Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Chủ nhân nhà ta tuổi càng cao, tu vi càng sâu... Chỉ là thân thể cuối cùng theo không kịp tu vi, hắn bức bách đến đỉnh phong, nhiều lắm cũng chỉ xuất ra ba năm quyền mà thôi, chỉ là ba năm quyền này ở dưới thiên hạ, sợ là không có mấy người có thể tiếp được... "
Lời của trung niên nhân kia rơi xuống bên tai, trong tầm mắt, thân thể Hồng Đề lăn vài vòng trên mặt đất, máu tươi trộn lẫn bụi đất, màu sắc đỏ sậm. Ninh Nghị đi tới bên kia, ánh mắt âm trầm, lấy lòng bàn tay nhấn lên cái thái dương đang đau đớn. Hắn chạy tới bên cạnh Hồng Đề nửa quỳ xuống, vươn tay muốn đỡ nhưng lại không dám động thủ lung tung. Chu Lễ bên kia nói: "Tốt nhất ngươi đừng có động vào nàng."
Ninh Nghị liếc mắt nhìn Chu Tú, ánh mắt lại không có hỉ nộ. Cách đó không xa, hai tay Chu phỉ thu khí, chắp sau lưng: "A? Ngươi muốn giết ta?"
Ninh Nghị không nói gì, ánh mắt Hồng Đề sáng lên, đưa tay chộp lấy cánh tay Ninh Nghị. Nàng giãy dụa muốn đứng dậy, "Oa" lại phun ra một ngụm máu. Ninh Nghị vội vàng đỡ sau lưng nàng. Bất luận Hồng Đề võ nghệ lợi hại cỡ nào, cuối cùng cũng là nữ tử hơn hai mươi tuổi., Thân thể bị thương cũng lộ vẻ đặc biệt yếu ớt, Ninh Nghị gần như tận lực ôm chặt lấy nàng. Hồng Đề chỉ nắm lấy ống tay áo của hắn, qua một hồi lâu mới mở miệng: "Chu sư phó không muốn giết người, ta, ta không sao..."
"Ba quyền này của ta là chính ngươi tiếp được, nói ta không muốn giết người, vậy cũng khó nói." Chu bản nhìn bên này, hơi dừng một chút, lại nói, "Trận pháp này của ngươi là ở trong chiến trận ngộ ra, nhưng đối mặt với lão già ta, lại muốn lưu thủ, vậy rất tốt. Ngươi tuổi có thể có tu vi bực này, hiển nhiên có chút kỳ ngộ, cũng rất không dễ dàng."
Hắn nói câu này, Ninh Nghị nghe không hiểu lắm, Hồng Đề nghiêng đầu nhìn Ninh Nghị. Chu Dung chú ý tới động tác này của nàng: "Ồ?" một tiếng, có chút kinh ngạc.
Lúc này trung niên nhân kia cũng đã đi tới, Hồng Đề giãy dụa ngồi dậy, đùa giỡn một chút. Lúc nàng bị đánh bay xuống đất xem ra còn có chút nghiêm trọng, tình huống lúc này ngược lại càng ngày càng tốt. Chu Nhâm chờ đợi nhất đẳng., Nói: "Ta không biết các ngươi vì sao làm ác Cao Úy, trước kia lão phu nhậm chức tại Ngự Quyền quán, cùng Thái úy phủ có quan hệ với nhau, xem như là có chút hương hỏa tình cảm. Cũng đã từng đáp ứng bọn họ, lúc cần thiết sẽ vì cấp trên làm chút chuyện cần thiết. Lần này Thái úy phủ Ương ta xuất thủ., Dùng đến tầng quan hệ này, chỉ là thứ ta đồng ý chính là phủ Thái Úy, chưa chắc đã là Thái úy, Cao Cầu Tiểu coi trọng ta, việc này cứ như vậy thôi đi. Bản thân các ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Ta đang ở huyện thành phía trước tìm khách hàng, nếu thương thế của ngươi không ngại, chúng ta có thể cùng đi."
Trữ Nghị bên cạnh Hồng Đề không nói gì, chỉ nói xong lời này của Chu Bộ, Hồng Đề thở ra một hơi, cũng chậm rãi đứng lên, dưới sự nâng đỡ của Ninh Nghị chắp tay nói: "Tiền bối ba quyền này có dẫn dắt rất lớn đối với Hồng Đề, về sau như có thành tựu, cần phải cảm ơn tiền bối đã dạy bảo."
"Ta đánh ngươi, ngươi thụ thương chưa chết, có thể đột phá cũng là bản lĩnh của ngươi, không cần để ý tới ta." Chu bản chắp tay sau lưng, lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía Ninh Nghị: "Đúng rồi, thật ra Ninh công tử đang làm thủ hạ bên phải, đúng không?"
"Không sai biệt lắm." Ngữ khí Ninh Nghị lãnh đạm.
Chu Dung gật đầu: "Hữu tướng là người có bản lĩnh, ngươi được hắn coi trọng, cũng không có gì lạ mà có thể làm được chuyện này..." Giọng nói kia không lớn, trong lời nói không phải là không có cảm giác thở dài.
Khi hắn dương danh thiên hạ, cũng vừa lúc là thời kỳ toàn thịnh của Tần mạch năm đó. Ngự Quyền quán thuộc Hoàng gia, Binh bộ, mà năm đó Tần Tương Nguyên, chức vụ chính là Binh bộ Thượng thư, theo một ý nghĩa nào đó mà nói., Cũng là một trong những người lãnh đạo cao nhất của hắn. Chu bản cả đời lập chí, tập võ báo quốc, khi tập võ ở Ngự Quyền quán tập luyện đã từng viết mấy chữ muốn lãnh quân, chỉ là nguồn gốc của Tần Liệt vốn là người trọng thực, không có cảm tình gì với võ học đệ nhất thiên hạ. Lúc trước ở Hàng Châu, Ninh Nghị muốn nghiên cứu võ học, vị lão nhân gia kia cũng chỉ có thái độ như vậy.
Người một lòng tập võ cho dù có võ nghệ cao cường cũng chưa chắc đã luyện binh, thật giống như thơ từ của Lý Bạch lại phóng khoáng, bản thân hắn cũng chưa chắc có thêm cái gì hữu dụng. Lúc trước Tần Tương nguyên chuyện ngày xưa vạn cơ, một cái ngự quyền quán giáo đầu, chú ý liền chú ý., Không chú ý thì bỏ trống. Cả đời Chu Hộ ở quan trường ôm ấp cũng không đắc chí, chưa chắc không có được một phần lý do về Tần Kế Nguyên, nhưng lúc này nói về nguồn gốc của Tần Thìn, lại không thể không khen một câu "hắn là người có bản lĩnh". Ninh Nghị có thể được Tần Kế Nguyên thưởng thức, hắn bên này đoán chừng tâm tình cũng có chút phức tạp. Những nguyên do này, Ninh Nghị không lâu là có thể nghĩ được rõ ràng.
Cuối cùng đối phương cũng không hạ sát thủ, tâm tình Ninh Nghị lại không tốt. Nhưng trong tình thế trước mắt, Lương Sơn Nhân còn chưa xuất hiện, Hồng Đề cũng bị thương, hắn cũng sẽ không chú ý tới ngạo khí gì, nếu đối phương đã mở miệng mời, Ninh Nghị cũng nâng Hồng Đề theo hắn vào thành.
Cuối cùng đám người Lương Sơn cũng không xuất hiện.
Hai người chủ tớ Chu mạo quan tâm đến thương thế của Hồng Đề, đi không nhanh. Không lâu sau đó, hai bên mới quen biết nhau không lâu, bầu không khí và tâm tình cũng chưa chắc có thể hòa hợp với bốn người tiến vào trong Nghi Nguyên huyện thành, Ninh Nghị cùng Hồng Đề tìm đến khách sạn ở lại., Đến ban đêm còn có một đạo ăn bữa cơm. Nhìn ra được Chu Hãn đối với Ninh Nghị không có bao nhiêu hảo cảm, ngược lại đối với hậu bối có thân thủ như thế ở võ đạo này cũng có chút hài lòng, trong lời nói, chỉ điểm Hồng Đề không ít kinh nghiệm về võ đạo. Mà lúc bữa cơm này sắp ăn xong, Chu Bội còn nói với Ninh Nghị vài lời.
"Ninh công tử, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi."
Giọng điệu của hắn rất bình thản, Ninh Nghị cũng không nhiệt tình: "Ngươi nói đi, ta nghe một chút."
Chu ẩu nói xong việc đơn giản nhờ vả, Ninh Nghị từ chối cho ý kiến gật đầu, không lâu sau cùng với Hồng đề cập một đường rời khỏi phòng. Hắn đối với vị thiên hạ đệ nhất cao thủ trước mắt không có cảm tình gì, mặc dù trên lý trí đều có thể lý giải được các loại thói quen xấu của loại cao thủ này, hơn nữa đối với Hồng Đề cũng có chỗ tốt, nhưng nghĩ tới thương thế khi nãy của Hồng Đề., Chưa chắc đã có tâm tình gì tốt. Chỉ là bực này chán ghét chưa đến mức phải giết hắn, loại cao thủ này thực sự quá lợi hại, đến tu vi Chu Mẫu, Thu Phong chưa động đến tiên cảm giác, chán ghét hắn lại không có ý định giết hắn, về sau tốt nhất là không tiếp xúc tốt hơn.
Nhưng đối với đề xuất đỏ, trong lòng của hắn cũng có một chút ý kiến. Đưa Hồng Đề về phòng, lại dựa theo phương thuốc nàng đưa đi, lại bưng cho nàng nước nóng rửa mặt, chuẩn bị kỹ khăn lông, Ninh Nghị mới chuẩn bị nói. Mà Hồng Đề đối với hành vi "Tôn sư trọng đạo" của vị đệ tử này xem ra có chút hài lòng., Bị Ninh Nghị căn dặn không được lộn xộn, nàng cũng ngồi ở bên giường, hai tay đặt ngang trên gối, nhìn Ninh Nghị bận rộn sắp xếp nàng, trên mặt mỉm cười, sắc mặt đỏ hồng, tiểu thiếp thì như. Nhưng tiếp theo liền bị đọc.
Câu đầu tiên mọi người nghe thấy, thường thường là "Không phải ta nói ngươi."
"Không phải ta nói ngươi." Ninh Nghị nhíu mày nói: "Buổi chiều ta có chút không nhịn được. Người ta là thiên hạ đệ nhất, thiết tí chu lệ, ta đã nói qua nhiều lần rồi. Loại lão đầu tử này, nói muốn đánh ngươi, vì mặt mũi nhất định là ngươi phải đánh., Thế mà ngươi còn lưu thủ. Lão già kia nói muốn nương tay, ngươi đừng có thừa nhận a, ngươi mới hơn hai mươi tuổi, cũng không phải vô địch thiên hạ gì, trước mặt Chu phỉ muốn lưu thủ, nói ra sau này mọi người sẽ nói đánh chết ngươi đều là đáng đời. Ngươi cho mình là Phương Tịch hay Tư Không Nam hả!"
Từ lúc buổi chiều, trong lòng Ninh Nghị đã nghĩ tới chuyện này. Với công lực dưỡng khí của y, đối với người bên cạnh tất nhiên có thể đặt tất cả tâm tình ở trong lòng, chống lại người mình, liền trực tiếp nói một chút. Chỉ là lời này nói xong, ở bên kia, Hồng Đề cũng ở bên kia nhìn y, nụ cười càng ngày càng sâu, chẳng qua là ngữ khí có vẻ ủy khuất.
"Ngươi... Thật muốn ta không nương tay đánh với Chu tiền bối a?"
"Không thể nương tay a... Mặt khác không cần kêu Chu tiền bối cái gì, đối với hắn không có cảm tình gì cả."
"Thế nhưng... Ngươi cũng nghe rồi đấy, ta là đang luyện đấu pháp trên chiến trận, toàn lực ra tay chính là đánh đấm sinh tử, chống lại người có võ nghệ thấp hơn thì không sao. Nếu ta không lưu thủ, hắn cũng không thể nương tay. Hôm nay muốn phân thắng bại, liền có thể không chết không thôi... Như vậy, hôm nay ta nhất định đã chết..."
Hồng Đề nói xong lời cuối cùng, giọng nói nhẹ nhàng, Ninh Nghị nhíu nhíu mày, vẻ mặt cứng đờ một lát rồi mới phất tay: "Thế này à... Vậy thì thôi đi, võ công của tên này quả thật rất cao, hắn ba quyền là có thể đánh thành như vậy... Thật sự là một lão quái vật..."
Hồng Đề lắc đầu nói: "Cũng không phải, lúc ấy nếu hắn muốn giết người, ta vẫn có thể đứng dậy che chở cho ngươi trốn..."
Nói tới đây, sắc mặt ửng đỏ, Ninh Nghị ngẩn người: "Vậy... ngươi... gạt người à..."
Cô gái đỏ mặt tiếp tục lắc đầu: "Không phải, lúc đó phải lập tức dậy liều mạng, sau này thương thế khó lành, nếu như thuận theo tự nhiên, sau khi ta điều tức tốt sẽ không có gì đáng ngại. Ừm... Như vậy luôn tốt hơn... "
Sau khi trấn định nói xong, sắc mặt Hồng Đề mới khôi phục lại bình thường, liếc nhìn Ninh Nghị.
"Bất quá, Chu tiền bối nhờ ngươi chuyện kia... Ngươi chuẩn bị đáp ứng hắn sao?"
Sắc mặt Ninh Nghị trở nên nghiêm túc, chốc lát, lạnh lùng lắc đầu: "Sau đó nói..."
Thân thể trần trụi...
Đám người Ninh Nghị nếu đã ở trong khách sạn, không lâu sau liền có quan phủ và Độc Long Cương Cương rải rác người tìm hắn ở chung quanh huyện thành. Sau khi Ninh Nghị dàn xếp xong Hô môi giới, hắn bắt đầu tiến hành đàm phán. Hắn đã vô sự, trong khách sạn còn có hồng đề và Chu Bội., Cùng với người hầu bên cạnh Chu Trác tên là "Phúc Lộc". kế tiếp, chính là quan binh cùng với Độc Long Cương binh quét dọn quy mô mấy huyện An Bình, Ninh Nghị bên này cũng không có quá nhiều phiền toái.
Hắn bắt chuyện với những người này, Chu lữ cũng ở phụ cận xem một chút, sau đó cũng chỉ có thể thở dài tại bản lĩnh của người thanh niên này, một phen hạo kiếp của Tề Lỗ Lục Lâm, xem ra không thể tránh khỏi. Chỉ là lấy tâm tình cùng ý nghĩ của hắn lúc này, cũng chẳng muốn vì đám người Lục Lâm này xuất đầu lộ diện. Theo một ý nghĩa nào đó, ở phía Chu gù, đại khái cũng có cảm giác "Đáng thương người" có chỗ đáng hận, có một số việc, thật sự là tự rước lấy, oán người không được.
Ngày hôm nay trong gian khách sạn huyện Nghi Nguyên này, Trữ Nghị cùng với Hồng nhắc ở hai gian phòng thượng hạng. Bởi vì quan hệ với ông chủ nên ở phía sau khách sạn là một tiểu viện vốn là của ông chủ độc lập. Cũng không biết là bởi vì thói quen hay là cái gì, khi bóng đêm dần sâu, Chu gù thì không ngủ. Hắn ở trong tiểu viện chậm rãi luyện bộ quyền này., Sau đó ngồi uống trà, điểm một chén đèn dầu biên soạn võ kinh cho tới đêm khuya. Đợi đến giờ Tý, lại ở trong sân cầm cây gậy gỗ luyện đơn giản côn pháp, không lâu sau, tuần tra người đêm gõ lên đồng la. Ngoài cửa sân, một bóng người chần chờ trong con đường đen tối, đã quanh quẩn rất lâu., Đợi đến khi hắn rút ra một tia dũng khí, cửa viện mở ra, quang mang từ bên trong đi ra. Người xuất hiện ở cửa chính là trung niên phúc lộc, là người hầu của Chu Phó. Trên mặt hắn mang theo vẻ tươi cười, đưa tay với nam tử bên ngoài.
"Lâm Xung tiểu đệ, đừng suy nghĩ nhiều, vào đi."
"Đại sư huynh..." Lúc này đứng trên đường phố ngoài cửa, chính là Lâm Xung, mắt hắn rưng rưng nước mắt: "Hôm nay ta nhìn thấy sư phụ tới... Sư phụ lão nhân gia..."
"Suỵt, chớ để lộ ra. Chủ nhân, người biết mà."
Lâm Xung gật đầu nhẹ, đi vào bên trong, tiến vào cửa sân, hắn liền thấy ông lão đang đứng ở góc sân nhỏ huy động côn bổng trong tay. Trong mắt hắn nóng lên, liền quỳ xuống dập đầu xuống.
"Sư phụ..."
Như là có ngàn ngôn vạn lời vây ở cổ họng, tiếng nói Lâm Xung nghẹn ngào, lại nói không ra lời, chỉ bang bang bang dập đầu ba cái. Lão nhân ở góc tường vung gậy, cũng không nói chuyện, hắn một mực quỳ trên mặt đất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong tiểu viện, chỉ có Chu ẩu ngẫu nhiên huy bổng khởi tiếng vang, dưới mái hiên bên này, Phúc Lộc che tay áo, lẳng lặng đứng nhìn. Qua gần nửa khắc đồng hồ, côn bổng trong tay Chu Tú dừng lại, thanh âm già nua vang lên.
"Ngươi... đến làm gì?"
Thân thể trần trụi...
"... Ngươi tới đây làm gì?"
Bầu không khí yên tĩnh trong sân lúc này mới giảm bớt một chút khiến người ta hít thở không thông. Lâm Xung quỳ gối, thân hình hơi run rẩy, hắn từ nhỏ tập võ, Chu Dung trước mắt chưa chắc là một sư phụ thân cận nhất của hắn., Nhưng tuyệt đối là sư phụ quan trọng nhất. Tất cả những thứ này cũng bởi vì Ngự Quyền quán không phải là một vũ quán tư nhân. Cho dù Chu Hãn đóng cửa thu đệ tử, nhân số cũng không thiếu, tình cảm thầy trò chưa chắc đã thân cận như võ quán tư nhân.
Đối với Chu Hiển, Lâm Xung trong nội tâm là sùng kính. Nhưng bởi vì như vậy nguyên nhân, mấy năm trước Chu Hãn tự ngự quyền quán rời đi, hai thầy trò kỳ thật không có liên hệ gì, cũng là bởi vậy mà từ đó trở đi hai người cũng không có quan hệ gì., Khi mình gặp chuyện không may, không tìm thấy cũng không nghĩ tới việc tìm vị sư phụ này hỗ trợ. Càng về sau lạc thảo, Lâm Trùng biết tính cách chính xác của Chu Hào biết không có đường quay đầu lại. Lúc trước hắn chưa từng nghĩ tới còn có thể gặp được vị sư phụ này sau khi rời đi nhàn vân dã hạc, nhưng hôm nay nếu đã gặp, thì không thể không đến rồi.
Thật ra trong lòng hắn, huống chi không mong đợi những thân bằng càng ngày càng ít?
"Đệ tử, đệ tử bất đắc dĩ rơi xuống cỏ, biết rõ sư phụ nhất định sẽ trách phạt, nhưng..."
"Oán phạt?" Lâm Xung còn chưa dứt lời, lão nhân bên kia đã bật cười, "Oan phạt... Vì sao ta lại trách phạt ngươi? Lâm Xung, ta đã già rồi mà ngươi làm phản? Cái gì gọi là phản? Thiên Hạ quốc gia, thầy trò Nhân Luân đã khó lấy được trói buộc ngươi, ta lại còn muốn phạt ngươi, phạt ngươi... có còn hữu dụng không?"
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Lâm Xung dập đầu xuống: "Chỉ có sư phụ dạy bảo, Lâm Xung một mực không dám quên, chỉ là... thực sự gặp phải chuyện oan khuất khó nói..."
"Ta biết!" Lão nhân cao giọng, sau đó gật đầu: "Ta biết chuyện ngươi đã trải qua, ta đã nghe nói! thê tử trong nhà ngươi được Cao nha coi trọng, ngươi cũng bởi vậy mà làm khó Cao thái úy, trong đó tiểu nhân làm khó dễ, vu oan hãm hại! Ngươi cùng đường mạt lộ, lạc thảo vi giặc cướp. Những chuyện này... Ta đã nghe nói! Nhưng ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện."
Chu bản đứng ở sân nhỏ phía trước, đem côn bổng cắm trên mặt đất, Lâm Xung khẽ ngẩng đầu: "Sư phụ..."
"Ta chỉ hỏi ngươi! Vì sao phải xuống dốc làm giặc!?"
Lời nói vang vọng trong sân, trong mắt Lâm Xung có chút chần chờ cùng hoang mang: "Đệ tử... Đi đường không có đường... "
"Vì sao cùng đường mạt lộ lại đi làm giặc cỏ!?"
"Đi đường không đường liền trở thành giặc cỏ, có quan hệ sao?!"
"Ngươi còn nhớ rõ cuộc nói chuyện của ta không?!"
Ba câu hỏi quanh quẩn trong sân, vang lên trong tai Lâm Xung, ánh mắt Lâm Xung ngơ ngác: "Đệ tử... Không biết sư phụ nói câu nào..."
Chu Hiển cười rộ lên: "Đã quên thì cũng không sao, đứng lên cho ta! Rút thương của ngươi! Võ nghệ ta dạy ngươi, ngươi nhớ không?"
"Đệ tử không dám quên..." Lâm Xung lung lay đứng lên, trở tay lấy ra thanh cương thương sau lưng. Chỉ nghe Chu Hộ nói: "Bày tư thế một chút!" Lâm Xung bày ra tư thế hoành thương, Chu Bộ Hữu nói: "Thương Phong Hướng Tiền!" Lâm Xung nhắm mũi thương ngay phía trước, Chu Hộ bước nhanh tới: "Tốt! Ngươi tới giết ta!"
Lâm Trùng thân thể chấn động, trường thương trong tay cơ hồ rơi xuống, Chu Hộ bên kia một tay cầm mộc bổng, không có bất kỳ chiêu thức phòng ngự nào: "Đến đây a! Tới đây giết ta! Ngươi đang do dự cái gì!"
"Đệ tử..."
"Thiếu La dài dòng! Thiếu do dự! Ngươi là kẻ phản nghịch! Ngươi phản bội lại Quốc Thiên Tử này! Ngươi lẽ ra nên xuất thương với bất cứ kẻ nào! Suy nghĩ một chút về thê tử của ngươi! Suy nghĩ một chút xem ngươi đã chịu oan khuất! Ngươi cùng đường mạt lộ chỉ có thể xuống núi làm giặc! Ngươi sống sót chỉ vì cướp bóc người khác! Ăn thịt người khác uống máu người khác! Ngươi người như vậy nên thả hết tất cả cấm kỵ! Ngươi đã rơi xuống cỏ, lẽ ra nên giết hết tất cả những người ngăn cản phía trước ngươi., Ta tính tình cổ hủ, tất nhiên không cho phép ngươi rơi vào cỏ dại, giết sư phụ thì có tính là gì! Đến đây đi! Giết ta, đâm theo nơi này! Nơi này... "
Chu bản quát lớn, từng bước từng bước đi tới, hắn mặc dù một tay cầm côn, lại không có bất kỳ tư thế phòng ngự nào, nắm lấy mũi thương Lâm Trùng nhắm ngay cổ họng chính mình, sau đó nhắm ngay tim mình. Lâm Xung chần chờ lui về phía sau, cơ hồ không cầm nổi thương. Trên thực tế nếu Chu Bội nói là muốn khảo nghiệm võ nghệ của hắn, hắn có lẽ còn dám xuất thủ, nhưng Chu bội nói chính là "Giết ta", đối với lam sư, hắn bất luận thế nào cũng không dám ra tay.
Chu Hiển phóng thích mũi thương, cười lạnh: "Đồ cuồng vọng! Sư phụ ngươi mấy năm trước là thiên hạ đệ nhất, ta bảo ngươi ra tay ngươi liền giết được ta? Ngươi thậm chí ngay cả xuất thương cũng không dám? Ngươi thật sự sợ giết ta!?"
Lâm Trùng buông cương thương ra, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
Trước kia giữa các thầy trò không có giao tình gì, trong Ngự Quyền quán, tuy Chu Tú giáo tập võ nghệ nghiêm ngặt, nhưng lúc thầy trò không thân cận quá, hắn cũng chỉ biết Chu Tự nghiêm túc và đoan chính. Tối nay tới đây, các loại đối đãi hắn đều nghĩ tới., Bất luận trách hắn phạt hắn mắng chửi, hay là giết hắn, đều phù hợp với nhận thức của hắn đối với sư phụ. Nhưng thực sự sau khi tới đây, hết thảy đều vượt quá dự liệu của Lâm Xung, cùng loại với cỏ dại của ngươi, ngươi lại cho rằng mình có thể giết được ta. Từng câu từng câu diệt tâm. Đến lúc này, hắn chỉ có thể quỳ xuống ầm, trong mắt đã có vẻ kiên quyết.
"Đệ tử tự biết một thân tội nghiệp, khó có thể tẩy sạch, cũng khó có thể được sư phụ tha thứ. Nhưng Lâm Xung tuy lên núi xuống cỏ, trong lòng đạo nghĩa lúc nào cũng quên. Hôm nay bất luận thế nào, không dám xuất thương với sư phụ, chính là sư phụ muốn giết..."
Trong lòng đã có quyết định, đoạn nói này cũng trở nên quyết đoán. Hắn quỳ ở đó, ánh mắt trong suốt trở nên kiên định. Nhưng mà đứng cách hắn không xa, thân hình cao lớn Chu Bản cũng nở nụ cười, phảng phất nghe được lời châm chọc quỷ dị gì đó.
"Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha... Trong lòng đạo nghĩa, vô thời hoặc quên, ha ha ha... Mẹ nhà ngươi..."
Thiên hạ đệ nhất nhân này vừa sải bước về phía trước, ngay khi Lâm Xung đang kinh ngạc ngẩng đầu, thì bỗng nhiên một cước mạnh mẽ đá thẳng vào ngực Lâm Trùng. Một cước này khí lực rất lớn, đem Lâm Trùng cả người bay ra sau, giống như đạn pháo phá tan cửa gỗ của tiểu viện, thân hình lăn lộn trên đường phố tăm tối ngoài viện, cũng không biết bị đá bay ra bao xa nữa.
Thanh âm của Chu Bội từ trong sân vọng ra, trong lời nói có cảm giác lạnh lẽo khi phát hiện ra gỗ mục.
"Tôn Dung ta sau này...không có đệ tử như ngươi, đồ nhát gan."
Tiếng gió thổi qua con phố dài, bóng đêm đen như mực, trong bóng tối đó, chỉ có thanh âm rỉ máu...
Không lâu sau, có người lảo đảo đứng lên, lảo đảo đi lại...
Trong phòng khách sạn phía sau, có người vụng trộm nghe động tĩnh bên này, lúc này lại có chút cảm thán lắc đầu.
"Huyên Huyên, thật sự có sư phụ tốt..."
Trước cửa tiểu viện, Phúc Lộc lẳng lặng đứng ở đó nhìn thật lâu, mãi đến khi nhìn bóng người trong bóng tối như chó nhà có tang rời đi, lúc này mới yên lặng đóng cửa viện lại.
Thân thể trần trụi...
Mới đến nhà, có chút chậm...