Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sáng sớm tháng hai, trong không khí còn mang theo một chút ý lạnh, trong sân nhỏ khách sạn trên đất trống, một đám người đang rèn luyện, bên này, Ninh Nghị một mặt đánh quyền, một mặt tán gẫu với Chúc Bưu đang vung vẩy trường thương bên cạnh. Hơi một chút bậc thang phía trước, Tiểu Kiệt ôm Ninh Hi đi tới đi lui ngồi ở đó, cười nhìn bên này, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với hài tử.
"... Thật phải nói là Giang Ninh, Tần Hoài Hà còn rất nổi tiếng, lần này qua đây, chúc Bưu ngươi muốn đi, ta có thể tìm người dẫn ngươi đi chơi... Nói trở lại, nghe nói ngươi cùng mấy vị cô nương Vương gia gặp mặt, ấn tượng cũng không tệ lắm, ta cứ như vậy gọi ngươi ra, có phải là làm hỏng nhân duyên của ngươi hay không?"
Cầm lấy đuôi tước, giơ lên thế trên tay, đơn tiên... Ninh Nghị chậm rãi đánh Thái Cực quyền, thoạt nhìn có vài phần khí độ tông sư. Còn về phần Chúc Bưu vung vẩy trường thương như hổ sinh phong, có vẻ giống một bộ long giáp.
"Nam tử hán đại trượng phu, há có thể vì nhi nữ tư tình chậm trễ chính sự, Ninh đại ca, Tần Hoài Hà ta rất tò mò, bất quá lần này về nam, có phải cũng có vài cao thủ lợi hại có thể mở mang kiến thức một chút hay không?"
"Trong đầu đầy cơ bắp, Chúc Bưu ngươi không nên luôn nói những lời chỉ có vai trò mới rồi mới nói... Giang Trữ bên kia, nếu thật muốn nói là hạ lưu cao thủ chợ búa có lẽ có, nhưng nếu ngươi nói chân chính lợi hại, cao thủ ở nơi bình địa bình thường thường thường đều ăn cơm quan gia, có lòng xông vào một lần cũng sẽ bị trận đại loạn của Phương Tịch ảnh hưởng đến. Hơn một năm trước ngươi đi Hàng Châu, tùy tiện đi ra mấy cái đều có thể đánh cho ngươi không tìm được phương bắc, hiện tại sao... Chậc chậc."
"Người tập võ, vốn nên giao thủ với cao nhân mới có thể nâng cao thực lực. Ta chúc Bưu sao có thể sợ!" Người trẻ tuổi hất cằm: "Nhưng lúc trước Ninh đại ca thất thủ ở Hàng Châu, từng thấy những cao thủ kia, bọn họ lợi hại như vậy thật sao?"
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Đương nhiên, lúc trước dưới trướng Thánh Công Phương Thất Phật, dạy dỗ đệ tử chính là Trần Phàm. Mặt khác, tứ đại Nguyên Soái như thạch bảo, Đặng Nguyên Giác, Lệ Thiên Cương, Tư Hành Phương, vốn chính là hỗn hợp với quân đội giang hồ trước, so võ nghệ với Trần Phàm chỉ cao chứ không thấp, còn có Thượng Thư Vương Dần., Ta chưa từng thấy hắn ra tay, nhưng nghe nói võ nghệ của hắn ép thẳng vào Phương Tịch, chủ yếu là bởi vì hắn thông minh, thủ đoạn đa dạng, còn lại cái gì mà Bát Phiêu Kỵ, Thập Nhị Thần, Nhị Thập Tứ Tướng, mặc dù nói thì trên chiến trường có lẽ có chút khó khăn kỳ thực, nhưng riêng về võ nghệ, hẳn là đều có thể một mình đảm đương một phương. Bây giờ đúng là... xoạt... biến hết rồi."
Ninh Nghị thở dài, hồi tưởng lại chuyện ở Hàng Châu lúc trước, y khá là cảm khái. Đương nhiên cũng là vì đám người kia thất bại, nhưng bây giờ y vẫn sống rất tốt. Ý nghĩa khởi nghĩa ở phía Giang Nam này đối với hơn trăm đầu mục như Lương Sơn kêu gọi, thanh thế thật sự là lớn hơn rất nhiều. Chưa nói đến việc tập trung tinh anh rừng xanh, nhưng ít nhất nửa rừng xanh phía nam đều bị ảnh hưởng.
Một số người trong Bát Phiêu Kỵ Thập Nhị Thần Nhị Thập Tứ Tướng từng bị hắn ám toán, nhưng nếu nói thật, trong đám tiểu đầu mục của Lương Sơn, có thể mạnh hơn đám người này cũng không tìm ra được mấy người. Mà thế trận lớn như vậy, ngay năm ngoái đối phó Lương Sơn hắn đã nhào lên một bãi nước như sóng biển, sau đó vỡ thành những bông tuyết đầy trời.
"... Thạch Bảo bị vây sau khi ra Hàng Châu, Lệ Thiên Cương chiến tử Thanh Khê, Tư Hành Phương bị Tân Hưng Tông giết chết. Vương Dần văn võ song toàn, nhưng hắn cũng giống như Đặng Nguyên Giác, không có năng lực lãnh đạo. Sau khi đại chiến kết thúc, hai người này mất tích., Phỏng chừng nếu không phải chết thì cũng tàn phế rồi. Còn lại một Phương Bách Hoa, nàng mặc dù xem như là nữ nhân tài giỏi, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, người nhà huynh trưởng đều đã chết, tâm khí cũng không còn nữa rồi... Lần này xuôi Nam, cho dù chúng ta có giúp đỡ nghe người không khác gì bọn họ, ngươi cũng không thấy cao thủ gì. Đương nhiên, có thể gặp được Phương Thất Phật, nhưng nghe nói hắn đã bị phế..."
Trong lúc Ninh Nghị nói chuyện, những người khác đang rèn luyện ở cách đó không xa cũng đều đang lắng nghe. Những người này đều là hộ vệ mang tên tuổi Tư Mật thám hoặc là gia đinh. Sau khi từ Lương Sơn trở về, Ninh Nghị sắp xếp cho những người có thể vận dụng gần năm mươi người, lần này ở huyện Mộc Nguyên huyện., Còn có hơn hai mươi tên. Trong số bọn họ có một phần nhỏ là gia vệ của Tô gia trước kia, vì tiền mà làm việc, nhưng lại có một số người giang hồ đáng tin, ngoài ra còn là nhân thủ Tần Tương mà Tư Mật thám cho hắn - ở bên ngoài, hắn cũng có không ít người có thể điều động, nhưng ngày thường ở những thành viên khác làm việc.
Chỉ là một thân phận phụ tá, riêng vì an toàn của người bên cạnh, tụ tập hơn năm mươi hộ vệ, thật sự là chuyện khá dễ bị người ta chỉ trích. Dù sao cho dù Tần Nguyên là người đứng đầu tướng mạo, ngày thường ra ngoài ngoài cũng bất quá hơn mười người. Nhưng tình huống Ninh Nghị, cũng thật sự là không có biện pháp nào., Sau khi truyền ra danh tiếng của tâm ma, cho dù ở kinh thành, mấy tháng sau cũng là bị người tìm tới, cho dù đại đa số là cá nhép muốn nổi danh, ai biết có đột nhiên tới đại cao thủ hay không, thật giống như Thôn Vân hòa thượng kết oán thù vẫn chưa chết, dù sao cũng phải có chuẩn bị.
Bỏ ra khí lực tập hợp những người này, chủ yếu là bởi vì thủ hạ có tiền có thể tiêu, nhưng bên phía Ninh Nghị cũng không tùy tiện an bài. Gia vệ của Tô gia vốn có thể tin tưởng, trong đám người giang hồ, cố gắng lựa chọn những kẻ ngốc một điểm thật thà, có thể lựa chọn và cẩn thận, về phần người được phái tới từ Mật thám ti, tất cả những người trước đó đều có quan hệ với Ninh Nghị.
Sau khi hấp thu xong, Ninh Nghị đối đãi với bọn họ hậu đãi rất tốt, coi như là người nhà, cũng an bài Yến Thanh, Lư Tuấn Nghĩa, Chúc Bưu là cao thủ huấn luyện bọn họ một đạo., Về phương diện khác, mặc dù Ninh Nghị ở các phương diện đối với bọn họ đều rất không tồi, trong ngày thường chế độ chính thức phải chú ý vẫn là tương đối nghiêm khắc. Thủ đoạn quản lý này vốn là sở trường của Ninh Nghị, mà bởi vì những người này đa số đều hiểu rõ những chuyện Ninh Nghị đã làm, thân thiết với hắn lại không có ai dám khinh thường trước mặt hắn.
Bây giờ danh tiếng tâm ma được lan truyền trong võ lâm, là đại ma đầu chân chính lợi hại, chuyện Hàng Châu ai cũng nghe nói, quá trình hủy diệt sau Lương Sơn không ít người tham dự. Ninh Nghị thân thiết có thể khiến mọi người cảm thấy ấm áp, nhưng lúc nào cũng có uy nghiêm, không ai muốn đối mặt với thư sinh này. Huống chi sau lưng hắn còn có vị đại cao thủ Lục Hồng đề.
Một mặt làm việc dưới trướng Ninh Nghị, mặt khác cũng tùy thời rèn luyện, lung lạc, đây là nội tình sau này Ninh Nghị sắp xếp bên cạnh mình. Nhưng cho dù độ trung thành đáng tin cậy bao nhiêu, chuyện này của Phương Thất Phật., Bọn họ lại không thể tạo ra trợ lực quá lớn, cho dù to gan như trời, trời cao cũng không thể bảo Ninh Nghị hỗ trợ đi cứu viện Phương Thất Phật, đây cũng là lý do Ninh Nghị từ chối Trần Phàm: Trong tay hắn không có người nào tham dự vào chuyện này. Đương nhiên, nếu như chỉ là đi qua gặp mặt thì không sao cả.
Nếu như bọn họ thật sự có thể nghe theo mệnh lệnh của Ninh Nghị để đi cứu Phương Thất Phật, ít nhất cũng phải ba đến năm sau, lực khống chế của Ninh Nghị đã xâm nhập hoàn toàn vào lợi ích tập thể này rồi...
Lúc này hắn chỉ điểm giang sơn nói về những chuyện này, Chúc Bưu ở bên cạnh thỉnh thoảng hỏi thăm một câu về trận diện dưới trướng Phương Tịch lúc trước, đối với tình huống những cao thủ này đều đã tàn lụi, gã thở dài vài phần. Bất quá loại thở dài của người trẻ tuổi này tự nhiên không cần quá tin tưởng, sau một lát Chúc Bưu cũng đã lên tinh thần, cương thương trong tay vung vẩy như rồng, gào thét cuồng quyển.
Biểu diễn như vậy khiến tiểu Ninh Hi đứng dưới mái hiên cách đó không xa có chút vui vẻ, thậm chí nhìn sang Chúc Bưu, vung bàn tay nhỏ lên vỗ tay. Hắn bây giờ phát âm không nhiều, trong miệng nói: "A... Bá bá... " Tiếng cười loạn lên. Ninh Nghị thu lại cái giá thái cực quyền, có chút khó chịu tới ôm hắn: "Có thể vỗ tay, hô loạn phụ thân là không được, dạy ngươi lâu như vậy, ngươi còn gọi không tròn, tiểu tử thúi..."
Hắn bế Ninh Hi lên, thấy phụ thân tới, bây giờ đã biết nhận người đám hài tử vung tay càng thêm vui vẻ, miệng nhỏ chạm vào mặt Ninh Nghị, bôi nước miếng lên: "Bá bá bá... đi!" Làm cho Ninh Nghị vừa cười vừa nói.
Trong những rèn luyện của từng người, không ít người nhỏ giọng nghị luận về thế cục Giang Nam lúc này, cũng có người cười nói với Chúc Bưu. Bây giờ danh tiếng của tâm ma ở trong rừng đã đủ để đánh đồng với đám người Thánh công, bọn họ thực sự đi ra ngoài., Cũng có thể hù dọa cả đống người, Chúc Bưu cũng cười phụ họa một phen. Trên thực tế đây cũng không phải là trò đùa, trong Mật thám ty có nhiều người tiếp xúc với giang hồ, sau khi Lương Sơn bị diệt, cái tên Tâm Ma này trong rừng xanh, đúng là có lực uy hiếp to lớn.
Có người sẽ đặt tâm ma lên người tà phái, nhưng người trong Mật thám ty lại không quan tâm, thật ra không ít người còn cố tình buông lời, bối cảnh tâm ma là cao tầng trong triều đình chúng ta, thậm chí còn trực tiếp phụ trách trên đầu chúng ta. Chiến tích của Lương Sơn lại có bối cảnh triều đình thâm hậu, danh xưng này trong lòng người Lục Lâm, mơ hồ là tồn tại còn hung tàn hơn cả tổng bộ các Hình bộ.
Trong lúc mọi người nói cười, buổi sáng rèn luyện, kỳ thật đã kết thúc một đoạn, không lâu sau Ninh Nghị ôm hài tử đi qua tán gẫu với bọn họ vài ngày, cười nói: "Võ nghệ của ta thấp kém, tên tuổi của tâm ma này là giả, nếu có thể, ta cũng không muốn a. Mọi người đều biết Ninh mỗ là người thế nào, đám người kia xấu xí hóa ta, thật sự là không nên... Còn nữa, các ngươi xem, Tiểu Hi đáng yêu như thế, như vậy khả năng là tiểu ma đầu, có phải hay không Tiểu Hi."
Thật ra lúc này võ công của hắn không coi là thấp kém, đương nhiên cũng không tính là đứng đầu, nhưng rất nhiều người tận mắt thấy Ninh Nghị làm việc trong lòng đều đang suy nghĩ: Hàng Châu Phương Tịch cũng bị lừa một cái, Lương Sơn bị nghịch chuyển khi ưu thế nhất, không biết vì sao đã chết mấy vạn người., Đại đa số đều bị người nhà giết chết, Tống Giang bị mổ bụng như vậy trước trận pháp, nếu bàn về điều đáng sợ, nói ngài là ma đầu cũng không tính nói xấu ngài... Đương nhiên, ngày thường cuộc sống lại có thể thân thiết như thế, đây cũng là mị lực của hắn.
Võ nghệ của những người này nửa năm nay đều được cao thủ nhất lưu huấn luyện. Vốn là có căn cơ, sau khi đấu pháp luyện xong, lại ứng phó vài sự kiện ám sát, bao nhiêu lần cũng đều được xưng tụng là cao thủ, lúc này cũng đều rất tự tin, nghỉ ngơi một lát sau., Mới bị gọi đi ăn sáng, đối với lần xuôi nam Giang Ninh này, thật ra mọi người cũng không có nhiều lo lắng, chỉ đơn giản đi du lịch, cho dù thật sự có người muốn khiêu khích, tự nhiên cũng có thể dễ dàng đuổi đi.
Mà đại khái cũng là lúc đó, cách bên này mấy trăm dặm, nhìn đội ngũ phía bắc bảy Phật kết thành doanh trại, đang có vẻ hơi náo nhiệt cùng hỗn loạn, lúc này tụ lại giữa doanh địa. Có người chết, có người bị thương, có hơn mười tù binh mới bị áp chế, cũng có người sau đại chiến đã bị thu thập, các loại binh khí đinh đinh đang đang.
Gió sớm lạnh, trong núi có sương mù, Tông Bất Hiểu nhìn nhóm tù binh bên kia đi qua, cũng nghiêng đầu nhìn Phương Thất Phật đang ngủ trong xe.
Nhưng hắn đương nhiên không ngủ.
Đây là nhóm tù binh thứ hai đến đây sau rạng sáng, ban đêm vẫn là nhóm quan binh vây kín, sau đó là bắt được tù binh đầu tiên. Còn nhóm thứ hai có hơn mười người là cao thủ, áp giải bọn họ cũng không phải là quan binh mà chỉ là ngoài cửa doanh địa, song phương giao tiếp.
Trong xe tù, Phương Thất Phật tóc tai rối bù, nhưng vẫn đang chú ý tới mọi chuyện. Nhóm người này bị bắt, nói rõ những người tới cứu hắn đã bị diệt hơn phân nửa. Nhưng lúc này Tông Bất Hiểu không nhắc hắn chuyện khoe khoang, Thiết Thiên Ưng cũng không có, hai người tập trung lại một chỗ, cau mày, hạ giọng nói chuyện với nhau vài câu.
"... Nàng muốn gặp Phương Thất Phật."
"... Người lại không bị bắt hết."
"... Nghe nói cũng không sai biệt lắm, chạy thoát không quá mười mấy người, Phương Bách Hoa đã trọng thương... Bọn họ coi trọng hơn chúng ta, sẽ không bỏ qua chút người cuối cùng này..."
"... Không có cùng nàng giao tiếp, nếu đối phương có ý nghĩ khác..."
"... Chúng ta cẩn thận đề phòng là được. Bối cảnh bọn hắn bây giờ rất khó nói, trở mặt ai biết sẽ xảy ra chuyện gì..."
Tiếng kêu của chim non xé tan làn sương mỏng giữa sơn cốc sáng sớm, âm thanh mảnh vụn chung quanh đều đi vào trong xe, doanh trại động tĩnh, tiếng gió, động tĩnh, động tĩnh của trời đất, trong xe tù nho nhỏ tựa hồ cũng có thể cảm giác được. Phương Thất Phật ngồi ở đó., Yên lặng cảm thụ những thứ này, cũng yên lặng cảm thụ tình huống cổ quái của đối phương. Mãi đến sau đó không lâu, Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu đã tụ tập cao thủ lại gần xe tù, hắn mới biết có người sắp tới.
Cũng đúng, đối phương có thể chính thức tách rời bọn Bách Hoa, là có người càng lợi hại hơn nhúng tay vào... Hắn ở trong xe tù hơi mở mắt ra, không lâu sau, một chiếc kiệu nhỏ màu xanh lá từ đầu xe chạy tới, đi rất chậm rãi, nhưng trong mảnh thiên địa này lại có vẻ yên tĩnh.
Có người vén rèm lên.
Trong xe tù, Phương Thất Phật hơi nheo lại, phảng phất như tất cả mọi chuyện đã đặt mắt ngoài thân, khẽ run một cái.
Qua hồi lâu, tiếng thở dài đã quấy nhiễu không khí trong sương sớm.
"A..."
Thân thể trần trụi...
Một cơn gió sáng sớm thổi qua vách núi, từ trên áo choàng rộng lớn đi qua. Hắn đứng trên vách núi, nhìn về phía người ta và dãy núi kéo dài phía dưới.
"Ma Phật Đà" Lâm Ác Thiền là người đã yên lặng hơn mười năm sau trở về, lúc này hắn vẫn có vẻ nghiêm túc mà trầm mặc như trước, chỉ là bao phủ trên thân thể to béo của hắn, cũng có khí thế tông sư giống như vực sâu nhạc giằng co, trước mắt hắn, đã là giáo chủ mới của Ma ni giáo.
Bình thường mà nói, thân thể bình thường đỉnh phong, bình thường tại khoảng ba mươi tuổi đến.
Nhưng đối với một võ giả mà nói, khi ba mươi tuổi đã thuộc về cuộc đời của bản thân. Học sinh giáo dục vừa mới thành thục, vừa mới bắt đầu dùng con mắt thâm nhập vào thế giới này, đến thời kỳ đỉnh cao của cao thủ nội gia, thông thường khi bốn mươi đến năm mươi tuổi đã đến, lúc này, bọn họ không gì không làm được.
Mà sau đó, cho dù là cao thủ như Chu Hãn, có thể không ngừng xâm nhập mà đem tu vi bản thân đẩy lên đỉnh cao mới, tố chất thân thể vẫn là không thể kiềm chế mà trượt xuống. Ngay cả lúc này Chu Mô so với năm mươi tuổi Chu Bội càng thêm đáng sợ, mỗi lần hắn vung quyền, cũng đều dùng sinh mệnh của mình để phát huy lực lượng.
Lâm Ác Thiện năm nay bốn mươi bảy tuổi.
Tại Ma Ni giáo chưa từng phân liệt, trước khi đám người Phương Tịch còn chưa phát động tạo phản, hắn đã là hộ pháp trong Ma Ni giáo, là một trong những nhân vật đứng đầu giang hồ. Nhưng lúc đó đám người Phương Tịch, thật sự là như mặt trời ban trưa, thời gian đến thiên địa đồng hiệp lực., Khi đó Phương Thất Phật, Phương Bách Hoa, võ nghệ đều đã tương đối cao cường, bởi vì đám người Phương Tịch giao du rộng lớn, bên cạnh bọn họ còn tụ tập một đống lớn cao thủ khác, bao gồm cả Đặng Nguyên Giác., Thạch Bảo, bao đạo Ất, bao gồm cả những người đứng đầu trong đao đạo là Lưu Đại Bưu và toàn bộ Bá Đao Trang. Mặc dù lúc ấy trong trận đại loạn kia đủ để sánh ngang với những cao thủ Tông sư như Tư Không Nam và Chu Bản Tông Kiêu chưa từng ra tay, nhưng Bá Đao Trang vẫn thể hiện lực uy hiếp to lớn sau lưng Phương Tịch.
Dưới tình huống như vậy, cho dù võ nghệ của hắn có cao hơn nữa, cũng chỉ có thể ảm đạm thối lui.
Trong khoảng thời gian ban đầu, đám người Phương Tịch đã đề phòng bọn họ ngóc đầu trở lại, nhưng như Tư Không Nam đã nói, nếu Phương Tịch có thể một đường thành công, bọn họ vĩnh viễn không thể xuất hiện. Dù cho những năm gần đây Phương Tịch chuyên chú tạo phản, mà hắn chuyên chú võ nghệ, chỉ cần Phương Tịch còn khống chế cục diện, bọn họ cũng không thể xuất hiện lại lần nữa.
Dù cho mười cánh tay chu thân thiết, cũng không có khả năng giết ra từ trong quân thế của Phương Tịch, nhưng cao thủ hắn tụ tập thật sự là quá nhiều.
Nhưng rốt cuộc ông trời vẫn công bằng, đến thời điểm võ nghệ đỉnh cao nhất của hắn, lực lượng nhỏ vốn ẩn giấu dưới lòng đất của Ma ni giáo cuối cùng cũng có thể đi ra. Nói vậy ông trời cũng muốn hắn làm một số chuyện.
Thời điểm nhìn phong cảnh phía dưới như vậy, phía sau có người đi tới, là Vương Nan Đà, trên cánh tay hắn bọc băng vải, đi tới bên vách núi bên cạnh, đứng một hồi lâu, sau đó quay đầu lại nói chuyện.
"Giáo chủ, tiếp theo làm gì?"
Vương Nan Đà cổ họng có chút thô, nhưng đây là lần đầu tiên hắn hỏi thăm hắn như vậy, trong giọng nói cũng có vài phần sung sướng. Lâm Ác Thiền nhìn hắn một cái.
"Thương thế không sao chứ?"
"Chỉ cần bị thương một chút thì có đáng là gì." Vương Nan Đà ngẩng đầu lên: "Đương nhiên, ta cũng thuận miệng hỏi một chút. Nếu ngươi cùng đại sư tỷ bên kia định ra bí mật gì thì không cần nói cho ta biết."
"Nào có bí mật gì." Lâm Ác Thiền chắp hai tay sau lưng: "Phương Tịch đã phá hủy Ma ni giáo bảy tám phần, chúng ta đã bàn bạc với vị đại nhân kia, tàn cuộc chúng ta sẽ thu lại. Chỉ cần là huynh đệ trong giáo còn chưa chết, cũng không nên chết nữa. Đại sư tỷ cũng tốt, ngươi ta cũng tốt, dù sao cũng là người trong giáo, không muốn nhìn mấy trăm năm truyền thừa này cứ như vậy đoạn tuyệt."
Vương Nan Đà nhìn phương xa, không nói gì, những năm gần đây hắn cũng không quản sự gì, nhưng lúc này đã hỏi, Lâm Ác Thiền của Giáo chủ cũng sẽ không nói, hơi dừng lại một chút: "Nhưng nợ vẫn phải trả, việc cấp bách trước mắt, đương nhiên vẫn phải giết mấy chục người cuối cùng này. Sau đó lại sửa sang lại từ đầu, ta muốn làm vài chuyện, để thanh thế Ma ni giáo trở về, đương nhiên trên mặt ngoài, hai chữ Ma ni, không thể dùng."
Gió núi gào thét đi tới, Vương Nan Đà gật đầu, ống tay áo của Lâm Ác Thiền bay phất phới trong gió: "Đương nhiên, ta muốn khiêu chiến Chu Tự."
Hắn chắp hai tay sau lưng, thân hình như núi cao, câu nói này nói rất đơn giản, Vương Nan Đà vẫn quay đầu nhìn hắn một cái. Sau đó hai người một thời gian lâu cũng không nói gì. Mãi đến sau lần trầm mặc này, Lâm Ác thiền cười cười:
"Trước đây không lâu ta sẽ thả chiến thư ra, thân thể của hắn đã không phải đỉnh cao, ta cũng không lừa hắn, trong vòng mười chiêu đã định ra thắng thua. Trước đây, ta và ngươi có thể đi bái phỏng một số người quen cũ, sau khi giải quyết chuyện của bọn Bách Hoa, còn có một số việc... Bây giờ ở phía nam huyên náo sôi nổi chuyện vốn liếng., Bên kia bảo chúng ta hỗ trợ... Bên phía Trì Thu Cương có một đám hảo hán, ta muốn đi gặp mặt một lần, Điền Hổ ta cũng có ý kiến... Gần đây trên giang hồ xuất hiện tâm ma gì đó khiến võ lâm Tề Lỗ ăn phải thiệt thòi rất lớn, nếu có thời gian rảnh ta sẽ xử lý một chút, đương nhiên phải quy thuận toàn bộ võ lâm... Đây đều là chuyện nhỏ..."
Trong gió mạnh, hắn tùy ý nói ra kế hoạch trong lòng với Vương Nan Đà một hồi, sau một lát lạnh nhạt, nhìn thiên địa phía trước, thở dài.
"Ma ni giáo đã nhiều năm như vậy, bây giờ thiên hạ còn chưa tới, nhưng dẫu sao cũng không thể để mất danh tiếng... hay là Lục Lâm..."
Ở Ma Ni giáo nhiều năm như vậy, thời điểm cường thịnh nhất, hắn cũng không phải giáo chủ. Bây giờ hắn đã tới đỉnh, toàn bộ giá ghế đã tan, hắn cũng chỉ có thể thu hồi một ít, khi đã sống, trở thành đệ nhất nhân trong rừng xanh là được. Thân thể khổng lồ kia trong gió ngạo nghễ, nhắm mắt lại, trong tiếng thở dài cũng có chút tịch liêu.
Thân thể trần trụi...
Chiếc kiệu nhỏ màu xanh nhạt đi trong sương sớm, nhưng một vòng màu xanh lục lại phảng phất như vẫn còn chiếu trong tầm mắt của hắn.
Phương Thất Phật ngồi trong lồng giam kia, không có bao nhiêu người biết rõ. Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì, nhưng các cao thủ Hình bộ hộ vệ xung quanh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó là bắt đầu rút doanh, có một xe đao kiếm rèn từ chỗ bên cạnh đi qua, phủ vải lên trên rơi xuống, đặt ở chính giữa đao kiếm, dễ thấy nhất là một lưỡi đao lớn bằng sắt.
Ánh mắt Phương Thất Phật quét qua phía trên, sau đó dừng lại.
Thiết Thiên Ưng đi bên cạnh cúi người nhặt tấm vải lên, để ý tới ánh mắt hắn, cũng liếc mắt một cái, sau đó mỉm cười.
"Phật soái, nhìn cái gì vậy?"
....
"Ta đoán là Bá Đao."
....
"Đừng suy nghĩ nữa, ở chỗ này đao, người đương nhiên là chết rồi."
....
"Thi thể ở trên xe kia, bất quá người chết, thi thể đều bị lột sạch. Đó là nữ tử, Phật soái ngươi xem có chút không tốt."
....
"Đều là như vậy, đừng suy nghĩ nhiều. Ta cảm thấy mấy ngày nay Phật soái ngươi cũng nhìn ra rồi, rất tốt... Không có tâm sự tốt."
....
Hắn ném vải lên xe, nhưng không có đậy binh khí lại, chỉ là theo chiếc xe kia đi về phía trước, dặn dò người bên cạnh một chút: "Không cần đóng, bên trên này là binh khí của ai, phần lớn bọn họ nhận ra... nhìn một chút cũng tốt."
Một đường đi về phía trước, ngữ khí của hắn lạnh nhạt, trong bóng lưng có chút tiêu sái.