài Hà vẫn còn phất phơ, nhưng ngày hè quả thật đã tới, Ninh Nghị và một nhà đàn nhi ở ngoài Giang Ninh thành lên thuyền, trở về kinh thành.
Trở lại Giang Trữ một tháng, Ninh Nghị và đàn nhi cũng không làm nhiều chuyện, ngoại trừ tế bái người nhà đã chết trong biến cố năm ngoái, còn lại chỉ còn lại là tiện tay tặng quà cho Khang vương phủ, đến nhà liền làm ngay. Bất quá mấy ngày trước khi thành thân, bản thân Tiểu bội cũng không ở Giang Trữ, bởi vậy đoạn đường này, Ninh Nghị cũng chưa từng nhìn thấy nữ đệ tử sắp lập gia đình này.
Tiểu Quận chúa sắp lập gia đình, cũng chính là đã trưởng thành, đối với vị khách khanh lão sư nhìn như Ninh Nghị, Khang Vương cũng không có quá mức lãnh đạm, bản nhân đi ra tiếp đãi Ninh Nghị, nhận lấy chữ viết dòng dõi cùng với rất nhiều lễ vật Tô gia đưa tới. Chỉ là hành tung của Chu Bội cũng không nói quá cặn kẽ, sau đó Ninh Nghị tiến đến bái phỏng Khang Hiền, mới minh bạch chuyện cụ thể.
Tông thân Võ Triều lúc này, có được tự do từ trước đến nay không lớn, chỉ có số ít mấy người, miễn cưỡng có ngoại lệ. sản nghiệp Hoàng tộc tên Thành Quốc Chu Ngọc lúc này trải rộng khắp Thiên Nam, ở một mức độ nào đó đã đủ ảnh hưởng đến chính cục, hiện nay Chu Ngọc và Khang hiền đều đã già, cũng là lúc bắt đầu lựa chọn người nối nghiệp.
Chính bọn họ tất nhiên có mấy đứa nhỏ, nhưng luận về kinh tế, con số mẫn cảm, lại là không ai bằng chu bội. Cũng vì vậy, sau khi Chu Bội biểu lộ ra hứng thú đối với phương diện này, Chu Ngọc quyết định giao một phần chuyện cho nàng., Trong khoảng thời gian này, Chu Ngọc quyết định đến các hoàng trang khác, cũng chỉ mang theo Chu Bội, thứ nhất là để cho nàng hiểu rõ cụ thể sự việc, mà đến là để các quản sự tới nhận người. Chu bội ở trong chuyện này, thiên phú hòa hứng đều cao, Khang hiền cũng thuận miệng nói chuyện này với Ninh Nghị.
Mặc kệ có phải chuyện tốt hay không, Chu bội tìm được định vị của mình. Về phương diện khác, mặc dù xã hội vật phẩm của tiểu vương gia Chu Quân Vũ không được người ta coi trọng, nhưng ít nhiều cũng có chút quy mô: Ngày thường hắn tìm một đám bằng hữu tùy tiện làm, Ninh Nghị năm ngoái có đính hôn với hắn, hắn mới bắt đầu đi khắp nơi tìm thợ thủ công., Làm từ diều giấy dần dần gia tăng kích thước, vững chắc, lựa chọn tài liệu lý tưởng hơn. Đến năm nay, con diều có thể chở vật đã càng lúc càng lớn. Mà mặt khác, việc làm có liên quan tới sự tăng cường của Khổng Minh đăng cũng đang tiến hành.
xã hội sản xuất như vậy, ngay từ đầu chỉ là tiểu đả tiểu nháo, trong Khang Vương phủ cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, nhưng về sau quy mô mở rộng, vấn đề tiền tài không tránh khỏi phải bày ra trước mặt. Chu Quân Võ ngược lại là người tự giác, từ mấy tháng bắt đầu đã tìm hiểu nguồn thu nhập của Vương phủ, ý đồ nhét một số cửa hàng có thu nhập vào tên mình.
Tiểu vương gia biểu lộ tâm tư muốn kiếm tiền nắm quyền, hơn nữa còn tuân thủ chính đạo, không phải vơ vét tài sản của một đám tiểu đồng bọn hay là muốn lấy tiền của hoàng tộc khác, chỉ cần không cần hậu quả, Khang hiền đem việc này làm biểu tượng cho hắn tiến lên. Nói với Chu Ung một chút, Chu Ung cũng có chút cao hứng. sản nghiệp của Khang Vương phủ không thể so với phủ công chúa nước khác., Nhưng cũng do hắn đi giày vò. Vì vậy trong khoảng thời gian gần đây, Tiểu Quân Vũ từ mấy vị quản gia vương phủ tống xuất ra mấy cái cửa hàng kiếm tiền nắm trong tay, lấy cửa hàng thu vào bên trong Vật Phẩm, gập ghềnh lại khẩn trương đi qua cuộc sống của hắn.
Sau khi Ninh Nghị trở về, Quân Vũ liền cao hứng khoe khoang thành tích với y, cũng đưa Ninh Nghị qua xem. Hắn nhớ kỹ lời nói của Ninh Nghị là cấp địa vị cho thợ tượng, đối với việc chiêu mộ ra một đám thợ thủ công. Nhưng thật ra từ đầu đến cuối chưa từng bạc đãi, thậm chí lễ ngộ cũng có chút ít. Ninh Nghị cũng nói ra ý kiến với hắn, để hắn vẫn phải có cơ chế thưởng phạt ưu hóa, phải có hiệu suất, cũng không thể đối xử tốt với người nào. Thuận tiện dạy hắn chút kinh nghiệm làm ăn.
Về phần kết quả cuối cùng của vật phẩm này, Ninh Nghị cũng không muốn quan tâm đến vấn đề này —— hơi nóng có tính an toàn không cao có lẽ còn có khả năng, nhưng cho dù là chính mình, cũng rất khó có thể tạo ra phi cơ —— quan trọng là trong những chuyện này Quân Vũ sẽ tìm được kinh nghiệm sinh tồn sau này., Đối với việc Quân Vũ tính toán thu chi. Ninh Nghị lại đặc biệt dặn dò một phen, tiết kiệm cũng được, nhưng rất nhiều tiêu phí cho quan hệ xã giao bình thường, vẫn cần có, cũng may quân Vũ cũng là xuất thân từ giáo dục cực tốt., Điều này vô cùng rõ ràng, hắn cũng không hà khắc gì với đám con cháu quý tộc hoàng gia khác, chẳng qua là ngày thường mình hay ăn vặt, xem kịch thì các hạng mục đều bị trừ hết. Ninh Nghị nhìn, đều cảm thấy tiểu vương gia này có chút đáng thương.
"Sau này tìm tỷ tỷ của ngươi đòi tiền." Ninh Nghị vỗ vai hắn rồi nói.
Quân Vũ cũng đương nhiên gật đầu: "Ừm, chắc chắn."
Ngoại trừ việc sau khi về nhà đi lại, ngày thường Ninh Nghị chỉ giảng bài ở Dự Sơn thư viện, không chạy nhiều nữa. Lúc này Giang Ninh hoàn toàn là một điệu nhạc múa bình thường, không cuồng nhiệt, lại luôn ẩn chứa sự thanh nhã của Giang Nam. Tần Hoài Hà ban đêm đèn đuốc, nhân sĩ văn tử có giai thoại bày thế, chúc mừng quốc thái dân an, Bắc phạt thuận lợi. Có người tới tìm kiếm Ninh Nghị cùng hội nghị, Ninh Nghị liền từ chối.
Đương nhiên, đôi khi hỏa hầu đã đến, tìm tới cửa, cũng không chỉ là những người này. Làm Giang Trữ Thủ giàu có, công tử Triều Dương gia Dương Dật từng mấy lần đến nhà, có lúc cũng mang đến một hai người quan hệ quan trường. Triều Dương gia có chút quan hệ quan trường., Sinh ý muối trà cũng chiếm một phần, mặc dù tại Biện Lương thanh danh không nổi, nhưng đặt ở phương nam, chỉ sợ đã là gia tộc có thể liên quan đến khoản sổ sách trước đó không lâu rồi. Hắn tới tìm Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, tự nhiên là vì chuyện làm ăn, nơi này liền không còn biểu lộ chi tiết nữa.
Xoạt xoạt..n.
Khi thiếu nữ hoàng tộc tên Chu Bội trở lại Giang Ninh, đã là năm tháng năm này rồi.
Biết được tin lão sư trở về, Giang Trữ đột nhiên rời đi, thiếu nữ đi nhà kho xem từng món lễ vật Tô gia đưa tới, lập tức cũng không có lộ ra tâm tư gì khác thường. Ngày kết hôn tháng sáu năm nay, hết thảy đều tiến hành tuần tự từng bước một.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Đối với việc trong lòng thiếu nữ có chút động lòng, không có bao nhiêu người biết rõ, kể cả là đệ đệ quân Vũ thân cận với nàng, đều chưa từng biết được một chút tình cảm của nàng khi còn trẻ. Thiếu nữ rốt cục cũng quyết định chôn dấu hết thảy. Thiếu nữ ngày trước hôn lễ âm thầm tìm Quận Cừ Tông thông minh nói chuyện một lần., Cụ thể nói cái gì thì không ai biết, chỉ biết là sau lần này, hôn lễ vẫn đúng thời kỳ cử hành, hai người xuất sắc cũng trở thành một đôi vợ chồng thiếu niên tôn trọng lẫn nhau.
Tinh Di Nhật Hoán. Năm tháng đại triều, vận mệnh của một hai người, cũng không thể trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, mùa hè một năm, hạn ô tai liên tục phát tác. Hoàng Hoài tràn lan, mưa phùn thành tai ương. Một số nơi phía nam thì rơi vào cực nóng, hạt gạo không thu được hạt nào.
Cùng lúc đó, tình hình của Bắc phạt vẫn đang không ngừng phát triển.
Nửa năm qua, tuy rằng trong nội thành võ triều vẫn luôn ca hát bàn tán chúc mừng bình Bắc phạt thuận lợi, văn nhân mặc khách đều hào hứng bừng bừng. Biên lai khen mấy trăm năm thịnh thế khó gặp này. Nhưng ở phía bắc Nhạn Môn quan, cục diện đang bắt đầu trở nên khẩn trương, khẩn trương từ mấy phương diện tới.
Minh ước giữa võ triều và kim nhân sau khi ước định liên thủ chinh phạt, võ triều sẽ phân chia thành mười sáu châu Yến Vân. Hiện tại Yến Kinh vượt qua Yến Vân mười sáu châu đều đã đổi tay. Về việc đàm phán trả lại mười sáu châu, lại bắt đầu từ năm ngoái, trở nên tương đối gian nan.
Đối với đám quan võ triều đàm phán mà nói, lúc này người vàng đã không còn là đoàn thể khiêm tốn nổi tiếng lúc trước nữa. Bọn họ đã quên rằng từ trước tới nay vũ nhân luôn kiềm chế người Liêu Nhân, bởi vì một loạt thắng lợi mà trở nên kiêu căng. Mà đối với kim nhân mà nói., Chuyện võ triều trì hoãn ở Bắc phạt đã khiến bọn họ từ hoang mang chuyển sang xem thường. Tuy một phần hạch tâm của kim nhân như Nhan Hi Duẫn, nhưng bọn họ vẫn có lòng kính trọng đối với võ triều, nhưng phần lớn mọi người đã bắt đầu không coi triều đình phía nam là chuyện lớn.
Đương nhiên, số lượng nữ chân nhân cũng không nhiều, sau khi nhanh chóng nuốt hơn phân nửa Liêu quốc cũng thoáng chậm lại, bắt đầu hưởng thụ tiến độ: Bọn họ không có gì tất yếu phải đi khiêu chiến võ triều. Nhưng khi võ triều tới yêu cầu Yến vân mười sáu châu, lại có thể không cho.
Trì hoãn như vậy làm cho phần lớn quan viên ủng hộ Bắc Phạt trong triều đình Võ Triều đã bắt đầu sốt ruột, cuối năm, đám người Đồng Quán làm chủ lấy việc tăng thêm trăm vạn tuổi làm điều kiện, mua Yến Kinh cùng với Toan Nghê, Dịch, Đàn, Thuận, Cảnh, Ly, lúc này trong triều đình thổi phồng và phong thưởng vẫn còn đang không ngừng xuống, nhưng đàm phán tiếp theo đã lâm vào cục diện bế tắc.
Còn lại mấy châu, Nữ chân nhân thế nào cũng lười cho, thậm chí trước mắt Nữ chân nhân đã có một loại thuyết pháp: Các ngươi đánh không lại Liêu nhân, sau đó liền theo bọn họ tiến cống. Hiện tại chúng ta ở biên giới triển khai đánh một trận, nếu như chúng ta thắng, các ngươi tăng thêm tuổi tệ, nếu như các ngươi có thể thắng, sẽ thu về tuổi tệ như thế nào?
Vì duy trì chiến tích, đám người Đồng Quán đã gom góp tài sản năm ngàn vạn quán trở lên, bắt đầu từng bước mua thành cho Nữ chân nhân, đồng thời tuyên bố với phía nam: "Đây là chính chúng ta đánh xuống." Một mặt là "Thắng tích" của đám người Đồng Quán., Về phương diện khác là nữ chân nhân lật lọng, Hoàng đế Chu Ngọc bắt đầu hạ lệnh ở kinh thành, rất khó chịu biểu thị đối với nữ chân nhân muốn cường ngạnh một chút "một chút", lần này, liền làm cho người làm việc ở phương bắc trái phải khó xử.
Nhưng thực sự khó xử không phải là đám quan lớn Đồng Quán, bọn họ còn có tiền, Vô Không thành cũng dễ như tàn thành, tóm lại có thể tiếp tục mua. Đám người Quách Dược sư đóng quân phía bắc hiện giờ mới chính thức xung đột với nữ chân nhân. Nguyên nhân xung đột là trước hiệp nghị của Lục Châu.
Vì trước đem công lao thu hồi trong tay, đám người Đồng Quán cùng kim nhân ký kết hiệp nghị, không chỉ võ triều đưa kim nhân trăm vạn tuổi tiền tệ. Ngoài ra Đồng Quán hứa hẹn, tại giao dịch lục châu, đồng thời kim nhân có thể mang tất cả phú hộ nữ phú hộ lục châu, Đồng Quán căn bản không để ý giao dịch nơi nào, chỉ cần địa phương đến tay, công lao liền đến.
Nữ thực thiếu người, nhưng bản thân có thể phát động dư lực cũng có hạn, bắt đầu từ phú hộ thân quan khu vực này bắt đầu càn quét, tiền hàng đầu của bọn họ, sau đó ít nhiều bắt chút tráng đinh. Mặt khác, trước khi vào kinh được thưởng, Quách Dược Sư đã ý thức được sự quan trọng của binh lực thủ hạ., Trong quá trình giao dịch, hắn dặn dò thủ hạ cướp đoạt xung quanh làm binh lính, vì vậy trong mấy tháng tiếp theo, chuyện phát sinh ở ba giới tuyến mơ hồ như Võ, Kim, Liêu, biến thành "Chết cũng bất quá cũng chỉ là cái nỏ này của Nhạn Môn quan mà thôi.
Người vàng bắt đầu săn bắt phú hộ, thường thắng quân đội thì nhiều là bần hộ, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng coi như là Quách Dược Sư vì tránh ma sát mà cố gắng. Nhưng vô luận như thế nào, khi hai bên bắt đầu tiếp xúc, ma sát thì nhất định sẽ có. Bọn họ cũng không đến mức khiêu khích Võ triều: Quách dược sư bên này cũng ẩn nhẫn mấy lần, lúc này còn tiến hành đàm phán, quan viên Võ Triều không ngừng thương lượng trả lại mười sáu châu công việc, nữ chân nhân căn bản không chịu nghe theo lý, làm nữ chân thật bởi vì xung đột, lấy Vương An đứng đầu quan văn, lại phải qua đó thương lượng, điều tiết, xin lỗi. Còn dân gian, khắp nơi đều là tan thành mây khói, dân đã sớm tán gẫu.
Đối với trạng thái như vậy, rất nhiều người ở phía nam đều rõ ràng, trong đó bao gồm cả đám người Tần Tương Nguyên, Ninh Nghị. Thái độ cuối cùng của Mật Thám Tư cũng rất đơn giản: dốc toàn lực trợ giúp Quách Dược Sư, khi Quách Dược Sư đòi tiền võ triều, muốn lấy binh khí, phải đảm bảo hậu cần, tướng phủ bên này tiến hành toàn lực trợ giúp. Mà Quách dược sư không ngừng nắm đinh mở rộng quân đội, ngược lại làm cho một số người tiến vào quân đội ít nhiều có đường sống.
Mà đám người quan văn bên văn quan bên kia, Vương An cũng phiền muộn, từ trước đến nay võ triều là quan văn quản lý võ quan, nhưng đến nơi này, không chỉ có sự tình phải xem sắc mặt của Quách Dược sư, phải bồi thường cho người vàng. Hắn như vậy "Phụ mẫu quan", dưới đại cục hỗn loạn, cũng có vẻ cực kỳ khó coi.
Là quan viên bị phái tới nơi này, bọn họ cũng không phải là không có chút năng lực tiết tháo hay là năng lực, vì một vị cha mẹ, tự nhiên phải bảo vệ an dân. Nhưng lúc này đã có oán khí ngút trời, hết lần này tới lần khác ngay cả năng lực đi quản cũng không có. Thường Thắng quân của Quách dược sư cũng là nhân tố gây phiền phức cho bọn họ., Trong mắt Vương An, Quách Dược Sư này chuyên cắt đứt ngang ngược, bắt lấy tráng đinh không có nhân tính, hắn vơ vét khắp nơi tiền vật, đưa cho các loại quan viên. Tuy rằng cấp cho mình cũng không thể không tiếp, nhưng điều này càng làm hắn thêm thâm ác cảm với Quách Dược Sư: kết giao bằng hữu để cho người tí hon lợi hại!
Hết thảy có lẽ cũng chỉ có thể quy kết: Hắn căn bản không có biện pháp quản thúc đại hồng nhân như Thúc Quách dược sư, còn phải bồi thêm một khuôn mặt tươi cười, làm một văn quan, vốn là bắc thượng vì kiến công lập nghiệp, nhưng hiện tại... chức quan này thật quá vô vị!
Sáu tháng, bầu không khí khẩn trương dưới loại bối cảnh này cuốn tới.
Từ sau khi Yến Kinh bị phá, Liêu Quốc đã rơi vào hoàn cảnh kéo dài hơi tàn. Thiên phúc đế lưu vong, các trụ cột đá lớn đất đai như Đại Thạch hoặc là tây chạy trốn. Trong tháng giêng này, ngay lúc Quách Dược Sư tiến kinh được thưởng, Bắc viện đại vương Tiêu tự lập làm đế., Tụ tập bộ chúng Liêu quốc thành lập Đại Hề Quốc. Tiêu Can hùng tài đại lược, mấy lần từ chối người vàng đứng trước trận, có thể đánh được tướng lĩnh Kim nhân. Đánh võ nhân càng đừng nói tới, Quách Dược Sư lúc trước sáng lập oán quân vốn là do hắn tiết chế, nhưng Yến Kinh đánh một trận., Cũng là hắn kịp thời giết về. Bọn người Quách Dược sư cơ hồ chết trên tay hắn, đối với hắn có phần âm hiểm. Đến tháng sáu, bởi vì thiếu lương, Tiêu Can rốt cục lại lần nữa ra tay với võ triều bên này, xuất binh Lô Long lĩnh, không bao lâu liền phá tan Cảnh Châu dễ như trở bàn tay, bức thẳng đến.
Bầu không khí trở nên xơ xác tiêu điều.
Võ Triều lúc này mặc dù danh tiếng đánh nhau với Bắc phạt, nhưng đội ngũ đánh đấm chưa chắc đã có bao nhiêu người, nhất là trước mặt loại tướng lĩnh có thể đánh nhau trên lôi đài với nữ chân nhân này, tất cả mọi người đều lo sợ trong lòng. Thường Thắng quân lúc này đã mở rộng đến năm vạn người, nhưng vẫn còn đang trong quá trình huấn luyện., Còn hương binh dưới trướng —— chính là binh lính có thể điều động —— được xưng là dân chúng ba mươi vạn. Dưới sự thúc giục của mọi người, nó và Quách Dược Sư đều là tướng lĩnh thường xuyên thắng quân Trương Lệnh, bộ hạ Lưu Thu Nhân tiến lên nghênh đón tiêu khô.
Sau đó, Tiêu khô ở Thạch Môn trấn đánh vỡ Trương Lệnh Huy, Lưu Thu Nhân, trong nháy mắt, đánh hạ Tiêu Châu.
Đây thật sự là cuộc chiến binh hùng mạnh, lúc này Đại tướng quân Đồng Quán đã hồi kinh được thưởng, mấy lần phát văn trách cứ Vương An, Quách Dược sư, cùng lúc đó, bọn họ liên lạc kim nhân, bắt đầu thuyết phục đối phương đánh bại Tiêu Can, thuận tiện giao Tiêu Sắt cho Võ triều. Nội dung giao dịch này trở thành trò cười trong nội bộ Kim nhân.
Tháng bảy trung tuần, mùa thu đã đến, nhiệt độ ấm áp kéo dài tựa hồ còn chưa giảm đi. Trong kinh thành, rất nhiều quan viên đang vì tình hình tai họa nam bắc mà bận rộn không ngừng, mà ở khoảng trống như vậy, rất nhiều người đang nói chuyện phiếm, vẫn không tự chủ được đem ánh mắt nhìn về phía bắc, bao gồm Tần Nguyên, Ninh Nghị, Mẫu Tổ năm, cũng là như thế.
Cùng thời khắc đó, trên Yến Vân mười sáu châu, một nơi có tên là cửa hàng thắt lưng, đại quân dưới trướng Quách Dược Sư rốt cục đã dẫn đầu tới đây, tiền quân của hắn bắt đầu đối đầu với Tiêu Đồng.
Sư cưỡi Quách Dược đang ngồi trên lưng ngựa, xa xa nhìn qua đại kỳ đỏ rực thuộc về Tiêu Sắt, vẻ mặt đã trở nên trầm mặc mà kiên nghị. Hắn nhớ tới lần đầu tiên hơn hai năm trước đây nhìn thấy tâm tình tiêu điều.
Oán quân xây dựng, kỳ thật là bảy năm trước. Lúc ấy tại Sùng Hải quốc cao vĩnh viễn phản loạn, lúc ấy đám người thảo phạt bất lợi, nữ chân nhân bị trợ giúp Cao Vĩnh Xương đánh bại, thế là Thiên Phần Đế Mộ Quân chiêu mộ Yến Vương háo quân chinh phục dân đói, lấy oán giận nữ chân nhân, định tên là "Oán quân".
Lúc đó đám người Liêu Đông này chỉ vì tranh giành một miếng ăn mà làm binh, nhưng lúc này Liêu quốc cũng đã ngày bạc bờ Tây Sơn, đối đãi đãi ngộ đối với nhánh quân này cực kém. Cuối cùng, "Oán quân" chưa từng đạt được bao nhiêu thắng lợi, ngược lại nhiều lần phản loạn. Hai năm trước., Đám người oán quân thủ lĩnh Đổng hề lúc đó bởi vì chiến tranh bất lợi mà ra tay, không nhìn thấy quy luật, đám người Tiêu Tấn đến đây dẹp loạn. Quách Dược Sư biết oán quân tuyệt đối không phải là đối thủ của đối phương, giết đám người hề hề kia, tiếp thu chiêu giải, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiêu Sắt.
Lúc ấy trong âm thầm có lời đồn, Trình Dục thấy lần này vì giải quyết vấn đề phản bội của oán quân mà thương lượng với Tiêu Can, dứt khoát lần này diệt sát toàn bộ oán quân, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Nhưng Tiêu Can tâm tính quang minh, cho rằng "Hoặc là người có lòng trung nghĩa nhất thời uy hiếp, há có thể giết sạch toàn bộ. Tiêu Hãn mở miệng cứu bọn người Quách Dược Sư một mạng., Sự tình truyền ra, trong lòng mọi người đều cảm ơn Tiêu Sắt mang ơn, Quách dược sư lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Can liền cảm nhận được vẻ ung dung quý phái trên người đối phương, đó là khí tức chân chính của người thượng vị, không sợ khiêu chiến, khí khái anh hùng bễ nghễ tứ phương.
Nhưng trong lòng hắn lại không cảm thấy thần phục. Có, chỉ có sợ hãi và nhỏ bé.
Trong mắt những người này, oán quân thật ra không tính là người. Lúc trước đối phương chiêu mộ đám dân đói mình làm binh, căn cứ theo ý muốn bố thí một mạng sống, những người như mình, vốn cũng chỉ muốn một cái mạng mà thôi. Nhưng mà quân tham gia quân đội., Mọi người cũng vậy. Kỳ thật người sắp chết đói thì có thể có bao nhiêu ý nghĩ chứ, nếu như không phải thủy chung bị cắt xén quân lương, địa vị trong quân đội so với chó còn không bằng, mọi người vốn sắp chết đói, lại có bao nhiêu người trời sinh đã trở mình, muốn phản loạn?
Hắn lý giải bọn thằng hề Đổng bất đắc dĩ. Cũng biết chính mình tự tay giết chết đám người thằng hề Đổng bất đắc dĩ. Làm bọn họ dù sao cũng là công thần quỳ gối trước mặt đám người Tiêu Can, khi đám người Tiêu Can khen bọn họ công lao, hắn cảm nhận được vẫn là sợ hãi.
Phía trên kia là hổ, mà bọn chúng, thậm chí ngay cả chó cũng không tính, có lẽ chỉ có thể coi là gián điệp. Đối phương có thể thoải mái đàm luận có phải là đem toàn bộ hơn vạn người của mình giết chết hay không. Cũng có thể nhẹ nhàng lưu lại mạng của bọn chúng, lấy biểu đạt nhân hậu của đối phương. Người khác cảm thấy may mắn, khi hắn nhìn thấy thân ảnh tiêu khô khí độ ung dung kia, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Con hổ giơ móng vuốt ra, làm cho con gián trước mặt uể oải, ngáp một cái, buông tha cho nó một mạng.
Từ đó về sau, nhiều lần thấy Tiêu Can, thân kinh bách chiến hắn chỉ cảm thấy sợ hãi.
Ý nghĩ như vậy vốn còn chưa mãnh liệt, biết kim nhân, võ giả liên thủ công chiếm, đám người Tiêu Can đã bắt đầu không còn tín nhiệm đối với đội quân phi sa mạc hệ người, bởi vì tội quân phản loạn lịch sử lần trước., Vốn dĩ Tiêu Can buông tha oán quân một lần, quả nhiên muốn động thủ với bọn người mình, chỉ có Quách Dược sư nhạy bén nhất, hắn đột nhiên kịp phản ứng, thúc giục mọi người đầu nhập vào Võ Triều trước một bước. Sau đó chứng minh, quyết định này quả nhiên là chính xác.
Ngày hôm đó, Quách Dược sư bỗng nhiên phát hiện, hắn có thể không làm gián điệp, cũng không làm chó, ít nhiều có thể làm cá nhân.
Sau đó hắn bày ra chiến đấu tấn công Yến Kinh, nhưng mà Võ Triều Đồng Nhân thực sự quá ngu xuẩn, Tiêu Liều phản hồi, giống như ác mộng nghiền ép tới, hắn cũng từng nghĩ đến một kích ra sức chiến đấu trên chiến trường, nhưng mà quân đội của Võ Triều tan tác nhanh chóng, làm rối loạn suy nghĩ của hắn, cuối cùng thậm chí ngay cả cơ hội liều mạng cũng không có, hắn chỉ có thể bỏ chạy nhếch nhác dưới sự lôi kéo của rất ít huynh đệ.
Ngoại trừ lúc ở trong doanh địa mắng to một tiếng, hắn không có oán giận gì với võ nhân. Chỉ có không ngừng mở rộng quân và bắt đinh, tích lũy sức mạnh. Hắn lợi dụng thời điểm làm việc, cướp đoạt lượng lớn tiền tài, một mặt sắp xếp huynh đệ, một mặt khác tặng lễ cho quan viên Võ Triều, bởi vì quan viên Võ Triều đều thích loại này.
Mọi người thích, hắn có thể tới trợ giúp các loại binh khí lương thảo, có thể khiến mọi người ở trên chuyện hắn bắt cây đinh, mắt nhắm một mắt, hắn cũng biết một bộ phận quan văn bất mãn đã từng nhờ triều đình gây khó dễ cho hắn, hắn liền cấp cho đối phương nhiều tiền hơn. Thường Thắng Quân mở rộng quân sau này., Một số huynh đệ đã bắt đầu trở nên có ngạo khí, trong sự xung đột của người kim loại, là hắn ra mặt đầu tiên, đè xuống sự bất mãn của mọi người: "Không có chiến thắng, các ngươi không tính cái gì cả, toàn bộ chịu đựng cho ta!"
Lần này Tiêu Tác xuôi nam, hắn cũng âm thầm nhẫn nhịn một lúc lâu, chịu áp lực từ khắp nơi, đầu tiên là để đám người Trương Lệnh, Lưu Thu Nhân dò xét một chút thành sắc của đối phương, sau đó lẳng lặng chờ đợi thời cơ, mãi tới lúc này...
Phù vân lưu chuyển, ánh mặt trời mờ ảo, dưới ánh mặt trời mùa hè này, lá cờ đỏ rực kia thoạt nhìn tựa như ngọn lửa rừng rực do Đại Liêu đế quốc ngưng tụ lại, dưới lá cờ lớn kia, có vị anh hùng như núi kia, hôm nay trên chiến trường mấy vạn người giằng co, muốn ép tới bên này.
Quách Dược sư lẳng lặng ngồi trên ngựa, như bàn thạch nhìn về phía bên kia. Chỉ có tuấn mã dưới thân phảng phất cảm nhận được bất an, hơi giật giật, hắn đưa tay vỗ vỗ cổ, trong lòng lặng lẽ nói một câu gì đó, biểu tình trên mặt chỉ càng thêm lạnh lùng mà trầm ổn.
Sát khí đã tràn ngập khắp nơi.
Ở phía nam Hoàng Hà, mỗi năm mùa xuân, cá chép chảy ngược lên Long Môn sơn, thiên hỏa từ sau đốt đuôi nó mà hóa rồng.
Phía trước, đó là Long Môn của hắn... Chưa hoàn chỉnh. Nếu như ngài thích bộ tác phẩm này, hoan nghênh ngài xuất phát điểm (DG: phê duyệt), phiếu đề cử, Nguyệt, sự ủng hộ của ngài, chính là động lực lớn nhất của ta. Điện thoại mời hộ hộ vào.