Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Cũng không có hủy bỏ quá nhiều quy củ, cũng không có bỏ đi quá nhiều lễ tiết. Đối với tiểu viện gần đường lớn này mà nói, không khí biến hóa, là từ cuối thu, nam chủ nhân trở về sau khi trở về bắt đầu.
Đối với người hầu cũ vốn thuộc về Tô gia, có lẽ không nghĩ tới, sau khi lên Bắc, gia đình này sẽ biến thành nhẹ nhàng như vậy. Gia đình Giang Ninh Tô gia là gia đình lớn, tuy cũng không tính là gia tộc có nội tình, nhưng phương pháp trị gia tự có đạo lý. Tô Đàn Nhi dẫn người nhà lên phía bắc., Sau khi định cư ở đây, bầu không khí cũng giống như vậy, đặc biệt là trong tình huống nam chủ nhân vắng mặt, nàng là nữ tử hai mươi tuổi xuất đầu muốn có chưởng gia, nhất định phải có uy nghiêm của nàng. Chỉ là sau khi Ninh Nghị trở về, mọi thứ đều thay đổi trong im lặng.
Đó cũng không phải là cố ý biến hóa, chỉ là loại chuyện không khí như vậy, tồn tại trong cử chỉ ngôn hành bình thường nhất. Ninh Nghị ở nhà từ trước đến nay luôn hiền lành, có lúc thậm chí có lúc xằng bậy. Đến mùa thu qua đi, trong mùa đông này, Tô Đàn Nhi cũng có chút dở khóc dở cười theo điệu bộ của phu quân, thích ứng biến hóa như vậy., Đôi khi, tùy ý như vậy thậm chí sẽ tổn hại uy nghiêm của vị nữ chủ nhân này. Cũng có đôi lúc, nàng cảm thấy mình bị giày vò đến nghiễm nhiên trở về với thiếu nữ, có thể không kiêng nể gì mà cười vui vẻ. Nhưng trên thực tế, lúc nàng còn là thiếu nữ, kỳ thật cũng không cảm thấy mình ngây thơ như vậy.
Từ lần đầu tiên chính xác mình muốn bắt đầu kinh doanh, nàng vẫn luôn duy trì tâm thái "Thành thục". Trên đời này, làm nữ tử phải có dáng vẻ ra sao, làm chủ nhân phải có uy nghiêm, làm vợ làm mẹ làm mẹ, phải có cử chỉ thế nào, đối với nàng xưa nay vô cùng rõ ràng, nàng cũng thật sự làm rất tốt.
Từ sau khi thành thân với Ninh Nghị, đặc biệt là lấy được sự thông cảm của nhau, sau khi câu thông, cuộc sống vui vẻ sẽ có rất nhiều. Đương nhiên, từ Nam Hạ Hàng Châu trở đi, cho tới nay cũng có rất nhiều việc cần làm, sau đó lại đối mặt với việc Phương Tịch tạo phản, phân gia., Thù hủy gia, nàng chưa từng nghĩ tới, bây giờ làm người mẹ, càng trở nên ngây thơ. Có đôi khi bị phu quân này trêu chọc một chút, cũng sẽ giận không chỗ nào không muốn đuổi giết hắn, trước đó không lâu còn bị hóa trang thành nam tử, để hắn kéo đi một hồi thi hội tham gia náo nhiệt, về sau dạo chợ đèn, đoán đèn mê hoặc cũng làm cho nàng biết nguyên lai phu quân này cũng không phải vạn năng.
Rốt cuộc là vui vẻ hay là cảm thấy không được tốt, nàng cũng không thể nói rõ được. Đối mặt với người ngoài, kinh doanh vải vóc, những chuyện xây dựng phường thị nàng vẫn cố gắng duy trì uy nghiêm của nữ chủ nhân., Trong mắt hạ nhân trong nhà, có lẽ mình vẫn là vị nữ chủ nhân đáng sợ hơn so với nam chủ nhân kia, nhưng luôn có chút hình tượng, đôi khi sẽ bị buộc không duy trì được nữa. Nàng đành phải từ từ thích ứng, thể nghiệm một vài cảm giác nàng chưa từng trải qua.
"Oa... Đừng cắn con, Tiểu Hi, mẫu thân đang rửa mặt, con lại bôi nước miếng lên mẫu thân tắm cho con nè..."
Trong phòng ngủ đang nhiệt nhiệt náo náo náo nhiệt, Tô Đàn Nhi đang rửa mặt, Ninh Hi giương tay muốn dựa vào mẫu thân bên này, sau khi Tiểu Bồng ôm nàng tới, mới phát hiện hài tử muốn dùng nước miếng bôi mặt nàng, vội vàng cười dùng khăn lông dọa hắn chạy. Ninh Nghị thông gió cho gian phòng, sau đó đóng cửa sổ lại, cười tiếp đón hài tử.
"Đây là muốn hôn ngươi, nào phải bôi nước miếng. Tiểu Hi nhà chúng ta cho ngươi hôn một cái, thế mà không tiếp nhận, nào, cho cha ngươi một cái...Ách, không cho? Có cá tính, thử xem dì Tiểu Uyển của ngươi..."
Sau khi rửa mặt sáng sớm, Tiểu Bồng và xinh đẹp bưng chậu nước ra ngoài, lại đi đốc thúc các cháu trong phòng bếp ăn sáng. Đàn nhi nhận lấy đứa bé, ngồi bên giường cho đứa nhỏ bữa sáng, những ngày qua, trong nhà mặc dù có thỉnh vú mẹ, nhưng phần lớn thời gian đàn nhi vẫn tự mình nuôi dưỡng hài tử, Ninh Nghị ngồi ở bên giường thảo luận tình huống của đứa nhỏ thứ hai với nó.
"Đợi thêm hai viên nữa, nó sẽ cắn ta thật đó..."
Vừa mới rửa mặt, lúc này khuôn mặt Tô Đàn Nhi tố tịnh, tóc hơi loạn, bởi vì không muốn bị cắn, trong giọng nói hơi có chút phiền muộn, nhưng cũng có chút đỏ mặt. Lúc cái răng ngà đầu tiên của Tiểu Hi trước đây không lâu, nàng đã lén lút nói với Ninh Nghị về cái này., Đứa trẻ sẽ không thương tiếc đau đớn của mẫu thân, nói đến đây, hai người đang nằm trong chăn, Ninh Nghị còn thí nghiệm nàng một chút, để nàng cảm nhận được cảm giác bị cắn cắn. Đối với Tô Đàn Nhi mà nói, mặc dù Ninh Nghị đối với nàng làm chuyện gì cũng đều là chuyện đương nhiên, nhưng nhớ lại vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Cũng chỉ ở một chỗ, hai người sẽ nói những chuyện này. Không lâu sau trang phục hoàn thành, đàn nhi sẽ lại là chủ mẫu đoan trang của Ninh gia và thương nhân thông minh. Mà trên thực tế, lúc này đã làm mẹ, cũng có rất nhiều tự giác, trên bờ vai đã gánh vác rất nhiều chuyện của nữ tử., Thật ra cũng chỉ là nữ hài tử hậu thế mới vừa vào đại học không lâu mà thôi. Mà lúc này, đối với loại chuyện nâng nửa nhà, thậm chí cả một nhà thế này, nàng đã xem như là chuyện đương nhiên rồi, ngược lại, thỉnh thoảng nàng được Ninh Nghị khai quật ra, vui vẻ giống như thiếu nữ vậy, có lẽ nàng cho rằng thu hoạch ngoài dự tính của nàng...
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Loại cảm giác này, có lúc làm cho Ninh Nghị cảm thấy ấm áp.
"... Thật ra thì mấy tác phường bên ngoài thành sắp hoàn thành rồi, nếu có thể lấy được mối làm ăn đầu tiên của Lữ gia, e rằng đoạn niên quan này đều có thể làm được. Nhưng trước mắt đã bắt đầu đổ tuyết, công nhân mới được mời vào lúc trước, ta dự định đi bái phỏng một chút. Tướng công nói, chúng ta tới cửa đưa một ít vải bông xong, hay là đưa chút than gỗ..."
Nhẹ nhàng vỗ vỗ trước ngực hài tử, sau khi nói chuyện phiếm một chút, nàng liền tiến vào trong tư duy của nữ cường nhân. Ninh Nghị ngược lại không tán thành chuyện nàng tuyết rơi chạy loạn, chỉ nói để quản sự đi là được rồi, Tô Đàn Nhi thì cho rằng nhà mình vừa mới đến Biện Lương., Quản sự ở trong công nhân vẫn chưa thấy được có thanh danh, chủ gia đi qua càng thêm coi trọng. Hai người nghị luận một hồi, bên ngoài truyền đến thanh âm tương đối huyên náo, ý nghĩa người trẻ tuổi trong nhà buổi sáng luyện võ xong trở về, thời gian bưng bưng cũng sắp tới.
Từ sau khi Giang Ninh tới, trong nhà này ngoại trừ một ít phòng thu chi, quản gia, hộ viện, đầu bếp, tạp dịch, còn có văn định văn phương, thêm người hầu họ hàng họ thích mới chiêu, thêm cả người hầu mới chiêu vào., Bốn cái sân nhỏ tổng cộng có năm mươi người, có chút náo nhiệt. Vì để tránh cho trong nhà lại gặp gỡ Tô gia, một đám người trẻ tuổi xuất hiện tình huống cầm đao cũng không dễ dàng, Ninh Nghị yêu cầu các huynh đệ trong nhà tận lực rèn luyện một chút, mời Lư Tuấn Nghĩa ra tay, mấy tháng nay tận lực dạy bọn họ một vài thứ, mà phần lớn thời gian, đốc thúc bọn họ rèn luyện thật ra lại là Yến Thanh.
Sau khi trở về từ Sơn Đông, một bộ phận tướng lĩnh Lương Sơn đầu hàng thành công, xác định có thể dùng được, như đám người Tần Minh, Quan Thắng, được Tần Tương Nguyên giúp tẩy trắng về sau sẽ trở về một số quân trận có quan hệ không tệ với Hữu Tướng phủ. Yến Thanh là người rất có bản lĩnh, Ninh Nghị đề nghị hắn gia nhập Mật thám ty, nhưng chuyện này đối với Yến Thanh mà nói cũng không quan trọng, hắn muốn đợi Lư viên tẩy trắng xong lại suy nghĩ những chuyện khác.
Mà Ninh Nghị mặc dù hứa hẹn tẩy trắng Lư Tuấn Nghĩa, nhưng những sự tình tiếp theo kỳ thật tương đối phiền toái. Lương Trung Thư lúc trước tham dự hãm hại Lư Tuấn Nghĩa chính là con rể Thái Kinh. Vì tẩy trắng, Tần Nguyên và Thái Kinh từng mấy lần giao thiệp, hai bên xem như đã lùi từng bước một bước., Cho Lư Tuấn Nghĩa tẩy trắng thân phận rất đơn giản, sau đó đoạt về nhà sẽ rất phiền phức. Mặt khác, Lư Tuấn Nghĩa thích hợp quân trận, Yến Thanh thì thích hợp làm tình báo, trong khoảng thời gian này Tần Kế Nguyên tựa hồ rất có hảo cảm với Lư Tuấn Nghĩa, đợi đến lúc có vị trí thích hợp lại sắp xếp cho hắn, trong lúc nhất thời liền gác lại.
Ninh Nghị đối với chuyện này có chút áy náy, lúc vô sự thì đã bái phỏng Lư Tuấn Nghĩa, Yến Thanh vài lần. Kỳ thật dựa theo suy nghĩ của Lư, Yến hai người, phỏng chừng đối với Ninh Nghị có tâm tư kính nhi viễn chi. Bởi vì tên này một khi dùng kế, quá độc ác. Nhưng sau mấy lần như vậy, có lẽ cảm thấy cũng nên kết giao bằng hữu. Không lâu sau, Ninh Nghị nhờ Lư Tuấn Nghĩa giáo huấn đám người văn chương võ nghệ trong nhà, đối phương cũng đồng ý.
Cứ như vậy, trong thời gian gần đây, mỗi sáng sớm hôm sau, Tô gia một đám người trẻ tuổi liền phải ra ngoài rèn luyện một phen, chủ yếu cũng là vì cường tráng khí lực.
Không lâu sau, Tô gia dùng bữa trong sảnh liền náo nhiệt hẳn lên, đại sảnh này không nhỏ, cũng dùng ổ ong than lửa sưởi ấm. Lúc Ninh Nghị cùng đàn nhi tới, các thân tộc trong sảnh, đại bộ phận quản sự đều đã đến., Đám người Văn Định Văn cũng đã thay y phục, Tô Yến Bình cầm lấy một quả trứng gà dán lên mặt, đại khái là lúc giao thủ thì bị ai đánh một chút, nhưng lúc này vẫn vừa cười ha hả vừa nói giỡn với người khác. Chỉ có vợ chồng Ninh Nghị đi vào, mọi người thu liễm lại, bắt chuyện với bọn họ.
"Nhị tỷ."
"Nhị tỷ phu, buổi sáng tốt lành."
"Nhị tỷ phu, Ninh Hi đâu..."
Đối với người bên ngoài, có lẽ không rõ ràng căn cơ gia đình này, sẽ cảm thấy nữ chủ nhân uy nghiêm khí thế vượt xa nam chủ nhân, thậm chí có lúc còn cảm thấy không dễ đối phó. Nhưng trong mắt Văn Định Văn Phương, chủ tâm chân chính của đám người này lại là Ninh Nghị, lúc còn ở Giang Trữ, chỉ một người có thể bức lui đám sơn phỉ Lương Sơn phỉ., Sau ba tháng dẹp yên Lương Sơn trại. Sau đó bất luận hắn biểu hiện hiền lành ra sao, có lẽ có người cảm thấy hắn thân cận, nhưng sẽ không ai cảm thấy hắn lương thiện có thể lấn ép, mà chỉ cần hắn ở trong gia đình nhỏ này, ít nhất đều bảo trì khí thế bức người đi thẳng về phía trước.
"Đừng Ninh Hi Ninh Hi, Tô Văn ngươi đúng là tên khốn kiếp, hôm qua chính là ngươi chạy đi đùa với hắn, khiến người ta khóc, hại ta dỗ dành cả buổi."
Trong tiếng cười của Ninh Nghị, Hạnh Nhi đẩy xe nôi bằng gỗ vén rèm đi vào. Đám người Văn Định cười cười cùng nhau đi lên, chạy đi trêu đùa tiểu hài tử. Tô Đàn Nhi mím môi, dở khóc dở cười, đùa nghịch như vậy cũng không có kết cục tốt đẹp gì., Hài tử ngay từ đầu cố nhiên hi ha ha, không lâu sau sẽ không chịu nổi nhục khóc lên. Mà bởi vì có kinh nghiệm trước đó, Hạnh Nhi đã bắt đầu quay xe nôi chạy trốn, mà vài tên quản sự trong phòng, Tô gia chi phòng hơi già một chút, lúc này còn đang cười tủm tỉm nhìn tình hình phát triển.
Không lâu sau đó các loại bữa sáng được mang lên, trong khoảng thời gian huyên náo này, cũng là lúc một người quyết định làm chuyện gì hôm nay. Lúc này Ninh gia, Tô Văn Định cùng vài chưởng quỹ cơ bản vẫn là hỗ trợ Tô Đàn Nhi kinh doanh, gần đây đã chuẩn bị tốt mọi chuyện. Tô Văn Phương., Tô Yến Bình cùng với mấy người trong nhà còn lại được Ninh Nghị an bài ở trong đại viện ngoài thành, phụ trách các loại sự tình lung ta lung ta lung tung, thí dụ như một ít trò đùa sáng tạo, trong bộ phận dã thiết chế tạo ra khí cụ ấm áp, đối với việc quản lý lương thực của rất nhiều công nhân trong đại viện lúc này, phần thưởng kỷ lục các loại ghi chép....
Ninh Nghị sửa sang lại trang viện lớn kia, lúc này còn đang trong tình huống hỗn loạn, toàn bộ hệ thống chưa hoàn toàn thành hình. Tuy rằng lương bổng và khen thưởng hậu hĩnh, nhưng trên thực tế, công nhân được chiêu mộ vẫn không thể hoàn toàn rõ ràng việc mình cần làm. Dã Thiết một khối., Chỉ là mời thợ rèn, dựa theo phân phó chế tạo đồ vật, tác phường chế tạo do Tô Yến Bình phụ trách đốc thúc công nhân thí nghiệm các loại tài liệu làm giấy, công việc, rất nhiều ý tưởng vẫn dựa theo Ninh Nghị đề xuất, mọi người làm từng bước từng bước.
Về mặt kỹ viện, kỳ thật chỉ trong mấy ngày này, đã đốt ra vài loại gạch lửa chịu lửa khó khăn, bởi vì tài liệu là trước kia Ninh Nghị có xem qua, bởi vậy trong mấy tháng đã có hiệu quả. Chủ yếu nhất là muốn dùng làm lò than.
Lúc này, nếu muốn chế tạo một cái bếp than lửa có thể di động, thật ra là rất khó dùng lớp vỏ sắt tiến hành bao bọc. Chế tạo da sắt tốn phí tổn quá cao, nếu như dùng vỏ ngoài bằng trúc hoặc chất liệu gỗ, bên ngoài dùng sợi xích quấn quanh vài vòng, thì phải cân nhắc hiệu quả cách nhiệt. Bởi vậy, vì thứ đơn giản này có thể bán ra, đại khái mất hơn hai tháng, mà Thiết Ti vẫn chiếm một phần vốn từ trong đó.
Bên ngoài mấy thứ này, cái ban tạp thuật trong mắt người ngoài, thí nghiệm trong đó chính là các loại ảo thuật sáng tạo ra, cổ quái. Dựa theo dự đoán của Ninh Nghị, hẳn là tập trung một đoàn thể đầu óc phong bạo, làm các loại ý tưởng và kế hoạch của hệ thống., Nhưng trước mắt rất khó tập trung một đám người thông minh làm chuyện này. Lúc trước Giang Trữ kinh doanh thẻ trúc, Ninh Nghị đã bắt đầu chú ý các loại thủ nghệ nhân loại tạp thuật, lúc này liền tập trung một số người tay nghề miễn cưỡng có thể dùng, để bọn họ hỗ trợ làm ảo thuật trước, sáng tạo phương diện tạp thuật.
Có thể nói, toàn bộ chuyện trong đại viện hoàn toàn không có đi vào quỹ đạo, bởi vì trước mắt mà nói, công nhân bên trong đều không tồn tại quá nhiều chủ quan có thể thay đổi tính. Lúc này Ninh Nghị cũng chỉ có thể đem một cơ hội trừng phạt trong lúc hỗn loạn từ từ làm ra, tỷ như một khối than đá tổ ong, khi làm việc cơ bản liền di chuyển một bộ phận ra ngoài xây xưởng, để lại mấy thợ thủ công có năng lực sáng tạo ra.
Khi bên chế tạo giấy có thể xuất ra một phần hiệu quả thực tế, Ninh Nghị cũng chuyển ra một số người, để lại một số thợ thủ công mới, những người còn lại cũng đều làm từng bước từng bước như thế. Hệ thống như vậy, ban thưởng, tất nhiên không phải một ngày hai ngày là làm được, nhưng cũng may là trong mắt Ninh Nghị, cả hệ thống cũng không phải là chuyện vô cùng phiền phức.
Ngược lại trong toàn bộ đại viện, trước mắt người có chủ quán có thể động tính có lẽ là hỏa dược. Bởi vì trước mắt người làm việc bên trong là "Nương Sơn" "Vào Vân Long" Công Tôn Thắng. Lúc Lương Sơn bị bắt, hắn lựa chọn đầu hàng. Ninh Nghị điều tra hắn sau khi phát hiện ra vị đầu lĩnh Lương Sơn này có thể hô mưa gọi gió, trên thực tế am hiểu nhất là đan thuật. Tuy rằng võ nghệ của hắn khá cao nhưng thật ra lại say mê các loại nghiên cứu cổ quái.
Hỏi qua quan điểm của Lư Tuấn Nghĩa, Yến Thanh, Tần Minh, đại khái Ninh Nghị đã tán gẫu mấy ngày với vị Công Tôn tiên sinh này về khoa học vật lý, lại đưa cho hắn xem một chút về hắc hỏa dược, cuối cùng quyết định ủng hộ nghiên cứu đan thuật của hắn, mượn sức một gã kỹ thuật. Mặc dù hệ thống nhận thức trước mắt của mọi người rất khác với hệ thống., Nhưng ít ra Ninh Nghị có không ít ý nghĩ, đối phương đều có năng lực tiến hành nghiên cứu. Cùng loại với Lưu Độc Tiêu, hắn lúc trước loay hoay thật lâu, đối với những người luyện đan này, lại có đầy đủ năng lực chế tạo ra, xem như trong toàn bộ nghiên cứu hóa chất tốt nhất.
"Nhưng... Nhị tỷ phu ngươi thật sự không nên đem cách điều chế thuốc nổ gì đó cho hắn. Gần đây Công Tôn tiên sinh cả ngày làm nổ tung trong sân, sớm muộn gì cũng có ngày mình phải giết chết... Nhị tỷ phu, ngươi biết một chiêu của đám đạo sĩ bọn họ có thể đem thuốc nổ ném ra, hôm qua Công Tôn tiên sinh ném ra một mồi lửa đốt cháy tay áo của mình, chúng ta ở bên cạnh nhanh chóng cầm đồ ăn, may mà hắn không sao..."
Ăn bánh bao, Tô Văn Phương nói tới chuyện này, mọi người cũng nghị luận sôi nổi. Ninh Nghị uống sữa đậu rồi cười.
"Khụ, không có việc gì, coi trọng hắn, làm chút thí nghiệm gì đó mặc kệ hắn... Ngược lại hôm nay ta đi xem viên gạch chịu lửa kia, chỉ cần công việc không có vấn đề gì, liền chuẩn bị lấy ra bán lấy tiền... Yến Bình ngươi chuẩn bị kỹ càng đi, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết thế nào là hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết., Bọn ta làm nhiều nhất là một hai năm trước, nhanh chóng đi ra. Kỹ thuật loại này chất lượng không cao, một khi làm lên, thời gian rất ngắn người khác sẽ bắt chước, đến lúc đó liền ra giá bằng, cái này chỉ là cho ngươi thử tay, nhưng đừng có phớt lờ..."
Mọi người nói cười nói, đàn nhi thì yên tĩnh ăn đồ, cười nhìn Ninh Nghị và đám đường đệ nhà mình nói chuyện phiếm. Trên phương diện kinh doanh, phong cách của nàng tương đối sáng sủa, đối với việc bồi dưỡng bên người như thế nào cũng không am hiểu. Chỉ có ở trước mặt phu quân của mình, những người trẻ tuổi vốn đã lười biếng, lại có chút lười biếng mới có thể triển lộ ra sức sống như vậy.
Nói một hồi, Tô Yến Bình nói: "Nghe nói mấy ngày gần đây Văn Tường sẽ trở về, còn có Vương Sơn Nguyệt kia nữa."
Lúc trước hắn đi cùng Tô Văn, Tô Triết ở lại Sơn Đông bên kia làm việc, bây giờ rốt cuộc mình cũng có thể đi theo Ninh Nghị quản lý một chuyện, bởi vậy ngược lại có chút nhớ vị huynh đệ này. Ninh Nghị cười nói: "Có lẽ bởi vì tuyết lớn có chậm trễ, nhưng hai ngày nữa cũng nên đến. Qua năm sau, Chúc Bưu của Chúc gia trang cũng sẽ tới, đến lúc đó là hắn đến huấn luyện võ nghệ của các ngươi rồi, người ta rất lợi hại, không nên để ý."
Tô Văn Định nhún vai cười: "Bây giờ chúng ta cũng rất lợi hại rồi!" Mọi người cười phụ họa. Ninh Nghị lắc đầu cười: "Một đám hỗn đản, chờ bị đánh đi."
Sau khi trở lại Biện Lương, kỳ thật Ninh Nghị và Vương gia cũng có qua không ít liên hệ. Trước kia Vương gia nổi tiếng về chế mực, nhưng sau khi đến kinh thành, bởi vì Vương Kỳ Tùng và đàn ông Vương gia đã chết, tay nghề chế mực đã mất đi không ít., Làm việc đại bộ phận đều là bán cổ tịch các loại sự việc. Ninh Nghị liên hệ với đối phương một hồi, Tô Đàn Nhi cũng đã đi qua bái phỏng mấy lần, hi vọng các nàng có thể kinh doanh một ít loại sinh ý như xuất thư, Ninh Nghị có thể lập kế hoạch trợ giúp quản lý, hai bên liên hợp.
Dù sao lúc này cũng là thế đạo văn nhân, không phải là thế đạo của thương nhân, Vương gia xuất thư là hai khái niệm hoàn toàn khác với việc Ninh gia viết sách. Sau này cho dù có bỏ ra một số chuyện lung tung, có danh dự Vương gia ở phía trước, lại có quan viên nào dám quản, chỉ là những chuyện này, còn phải đợi sau khi Vương Sơn Nguyệt trở về, mới có thể chính thức xác định.
Một nhà nhiệt nhiệt náo náo đã dùng buổi sáng, từng người trở về phòng mình, đàn nhi thay quần áo ra cửa, khoác áo hồ cừu, nàng ôm hài tử, ngồi trong ngực Ninh Nghị nói chuyện một lát. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lông tơ của nàng thỉnh thoảng hiện lên nụ cười hồn nhiên của thiếu nữ. Không lâu sau, bên ngoài đã chuẩn bị xong xe ngựa, bên ngoài đã chuẩn bị xong., Lúc Hạnh nhi tới, Tô Yến Bình cũng đã tới tìm Ninh Nghị. Khi ôm hài tử ở bên cạnh đưa tiễn nàng ra ngoài, Tô Đàn Nhi cũng cười quay đầu lại phất tay, chỉ là lúc bước ra cửa viện bên kia, ánh mặt trời chiếu xuống, trên mặt trắng nõn, nàng đã từ thiếu nữ trở về đến phần thong dong của Tô Đàn Nhi đã từng thuộc về nàng...
Thân thể trần trụi...
Ngoại ô Biện Lương Thành.
Nửa buổi sáng, Tả hậu văn đều ở trong xe ngựa nhìn bóng dáng nữ tử ra ra ra vào vào vào trong sân, bên kia là một xưởng vải hành. Thời gian gần đây, liên tiếp đều có đồ vật được chuyển tới, chuyển vào. Hôm nay tuy tuyết rơi nhưng vẫn như cũ., Một đám máy dệt được vận chuyển tới, công nhân chuyển vào cửa. Một cô gái mặc áo lông cáo trông như nhà chủ, đi tới đi lui nhìn lại, chỉ huy. Cô gái kia búi tóc phụ nhân, nhưng khuôn mặt thanh tịnh, xinh đẹp, dung mạo đơn thuần., Có vẻ rất trẻ, nhưng khí chất lại không thể khinh thường, mỉm cười, tuy không nhiều lời, nhưng có khí thế của bản thân, thường chỉ vài câu nói gọn gàng, là có thể khiến người ta nghe lệnh làm việc.
Khí chất trẻ tuổi nhu mỹ và thành thục sạch sẽ cứ như vậy hỗn hợp cùng một chỗ, trong tuyết rơi, giống như một vị Thuỷ Tiên ngạo nghễ mở ra.
Hắn đã hơn bốn mươi tuổi, cái tên này chỉ là một vụ làm ăn nhỏ, hắn cũng chỉ tùy ý tới xem một chút, bất ý nhìn thấy một nữ tử kỳ lạ như vậy, nhịn không được liền cho xe ngựa ngừng lại. Hắn cũng đã từng gặp qua một ít nữ tử thương nhân nhà thương nhân., Hoặc là sau khi phu nhân qua đời tạo ra một cái nhà, lại có chút bất đồng với nữ tử trước mắt này. Trong tuyết lớn, nàng có vẻ quá mức trẻ trung thanh tịnh, lại quá mức thong dong, cùng nữ tử thương hộ bình thường mạnh mẽ chống đỡ không giống nhau.
"Đó là người nào?" Hắn đặt kinh thi trong tay xuống, hỏi quản sự trong tác phường.
"Mới tới, ban hành hình như tên là Tô thị, nhưng chủ gia nghe nói họ Ninh, cô gái kia tự xưng là Ninh phu nhân."
"Tô thị? Ninh gia? Kỳ quái như vậy? Phu nhà nàng chết rồi? Để một cô gái xuất đầu lộ diện?"
"Hình như không có, đã tới mấy lần, là thư sinh..."
"Vậy à." Tả Hậu văn nhíu mày, đại khái đã hiểu, thư sinh phối hợp với con gái thương nhân, chuyện này không tính là hiếm thấy, nhưng thư sinh nguyện ý làm loại chuyện này, cũng chỉ có cốt khí có hạn, "Lần sau hỏi tên người ta... Lưu quản sự, trở về đi, sau này trở về xem có bài đăng của Ninh gia hay không."
Cùng lúc đó, trong một đại viện ngoài thành, Ninh Nghị và Tô Yến Bình đang ngồi xổm nhìn đống gạch lửa trên mặt đất được thiêu đốt ra. Không lâu sau, có người đưa thiệp mời tới, nói là trong phủ tướng có chuyện muốn mời: Là Vương Sơn Nguyệt và Tô Văn Tuyền trở về. "Tô thị? Sao kỳ quái vậy? Phu nhân của cô ta chết rồi à? Để cho một cô gái ném đầu lộ diện?"
"Hình như không có, đã tới mấy lần, là thư sinh..."
"Vậy à." Tả Hậu văn nhíu mày, đại khái đã hiểu, thư sinh phối hợp với con gái thương nhân, chuyện này không tính là hiếm thấy, nhưng thư sinh nguyện ý làm loại chuyện này, cũng chỉ có cốt khí có hạn, "Lần sau hỏi tên người ta... Lưu quản sự, trở về đi, sau này trở về xem có bài đăng của Ninh gia hay không."
Cùng lúc đó, trong một đại viện ngoài thành, Ninh Nghị và Tô Yến Bình đang ngồi xổm nhìn đống gạch hỏa do thiêu đốt trên mặt đất. Không lâu sau đó, có người đưa thiệp mời tới, nói là trong phủ tướng phủ có chuyện muốn mời: Là Vương Sơn Nguyệt và Tô Văn Huyên trở về.
Đề cử vé, vé tháng: