Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong phòng không khí ấm áp, cảnh tuyết trong ngày đông đem ngoài phòng chiếu sáng trong phòng, trong âm thanh đọc sách ôn hòa, Cẩm Nhi luôn luôn nhớ tới chuyện cuối thu kia.
Đó là đêm do đom đóm không còn xuất hiện nữa, ngọn lửa xuyên qua lồng đèn sẽ tạo thành một mảng màu vỏ quýt, làm nền cho rừng núi đá trong sân. Phong cảnh cuối mùa thu, đối với Cẩm nhi mà nói, như là một tầng khói ám muội bao phủ. Bệnh tình của Vân Trúc tỷ ngược lại, đối với Ninh Nghị mà nói, nàng là một chuyện không kịp trở tay.
Trong thời gian này, hoặc là người đầu tiên Ninh Nghị kịp phản ứng. Không lâu sau, từng chuyện xảy ra bên người Vân Trúc đều liên quan đến thẻ trúc. Đối với những chuyện này, thân thể Vân Trúc suy yếu lúc ấy còn có chút áy náy. Nhưng Ninh Nghị đang ngồi bên giường thì lại cười khổ gánh vác trách nhiệm.
"Còn nhớ rõ lúc trước tiểu lâu nói với ngươi như vậy không. Nắm không được cát, tiện tay giơ nó lên. Kỳ thực... Ta vốn hi vọng các ngươi mở một cửa hàng sẽ cảm thấy vui vẻ. Vốn dĩ cũng có thể, chuyện Tô gia sau này muốn dùng trúc ký mở rộng sinh ý, kỳ thật là lỗi của ta. Cùng sai lầm, ta lại bắt đầu phạm phải..."
Trong tiếng cười khổ của Ninh Nghị, đối với những gì hắn nói cũng là sai lầm, Cẩm nhi và Vân Trúc đều không rõ là đang chỉ cái gì. Nhưng khi Ninh Nghị ý thức được vấn đề, thủ đoạn giải quyết vấn đề có lẽ không coi là kỳ lạ.
Sau khi tháo xuống bút trúc, hắn đi tìm nhạc hộ cầm sư nổi danh nhất trong kinh thành, bồi tiếp Vân Trúc đi qua tìm hiểu, cũng không dùng lý do gì để trao đổi với nhau mà chỉ muốn nghe khúc nhạc, thỉnh thoảng tới nói chuyện phiếm với Vân Trúc., Chuyện xưa cho nàng đọc sách. Cứ như vậy, tâm tình của Vân Trúc mới dần dần bình tĩnh trở lại, ngược lại là Ninh Nghị, vì thế mà chạy đi tìm hiểu đại lượng tri thức về Cầm Khúc âm luật, thỉnh thoảng còn có thể đưa tới vấn đề hỏi thăm Vân Trúc, mặc dù ngây thơ đến buồn cười, nhưng chung quy cũng có thể làm cho người ta buông lỏng tâm tình.
Tâm bệnh lúc đến như núi, lúc đi giống như là một cơn mưa xuân. Thu qua đông đến, sau đó trong Biện Lương thành lại có tuyết rơi, vân trúc dần dần tốt lên. Nhưng thật ra cùng quan hệ với Cẩm nhi, trong những ngày tháng như vậy, đã gác lại.
Trước khi đi Sơn Đông, hai người đã bàn bạc kỹ, đợi sau khi Ninh Nghị trở về sẽ cho Cẩm nhi một câu trả lời. Đáng tiếc sau khi trở về, Vân Trúc mắc bệnh ngã, hai người chăm sóc nàng, ở cùng một chỗ cũng có đùa giỡn, nhưng đối với những chuyện này, Cẩm nhi biết hắn có chút áy náy, thậm chí tại một ngày hai người đi ra ngoài hành lang nói chuyện phiếm, nghe hắn nói về mình có điểm "Lòng người không đủ".
"Có đôi khi, sẽ cảm thấy rất nhiều thứ đều rất tốt, cảm thấy sau này rất tốt, liền muốn lấy. Vân Trúc cũng tốt, ngươi cũng tốt, ta trước kia không cảm thấy mình hoa tâm, hiện tại có thể thôi, chỉ có những chuyện này, ta không biết nên giải quyết thế nào. Trước đó đã đáp ứng ngươi, hiện tại trong lúc nhất thời cũng làm không được..."
Lúc ấy Ninh Nghị ngồi dưới lan can đỏ rực như đèn đuốc nói, có vẻ như là xin lỗi. Cẩm nhi đứng dậy, hừ một cước đá vào lưng hắn, sau đó hai người cũng không nói chuyện này với nhau nữa. Đối với Cẩm nhi trầm mặc, Ninh Nghị thật ra có chút bất ngờ, cũng may sau chuyện đó, Cẩm nhi cũng không tỏ vẻ bài xích gì với hắn, lúc ở chung với Vân Trúc, nàng vẫn như cũ ở bên cạnh, hoặc đôi khi đấu võ mồm với hắn, đánh nhau ầm ĩ.
Trong mười một tháng, Ninh Nghị dành thời gian nhàn rỗi tới bái phỏng Nhạc sư, Nhạc công, lại đi bái phỏng một số thợ thủ công, đến đầu mười hai tháng Mười hai., Lại đây cho Vân Trúc một cây đàn cổ. Cây đàn là làm bằng tay tay tay nghề, dùng nguyên liệu thượng thừa nhưng dùng thủ pháp thô ráp, thoạt nhìn chỉ vẽ một ít dây đàn làm bằng gỗ, tuy trên mặt có vẽ một chút hình ảnh, nhưng trong mắt đám người Vân Trúc Cẩm Nhi, cây đàn này xem như là một vật làm bằng tay hết sức vụng về.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Nhưng tiếng đàn này còn không chuẩn, khiến cho Vân Trúc vừa cười vừa khóc, lại cảm động một hồi lâu.
Nhưng thật ra vào lúc chạng vạng tối Ninh Nghị rời đi, cẩm nhi theo hắn đi tới đá hắn một cước. Lúc Ninh Nghị nghi hoặc quay đầu lại nhìn thấy nàng cúi đầu.
"Ninh Nghị, ta là người rất ngốc, không rõ ngươi nghĩ cái gì. Nhưng ta và Vân Trúc tỷ đều là người từ thanh lâu đi ra. Làm tiểu thiếp hoặc là được người ta nuôi dưỡng ở bên ngoài cũng là chuyện rất bình thường và cũng rất vui vẻ. Nam nhân đối xử với chúng ta rất tốt., Đó là chuyện ngoài ý muốn, nếu như bình thường, cũng coi như có quy tụ. Ngươi nói cảm thấy rất nhiều thứ rất tốt, liền muốn, nam nhân không phải đều là dạng này sao? Nhìn thấy nữ nhân thích, thu vào trong nhà. Rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào ta cũng không biết., Nhưng sống thế nào cũng là chuyện của chúng ta. Vân Trúc tỷ sẽ mắc bệnh, rất nhiều người sẽ sinh bệnh, thế nhưng bệnh sẽ tốt lên, ta và Vân Trúc tỷ đều không cảm thấy đây là chuyện của tỷ, tỷ không cần nghĩ nhiều như vậy."
Ninh Nghị ngẩn người vì câu nói này. Khi đưa tay sờ đầu Cẩm nhi, Cẩm Nhi bước tới gần ôm lấy hắn. Ninh Nghị có thể cảm nhận được hương thơm và mềm mại của thân thể nàng, bộ ngực dán chặt lên người hắn. Ninh Nghị ôm nàng.
"Ta biết ngươi không nghe lọt lời của ta, đúng không?"
Cẩm nhi nói chuyện trong lòng hắn, ngữ khí cũng không oán hận. Ninh Nghị cười cười, mặc dù ngày thường nhìn nàng không tim không phổi, nhưng nữ tử trước mắt cũng có một trái tim nhanh nhạy thông minh, khi nàng dùng phần ôn nhu kia trên người mình, tâm sự, tính tình của mình, thật ra cũng không gạt được nàng quá nhiều.
"Ta...ta có thể nghe hiểu, chỉ là ta cảm thấy, trách nhiệm của mình..."
"Ừm." Cẩm nhi nhỏ giọng gật đầu, chắp tay trong ngực hắn. "Thật ra ta và Vân Trúc tỷ đều biết, chúng ta đều rất vui vẻ, tuy rằng đêm hôm đó ngươi nói với ta những lời kia, ta có chút muốn khóc... Ta chỉ là cảm thấy, ngươi như vậy sẽ rất khó chịu."
"Nam nhân phải tàn nhẫn với chính mình một chút, chẳng qua ngươi nói ta đều nhớ kỹ."
"Vậy là tốt rồi..."
Đoạn thời gian qua, Ninh Nghị một mực nhớ tới cảm giác lúc chạng vạng tối hôm đó, nữ tử trong lòng đã nói qua lời nói. Mặc dù hắn vẫn như cũ đối với mình không giải quyết được vấn đề có chút không thể buông tha, nhưng tâm tình dù sao cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ngày hôm nay theo Vân Trúc, Cẩm Nhi đọc sách, nói chuyện phiếm, lại nghe Vân Trúc cầm đàn cầm hắn làm, mặc dù chất lượng của đàn cầm cực kém, nhưng tại đầu ngón tay Vân Trúc vẫn âm thanh ưu mỹ như trước. Vân Trúc cười nói nàng muốn dùng đàn nát để làm sao để tạo ra một quyển sách, mặc dù nói như vậy, nhưng đối với cây đàn nát trong tay, nàng lại bảo bối chặt chẽ.
Sau đó Ninh Nghị lấy một cái chân giò về nhà, đến hôm nay đã xem như là tiểu viện của "Ninh gia", Tô Văn Huyên đang cùng đám người đàn nhi nói chuyện với nhau trong khoảng thời gian này. Ăn cơm chiều xong, Ninh Nghị cùng Tô Văn Tường trò chuyện tại doanh địa ở Sơn Đông một hồi. Khi trở lại tiểu viện ở, đèn hương Ninh Hinh., Đàn nhi ôm Ninh Hi, ở cửa sổ nhìn tuyết nhân chất đống trong sân. Ninh Nghị trở lại trong phòng đùa với thê tử và hài tử trong chốc lát, Tô đàn nhi ôm Ninh Nghị ngồi ở trên người hắn, thấp giọng nói: "Huynh ở Sơn Đông ngươi làm ra cái gì, đem Văn Tường giày vò thành như vậy rồi..."
"Sao vậy?"
"Sau khi hắn trở về, muốn ôm Hi nhi, thoạt nhìn rất ôn hòa, thế nhưng lại dọa cho Hi nhi khóc. Văn Tường có chút xấu hổ, ta nhìn ra được, hắn cùng trước kia không giống nhau lắm, ta chưa bao giờ thấy qua mấy tháng có chuyện gì có thể làm cho một công tử nhà giàu biến thành như vậy... Nếu như là ngồi trong nhà giam, có lẽ có thể làm cho người ta biến đổi tính tình, nhưng cũng không phải dạng này..."
"Khó mà nói được." Ninh Nghị lắc đầu. "Không phải không thể nói, nhưng không có ý nghĩa gì, sau này sẽ không có chuyện đó nữa, đó là... có thể phá tan suy nghĩ của con người..."
"Vậy thì thôi, miễn cho hài tử nghe được." Đàn nhi nhếch miệng, đưa gương mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hi cười cười. Ninh Nghị cũng đang đùa giỡn nó, chọc cho hài tử cười khanh khách lắc lư thân thể.
"Bất kể nói như thế nào, sau khi có kinh nghiệm khác, cuối cùng cũng coi như bắt đầu thành tài, đúng hay không."
"Không sai."
Hai vợ chồng nói về việc này trong phòng ấm áp. Trong phủ nhộn nhịp ở Bương Lương thành, trong thư phòng đèn sáng, Tần Liệt cũng đang hỏi thăm một mình Vương Sơn Nguyệt về đủ loại chuyện về Sơn Đông, trong sân bên ngoài truyền đến tiếng đứa bé chạy như bay, nói đến chuyện có liên quan đến doanh địa kia, Vương Sơn Nguyệt cũng có chút do dự.
"... Thật ra chuyện này cũng khó nói. Ninh Lập Hằng đối với biểu hiện này vô cùng trịnh trọng, ta đã từng đi xem qua, cũng đã thấy qua tình huống của Tô gia Tô Văn Tường, cảm thấy... thật sự là quá mức quỷ dị..."
Ánh nến lay động, Vương Sơn Nguyệt đứng ở đó, nói tỉ mỉ quá trình.
"... Ngay từ đầu, hình như chỉ là bảo bọn họ phục tùng mệnh lệnh, huấn luyện đơn giản cả ngày, ban đêm để cho bọn họ nói mình từng trải qua một số chuyện xấu, để mấy hòa thượng kể chuyện xưa, cái gì mà nhân quả báo ứng, nhưng kỳ thật chuyện này rất đơn giản, không sâu lắm... Toàn bộ quá trình, kỳ thật chỉ đơn giản như vậy, chỉ là một mặt trong doanh địa vô cùng nghiêm ngặt, mặt khác, Ninh Lập Hằng đem những người này nhận tội trở thành một loại ban thưởng..."
"... Ai nói thành khẩn nhất, người nào nói là tốt nhất, nhiều đạo lý nhất, hắn sẽ cho người sống tốt một chút, đi quản lý những người khác... Ngay từ đầu là hắn tự mình giám sát, chọn lựa những người nhận tội. Lúc đó, có lẽ có người cố ý làm bộ nhận tội., Cố ý giả trang thành bộ dạng kể chuyện xưa, nhưng thời gian trôi qua, sự tình lại từ từ thay đổi. Cuộc sống trong doanh trại rất khô khan, cho người ta cảm giác, có thể cuộc sống trôi qua rất chậm, một tháng, hắn xây dựng toàn bộ hệ thống, sau đó đại bộ phận đã để bọn họ tự mình quản chính mình... "
"Người ở trong loại hoàn cảnh này, rất khó toàn tâm toàn ý đi giả bộ, đi nói dối, tất cả mọi người bắt đầu nghe chuyện xưa, tranh nhau trước nói chính mình làm sai, nói chính mình tại sao làm sai, coi như là giả bộ., Cũng nói chính mình rất hối hận. Nói xong, liền cầm không nổi chân tâm của mình, bởi vì ở nơi đó, nhận sai chính là một loại quang vinh... Người sẽ không để mình một mực sinh hoạt trong hoàn cảnh mình không đồng ý, hoặc là thay đổi hoàn cảnh, hoặc là... phải thay đổi chính mình, đây là thứ mà lập Hằng đã từng nói qua, hình như là một loại huyễn cảnh nào đó."
"... Hình như là đám cướp bắt cóc một nhóm người, lúc đầu đám người này sợ cường đạo, sau một thời gian dài bọn chúng ngược lại sẽ dễ nảy sinh hảo cảm với cường đạo, cường đạo đối xử với bọn chúng thân thiết hơn một chút., Ngược lại bọn họ lại cảm thấy nhóm người này là người tốt... Không phải bởi vì bọn họ thật sự cảm thấy như vậy, là vì người đều muốn lừa gạt mình, không thể để bản thân sống trong một bối cảnh sợ hãi, bọn họ chỉ có thể cho mình một lý do, để cho mình cảm thấy hoàn cảnh vẫn còn sống..."
"Sau đó đến tháng thứ hai, sau khi lập tức rời đi, sự tình càng ngày càng kịch liệt. Người nhận tội thái độ càng ngày càng thành khẩn, nhưng những người cảm giác nguy hiểm bắt đầu len lén kêu người khác không nên như vậy, sau đó lại nổi lên nhiều lần bạo động. Người của người của ta, Chúc gia trang đi qua mấy lần, nhưng đại bộ phận động tác đều bị nội bộ của bọn họ đè xuống, những người bị nhận tội, cảm thấy mình làm sai chuyện ngăn cản những người còn lại..."
"Lúc ấy Ninh Nghị chọn ra một tên tiểu đầu mục là tổ trưởng, trong đó có một tên thủ hạ muốn giết người chạy trốn, kích động người khác đứng lên làm loạn, ra tay ngăn cản. Thậm chí sau khi ngăn cản, không cho những người khác ra tay xằng bậy, nói thủ hạ kia chấp mê bất ngộ cũng là lỗi của mình, cuối cùng trước mặt người kia mà tự sát..."
"Tình hình này đã đến tháng thứ ba, bị đưa đi hơn một trăm người, chết hơn ba mươi người, trong đó có mười hai người là tự sát... Chỉ là thời gian ba tháng, lúc ấy toàn bộ doanh địa là mọi người cả ngày chịu tội nghiệt nặng nề, có vài ngày trước hán tử còn cầm đao giết người lấy nước mắt rửa mặt., Tất cả mọi người đều muốn làm chút chuyện tốt, nhưng là người ngoài nhìn vào, thật làm cho người ta cảm thấy... phi thường khủng bố, còn may là vào lúc này bắt đầu kêu ngừng gọi, đưa vào hơn ba trăm hài tử, theo bọn họ học tập bản lĩnh, làm truyền thừa sư đồ..."
sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn.