Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tập tập cùng phong nhân, trên băng trấn hồng đậu phụ mang đến từng tia mát mẻ thấm vào ruột gan, bầu không khí hội thi thơ ngược lại càng nóng lên, ở đây đều là văn nhân tài tử, biết được thi từ ưu khuyết, trong tay lẫn nhau cũng đều có một hai tác phẩm chuẩn bị tốt., Lúc này một người lấy ra, so sánh phẩm cấp. Trong mấy thiên tác phẩm lúc trước, Phương Văn Dương đã viết một bài có chút nổi bật, nhưng sau đó Thiếu Nguyên lại viết một bài thơ mới, "Ai viết "Chiêu La Thiên Trượng Tuyết", tất cả mọi người đều cảm thấy lại cao hơn một bậc, đủ để trở thành tác phẩm lưu truyền trăm năm.
Trong Biện Lương Thành, cứ mỗi một năm, đều sẽ có mấy người xuất hiện tác phẩm như vậy, đương nhiên, có bởi vì bầu không khí đã đến, sắp sửa khởi điểm., Có cái thì cũng là vì tác phẩm đó quả thực rất tốt. Gần đây tiếng tăm Vu Thiếu Nguyên vang vọng khắp kinh thành, nhưng danh khí vẫn không thể sánh bằng Tả Tích Lương. Phương Văn Dương là những đại tài tử đã nổi danh đã nhiều năm, nhưng đúng vào lúc xuân phong đắc ý, thật sự có cảm giác thiên địa hiệp đồng lực, diệu thủ ngẫu đắc thủ này trong mắt ai nấy đều là tán thưởng liên tục., Cơ Vãn Tình bên kia cười nói, nhưng trong lòng có chút ảo não, từ này so với bài thơ trưa trưa lúc trước hắn đưa cho mình còn đỡ, sao có thể lấy ra ngay tại chỗ được, nếu thu nhận, nói không chừng ngày mai có thể mang ra đánh trên lôi đài với Lý sư phụ.
Biện Lương một địa, trong mấy từ ngữ có danh khí cao nhất hiện nay, người chân chính lợi hại nhất vẫn là Chu bang Ngạn, bất quá Chu mỹ Thành hôm nay lại bước vào quan lộ, viết ra hạng nhất, cũng chỉ có Lý sư sư có thể cầm được tư giao thâm hậu với hắn. Nếu hắn phát huy tốt, cho Lý sư chính là một tác phẩm giai, mình bên này có lẽ cầm bài thơ Thiếu Nguyên, là có thể gánh vác được.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nếu đã lấy ra, trước mắt cũng đã không có cách nào. Vu Thiếu Nguyên đối với cách làm của mình cũng có chút đắc ý, hăng hái cùng mọi người khiêm tốn một phen., Thỉnh thoảng có giao tình với Cơ Vãn Tình, ánh mắt còn nhìn về phía Lý sư phụ. Hắn bên này đắc ý. Phương Văn Dương bên kia không khỏi có phần mất mát. Nhưng tiêu điểm chú ý của toàn bộ Thi hội, cuối cùng vẫn là ở trên người mấy vị tài tử này. Đám người Ninh Nghị ngồi xuống, rất nhanh cũng tìm được thứ thuộc về mình trong bầu không khí không bị chú ý này, vui vẻ hòa thuận tham dự.
"Bái kiến Lục sư, đệ tử hòa thượng, hai năm trước từng ở trong Nhạc Sơn Thảo Lư nghe Lục sư kể về Mạnh Tử Khiên, được lợi không ít. Hôm nay gặp lại, xin được đệ tử cúi đầu..."
Đi qua đám người, từ giữa tới phía trước. Ngược lại tìm được một vị lão sư đã từng nghe giảng bài. Trong mấy người học thức uyên bác ở phía trước, năm vị danh khí là lớn nhất. Bây giờ sâu trong văn xã hội "Mặc công" Tần Mặc Văn, Tiết Công xa; bởi vì chú giải của Mạnh Tử Khiên và Lục Minh Phương tiếng tăm lừng lẫy, bốn phía làm việc, đệ tử đầy khắp thiên hạ Phan Hoành Đạt; còn có học thức uyên bác, học thức uyên bác;, Ở trong Đại học sĩ giám sát ty nghiệp nhậm chức, Vu Hòa từng nghe Lục Minh Phương giảng bài. Lục Minh Phương mặc dù không nhớ rõ hắn, nhưng lúc này tự nhiên cũng mỉm cười chào đón, sau đó lại tượng trưng hỏi học nghiệp của hắn, thành tựu bây giờ, cổ vũ hắn một phen rồi lại ngồi xuống phụ cận.
Loại thi hội này, tâm tình giao bằng hữu, tùy ý phát biểu. Học vấn lẫn nhau cao có thấp, cũng sẽ không có bao nhiêu người bức bách. Về phần học vấn không bằng những người ở đây, nhưng bình tâm mà so sánh., Mặc dù có đôi khi bị người khác thoạt nhìn như dính ánh sáng sư phụ, nhưng trong tình huống đại bộ phận, hắn vẫn thích tham dự loại buổi tụ hội này. Chỉ cần không xảy ra quá nhiều chuyện phức tạp, bản thân sẽ ở trong đó., Hắn cũng tự nhiên sinh ra một loại đại văn nhân, đại tài tử, tại như vậy giao bằng hữu thiên hạ, cảm giác cuộc sống đặc sắc. Cho dù không thể xuất ra mấy cái kinh thế hãi tục tác phẩm. tham dự tụ hội trở về, cùng hắn trong nha môn hộ bộ đao bút tiểu lại đàm luận một phen, cũng rất có mặt mũi.
Lúc trước còn có chút cảnh giác bên phía Cơ Vãn Tình sẽ cùng sư phụ xung đột hay không, hiện tại xem ra không khí hòa thuận, cũng không giống. Quay đầu đi, Trần Tư Phong đang nói chuyện với mấy người quen biết, đoạn cuối hành lang dài., Ninh Nghị cũng đang trò chuyện vui vẻ cùng người bên cạnh, xem ra cũng đã dung nhập vào trong không khí, không bị bao nhiêu người nhìn chăm chú. Sư phụ đến phía trước, trong lúc mọi người đàm tiếu đã xem qua ngôn từ mới của Thiếu Nguyên, ánh mắt kinh ngạc cũng không khỏi khen vài câu về tác phẩm thơ văn chương của đám người Phương Văn Dương. Cảnh tượng thơ văn bình thường lại đầy vui vẻ.
Nếu như tất cả cứ như vậy mà tiến hành, chắc hẳn trong một thời gian ngắn sau này, thi hội lần này cũng sẽ được lan truyền thành giai thoại nhất thời. Lúc này, Trần Tư Phong ít nhiều cũng đã buông lỏng cảnh giác trong lòng, sư phụ trong lòng thoáng có chút kỳ quái, nhưng trong nhất thời nửa khắc, cũng không nghĩ ra sẽ phát sinh chuyện gì. Người tham gia thi hội, đại bộ phận vẫn là chỉ vì tụ hội mà đến, hưởng thụ thời gian thoải mái trước buổi trưa khó có được này, nhìn đám người Thiếu Nguyên hăng hái, thỉnh thoảng cũng cười xen vài câu, có chút vui vẻ. Về phần một số con cháu phú quý xem kịch mà đến, đầu tiên cũng là hưởng thụ không khí hội thi.
Trong đám người, ngồi bên cạnh Ninh Nghị là một người trẻ tuổi tên là Trịnh Túc Thanh. Ở quê hương bạc nhược có tên, đến kinh thành cũng được hai ba năm. Vì cái vòng tròn này mà lăn lộn thành quen đường, cho dù chưa tới được danh tiếng như ở Thiếu Nguyên Phương Văn Dương, nhưng thơ vẫn có người mời., Địa vị chính là như vậy. Nguyên bản bởi vì người bên cạnh chính là bạn tốt của Lý sư phụ, chào hỏi một chút, sau khi tán gẫu được vài câu, ngược lại phát hiện lời nói của đối phương rất khéo léo, khí độ cũng không tệ, liền mở miệng đàm tiếu vài câu, ngẫu nhiên có bản nhạc truyền đến, cũng bình phẩm lẫn nhau một phen.
Qua một hồi như vậy, Trịnh Túc Thanh mới hơi rời đi, khi trở về, đang muốn ngồi xuống nói vài câu chuyện thú vị với đối phương, nghe thấy phía trước có người nói: "Vị này là Giang Trữ Trữ Trữ Trữ bền bỉ sao?"
Trịnh Túc Thanh thấy người nọ nhìn lại bên này, còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, người nọ lại bổ sung: "Vị bằng hữu sư phụ kia, chẳng lẽ chính là Ninh Lập một đêm "Ngư long vũ" của Giang Trữ?"
Trịnh Túc Thanh đối với "Đêm nay" Ngư Long Vũ" Minh Nguyệt kia cũng đã nghe qua, lúc này chỉ thấy người bên cạnh đứng lên, chắp tay cười cười: "Ừm, đúng là khu vực..." Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng của hắn cũng không khỏi sinh ra cảm giác ngọa hổ tàng long.
Đối với mấy bài thơ của Ninh Nghị, tuy rằng lấy ra là có năng lực áp đảo toàn trường, nhưng không trải qua thời gian lắng đọng và thăng hoa, vẫn chưa thể tới mức báo danh một lần là có thể khiến tất cả mọi người dừng lại trên núi cao. Dù cho thanh lâu có hát, phong phù nhất thời, đặt ở bên này., Danh khí cũng không thể nào đến độ cao nhiều năm như Chu Bang Ngạn. Không lâu sau, mọi người lại lấy ra mấy từ kia, lại có người nói tới thân phận "Giang Trữ đệ nhất tài tử", cho người ta cảm giác, nhiều lắm cũng chỉ là đột nhiên phát sinh bên này còn có thể sánh ngang với Thiếu Nguyên, Phương Văn Dương., Nhưng trong mấy câu nói, lời nói khiêm tốn, cử chỉ lễ độ. Khiến không ít người sinh ra hảo cảm, cũng cho là hắn tạm thời không muốn gây náo động hoặc là còn chưa có tác phẩm tốt, cũng chỉ là chú ý một chút, không thể bởi vì mấy bài thơ tốt đã mấy năm tuổi liền đặt toàn bộ lực chú ý vào bên này.
Nhưng cho dù như thế, vị "sư sư bạn cũ" này, ít nhiều cũng đã được nhìn chăm chú. Trịnh Túc Thanh bên cạnh liền cẩn thận chú ý một chút Ninh Nghị, chờ mong bên này có tác phẩm gì hay xuất hiện hay không, chỉ là sau đó có hảo hữu gọi hắn qua xem một bài thơ., Hắn đi qua, trong đám người, mơ hồ nghe thấy có người nói: "Tên kia chẳng qua chỉ là hạng mua danh chuộc tiếng..." Thi hội có vòng tròn, người bên cạnh lại không đề phòng hắn, hắn thoáng chú ý một chút, chỉ nghe một phần nhỏ có người nói. Trữ Lập danh khí kia có vấn đề thủy phân.
"Nghe đồn là một hòa thượng ngâm, hắn cầm đi đổi danh tiếng..."
"Không phải đạo sĩ sao..."
"Bên Giang Trữ, sớm đã bị người vạch trần..."
"Nhìn hắn kìa, một năm nay chẳng có lấy một chút thơ từ nào, có ai nghe nói tới bài thơ mới của hắn không..."
"Tài tử đệ nhất Giang Trữ, là Tào Quan à... Nghe nói chỉ có điều hắn tự xưng là tuyên dương..."
Biện Lương tụ tập anh tài thiên hạ, Giang Trữ mặc dù là đại thành, nhưng nói đến cái gì "Giang Trữ đệ nhất tài tử", trong phạm vi "Thiên hạ", lại không tính là cái gì, mọi người không sinh ra được kính sợ. Lúc này chất vấn một chút, các loại thuyết pháp đều có. Trịnh Dung nghe một chút, quay đầu nhìn lại, có chút nghi hoặc: Tên Ninh Lập kia. Chẳng lẽ thật là một tên lừa đảo mua danh tiếng?
Trong một hội thơ như vậy, xuất hiện một người là bằng hữu của Lý sư sư. Không có tài hoa gì, không có gì, mọi người đều không có cảm giác hay địch ý. Nhưng xuất hiện một người, không có tài hoa gì, lại biểu hiện giống với Thiếu nguyên., Phương Văn cũng lợi hại giống như vậy, được danh khí, làm cho người ta có một loại cảm giác khác. Mà lúc này, bên kia cũng đã có người hỏi thăm cái gì đó, Trịnh Túc Thanh còn chưa nghe rõ, đột nhiên một thanh âm hét to lên, kinh động toàn trường: "Thằng nhãi ranh! Ngươi còn nhớ lão phu không!"
Thân thể trần trụi...
Trên thực tế, tuyệt đại bộ phận thời điểm, Ninh Nghị vẫn tràn đầy tâm tư bao dung, nguyện ý cùng người vi thiện tính cách. Tham dự nơi xã giao này, đối với hắn mà nói không đáng gọi là gánh nặng gì, hắn cũng nguyện ý ở dưới tình huống như vậy nhìn xem những văn nhân này hăng hái, xua đuổi Phương Mãnh. Thuật nghiệp có chuyên môn, người có thể tại lĩnh vực của mình dốc tâm huyết, dưới cái nhìn của hắn, đều là đáng được tôn kính.
Trường hợp như vậy, đơn giản cũng chỉ có Hoa Hoa kiệu người nâng, Ninh Nghị vui vẻ nghiêng về một góc. Cho dù bị người ta nói ra thân phận, mang ra cái gì "Giang Trữ đệ nhất tài tử", hắn cũng càng nguyện ý khen ngợi người khác, cho dù bị người ta hỏi được ý kiến, đối với việc này rất nhiều thi từ, hắn đều tỏ thái độ ủng hộ.
Dưới tình huống như vậy, Vu Hòa và Trần Tư Phong ở bên kia cũng viết ra một tác phẩm cho mình, bên phía Ninh Nghị trả lời rất là hào phóng, khí chất của y khá tốt, cho dù không viết thơ, cũng không có người nào tỏ vẻ không tốt. Không lâu sau, có người đem đề tài viết từ thứ hai của Thiếu Nguyên truyền tới, Ninh Nghị nhìn một chút, đó là một bài《 Niệm nô bộc 》:
"Sở Tương tục tục lệ, bao vây Thẩm Lưu, nhớ lại những tiết tấu trung thành. Ai nghịch du La Thiên Trượng Tuyết, rửa sạch linh hồn ly biệt. Thắng lợi trẻ em, tơ hồng quấn tay, năm tốt mới có thể nói. Long chu tranh giành, tinh kỳ nện trống kiêu căng. Ai đọc từ khách, phong lưu, hoa mai đào tiên, cửa hàng Ức Khuê phòng thiết lập. Thỉnh chợ buôn bán văn nhã hứng, tranh giống như tuổi trẻ hoạt bát. Thanh Hạnh lâm lâm lâm lâm, một loại nấu rượu, nên tưới cho thê lương. Nam Kiền đáp ứng, đem quân ái thổi nứt gió."
Lời này rất hay, thậm chí mấy vị lão nhân đều nói, chỉ riêng từ này đã đủ để đi vào Quốc Tử giám. Có người hỏi: "Lập Hằng cảm thấy thế nào?"
Ninh Nghị đáp: "Quả nhiên là lời hay."
Bên kia mới có người lên tiếng: "Lập Hằng sao không làm một bài, so với Vu công tử, ai cao ai thấp."
Người lên tiếng kia là một nữ tử, Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn qua, lại là vị Chu Tình quận chúa của Sùng Vương phủ, lúc này đang cười nhìn sang. Chu Bội sớm một ngày tới thăm hỏi hắn., Từng nói qua đường tỷ muội đối với nàng không tệ, lúc ăn cơm cũng thuận miệng nhắc tới tên vị quận chúa này, bởi vậy Ninh Nghị đối với nàng rất có hảo cảm. Lúc này nàng để Ninh Nghị lên tiếng, những người xung quanh phụ họa vài câu: "Ninh công tử có thể đưa ra những từ "một đêm Ngư Long Vũ" như vậy, lúc này ra tay nhất định là tác phẩm tốt."
Có người cười nói: "Thật mong đợi, lần thi ca này sắp thành giai thoại rồi."
Bên kia đáy mắt của Vu Thiếu Nguyên có chút âm trầm, cũng ngẩng đầu chắp tay cười nói: "Đang muốn xem tài hoa của Ninh huynh, cũng tiện thỉnh trợ ích cho Ninh huynh."
Ninh Nghị lắc đầu cười nói: "Vu huynh cao tài, niệm nô này thực sự là tác phẩm thượng giai. Tại hạ nhìn xem, chỉ có thể cam bái hạ phong, liền không bêu xấu nữa."
Bên phía Vu Thiếu Nguyên, chính vì bài thơ này có thể được tiến cử vào Quốc Tử giám. Đối với Ninh Nghị, y đã bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, lúc này nghe Ninh Nghị nhượng bộ, y phải nhường danh tiếng cho y. Trong lúc nhất thời y còn chưa nghĩ ra là nhận hay ép y qua thì trên mặt đã lộ ra nụ cười. Cũng vào lúc này, bên cạnh có người lên tiếng nói: "Ngươi chính là Ninh Lập Hằng?"
Ninh Nghị gần như là vô thức trả lời: "Đúng vậy."
Người nọ lại nói: "Ngươi thật sự là Ninh Lập Hằng?"
Hai câu nói này, hỏi được có chút đột ngột, Ninh Nghị nhíu mày, chỉ thấy người phía trước đã vỗ bàn đứng lên: "Thằng nhãi ranh! Ngươi còn nhớ lão phu không!"
Người phía trước râu tóc đều dựng đứng. Chính là sâu văn xã giao Tiết Công Viễn, lúc này Ninh Nghị tự nhiên cũng tìm được hình chiếu, mới đến tối hôm đó, ở ngoài cửa tú lầu trách mắng hắn cùng Vân Trúc, sau đó bị hắn mắng chửi chính là người này. Trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ cũng có chút buồn cười. Thầm mắng mình đúng là tự gây nghiệt không thể sống. Ngoài miệng tự nhiên giả bộ cái gì cũng không biết: "Lão nhân gia này, cớ sao nói ra lời ấy?"
"Hắc, ngươi lại quên mất, mấy ngày trước tại cửa ra vào lầu canh, ngươi cùng một nữ tử ngang nhiên lôi kéo, ác hình ác trạng! Tư Văn quét rác! Lão phu chỉ ra việc này, ngươi lại nói ra lời ác ý. Lão phu lúc này có thể nhận ra ngươi rồi!"
Hắn vừa nói như vậy, mọi người đều ồ lên. Ninh Nghị nhíu mày: "Lão nhân gia nhớ lầm rồi? Tuyệt đối không có chuyện này, nhất định là nhầm rồi."
Chuyện này có vẻ đột nhiên Tiết Công nói sơ qua, Ninh Nghị trong chốc lát biểu hiện cực kỳ vô tội, vô cùng chân thành. Sư phụ bên kia thấy chuyện này, trước kia gọi Ninh Nghị tới cũng đã ghi nhớ., Chỉ là khi đó đã không thể để Ninh Nghị rời đi, chỉ có thể chờ mong Tiết Công và Ninh Nghị cách nhau một đoạn, Tiết Công sẽ không nhận ra gã. Nhưng lúc này nhìn thấy biểu hiện của Ninh Nghị, ngoài kinh ngạc ra cũng không khỏi che miệng nhịn cười. Chuyện này cũng rất đột ngột, người biết cũng không làm, nàng cũng sẽ không vì vậy mà cho rằng đây là âm mưu của đám người Cơ Vãn Tình.
Chỉ là sau khi Ninh Nghị thề thốt phủ nhận, Tiết Công tức giận đến mức lại vỗ bàn lần thứ hai: "Thằng nhãi! Ngươi lại còn dám phủ nhận! Vừa rồi bọn họ nói với ta, ngươi chính là kẻ lừa đảo mua danh chuộc tiếng, lão phu còn có chút không tin. Lúc này lão phu nhận ra ngươi, ngươi lại còn dám giả bộ tốt lành. Lão phu lúc này đã có thể kết luận, ngươi là hạng người lỗ mãng như Mạnh Lãng Vô Hành., Không biết hối cải, cái gì danh tiếng Giang Ninh tài tử, chắc chắn là lừa dối mà đến. Hôm nay là Biện Lương, không phải Giang Ninh, lão phu cần ngươi không lừa được thanh danh này!"
Hắn bên này nói xong, trong đại học sĩ bên kia lại lắc đầu nghiêm lệnh: "Tiết công, việc này chưa kết luận, còn không nên võ đoán như thế."
Trong đám người có người nói: "Ta thấy hắn chính là tên lừa đảo..." Là một công tử phú quý rất gần Chu Tình.
Mấy thanh âm này vừa vang lên, những người còn lại đều nhao nhao ồn ào. Sư phụ ngồi ở đó, đột nhiên nhíu mày liếc nhìn Cơ Vãn Tình bên cạnh. Bên kia Ninh Nghị cũng đột nhiên nhíu mày.
Sự tình... tựa hồ có chút không đúng.
Nếu như chỉ vì chuyện này mà Tiết Công ngoài ý muốn, có lẽ Ninh Nghị cũng chỉ có thể cảm thấy vận khí mình không tốt, đột nhiên xuất hiện trùng hợp, nhưng trước mắt chưa hẳn là tình huống như vậy, nhìn bọn họ nói chuyện., Trong khoảng thời gian vừa rồi, xem ra đã có người cùng mấy người kia nói qua một lần tình huống của Ninh Nghị. Trong đám người, bỗng nhiên xuất hiện nhiều người chất vấn chỉ trích như vậy, cũng không phù hợp quy luật phát triển của sự tình.
Tên đệ nhất tài tử của Ninh Nghị kia, đặt Biện Lương tới, có lẽ bởi vì lời đồn đãi mà xuất hiện người chất vấn, điều này cũng không có gì lạ. Nhưng trong một thời gian ngắn như vậy, đã biến thành cái dạng này, hơn nữa nhìn qua còn có vẻ xa cách với Tiết công, những người trong nghiêm lệnh đều là một mặt nhận định rằng Ninh Nghị mua danh chuộc tiếng, nói đơn giản chỉ là lời đồn đại tự nhiên phát triển, cơ hồ là không có khả năng.
Hắn nhất thời cảnh giác, ở bên kia, Tiết Công xa vỗ bàn, thuật lại chuyện xảy ra ở tầng gác đêm hôm đó. Loại người như Nghiêm lệnh này vẫn giữ thái độ bảo thủ, để Tiết Công khắc chế, cho bên Ninh Nghị một cơ hội biện bạch và chứng minh. Trong đám người có người nói lần này Ninh Nghị quả nhiên không có viết thi từ.
Vu Thiếu Nguyên phía trước chắp tay, cất cao giọng nói: "Tại hạ cũng nguyện ý tin tưởng vị Ninh huynh đệ này. Tiết công, chư vị, không ngại cho hắn một cơ hội. Ninh huynh đệ, ngươi được người ta gọi là đệ nhất thiên tài tại hạ, vị nô tài này của tại hạ đúng là không lọt vào pháp nhãn của Ninh huynh đệ, không kích thích được bất cứ thi hứng gì của Ninh huynh đệ sao?"
Bên kia Cơ Vãn Tình dịu dàng đứng dậy: "Tiểu nữ cũng cảm thấy nên cho Ninh công tử cơ hội, dù sao hắn cũng là sư cô nương mang tới. Chư vị, không thể không nể mặt sư cô nương."
Nàng tại lúc này, rốt cục đem Ninh Nghị cùng Lý sư sư huynh kéo chung một chỗ, chỉ là từ lúc mới vừa rồi, sư sư ngồi tại chỗ dùng tiểu đoàn phiến che miệng, tựa hồ một mực đang suy nghĩ cái gì. Lúc này nhìn chung quanh, lại nhìn nhìn Ninh Nghị bên kia., Mở miệng nói: "Chư vị như vậy, cũng quá mức hùng hổ dọa người rồi. Muốn nói thi từ, lúc trước Ninh đại ca đã viết một bài, chỉ là đó là y viết cho thê tử trong nhà, sư phụ đáp ứng hắn không nói ra. Nhưng bất luận Ninh đại ca nghĩ như thế nào, chư vị đột nhiên như vậy, tựa hồ có chút không tốt..."
Trong lòng nàng cũng đã nhận ra chuyện này không đơn giản. Thậm chí còn lấy làm lạ vì sao lại biến thành như vậy, mặt khác, đối với chuẩn bị đối phó với Ninh Nghị nàng cũng có chút không biết., Lời nói có chút do dự. Nếu như Ninh Nghị nguyện ý giải quyết vấn đề chất vấn này, ít nhất có thể giải quyết cục diện nghi vấn này, hoặc là nếu gã không chịu dùng chữ 'kèn Hoán Khê sa' này, không nghĩ ra thì làm sao bây giờ, tất cả những thứ này đều xoay chuyển trong đầu nàng.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Chẳng qua lúc trước nàng nói đến Ninh Nghị làm một bài thơ, mọi người có lẽ còn có chút mong đợi, lúc này lại nói không ra, tiếng chất vấn lập tức vang lên. Có người nói: "Sư cô nương đối với bằng hữu rất tốt. Chúng ta đều biết, chỉ là dưới tình huống như vậy, còn muốn che dấu cho hắn thì không tốt rồi..."
Lại có người nói: "Cái gì không chịu nói ra. Sư cô nương nếu tùy tiện nói một bài, đạo là do người này viết, chẳng lẽ mọi người cũng tin sao..."
Trong đám người dù sao vẫn còn rất nhiều người đứng về phía sư phụ: "Ngươi chẳng lẽ không tin lời sư cô nương nói."
Lời nói mãnh liệt như vậy, tràng thi đấu náo nhiệt đột nhiên biến thành hội phán xử bắt một tên lừa đảo. Ngược lại càng có vẻ náo nhiệt. Bất quá sư phụ cùng với Ninh Nghị đảo mắt qua, đại khái trong lòng quy tụ những người nào là người kiên định trợ sóng gió, có thể thoáng phân tích tình hình. Trong đám người, những người vốn đã có chủ ý xem kịch đã biết phần đùa giỡn đã lên sân khấu rồi., Nhìn Ninh Nghị đứng bên này càng thêm hưng phấn. Trong trường hợp như vậy, mọi người đứng ở trong nghi vấn xem như là một người bị thẩm vấn, vô luận như thế nào đều là sống ở thế yếu., Ngay cả sư phụ bên kia trong lòng cũng có chút thấp thỏm, Ninh Nghị đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này, cảm thụ được tình thế khó giải quyết, hắn cười lắc đầu.
"Nếu ta viết thi từ, liền có thể chứng minh ta trong sạch?"
Tiết công bên kia hét lớn: "Ngươi cũng có thể viết thơ! Ngươi chớ có vũ nhục thơ! Ngươi làm gì cũng không che giấu được sự thật phẩm bất đoan..."
Trong đám người có người nói: "Đương nhiên không phải viết thơ là được, nhìn Ngư Long Vũ đêm hôm đó, cái gì mà Giang Trữ đệ nhất tài tử tài cao như vậy, chí ít cũng phải quá mức niệm nô kiều của công tử rồi!"
"Nếu so với niệm nô kiều còn tốt hơn, vậy vào Quốc Tử giám chẳng phải là Ninh công tử này..."
"Hắn viết rất hay, tự nhiên có tư cách này..."
"Văn chương thiên thành, ta thấy, chỉ cần chậm một chút là được rồi..."
Dưới tình huống như vậy, phiền toái nhất chính là cái này cãi vã ồn ào, cũng có cái hạng hai, mọi người đã nói tiêu chuẩn thiên biến vạn hóa, luôn có thể không nhận nợ. Ngay cả người thật sự có tài học, tại loại tình huống thiên phu chỉ ra, cũng chưa chắc có thể phát huy tốt., Ngày sau truyền đi, thanh danh vẫn bị hủy diệt. Mà trên hội thơ như vậy bắt được một tên lừa đảo, triển khai đến mức kinh diễm cỡ nào, mọi người đều vui vẻ ở trong đó, đổ thêm dầu vào lửa. Bên kia đã có người nói với sư phụ: "Sư cô nương, mặc dù ngươi tốt, nhưng việc này không cần tham dự vào trong đó, đừng để tên lừa đảo này khi dễ."
Bên kia Lục Minh Phương nói: "Lời ấy rất đúng, tuy là bạn tốt, cũng không nên bao che dung túng lúc này. Cùng lúc đó, người này cũng là bạn tốt của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vu Hòa vốn kính sợ Lục Minh Phương, lúc này chắp tay nói: "Đệ tử... Đệ tử cùng hắn cũng đã lâu không gặp, cũng không quen thuộc, nếu hắn... Nếu hắn thật sự là hạng người mua danh chuộc tiếng, đệ tử đương nhiên sẽ phân rõ giới hạn với hắn. Chỉ là..." Hắn cảm thấy nói như vậy cũng không tốt, muốn nói bổ sung cái gì, Lục Minh Phương đã gật đầu: "Tốt, ngươi đi xuống đi."
Bên kia Lý sư phụ lại nói: "Ta tin Ninh đại ca."
Cục diện hỗn loạn cỡ này, hầu như mọi người đều đã tản ra, đột nhiên xông ra khỏi chỗ Ninh Nghị đang đứng. Cùng thời khắc đó, Chu Bội vội vàng chạy tới bên cánh cửa bên này, đang sốt ruột nhìn về phía này, bình phục hô hấp. Nàng biết rõ lúc này cho dù có chạy ra cũng chưa chắc có ích lợi gì., Sự tình khó giải quyết như vậy, nàng lúc này có chút lo lắng Ninh Nghị có giải quyết được hay không. Dù sao lúc này cho dù thật sự viết ra một bài thơ hay, cũng chưa chắc có thể giải quyết xong toàn bộ vấn đề, viết ra thi từ, bọn họ còn sẽ tham gia khảo nghiệm các loại khác, các loại khó khăn đều sẽ không ít., Ai cũng không phải toàn tài, tất nhiên có những thứ không am hiểu, đi theo bước chân của bọn họ, đến cuối cùng không còn mặt mũi gì nữa, cho dù có nói ra ngoài, những người bị kiểm tra như vậy, hơn phân nửa cũng đều thuộc hạng thấp.
Đúng vào lúc này, nàng nghe thấy Ninh Nghị ở bên kia lại lần nữa mở miệng.
"Tính cách con người ta rất quái lạ, các ngươi muốn viết, chỉ là ta không muốn viết." Hắn cười cười, "Ta rất tò mò rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sư phụ cũng không cần lấy từ đó ra... Nếu ta không viết, các ngươi thì thế nào?"
Hắn trả lời, có chút vô lại ngoài ý liệu, hiện tại không chứng minh, nói ra thanh danh nhất định sẽ bị hủy. Nhưng thái độ đối phương bây giờ lại bày ra vẻ lưu manh như vậy, đứng ở đó, trên khí thế vẫn chống đỡ không có rơi xuống hạ phong, rõ ràng là cô phụ một đám người xem chờ mong.
Trong năm người phía trước, Phan Hoành Đạt vẻ mặt nghiêm túc rõ ràng không thích thái độ của Ninh Nghị, sắc mặt âm trầm, trầm giọng nói: "Hôm nay chúng ta dùng thi hội bằng hữu, không ngờ lại bị chuyện như vậy ảnh hưởng, nhưng luận chuyện ta vừa nghe, thà rằng Ninh Lập bền bỉ., Hôm nay nếu ngươi thật không có bất kỳ câu trả lời nào, Phan Hoành Đạt ta cam đoan với ngươi, sau này ngươi ở Biện Lương, chớ nói công danh phú quý ngươi đừng mơ, ta còn muốn báo lên triều đình, để ngươi ở Biện Lương nửa bước khó đi, thậm chí bị tội, ngươi có tin hay không!"
Trong mấy người này, Phan Hoành thống trị cực nghiêm, tính khí không tốt mọi người đều biết từ trước tới nay, chỉ là không ngờ rằng lúc này hắn sẽ nói ra những lời này, chỉ là trong thi hội bị nghi ngờ, nhiều lắm thì bại danh liệt cũng thôi, làm sao có thể nhận được tội xuống ngục. Ninh Nghị nhìn hắn một cái: "Ồ? Lý do gì?"
Mọi người bên cạnh thật ra cũng nhíu mày, cảm thấy nói quá mức. Sư phụ ngẩng đầu lên có chút kinh ngạc, Cơ Vãn Tình cau mày nói: "Phan lão, lời này không khỏi có chút..."
"Ngươi thì biết cái gì!" Phan Hoành Đạt nhìn bà ta một cái: "Hừ, các ngươi có biết, người này không chỉ là Giang Trữ tài tử, còn là Khách khanh của Giang Trữ vương phủ, chính là tiểu vương gia của Khang vương phủ Chu Quân và Chu Phụng của quận chúa Chu Bội!"
Câu này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
Thân thể trần trụi...
Cứ tiếp tục chương trình tự, ta đang suy nghĩ, có phải mọi người đặt vé cho ta hay không, ta sẽ làm rạng sáng...
Ách, mười một điểm, những lời này có thể nói hơi chậm, không biết bao nhiêu người có thể nhìn thấy...