Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mười sáu tháng hai, gần huyện thành nhỏ ở Tứ Bình Cương.
Ngày của cơn mưa dông đã trôi qua hai ngày, trời đã chuyển nắng, khí tức trên mặt đất đã bớt đi, vạn vật phát sinh. Xe ngựa dừng lại bên cạnh khách sạn, từ một nhân vật lớn đến từ kinh thành đi xuống.
Trong khoảng thời gian gần đây, lấy Tứ Bình Cương làm trung tâm, hương thôn trấn phụ cận cũng không thái bình. Đương nhiên, dạng không thái bình này, cũng chỉ là khứu giác linh mẫn người mới có thể cảm giác được khí tức, giống như người bình thường., Còn những tên phỉ ở xung quanh chỉ xuất hiện hơi nhiều một chút, ngẫu nhiên xảy ra vài vụ án đổ máu. Nếu như không lan đến nhà mình, thì cũng không cần để ý. Dù sao ngày thường, một số tên lưu manh liên tục ở trong thôn trấn đánh nhau đến bể đầu chảy máu cũng đều có.
Đối với những nhân vật lục lâm ở gần Tứ Bình Cương hoặc là những người đứng xem mà nói, từ ngày mười một Thiết Thiên Ưng tông bắt đầu ra tay. Mấy ngày kế tiếp, thật sự là gió tanh mưa máu., Thảo mộc Giai Binh. Thời gian năm ngày, thôn trấn phụ cận trên thực tế đã bị đám người Hình bộ qua lại mấy lần, không riêng gì chạy trốn vĩnh viễn, tuần tự quét sạch dư nghiệt, một ít nhân vật hắc đạo phụ cận, người trong lục lâm., Cũng bị ảnh hưởng rất lớn, xung quanh Tứ Bình Cương mặc dù đều là nơi thăng bình, nhưng trong núi chung quanh, kỳ thật cũng có vài trại sơn phỉ tương đối cố định —— tình huống như vậy ngoại trừ Giang Nam giàu có nhất, trên thực tế đều là thái độ bình thường — bọn họ ngày thường cũng không tùy tiện thương tổn mệnh người khác., Việc làm nhiều nhất là thu phí bảo hộ tiêu đội, đương nhiên, có đôi khi hoành hành một phương cũng khó tránh khỏi. Mấy ngày nay, dưới áp lực cực lớn, mấy tên phỉ trại cũng đã bị bức phải giải tán thoát đi.
Dân chúng bình thường cảm thấy trị an giảm xuống, người trong rừng xanh gà bay chó chạy, đối với một loại người khác mà nói, lại là một loại tình huống khác. Đối với bọn họ, sự tình trước mắt cho dù lan đến một phương, cũng không thể tính là việc nhỏ, có đôi khi nhìn một chút, thường thường vì một kết quả đặc thù nào đó. Vừa rồi tả hậu văn bên này, chính là một trong những người này.
Là người chủ sự của Tả gia trong kinh thành, là đường đệ phụ thuộc, hắn tới nơi này chỉ là vì tiện đường. Đối với hắn mà nói, mấy ngày nay tình huống phức tạp, hắn quan tâm cũng chỉ là một câu nói đơn giản mà thôi: "Tình huống thế nào rồi?"
"Dư nghiệt mà Phương Bách Hoa suất lĩnh đã là nỏ mạnh hết đà, tạm thời mặc dù còn đang bỏ chạy nhưng Thiết Bộ đầu và Tông bộ chủ chặn đường chạy trốn của hướng Tây Nam. Mấy ngày nay, bọn họ đã thu nhỏ phạm vi lại, tin rằng không bao lâu nữa..."
Sau khi xuống xe, Tả hậu văn đi vào trong khách sạn, đi theo bên cạnh nghênh đón, kỳ thực là tổng bộ của tên Hình bộ thứ ba ngày hôm qua đến đây. Lúc này tính ra, Hình bộ tổng bộ tổng bộ có bảy tên tổng bộ, bây giờ đã có ba tên tụ tập ở đây, Phiền Trọng cùng Tả gia lui tới rất mật, bởi vậy mới bị Tả Hậu Văn mời tới. Bất quá, sau khi hắn mở miệng nói vài câu, Tả Hậu Văn vừa đi vừa khoát tay áo.
"Phương Bách Hoa và Phương Thất Phật ra sao, tự có người của Vương thiếu sư quan tâm. Chuyện sổ sách thế nào rồi?"
Phàn Phiền gật đầu nhẹ: "Lần này mang theo sách vở là thượng giả phía bắc, chính là Đặng Nguyên Giác - bảo quang như tên cướp, người này từng là một trong tứ đại tướng dưới trướng Phương Tịch, có chút khó giải quyết. Nhưng bọn họ hôm nay tận lực gây nên thanh thế, đã bị chúng ta chặn đường đi. Bây giờ đám người Phương Bách ở phía tây nam., Đặng Nguyên Giác và đám phỉ ở phía bắc, thoạt nhìn là muốn công khai giết tới kinh thành, công khai đẩy cửa sổ ra ngoài để đám người Phương Bách trốn thoát tạo cơ hội. Nhưng... khả năng bọn họ chạy trốn không lớn, phỏng chừng nhiều lắm khoảng năm ba ngày là sẽ được biết."
"Phí mục đáng tin cậy, Phiền Tổng bộ cảm thấy thế nào?"
"Cái này... Hạ quan không dám nói bừa, nhưng thoạt nhìn, người quan tâm chuyện này, quả thực không ít."
Trong khi nói chuyện, văn chương trái dày đã đến phía sau khách sạn, tự có hạ tỳ nữ dẫn đường, mở ra gian phòng phía trước. Tả hậu văn phất phất tay, ý bảo Phiền Trọng vào ngồi, hắn dung nhan giản đơn, nhưng giơ tay nhấc chân lại có khí thế không khiến người ta nghi ngờ. Phiền trọng ngồi xuống, hắn phất phất tay, để tỳ nữ đi ra ngoài, sau đó tự mình rót cho Phiền Trọng một chén trà, đặt ở trước người đối phương.
"Nếu mọi người đều muốn, đó là thứ tốt. Phàn tổng ở phương diện này am hiểu nhất, ta sẽ không nhiều lời. Khoản sổ sách này liên lụy, có thể lớn có chút không nhỏ, có chút quan hệ với Tả gia ta, nhưng dù sao cũng không lớn, bất quá... nếu rơi vào tay mình, tốt hơn là rơi vào tay người khác, làm phiền tổng bắt."
Phiền Trọng cầm chén trà kia uống vào, đợi đến lúc sắp rời đi, mới nhớ ra cái gì: "Không biết lần này Tả công tới đây, sẽ ở lại đây bao lâu?"
"Đại khái cũng khoảng hai ba ngày, chờ tin tức tốt của ngươi. Sao vậy?"
"Ách, thời gian gần đây Long Xà hỗn tạp, thực không yên ổn. Hình bộ Đại Tác, dọa chạy mấy người, nhưng dù sao đám người Phương Bách Hoa đều có treo giải thưởng trên người, trong mấy ngày nay nhân vật Lục Lâm tới cũng không ít, cầu danh lợi, hoặc là một số người an bài ám tuyến, bao gồm... người của Hữu Tướng phủ, Mật thám ty... Tuy rằng không nhiều, nhưng khó tránh khỏi tiết lộ ra ngoài. Tả công ở lại đây, xin hãy lưu tâm bảo trọng."
Tả Trọng gật đầu cười cười: "Ta biết rồi, cảm ơn bạn bè nhắc nhở." Sau khi sự việc xảy ra ở Tứ Bình Cương xảy ra, đám người Phương Bách bị vây chặt ở chỗ này, một số người Lục Lâm bị đuổi ra ngoài, nhưng còn có nhiều con đường khác nhau chạy tới đây., Miễn cưỡng cũng có thể mở một nửa anh hùng đại hội. Phàn Trọng tới đây, nguyên nhân chính là vì vậy. Bất quá Tả gia nội tình thâm hậu, tả hậu văn bên người tự nhiên cũng có cao thủ bảo vệ, đối với chuyện này chỉ cần nhắc tới là được, ngược lại một tồn tại trong đó khiến hắn chú ý: "Bí mật thám ty đến, người tới là ai?"
"Nhân số không nhiều lắm, có khoảng hai mươi mấy người đi tới, người dẫn đầu là một vị thư sinh tên là Chu Hải, bọn họ tới trễ, bộ rễ cũng không sâu, không tra xét được nhiều chuyện, ngược lại coi như là tuân thủ quy củ. Vậy việc thành chu hải có thể làm không nhiều lắm, hiện giờ mỗi ngày đều phải đi bái hội Thiết Bộ đầu tiên một lần, tên là Thông khí, trên thực tế có thể là muốn nói dối. Nhưng mà... hắn không dò xét được quá nhiều thứ."
Tả hậu văn nhẹ gật đầu: "Biết rồi, Thành Chu Hải... Ta từng nghe nói, hắn là ngọn nguồn của Tần Hoàng, sẽ không đơn giản. Cẩn thận một chút là được."
"Vâng." Phiền Diện gật đầu, liền muốn cáo từ, sau đó lại chần chờ một chút: "Hạ quan nghe nói, mật thám ti bây giờ đối với chuyện Lục Lâm, bây giờ do một người tên là Ninh Nghị xử lý, nghe nói người này hành xử kiếm tẩu thiên phong, lúc Tả công ở kinh thành, không biết..."
"Chẳng qua là một nam tử ở rể cầu phú quý mà thôi." Tả Tả Hậu Văn cười cười, ngón tay tùy ý gõ lên mặt bàn: "Có lẽ là vì vậy nên hành sự tàn nhẫn một chút. Tần Tương giỏi dùng loại người này, nhưng cách quân tử chi đạo, không lên mặt được, không cần để ý tới."
"Vâng, hạ quan cáo từ."
"Đi đi."
Song phương tùy ý đáp, sau khi Phiền trọng rời đi, văn chương trái dày mới khẽ nhíu mày, lập tức lắc đầu đem suy nghĩ tiêu tán.
Thân thể trần trụi...
Trên tiểu trấn, sự tình liên quan đến mấy trăm người sinh tử, chỉ chiếm một phần nhỏ suy nghĩ không nhiều văn tiền. Mà đối với người đương sự, lại phải đưa ra tính mạng và vội vàng. Theo thời gian trôi qua, tình huống một lần hỗn loạn lại bắt đầu rõ ràng.
Một số ít người bị đánh tan tạm thời không nói đến, ít nhất ở hai bên đám người bây giờ tụ tập, một bên lấy Đặng Nguyên Giác, An Tích Phúc cầm sổ sách, bày ra thái độ làm thế thượng bắc. Còn bên kia vẫn là Phương Bách Hoa thủ lĩnh, đám người này đánh đánh đánh trốn, thương vong vô cùng nghiêm trọng, muốn vượt qua đồi núi phía tây, tiến vào chi mạch Đại Biệt sơn, cầu lấy một đường sinh cơ.
Nhưng chỉ trong mấy ngày, toàn bộ tình thế biến hóa diễn ra quá nhanh, thật ra là tương đối nhanh. Từ ban đêm nhóm Thiết Thiên Ưng ra tay, sau đó truy sát chạy trốn, chưa bao giờ ngừng lại. Mấy châu huyện liên hợp lùng bắt, một mặt đào ra tên phỉ đã bị tách ra., Một mặt, chém giết tùy thời đều tiến hành. Đám người Phương Bách Hoa chuyển hướng, giấu tung tích, Thiết Thiên Ưng, Tông Hiểu không biết đang dốc sức liều mạng điều khiển tướng trong tin tức hỗn loạn, mỗi ngày đều bị người bắt., Người tử thương, hoặc là cao thủ thần bí xuất hiện trong rừng xanh, từng tin tức liên quan không dứt, có thể từ trong đó tìm ra đầu mối, cuối cùng giấu tung tích hai nhóm người vào trong phạm vi nhất định, cũng đủ chứng minh bọn họ đã kinh nghiệm trong phương diện này.
Khi tất cả tin tức lại trở nên rõ ràng, tất cả mọi người đều minh bạch, sự tình chỉ diễn ra trong một hai ngày gần đây nhất. Trong đó cố nhiên tồn tại khả năng đám người Phương Bách Hoa thoát đi, nhưng khả năng này đã tương đối xa vời.
Nước khô, cá thì chết. Đối với đám người Phương Bách Hoa mà nói, tình huống trước mắt cũng chính là như vậy. Lúc đột nhiên bị tách ra, châu huyện chung quanh còn có nơi di chuyển của mọi người, nhưng mà đã qua thời gian, Thiết Thiên Ưng., Tông phi hiểu dẫn mọi người dần đi sơ bộ, địa phương có thể di chuyển đã càng ngày càng ít. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đường ra duy nhất cho các nàng chỉ có một đường hướng Tây Nam trốn vào trong núi. Nhưng lúc này, phương hướng đi tới Đại Biệt Sơn vừa vặn trở thành bố phòng thủ của Thiết Thiên Ưng nhân.
Mà những chuyện này, đối với bọn họ mà nói, bản thân bọn họ cũng hiểu được.
Ánh mặt trời chiều chiếu lên loạn thạch giữa rừng núi, ngẩng đầu nhìn về phía ánh mặt trời kia, trên khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Sát khẽ nhúc nhích, lập tức lại trở về trong trắng bệch đáng sợ.
Hắn chỉ còn một tay.
Cánh tay đứt mất hai, ba ngày, có thể tỉnh lại, có thể đi lại, thậm chí có thể nâng đao giết người lần nữa. Trên thân hán tử gầy gò trước mắt, lúc này như có một Ma Thần khó có thể tin đang chống đỡ mình, thậm chí khi La Sát Nhân đưa nước tới, hắn còn suy yếu quyết định: "Đi nói với công chúa... Chúng ta không đi nữa."
Trong khe núi phụ cận, lúc này tụ tập là mười mấy người cuối cùng bên cạnh Phương Bách Hoa có thể mang theo, hơn nữa phần lớn đều có thương tích trong người. Quyết định trước mắt là có chút hành động theo cảm tính, nhưng Đỗ Sát nói ra những lời này, La Sát cũng đã minh bạch lý do của hắn, thậm chí nói theo một ý nghĩa nào đó, hắn cũng đang chờ đợi Đỗ Sát hoặc là ai đó nói ra.
Vì vậy hắn nói với Phương Bách Hoa chuyện này. Cô gái trung niên ngồi trong quái thạch cũng tiều tụy nhưng kiên nghị ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó chống trường thương đứng dậy. Lúc này bên cạnh đã có người mở miệng: "Làm gì vậy! La Trát Nhân! Các ngươi Bá Đao hèn hạ muốn rút lui sao? Vào thời điểm này!"
"Câm miệng!" Phương Bách Hoa quát lớn người bên cạnh, nhìn La Sát Nhân, lại nhìn vài tên thành viên Phách Đao xung quanh: "Các ngươi cũng biết đấy, lúc này chỉ có hướng Tây Nam, vào trong núi mới có đường sống."
"Cái đó cũng không phải." La Tráo Nhân mỉm cười: "Công chúa cũng biết, lúc này ôm một cục mới chết sớm, nếu đơn độc, ít người ngược lại có thể đục nước béo cò, lưu lại một mạng."
Đạo lý này của La Sát Nhân khiến tất cả mọi người đều hiểu, mục đích lớn nhất của Thiết Thiên Ưng và đám người tông phi hiểu là bắt Phương Bách Hoa, đối với những kẻ bị tách ra mặc dù lùng bắt nghiêm ngặt nhưng vẫn có rất ít người may mắn trốn thoát. Mấy ngày nay, thật ra lần lượt có người ý thức được điểm này, lựa chọn một mình mà rời đi - đương nhiên, đại bộ phận bọn họ đều bị lùng bắt., Vẫn là bị bắt giết —— còn lưu lại hơn phân nửa là Phương Tịch, khởi nghĩa tử trung dưới trướng Phương Bách Hoa thất bại, cứu viện thất bại, đồng bạn chết trận bị thương, nếu lại một mình rời đi, bọn họ cũng không có gì cả, huống chi, cơ hội một mình rời đi cũng không tính là lớn.
Nhưng lý do bọn người Phách Đao muốn lưu lại, sau một lát, mọi người cũng có thể hiểu được.
Bởi vì Lưu Tây dưa đã mất tích.
Sớm hơn hai ngày, Lưu Tây dưa và Phương Thư Thường, Tiền Lạc Ninh ra ngoài tìm hiểu tình huống, đây vốn là cao thủ hàng đầu trong đội ngũ võ nghệ số một số hai. Sau đó Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh trở về, thông báo cho bọn họ biết chuyện tình tình gặp Lâm Ác Thiền, chắc cũng muốn hai người bọn họ đi trước., Tây qua nhất định có thể chạy thoát, nhưng về sau phát hiện trúng kế, dưa hấu một mực chưa từng trở về. Khi dời đi, hai người Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh đều cảm thấy áy náy trong lòng, lựa chọn lưu lại tin tức càng rõ ràng hơn, nghe nói sau đó giao thủ với Tông Phi Hiểu, bị thương rời đi.
Ngày thứ hai cùng một tốp ngắn binh thủ hạ Tư Không Nam đụng nhau lộ ra tin tức, Lưu Tây dưa không địch lại Lâm Ác Thiền, đã bị giáo chủ bọn họ chết dưới chưởng, ném thi sông.
Tin tức này là bọn hắn sau khi bắt được mấy người trong đó ép hỏi ra, độ tin cậy cũng không phải là không có. Chỉ có hạng chết không thấy xác, ít nhiều để cho người ta có thể lưu lại chút hi vọng, nhưng mà lúc này vẫn như cũ không có tin tức, đám người Đỗ Sát, liền không muốn đi nữa.
Phương Bách Hoa không nói nên lời, không bao lâu, ánh chiều tà buông xuống, mọi người trong cốc chia làm hai nhóm, một nhóm đi hướng tây nam, một nhóm khác đứng trong ánh sáng, nhìn lại đường cũ, không biết nên đi hướng nào...
Thân thể trần trụi...
Binh lính đi qua những tốp lớn, bộ khoái nhanh chóng đi qua đường núi, trên chân núi gần đó, Tông Bất Hiểu cưỡi ngựa nhìn tất cả.
Vị trí của đám người Phương Bách Hoa đã xác định không sai biệt lắm, tiếp theo là một loạt càn quét. Hắn không muốn phân tán lực lượng đánh rắn động cỏ, không có lực lượng kiềm chế, cho dù đánh thắng cũng dễ dàng đánh tan những người này. Đối phương đều là cao thủ, một khi tách ra, người có thể bắt lại sẽ ít hơn. Chỉ có một lần dùng lực lượng áp đảo bao vây bọn họ mới có thể toàn công một lần.
Dù sao... bọn họ đã đi về phía tuyệt vọng, lúc này, không có ngoại lực kích thích kịch liệt, những người còn lại, hẳn là vẫn sẽ đoàn kết.
Một ngày... hoặc tối đa hai ngày nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc, bọn hắn cũng có thể lên kinh nghị công.
Sẽ không lan tràn khắp cành cây...
Trong lòng hắn lại lần nữa tính toán tình thế, kể cả Tư Không Nam, Lâm Ác Thiền, bao gồm Phương Bách Hoa bên kia, bao gồm một chi lực lượng Đặng Nguyên Giác đột nhiên giết ra, lại bao gồm một nhóm nhỏ Lục Lâm Mãng tụ tập chung quanh lần này, thậm chí đám người thám thính ti kia... Sau khi từng cái nghĩ tới, lại lần nữa xác nhận, chắc sẽ không có quá nhiều nhân tố tính toán bên ngoài tham gia vào.
Mà ngay lúc hắn đi qua dãy núi này, trong tiểu trấn tụ tập hơn mười dặm bên này, một đội ngũ hơn hai mươi người đang đi về phía trước. Người dẫn đầu ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, vóc người rắn chắc võ nghệ tinh xảo, chính là một phó thủ bên cạnh Thiết Thiên Ưng, là bộ đầu tên là Điền Lực. Hôm nay bọn họ tới đây là vì một tin tức, nhưng vừa rồi ở ngoài trấn đã đánh một trận đối mặt với một nhóm người khác.
Trước mắt, người bên cạnh cũng đang nói về việc này.
"Điền đại ca, vừa rồi thư sinh kia có lai lịch gì a, hai ngày nay ra vào doanh trại của chúng ta mỗi ngày."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"Người của Mật thám ty, bên này tổng cộng mới hơn hai mươi người, không nghe được quá nhiều tin tức, muốn tìm chúng ta moi tin tức. Ngươi hiếu kỳ như vậy làm gì, làm việc này không có chuyện gì thì đừng hỏi."
"Không phải a, nghe nói người này đến kinh thành... Chúng ta chỉ là kỳ quái, một thư sinh, nhúng tay vào chuyện này làm gì, xung quanh trước mắt cũng không thái bình, hắn chán sống rồi sao..."
"T mật thám ty à, dù sao cũng làm một số chuyện kỳ quái, bây giờ chúng ta còn chưa biết cụ thể bọn họ làm gì." Điền Lực cười nhạo, "Một thư sinh, không tiếp xúc nhiều, cứ muốn nhúng tay vào, không có gì lạ. Ta xưa nay phá án, bởi vì cái gì cũng không hiểu, lại muốn khoa tay múa chân, quá nhiều thư sinh đi rồi, đến lúc chết hắn cũng sẽ không hiểu..."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Điền đại ca, chuyện lần này cũng có không ít người nhúng tay vào, người tên là Lâm tông ta còn nói muốn khiêu chiến Chu Uyển, đáng tin cậy không?"
"Khiêu chiến Chu tông sư là có tư cách, muốn thắng thì thôi đi." Điền Lực cười cười: "Nhưng mà cũng phải nói, lúc này đây cao thủ xung quanh thật sự quá nhiều, chỉ riêng chúng ta thôi đã đủ lực lượng rồi., Điền Lực ta bình thường ở trên giang hồ cũng coi như nhất lưu, hiện tại phải xếp một vị trí, thân thủ mười vị trí đầu đều không vào được... Phương Bách Hoa bên kia, tuy rằng chật vật một chút, nhưng đều là đứng đầu. Bản thân Phương Bách Hoa cũng lợi hại, Bảo Quang như Đặng Nguyên Giác càng đừng nói chi tới chuyện này., Ba người ta cũng chưa chắc chịu nổi một người, cái gì mà Bá Đao Lưu Đại Bưu... Cha nàng thật là lợi hại, cho dù khiêu chiến loại người như Chu Hãn sợ rằng cũng không dám hàm hồ. Hôm nay mặc dù Lưu Tây trái là nữ tử, nhưng thân thủ cũng không kém Phương Bách Hoa, đáng tiếc nghe nói bị Lâm Tông Ngô giết..."
Hắn dừng một chút: "Về Lâm tông ta, hắn trước kia tên là Lâm Ác thiền, Ma Phật Đà hơn mười năm trước lợi hại lắm, lúc thành danh ta còn chưa hiểu gì... Vương Nan Đà cũng có tư cách khiêu chiến Chu tông sư, thủ hạ của bọn họ cũng là nhân tài đông đúc., Vô cùng mạnh mẽ... Còn về phần những người Lục Lâm tới tham gia náo nhiệt lần này, nói đến cũng có không ít cao thủ, so sánh với những người này thì kém một chút... Nhưng mà nói thật, nếu như ngày thường phá án, gặp phải những người này, ta đều là đi đường vòng mà đi., Lần này nhiều người... Như là bí mật thám ty bên kia, thư sinh đến, thuần túy là xem trò vui... Bất quá cũng không cần phải đắc tội, người ta dù sao cũng ở kinh đô, cho nên vừa rồi ta chào hỏi hắn, coi như là hòa nhã, nể mặt một chút, ngày sau mới gặp nhau nha..."
Nói tới đây, Điền Lực dừng bước, nhìn về phía trước, sau đó hạ giọng nói: "Không sai biệt lắm, ngay phía trước."
Hắn liếc mắt ra hiệu cho mọi người, một đám bộ khoái lập tức ngừng nói chuyện phiếm, hướng về phía trước phân tán ra ngoài, không bao lâu, bao vây một tiểu viện.
Mọi người trốn ở dưới tường, đang muốn va vào cửa hoặc là tường, đột nhiên, hậu viện phía sau một tiếng vang thật lớn, tiếng phá cửa kẹp binh khí giao kích truyền tới. Có người kêu: "Bắt lấy hắn..."
"Là Bá Đao phỉ nhân..."
"Đừng để hắn chạy... A..."
Mọi người lúc này xông về phía bên kia, lúc này từ bên trong lao ra, chính là Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh dưỡng thương hai ngày ở bên này.
Ánh mặt trời hơi nghiêng, biến thành hồng hào. Trong dự liệu của trận đại chiến kia, lại không dự liệu được còn mấy canh giờ nữa, bên này chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ do một trong những trận hài kịch do Thất Phật của Phương Bình dựng nên, nhưng sau một lát, Điền lực vốn không coi là trọng trong đó, bị hắn hoàn toàn không nghĩ tới sự chấn nhiếp của tràng đại chiến vừa rồi.
Đó là phương thư thường và Tiền Lạc Trữ vẫn bị thương như cũ đuổi ra khỏi mấy con phố, chuyện đã xảy ra. Lúc ấy mọi người đã định sẵn phương án truy đuổi. Bởi vì sau khi hai người Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh dưỡng thương vẫn có thân thủ kinh người, ngay từ đầu bọn họ đã lựa chọn tránh đi sự sắc bén của đối phương, vây khốn tiêu hao kế sách. Sau khi giao chiến kết thúc., Trên trấn nhỏ, tiếng chiêng cũng vang lên, Phương Thư thường cùng Tiền Lạc Ninh chạy tới đầu đường, thấy trước sau đều có người giết tới, lựa chọn lối rẽ bên cạnh chuẩn bị bỏ chạy, sau đó, bọn họ giống như nhìn thấy người nào đó.
Hai người đồng thời nâng đao giết tới, bóng người biến mất ở bên kia, chỉ nghe vài tiếng giao thủ ầm ầm kinh người, một ánh đao bay lên trời, lại là đao của Phương Thư Thường, bị đánh thành hai đoạn bay ra ngoài. Sau một khắc, Phương Thư Thường bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi vẩy qua trời cao, lăn lộn trên mặt đất vài cái, lại mất đi tri giác.
Tiền Lạc Ninh hô to. Mọi người đã chạy tới ngã tư, nhìn lại bên kia, trên đường phố chỗ hai người cùng vuông, Tiền hai người giao thủ, thình lình chỉ có một người. Mà vào lúc này, khi bóng người kia đơn giản vạch trần Tiền Lạc Trữ vài chiêu, đột nhiên hai chưởng đột nhiên., Đẩy ở trên người Tiễn Lạc Ninh, hai chưởng này một trúng ngực, một trúng bụng dưới, thoạt nhìn vô thanh vô tức, nhưng mà thân thể lại tiến cực nhanh, bước chân của Tiền Lạc Ninh như đã rời khỏi mặt đất, xông qua đường phố nửa trượng, va vào tường đất ven đường.
Tường đất sụp xuống, bụi mù cuồn cuộn, thân thể Tiền Lạc Ninh ngã vào trong đó, trong lúc nhất thời lại không có tiếng động, thân ảnh giao thủ với hai người kia cúi người ném thanh cương đao trên mặt đất sang một bên, đứng lên, lấy ra một chiếc khăn tay, lau vết máu dính trên mặt.
Cách đó không xa, hơn hai mươi người của Mật thám ty đang bay nhanh tới.
Điền Lực há hốc mồm, trợn mắt há hốc mồm nhìn thân ảnh thư sinh mặc trường bào trong bụi mù kia. Bởi vì phương thư sinh thường xuyên bay ra ngoài đã phun ra nửa mặt của hắn, lúc này hắn lại xoa xoa, khiến cho nửa khuôn mặt đều biến thành hồng hào quỷ dị. Đám thuộc hạ của Mật Thiềm Ty khi tới đây cũng có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, nhưng thư sinh chỉ lạnh lùng mà đơn giản nói một câu: "Bắt lại đi."
Người trẻ tuổi tên là Thành Chu Hải nhìn về phía này, một lát sau vẻ mặt lạnh lùng lộ ra một nụ cười thân thiết: "Nói thật khéo léo đi, Điền bộ đầu."
"Ngươi... Ngươi..." Điền Lực cau mày, suy nghĩ có chút hỗn loạn, bây giờ hắn cũng đã là cao thủ trong lục lâm, cùng những bộ khoái bên cạnh này, phần lớn đều có thể minh bạch Phương Thư Thường, thân thủ hai người Tiền Lạc Trữ này. Bọn họ vừa rồi còn cảm thấy Tư Mật thám chỉ có hơn hai mươi người, không cách nào nhúng tay vào chuyện này, không có cách nào nhúng tay vào chuyện này., Nhưng nếu nhìn một màn trước mắt này, công lực của người trẻ tuổi này đã đạt tới cảnh giới phát triển, mấy chiêu giao thủ cùng với Tiền Lạc Ninh vừa rồi cũng thật là tinh diệu, khiến người ta tâm chiến. Lần này, sự tồn tại của Tiều Tra Ty ở trong mắt bọn họ, đột nhiên biến thành hung lang nằm sấp một bên.
Quả nhiên, nghe nói Hữu tướng tinh minh, mật thám ty vậy mà phái ra loại người này, quả nhiên là không dễ chọc... Trong lòng nghĩ như vậy, đám người Mật thám ti bên kia đã tự mình trói Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh lại. Nam tử tên là Chu Hải kia ôn hòa nói: "Điền bộ đầu trông có vẻ muốn nói ra suy nghĩ của ngươi, ta và ngươi tay chân, nếu có lời gì xin đừng khách khí."
Điền Lực nuốt một ngụm nước miếng: "Cái này... Hai người này thật ra là Hình bộ ta đuổi bắt..."
"Ồ?" Thanh âm đối phương dừng lại một chút, qua một lát, Thần Khắc có chút ý vị nghiêng đầu, "Nói như vậy, các ngươi muốn..."
Giọng nói thong thả truyền đến: "... đoạt thức ăn trước miệng hổ?"
Trầm mặc một lát, Điền Lực đột nhiên cười rộ lên: "Sao lại như vậy, sao lại như vậy, Thành tiên sinh hiểu lầm, hiểu lầm rồi..." Hắn quyết định, với cấp độ của mình, tạm thời không nên thương lượng với tên đầu mục mật thám này...
Thân thể trần trụi...
Khi tà dương biến thành màu da cam, Trần Phàm cho Kỷ Thiến Nhi một ngụm cháo cuối cùng, sau đó nhìn ánh nắng kia.
Có đôi khi, có lẽ nên xem như vận khí đã định trước, hai ngày thời gian, khi hắn làm xong quyết tâm phải chết, đuổi bắt cũng không có đi về phía này. Bản thân Trần Phàm hiểu cách trị thương bốc thuốc, hai ngày thời gian, giữ lại một mạng Kỷ Thiến Nhi, cũng làm cho một vài thứ khác trở nên rõ ràng hơn.
Buông chén cháo xuống, hắn đặt thanh uyên ương đao của Kỷ Thiến Nhi vào trong giường. Bên tay Kỷ Thiến Nhi, lộ ra nụ cười sáng sủa.
"Ta sắp đi rồi."
"Hiện tại sao?"
Kỷ Thiến Nhi đứng đó nhìn hắn.
"Ta đoán thời gian không sai biệt lắm..."
Hai ngày, đủ để hắn ra ngoài thu thập một ít tin tức, kể cả phạm vi hành tung đại khái của Phương Bách Hoa, bao gồm Đặng Nguyên Giác, An Tích Phúc, bao gồm cả hành động đại khái của đám người Hình bộ, Tư Không Nam, thậm chí bao gồm... Lưu Tây qua mất tích. Nước sắp cạn, cá sẽ lộ ra ngoài, thế là, hắn cũng không còn lý do nào để ở lại nữa.
Tuy rằng nói, nếu như lựa chọn không đếm xỉa tới, hắn và Kỷ Thiến Nhi đều có thể sẽ sống sót. Mà chuyện bên ngoài, bất kể nhìn thế nào, đều giống như là không có khả năng hồi thiên. Nhưng có đôi khi, nam nhân dù sao cũng phải biết rõ không thể làm được.
Đối với những thứ này, Kỷ Thiến Nhi cũng hiểu được.
"Tiểu Phàm à..."
"Hả?"
"Trước đây sư phụ đã nói, nếu người chết cũng nhất định phải ngẩng đầu lên."
"..." Trần Phàm trầm mặc một lát, nở nụ cười: "Ta cũng không có ý định đi chết... Nhưng nếu thật sự phải chết..." Hắn nghiêng nghiêng đầu.
Kỷ Thiến Nhi cũng cười cười: "Tiểu Phàm, lỗ hổng nhà ta cũng đã chết, nếu các ngươi cũng đi theo, không cần lo lắng cho ta, ta sẽ đi giết thêm vài người, sau đó đuổi kịp các ngươi."
Trần Phàm cười đến không có âm thanh, nhưng có chút hoài niệm, qua một hồi, hắn nói: "Thiến Nhi tỷ, nhớ lúc nhỏ ta, thấy tỷ luyện đao, sau đó muốn đánh bại tỷ, ta khởi đầu còn chậm hơn tỷ, nhưng bây giờ đã lợi hại hơn tỷ rồi... Cước trình của ta rất nhanh, tỷ phải đi nhanh một chút."
Hắn hít một hơi, sau đó thản nhiên nói: "Nhưng mà, nhìn thấy thi thể của ta thì có thể tin được chuyện không thể như vậy sao. Khi còn bé có người tính cho ta, nói ta là nhất tướng nhất thành vạn cốt khô, trước khi thiên hạ vô địch, ta làm sao có thể chết được. Dù sao ngươi cũng là nữ nhân, kiến thức còn nông cạn chút... Ta đi đây, dưỡng thương cho tốt đi ngươi..."
Nghe hắn nói chuyện, Kỷ Thiến Nhi nhắm mắt lại, quay đầu sang bên trong. Trần Phàm phất phất tay, đi ra cửa. Không bao lâu, khi Kỷ Thiến Nhi quay đầu lại, trời chiều đã nuốt bóng lưng kiên nghị kia vào trong một mảnh màu vỏ quýt...
Màn đêm buông xuống, núi rừng lén lút.
Liệt phong gào thét...
Thân thể trần trụi...
Vốn muốn đi trước mười hai điểm, đáng tiếc cuối cùng không thể đuổi kịp..... chưa xong. 】