Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ánh trăng rơi xuống, mặt trời mọc lên. Buổi sáng, trong sân của Văn Hội Lâu, có một chút khí tức nặng nề.
"... Những thứ này, không phải bây giờ phải làm, nhưng ít nhiều có chuẩn bị cũng tốt... Chưởng quầy mới, nhìn thế nào mới biết, các ngươi kỳ thật hiểu người ra sao, tạm thời chỉ cần, không có kinh tài tuyệt diễm, quan trọng nhất là có thể đem chuyện giao phó làm được. Có cái này, tương phủ bên kia sẽ hỗ trợ, cũng không cần quan tâm quá nhiều... Ta rời đi trong khoảng thời gian này, chỉ cần hết thảy tuần tự làm, đến lúc trở về, sẽ có một hình thức cơ bản..."
"...Các ngươi... tương ứng lẫn nhau, Tương Phủ nhiều đi bái phỏng, cùng Tần phu nhân, cùng Vân Nương vãng lai không được đứt đoạn. Tần phu nhân không nói, vị kia Vân Nương, kỳ thật rất nhiều vật phẩm của Mật thám ti đều là do ả ta bắt tay, trước tiên thay Tần Tương xử lý một cách nghiêm ngặt, đương nhiên, các ngươi cùng ả như thường lui tới, cũng chính là như vậy..."
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Ninh Nghị, Vân Trúc và Cẩm Nhi ngồi ở trước bàn, giải thích một chuyện cọc gỗ. Cẩm Nhi nói: "Ngươi nói ngày mai sẽ đi, bỗng nhiên đổi thành hôm nay, có phải chuyện tối qua... sẽ có phiền toái không?"
Ninh Nghị cười lắc đầu: "Phiền phức đương nhiên là có, nhưng không phải như ngươi nghĩ. Chuyện tối hôm qua Thái Úy phủ không có lý lẽ, cũng không dám thật sự động thủ với ta, nhưng một khi phía trên đè xuống, bắt đầu điều tra. Thời gian mười ngày nửa tháng ta có thể phải ở lại chỗ này, thời gian không đợi người, cho nên ta ra khỏi thành trước rồi nói sau. Mặt khác, Hữu Tướng phủ bên kia sẽ đè xuống."
Tối hôm qua, Chu Hải đột nhiên ra tay khiến Ninh Nghị không có thời gian chuẩn bị trước. Nhưng mấy người là trung tâm của Mật thám ti, đối phương làm ra chuyện như vậy, Ninh Nghị cũng không lo lắng đối phương là đồng đội heo thuần túy.
Sự tình ban đêm lặp đi lặp lại, người Sùng Vương phủ chạy tới, Ninh Nghị che chở nửa người máu tươi, quần áo bị xé rách Chu bội đi ra, Sùng Vương Chu Ngọc giận tím mặt, rút đao truy sát Cao Mộc ân thê thảm thê thảm nửa con phố. Trong thời gian này Lục Khiêm chỉ có thể che chở Cao Mộc Ân chạy trốn., Hai tên thị vệ phủ Thái Úy bị Vương gia đánh chết dưới lửa giận, Lục Khiêm không dám tránh quá, cũng trúng mấy chiêu, bị đánh cho đầu rơi máu chảy, khi Cao Cầu vội vàng dẫn người chạy tới, khóc lóc kể tội đáng chết vạn lần, sự tình cũng đã bị điều động.
Chuyện kế tiếp, Thành Chu Hải đã chuẩn bị lâu như vậy, chắc sẽ không xảy ra sai lầm quá lớn. Nhưng Ninh Nghị là một trong những người bị cuốn vào, không muốn ở lại, phải sớm rời đi. Tối hôm qua trở về, chuyện gã sắp xếp nói với Tiểu Kiệt nửa đêm, sáng sớm hôm nay bắt đầu dặn dò Vân Trúc, Cẩm nhi. Sự tình bỗng nhiên sớm một ngày, trong lòng hai bên tuy rằng có nhiều lời, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút không nói ra được.
Mà vào lúc này, trong thư phòng Hoàng cung, vị thiên tử trẻ tuổi hơn ba mươi tuổi, cũng đang ngã vật trước mắt có thể nhìn thấy, đối mặt với Thái úy Cao Cầu dưới mặt đất phía trước nổi giận.
"Khốn kiếp! Cao Cầu! Trẫm thật sự là nhìn lầm ngươi, ngươi dạy con vô phương, loại chuyện này đều đã cho trẫm làm ra rồi!"
Hắn ném một cây đèn Lưu Ly xuống đất, chửi ầm lên.
"Chất nữ của trẫm! Tới đây chúc thọ Thái hậu! Ở kinh thành này, dưới chân thiên tử ta gặp phải chuyện như vậy! Hoa nở quá tuổi! Sáng nay Thái hậu tức giận, trẫm làm sao làm đứa con này, làm sao làm vị thúc thúc này! Cao Cầu! Ngươi cho rằng trẫm thưởng thức ngươi là ngươi có thể coi trời bằng vung rồi!"
Cao Cầu quỳ dưới đất khúm núm, liên tục xưng tội, chỉ là cuối cùng thoáng biểu lộ ra nghịch tử kia có thể là bị hãm hại, lời còn chưa nói hết, một cái chén đĩa lại ném vỡ ở trước mặt hắn.
"Trụ hãm! Cao thái úy! Con trai kia của ngươi có đức tính gì, cho rằng trong Biện Lương thành còn có ai không biết sao! Ngươi cho rằng trẫm cả ngày ngồi trong cung này, liền thật sự không biết thế sự Lê dân thế sao? Con trai ngươi, ác tích loang lổ, trẫm không giết nó, là niệm tình công lao của ngươi Thái úy này. Nhưng bây giờ ngươi còn dám ở trước mặt trẫm kêu oan?"
"Tội thần không dám..." Cao Cầu không dám giải thích nữa. "Nghịch tử kia phẩm hạnh không tốt, là tội thần dạy bảo vô phương, lần này trở về, nhất định sẽ nghiêm trị hắn, tuyệt đối không nhân nhượng..."
Bên này khúm núm, lửa giận phía trên khó thở mắng một hồi, vừa rồi quát hắn cút đi. Chỉ là sau khi Cao Cầu rời đi, người cung đi vào quét dọn mảnh vỡ rác trên mặt đất, Thiên Tử Chu Ngọc ngồi ở sau bàn sách, biểu lộ lại là nửa điểm tức giận vừa rồi cũng nhìn không ra, thậm chí đưa tay chỉnh lại hệ thống của Vương miện.
Nữ tử mặc cung trang hoàng hậu bưng canh từ phía sau đi tới, cười nói: "Bệ hạ thật nóng nảy nha."
"Đứa con kia của hắn lộn xộn vô cùng, không đến mức dám xuống tay với quận chúa. Trẫm không biết người sau lưng ra tay là ai, nhưng thua thiệt này, hắn phải cho trẫm ăn." Nam tử mặc hoàng bào sắc mặt trầm ổn thong dong: "Văn thần võ thần, trung thần trêu thần, có thể gây chuyện cũng có lợi., Dù sao đứng đầu trọng chế cân nhắc, trẫm không quan tâm lần này là ai giở âm mưu, nhưng liên lụy hoàng thất, nếu trẫm còn giúp Cao Cầu nói chuyện, vậy hắn nhất định phải chết. Trẫm mắng hắn, chính là cứu hắn, hắn sẽ hiểu... Hoàng hậu ngươi nói gì?"
"Bệ hạ thánh minh. Chẳng qua, lần này rốt cuộc là ai đã cuốn vị quận chúa nhỏ kia vào, chẳng lẽ thật sự không cần biết rõ ràng?"
"Hiểu rõ thì thế nào?" Hoàng đế mỉm cười, nhận lấy bát canh từ tay Hoàng hậu, uống một ngụm kẹo nước: "Trong tông thất, tuy là thân tộc của trẫm, nhưng hơn phân nửa ngu dốt, mà trong ngoài triều đình, đều là người thông minh muốn chơi. Khi nào bọn họ bị cuốn vào, khi nào lại bị trục xuất ra., Ngay chính bọn họ cũng chưa chắc đã hiểu rõ, nếu mỗi người bọn họ đều bị lợi dụng, trẫm còn phải nhúng tay vào, há chẳng phải mệt chết sao? Đại sự trong thiên hạ, trẫm rất quan tâm, về phần tranh đấu trong triều đình, chân tướng thế nào, trẫm không có tâm lý để biết, chỉ cần bọn họ cân bằng là được rồi."
Chuyện xảy ra đêm qua, đối với rất nhiều người mà nói thì liên quan đến tính mạng bản thân, nhưng đối với Hoàng đế mà nói, chỉ giống như tiếng chuông gió nhỏ xuyên qua mái hiên hoàng cung, trong nháy mắt liền bị nhấn chìm trong gió.
Buổi trưa hôm qua, Ninh Nghị đi vào phủ Sùng Vương, tới sân nhỏ nơi Chu Bộ đang ở hiện tại. Thiếu nữ trên đầu quấn băng vải đang chờ hắn dưới mái hiên. Trong lúc đánh nhau hôm qua, Chu Bội muốn đặt cao tại chỗ chết với Mộc Khôi., Cao Mộc Ân bị chém mất hai ngón tay, kêu cứu chạy trốn, cũng cố gắng phản kích, khiến cho Chu Bội bị thương chút, nhưng băng bó như vậy, tuyệt đối là dùng để kiếm người cảm thông. Chỉ là băng vải quấn trên cùng một chút mùi thuốc, cũng làm cho thiếu nữ trước mắt lộ ra đặc biệt kiều nhược.
"Tại sao phải làm loại chuyện này?"
"Chu Bội mau trở về đi, muốn giúp lão sư làm chút chuyện. Chuyện này... Trước sau Chu Bội đều nghĩ qua, hy vọng trước sau không gây thêm phiền toái quá lớn cho lão sư."
"Không sao. Chỉ là ngươi mới mười lăm tuổi, không nên mạo hiểm loại này, cũng không nên liên lụy vào những chuyện này... Cũng không nên tùy tiện tin tưởng người."
Ánh nắng tươi sáng tươi đẹp, hai người ngồi xuống một chỗ râm mát trong sân, sắc mặt Chu Bội ửng đỏ cười cười.
"Thật ra... Về là phải kết hôn, có thể làm chút việc cho sư phụ lúc trước. Quan trọng nhất là có thể làm loại chuyện này, đối với bản thân Tiểu Bộc mà nói, cũng là... cảm thấy rất có ý nghĩa."
Lúc trước nàng tự xưng là "Chu Bội", lúc này mới biến thành "Tiểu Bội", Ninh Nghị nghe nàng nói, nhìn vẻ mặt của nàng, mơ hồ cảm thấy sau chuyện hôm qua, thiếu nữ trước mắt tựa hồ có chút khác biệt, giống như đã hạ quyết định, đạt được lĩnh ngộ nào đó.
"Quyết định kết hôn tốt chứ?"
"Ừm." Vẻ mặt của Chu Bội hơi ảm đạm, sau đó lại cười rộ lên: "Dù sao... cũng kéo không nổi nữa rồi. Còn chưa tìm được cảm thấy... Nam tử thích hợp, nhưng lúc nào cũng phải đối mặt, kéo dài cũng không phải biện pháp, lão sư ngươi nói xem?"
"Làm việc cũng không tốt, nhưng ngươi có thể nghĩ thông suốt, tùy ngươi vậy."
Chu Bội cười nói: "Đúng rồi, lão sư và Quỳ Nhi sư nương, lúc trước có hình dáng gì vậy?"
"Không phải ngươi luôn biết sao?"
"Biết một chút, lão sư có thể nói với Tiểu Bội không?"
Thần sắc trên mặt tiểu quận chúa có chút ước mơ, Ninh Nghị suy nghĩ một chút: "A, chúng ta a, lúc mới thành thân, kỳ thật cũng không nhận ra, ta bị đánh đầu, nàng chạy trốn hôn..."
Hắn nhớ lại những chuyện kia, kể lại chuyện giữa thê tử và Chu Bộ: "Kỳ thật... Chỉ cần mỗi người đều nguyện ý thành tâm một chút để biết rõ, giữa nhau, cuối cùng vẫn có thể tìm được chỗ tốt, ta cảm thấy nơi này đã có trụ cột chung, sau khi ngươi trở về, cũng không cần quá bài xích cuộc sống của người khác. Người cùng quan hệ thế nào, ít nhất có một nửa lý do, là ở trên người ngươi."
"Ừ." Chu bội gật đầu. Đợi đến khi Ninh Nghị muốn rời đi, nàng đưa Ninh Nghị đi tới cửa sân, cố gắng cười: "Lão sư."
"Hả?" Ninh Nghị quay đầu lại.
"Sau này chúng ta... liệu có gặp được không?"
"Khả năng gặp được sẽ không nhiều lắm." Nhìn thiếu nữ đứng cách hai bước, Ninh Nghị cười nói: "Sau này có lẽ ngươi đang ở Giang Ninh, ta ở Biện Lương, nhưng kiểu gì ta cũng sẽ trở về, ngươi cũng có thể đi lên. Duyên phận thầy sinh, chỉ cần có lòng, sẽ không cắt đứt toàn bộ."
"Ừm... Lão sư bảo trọng." Bà ta nhìn Ninh Nghị nói xong câu này, cúi người xuống, một phúc thật sâu. Đó là lễ tiết của sĩ nữ hoàn mỹ, dưới ánh mặt trời, Ninh Nghị cảm thấy như nước mùa xuân.
Quả nhiên... Mình có thể dạy không ra đệ tử như vậy...
Hắn nghĩ như vậy, sau đó rời khỏi vương phủ.
Sau khi thân ảnh Ninh Nghị rời đi, Chu Bội ngồi dưới tàng cây trong sân, đợi mặt trời ngả về phía tây. Có một số việc nàng không nhìn thấy nhưng trong lòng lại có thể biết lúc mặt trời hơi giảm., Nhóm xe ngựa của Ninh Nghị ở một bên gò đất ngoài thành nói lời từ biệt với người khác, Vân Trúc và Cẩm nhi không tới, Tiểu Hống cũng được để lại trong thành. Lúc này trong lòng nó vẫn còn đang khóc lóc mà sửa sang lại hành lý cho nhóc tỳ: "Tướng công, ngài không thể mang ta theo được sao..." Trong lòng có chút nước mắt.
Lần này đi Sơn Đông, ngoại trừ vài tên thị vệ có thân thủ không tệ trong phủ, ba huynh đệ Tề gia, Tô Văn Huyên, còn Tô Yến Bình thì được ở lại Biện Lương tiếp ứng, đợi sau khi đàn nhi lên mới có thể đến Sơn Đông báo tin cùng với hắn.
Cảm giác đám người hòa thượng Minh Tổ, Nghiêu tổ Niên, Thành Chu Hải đi ra tiễn đưa. Không lâu sau, một chiếc xe chạy tới, đi ra là Tần Tương Nguyên, nói chuyện với Ninh Nghị một bên.
"Chuyện của Lương Sơn không dễ dàng, ta biết ngươi nóng lòng báo thù, nhưng nếu như không thể giải quyết thì cũng không sao. Ở đây không có ai dám nói mình có thể giải quyết được mối họa Lương Sơn, tính tình Sơn Nguyệt cực đoan, nếu có khả năng... Ngươi nhìn hắn chút."
"Biết." Ninh Nghị gật đầu. "Vân Trúc, Cẩm Nhi, Tiểu Bồng, còn có đàn nhi cần tới. Bọn họ rất quan trọng với ta, nhờ ngươi rồi, bình thường ta không sợ gì. Nhưng sau chuyện lần này, hi vọng Cao Mộc ân sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Lão phu hiểu việc này quan trọng, sẽ bố trí nhân thủ phòng bị chưa hiểu. Việc này do Kỷ Khôn xử lý, hắn làm việc kín đáo nhất, lập tân có thể yên tâm. Bên trong Biện Thành, không ai động vào được các nàng." Tần Tương Tố dừng một chút, "Kế hoạch lần này của Chu Hải.", Xác thực có chỗ khả thi, lão phu trong bóng tối cũng cho phép, khả năng làm cho lập Hằng có chút trở tay không kịp, lão phu sẽ phụ trách giải quyết sự tình sau này. Tính cách của Chu Hải, không phải là không tốt, nhưng vẫn thiếu tôi luyện, sau đó đại khái sẽ để cho hắn đi phương Bắc phụ trách lương thực..."
"Ách... Ha ha..." Ninh Nghị cười phá lên: "Xem ra hắn không giết được Cao Mộc ân rồi..."
"Nếu Thái úy xuống đây, đối với hoa nở này quá tuổi, lão phu cũng sẽ thuận tay giết hắn..." Tần thừa thở dài một hơi, lắc đầu.
Không lâu sau, từ biệt mọi người.
"Tự tin nhân sinh hai trăm năm, sẽ bị nước đánh ba ngàn dặm, trên người chư công đều có chuyện quan trọng cần làm, trở về đi... Bảo trọng."
Xe ngựa vung roi, rời Biện Lương, đi về hướng đông.
Mặt trời dần ngả về phía tây, không bao lâu sau, chân trời đã xuất hiện những áng mây đỏ rực. Trời chiều dần hạ xuống, sau khi ngôi sao xuất hiện, Thành Chu Hải đi vào phủ Sùng Vương, tiến vào sân nhỏ, nhìn thấy tiểu quận chúa ngồi dưới ánh trăng.
"Thành tiên sinh..."
"Buổi chiều, Ninh công tử đã rời đi Biện Lương, ta nghĩ... đáng lẽ phải đến báo cho quận chúa một tiếng."
"Ta biết."
Chu Bội gật đầu trả lời, Thành Chu Hải đứng bên kia chỉ chốc lát.
"Thứ cho Thành mỗ nói thẳng, nếu quận chúa điện hạ thích Ninh công tử." Ánh mắt sắc bén của Chu Bội nhìn sang, hắn thong dong mỉm cười: "Sao không làm chút thủ đoạn gì?"
Chu Bội nhìn hắn một hồi lâu, khóe miệng mới lộ ra nụ cười: "Thành tiên sinh, tranh thủ thì sao?"
"Nếu kéo dài, vẫn là có biện pháp, thí dụ như xuất gia... hoặc là lần này bị kinh hãi..."
"Sau khi Chu Bội tranh thủ, lão sư sẽ thích ta sao?"
"Ách..."
"Lão sư sẽ không thích ta, ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Lão sư... bên cạnh hắn có rất nhiều nữ tử, hắn cũng không phải người bạc tình, nhưng... đó là duyên phận, ta biết lão sư hơn hai năm thời gian, từ từ biết hắn, biết rõ hắn, kính mộ hắn, nhưng ta chưa chắc thật sự hiểu hắn. Lão sư vẫn là lão sư, ta vẫn luôn là đệ tử của hắn, hai năm... Đây đều là duyên phận..."
Chu Bội nói xong câu này, rũ mắt xuống, ánh mắt trong suốt: "... Ta bỗng nhiên lớn rồi, duyên phận này cũng kết thúc rồi."
Thành Chu Hải ngẩn người, hắn dù sao cũng là người nhiệt tình, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ: "Như vậy... Sau khi quận chúa trở về, liền phải thành thân rồi. Thành mỗ chúc quận chúa lần này hòa thuận với Quận cầm đàn, hạnh phúc tràn đầy."
Chu Bội cười một tiếng: "Thật ra... thành thân không phải đại sự. Thành tiên sinh, trước khi lập gia đình ta có thể làm cho lão sư một chuyện như vậy, ta rất vui mừng. Nhưng đêm qua bỗng nhiên kể cho Chu Bội, Chu Bội thủy chung vẫn là hoàng tộc, vì lập gia đình mà phiền phức đi, cũng thật sự là tiểu gia tử tức giận, ta cũng hi vọng sau này có thể hạnh phúc đầy đủ. Nhưng chuyện này chân chính nói cho ta biết, là Chu Bội còn có rất nhiều chuyện có thể làm."
Thiếu nữ nhìn thành sông, dịu dàng đứng dậy: "Ví dụ như còn có một cao mộc ân khác tung hoành ở nơi nào đó, thí dụ như còn có tham quan ô lại, phá hỏng cơ nghiệp Võ Triều của ta... Trước kia ta luôn muốn làm gì đó, lại cảm thấy mình là nữ tử, cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không làm được., Vì vậy mỗi lần đệ đệ lười biếng nổi giận, hận rèn sắt không thành thép. Nhưng chuyện này nói cho ta biết, chỉ cần muốn làm, chung quy sẽ có cách làm việc. Chuyện lần này... Chu Bội phải cảm tạ sự hỗ trợ của Thành tiên sinh, sau này nếu có cơ hội, ta sẽ thâm tạ Vu tiên sinh."
"Ách... dễ nói." Thành Chu Hải chắp tay, mơ hồ, không rõ sự tình trước mắt là tốt hay xấu. Hắn nhìn thấy thiếu nữ mười lăm tuổi này đang đứng ở nơi đó, nhìn về phía bầu trời đêm, thân hình nàng không cao hơn mình, nhưng trong thân ảnh kia, mơ hồ có một bờ núi kiêu ngạo ở trong đó, hắn biết đó là do quyền thế hoàng tộc mang tới.
Thành Chu Hải cáo từ rời đi.
Chu Bội đứng ở đó một hồi lâu, không khí nguội lạnh, xung quanh không còn ai, nàng mới cảm thấy nước từ trên mặt chảy xuống.
Nước mắt lạnh như băng... Lão sư đã rời khỏi...
Từ tối hôm qua đến hôm nay, trong lòng nàng đã nghĩ rất nhiều chuyện, có rất nhiều chuyện, sau này nàng có thể làm, cũng có rất nhiều chuyện, có thể sau này nàng cũng không làm được. Nhưng nghĩ kỹ những chuyện này, chỉ có thể để sau này, còn bất lực chiếu cố tâm tình hiện tại.
Nàng chỉ là không muốn ở trước mặt người khác mềm yếu lên mà thôi.
Duyên phận đã hết... Không gặp được... Cuối cùng lão sư cũng rời đi rồi...
Khi biết hắn, nàng mười ba tuổi, phát hiện lúc mình thích hắn, nàng mười lăm tuổi, nhưng hắn phải đi, nàng sắp lập gia đình.
Nghĩ rất rõ ràng, cũng không thể ức chế được nỗi khổ trong lòng. Qua đêm nay, thanh xuân đã trôi qua, giống như một cái xác được chôn trong đất, cây cối mới sẽ nảy mầm, thể xác già muốn chết đi, người có thể làm ra vẻ kiên cường, nhưng không ai biết chờ đợi tương lai là cái gì.
Nàng đứng đó, vịn cây cối trong sân, cúi đầu, che miệng khóc. Trong ý thức của nàng, có một chiếc xe ngựa như vậy, buổi chiều nó rời Biện Lương, chở Dạ Đông đi, trên xe ngựa là lão sư mười lăm tuổi nàng thích, sau đó xe ngựa kia một khắc không ngừng, cách nàng càng ngày càng xa...
Trên bầu trời, xẹt qua sao băng.
Thân thể trần trụi...
Lữ Lương Sơn, Thanh Mộc trại.
Lục Hồng ngẩng đầu lên, nhìn sao băng xẹt qua bầu trời đêm, sau đó vuốt ve tóc mai bên tai, đi vào trong phòng nhỏ phía trước, trong phòng, lão nhân cầm bút lông đang nghiên cứu cái gì đó.
"Lương gia gia, con vào rồi."
"Ồ." Lương Bản phu nghiêng đầu, sửa sang lại đồ đạc trên bàn, một lát sau mới gật đầu: "À, Hồng Đề ngươi đây..."
"Lương gia gia, lúc trước người nói có việc, là chuyện gì quan trọng sao?"
"Đi ra ngoài một chút." Lương Bản phu suy nghĩ một chút, sau đó cầm gậy đứng dậy đi ra ngoài, Lục Hồng xách theo bên cạnh hắn. Từ trên sườn núi nhỏ nhìn xuống, trong Thanh Mộc trại bóng người qua lại, điểm điểm đèn, đây là một trong những tình cảnh yêu thích nhất mà Lục Hồng Thác cảm thấy.
"Chuyện trước đó ở Mạnh Thủy trại có cầu hôn, Hồng Đề, ý kiến của ngươi thế nào?"
Đi một lát, Lương Bản phu bỗng nhiên mở miệng hỏi, làm cho nữ tử thoáng ngẩn người: "Lương gia gia, sao đột nhiên lại hỏi cái này..." Chuyện cầu hôn không chỉ một lần, còn chuyện cầu hôn của Mạnh Thủy trại cũng không đặc biệt gì. Nàng có điểm không rõ, vì sao lão nhân gia lại cố ý nhắc tới.
Lương Bản phu cầm gậy cười cười: "Chỉ thuận miệng hỏi thôi, ý ngươi thế nào?"
"Ta cảm thấy... hình như, không phải...." Mình không lớn tuổi, cự tuyệt quá nhiều, Lục Hồng nhắc lại chính mình cũng có chút do dự. Lương Bản phu đứng ở ven đường sườn núi, nhìn cảnh tượng phía dưới, nở nụ cười một hồi.
"Kỳ thật... Lục Tam và bọn Lê Lực, cùng nhau đi về phía nam."
"Hả?"
"Hồng Đề, ngươi cũng thu thập hành lý, lại đi phía nam một chuyến đi."
"Lương gia gia, có chuyện gì vậy?"
Nói đến đây, rốt cuộc bầu không khí nói chính sự mới có chút không khí, Lục Hồng Đề trong lòng nghi hoặc, Lương Xuyên phu đứng ở đó, nắm quải trượng, ánh mắt nghiêm túc.
"Lục Tam, Lê Lực sau khi bị đuổi khỏi trại, vẫn luôn không an phận. Bọn họ xuôi nam là vì đi tìm gã Ninh Lập đang chịu phiền toái. Những người này cả đời chưa ra khỏi Lữ Lương, phía nam phồn hoa, bọn họ có rất nhiều chuyện không rõ, tìm Điền Lục dẫn đường, bọn họ cho rằng mình không biết hướng đi của bọn họ?"
Nơi hoang dã Lữ Lương sơn, rất nhiều chuyện dùng đao giải quyết, sinh tồn tiếp, quy củ cũng không giống nhau. Những người này mặc dù nhìn như tự do, nhưng cả đời sinh hoạt trên vùng đất này của mình, muốn đi địa phương khác kỳ thật chưa chắc có thể thích ứng, nếu như muốn đi xa, cũng luôn có một ít người từ bên ngoài có thể giúp dẫn đường, dạy bọn họ tập tục. Điền Lục trong miệng Lương Triết phu chính là một trong số những người đó. Lục Hồng Đề đã lâu: "Lương gia gia, cái này..."
"Bọn họ đã rời đi vài ngày, trong Lữ Lương cảnh, ngươi không ngăn được bọn họ."
"Nhưng ta... hiện tại đi không được. Lương gia gia, tất cả mọi chuyện vừa mới đi vào quỹ đạo... Thanh Mộc trại đã như vậy, con làm sao đi được?"
"Ta cũng từng nghĩ tới chuyện này." Lương Bản phu nhắm mắt lại, lắc đầu, thở dài một tiếng: "Nhưng... một khoảng thời gian thì không sao cả, ta còn có thể giúp ngươi xem một khoảng thời gian..."
"Không được, Lương gia gia..." Cô gái kia lắc đầu, một lát sau: "Người kia... Ninh Lập kia, hắn học công phu của con, hắn rất lợi hại, Lục Tam bọn chúng không đánh lại hắn, nếu bàn về âm mưu quỷ kế, bọn chúng chịu chết mà thôi, con vốn không cần lo lắng cho hắn..."
Lương Bản phu nhìn nàng: "Vô tâm mà, ngươi dám chắc vậy à?"
"Ta..." Lục Hồng nói không ra lời, thật lâu sau mới nhìn ông lão trước mặt: "Vì sao...?"
"Ngươi nên sống cho chính mình." Ông lão liếc mắt nhìn nàng, cười cười: "Ngươi cự tuyệt những người này, bọn họ quả thật không phải rất tốt, nhưng cho dù có tốt, ta cũng không nói gì. Trữ Lập Hằng kia, ngươi để ý hắn... A..., Đừng nói với lão nhân ta là không phải. Ngươi cũng nên yêu thích một người, thích hắn, không có gì mất mặt. Ta đã già rồi, trại này rất khó chống đỡ ngươi vài năm nữa, nhưng khi ta còn có thể chống đỡ được, hi vọng ngươi có thể làm chút chuyện khác, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội này... "
Lục Hồng trầm mặc chốc lát, lộ ra một nụ cười: "Chúng ta là bằng hữu, ta cũng xác thực cảm thấy... Hắn rất lợi hại, nhưng ta không cách nào mang hắn về núi được..."
"Có thể mang hắn về, đương nhiên là chuyện tốt nhất." Ông lão cười nói: "Nhưng bây giờ cho dù không được, gặp hắn nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ có thứ gì đó, dù sao cũng phải đi trước, mới có chuyện sau này. Hồng nhắc... thừa dịp hiện tại đi, cho dù không có kết quả, những chuyện này sau này nhớ lại cũng rất vui vẻ. Ngươi gánh vác nhiều trại như vậy, cũng phải có chút thứ tốt..."
"Ta cảm thấy hiện tại rất tốt..."
"A, Lương gia gia không phải thúc giục con thành thân, Lữ Lương Sơn như vậy, con thật sự không muốn, vậy thì chờ một chút đi. Con đi gặp hắn, nói chuyện với hắn, nói chuyện... Chuyện của con ở Lữ Lương Sơn, sau đó tới xem chuyện của hắn. Còn chuyện con làm được hay không, sau khi trở về, Lương gia gia cũng không nói, được không?"
Hồng Đề đứng ở đó, ánh mắt nhìn ánh đèn phía dưới, ngón tay xoắn cùng một chỗ: " trại thì sao? Mới vừa rồi còn như vậy..."
"Lữ Lương Sơn vốn không có quy củ gì, những thứ kia Ninh Lập hằng viết, có chút nghiêm khắc, ngươi nhất định phải phổ biến, tạm thời không có việc gì, nhưng muốn lâu dần, còn phải từ từ." Lão nhân nói, "Khi ngươi đi ra ngoài, chuyện nghiêm khắc ta làm, có chuyện ta ngăn cản. Sau khi trở về, ngươi cải biến chút, bọn họ đều thừa nhận tình cảm của ngươi, những chuyện này ta đều nghĩ tới. Mặc dù già rồi, nửa năm, ta còn có thể áp chế được."
Trầm mặc một lúc lâu, Hồng Đề bỗng nhiên nói: "Lương gia gia, người đi cùng sư phụ có phải..."
Nàng không thể hỏi hết lời, quải trượng của Lương Bản phu dừng lại hai lần, ánh mắt nhìn xuống dưới, thần sắc biến ảo, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói: "Lúc trước là sư phụ ngươi cứu ta, ta tới nơi này... có mấy lời không nói, có một số việc không làm, chờ ngươi già có lẽ sẽ hối hận."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Lục Hồng nhắc nhở hắn, một lúc lâu sau mới gật đầu: "Ta sẽ nghĩ lại."
"Ừm, suy nghĩ một chút đi."
Nói xong những lời này, Lục Hồng đi xuống sườn núi, nàng không biết rốt cuộc mình nên làm thế nào. Lúc quay đầu lại, bóng người trên sườn núi kia vẫn đứng đó, chống gậy, ánh mắt nhìn về nơi bóng đêm xa xa.
Trong ấn tượng của hắn, tuổi tác sư phụ lớn hơn mình rất nhiều, mà khi mình còn nhỏ, Lương gia gia là một thư sinh trung niên nho nhã, còn mãi đến khi sư phụ mất đi, Lương gia gia cũng nhanh chóng già đi.
Trước kia Lương gia gia cho rằng, ông già rồi, là vì không thể giúp được cái trại này. Sư phụ cứu ông ấy, vốn dĩ là có chủ ý như vậy, Lương gia làm rất nhiều chuyện, có chút hữu dụng, có chút vô dụng, cuối cùng ông ấy cũng chỉ để cái trại này một mực bảo tồn, cho đến hôm nay người còn sống đem nó lớn mạnh lên.
Tên nho sinh năm đó, cùng nữ hiệp năm đó, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Bây giờ có một số tham dự đã chết, tại thế, đại khái là không muốn nói nữa. Hồng Đề đứng ở đó, nhìn đạo thân ảnh kia, nghĩ tới hắn đang nhìn cái gì.
Tinh quang đầy trời rơi xuống.
Có lẽ là một câu chuyện của bọn họ bị nhấn chìm trong bóng tối kia.
Nghĩ vậy, có chút thương cảm.
Thân thể trần trụi...
Ừm, hai bên cộng thêm một vạn một ngàn chữ a, vốn là muốn mở một chương hoan hô ta có một bản ghi chép, kết quả phát hiện là Trung thu lễ, dứt khoát hôm nay liền phát đi, qua tiết tấu, luôn phải chúc mừng.