Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Cuộc sống của Lương Sơn sau đại chiến mấy ngày, Ninh Nghị trên cơ bản đều là trên đường đi và ăn cơm. Trên đường đi sửa sang lại các loại tin tức, ăn cơm đa số là xã giao, cùng một tri huyện, tri châu hoặc là như vậy quản lý dự bị, quan viên đang điều động vật tư đến thương lượng. Trong lúc bận rộn, khó có ngừng nghỉ.
Đương nhiên, tuy quyết định thắng bại một trận thắng thua là hậu cần nhưng thù lao của Ninh Nghị lại không phải vì vậy.
Trong toàn bộ quá trình đối phó với Lương Sơn, hắn khéo léo phân giải hơn năm vạn người đã rơi mất. Trong mắt những người khác, đây đã là thành tích khó mà đánh giá được, nhưng đối với Ninh Nghị mà nói, mọi chuyện mới chỉ làm được một nửa., Hắn không cho rằng kế sách của mình có thể một lần giải quyết tất cả vấn đề, đến cuối cùng, đánh là nhất định phải đánh, nhưng về chiến tranh, hắn tự biết mình không quen. Mặc dù Phương đốc hành bên kia cùng Độc Long Cương hôm nay đều nguyện ý hỏi hắn kế hoạch cuối cùng, nhưng về quyền chỉ huy., Ninh Nghị thả hết quan binh ra, quan binh Quy Quan binh của Độc Long Cương Quy Độc Long Cương. Y chỉ muốn học tập xem xét tất cả mọi thứ, thỉnh thoảng hỏi về phương diện khó hiểu của mình, nhưng tuyệt đối không nghi ngờ quyết định của đối phương.
Dưới tình huống chiến tích lúc trước của Lương Sơn, gã như có nghi vấn, đối phương không nghe thì thôi, nếu như dao động, chỉ sợ mới là phiền toái nhất. Muốn làm việc, tất nhiên không thể để cho kẻ bên ngoài chỉ huy đi vào.
Trận chiến Lương Sơn, có liên quan đến chiến tích, quân công, vàng bạc hôm nay đã có thể định được. Ninh Nghị xem như là người tốt, đem toàn bộ sự tình liên quan đến dư luận tạo thành đại sự bao vây tiễu trừ của mấy châu huyện và Võ Thụy doanh chung quanh. Trong thời gian này, một mặt y phải hài hòa phân chia lợi ích khắp nơi, phân chia lợi ích., Đem toàn bộ vấn đề thỉnh công bên phải báo cáo lại, mặt khác cần đốc thúc mấy quan viên châu huyện, không cần lưỡng tâm nhị ý, như vậy bái phỏng một nhà như thế, lấy thanh thế diệt Lương Sơn, da hổ dòng dõi Tần Nguyên, không chỉ lợi dụ hoặc quan viên chung quanh, kỳ thật còn có uy bức.
"Nếu như có thể, ta thật ra cũng không muốn cả ngày đem máu huyết Tô gia treo ở trên miệng... Nhưng hiện tại chỉ có thể làm như vậy, miễn cho có người níu chân..."
Trong thời gian vài ngày, Ninh Nghị qua lại ở Lam Châu, Tể Châu, từng nhóm người một, ngoại trừ phân chia lợi ích cùng tiếp tục nhờ người trợ giúp, trong tiệc rượu, mỗi lần đều nói đến chuyện có liên quan tới Tô gia. Thoạt nhìn nói chuyện vô ý, nhưng chỉ có đám người Vương Sơn Nguyệt, Tô Văn Huyên là hiểu rõ., Đó cơ hồ là vở kịch cố định trên bàn cơm mỗi bữa cơm, khi Ninh Nghị gặp người xem ra là người tốt, chỉ có nói đến chuyện của Tô gia, hoặc là lúc hắn từng dạy cho trẻ nhỏ, hốc mắt ửng đỏ, ánh mắt lạnh lùng, thậm chí trước mặt đông đảo quan viên oanh một quyền lên bàn, sau đó lại phản ứng, nói lời xin lỗi với người khác.
Lần đầu tiên nói, Vương Sơn Nguyệt cũng sinh lòng trắc ẩn. Tô Văn vốn là người Tô gia, nhớ tới thân nhân của những đứa trẻ, thiếu chút nữa muốn khóc. Nhưng liên tục mấy lần, bọn họ mới biết được., Đoạn lời nói thoạt nhìn như vô tình nhắc tới này mới là trọng điểm mà mỗi lần Ninh Nghị muốn thua. Thậm chí y còn yêu cầu người của Độc Long Cương Cương đi tuyên truyền tin tức Lương Sơn tán loạn, y cũng từng nhấn mạnh, bên mình không chỉ là do triều đình phái tới làm việc, hơn nữa bởi vì huyết cừu tới, điểm này cần phải nhấn mạnh.
Mà trải qua mấy ngày bôn ba cùng cơm nước, chỉ có trở về chạm mặt với hơn hai ngàn người của Độc Long Cương, Ninh Nghị mới có thể đem toàn bộ tình thế này nói cho đám người Triều Đình Ngọc, Chúc Bưu, Hỗ Tam Nương. Trong miệng gã, đây là thông khí của tầng lớp chính trị và quân sự, chỉ có người biết phương hướng chiến lược, mới có thể dễ dàng quyết định chiến thuật hơn.
Sau trận đại chiến ở Độc Long Cương, trận chiến giữa Lương Sơn, bọn người Kính Đình Ngọc không tham dự. Nhưng trấn an trang hộ, cứu trị thương viên xong, bọn họ vẫn tập hợp hơn ba ngàn người, dựa theo chỉ thị của Ninh Nghị đi về phía này, trong hơn ba ngàn người này, có thể đánh lại còn có mối thù truyền kiếp với Lương Sơn., Với tư cách là người có chủ lực đại khái hai ngàn, hơn nữa Hỗ gia trang mà Hỗ Tam Nương dẫn theo còn hơi nhiều một chút. Về phần một ngàn người khác, cũng không phải là chuẩn bị hậu cần cho đội ngũ xuất chinh, mà là dựa theo an bài của Ninh Nghị, lấy đại phu, phòng thu chi, quản sự cầm đầu hầu hết các nhân viên chấp hành việc vặt, chuyên thu thập cục diện hỗn loạn Tống Giang lưu lại.
Giữa trưa ngày hôm nay, Ninh Nghị đã đi thông báo cho trưởng quan Võ Thụy doanh, cuối cùng mới tới Độc Long Cương Cương Cương Nhân một đường theo đuôi Tống Giang mà lên, tạm thời đóng quân ở núi hoang tên là Dạ Nha lĩnh, đối đầu với đám người Triều Nham Ngọc.
"... Đánh giặc thì ta không biết, nhưng sau trận chiến với Lương Sơn, bọn người Tống Giang chỉ có thể chọn hai phương, nói trắng ra cũng đơn giản, hoặc kéo hoặc hạ xuống. Về phần con đường thứ ba, rời khỏi Sơn Đông đầu nhập vào Điền Hổ Vương Khánh, chắc là sẽ không."
Trời chiều đã ngả về tây, trong doanh địa của Dạ Nha lĩnh, Ninh Nghị mang theo rất nhiều món ngon bày ra trên cỏ, một con heo rừng đang nướng trên đống lửa, lại là thu hoạch của đám người Chúc Bưu trên đường. Lúc này chúng đang tư tư tư không ngừng truyền ra hương khí. Đám người Triều Đình Ngọc tụ tập ở đây, nếu có người trẻ tuổi tới nhìn thì Ninh Nghị cũng chào hỏi bọn họ, bảo bọn họ cầm một hộp thịt, cắt một miếng thịt lợn.
"Kéo dài rất đơn giản, bên phía Sơn Đông, lực lượng của quan phủ vốn không mạnh, rất nhiều chuyện là Trần Quy. Chung quanh núi hoang đâu đâu cũng có đồi núi hoang vu, tuy bọn họ mất Lương Sơn, nhưng Võ Thụy doanh không thể xuất động hai vạn người toàn quân cùng chạy khắp nơi, lợi ích của Lương Sơn đã tới tay., Mọi người phải chia, sau khi được chia, không ai nguyện ý lấy ra nữa, toàn bộ hậu cần, Võ Thụy doanh không thể kéo dài, cũng không có tâm trạng kéo dài. Bọn họ chỉ cần kéo Võ Thụy doanh tới mức không còn suy nghĩ gì, tìm một đỉnh núi dựng trại lên, không tới vài năm, lại có thể dựng lại Đông Sơn."
"Đương nhiên chỉ dựa vào kéo dài cũng không dễ dàng, cho nên bọn họ vừa chạy, vừa cầm thôn, đốt nhà người ta. Giết người không nhiều, là vì để lại tiếng oán hận, ngươi là huyện lệnh, trong chuyện này có lẽ có thể lấy được một ít công lao, nhưng sau khi mấy chỗ phía dưới bị đốt sạch, người lại không chết sạch, nói không chừng trên thi tích năm nay, công lao bổ sung không được. Đây là một chuyện tương đối phiền toái."
Ninh Nghị dừng một chút: "Cho nên bọn chúng tranh đoạt một hồi ở Vụ Châu, sau đó sẽ chạy tới Tể Châu. Bên phía Tế Châu vừa nhìn thấy Lam Châu đã xảy ra chuyện, nói không chừng Lư Tri Châu bên kia sẽ có thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, làm chủ chiêu an bọn chúng. Hơn nữa chiêu an bọn chúng., Lớn có thể coi là một phần công lao, miễn đi đánh giá kém cỏi về khảo nghiệm, lại nhiều hơn một phần công lao so với Lam Châu. Rất có thể bọn họ sẽ làm như vậy, đây là một con đường, mà một khi thật sự giảm, chúng ta sẽ rất khó giết chết bọn họ."
Lao Đình Ngọc bên kia gật đầu: "Cho nên, quyết chiến phải đặt ở bên cạnh Vụ Châu."
"Ta và Phương thống lĩnh cũng nói như vậy, đương nhiên chỉ có thể thôi." Ninh Nghị khẽ gật đầu: "Đối với bọn Tống Giang mà nói, tế châu không chấp nhận được, bọn họ có thể làm loạn liên tục, hướng đông bắc cũng được, Lăng Châu., Thanh Châu các loại cũng có thể mà. Bất quá bọn họ không đánh giá được năng lực của chúng ta, càng kéo dài khả năng xảy ra nhiễu loạn, cho nên ta cảm thấy bọn họ càng cố gắng nhanh hơn chút. Mấy ngày nay ta đi khắp nơi đều có sự cân đối, ta đến để báo thù, diệt môn huyết cừu, chuyện này ai dám gây khó dễ cho ta, đừng trách ta giết hắn khắp nhà, cho nên quan phủ bên kia tạm thời cũng sẽ kháng cự một thời gian."
Ninh Nghị phá Lương Sơn, dụng kế tàn nhẫn đến mấy châu huyện phụ cận đều có nghe thấy, sau đó truyền ra tin Tô gia bị diệt môn. Hắn tới đây để trả thù, trong mắt một số quan viên., Chỉ sợ Ninh Nghị không chỉ là sát tinh khó dây vào, chuyện này còn phát điên. Bây giờ hắn còn có quan hệ dòng dõi, cho dù là quan to cả hai đạo Sơn Đông đỉnh thiên, muốn che chở cho Lương Sơn Nhân chỉ sợ cũng phải cân nhắc được mất một chút. Hắn nói tới chuyện này, đám người Chúc Bưu đều nở nụ cười.
"Với thanh thế của Ninh đại ca bây giờ ở Sơn Đông, trong lúc này ai dám nhổ râu hùm. Mấy ngày gần đây, nghe nói giữa rừng xanh có truyền, trên núi có chuyện "Tâm Ma" xảy ra."
"Làm quan cũng khó mà nói được, hơn nữa tâm ma cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì..." Ninh Nghị lắc đầu cười: "Vẫn luôn không có mưa chuẩn chu đáo mà thôi... Bây giờ chúng ta không kéo dài nổi, Lương Sơn cũng không kéo dài nổi, bọn họ hơn ba ngàn người, cho dù có hung dữ đến đâu thì một đám sơn tặc cũng không có trại, cả ngày chạy trốn., Quan binh không chịu bỏ qua, chung quanh người người hô đánh, thời gian dài cũng không chịu nổi. Tóm lại... chiến tranh vẫn phải dựa vào mọi người, ta chỉ có thể tận lực ép hết nước xung quanh bọn họ, bọn họ chạy tới chạy lui, là vì một hi vọng, chúng ta sẽ đem cái sọt bọn họ đâm ra bổ sung, chỉ cần bọn họ không cảm giác được hi vọng, sụp đổ sẽ càng lúc càng nhanh."
Hỗ Tam Nương bên cạnh lúc này mới mỉm cười: "Ninh đại ca nói tới chuyện của những thôn kia đúng không, mấy ngày nay nghe nói mấy quản sự làm cũng không tệ lắm, đã có không ít người nguyện ý đến Độc Long Cương làm việc. Có mấy chục người chịu chuyển qua, nếu bọn Tống Giang biết cuối cùng việc mình làm cũng vô dụng., Sợ là sẽ bị tức chết." Lúc này Hỗ gia trang Hỗ Thái Công, Hỗ Thành đều là thương thế, Hỗ Tam Nương trong lòng đau buồn, chỉ muốn báo thù, chỉ có nói tới chuyện có thể khiến Tống Giang ăn quả đắng, trong lòng mới khoái chí một chút.
Bọn họ ở đây nói chuyện lúc này, trong một sơn cốc cách Dạ Nha lĩnh hai mươi dặm, đội ngũ đào vong của bọn Tống Giang cũng đang nghị luận về đề tài tương tự.
Trong thời gian mấy ngày này, bọn người Tống Giang một đường xông giết, năm ngày cướp bóc đốt mười mấy thôn xóm, thường thường cướp hết đồ đạc sau đó thiêu hủy phòng ốc, lại trốn vào trong núi rừng. Bọn họ bây giờ còn lại ba ngàn người cũng coi là tinh nhuệ, trèo non lội suối, tốc độ cực nhanh, một lần gặp mấy ngàn quan binh, còn bị bọn họ đột phá.
Đây là thời kỳ chạy trốn ban đầu của mọi người, sĩ khí cũng rất mạnh. Bởi vì ăn quả đắng trên tay Ninh Nghị lúc trước, đám người Tống Giang cũng nín thở. Lúc này bọn họ cũng biết, chỉ cần thiêu hủy một thôn làng, quan phủ liền có thêm một gánh nặng. Nghĩ tới điểm này, lại có thể không kiêng nể gì nhìn người ta bất lực, Lương Sơn bên này cũng cực kỳ khoái chí.
"Bọn họ nói dương mưu, chúng ta cái này cũng là dương mưu, bất luận thế nào oán khí nhất định sẽ có. Quan binh bức bách chúng ta, tai họa rơi xuống đầu quan phủ. Chỉ cần bọn họ không giải quyết được chúng ta, một ngày nào đó hai bên sẽ có mâu thuẫn. Có mâu thuẫn, chúng ta đã bị hái ra ngoài... Vấn đề này, chỉ xem bên bọn họ giải như thế nào."
Trời chiều đỏ rực, dựng lều từ dưới chân núi dưới lòng sông trải rộng ra, đám người Ngô Dụng, Chu Vũ, Tống Giang nhìn trật tự trong doanh địa dần dần trôi qua, mà sĩ khí vẫn dâng cao như trước, có chút thổn thức, nhưng trong lúc nói chuyện, đã không còn quá nhiều ngạo khí.
Vài ngày qua, bọn họ một bên đào vong, một bên bắt đầu định ra quy củ nghiêm khắc, thống kê nhân viên, tạm thời đánh tan đỉnh núi, yêu cầu các sĩ tốt lệnh cấm chế v.v. Lúc này dưới áp lực cường đại bên ngoài, những người Lục Lâm này cùng đường mạt lộ, cũng bắt đầu thử tuân thủ những quy củ này.
Về phương diện khác, Ngô dùng đám người bắt đầu giảng thuật với đám sĩ tốt trong quân trận cùng tuyên truyền những dương mưu mà bọn họ sử dụng. Chuyển chiến ở phụ cận vũng nước rất dễ dàng, chỉ cần bọn họ tiếp tục đánh, quan phủ bên kia chỉ có thể chịu thiệt. Mà Tống Giang thì dùng hết toàn lực, thân cận với đầu lĩnh., Binh lính tốt. Lúc trước trong giang hồ hắn có thể có danh khí như "Thời Vũ", bản thân tại nhân giới đi lên rất không tồi, sáu vạn Lương Sơn hắn có lẽ không làm được gì, lúc này hơn ba ngàn người, lại dễ dàng khiến người ta cảm thụ sự tồn tại của Lục Lâm đại lão, bởi vậy, sĩ khí ngược lại tăng lên.
Đương nhiên, sĩ khí như vậy có thể duy trì được nửa tháng, nhưng chưa hẳn có thể duy trì được lâu dài, bọn người Ngô Dụng, Chu Vũ trong lòng đều hiểu rõ điểm này, nhưng bọn họ cũng biết, chỉ cần có thể duy trì tỷ thí Lý Thụy doanh càng lâu, sự tình có thể chuyển cơ. Đợi đến lúc lực lượng này lại bành trướng lên, một đội ngũ cấm chế Lương Sơn, cũng đủ để giết ngược trở về, báo xong toàn bộ thù hận.
Bọn họ chỉ có thể tin tưởng điều này.
Dương mưu đối dương mưu, Ngô Dụng cũng tốt, Chu Vũ cũng tốt, Tống Giang cũng tốt, thậm chí toàn bộ hơn ba ngàn người chạy trốn, đều tự cảm thấy sách lược này là hữu dụng. Mà bọn họ cũng không rõ ràng chính là, trong mấy ngày này, bọn họ một khi thiêu hủy một thôn trang, đầu tiên chạy tới, không phải quan phủ cứu viện, mà là đội ngũ Độc Long Cương.
Đầu tiên bọn họ là cứu người, sau đó là phát cho đủ tiền lương vật tư sử dụng trong mấy ngày, ngay sau đó bắt đầu kích động, tất cả mọi người đều bị Lương Sơn hãm hại, đó chính là người một nhà. Phòng ốc của các ngươi bị đốt, trên người không có vật gì, không sao cả, đến độc long của ta đi làm việc., Có tiền, có lương thực. Bây giờ trong đất các ngươi còn có lương thực để thu, chúng ta có thể tạm mượn tiền, lợi tức công đạo, các ngươi sắp xếp cho lão nhân trong nhà, đi làm việc ở Độc Long Cương, kiếm được tiền, trở về xây nhà mới, hoặc cũng có thể lựa chọn định cư ở Độc Long Cương của ta. Hơn nữa có thể làm được lâu, Độc Long Cương ta sẽ có mấy phúc lợi... vân vân vân.
Oán khí của cư dân, chỉ có thể chân chính cùng đường, lại không ai chịu quản, hoàn toàn đảo hướng quan phủ. Một trận chiến ở Độc Long Cương, Chúc, Hỗn Nhị Trang vừa lúc tổn thất rất nhiều lực lượng, sau khi những phòng xá thôn trang bị hủy, đội ngũ cứu tế của Độc Long Cương Cương liền đi theo, đồng thời khơi dậy tâm lý thù hận chung của mọi người, đối với người Lương Sơn, có lẽ mười mấy năm sẽ không tiêu tán.
Mười mấy thôn trang, người trong đó cuối cùng vẫn không nhiều lắm, nhưng theo một ý nghĩa nào đó mà nói, loại hình thức này cơ hồ giống với phiên bản sách cách mạng văn võ công ở châu Âu hậu thế để tích lũy., Sau khi nông hộ mất đi thổ địa thì đầu nhập vào nghiệp nghiệp. Độc Long Cương Cương một đường sao chép lại tất cả, đồng thời ném tất cả oán khí mà bọn người Tống Giang cho rằng sẽ kích khởi lên trên người bọn họ. Sau vài ngày nữa, đám người Lương Sơn một đường hưng phấn bừng bừng phái người ra ngoài xem tình huống kích phát oán khí lần đầu tiên, tin tức hồi phục mới khiến hai người Ngô dùng Chu Vũ kinh ngạc.
Đêm hôm đó, sau khi Dạ Nha Lĩnh giao phó xong xuôi mọi chuyện, Ninh Nghị lại đi tới rất nhiều thôn trang lần này, nói chuyện phiếm với bọn họ, bực bội nói: "Ta đã nói trước rồi mà! Sau trận chiến này, các ngươi mới là đội ngũ mạnh nhất Sơn Đông thế hệ này! Ai muốn đơn đả độc đấu với ta! Đến đây nào... "
Trên thực tế, trong mấy ngày này, đám người Kính Đình Ngọc, Chúc Bưu cũng một mực bồi dưỡng sĩ khí cho những người này, Đại Thắng của Độc Long Cương Độc Long Cương., Sau đó Lương Sơn tan tác, hơn nữa cừu hận trong lòng quả thật đã giúp chiến lực của hơn hai ngàn người này đạt tới một trình độ tương đối cao. Sau một hồi ầm ĩ nói cười một hồi, Ninh Nghị có thể yên tĩnh trở lại, đã qua đêm khuya, sang sang sang sang đêm khuya, sơ ngũ... Thậm chí sớm hơn một chút thời gian đã tích lũy được cảm giác khẩn trương.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Liên tục một tháng thời gian vẫn còn ở trạng thái áp bức cao, đầu tiên là không ngừng tính toán, sau đó cơ hồ mỗi một đầu mối đều phải nắm trong tay cường độ vận tải cao, mỗi ngày đi ngủ cũng không có bao nhiêu thời gian. Điều này cũng không tính là trạng thái điên cuồng nhất của hắn, tinh thần còn duy trì cảm giác đói khát dồi dào nhất, địch nhân còn chưa hoàn toàn đi đến bước đường cùng., Hắn tuyệt đối không muốn dừng lại, toàn bộ tinh thần lĩnh vực đều ở vào xâm lược, xâm lược, xâm lược tình trạng, nhưng trên thân thể, cuối cùng vẫn sẽ có chút mệt nhọc.
Đến bước này, an bài chiến lược cuối cùng cũng coi như là đúng chỗ, tiếp theo mình chỉ cần điều tra bổ sung, mà cách vận dụng gián điệp của đối phương cũng thuộc về mặt chiến thuật., Càng nhiều là tùy cơ ứng biến, não lực không đến mức căng thẳng đến trạng thái lúc trước. Ninh Nghị ở ngoài lều thổi gió, kỳ thật lần này còn không tính là cấp bậc chiến đấu quy mô lớn, chỉ là trước mắt tay của hắn còn chưa thành lập một đoàn thể vận hành chuyên nghiệp, mọi việc đều cần tự mình làm, cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Ta thật bội phục những chuyện ngươi làm mấy ngày nay." Vương Sơn Nguyệt từ nơi xa đi tới hướng hắn cười cười. "Ta vốn cho rằng, sau khi bọn Tống Giang chạy trốn, ngươi sẽ dùng tới kỳ mưu càng khoa trương hơn, nhưng nhìn thấy những thứ này, thật giống như là... một cái lưới."
"Kỳ mưu đều là thuyết thư tiên sinh đem đến lừa người, cấp cho những thứ muốn không lao lực mà thôi, không chịu cố gắng người khác tự an ủi mình mà thôi." Ninh Nghị nhăn nhăn cổ, nhìn doanh địa trong bóng đêm. "Tất cả mọi chuyện trên thế giới đều làm theo từng bước một, muốn giải vây của Độc Long Cương Cương, đánh bại người của Lương Sơn là được rồi.", Làm sao đánh bại, nội bộ khiến bọn họ yếu đi, bên ngoài luôn phải đánh. Nội bộ làm sao yếu đi, khiến bọn họ phân liệt, sĩ khí, thủ pháp có thể thiên biến vạn hóa, trên thực tế rất đơn giản, làm xong từng bước là được."
"Hiện tại cũng vậy, ta chỉ để bọn họ cảm nhận được ba điểm. Thứ nhất, quan phủ tuyệt đối không dám hàng phục bọn họ, thứ hai, mỗi người bọn họ đều kêu đánh, chúng ta nhất định sẽ cắn chết bọn họ, thứ ba..., Việc của bọn họ không có tác dụng. Còn lại chính là chuyện trên chiến trường." Ninh Nghị lắc đầu, "Ta chưa bao giờ tiếp nhận kỳ mưu, không có gì là kỳ mưu, đều là thủ đoạn tốt mà thôi. Chân chính có thể làm xong mọi chuyện, mưu kế đều là kỳ mưu diệu kế, làm chuyện không tốt, có kỳ mưu diệu kế gì cũng vô dụng."
Vương Sơn Nguyệt bây giờ cũng coi như là một thành viên trong đội của hắn, Ninh Nghị nói xong những lời này, cười cười nói: "Đương nhiên, mỗi người xem phương pháp của sự việc không giống nhau, nếu ngươi xem như là kỳ mưu, đối đãi như vậy cũng không sao."
"Ta chỉ là có chút hiếu kỳ ngươi đối với Độc Long Cương Cương nghĩ như thế nào thôi."
Vương Sơn Nguyệt dù sao cũng là người trong quan phủ, dù sao cũng có chút sầu lo với người của Độc Long Cương. Ninh Nghị liếc mắt nhìn hắn, hơi suy nghĩ một chút, cân nhắc câu nói.
"Ta là thương nhân, báo thù xong xuôi, cuối cùng vẫn là làm ăn buôn bán. Quan phủ Sơn Đông bên này quản không được nhiều nơi, hơn nữa Lương Sơn đã bị diệt trừ, mặc kệ lần này có giết sạch hay không, thế lực cũng sẽ được gột rửa lần nữa. Thật vất vả mới có giao lưu với nhau, ta hy vọng bọn họ có thể biến thành một tòa thành cũ khác." Ninh Nghị nhìn Vương Sơn Nguyệt Nguyệt., "Chúng ta có quan hệ, sinh ý sẽ rất tốt. Ta biết Vương công năm đó dùng nho học chính đạo trị gia, bất quá ngươi cũng đã nói, Vương gia bây giờ ở kinh thành có thể chưa chắc đã đắc ý, Vương gia các ngươi có danh tiếng có quan hệ, còn có một nhà phụ nữ và trẻ em phải nuôi dưỡng phải bảo vệ, mọi người hợp tác không tệ, ngươi có muốn nhập cổ không?"
"Ta cam đoan sẽ không làm chuyện quá đáng... Cam đoan kiếm tiền. Để cân nhắc một chút?"
Ninh Nghị mỉm cười giơ tay lên, trong giọng nói đầy mê hoặc giống như ác ma thông hiểu lòng người. Vốn dĩ Vương Sơn Nguyệt tới nói những lời này là có chút băn khoăn về địa phương này, không muốn Độc Long Cương Khu biến thành một Lương Sơn khác, nhưng tới lúc này thì không sao., Trong mắt hắn lại đột nhiên hỗn loạn. Trên thực tế, đầu óc hắn tuy có tốt, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục nho gia cực kỳ chính quy, về sau mặc dù bị ép phải ăn người để gia tăng lực uy hiếp của bản thân, trong lòng rất nhiều nơi, kiên trì cuối cùng vẫn là chính đạo nho học.
Nhưng sau khi Vương gia đến kinh thành, chính đạo kiên trì chưa chắc đã khiến gia tộc hưng thịnh. Một nhà phụ nhân mặc dù tuyển thêm vài tên nam tử làm gia đình, nhưng thật sự thì ngoài nhân tình và danh khí của Vương gia lúc trước, Vương gia chưa chắc đã sống tốt. Vương Sơn Nguyệt là nam tử duy nhất trong nhà, bị bức đến mức độ này cũng là tự nhiên.
"Cái gì, cái gì a..."
"A, cuối cùng là chuyện làm ăn, về sau hẵng nói. Yên tâm đi, tuyệt đối không cho ngươi bôi nhọ tiếng nhà. Ta đây Tô gia không có danh tiếng gì, có tên Vương gia, ra khỏi Sơn Đông, quan trên mặt tương đối dễ nói chuyện, nếu không ta còn phải nhờ Tần lão giới thiệu những người khác." Ninh Nghị nở nụ cười, sau đó nhìn về phương xa, ánh mắt đã lạnh xuống. "Nhưng mà, những chuyện này là về sau, giết sạch đám người kia trước rồi nói sau."
Hắn dừng một chút, vỗ vỗ bả vai Vương Sơn Nguyệt, xoay người rời đi. Vương Sơn Nguyệt cau mày đứng ở đó, nhìn phương hướng Ninh Nghị rời đi, xoắn xuýt một hồi.
Thế nhưng... hiện tại ta rất muốn nói...
Hắn chiếm một hồi ở bên ngoài, rốt cuộc cười lên vỗ vỗ trán mình, cảm giác như bị đùa bỡn, hoặc như bị kích động. Nhưng trong lòng hắn, xác thực là có tâm tình muốn cho người ta sống tốt hơn, vẫn luôn nóng hổi, lúc này lại dần dần nóng lên...
Thân thể trần trụi...
Làm hơi thở có dấu hiệu bắt đầu rối loạn, buổi chiều lại bị lưới điện... Tuy nhiên, ta vẫn sẽ cố gắng điều chỉnh ô ô ô.
Không hề đứt đoạn!