Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Dưới ánh trăng là ngọn lửa và ánh đao cùng với máu tươi.
Ánh sáng ngày thứ mười một tháng mười một, giữa những dãy núi tên là Tứ Bình Cương, tiếng chém giết liên miên không dứt. Đến lúc này, những tiếng hò hét tràn ngập mùi máu tanh trong dãy núi đã dần dần ít đi, đây là bởi lòng trọng của chiến đấu đã hướng về phía tây nam, mà trước mắt cũng không phải là quân trận đối chiến quy mô lớn, đáng chém giết khiến một phương phải tán loạn, còn lại chính là tàn cục hỗn độn khắp nơi.
Lúc ban đầu, ưu thế của chiến sự là một phương vây kín mà đến, một bên bị vây cũng không dễ dàng giết ra, dẫn đến song phương ở phụ cận giằng co một đoạn thời gian, sau đó mới nhanh chóng chuyển hướng Tây Nam. Lúc này tại địa phương này, ngoại trừ quan binh đang tìm kiếm, tuần tra bắt., Thi thể, tù binh, trong rừng phụ cận thỉnh thoảng còn có những người bị thương chưa kịp chạy trốn nổi lên đánh người, lập tức bị vài tên binh sĩ vây quanh, hoặc là bắt hoặc là giết chết. Nhưng bởi vì lực lượng quan phủ lưu lại bên này cũng không nhiều, không thể hình thành như phô thiên cái địa lùng bắt võng, bởi vậy đối với khu rừng phụ cận tìm tòi có chút thủ mật.
Binh lính và bộ khoái lần này tới đây, nha dịch, đại đa số vẫn đuổi theo hướng Tây Nam.
Bộ đầu tổng bộ tên Tông Phi Hiểu cầm theo hai cái roi thép, từ trong bóng đêm đi tới, vóc người hắn khôi ngô cường tráng, so với những người bên cạnh còn cao hơn một cái đầu. Mặc dù đội mũ quan viên Hình bộ, nhưng bởi vì quan hệ tu luyện võ nghệ, trên đầu thật ra không có tóc. Lần này hai gã tổng bộ của Hình bộ bị trúng một cái mũ., Thiết Thiên Ưng tinh minh mạnh mẽ, mà tông không phải là hung lệ đáng sợ, chẳng qua sâu trong ánh mắt lại không mất đi một phần sắc bén và âm Quát. Lúc này trên đòn roi thép dính máu tươi và thịt nát, khiến cho hắn càng có cảm giác áp bách.
"Tìm kiếm chung quanh, mang huynh đệ bị thương khiêng xuống! Xác người chết rồi phải tìm! Nếu có đám loạn phỉ lạc đi, ta cũng không để lại một tên nào hết!"
Thanh âm hán tử khôi ngô này từ dưới bóng đêm truyền ra, mà theo từng đội đuốc lay động, lại có thủ hạ dẫn hắn đi xem thi thể và tù binh đang tụ tập bên kia. Mặc dù lần này quan phủ một bên triển khai vây kín, nhưng một bên bị vây đều là cao thủ Lục Lâm., Sau một hồi đại chiến, ngược lại quan phủ lại tử thương càng nhiều, nhưng cân nhắc đến đây đã là tinh nhuệ cuối cùng mà Phương Bách Hoa có thể tập trung lại, hi sinh như vậy cũng là hợp lý.
"... Rơi vào tay bia, ít nhất hai mươi năm công lực...Đây là móng vuốt chim ưng...Hừ, Nam Phách Đao, Tham Thiên đao Đỗ Sát... Hay là Đỗ Sát... Ừm, đây là Uyên Minh đao..." Đi tới bãi cỏ đặt xác chết kia, một thi thể của Tông Bất Hiểu nhìn sang, sau đó hỏi người bên cạnh: "Trong số những người cần chú ý, có bao nhiêu người bị bắt, có bao nhiêu người chết?"
Nghe hắn dò hỏi, bộ đầu đi theo bên cạnh hắn ngó nghiêng đầu qua: "Người bị bắt có dư phương thạch, Trần Điền, Trịnh Nhất Sơn, La Lục Nhĩ... Hiện tại phát hiện người đã chết có rồi..."
Người đi theo bên cạnh là tinh anh Hình bộ, sau khi báo ra tên từng cái, Tông Bất Hiểu liền gật đầu, cách đó không xa đột nhiên truyền ra một hồi hô giết, sau đó binh khí giao nhau, lại có đơn lẻ bị bắt lại. Tông Bất Hiểu liếc mắt nhìn một cái., Lại nghe đám người bên cạnh nói: "Nhóm người cầm đao kia, có người đã bị tách ra, nữ đao phỉ kia đã bị đuổi tới phía đông, đã sắp xếp người đuổi theo. Tổng bộ đầu, những người còn lại, có cần đi hướng tây nam tiếp viện không?"
"Các ngươi chưa chắc đuổi kịp..." Tông phi Hiểu thấp giọng nói một câu, lời còn chưa dứt, đột nhiên có một đội người từ phía đông đi tới, trong tay còn kéo theo vật gì đó, dùng vải bọc lại. Tông phi Hiểu nheo mắt lại, khi đưa vật kia tới, lại là một thanh cương thiết cự nhận, khiến cho hắn nhất thời trở nên nghiêm túc hẳn lên: "Đây là..."
Đây rõ ràng là thanh cự nhận Bá Đao mà Lưu Tây dưa thường dùng.
"Hồi bẩm tổng bộ đầu, chúng ta đuổi theo không lâu đã mất tung tích của nữ tử kia, sau đó phát hiện thanh đao này ở gần dòng suối."
"Khó trách." Trong lòng dâng lên chờ mong, hắn lắc đầu, hạ giọng nói: "Đã nói là các ngươi không đuổi kịp, bây giờ càng không đuổi kịp." Trong lời nói, cũng không thấy uể oải.
Năm đó Hình bộ thiết kế vây giết Lưu Đại Bưu, Tông phi Hiểu và Thiết Thiên Ưng đều có phần tham dự, lần này con gái của Lưu Đại Bưu xuất hiện, hiển nhiên cũng muốn tìm hai người bọn họ báo thù. Nhưng cũng bởi vì lúc trước vì điều tra vây giết Lưu Đại Bưu, nên bọn họ cũng có khái niệm về thiếu nữ này.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Có thể huy vũ một thanh cự nhận chiến đấu như vậy, trên chiến trận có chút lợi ích, nhưng nếu đối thủ quá mạnh, đơn đả độc đấu trong cũng không chiếm ưu thế. Mà để khống chế vũ khí này, không chỉ cần rèn luyện khí lực, còn có khinh công. Trong chiến đấu như vậy đột nhiên ném đi thanh vũ khí cơ hồ trở thành tiêu chí của đối phương., Quả thật có chút ngoài ý muốn là Tông Bất Hiểu, nhưng cũng vì vậy hắn hiểu thiếu nữ hạ quyết tâm thoát khỏi mệt mỏi. Đừng nói mấy tên cao thủ Hình bộ bên cạnh, cho dù mình với Thiết Thiên Ưng hai người cũng chưa chắc đuổi được đối phương ngay trong đêm nay.
Đã đuổi không kịp, vậy không cần cưỡng cầu. Hắn khoát tay áo, người bên cạnh lại lặp lại lần nữa: "Tổng bộ đầu, bên kia là đầu sỏ..."
Tông Bất Hiểu nhìn về phía tây nam trầm mặc một lát, lắc đầu một cái: "Đuổi theo nhiều người như vậy là đủ rồi. Hiện giờ thủ hạ của Phương Bách Hoa chỉ dẫn, công phu cũng không tệ, bây giờ chúng ta mà truy đuổi nữa cũng không tìm thấy người."
Hắn nói như thế, một lát, lại cổ quái nở nụ cười: "Chỉ là tường đổ mọi người đẩy, Phương Tịch một mạch làm ác ở Giang Nam, gây thù chuốc oán vô số, có thể thật sự chạy thoát hay không, nhưng cũng rất khó nói."
Bóng đêm mịt mờ, phương hướng đám người Phương Bách Hoa thoát đi đã không nhìn thấy động tĩnh gì, chỉ có ánh trăng nhào vào trong núi, như một con Côn Bằng bay lên, trong lời nói của tông không hiểu, tràn ngập sự biến hóa kỳ lạ...
Thân thể trần trụi...
Trong ánh trăng, có đồ vật gì đó đang phủ phục trong rừng, im lặng mà chậm chạp tiến lên.
Hai bóng người mặc trang phục của nha dịch từ phía trước đi tới, thanh phác đao trong tay vung vẩy bụi cỏ, vừa đi về phía trước lùng bắt, một mặt nhỏ giọng nói chuyện. Đột nhiên, bóng người trong bóng tối vượt qua ánh trăng sáng xanh!
Phập một tiếng, thân ảnh kia nhanh chóng va chạm với hai gã nha dịch, một gã nha dịch đột nhiên bay ra sau, thân thể đâm vào trên cây, không có chút âm thanh nào. Một tên nha dịch khác quay người đến một nửa, vung đao chém xuống, cánh tay bị cắt một cái, sau đó thân thể bị đẩy nhẹ, theo sát là đầu người chuyển hướng ngược đi!
Trong bóng đêm, tất cả những thứ này chỉ có bóng người trắng đen xen kẽ, thân ảnh mảnh khảnh như gió xông ra. Trong đó có một tên nha dịch bị đánh bay lên trên cây, bên cạnh là một nha dịch khác. Hắn đẩy một cái, chỉ là chấn động như điện giật, sau đó là đầu người và thân thể không cân đối xoay tròn. Bên cạnh hắn, thân ảnh tập kích cũng bởi vì dùng lực này mà triển khai quần áo trong ánh trăng, xoay tròn lại khép lại.
Bên cạnh người tập kích, nha dịch đầu bị quay đầu rơi xuống đất, trên cành cây bên kia, người lúc đầu bị đánh bay cũng vô thanh vô tức rơi xuống. Lập tức thân ảnh nhỏ bé tập kích giả tiếp tục cúi xuống, dung nhập vào trong bóng tối.
Thời gian trôi qua không lâu, bên cạnh một thảo mộc khác, một thân ảnh thiếu nữ tên là dưa hấu từ trong bụi cỏ im ắng đi ra. Nàng tranh thủ bóng đêm lại đi về phía trước một hồi, trước mặt liền có động tĩnh truyền đến.
Trên hai tay, hai thanh đoản đao không tiếng động giơ lên, kề sát bên người. Nhưng sau một khắc, nàng cũng không hề xuất đao, mà là nhanh chóng tiến về phía trước. Bên kia xuất hiện, là thân ảnh của "Uyên Minh đao" Phương Thư Thường, sau đó còn có "Tỷ Thiến Nhi", "Vũ đao" và ba cao thủ Phách Đao doanh khác đi theo.
"Thế nào rồi? Bao nhiêu người đã đến rồi?"
"Không có bao nhiêu, còn về phía trước nữa... Lần này quan phủ giết quá đột ngột, chỉ có chúng ta là có thể nhìn thấy giết người mà thôi, bọn Đỗ đại ca bị đuổi giết không thoát được..."
"Chính giữa có nội gian, quan phủ mới có thể cắn chuẩn như vậy... Bất quá tạm thời mặc kệ bọn hắn, có cơ hội hay không?"
"... Chỉ sợ rất khó."
Trong lúc mấy người nói chuyện, đều hạ thấp thanh âm, đi qua một chỗ che chắn phía trước, Lưu Tây dưa nhìn về một chỗ quang điểm dày đặc phía dưới. Bên kia, vẫn như cũ áp giải Phương Thất Phật cùng một đám tù binh Vĩnh Nhạc.
Đối với đội ngũ của mình bị cắn, mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ trước, đã từng nghĩ tới mấy vụ án. Mà khi Thiết Thiên Ưng không hiểu rõ tinh nhuệ của bọn họ ra sao thì tới cứu Phương Thất Phật, xem như trong đó có một suy nghĩ đáng tin cậy. Chẳng qua muốn có cơ hội như vậy, vẫn mong chờ được sơ hở chân chính của đối phương.
Một đêm tập kích, quan phủ làm quá tốt, phỏng chừng trong số những người do Phương Bách Hoa dẫn dắt có nội gian. Trong hỗn chiến, đám người Đỗ Sát và Trịnh Thất Mệnh hẳn là không tìm được cơ hội, cùng Phương Bách bọn họ một đường, bị đuổi theo hướng Tây Nam. Đám người Phương Thư Thường rốt cục là tùy cơ ứng biến thực hiện kế hoạch, nhưng lúc này sau khi nhìn qua trận thế trong doanh địa, thiếu nữ vẫn nhíu mày.
Muốn một lần vây giết mình, trên lý luận về Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu cần phải vận dụng rất nhiều người, tinh nhuệ xuất hết chỉ sợ không đủ. Nhưng lúc này xem ra, bọn họ không ngờ lại không điều động nhân số mình dự đoán, hoặc đã điều động nhân thủ từ châu huyện xung quanh tới. Doanh địa trước mắt không có bao nhiêu kẽ hở và xâm lấn, ngược lại, trong lần xuất kích này, bọn họ còn tăng cường thủ vệ.
Nhìn như vậy không lâu, có người từ phía dưới đi lên, là "Kim Bối Đao" phía trước quan sát Trịnh Hồi. Hắn gật đầu chào trái dưa tây, sau đó lại nhíu mày lắc đầu: "Có lẽ không có cơ hội, Thiết Thiên Ưng vẫn đang trấn thủ bên kia..."
Lưu Tây dưa trầm mặc hồi lâu, cau mày suy nghĩ một hồi, mới hít sâu một hơi, vung hai ngón tay lên không trung, lại lắc lư hai lần.
"Vậy thì đi."
Nàng nói như thế, xoay người sang chỗ khác, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Nhưng mọi người cũng biết lúc này mạo hiểm cũng không làm nên chuyện gì, ánh mắt trao đổi với nhau, nhẹ gật đầu.
Không lâu sau, cuối cùng bọn họ cũng biến mất trong bóng tối bên này.
Bóng đêm vẫn như trước, một hàng người trầm mặc đi vòng qua dãy núi phía trước, theo phương hướng đám người Phương Bách đang chạy trốn đuổi theo. Truy đuổi gần nửa canh giờ, mới bắt đầu có người nói chuyện.
"Bọn họ điều người." Đây là kết luận đơn giản.
"Bên cạnh đây vốn là địa bàn của quan phủ."
"Cũng may người quan phủ mặc dù nhiều, cao thủ vẫn không bằng chúng ta."
"Chạy trốn được, chỉ là sau lần này, phỏng chừng không còn cơ hội..."
"Các cô cô các nàng sợ là muốn đuổi tới kinh thành." dưa hấu thấp giọng âm trầm nói một câu.
"Thế thì có thể làm được gì! Bất quá tự chui đầu vào lưới..."
"E là không khuyên được."
Một đám cao thủ võ lâm không thể thay đổi cục diện trên chiến trận, nhưng cho dù quan phủ tụ tập nhiều người, muốn đuổi tận giết tuyệt một đám cao thủ lục lâm, cũng là chuyện cực kỳ gian nan. Trong lòng mọi người có đồng cảm như vậy., Mặc dù lần này bị đánh trở tay không kịp, không ít người chết hoặc bị bắt, những người còn lại cuối cùng vẫn có cơ hội thoát đi hoặc là tự nghĩ lại. Rõ ràng là từng bước đi vào cạm bẫy, sự tình không thể tiếp tục như vậy nữa.
Tại thời khắc này, bọn họ còn chưa nghĩ tới toàn bộ sự việc trước mắt sẽ bị hủy diệt. Nhưng nhận thức này, hơn nửa canh giờ sau, liền lọt vào khảo nghiệm.
Đó là lúc đám người Phương Bách tụ hợp lại gần khu rừng, đột nhiên xảy ra tập kích.
Đám người dưa hấu và Phương Thư một đường truy tìm, tốc độ cực nhanh, lại qua hơn nửa canh giờ nữa, bọn họ đuổi theo mấy người vừa rồi bỏ chạy, sau đó bị tập kích.
Người đầu tiên đón địch chính là Kỷ Thiến Nhi cùng Tiền Lạc Ninh, trong bóng tối giết ra địch nhân võ nghệ cực cao, huy vũ hai thanh loan đao dài nhỏ nhanh chóng chém về phía hai người, bên này mới ngăn được, lại có bảy tám người đồng thời đánh tới, võ nghệ đều không tầm thường, dưa hấu nghênh đón phía trước, đồng thời cũng thầm kêu "Gặp nạn".
Lúc trước, khi thư tín của Ninh Nghị tới đây đã nhờ Trần Phàm nói rõ thời gian Phương Thất Phật phía sau đưa tay tới, lấy Vương Thiền cầm đầu, mấy thế lực khổng lồ của các thế gia đều có tham dự. Nếu như bọn họ nói muốn đuổi tận giết tuyệt mình, khi vận dụng lực lượng của quan phủ, những người này chỉ sợ cũng đã phái cao thủ lục lâm trong nhà phụng dưỡng. Lúc này giao thủ, tai nghe thấy rừng cây phía trước còn đang truyền đến chém giết, phản ứng đầu tiên của dưa hấu chính là chuyện này.
Nàng xoạt xoạt mấy đao ép lui một người phía trước, quát khẽ: "Giết vào!" Những người còn lại cũng cố gắng thoát khỏi đối thủ, nhưng cũng không thuận lợi, Phương Thư Thường đang giao thủ cùng một người trung niên cầm kiếm, nhìn như sàn sàn, đang muốn bức lui đối phương, đối phương lại phảng phất biết chiêu của hắn, một kiếm đâm tới kẽ hở của hắn!
Phương Thư trong nháy mắt biến chiêu bay ngược lui, trên đùi vẫn bị kéo ra một vết thương. Trong lòng hắn kinh nghi, người đối diện hiển nhiên phi thường quen thuộc Bá Đao Đao Pháp. Nhưng trước mắt cũng không phải thời điểm ngẫm nghĩ, bên kia nghe thấy có người hô khẽ: "Là người của Bá Đao Trang!" Sau đó liền nghe Phá Phong tập kích, ám khí cùng mũi tên thưa thớt bắn tới bên này.
Mọi người né tránh ám khí cùng với mũi tên, ẩn tàng cây cối, một đường xông lên phía trước, trên đường đi hỗn tạp cùng một chỗ với địch nhân, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy chiến đấu lẻ tẻ, một nhóm lớn địch nhân đã vây kín mà đến.
Trong rừng như vậy, nếu như nói đến người bình thường, một mình dưa hấu có thể giết chết hơn trăm người, nhưng nếu như tới đây đều là cao thủ, toàn bộ tình huống sẽ trở nên sát cơ tứ phía. Bây giờ cũng không rõ ràng đối phương đến cùng là như thế nào tụ tập được nhiều cao thủ như vậy, dựa theo những gì trước kia hiểu rõ, dù cho một ít đại gia tộc giàu có có có khả năng đối địch quốc, có thể mời cao thủ nhất lưu trên giang hồ làm khách khanh, nhưng tuyệt đối không đến được quy mô cỡ này.
Một đường đi về phía trước, ánh lửa dần dần sáng lên, bên kia là một cái "Thánh Đàn" bị bỏ hoang nhiều năm trước của Ma ni giáo, trên thực tế chính là mấy gian miếu thờ đã bị phá, đám người Phương Bách lúc này hiển nhiên đang ở ngay bên kia. Trong lúc chạy trốn, đột nhiên thấy được phía trước có hai bóng người chớp động, trong khu rừng lờ mờ đang va chạm với nhau., Một người trong đó tóc tai bù xù, hét lớn, hai người ầm ầm ầm đánh vài chiêu, uy thế kinh người, hai người trốn ở bên cạnh bị ảnh hưởng đều bị đánh bay ra ngoài. Một người đánh nhau trong số đó, xem ra chính là Trần Phàm.
Là đệ tử chân truyền của Phương Thất Phật, Trần Phàm không chỉ có võ nghệ cao cường, hơn nữa sức mạnh cực lớn, hơn nữa thời gian dài gã đã trải qua trận chiến chém giết, nếu thật muốn giết người, thủ đoạn cũng hung ác thô bạo. Nhưng lúc này toàn lực ra tay, đại hán tóc dài đối diện lại đánh ngang tay với gã trong tiếng hét to đó.
Sau khi giao thủ vài cái, Trần Phàm đột nhiên bứt ra, đại hán kia xông tới, xuyên qua mấy gốc cây, sau đó mất đi bóng dáng Trần Phàm. Gã bỗng nhiên vung quyền đánh bay mảnh gỗ trên thân cây, đám người Tây qua bên này, đánh một trận đối mặt với Trần Phàm.
"Xảy ra chuyện rồi." Trong bóng tối, Trần Phàm nhìn thấy bọn họ, liếm liếm vết máu trên nắm tay, thấp giọng nói: "Đột nhiên có một nhóm cao thủ tới, không biết là người nào... Tên kia sức lực thật lớn..."
"Các cô cô các nàng ở phía trước sao?"
"Ở ngay bên kia, có mấy người nấp trong rừng cây bên này, bị tách ra rồi, ta tới nhặt tiện nghi, thuận tiện gom người lại, nếu không nghĩ biện pháp thì không còn kịp nữa..."
"Đã hiểu."
dưa hấu gật gật đầu, bây giờ mọi người còn đang trong trạng thái bị đuổi giết, nếu như bị đám cao thủ này kiềm chế, lại có quan binh vây kín, vậy thì thật sự là chết chắc. Đang muốn đi về phía trước, Phương Thư Thường lại nhích lại gần, thần sắc kinh nghi nói: "Chờ một chút, "Hưu Hổ" Vương Nan Đà..."
"Cái gì?" Trần Phàm hỏi.
Tây qua vốn cũng muốn hỏi, nhưng lập tức nàng nhớ lại mình từng nghe qua cái tên này.
"Người vừa rồi ngươi cùng Trần Phàm đánh nhau, như là "Điên Hổ" Vương Nan Đà, khi đó ta theo sư phụ học nghệ, còn chưa chạy trên giang hồ bao nhiêu lần, chỉ gặp qua mấy lần, hơn mười năm... "
"Vậy thì sao?" Trần Phàm không hiểu.
Đúng lúc này, tiếng Phương Bách Hoa đột nhiên từ hướng miếu thờ cũ nát bên kia truyền đến: "Các ngươi là ai?"
Trải qua mấy ngày chiến đấu, Phương Bách vốn đã bị thương, hơn nữa còn rất mệt mỏi. Nhưng dù sao nàng cũng là nữ trung hào kiệt, đã từng suất lĩnh đại quân tác chiến. Dưới tình huống như vậy, trong lời nói thường còn có khí khái hào hùng sảng sảng khoái, nhưng giờ phút này hỏi, rõ ràng trong Anh Võ cũng mang theo một tia suy đoán cùng kinh nghi, so với Phương Thư vừa rồi, có một tia Lôi Đồng.
Mọi người chạy về phía bên kia trên đường, nghe được một tiếng ầm vang thật lớn, trong tiếng vang lại xen lẫn xương cốt vỡ vụn thanh âm, xuyên thấu qua mơ hồ quang mang, trong mấy tòa miếu thờ bên kia, có một bức tường đất sụp đổ, trong đó còn có mấy cỗ thân thể đập tới.
"Bách Hoa muội tử, đã lâu không gặp."
Trong bụi mù đầy trời, có người từ bên kia đi ra, vóc người rộng thùng thình, đường viền dần dần hiện ra, ống tay áo bồng bềnh như Di Lặc, quơ bụi mù. Nếu là ở gần đó có thể thấy rõ., Tên béo vừa rồi có thân hình cao lớn này đang đi về phía bên này, hai gã cao thủ thủ thủ hạ của Phương Bách đang định ngăn cản hắn, hắn chỉ sải bước ra một bước, hai gã cao thủ giống như dính chặt trên vai hắn, trực tiếp đâm vào vách tường xem ra vẫn còn rất rắn chắc, xương cốt trên thân hai người đều vỡ vụn., Vị sư bá mập mạp này lại trực tiếp xuyên qua cả bức tường, bước qua, ngữ khí thuần hậu mà ôn hòa. Chỉ một chiêu này đã tiếp cận cấp bậc tông sư, Phương Tịch năm đó có lẽ có thể làm được, Phương Thất Phật có lẽ cũng có thể, Phương Bách Hoa thì không được, Trần Phàm và Lưu Tây qua cũng không thể.
Trên mảnh đất trống bên cạnh mấy miếu thờ cũ nát, Phương Bách Hoa đã nhận ra hắn, cầm trong tay hồng thương, đứng thẳng người. Nàng hơn ba mươi tuổi, đối phương hơn bốn mươi, là nhận ra.
Mà ở bên cạnh, Phương Thư thường cẩn thận nhìn người nọ, một lát sau mới có một tiếng thở dài: "Lâm Ác Thiền..." Ma Phật Đà, Lâm Ác Thiền..."
Trần Phàm giang tay: "Ai vậy?"
Tây qua con mắt chuyển, sau đó nhìn hắn một cái. Phương thư bên cạnh Thường Thường cũng nhìn hắn một chút: "Phật soái không nói cho ngươi..." Đây là lời trần thuật nhưng cũng không phải là vấn đề, hiển nhiên Phương thư thường bao nhiêu có thể minh bạch nguyên nhân trong đó.
"Ma Phật Đà" Lâm Ác Thiền, "Điên Hổ" Vương Nan Đà, hai cái tên này, ở hơn mười năm trước có lẽ có danh tiếng lớn như vậy, nhưng giờ phút này, chân chính trọng yếu, nhưng cũng không chỉ là bọn họ, mà là bởi vì hai cái tên này mà đến từ tên của người khác.
dưa hấu khẽ mở môi, không biết tại sao, tại thời khắc này, trong mắt nàng chỉ có dị thường bình tĩnh.
Gió thổi qua rừng.
....
....
"Tư Không Nam..."
....
....
"A..." Trần Phàm thở dài.
Gió thổi vào trong rừng, ánh lửa lay động, tiếng xèo xèo chói tai vang lên.
Phương Bách Hoa nửa người nhuốm máu, đè xuống mũi thương, nghiêng về phía trước.
Có một số việc, lúc một biểu tượng nào đó xuất hiện, liền có thể nghĩ thông suốt, ngược lại cũng không cần hỏi vì sao như vậy, ít nhất giờ khắc này, không ai muốn hỏi.
Có thanh âm vang lên trong bóng đêm.
....
....
"... Giang Sơn đời nào có tài nhân xuất hiện, luôn là người cũ mai táng...Ngày đi, đã từng nói những lời này... "
Ngôn ngữ già nua, phảng phất vang lên mỗi một chỗ trong rừng cây, quang mang tái nhợt, chiếu vào trên mặt rất nhiều người.
Thế gia giàu có khả địch quốc, cũng khó mà vơ vét được rất nhiều cao thủ nhất lưu, chỉ có thế gia võ lâm, thế lực giang hồ mới có thể làm được điều này.
Ma ni giáo...
....
....
"... Các ngươi muốn làm đại sự, quả thật đã làm được đại sự. Nếu thật sự làm được, cả đời này các ngươi cũng sẽ không gặp lại ta... Nhưng là trăm hoa đấy. Trước mắt các ngươi đã không còn đường rồi..."
Đã từng có một người như vậy bị đuổi xuống vị trí của nàng, lúc ban đầu, bọn họ một mực đề phòng nàng ngóc đầu trở lại. Bởi vì cho dù thất bại, nhưng đoạn thời gian ban đầu, sức ảnh hưởng của nàng vẫn còn đó.
Nhưng thời gian trôi qua, tên kia lòng dạ xám xịt, lặng lẽ ẩn tích, một năm trôi qua, ba năm trôi qua, Ma Ni giáo chia ra năm năm lại quay về một thể, bọn hắn bắt đầu làm đại sự mà bọn hắn muốn làm, dần dần quên mất nàng.
Mãi tới tận lúc... bại vong chân chính xuất hiện...
"... Lão thân đã trở về."
Theo thanh âm kia, Lâm Ác Thiền đi về phía Phương Bách Hoa, đưa tay ấn tới!
....
....
Hồng Thương điểm ra! Quang mang và gió, có thân ảnh đột nhiên nhảy ra rừng cây, đánh ra một quyền về phía nam tử giống như Di Lặc kia, tiếng xé gió vang lên, đây là một đòn xung kích do Trần Phàm toàn lực đánh ra. Trong quyền phong, tăng bào của nam nhân béo mập kia ầm ầm hướng về phía sau ầm ầm cổ vũ., Là thiếu nữ lao ra khỏi rừng cây, cự nhận của nàng đã ném đi, trong hai tay nàng vung một thanh đơn đao, lại giống như lợi khí còn nặng hơn cự nhận vạn cân, trong ánh mắt, hung ác kiên quyết! Đó là Bá Đao!
Đỗ Sát, La Trát Nhân, Trịnh Thất Mệnh, Phương Thư Thường, Vương Nan Đà tên Phong Hổ cùng với đông đảo cao thủ trong nháy mắt điên cuồng vọt tới.
Thời khắc này, không hề do dự, không ai có thể dừng lại.