Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Gió xuân phất qua huyện Mộc Nguyên lúc sáng, từng đoá từng đoá bông mây bông bay trên trời, cách xa, có thể trông thấy từ chỗ lỗ thủng của thiên vân chiếu xuống huyện thành một phương ánh nắng, ánh mặt trời kia theo tầng mây du tẩu, từ trong huyện thành lan tràn qua.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Sau khi ăn xong bữa sáng, Ninh Nghị và đàn nhi tản bộ đến bờ sông bên này, cũng không có nhiều người đi theo. Đây coi như là hai vợ chồng một mực chung sống cùng nhau.
Lúc trước bởi vì vân trúc mà đến một chút khúc mắc, lúc này xem ra đã giải khai, sau đó hai vợ chồng cũng sẽ phản hồi Giang Ninh một chuyến, tế bái tại sự kiện Lương Sơn đã chết đi. Nhưng trên thực tế, lần này ở chung, trước mắt cũng sẽ không còn nhiều thời gian., Thứ nhất bởi vì nhân tình lần này của Ninh Nghị, có lẽ sẽ có chút phiền toái. Hai vợ chồng sẽ không đồng hành xuôi nam, thứ hai là bởi vì tình huống phía nam có liên quan tới Phương Thất Phật. Trong hai ngày này, đã có một ít biến hóa, khiến cho người ta khó mà quyết định nên làm như thế nào phản ứng.
Bất quá, chỉ cần phu thê chiếu cố lẫn nhau, những vấn đề này chung quy cũng không tính là chuyện làm cho người khác khó chịu.
"Chuyện lần này, vốn tưởng rằng hai vị tổng bộ đại nhân kia phải qua một đoạn thời gian nữa mới động thủ, ai ngờ lại sớm nhiều như vậy, sợ là mấy đại tộc cũng đã điều động không ít người... Thế cục loạn như vậy, tướng công ngươi thật sự định nhúng tay vào xem sao?"
Đi bên bờ sông, nhẹ giọng mở miệng nói, chính là Tô Đàn Nhi thoáng có chút lo âu. Chưởng gia nàng mấy năm nay, tuy là nữ tử, nhưng cũng có đủ quyết đoán. Chỉ là chung quy cũng không có vượt quá cấp độ cao hơn, khi sự kiện lần này liên quan đến Thiếu Sư Vương Kiệt, phụ cận kinh thành bao gồm Thái, Hàn, Tả, nàng và các đại tộc khác đều tín nhiệm Ninh Nghị, đồng thời lấy thái độ lo lắng làm chủ đạo lý của nàng.
Ninh Nghị đương nhiên cũng hiểu điều này. Trên thực tế, nếu không có chuyện lần này, giữa mình và đám Trần Phàm, Lưu Tây dưa quả thật có một phần nhân tình, cho dù là liên lụy đến người nhà khác, với tính cách của Tô Đàn Nhi, chỉ sợ đều sẽ lựa chọn xa xa tránh, tốt nhất một chút cũng không đụng vào.
"Cho nên ta cũng đang cân nhắc chuyện này." Ninh Nghị nhẹ gật đầu: "Trước khi thế cục chưa rõ ràng, ta cũng không biết nên làm gì. Tuy mật thám ty có thể giám sát trách nhiệm đối với những chuyện này, nhưng lần này liên lụy quá sâu, bọn họ tạm thời không có vũ khí có tính sát thương quy mô lớn, tùy tiện nhúng tay vào sợ là dễ chọc tức người khác..."
Lúc này đàn nhi đang bị Ninh Nghị nắm tay đi về phía trước, nhíu nhíu mày: "Đại quy mô lớn... Tính sát thương... vũ khí?"
"A, đùa thôi."
Đàn nhi nhếch miệng, sau đó trợn trắng mắt liếc Ninh Nghị, cười nói: "Đã là lúc nào rồi, tướng công còn nói đùa, vị Tây qua cô nương kia, sợ là đang bị người ta đuổi theo bỏ chạy rồi..."
"Ta cũng không có cách nào a..."
Tin tức về sự kiện phương nam Thất Phật trên thực tế là do buổi sáng này truyền tới.
Từ sau khi Tần Tương Nguyên phục hồi, công năng mật thám ty dần dần khôi phục, nhưng nghiệp nghiệp trong võ triều, trên thực tế phức tạp hỗn tạp. Nói là khống chế hệ thống điều tra dưới vương quyền, không bằng nói là phối hợp với Bắc Phạt, đặt dưới tay phải là tư binh.
Dù sao lúc này trong chính đàn võ triều còn có đông đảo nhân vật thực quyền, hơn nữa kinh tế phát triển, mấy đại gia tộc cấu kết với quan trường đan xen vào nhau. Hiện nay Thánh Chu Chu Thiện quyền cân nhắc, dưới tiền đề là Bắc phạt đạo, mới bắt đầu sử dụng loại cứng rắn như Lý Cương, lại lấy danh khí thủ đoạn lợi hại làm phụ trợ, lại ngầm đồng ý cho tồn tại Tư thám thính mật báo., Nếu không phải như thế, chỉ riêng việc ngày xưa làm ăn cùng Liêu quốc, có lợi ích dây dưa, cũng đủ để lệnh không ra được kinh thành, cho dù đám người Đồng Quán có thể lĩnh binh phạt bắc, về phương diện hậu cần, cũng nhất định rối tinh rối mù.
Bởi vì nguyên nhân này, sau khi mật thám ty khởi động lại, làm càng nhiều chuyện hơn, cũng không phải là bảo vệ hòa bình địa khu vực ổn định, đầu tiên là đả kích hai mặt ở triều đình, các loại chính địch địa phương. Mặc dù Ninh Nghị tham dự chuyện Hàng Châu, Lương Sơn, nhưng trên thực tế đó cũng không phải là nghề chính của Mật thám ty.
Cái gì mà hào kiệt lục lâm, đạo tặc cướp, bọn họ gây ra nhiễu loạn, trên thực tế thậm chí không bằng một vị quan viên ở kinh thành âm thầm phản đối Bắc phạt, ảnh hưởng lớn đến việc vi phạm lệnh của Dương Phụng. Cái gọi là "Hiệp chi đại giả vi dân", mặc dù xem ra thú vị, nhưng trên thực tế trên thực tế là ảnh hưởng lớn đối với Dương Phụng âm., Cân nhắc đến thống ngự, độ khó khi huấn luyện, sử dụng đủ vốn liếng, những nhân vật lục lâm kiệt ngạo bất tuân trên thực tế căn bản không có tác dụng tốt như nông dân bình thường, Tần Tín đối với Chu bản mẫu không quan tâm, cũng không phải bởi vì ánh mắt của hắn không độc đáo, trên thực tế là có đạo lý của nó.
Bởi vậy trong mật thám ty, có quan hệ giám sát rừng xanh hạng nhất, chiếm tỷ lệ không nhiều lắm, triều đình trên nguyên tắc cũng không quan tâm những người này sống chết. Lúc đầu là lúc Kỷ Khôn tùy ý xử lý những việc khác nhìn một chút., Sau khi Ninh Nghị gia nhập, mặc dù không có nói rõ nhưng đại bộ phận sự vật đều là di chuyển giao cho Ninh Nghị — từ trước đến nay bị cho là cổ quái của Ninh Nghị —— đám người Tần Tương Nguyên vốn không có chính nghiệp đối với gã có chút tiếc hận, đặc biệt là sau khi Ninh Nghị tham dự vào một số chi tiết có liên quan đến việc chuẩn bị vận mệnh khác thì thật là đáng tiếc.
Đương nhiên, dù sao cũng là quân tử chi giao, giữa hai bên lại không có danh phận thầy trò. Nói qua mấy lần, Tần Liệt cũng không nói nhiều, đối với Lục Lâm, rất có ý tứ "Ngươi muốn chơi thì cứ cầm đi chơi". Sau này tuyệt đại bộ phận tin tức liên quan đến Lục Lâm đều về phe Ninh Nghị.
Chẳng qua lúc này dù sao cũng không phải hậu thế, tin tức truyền lại có giới hạn. Sau khi Ninh Nghị tới Mộc Nguyên, rất nhiều tin tức sẽ được đưa tới kinh thành lần nữa. Ninh Nghị cố ý gọi người ngừng lại trên đường, buổi sáng ngày hôm nay..., Sau khi biết được Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu đã phát động trước, suất lĩnh thủ hạ đại phá tàn quân của Bách Hoa bộ. Bên phía Phương Bách Hoa tử thương thảm trọng, không thể hiện ưu thế do cao thủ võ lâm tụ tập, điều này chứng tỏ bên này ít nhất cũng xuất động lực lượng ngang nhau.
Những nhân thủ của mật thám ti ở phương diện này không đủ, tin tức truyền đến cũng chỉ có đại khái, Ninh Nghị rất khó từ đó tìm hiểu toàn bộ tình hình. Chỉ có thể phỏng đoán, với Vương Khuyết, hoặc là một thế lực nào đó, mấy gia tộc cầm đầu, cuối cùng cũng ra tay đánh ra một kích lôi đình. Thời điểm những người này cùng ra tay, Mật thám ty nói là có quyền giám sát, nhưng trên thực tế, vẫn không thể trêu vào được.
Sáng sớm hắn xem xong, hơi trầm mặc một chút, sau đó ăn cơm rèn luyện, trêu đùa hài tử thần sắc như thường, nhưng Tô Đàn Nhi tự nhiên minh bạch phu quân suy nghĩ trong lòng, lúc này nói ra, cũng chính là sầu lo trong lòng hắn có thể có. Hai người tại bờ sông đi một hồi, Ninh Nghị đối với việc này, cũng không e ngại.
"... Có một số người, đúng là ta hi vọng bọn hắn có thể sống sót, nhưng mà... gió qua gió đi, vân Tụ Vân tán, sự tình nếu không thể làm hết ước nguyện người ta, thì cũng đều là mệnh số đi. Chẳng qua không có chuyện gì, bọn Trần Phàm rất lợi hại..."
Lời này có thể nói thì đơn giản, nhưng ý tứ trên thực tế lại khá nặng nề. Hai người đứng ở trên bờ sông, đàn nhi hai tay nắm lấy bàn tay của hắn, không nói gì. Sau một lát, vẫn lộ ra nụ cười nhu hòa, thở dài, Ninh Nghị cũng bóp bóp mu bàn tay của nàng.
Hai người ngồi bên bờ sông, sau đó hàn huyên thời gian Giang Trữ. Sau khi trở về huyện thành, thuê gần sân, mọi người trong sân còn đang làm việc của mình. Cách đó không xa là công việc xây nhà kho, khí thế ngất trời., Quản sự phụ trách báo cáo phía bên này ngẫu nhiên đi ra cửa viện, đầu bếp nương mua đồ ăn từ cửa bên ôm hàng hóa đi vào. Tiểu Thiền đẩy xe Ninh Hi chơi đùa trong sân, từ lúc Ninh Nghị mang theo vài tên "Hàng rong" đã được đưa ra, điều tra tình huống xung quanh.
Ninh Nghị tình huống ngẫu nhiên ra ngoài xem công trường, thỉnh thoảng trở về tính sổ cho thê tử, hoặc ở dưới mái hiên, vừa đi vừa đi trong sân, ánh mặt trời chiếu xuống, không khí ấm áp hợp lòng người. Nhưng có lẽ trong lòng có chuyện khó quyết, ngày xuân sau, lại làm cho người ta cảm thấy có chút nặng nề như mùa hè.
Ngược lại không lâu sau đó, có một tin tức mới được truyền tới. Ninh Nghị xem xong cau mày suy nghĩ một hồi lâu. Khi Tô đàn Nhi ôm một cái bánh ngọt tròn mềm đi tới, Ninh Nghị đang đứng dưới mái hiên ngẩn người nhìn chậu hoa, trong chậu hoa là Hạnh Nhi trồng xuống, bây giờ mới mọc ra hai bông hoa non.
"Tướng công, làm sao vậy?" Đàn nhi ôm cái khay nghi hoặc nói.
Ninh Nghị nghiêng đầu qua nhìn nàng một cái, sau đó mỉm cười một chút. Chỉ là nụ cười kia có chút phức tạp, sau một lát hắn mới lấy ra tờ giấy sau lưng, mở miệng nói: "Không có gì... Vũ khí có tính sát thương quy mô lớn... hình như có."
"Hả?"
Vẻ mặt đàn hương hơi kinh ngạc, ngón tay bị dính đường liền theo bản năng đưa lên miệng liếm liếm, sau đó đưa cái khay cho Ninh Nghị, nhận lấy tin tức tình báo trên tay gã. Vừa nhìn qua, lông mày của nó cũng nhíu lại.
"Ta cũng không nghĩ tới sẽ có tin tức như thế này." Ninh Nghị cầm cái khay kia: "Nhân thủ của Mật thám ty ở phương diện này không đủ, bất quá sắp xếp ở gần đó hiển nhiên là một lão thủ, vừa nhận được tin tức, cảm thấy có thể làm văn chương liền lập tức truyền đến." Phong Hổ "Vương Nan Đà", cái tên này trước kia ta đã nghe nói qua một lần, trong truyền thuyết, còn tưởng rằng hắn đã chết rồi."
"Tướng công định lấy cái này ra làm văn chương?"
"Ta còn đang suy nghĩ nên tham gia như thế nào... Tin tức dù sao cũng quá ít."
Ninh Nghị nhét một cái điểm tâm vào trong miệng, thấp giọng nói. chiều nay truyền đến tin tức chính là bổ sung tình thế phía nam, trong sự tình vây công Phương Bách Hoa lần này, xuất hiện nhân vật có khả năng là "Điên Hổ" Vương Nan Đà năm đó, mà trong số người tham dự, tựa hồ xuất hiện không ít lão nhân Ma Ni giáo năm đó.
"Nếu như trên này nói là sự thật..." Đàn nhi suy nghĩ một chút. "Sự tình này thậm chí có khả năng liên quan đến cái mà Tướng công đã nói trước kia... Tư Không Nam?"
Tin tức về Lục Lâm thường lấy Bộ Phong bắt ảnh chiếm đa số, tai họa Phương Tịch đến bây giờ nếu như nói còn có thể liên lụy đến nội chiến hơn mười năm trước của Ma Ni giáo, khiến người ta khó mà tin được, bởi vậy Ninh Nghị cũng lắc đầu.
"Tin tức này cũng có chút mơ hồ, không thể tin tưởng hết, nhưng nếu thật sự liên quan đến Ma Ni giáo, cũng không phải không có khả năng. Hơn mười năm trước Ma ni giáo chính là đại giáo dân gian, sau khi Phương Tịch đuổi Tư Không Nam, còn tiến hành thanh tẩy nội bộ, một số người có quyền có thế nắm lấy cơ hội., Để che chở những người này cũng không phải chuyện gì khó nghĩ. Lấy cái cớ này, mật thám ty thật sự phải tham dự vào, lý do là có, bất quá cụ thể phải làm như thế nào, hiện tại ta cũng không nắm bắt được."
Đàn nhi cầm tờ giấy kia, chần chờ một lát: "Đến bên kia... cũng có thể thấy rõ ràng một chút... "
"......."
"... Vậy thì khởi hành sớm đi." Nàng nói xong câu này, ánh mắt trong suốt, sau đó cũng thở dài, hít mũi, nhìn hắn cười nói: "Ngon không?"
"Cái này?" Ninh Nghị cầm trên tay điểm tâm mềm mại: "Không tệ."
"Ta vừa mới làm, bao bọc trên đường ăn cho ngươi." Nàng đi tới cầm chén đĩa trên tay Ninh Nghị, sau đó chạm đầu vào vai Ninh Nghị một cái: "Những chuyện nhỏ nhặt này, có manh mối thì về nhà thôi. Ta ở Giang Ninh chờ ngươi." Ninh Nghị cười, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng.
Lý do là một chuyện, gặp phải chuyện này. Nếu thực sự đặt chân vào, cũng không phải đơn giản là có thể quyết định. Sau khi đàn nhi rời đi, Ninh Nghị vẫn đứng dưới mái hiên một hồi lâu, lúc này mới thở dài một hơi, gọi tới Chúc Bưu.
"Thông báo mọi người chuẩn bị vũ khí, chuẩn bị lên đường, chúng ta có hạng mục rồi... Cao thủ võ lâm mà ngươi luôn nghĩ tới cũng có."
"Hả? Ai vậy?" Hai mắt Chúc Bưu sáng ngời, Ninh Nghị cười đưa tin tức kia cho hắn xem.
"Tên "Con hổ điên" Vương Nan Đà, hơn mười năm trước chính là đại cao thủ, lần này khả năng còn liên quan đến rất nhiều nhân vật lợi hại, tóm lại... Trước tiên chuẩn bị đi."
"Vâng." Chúc Bưu nhận lệnh, vui vẻ đi tới triệu tập người, sau đó Ninh Nghị gọi một gã quản sự khác của Tư Mật thám tới.
"Thông báo cho Trùng Bình huyện, bao gồm chuyện liên lạc người này, tất cả nhân thủ có thể dùng được. Sự tình trọng đại, chúng ta phải qua đó một chuyến."
Người nọ lĩnh mệnh đi ra ngoài, Ninh Nghị sửa sang lại bọc ngoài cửa, hỏa thương, cung nỏ, bụi phấn, đợi đi ra ngoài, đã thấy Tiểu Kiệt ôm Ninh Hi đứng ở hành lang ngoài cửa nhìn hắn., Ngược lại Tiểu Ninh Hi không có tâm tư mở tay để hắn ôm, Tiểu Kiệt lại chớp chớp mắt, muốn nói chuyện lại có vẻ hơi khó mở miệng. Ninh Nghị đi tới ôm đứa trẻ, lại ôm Tiểu Kiệt: "Không sao đâu, lần này sẽ gặp rất nhanh thôi, Giang Trữ chúng ta gặp nhau."
"Tướng công đừng bị thương..." Tiểu Kiệt nhẹ giọng nói một câu.
Ninh Nghị suy nghĩ một chút rồi mỉm cười gật đầu.
Thân thể trần trụi...
Lúc xế chiều, phía nam núi non đồi núi mấy trăm dặm, mưa đang trút xuống, mưa xuân như dầu thấm ướt cả phiến thiên địa, sa mạc tiêu tiêu sa tựa hồ làm cho người ta không có chỗ để đi. Không lâu trước, to to nhỏ nhỏ khác nhau., Trận chiến thuộc về võ lâm, vẫn còn vang vọng trong vùng rừng núi này, lúc này đã dần dần trở nên trầm mặc. Mưa to tan máu tươi, thấm đẫm thi thể, bắt đầu có dấu vết truy tìm trên mặt đất mơ hồ, khiến cho những người vốn đi qua nơi sơn dã này phải ở vào thế yếu, nhận được hơi thở dốc.
Tại một chỗ trong khu rừng núi hoang vu bạt ngàn này, dưới mái hiên của Trích Vũ ngẫu nhiên truyền ra thanh âm rên rỉ vì đau đớn. Một bóng người lưng mang áo tơi xuyên qua đình viện, khi mở ra áo tơi, lộ ra khuôn mặt hơi tái nhợt tiều tụy của Tây qua, nàng đưa mắt nhìn về phía gian phòng bởi vì bị thương mà sắc mặt Phương Bách càng thêm tiều tụy, lắc đầu.
"Gần đây tạm thời vẫn ổn, không có ai đuổi theo..."
Phương Bách Hoa nhẹ gật đầu, trái dưa hấu mới quay người đi về hướng khác. Hiện tại tụ tập ở đây đã không còn nhiều người, hơn phân nửa số người đã bị thương, dưa hấu đi đến nơi đám người phương thư thường tụ tập, thương thế của bọn họ hoặc nhẹ hoặc nặng., Trong đó nghiêm trọng nhất là Đỗ Sát. Trong chiến đấu, cánh tay của hắn trúng kịch độc, vì bảo vệ tính mạng, cánh tay trái bị Phương Thư chặt đứt tại chỗ, lúc này hán tử còn sót lại này nằm trên mặt đất, máu tươi còn chảy ra từ băng vải đứt gãy ở cánh tay trái, không ai biết hắn có thể vượt qua cửa ải này hay không.
Cách chỗ núi non ngoài mấy chục dặm này, có một bóng người khác đi xuyên qua thảo mộc. Trần Phàm cõng "U uyên ương đao" Kỷ Thiến Nhi một đường tiến lên, hai người khoác một chiếc áo khoác bằng cỏ dại vội vã dệt thành ngăn mưa. Bởi vì thương thế Kỷ Thiến Nhi không nhẹ, Trần Phàm cơ hồ buộc nàng trên lưng, bởi vậy cũng rước lấy không ít kháng nghị.
"... Ngươi thả ta xuống, ta có thể đi."
"... Ngươi hiện tại xuống đây là muốn liên lụy đến ta. Còn chưa vứt bỏ đám tạp chủng kia, ngươi tiết kiệm chút sức lực đi."
"Buông lão nương xuống ngươi liền biết là ai liên lụy ai!"
"... Ta không phải trẻ con mới mười hai tuổi, còn bị ngươi lừa được sao? Đừng ồn ào nữa."
Tuy rằng cõng một người, nhưng Trần Phàm khí tức kéo dài, đi lại mau lẹ, tốc độ xuyên sơn qua núi cực nhanh. Trên thực tế, bình thường võ giả học võ đều học y, ít nhất trong ngoài thương thế, không ai có thể giấu diếm được ai.
"...Hừ! Ta không muốn tranh với ngươi, bất quá... Hiện tại hiểm địa chưa ra, ngươi có thể cứu được ta là tốt rồi. Nếu không cứu được ta còn có thể kéo ngươi lên, ta thành quỷ cũng có thể chết mà không tình nguyện..."
"... thả tâm của ngươi ra, Trần Phàm ta đã sớm vô địch thiên hạ, ngươi... coi chừng..."
"Coi chừng!"
Lời nói của hai người gần như cùng lúc ra khỏi miệng, Trần Phàm đột nhiên nghiêng người, Kỷ Thiến Nhi vung đao chém ra, đập vỡ một viên Phi Hoàng thạch. Sau một khắc, thân thể Trần Phàm phá tan màn mưa, như mãnh hổ điên cuồng chạy ra, phóng tới bụi cây phía trước.
Trong bụi cây, một người trường thương còn chưa giơ lên, Trần Phàm đã vọt tới, phịch một tay vung lên nện xuống. Trong màn mưa oanh một tiếng thật lớn, bọt nước bắn ra tung tóe., Người nọ bẻ gãy trường thương, cả người cả thương trực tiếp bị nện vào bụi cỏ và bùn lầy phía sau, máu tươi nở rộ trong chớp mắt, một người bên cạnh cầm đao chém tới, bị một tay Trần Phàm đâm mạnh một cái, lao tới., Nhảy vọt, quay cuồng, song đao của Kỷ Thiến Nhi xoạt xoạt xoạt xoạt kéo ra từng đạo tơ máu trên không trung. Đợi đến khi Trần Phàm cõng Kỷ Thiến Nhi từ dưới đất dậy lên, một thanh đơn đao trong tay Kỷ Thiến Nhi xẹt qua bụi cỏ trên mặt đất rồi chém ra, theo sát phía sau còn có Trần Phàm ném ra một hòn đá, một đao một đá gần như đồng thời đánh trúng một gã địch nhân đang trốn ở cách đó mấy trượng.
Đợi đến khi Trần Phàm đứng vững, chỉ trong chốc lát, bốn người mai phục ở đây đã chết sạch.
"... Khụ..." Kỷ Thiến Nhi hít sâu một hơi sau lưng Trần Phàm: "Phản ứng của ngươi hơi chậm."
"Tuy Thiến nhi tỷ đã dạy ta dùng đao, nhưng hiện tại cảnh giới mọi người đã thay đổi, ta cảm thấy muốn dời cũng có chút khó khăn."
Kỷ Thiến Nhi khó khăn giơ tay trái lên, sau đó bộp một tiếng, đánh lên đầu Trần Phàm. Trần Phàm nghiêng đầu cười cười, cảm giác người sau lưng hô hấp đều đặn, mới cất bước đi về phía trước, rút đao Kỷ Thiến Nhi ném ra từ trên thi thể.
"Không muốn liên lụy đến ta thì cầm đao."
"Còn cần ngươi nói sao! Đao Bất Ly Thân."
Nàng nói xong câu này, thân thể đột nhiên chấn động một cái, Trần Phàm cảm giác được có hơi nóng, chất lỏng dính dính trên gáy mình, đó là một ngụm máu tươi. Nhưng hắn nâng hai chân của Kỷ Thiến Nhi lên, thoáng như chưa phát giác.
"Đi thôi."
"Tốt nhất ngươi nên nhanh lên một chút, đừng chậm chạp như một đàn bà."
Hắn hơi híp mắt, Trần Phàm vẫn như cũ đi vững vàng về phía trước, đối với sự thật ác liệt một mực bị địch nhân truy tìm ở trung tâm, tựa hồ hồn nhiên không biết.
"Lại qua một đoạn thời gian nữa, cùng bọn người Tây Qua hội hợp, là được rồi. Đến lúc đó ta có thể thả ngươi vướng víu, trở về đi xử lý cái tên Vương Nan Đà kia, hắn khí lực rất lớn, đánh nhau vẫn rất nổi tiếng., Đã nhiều năm rồi ta chưa từng thuận tay như vậy... Ngươi cho ta tinh thần một chút, Thiến Nhi tỷ, ta để ngươi cưỡi lên lưng ta là hi vọng ngươi có thể nhìn thấy người. Nếu ngươi ngủ, não của ngươi bởi vì quá dễ thấy bị một mũi tên bắn trúng, ta sẽ cười chết mất..."
"... Khụ, Tiểu Phàm, ngươi có biết... ngươi càng lúc càng ồn ào rồi đấy..."
Thân thể trần trụi...
Mưa tại hạ, cũng ngâm trong doanh địa mưa rơi, Phương Thất Phật khẽ ngẩng đầu lên, nhìn mưa bụi rơi từ trên trời xuống.
Cùng lúc đó, phía nam, cách nơi đây hơn trăm dặm, có một tia hi vọng hồi thiên vốn do hắn bày ra, lúc này đang từ trên đường lớn chạy tới. Đó là do thương nhân, công tử nhà giàu tạo thành chín kỵ binh, đang chạy băng băng trong màn mưa, lấy thân phận này mà nói, bọn họ vốn không nên gấp gáp như vậy, nhưng cân nhắc một số chuyện, bọn họ cũng chỉ có thể như vậy.
Nếu như có thể có trí nhớ đặc biệt tốt, lại từng ở một vài nơi trong Phương Tịch quân ở chung quanh đây. Có lẽ có cơ hội nhất định bọn họ có thể nhận ra, chín kỵ binh trước mắt trên cơ bản thuộc về một chi đội có thân phận tương đối đặc thù trong Phương Tịch quân, đội ngũ này trên danh nghĩa là ở dưới trướng Phương Bách Hoa, tên là Hắc Linh Vệ.
Quân đội tinh nhuệ nhất dưới trướng Phương Bách Hoa lúc trước do mấy trăm người tạo thành, bây giờ còn tụ tập được cũng chỉ có vài người như vậy. Bởi vì nhận được tin tức, mấy người vốn còn đang hoạt động bí mật ở phía nam nhanh chóng lên bắc, hy vọng có thể kịp thời vượt qua đám người Phương Bách, mang đến cho bọn họ một chút hi vọng., Lúc này mấy người chạy như điên trong mưa, không ai biết rốt cuộc có thể bắt kịp hay đã lỡ mất cơ hội. Mà ngay khi đi qua một ngã rẽ đầy bùn, vài tên lữ khách mặc áo tơi trong tầm mắt đột nhiên tiến lên nghênh đón.
Trong chín người, công tử nhà giàu cầm đầu đột nhiên kéo cương ngựa lên, mà ngay khoảnh khắc đó, áo tơi của lữ khách đi đầu cũng giãn ra.
Ánh đao chém ra, như tuyết rơi vào trong cơn mưa.
Sau vài cái xoạt, trên thân thể tuấn mã phun ra máu tươi như thể một mảng lớn huyết vân màu đỏ tươi, công tử nhà giàu xuất đao trên không trung, giao thủ ầm ầm với người nọ hai cái., Sau đó đột nhiên bị đánh bay ra ngoài. Cũng là vì tốc độ tuấn mã quá nhanh, người nọ sau khi xuất đao cũng không một mực vung chém, mà là một chiêu nhẹ nhàng hời hợt vô cùng, đem nửa đoạn thi thể ngựa đụng vào công tử nhà giàu kia. Áo tơi trong lúc va chạm, từng chiếc lá gỗ đứng thẳng như kiếm, sau đó thu hồi.
Thi thể tuấn mã bay tứ tán khắp nơi, máu tươi thấm đẫm, công tử nhà giàu bị đánh bay ra ngoài ba trượng, gian nan bò dậy, hai bên đường giương cung bạt kiếm. Sau đó, trong cơn mưa lớn, chỉ nghe người mặc áo tơi không thấy hỉ nộ mở miệng: "An Tích Phúc."
Trên người công tử nhà giàu dính đầy nước bùn, sau khi đứng thẳng, thân thể lung lay mấy cái, thật lâu sau mới gật đầu: "Vương Dần... Vương thượng thư... Vì sao?"
Bên kia trầm mặc một lát, có chút thở dài: "Ta cũng không muốn... Nhưng ngươi phải biết, việc đã đến nước này, không có lý lẽ may mắn..."
Dưới trướng Phương Tịch, thượng thư Vương Dần, Vương Dần văn võ song toàn, hắn mặc dù xuất thủ không nhiều, nhưng trong mắt rất nhiều người, hắn thậm chí so với mấy người Thạch Bảo, Tư Hành Phương, Lệ Thiên Cương, Đặng Nguyên Giác càng thêm đáng sợ. Phương Tịch chết rồi., Hắn biến mất ở trước mắt mọi người đã lâu, nhưng lúc này lại xuất hiện, ngăn cản trên đường này, vô luận nội tình trong đó thế nào, có lẽ cũng có nghĩa là, không còn may mắn nữa. An Tích Phúc gật đầu, chốc lát, lại gật đầu nhẹ, cười cười: "Ha ha ha ha... Ha ha ha..."
Trong cơn mưa to, sắc mặt hắn tái nhợt, tiếng cười vô cùng bi thương, sau đó đột nhiên rút kiếm, phóng tới Vương Dần!
Thân thể mềm mại ướt át.
Mộc Nguyên.
Lúc đi tìm Chúc Bưu, hơn hai mươi người bên kia đều đang kiểm tra binh khí, cung nỏ trên tay, trong năm tháng này dùng cung nỏ của Cơ Luân thuộc loại cấm vật như súng trường ở hậu thế, quân đội bình thường cũng không lấy được, xem như vũ khí có lực sát thương giàu có nhất trong tay mọi người. Ninh Nghị đại khái nói một chút về mục tiêu Nam Hạ lần này.
"... Những tình huống cụ thể, chúng ta còn phải đến được ranh giới bình thường mới có thể biết được, nhưng lần này có thể sẽ liên quan đến dư nghiệt Ma ni giáo, là một trận chiến cứng nhắc, các ngươi rèn luyện thời gian dài như vậy, tuy rằng võ nghệ đều có thăng tiến, nhưng ai cũng không được phớt lờ. Bao gồm Chúc Bưu, ta biết ngươi đã sớm muốn tìm cao thủ so chiêu, sẽ có cơ hội..."
Nghe hắn nói là Chúc Bưu, tất cả mọi người đều nở nụ cười, Ninh Nghị đưa tay ấn lên không trung.
"Ta không phải nói đùa. Mặt khác, yêu nhân Ma giáo lòng dạ độc ác, nham hiểm giảo hoạt, mỗi người đều bị diệt, một khi xác định lần này là bọn họ tham dự, ta cũng phải nhắc nhở các ngươi, đối phó những tiểu nhân gian tà này, không cần nói đạo nghĩa giang hồ với bọn họ, chúng ta là quan, bọn họ là tặc, nhớ kỹ cho ta!"
"Vâng..." Mọi người đại nghĩa lẫm liệt, cùng kêu lên.
"Được rồi, nhớ kỹ là được." Giọng nói của Ninh Nghị chuyển sang ôn hòa, cũng vung vẩy cung nỏ trên tay, sau đó như đột nhiên nhớ ra cái gì đó. "Đúng rồi, còn nữa, lần này qua vì để không đánh rắn động cỏ, ta không còn tên là Ninh Nghị nữa."
Hắn suy nghĩ một chút: "Không cần biết là ai hỏi... Ta sẽ gọi ngươi là Chu Hải."
Đối với trận mưa lớn cách phía nam mấy trăm dặm, lúc này cây nguyên vẫn đang từ khe mây rơi xuống mặt đất. Không lâu sau, trên bầu trời có mấy cỗ xe ngựa rời khỏi huyện thành, chở hai mươi mấy người này, lúc này mới thản nhiên chạy về phía nam...