Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Nếu ngươi muốn tình báo của Lương Sơn, đã sớm đem bọn họ tách ra thẩm vấn, nói càng nhiều, hà tất phải giết người như thế."
Gió đêm thổi qua dưới mái hiên, xa xa còn có mùi máu tanh bay ra, bên này xem xong đám người Chúc Triều phụng lúc trước sắc mặt cũng không nhiệt tình. Lúc trước Ninh Nghị đối với Chúc Triều tỏ rõ thân phận, sau đó yêu cầu phối hợp, Chúc Triều Phụng đáp ứng là một chuyện, dù sao lúc này Chúc Gia Trang đã không còn đường lui, thêm một người trợ giúp cũng tốt hơn.
Nhưng khi sự tình đã bắt đầu, rất nhiều thứ có thể bình tĩnh lại suy nghĩ, cùng thương lượng. Vấn đề Chúc Long tới không phải không có lý do, chúng phỉ Lương Sơn mặc dù ở bên này xưng là người cứng rắn, nhưng nói bọn họ không tiếc mạng, là không có khả năng. Nếu lúc này thật muốn có tình báo gì, chỉ cần tách ra thẩm vấn từng người một., Đối phương chỉ biết nói cái gì, ngay cả mấy tên đầu lĩnh cũng chưa chắc đã chịu liều chết. Ninh Nghị tập hợp bọn họ trên quảng trường hỏi mới là lý do để đám người này sống sót, Lương Sơn tạo phản, chỉ bằng một chữ nghĩa, làm phản đương trường, ai cũng sợ bị đồng bạn nhìn thấy.
Có điều, hắn chất vấn trực tiếp, bên phía Ninh Nghị trả lời cũng đơn giản.
"Tình báo... Ai cần tình báo của bọn họ. Chúc huynh hiểu lầm rồi." Ninh Nghị cười cười, sau đó chắp tay với Chúc Triều: "Buổi tối còn dài, chúc ông chủ, phiền ngài tập hợp các tiên sinh có thể viết chữ có thể thấy được máu trong trang lại đây. Tới đây xem một chút, học hỏi bọn họ một chút, tra hỏi làm sao chỉnh lý trật tự, sau này sẽ có chỗ hữu dụng."
Lúc này trên người hắn nhuốm máu, khuôn mặt cũng mang theo vài phần lạnh lùng lúc vừa mới giết người, tuy rằng cười ôn hòa, cũng không có bất luận kẻ nào dám khinh thị hắn, chúc triều nhẹ gật đầu. Chỉ là qua một lát, rốt cuộc mới ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Nghị.
"Lôi công tử, ngươi dùng phương pháp này khiến cho hơn hai trăm người bọn họ rời lòng, lão hủ rất bội phục, nhưng cho dù như thế, đối với chiến sự Chúc gia ta có thể làm gì? Ngươi đã là người trong quan phủ, đến lúc này mới biểu lộ thân phận, rõ ràng là muốn đem Độc Long Cương Thương Sứ của ta làm, việc này lão hủ nói có sai không!"
Đây mới là chất vấn chân chính.
Với tư cách là người của quan phủ, ẩn núp lâu như vậy mới lộ diện, rõ ràng là muốn đợi đến khi chiến sự xảy ra, Độc Long Cương hao tổn chiến lực Lương Sơn, quan phủ lại ngồi làm ngư ông đắc lợi. Chỉ là dưới ánh mắt chất vấn của đối phương, Ninh Nghị còn nhuộm đầy máu tươi chắp tay, lạnh nhạt nói:
"Chúc lão bản trong lòng rõ ràng, vậy là tốt nhất!"
Chúc Triều Phụ đột nhiên phất phất tay: "Nếu đám quan phủ các ngươi thật sự muốn trừ trộm, vì sao không ra đại quân đến đây! Hắn đánh Độc Long Cương của ta, ngươi dùng quân đội giáp công, chắc chắn sẽ làm thương nặng bọn Lương Sơn phỉ này! Bây giờ quân đội của Võ Thụy doanh đang ở đâu!"
Chúc Triều phụng chất vấn, Chúc Long cũng đã sát khí đầy người nhìn chằm chằm vào Ninh Nghị. Ninh Nghị nhìn hắn cười cười: "Chúc lão bản ngươi đang nói đùa sao? Vừa rồi còn nói trong lòng ngươi rõ ràng, nhưng bây giờ nói ra như vậy sao? Võ Thụy doanh có thể có chiến lực gì, ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta, hai mặt giáp công? Nếu như bị từng cái đánh nát?, Ta cảm thấy thật sự có khả năng... hoặc là lùi lại một bước, chúng ta thật sự lui lại lần Lương Sơn đột kích này. Chúc lão bản ngươi cảm thấy ba tháng, hoặc là nửa năm sau, hắn sẽ không đến nữa?"
"Nếu hợp lực đều phải bị từng kích phá, vậy bây giờ Chúc Gia Trang ta có thể chống đỡ được bao lâu! Cho dù ngươi muốn Độc Long Cương Cương Khí ta xuất lực, ít nhất trước tiên phải thối lui tai họa lần này cho ta, nếu không mấy ngày sau Chúc Gia Trang ta bị phá, ngươi lại có thể làm ra chuyện gì, lấy tính mệnh Tam Trang của ta tổn hao một chút thực lực của Lương Sơn sao?!"
Hai người đối thoại một phen, Chúc Long bên cạnh ngược lại nghĩ tới điều gì, đột nhiên ngẩng đầu: "Chẳng lẽ các ngươi lấy Độc Long Cương của ta, Vạn gia lĩnh làm mồi nhử, kì thực lại để Võ Thụy doanh đánh lén Lương Sơn? tịch thu của hắn? Nếu thật sự kế hoạch bao vây Ngụy cứu Triệu, cái này cũng nên truyền tin tức đến, vẫn là các ngươi thực sự coi Chúc gia trang ta như kẻ bỏ cuộc đi."
Chúc Gia Trang khó chống đỡ quá lâu, loại cảm giác này mặc dù còn chưa có truyền ra quy mô lớn, nhưng ít nhất mọi người trong Chúc Gia, trong lòng đều biết rõ, bây giờ dùng sức toàn thân cũng muốn bảo toàn bản thân. Nếu quân đội thừa cơ chạy tới Lương Sơn kiếm tiện nghi., Mà đem bọn họ dùng làm kẻ bỏ cuộc, chuyện như vậy trước đây tâm tình của bọn họ có thể tưởng tượng được, nhưng nói thật, chuyện tương tự như Võ Thụy doanh thật không phải không làm được. Bất quá, hắn hỏi xong như vậy, Ninh Nghị lại nhịn không được nở nụ cười.
"Cũng không phải là chê mình chết không đủ nhanh, ai lại đi làm loại chuyện này..." Hắn đưa tay nhéo trán, "Ha ha... Chính diện đánh cũng đánh không lại, liền chạy đến xét xét nguồn gốc người ta, bức người ta thành Ai binh. Người ta tạo phản, cũng là người nhà có người nhà, một khi xảy ra loại chuyện này, một khi xảy ra loại chuyện này., Bên ngoài hơn hai vạn người không nói tới việc vượt qua đám hán tử thực sự ở phương Bắc kia, ít nhất chính diện giết vào Võ Thụy doanh là không có vấn đề gì. Nửa năm tới, hắn có thể quét ngang nửa Sơn Đông. Đến lúc đó, Tống Giang muốn làm hoàng đế, đây sẽ là nhóm thủ hạ mạnh nhất của hắn, hắn sẽ nắm tay chúng ta để cảm tạ chúng ta..."
Hắn cúi đầu cười, nói xong những lời này, lại ngẩng đầu lên, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống.
"Ta không quanh co lòng vòng, chúc lão bản, tiếp theo ta thành tâm thành ý giao cho ngươi. Võ Thụy doanh ta có thể điều động, nhưng đại chiến nhiều lắm chỉ có một lần, chiến lực của bọn họ, ngươi rõ ràng. Bất kể là đi Lương Sơn sao chép, hay là hai mặt giáp công giải vây Chúc Gia Trang, vấn đề đều không giải quyết được. Lương Sơn trở lại, các ngươi nhất định phải chết."
"Nhưng quân đội không đến, Chúc gia trang ta hiện tại có thể sẽ chết!" Chúc Triều nhìn hắn.
"Ít nhất ta cũng chết cùng ngươi." Ninh Nghị lạnh nhạt đáp: "Bọn họ không chết, chúng ta chỉ có một cách, lần này bảo người Lương Sơn chết ở đây, một lần là đánh tan bọn họ, bình định."
Chúc Long quát: "Ngươi nói mớ gì vậy!"
"Đúng là mơ thôi!" Ninh Nghị phất tay, Chúc Long gần như là phản xạ có điều kiện lùi lại nửa bước, cho rằng tên điên vừa rồi trong sân lại nổi giận đả thương người, "Võ Thụy doanh tham sống sợ chết, các ngươi chẳng phải là không có trách nhiệm quan phủ hay sao! Nếu ngươi nói đánh Lương Sơn đây là trách nhiệm, không sai, ngươi mắng bọn chúng đi! Có ích lợi gì chứ! Nhưng bây giờ... Chúc lão bản..., Ngươi biết phải hiểu, Lương Sơn bất tử, cái chết nhất định là các ngươi, hiện tại ta muốn hỏi một câu, nếu như Độc Long Cương Chi vây giải, mà thật có thể đẩy Lương Sơn vào chỗ chết, các ngươi có nguyện ý xuất binh hay không, thật sự đánh một lần..."
Ninh Nghị nhìn hắn, sau đó nói: "Ta không thể trị được đám binh lính bên Võ Thụy doanh kia, chỉ có thể dựa vào các ngươi."
Chúc Triều nịnh nọt: "Chẳng lẽ... ngươi thật sự có biện pháp?"
"Chỉ là có khả năng, ta đã làm rồi." Ninh Nghị ý bảo tiểu viện bên kia: "Có khả năng hay không, Chúc lão bản ngươi có thể tự xem, trong vòng ba ngày không có hiệu quả... Dù sao ta cũng sẽ cùng các ngươi chết ở đây. Ta giết những người này, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta, Chúc gia cũng vậy, cho dù các ngươi đối xử tốt với bọn họ, bọn họ cũng nhất định sẽ giết hết Chúc gia... Sự tình hai vị tự mình nghĩ, ta đi về rửa mặt trước một chút."
Ninh Nghị nói xong, đi qua bên cạnh phụ tử Chúc gia, Chúc Long suy nghĩ một chút, quay đầu lại không nhịn được nói: "Ngươi thật sự cảm thấy việc này hữu dụng sao? Cho dù ngươi hỏi ra tất cả sự tình, cho dù ngươi có thể đem toàn bộ bọn họ đến bên chúng ta thì có thể làm được gì, nhiều lắm là hơn một trăm người đi! Ngươi cho rằng bên Lương Sơn bên kia sẽ không có biện pháp nào sao? Ta nói cho ngươi biết, bọn họ nếu nói dối chút, ngươi cũng không nhất định phải tra ra được!"
Trong ánh đèn, Ninh Nghị quay đầu lại cười cười.
"Thành thật mà nói, Chúc huynh ngươi nghĩ sai rồi, bọn họ không nói thật, không tới chỗ chúng ta thì..." Hắn giang tay ra, ánh mắt lạnh lùng, gằn từng chữ một: "Ta đều như vậy. Không sao cả."
Thân thể trần trụi...
Đêm dần sâu, trên chiến trường tràn ngập mùi máu tanh, thi khí, khí tức bị đốt cháy.
Nhiệt độ mùa hè cao, khí tức lưu lại liên tục từ khi chinh chiến đến nay, trong khí trời như lồng hấp này, đã trở nên rất khó ngửi, trên con đường nhỏ phụ cận Chúc Gia Trang, Hỗ gia, từng đội lặng yên không tiếng động tiến lên, tầm mắt đã tận nơi, là ánh lửa chúc mừng quân doanh Lương Sơn.
Thỉnh thoảng trong đội ngũ vang lên tiếng khóc.
Chiến đấu giữa ban ngày không thể so sánh được với trận địa chiến với quy mô lớn, tử thương thảm trọng như vậy, nhưng đi tới đi lui sẽ lưu lại thi thể không kịp thu thập. Đến ban đêm, khi Lương Sơn Nhân không còn tới tập kích, người trong thôn sẽ ra ngoài tận lực chở thi thể trở về, đồng thời thừa dịp đêm tối này, tiếp tục trải thêm thẻ tre, bẫy rập, Thiết Tiêu, để chờ đợi ngày mai chiến đấu, càng có nhiều không gian di chuyển hơn.
Đương nhiên, chuyện như vậy ban đêm cũng không có chút trở ngại nào, Lương Sơn bên kia nhân thủ sung túc, ngẫu nhiên sẽ có ba năm trăm tướng lãnh thừa dịp đêm tối tập kích, cho dù không chiếm địa lợi, dựa vào sĩ khí dâng cao, cũng có thể giết chết binh sĩ trong trang tứ tán. Buổi tối, còn có không ít phụ nhân ra ngoài nhặt xác không ít., Nhưng sau mấy lần trùng kích, có tên bị giết người, có tên bị bắt làm tù binh, bắt về quân doanh bên Lương Sơn, nếu buổi tối tới gần một chút, có khi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ, mấy hán tử trong trang không chịu nổi sỉ nhục bực này, thừa dịp đêm tối xông vào quân doanh Lương Sơn, còn chưa tới, đã bị bắn chết toàn bộ.
Mấy đêm qua, bọn người Kính Đình Ngọc quy định cho dù trang hộ ra ngoài thiết lập bẫy rập, cũng không cho phép nửa đêm chạy loạn, đi ra ngoài nhặt thi thể, cũng tận lực là nam hoặc là lão ẩu. Bất quá trong mấy ngày này, bên kia đã không còn tiếng khóc, nghe nói Quan Thắng Lương Sơn., Lý Tích và các thủ lĩnh tuần tra quân doanh, cho rằng bọn họ làm loạn quân doanh, ức hiếp phụ nữ và trẻ em cũng làm hỏng thanh danh hảo hán Lương Sơn, đem những phu nhân bắt được kia một đao giết chết toàn bộ, thi thể ném ra khỏi quân doanh, cũng miễn cho các nàng phải chịu nhục.
Chiến tranh tiến hành mấy ngày, ngay cả nhà cái đi ra vào ban đêm, có một số cũng bị thương, nhìn xa xa cảnh tượng Lương Sơn quân doanh. Trong đám người, có người lại nói đùa vài câu, nhưng đa số đều đã trầm mặc xuống., Cắn răng đặt ràng buộc trên đường, cắm từng cây từng cây thẻ trúc, chờ ngày sau có thể phát huy tác dụng. Địa phương lớn, nhân thủ không đủ, làm những chuyện này cũng là hơn không có, bọn họ có thể làm, chỉ có bấy nhiêu thôi.
Trong gió thê lương, có đôi khi sẽ quanh quẩn tiếng khóc của nữ tử, đó là những cô gái mà người nhà đều đã chết hết, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, tinh thần hơn phân nửa cũng đã sụp đổ, nửa điên mất rồi. Nữ tử như vậy nhất định phải đi ra, trang nhân cũng không ngăn được., Thân ảnh cô đơn ở trong đồng ruộng, trong rừng cây lắc lư, mọi người tận lực quan sát, hi vọng các nàng có thể sau khi tìm không thấy thi thể mà hết hy vọng. Nếu sau khi bố trí xong cạm bẫy vẫn còn dư dả, liền mang các nàng về trang trang, nếu như chạy mất, chỉ có thể chờ các nàng rơi xuống chết cho tốt.
Sinh gặp thế đạo như vậy, đối với chuyện này trắc ẩn cũng là trắc ẩn không qua, người điên, không có người nhà, cũng chẳng khác nào chết rồi. Mà trong quân doanh Lương Sơn ở đầu quân doanh kia, cũng không có bao nhiêu người động dung đối với chuyện này, hoặc có chút xúc động, nhưng thấy được nhiều, trong lòng liền thấy bình thường, uống nhiều chén rượu ăn thịt, cướp của người nghèo, giảng nghĩa khí với huynh đệ, thay trời hành đạo, chẳng lẽ làm như thế còn không thể coi là hảo hán sao.
Có người có dã tâm, có người kịp thời vui vẻ, có người hưởng thụ khoái cảm giết người, có người lại cảm thụ được vinh quang của lực lượng, có người lại cảm thấy thời khắc sung sướng từng chút một ép địch nhân về phía vách núi, chiến đấu mấy ngày liền, mặc dù cũng có tổn thương, khí thế và sĩ khí bên Lương Sơn đã như mặt trời ban trưa. Thừa dịp đêm, liền có một tên tướng lĩnh dẫn binh sĩ dưới trướng cười to đi ra ngoài, khiến đám sâu kiến bố trí cạm bẫy kia có chút kinh hỉ.
Trang hộ bị đánh tan chạy về Chúc Gia Trang, Chúc Long liền dẫn người ra ngoài tiếp ứng những người chưa quay về, trong bóng tối có tiếng cười cùng binh tốt Lương Sơn hò hét. Trong quảng trường nhỏ hỗn loạn cùng màn đêm như vậy, sân nhỏ trong sân nhỏ., Hơn hai trăm người Lương Sơn đã giảm bớt một nửa, ngẫu nhiên thi thể cũng có người bị lôi từ trong phòng nhỏ ra ném đi. Nhưng tỷ lệ đã giảm bớt rất nhiều, một trăm người bị thẩm vấn, chẳng qua là bị giết tám chín người.
thẩm vấn như vậy, thời gian liền trở nên tương đối dài, sau khi hỏi xong tù binh liền cho người mang đi từ cửa sau, tùy cơ giam vào một gian phòng nhỏ, mỗi gian phòng nhiều nhất là ba năm người, cho đồ ăn, hơn nữa không cho nói chuyện, buổi tối này nhắm vào hai trăm người thẩm vấn, kỳ thật còn không chỉ một lần này.
Vương Sơn Nguyệt đi qua gian phòng, nghe bên trong truyền ra câu hỏi và hồi đáp, hắn lúc này cũng đã hiểu đại khái hình dáng của mọi chuyện. Vấn đề ban đầu cơ bản là tên, nguồn gốc thế nào mà vào Lương Sơn, dưới trướng một gã đầu mục nào đó của Lương Sơn, có quen biết một ít người nào, sau đó là vấn đề cơ bản của rất nhiều tình báo về Lương Sơn, cùng với việc chính bọn họ khai báo bí mật gì đó.
Ở giữa, sẽ có người chịu trả lời, có người nói dối, có người lại là Lương Sơn cứng rắn, lựa chọn ngậm miệng không nói, nhưng mặc dù là như vậy, sau khi tiến vào phòng thẩm vấn, bên này cũng không cưỡng cầu, chậm rãi mài mòn thời gian, đưa hắn vào trong phòng giam nhỏ phía sau ba năm người tụ tập. Mà trong những người như vậy, chỉ có một số ít người bị tiện tay giết chết, ném thi thể ra ngoài.
Một phần " đáp án" được giao ra, đưa tới một cái phòng nhỏ ở lầu hai bên sân nhỏ, từ khi thay quần áo mới tới nay, Ninh Nghị vẫn một mực ở trong phòng này, quy hàng từng phần đáp án này, làm tư tưởng, so sánh, lại chỉnh lý ra vấn đề mới nhằm vào một người nào đó. Toàn bộ công việc này vô cùng lớn, vốn dĩ đám người Vương Sơn Nguyệt, Tề tân Hàn đã từng hỏi qua không cần hỗ trợ, nhưng đáp án đó là lắc đầu.
"Lần đầu tiên làm chuyện này, chỉ sợ còn có chút phiền phức. Ta làm xong lượt này đã, về sau còn phải nhờ mọi người hỗ trợ..."
Trong những vấn đề này và đáp án, Vương Sơn Nguyệt cũng đã nhìn ra một chút. Ví dụ như trong vấn đề đặt ra có lẽ sẽ có một chút vấn đề hư cấu, hỏi thăm Lương Sơn bên kia cửa Đông có một con đường nhỏ hay không, có thể dùng để hành quân đánh lén. Vấn đề này bản thân là không tồn tại, nhưng căn cứ vào câu trả lời của đối phương, lại có thể nhìn ra tâm tư của người này, có lời thẳng thắn nói không biết, có nói không có, có có có có có nói có, mà lại viết nên nét đẹp.
Như thế hơn hai trăm phần đồ vật, từng phần nhìn qua, lại tới tới tới lui đối chiếu. Tiếp theo, là lần thẩm vấn thứ hai cùng hai lần đối đáp, chuyện một ít người nói dối bị chỉ ra, có một số người thì không. Sau khi hỏi xong, mọi người đã ngủ sáng sớm, Ninh Nghị bắt đầu năm ba người một nhóm triệu tập tù binh, ở trong phòng nhỏ nói chuyện với bọn họ.
Lời nói lần này, cũng không sai biệt lắm.
"... Lần này các ngươi tạo phản, thời gian chọn cũng không tệ, nhưng triều đình đã không thể dung nạp các ngươi loại chuyện này... Lần này tới, ta là tiên phong, Võ Thụy doanh đã xuất động... tin hay không đều tùy các ngươi, nhưng tiếp theo sẽ như thế nào, ngươi có thể tự mình đi xem... Ta cho các ngươi một con đường sống, là muốn các ngươi giúp ta làm một số việc., Sự tình đã làm, các ngươi sẽ được đặc xá...Tư liệu của các ngươi đều ở đây, ta phụng mệnh từ đương kim Hữu tướng mà đến, những thứ này đều là phần thưởng của các ngươi sau khi làm việc... Đương nhiên nếu không làm cũng được, nhưng lúc các ngươi binh bại như núi, sẽ xảy ra chuyện gì, ta nói không chừng..."
Những lời này trong mắt Vương Sơn Nguyệt phần lớn là nói dối đe doạ, nhưng vẻ mặt của Ninh Nghị là đương nhiên. Sau khi nói xong, lại âm thầm tuyên bố nhiệm vụ cho mỗi người, có một số cho dù là phái cứng rắn, cái gì cũng không nói, cũng bị gã đóng lại chốc lát, sau đó lại kéo người về.
Trên thực tế, Chúc Triều Tôn cũng đang quan sát tình huống bên này.
Sự tình phát triển trong đêm, công tử tên là Lôi Phong bên này đèn đuốc sáng đêm không ngủ, trên thực tế từ lần thứ hai thẩm vấn xong, hết thảy mọi chuyện xảy ra, cơ hồ đều là một mình người trẻ tuổi này làm. Đối với toàn bộ quá trình diễn ra như thế nào., Chúc Triều Phụ giống như là nhìn hiểu được cái gì, nhưng lại không cách nào lý giải hoàn toàn. Nhưng mà sau đó gặp mặt năm người, hắn kinh ngạc, người trẻ tuổi lãnh khốc này cơ hồ đã nhớ kỹ tin tức của từng người, chỉ cần là bọn họ đưa ra đáp án có thể thuận miệng nói ra.
Hắn cũng không biết loại hành hạ hơn hai trăm người này có thể có tác dụng gì. Nhưng cả đêm qua một vòng lặp đi lặp lại, không ngừng chút nào, quả thực giống như một cái phường nước to lớn và kỳ dị, mấy cái sân trong hôn ám lại giống như một con cái, nó đang cắn nuốt thứ gì đó, nhai nuốt, sau đó... muốn nhổ ra một thứ kỳ quái nào đó.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thần Vụ nổi lên, bên ngoài lại xảy ra chiến tranh, mấy cái tiểu viện này cuối cùng kết thúc một giai đoạn. Ninh Nghị đi ra khỏi phòng, dùng nước lạnh đắp mặt, cả đêm hắn không ngừng quy nạp, suy nghĩ, đến sau đó thì không ngừng nói chuyện, nhưng vào lúc này, trên mặt hắn cũng không có bao nhiêu mệt mỏi, một chút tiều tụy ngược lại khiến đôi mắt kia càng thêm sắc bén thâm thúy.
Đi ra ngoài gặp Chúc Triều bái, cầu đình ngọc, Chúc Long Chúc Hổ Bưu bọn người. Sau khi nói xong những gì nên nói, Lương Sơn binh tốt bị nhốt trong phòng giam nhỏ bắt đầu được gọi ra, cưỡng lệnh mặc vào binh phục Lương Sơn lúc trước, có người bị áp giải vào trong bao tải, có người bị áp giải đến cửa nhà của Chúc Gia Trang.
Tháng sáu sơ, sáng sớm, Lương Sơn binh tướng lại một lần nữa tới khiêu chiến, sau đó, tiếng giết nổi lên bốn phía, trong một ngày này, người Chúc Gia trang đã không còn sức quay về trời làm ra động tác quỷ dị, biết buổi trưa, mới khiến cho Ngô Dụng chú ý, lúc đó, bọn họ đang thương lượng chuyện tấn công Lam Châu cùng với Độc Long Cương Cương Cương hậu phó như thế nào để chúc mừng.
Trên một con đường ở Chúc Gia Trang, trong sương sớm, ba người bị đổ ra bao tải, ném vào trong ruộng.
Cửa Đông Chúc Gia Trang, Lưu Phú cùng với hai tên lính Lương Sơn bên cạnh không biết gì đều bị đẩy tới, có người lấy bùn ném bọn họ, phía trước có người mở cửa trại ra.
"Cút đi!"
Có người đá phía sau mông bọn họ mấy cái, bọn họ đi tới phía trước, phịch một tiếng. Lúc ba người quay đầu, cửa lớn của Chúc Gia Trang ở phía sau bọn họ ầm ầm đóng lại, ba thanh binh khí bị ném xuống từ trên cửa trại. Ngẩng đầu, sương mù phía trước chuyển sang mỏng manh, tự do gần ngay trước mắt.
"Các ngươi... Muốn Ly gián lão tử..." Không biết nơi nào có người mắng, nhưng trên chiến trận vang lên tiếng sát phạt, cuối cùng, bọn hắn chỉ có thể đi về phía Lương Sơn bên kia.
Trên tường phía ngoài của tòa nhà, đám người Chúc Triều nhìn cuộc chiến bên ngoài, bên cạnh, một người trẻ tuổi tên Lôi Phong đang vuốt ve mặt mình trong gió sớm.
"Phù... Hạt giống ác ý đã được thả ra, chờ nảy mầm đi... chúc ông chủ, ta đi ngủ trước..."
Mọi người nhìn thân ảnh của hắn lung lay xoay người đi xa, có tiếng ca trầm thấp cổ quái từ trong gió truyền tới.
"Ở chỗ kia... Bên trái đùi phải... Rừng rậm màu đen... Bọn họ nghịch ngợm vừa thông minh, hoạt bát vừa lanh lợi, bọn họ tự do tự tại sinh hoạt trong rừng rậm lớn đen kịt... Cộc cộc đã quên hát thế nào rồi..."
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Chiến sự trong gió không ngớt, chém giết đầy đất, khói bụi và máu tươi còn dâng lên.
"... Mẹ nó... Đây là ai vậy..."
Thân thể trần trụi...
Dung: Ca khúc Vô Tiết do học viên giản ngôn tạo thành. Số 230 bắt đầu tăng gấp đôi vé tháng, sáng nay còn hơn lúc rạng sáng, đang sửa chữa, sau đó... ích kỷ đã ra tay, chúng ta cũng nên ra tay thôi.