Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Cuộc sống nhàm chán trôi qua, nói dễ nghe một chút đương nhiên chính là nhàn nhã, trong thời gian liên tục mưa, cùng tiểu cô nương chơi cờ năm lần, ngẫu nhiên luyện tập bút lông, xem một chút thư tịch cổ., Mặc dù tính giải trí không cách nào so sánh với tiểu thuyết hiện đại, nhưng hắn luôn luôn chịu đựng được loại đơn điệu này. Nếu đã đi tới cổ đại, thì một quyển sách không có ký hiệu nhìn trúng cả buổi, từng chữ từng câu rõ ràng ý tứ, đối với hắn mà nói, cũng không tính là quá thống khổ.
Đương nhiên, những chuyện lộn xộn khác, trong vòng mấy tháng, tự nhiên cũng có.
Tân cô gia vào cửa, lại là ở rể, trong thời đại này luôn không có địa vị gì, tình huống của Tô gia thực ra lại tương đối phức tạp. Bây giờ người nắm quyền chân chính của Tô gia là gia gia của Tô Đàn Nhi hiện giờ vẫn còn sống, người bình thường gọi hắn là lão thái công, lão thái công có ba đứa con trai ruột, chia làm hai phòng lớn, đối với đại phòng ba phòng, đối với người nắm quyền lớn chính là đại phòng, cũng chính là phụ thân Tô Đàn Nhi Tô Bá Dong, mà Tô Bá Dong chỉ có một đứa con gái Tô Đàn Nhi này, hết lần này tới lần khác ở kinh thương, Tô Đàn Nhi khá có năng lực, trực tiếp áp đảo nam đinh hai phòng còn lại, trở thành quan hệ phức tạp. Hai nam đinh còn lại luôn hi vọng Tô Đàn Nhi có thể ra ngoài trở thành nước bẩn, bọn họ sẽ có cơ hội kế thừa Tô gia ở lại, hôm nay bọn họ hi vọng bọn họ có thể phá hủy phòng thủ vệ, cho dù ngày thường bọn họ nhìn thấy không làm mất, nhưng vẫn lạnh lùng chế giễu, coi như không làm gì được.
Ngoại trừ ba phòng chủ hệ này, Tô lão thái công cũng có huynh đệ tỷ muội, Tô thị nhất tộc bây giờ khai chi tán diệp quy mô khổng lồ, chỉ riêng Tô Đàn Nhi cùng Tô Hương Nhi leo lên được thân phận anh họ biểu muội thì đã không dưới ba bốn mươi, vô luận quan hệ thân thiện hay xấu, đối với hắn là cô gia., Hơn phân nửa đều không được gọi là nhiệt lạc —— đương nhiên nếu là nhiệt lưu hắn ngược lại rất hao tâm tổn trí. Đơn giản là đại gia tộc, mỗi tối ở cùng nhau ăn cơm, tình huống lại trở nên tương đối xấu hổ, hắn chỉ có thể ngồi ở một bên mấy bầy dê, trừ nhạc phụ của hắn ra., Nhạc mẫu, hai di nương và Tô Đàn Nhi, phần lớn sẽ không có người nói chuyện với hắn, có chút nhàm chán, mà mấy người này nói chuyện cũng không có dinh dưỡng gì, khiến hắn càng cảm thấy nhàm chán, ăn một bữa cơm... bưng về phòng ăn ngon hơn...
Hắn tự nhiên sẽ không sợ loại cảm giác cô lập buồn chán này, kinh nghiệm trước kia đủ để hắn nhẹ nhõm đối mặt với tất cả tình huống hiện nay, nhưng lùi một bước nói, đương nhiên cũng không ai ưa thích loại cảm giác theo đuổi hoặc là loại cảm giác theo đuổi, bây giờ hắn nhìn xem cờ vây sảng khoái, nếu có lựa chọn, tự nhiên vẫn là cùng mọi người chơi mạt chược càng sảng khoái hơn.
Lợi ích xoắn xuýt, lục đục, chí ít tạm thời còn chưa lan đến trên người hắn. Đương nhiên, nếu là ở lại chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ có chút sóng gió, nhưng vấn đề cũng không lớn, Tô Thái Công, Tô Bá Dong đều khoẻ mạnh, dù một gia tộc nhỏ bé náo loạn thế nào cũng có hạn. Đương nhiên, bây giờ hắn sống nhờ ở Tô gia, vấn đề đầu tiên trước mắt, thật ra là công việc.
Khi tỉnh lại là vì trên đầu có gõ một cục gạch nên hắn có chút mất trí nhớ, rất nhiều chuyện tạm thời gác lại, về sau dần dần khôi phục, Tô gia không có gì chờ mong đối với hắn., Nhưng nếu như thật sự quá mức không có việc gì, đương nhiên cũng không tốt, đến gần đây mới có người nhắc tới vấn đề hắn muốn làm gì. Vấn đề này hắn cũng không rõ ràng, kinh doanh kinh doanh., Đến một phân điếm làm chưởng quỹ, phòng thu chi - đương nhiên càng có khả năng là làm giám sát. Những thứ này kỳ thật rất không cần thiết, hắn cũng lười tiếp xúc. Nhìn thái độ bên nhạc phụ, tựa hồ là cố ý để hắn đi Tô gia làm một tiên sinh tư thục, bản thân cũng có thể làm học vấn, dù sao trước kia hắn cho người ta hình tượng chính là một thư sinh nghèo đọc sách.
Sau khi nói ra chuyện này, bị Tô lão thái công tạm thời phủ quyết, nói là qua một đoạn thời gian nữa để hắn tự mình nhìn xem muốn làm gì. Chẳng qua trong mắt Ninh Nghị, qua một đoạn thời gian nữa hắn sẽ trở thành giáo thư tiên sinh., Đại khái đã có thể xác định, hắn và Tô lão thái công cũng đã nói chuyện vài lần, đại khái là lão thái công nói về giao tình của tổ tiên, ôn chuyện chuyện trong nhà, nhưng lão nhân gia có thể chống đỡ một đại gia tộc như vậy, tự nhiên cũng là nhân vật khôn khéo, đại khái là nhìn ra khí chất gần đây của hắn hơi khác với tên mọt sách trước kia, mới để thời gian dài hơn một chút.
Gần đây đương nhiên hắn cũng không tận lực che giấu quá nhiều, nhất định phải khiến cho mình thoạt nhìn giống như ngốc nghếch thư ngốc, ngày tháng còn dài, che giấu cũng không phải là biện pháp, hắn một mực dùng tâm thái thưởng thức ngắm nhìn tất cả mọi thứ. Đương nhiên, từ cử chỉ khí chất đại khái có thể nhìn ra một phần tính cách, nhưng nếu cứ như vậy mà xác định một người nào đó như thế nào., Kinh doanh thích hợp với kinh doanh vẫn là thích hợp với sách giáo khoa, hoặc là người tốt hay là người xấu, như vậy giống như hạ cờ vây xem nhân phẩm, căn bản là không có khả năng, chỉ cần không làm ra chuyện lung ta lung tung gì đó, cứ thế kéo dài một đoạn thời gian, lão thái công quan sát đến nhàm chán, đại khái sẽ an bài hắn đi dạy thư.
Rất tốt.
Tuy kiếp trước không phải là học sinh tốt gì, học cả học tập, ưu tú, nhưng tới nơi này, cổ văn luôn đọc hiểu, thân phận trước kia của hắn cũng không phải là đại nho gì, có lẽ không ai ôm kỳ vọng quá cao đối với hắn, nếu muốn dạy học trò, giữ kín một chút chính là bảo học sinh lắc lắc đầu mỗi ngày đọc thuộc truyện., Cũng miễn cưỡng đủ tư cách, đến lúc hào hứng góp một chút tri thức hiện đại để lừa người thì cũng không thành vấn đề, ở Tô gia như vậy cũng coi như danh chính ngôn thuận. Nếu muốn rời khỏi, vậy hoàn toàn không cần suy nghĩ, coi như là ở hiện đại cũng được., Muốn sống tốt thì phải có quan hệ tương đối. Thời cổ đại đã từng xây dựng nên đế quốc thương nghiệp to lớn như vậy, hắn cũng sẽ không cho rằng mình đến cổ đại lấy mấy lượng bạc là có thể "Thiên hạ mặc ta đi." Bất kể thế nào, hiện tại Tô gia vẫn là nơi tị phong tốt nhất hiện nay.
Mưa rơi liên tục vài ngày, cũng ở nhà ở mấy ngày, ngẫu nhiên nhìn thấy ba gã chủ tớ của tiểu lâu đối diện cầm dù giấy vội vàng đi ra ngoài, cũng có thể nhìn thấy thân ảnh các nàng trở về trong mưa, hành lang lầu các, đình đài lâm viên, đình đài lâm viên., Mưa phùn tiêu tiêu, dọn ngói trắng ngói xanh đặc biệt trong suốt. Các nàng từ bên kia đi ra, hoặc là xanh biếc hoặc trắng nõn hoặc là quần áo màu đỏ nhạt. Sĩ nữ thời này mới thật sự có khí chất của sĩ nữ, khác với nữ nhân đang đóng gói ở hiện đại., Dù thế nào biểu diễn, những nữ nhân kia đều có khí tức khói lửa, thối đồng tha, lúc này nhìn mới cảm thấy hết thảy giống như trong tranh thủy mặc. Các nàng từ bên ngoài chạy về, né được giọt nước mái hiên., Ở cạnh cầu thang vỗ nhẹ quần áo bị ướt, sau đó là đi lên lầu... đến sắc trời chiều, cũng có từng đoàn từng đoàn ánh lửa kéo dài từ sân nhỏ sáng lên, đỏ thẫm, vầng sáng màu đỏ sậm, có cố định, có di chuyển, bóng đêm đặc biệt có khí tức đại viện thâm trạch cổ đại.
Đương nhiên, đây vốn là một đại viện ở sâu cổ đại.
Thủ hạ trên năm quân cờ rất đơn giản, tinh thông cũng không khó. Tiểu Kiệt rất nhanh đã học được cách trở thành đại sư. Mấy ngày sau đó, Ninh Nghị lại cùng nàng đánh một trận thắng thua ít ỏi., Hơn nữa loại giải trí này dùng tốc độ cực nhanh " lây bệnh" vào trong tiểu lâu đối diện. Chạng vạng tối ngày thứ ba sau, Ninh Nghị đốt đèn đọc sách. Tiểu Kiệt nhìn đã nhiều lần, xác định hắn không có phân phó mới rời đi, Ninh Nghị và cuốn sách đi lại trên hành lang., Nhìn thấy trong hành lang phía dưới, thiếu nữ cầm bàn cờ vây đi về phía lầu nhỏ đối diện, sau đó cùng Uyển Nhi vào gian phòng đối diện, ánh đèn sáng lên, liền có thể thấy được tình cảnh ba người chơi cờ ở bên trong, ngẫu nhiên liền có hình ảnh khoa tay múa chân, nhảy nhót không thôi, nha đầu Tiểu Đình kia đại khái đang líu ríu dạy hai tỷ muội phương pháp. Cũng không khỏi buồn cười.
Thời tiết Đại Vũ này kéo dài mấy ngày trời mới ngừng lại. Tuy rằng trước đó đã nói với Tiểu Kiệt không nên đến bờ Tần Hoài xem cờ vây, nhưng tự nhiên chỉ là một câu nói đùa, quả nhiên, ông lão Tần vừa đi cờ đã chú ý tới hắn, chào hỏi.
Không lâu sau, lão nhân cùng bằng hữu đánh xong một ván, cười vẫy tay với Ninh Nghị đang xem cuộc chiến bên cạnh, đầu tiên là giới thiệu y và vị bằng hữu đối chiến kia một phen, sau đó tự nhiên chính là Ninh Nghị chào hỏi lẫn nhau cùng người nọ. Lễ nghi cơ bản đã đến, liền để cho y cũng nói đại khái cách nhìn của đối phương trong lúc chơi cờ., Mặc dù không đến mức quá nghiêm túc, nhưng mỗi khi chơi cờ qua đi, nếu có diệu thủ, giữa kỳ hữu xin xỏ hoặc khoe khoang một phen cũng là tất yếu, tính chất cũng giống như tại hạ nói vài câu: "Nếu ta không làm như vậy thì sẽ không thua..." Nói kiểu như lão nhân đã mời hắn tham dự, tự nhiên xem như tán thành tiêu chuẩn vây kỳ của hắn, sau đó cũng đưa ra lời mời.
"Ninh công tử có hứng thú chơi trò đánh cờ không?"
Ninh Nghị cười gật đầu đáp ứng. Vừa thu quân cờ, lão nhân vừa cười nói chuyện.
"Mấy ngày nay trời mưa rơi ở nhà, từng cùng mấy vị bạn tốt nhớ lại ván cờ ngày đó, Ninh công tử rất nhiều diệu thủ, làm người suy nghĩ sâu xa. Vì thế lão hủ đã ngứa ngáy trong lòng nhiều ngày, hôm nay mưa tạnh, công tử quả nhiên tới, ha ha..."
Tuy rằng ngày hôm đó có bao nhiêu phương pháp đánh cờ của Ninh Nghị không đủ gọi là "Quân tử", nhưng dù sao hắn cũng không đem việc này để ở trong lòng, ngược lại làm kỳ thủ mà nói, đột nhiên thấy thủ pháp mới mẻ tinh thông như vậy, thời gian càng lâu, trong lòng hắn càng hồi tưởng lại., Suy diễn, càng có chút " canh cánh trong lòng". Cứ như vậy vừa tán gẫu vừa hạ một ván, lão nhân lại thua, Ninh Nghị và hắn thoáng thôi diễn một phen, lại hạ một ván, thấy sắc trời không còn sớm mới về nhà.
Ngày hôm sau tiếp tục đi tới, mà không lâu sau, vấn đề "công việc" trong tương lai của hắn rút cuộc cũng đã được định đoạt.
Đầu tháng bảy, cả nhà một người cùng ăn cơm, Tô lão thái công liền hỏi thăm chuyện dưỡng thương của Ninh Nghị, sau đó nhắc tới thư viện có một vị lão sư sắp đi xa, hỏi thăm Ninh Nghị có muốn tới thư viện chịu dạy không. Lão nhân gia thái độ hòa ái, nhưng với địa vị của hắn trong nhà thì..., Lời vừa ra khỏi miệng, cơ bản là đã định. Lúc trước Ninh Nghị cũng đã chuẩn bị tâm lý, đương nhiên gật đầu đáp ứng. Sau đó lão thái công liền gọi đến lão Nhị Tô Trọng chưởng quản học viện trong gia tộc, để hắn đợi lão sư rời đi trước đó liền thay mặt an bài.
Cách khi vị lão sư kia rời đi còn có một khoảng thời gian, phương pháp chủ yếu là chạy tới chơi cờ vây, còn lại chính là đọc sách, luyện chữ, các loại cờ pháp như chơi với Tiểu Hống. Cứ như vậy hơn một tháng, quan hệ với Tô gia không có phát triển lớn gì, ngược lại quen thuộc với mấy người trên đường phố bên bờ Tần Hoài.
Bên này đường đi phong cảnh còn tốt, cây xanh râm mát, nhưng chỗ đất hơi nghiêng, không có cửa hàng gì lớn, ngoại trừ cửa hàng trà bên cạnh thoáng cố định, buổi sáng cũng sẽ có mấy người bán hàng rong bán điểm tâm hoặc là mua thức ăn tới, phòng ốc chung quanh thưa thớt thưa thớt, một ít phòng ốc xây dựng ven sông vươn ra mặt nước, giống như nhà treo trên sông, ngẫu nhiên nhìn thấy có người xuống đến bờ sông giặt quần áo lấy nước.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Cảnh giới của ông lão họ Tần hẳn là không tệ, là người có học thức uyên bác, kiến thức rộng rãi, nói là người cổ đại cổ đại cổ lão cổ hủ, nhưng lão nhân gia này cũng không phải như vậy. Chắc chắn sẽ không người miệng kín người như vậy, cũng sẽ không động đến Thánh Nhân có mây, nói chuyện thấy mọi chuyện đều hiểu, nhưng nếu cẩn thận nhấm nháp, trung tâm lại là đạo của Khổng Mạnh, đây mới chân chính là người hiểu Khổng Mạnh.
Học vấn của Khổng Mạnh như cởi bỏ lớp áo ngoài thống trị mà biến thành kia, kỳ thật phần quan trọng vẫn là đạo lý cuộc sống của người xưa quy tụ, rất nhiều thứ trên tầng lớp học giáo giáo đều được thả khắp bốn biển. Ninh Nghị và lão nhân này xem như là nói chuyện, thỉnh thoảng tán gẫu cũng không cần cố kỵ quá nhiều, đoán chừng trước kia lão nhân này còn từng làm quan nữa., Lúc này già rồi, mỗi ngày lại ra ngoài bày quán cờ. Nhà hắn ở phụ cận, có thê tử hơn năm mươi tuổi, ngoài ra còn có một tiểu thiếp xinh đẹp khoảng chừng ba mươi tuổi, thỉnh thoảng ra ngoài tặng cơm trưa, Ninh Nghị cũng gặp mặt hai lần.
Ông lão cũng có vài người bạn chơi cờ cố định, đại khái cũng đều là những lão giả có học vấn, có gia cảnh giàu có, cũng có người xem ra là hai tay áo thanh phong. Trước tiên Trữ Nghị ngồi ở một bên nhìn xem., Về sau cũng dần dần có thể tham gia vào lúc kiểm tra nói vài câu, tự nhiên cũng sẽ có người tự kiềm chế thân phận, phê bình đối với một tên tiểu bối như hắn, thí dụ như có một lão giả họ Đổng đối với những tiểu kỹ thuật không từ thủ đoạn của hắn làm ra phê bình, thái độ của hắn kiêu căng, Ninh Nghị cũng lười để ý tới hắn, cùng loại người như vậy tranh luận nguyên tắc là vô vị nhất.
Mỗi ngày ngồi ở bên quán trà kia, tự nhiên muốn ăn chút trà, cùng ông chủ quán trà kia ngược lại cũng quen thuộc. Tiểu Kiệt buồn chán, thỉnh thoảng cùng con gái của ông chủ quán trà kia ngồi ở một bên líu ríu nói chuyện., Lúc đầu, nghe nói con gái của ông chủ sạp trà có chút thẹn thùng đã từng nghe qua bối cảnh của Ninh Nghị, đến khi biết Ninh Nghị là con rể của Tô gia mới lộ ra vẻ thất vọng. Bởi vì nhìn qua, Ninh Nghị là một quý công tử gia cảnh rất tốt, mỗi ngày có thể mang theo một nha hoàn đi khắp nơi chính là chứng minh mình được., Mà hắn có thể cùng Tần lão nói chuyện trời cao, ngẫu nhiên còn có thể nói chút thứ người bên ngoài nghe không hiểu, liền chứng minh hắn rất có học vấn, nếu như có thể gả cho hắn... Đáng tiếc là người ở rể.
Lúc chơi cờ nói chuyện phiếm, lúc đầu tự nhiên vẫn là tiến hành trong bầu không khí hài hòa hữu nghị, sau dạ dày xem như quen thuộc, lão nhân có lẽ sẽ cảm thấy Ninh Nghị thuận miệng nói một ít lời làm người tỉnh ngộ., Nhưng đương nhiên cũng có lúc cảm thấy ly kinh phản đạo, điều này xem như khác biệt phong tục. Ninh Nghị không câu nệ tiểu tiết, hai người vừa đánh cờ vừa nghị luận một phen, một tháng sau, liền nghiêm túc nói tới vấn đề có liên quan tới thân phận của hắn.
Ninh Nghị cũng không che giấu thân phận của mình bao nhiêu. Lúc trước cũng có nói, lão nhân chỉ là "Ồ" gật gật đầu, khi đó coi như là bạn đánh cờ mới quen. Lúc này mọi người có thể tán gẫu được, miễn cưỡng coi như là người bạn vong niên, ý tứ tự nhiên không giống lúc trước.
"Ngươi cũng coi như là không học thuật, chuyện ở rể... Thật sự là đáng tiếc..."
Ninh Nghị cũng không đọc nhiều về tập Kinh Sử Tử Tập, học tập cứng rắn sau lưng không tốt, không tính là xuất thân khoa ban. Ở phương diện này, Tần lão tính là đại nho, song phương tiếp xúc lâu như vậy, tự nhiên nhìn ra điểm này, cho nên đánh giá "không học thuật" thực ra đã được khen ngợi rất cao, nhưng Ninh Nghị cũng chỉ cười cười.
"Vào rể cũng không có gì không tốt cả, ngươi xem ta mỗi ngày ra ngoài uống trà, chơi cờ, tiền có tiền cho Tiểu Hống, ăn ở cũng đãi ngộ không tồi rồi, vài ngày nữa đi làm giáo viên, dạy một đám học sinh cũng không có gánh nặng gì, ta là người rất lười làm, đã rất tốt rồi."
Nói thì nói như vậy, nhưng thân phận của người ở rể năm nay thấp hơn nhiều so với chính thê bình thường, thê tử vào cửa, sau khi chết linh vị có thể đặt vào từ đường, ngay cả tư cách ở rể cũng không có, không khác gì tiểu thiếp., Thật sự là làm cái gì cũng bị người ta xem thường vài lần, cơ bản đã chặt đứt hết thảy con đường đuổi theo Trục Danh Lợi, chỉ có thể là liều phụ thuộc Tô gia. Ninh Nghị kiếp trước đọc hết Duyên Hoa, nhưng người trẻ tuổi bình thường nào có tâm cảnh như vậy, Tần lão đại quả là thấy hắn có chút tài học, không khỏi bóp cổ tay.
"... Huống chi, Tô gia kia lại là gia đình thương nhân, thương nhân trục lợi, tuy cũng tốt, nhưng coi như ngươi có học thức, công danh lợi lộc, sợ là cuối cùng không tới trên người ngươi."
Ông lão nói lời này, tất nhiên là bởi vì ông nhìn sâu vào trong, trước tiên bất luận thái độ của thế giới đối xử bên ngoài, cho dù Ninh Nghị có tài học thật, Tô gia cũng sẽ không hy vọng hắn chạy tới ứng với công danh. Lúc trước để hắn ở rể tới đây, vốn là nhìn thấy hắn là một con mọt sách., Tô lão thái công là người trọng nghĩa, nhớ ước định với trưởng bối Ninh Nghị, mà Ninh Nghị cũng coi như dính chút ít văn khí, nhưng cũng không đến mức là thật sự uyên bác, ở rể Tô Đàn Nhi cũng có thể chèn ép được. Mặc dù ở góc độ của Ninh Nghị nhìn qua, Ninh Nghị cũng có thể thấy được., Kỳ thật con mọt sách trước kia cũng bị lây nhiễm, không có ý oán trách Tô gia, nên chỉ cười trừ. Nhưng, lão nhân gia nghe được nghị luận chuyện Tô gia thị phi, tiểu Chử Bằng ngồi một bên vô tình nghe được ngược lại đỏ mặt, nhịn không được tiến tới.
"Lão... Lão gia gia, sau khi cô gia đến Tô gia, tiểu thư không bạc đãi cô gia đâu. Tiểu thư là người rất tốt, sau này cũng sẽ không bạc đãi cô gia!"
Tiểu nha đầu thần tình khẩn trương, nghiêm túc rối tinh rối mù. Nàng từ nhỏ lớn lên bên cạnh Tô Đàn Nhi, tình như tỷ muội, lúc này chưa chắc có thể nghe ra thâm ý sau khi lão nhân nói chuyện, chỉ là đại khái biết lão nhân gia đang nghị luận về Tô gia. Chủ nhân gia đình bình thường nói chuyện với người ngoài là tiểu nha hoàn đại khái không nói chen vào., Nhưng con rể thân phận đặc thù, rất nể tình, cũng có nha hoàn đều không thèm ngó tới, nhưng Tiểu Đình đi theo bên cạnh Tô Đàn Nhi, dạy dỗ vô cùng tốt., Đương nhiên không phải là người sau, chỉ là khẩn trương với danh dự tiểu thư, thậm chí còn có Tô gia, cũng không biết phải lấy bao nhiêu dũng khí mới nói ra ý tứ phản bác trong đó, hai tay trước người nắm chặt nắm đấm nhỏ, khẩn trương hề hề.
Trước kia Tiểu Chử luôn yên lặng đứng bên cạnh, nhu thuận hiểu chuyện, Tần lão cũng đã quen với sự tồn tại của tiểu nha hoàn này, lúc này hơi ngẩn người. Ninh Nghị bên kia nhìn Tiểu Kiệt vài lần, nhưng đã nở nụ cười, giơ tay nhấc một quân cờ.
"Ha ha, lão già nhà ngươi, ăn mặn dám củ cải quan tâm, lần này đắc tội với Tiểu Kiệt rồi a. Lời này của ngươi nếu là do Tô gia truyền ra ngoài, chịu thiệt chính là ta đó."
Lão nhân cũng nở nụ cười: "Ha ha, lỡ lời, xin lỗi vì dạy dỗ tiểu Kiệt cô nương biết. Lời này của lão hủ không có ý chỉ trích Tô gia trong đó. Chẳng qua bàn luận chuyện của người ta, lão hủ thật sự là lỡ lời, xin lỗi..."
Hắn thông suốt xin lỗi Tiểu Đình một phen, Tiểu Kiệt cũng không tức giận được. Chỉ là nghiêm túc, vẻ mặt khẩn trương đến mức rời khỏi với Ninh Nghị cũng không rút đi, thậm chí còn đậm hơn vài phần. Dọc theo đường đi nó cúi đầu đi theo sau lưng Ninh Nghị, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn dường như vì trầm mặc nên nhỏ hơn một chút. Ninh Nghị bất đắc dĩ nhếch miệng, quay đầu lại an ủi: "Sao vậy? Còn tức giận cơ mà."
Lời còn chưa nói hết, liền thấy bả vai Tiểu Kiệt co rụt lại, cái miệng nhỏ nhắn chép lại, nước mắt như trân châu đứt đoạn từ trong mắt rơi xuống.
Mọi chuyện dường như rất nghiêm trọng... Ninh Nghị ngẩn người, sau đó nói với giọng nhu hòa: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu Kiệt..." Tiểu nha đầu kia nghẹn ngào một tiếng, ngẩng đầu nhìn nó. "Tiểu Kiệt tuy là tiểu nha hoàn cái chuyện gì cũng không hiểu, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện này. Cô gia nói nếu như truyền ra, thì chính là chỉ Tiểu Kiệt, chỉ Tiểu Kiệt... không biết gì..."
Tiểu Chử nhún vai, càng nghẹn ngào. Ninh Nghị nhìn nàng một lúc lâu, vốn cho là tiểu nha đầu này trên đường đi đều vì lão đầu kia nói chuyện rầu rĩ không vui, ai biết là vì câu nói đùa kia mà cảm thấy ủy khuất, sau đó nhịn không được bật cười thành tiếng.
"Cô gia... Ngươi còn... ——"
Tiểu nha đầu nghẹn ngào nói còn chưa nói hết câu đã tiết lộ, nhưng là Ninh Nghị đột nhiên vươn hai tay ra bóp chặt hai gò má nàng, kéo khuôn mặt nàng thành một cái bánh nướng lớn. Giờ đến lượt tiểu nha đầu sững sờ, hai mắt trợn tròn như đèn lồng, nháy hai cái. Ninh Nghị buông lỏng mặt nàng, vỗ nhẹ lên vai nàng: "Đi thôi." Rồi xoay người rời đi.
Một lát sau, tiểu nha đầu theo sau, vẻ mặt kinh hãi, đồng thời khuôn mặt cũng đỏ bừng: "Cô gia, cô gia, người..." Nàng muốn lấy hành động vừa rồi của Ninh Nghị. Trên thực tế chuyện này rất có thể nhỏ, mấy tháng trước hai người ở chung với nhau, thỉnh thoảng Tiểu Kiệt hỗ trợ hắn lượng y phục, phần lớn là mặc quần áo, tiếp xúc thân thể thật ra cũng có, nhưng đó cũng coi như là tình cờ chạm vào.
Đoạn lịch sử này của Ninh Nghị cơ bản đã đi nhầm đường, nhưng võ triều và Tống triều thật ra cũng tương tự nhau, tuy rằng lý lẽ của Trình Chu không có xuất hiện không tệ chút nào, nhưng đến lúc này, nam nữ phòng bị cũng đã rất chú trọng. Tiểu Kiệt là một nha hoàn, muốn hầu hạ người bên cạnh mình., Không thể yêu cầu giống như nữ tử bình thường được. Nếu Tô Đàn Nhi gả cho Ninh Nghị, nàng là một trong ba nha hoàn. Sau này nàng là tiểu thiếp thị tẩm của Ninh Nghị có thể xác định được chuyện này, vậy thì không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ Ninh Nghị ở rể Tô gia, thật ra là Tô Đàn Nhi định đoạt.
Thân phận rể đệ tử dù sao cũng có địa vị thấp. Trong dân gian, có rất nhiều nam tử cho rằng chỉ cần có chút cốt khí hoặc kiên trì sẽ không ở rể. Đây cũng là bởi vì có rất nhiều gia đình rể địa vị không khác gì nô lệ cả. Đa số người con gái đối với nam nhân ở rể chỉ cần nuôi dưỡng một trường công., Tình huống của các hộ cá biệt có nhiều điểm bất đồng, nếu tình cảm phu thê tốt hoặc là rể có chút bản lãnh, ở nhà tự nhiên cũng có chỗ ngồi của riêng mình, chuyện này cũng không có gì lạ.
Ở Tô gia, Tô lão thái công thương nhớ mấy đời trước giao tình, đối với Ninh Nghị thực ra rất chăm sóc, người nhà cũng sẽ không khinh bỉ hắn. Tô Đàn Nhi mặc dù từng đối với hôn sự này tỏ vẻ phản kháng., Bất quá lúc này thái độ đối với Ninh Nghị cũng coi như bình thản. Nhưng mặc dù là như vậy, hoặc là sau này quan hệ hai người lại phát triển, trở thành phu thê thật sự, ngày sau nàng sẽ cho phép Ninh Nghị có quan hệ thân mật với Huyên Nhi. Mặc dù ba nha hoàn đều đi theo Tô Đàn Nhi từ nhỏ., Tô Đàn Nhi ngày sau làm việc, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không buông tha ba tiểu nha đầu này, nhưng chuyện có khả năng xảy ra càng có lẽ là đem các nàng gả cho một số hạ nhân tương đối có tiền đồ, đồng thời cả đời ở lại Tô gia.
Đương nhiên đây chỉ là một trò đùa tiện tay, chưa chắc Ninh Nghị đã nghĩ nhiều như vậy, đương nhiên tiểu nha đầu cũng không nghĩ ra quá phức tạp, nhưng cho dù nàng không tức giận, dù sao cũng có vài phần thẹn thùng, lúc này mặt đỏ tới mang theo tức giận xông lên, cố gắng quy nạp đủ để mô tả hành vi đăng đồ của Ninh Nghị, cuối cùng cũng chỉ nói: "Cô gia, người khinh người!"
"Ừ." Ninh Nghị gật đầu, nhún vai: "Coi như khi dễ ngươi, ngươi làm sao nhỏ được?"
"Tích đi..." Kính Nhi mở trừng hai mắt, sau đó lại tức giận: "Lại nói Kính Nhi nghe không hiểu lời..."
"Ha ha." Bên đường, Ninh Nghị mỉm cười vui vẻ.
Lúc vừa mới tới đây, tâm tình kỳ thật vẫn còn hỗn loạn, bất quá gần đây buồn chán lâu như vậy, tâm tình phiền muộn cũng dần dần tản ra, cảm giác được cổ đại chính là khi dễ người, cầm cờ vây bắt nạt một chút, hiện tại lại ức hiếp tiểu nha đầu một chút, kỳ thật rất thú vị.
Cứ như vậy dọc đường về nhà, Tiểu Kiệt đi về phía sau nói chuyện theo sau, lúc đầu còn có chút thẹn thùng, sau đó liền toái niệm Toái Niệm đến những chuyện vặt khác. Dọc đường đi tới con đường tương đối phồn vinh cách Tô gia không xa, có một người đột nhiên đi tới chào hỏi, ngăn cản hai người.
Người Tô gia đông đảo, mỗi ngày từ bên này trở về, cũng thường gặp phải một ít người Tô gia, có người nguyện ý chào hỏi Ninh Nghị, cũng có người khinh thường nói chuyện với hắn, một số ít khi còn gặp Tô Đàn Nhi từ bên này trở về., Bởi vì bên cạnh đường phố có một chỗ do Tô thị bố trí. Lúc này nam tử kia chính là từ Tô gia ban hành ra, tuổi cũng hơn hai mươi, cầm một cây quạt xếp, bộ dáng tài tử phong lưu, xa xa cười ha ha chắp tay: "Ninh huynh, thật khéo." Sau đó dẫn theo hai gã sai vặt đi tới.
Phỏng chừng là người quen biết chủ nhân thân thể này, lúc này Ninh Nghị lại không nhận ra. Ánh mắt nghi hoặc quét qua, đã thấy xe ngựa của Tô Đàn Nhi cũng dừng ở bên đường không xa, trong lúc đi bố trí có một cái đầu nhỏ lung lay, liếc mắt nhìn về phía bên này, chợt chạy vào bên trong, đó là Hạnh của Tô Đàn Nhi, nhìn thấy Ninh Nghị và Kính Nhi, vì thế chạy tới gọi Tô Đàn Nhi ra.
Nam tử kia cười dần tới gần, mặc dù Ninh Nghị không biết tên của y, nhưng ứng phó với loại chuyện này vô cùng đơn giản, đang chuẩn bị cười chào hỏi thì Kính Nhi phía sau kéo góc áo của y: "Cô gia, đó là Tiết công tử được bố trí ở Đại Xuyên." Trong lời nói của y có chút không tập trung.
Ninh Nghị phản ứng lại, tuy chưa từng thấy người này nhưng quả thật gã đã nghe qua.
Sau khi vào thời đại này giả bộ mất trí nhớ, thăm dò một ít vấn đề thân phận của mình trước đó, tóm lại là một đoạn cuộc sống đơn giản, nhưng Tô gia tỷ lệ như Uyển Nhi Hạnh Nhi nói đến, luôn có chỗ tị hiềm, tỷ như chuyện tối hôm đó khi thành thân Tô Đàn Nhi chạy mất, hắn bị người ta gõ một cục gạch.
Nhưng coi như là cấm kỵ, mấy tháng qua, Ninh Nghị đối với đồ vật cần biết cũng đã biết, lúc trước lén lút lấy viên gạch gõ một lần, hẳn là Tiết Tiến ở trước mắt này bố trí hành, Tiểu Kiệt lúc này tâm thần không yên, đoán chừng cũng là sợ Ninh Nghị tức giận, làm ra chuyện gì ngược lại bị thiệt thòi.
Nhưng Ninh Nghị làm sao để biểu cảm phức tạp lên mặt được. Chuyện lúc này cười gật gật đầu: "À, Tiết công tử à, xin chào."
Hắn cười tự nhiên, thái độ bình thản, Tiết Tiến đối diện lại hơi ngẩn người, nhìn hai gã tùy tùng bên cạnh, sau đó lại cười rộ lên: "Nghe nói Ninh huynh trong ngày thành thân vô ý thụ thương, lại có chút mất trí nhớ. Hôm đó tiểu đệ vốn cũng có việc, bởi vì có việc nên rời đi sớm, sau đó không ra tay, nhưng lại chưa từng tới thăm, sao... thật sự có chuyện mất trí nhớ? Ninh huynh hẳn là không nhớ ra tiểu đệ?"
Đối diện, Ninh Nghị dường như có chút xấu hổ, mang theo vẻ thành khẩn áy náy nồng đậm, lộ ra nụ cười bồi tội: "Chuyện trước kia, thật sự là... A, Tiết huynh thứ lỗi, thứ lỗi..."
Tiết Tiến mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn chằm chằm. Đúng lúc này, cửa tiệm đối diện, Tô Đàn Nhi cũng đã cau mày chạy tới.
Bầu không khí hỗn loạn. Bài học hoành tráng của các thư hữu đẹp đẽ, mới nhất, nhanh nhất, ngay cả tác phẩm cũng đều được sáng tạo ra!