Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thiên vân lưu chuyển, cùng phong tập tập, chưa đến buổi trưa, bên ngoài đã náo nhiệt hẳn lên.
Có người đến biệt uyển mượn đồ bên này, bởi vì chủ nhân biệt uyển ở bên cạnh cũng không có ở lại lâu, cũng không có tùy thời quản lý. Lúc này bên kia phải tổ chức tụ hội, chiêu đãi quý nhân, liền tới mượn một ít khối băng cất giữ. Sư phụ mượn, sau đó không lâu, cũng có người đưa tới bái thiếp, nói là nghe sư phụ mọi người ở bên này, biểu thị cảm tạ, đồng thời cũng mời nàng tham gia tụ hội bên kia, sư phụ bên này thuần thục từ chối lời mời lần này.
Vu Hòa Hòa và Trần Tư Phong đã trở về, thừa dịp Ninh Nghị không chú ý, hai người đã len lén đem chuyện Đổng Tiểu Uyên kia nói cho Lý sư phụ nghe, sư phụ cũng có chút cười khổ. Loại chuyện này dù sao cũng không phải là lần đầu tiên. Mà phát hiện động tĩnh bên ngoài, không lâu sau đó có mấy người nói chuyện phiếm, Ninh Nghị cũng trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì phiền toái sao?"
Vu Hòa cười nói: "Cũng không phiền toái, chỉ là có chút nhàm chán."
Sư phụ chống cằm, lắc đầu cười nói: "Kinh thành đúng là như vậy, thật ra là tai họa do thân phận sư phụ gây ra, Ninh đại ca không cần để ý."
Trần Tư Phong nói: "Sư cô nương bên này của chúng ta, sớm đã quen đường nhẹ rồi."
"Đúng là như thế." Sư phụ thật đáng yêu, làm người mà không nhượng bộ gật gật đầu.
Ngày thường nếu thật sự gặp phải tình huống này, cho nên trong lúc hòa giải, tâm tình Trần Tư Phong cũng chưa chắc đã tốt, nhưng lúc này lại có thêm một Ninh Nghị, hai người lập tức cảm giác bên này kéo gần sư phụ rất nhiều, có cảm giác ba người bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện., Mà Ninh Nghị là người ngoài có cảm giác ưu việt. Trong lúc nói chuyện phiếm không khỏi lại nói tới các loại tình huống sư phụ gặp phải hoa khôi tại kinh thành, một đám tài tử tranh phong ghen tuông xấu xí, sau khi tranh đấu, một phương lý thú chán nản chạy đi. Nói đến hưng phấn, cho dù là Lý sư cũng sẽ vui vẻ cười ha ha, đương nhiên, đương nhiên., Nàng mặc dù biểu hiện ra cười to cực kỳ thân cận, cũng tuyệt không rời khỏi phạm trù thục nữ, có khí chất thanh nhã, nhưng lực lây nhiễm rất mạnh, lúc này Ninh Nghị cũng không đề phòng, cũng cảm thấy bản thân vui vẻ hơn nhiều.
Ngược lại Trần Tư Phong sau đó hỏi Ninh Nghị liệu có hay tham dự chuyện này hay không, Ninh Nghị liền cười lắc đầu, chi tiết trả lời mình thật sự rất ít khi tham dự vào chuyện như vậy, Trần Tư Phong bên kia cũng không hỏi nhiều nữa.
Bên này bốn người hảo hữu đàm tiếu, sư phụ cũng bất cứ lúc nào cũng chú ý biến hóa bên cạnh, ngẫu nhiên có nha hoàn đoan quả tiến vào, nàng tự mình đi đón, sau đó do nha hoàn báo tình huống bên ngoài. Theo thời gian trôi qua, sự tình bên kia tựa hồ cũng có chút kỳ quái, không phù với phỏng đoán ban đầu. Bởi vì người tới càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả Cơ Vãn Tình cũng chạy đến nơi đây, đây không phải là tranh giành tình nhân, mà là muốn đánh lôi đài.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nàng cũng giống Đổng Tiểu Uyên, nghi hoặc chân tướng sự tình. Mặc dù có chút xảo hợp, nhưng nhìn qua, quả thật có chút đơn thuần giống như đạp thanh. Kỳ thật ở giữa cũng không thể loại bỏ cơ hội tiết trưa trước khi Cơ Vãn Tình đấu tranh với mình, thí dụ như từ mới mà mình tập luyện trước mắt, nếu là làm cho nàng không thể không biểu diễn trong hôm nay, đến buổi trưa ngày mai., Đương nhiên sẽ không có nàng nổi bật. Thế nhưng muốn đánh lôi đài với nàng, làm sao đánh là vấn đề, bên kia xuất chiêu, bên mình có thể không tiếp, dù sao cũng không đến mức hai hoa khôi chạm mặt, đối phương mang theo nhiều người, nói bên kia mất mặt, nói ra cũng không ai tin.
Trong lòng nàng đương nhiên đang chuyển qua suy nghĩ như vậy, có lẽ sẽ hòa hợp với Trần Tư Phong sẽ cảm thấy nàng đang một bên suy nghĩ chuyện này, một bên cười nói nói chuyện phiếm. Chẳng qua, có lẽ ngay cả Ninh Nghị cũng không biết, những ý nghĩ này chẳng qua là tùy ý xẹt qua trong đầu nàng mà thôi.
Thật ra nàng đang nghĩ đến câu văn thơ, thậm chí trong lòng còn đang cảm nhận và hát ra, thế cho nên khi nàng nhìn Ninh Nghị, sẽ sinh ra cảm xúc có chút kỳ quái.
Nói là lo lắng đối phương áp đảo mình, vừa rồi quả thật nàng vẫn luôn nghĩ tới chuyện này, nhưng thay đổi lại là bắt đầu từ khi thấy câu chữ Ninh Nghị viết ra. Đột nhiên cảm thấy buồn cười, thật ra cũng không có gì đặc biệt., Có thể đột nhiên nhìn thấy từ ngữ như vậy, hôm nay rất đáng giá, về phần đối phương thực sự muốn làm ra chuyện gì, dù sao cũng rất dễ ứng phó, bản thân cũng không phải lần đầu gặp phải. Sau đó nàng một mực nghĩ đến bài thơ, bỗng nhiên cho nàng cảm xúc kỳ quái.
Ngay từ đầu nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Nghị, kỳ thật hắn còn chưa ôm được bao nhiêu mong đợi, thuận tay viết cho thê thiếp hoặc hồng nhan tri kỷ, thoạt nhìn chính mình cũng không thể nào xác định từ ngữ là tốt hay xấu. Lúc ấy nàng thuận miệng đọc lên, chỉ dừng lại ở chính giữa, gần như là niệm đến cuối cùng, mới vô thức giảm tốc độ lại. Bản thân Côn Khê Sa Tiêu bài cũng không quá dài., Ngắn ngủn sáu, bốn mươi hai câu, từ ngữ lại thông thuận, lập tức đọc xong, nhưng sau khi đọc xong đầu óc trống không một lát, sau đó trong lòng lại bất giác nhớ tới, hoặc nhẹ giọng đọc một lần, lại khắc một lần như thế.
"Mứa mồ hôi hơi nhạt màu xanh. Sáng mai tắm trưa, hương thơm tỏa khắp sông mây..."
"Mấm lụa sặc sỡ quấn nhẹ cánh tay ngọc hồng, phù nhỏ treo nghiêng Lục Vân Hoằng. Giai nhân gặp nhau... Một ngàn năm."
Trong lúc nhất thời nói rất khó biết nó ở chỗ nào, nhưng chỉ là nhịn không được biết đọc, trên thực tế nàng cũng biết, hiện tượng như vậy cũng chính là "Từ tốt" hai chữ là có thể nói được rồi. Nếu bàn về câu chữ, cảnh cũng viết rồi, từ ngữ sặc sỡ cũng dùng, ban đầu nhìn xem., Náo nhiệt lộn xộn lại có chỗ, nhưng đến câu cuối cùng, tất cả cảm giác đều bị đè nén xuống, chỉ như một người đang cùng tình nhân nói mấy câu có vẻ sâu xa mà lại lạnh nhạt, đặc biệt là làm cho nàng nhớ tới thần thái đơn giản của Ninh Nghị khi ngồi ở đó, hết thảy tựa hồ đều có loại cảm giác nhẹ nhàng hời hợt nhưng đương nhiên. Ý cảnh như vậy, là thứ có công lực nhất.
Thế cho nên khi ánh mắt nàng chuyển tới trên mặt Ninh Nghị, ngón tay đặt dưới bàn vẫn còn hơi rung động nhè nhẹ.
Người này là ai... Lúc đó đúng là hắn thuận tay viết... Tuy lúc ở Giang Ninh đã từng chứng kiến công lực của Ninh Nghị, nhưng nàng căn bản không nghĩ tới đối phương lại thuận tay viết ra thứ như vậy. Tuy nói văn vô đệ nhất, nhưng hiện giờ nàng cũng không tiện phán định chữ ngọ mà Chu Mỹ viết cho nàng. Rốt cuộc ai cao ai thấp hơn ai, nhưng thực tế nàng cũng không tiện viết ra thứ như vậy., Hai người một là tác phẩm tuyệt hảo, cũng xác thực khó đánh giá cao. Nhưng Chu Ngọc Thành cũng phí rất nhiều công phu mới viết ra tác phẩm đắc ý kia. Dù sao, Ninh Nghị sờ cằm có chút nhàm chán, đúng là đã dọa nàng sợ rồi.
Đương nhiên, nàng cũng không rõ lắm về suy nghĩ của Ninh Nghị. Ninh Nghị bây giờ đã có căn cứ nhất định về thi từ, nhưng muốn bình phán câu chữ thiên cổ gì đó thì còn chưa đạt tới trình độ đó. Y viết bài'Hoán Khê Sa' này chính là thơ tình mà Tô Triết viết cho tiểu thiếp triều Vân, nhưng trong mấy bài thơ lưu truyền từ thiên cổ, không có vị trí của nó, nếu không phải Ninh Nghị yêu thích chữ của Tô Tân, thì bài thơ này lại ngắn, có lẽ đã không nhớ ra được.
Hắn có thể nhớ được nguyên vẹn, chính là bởi vì câu nói kia của Chu bang Ngạn có chút tương tự với câu nói của người đứng đầu. Bởi vì hắn vô thức cảm thấy đây không phải là câu nói thiên cổ, Ninh Nghị còn do dự một chút, cảm thấy câu " Giai Nhân" kia có chút ngứa ngáy trong miệng, nhưng sau đó ngẫm lại thì thấy đó cũng không phải là câu nói thiên cổ., Dù sao cũng là mấy người trong nhà, những cô bé này đều dễ nói chuyện, là mình tặng là được rồi, hẳn là có thể khoan dung nó không phải là khuyết điểm hàng đầu của câu chữ thiên cổ, lúc này mới viết ra.
Phảng phất là hai đường cong không can thiệp lẫn nhau, bên trong sảnh đường mát mẻ, bốn người một mặt thổi gió một mặt nói đùa, bởi vì nguyên nhân câu từ kia, Lý sư sư sau đó vô thức chuyển chủ đề nói sang tình huống thê thiếp của Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng cười nói về chuyện của thê tử., Cùng thiếp thất, cùng với sự tình trưởng tử vừa sinh ra, sự tình cùng vui vẻ hòa thuận, nói đến cũng làm cho người ta cảm thấy ấm áp thú vị. Mà mặt khác, bên kia biệt uyển, lần này lại tới mọi người chơi đùa, trên cơ bản đều đã đến.
Thôn trang xây bên bờ sông này, chung quanh cây cối không ít, phong cảnh cũng không tồi, nam nam nữ hoặc là dắt tay du ngoạn, hoặc là trực tiếp tiến vào biệt uyển, lúc này đại đương đã tụ tập ở đây. Mấy thành viên trong Biện Lương thành tốp năm tốp ba tụ tập, mấy vị lão giả khá có danh tiếng ở trên tế đàn chỉ trỏ đàm tiếu một đường., Lúc này cũng đã tiến vào trang viên ngồi xuống. Bọn họ dù sao cũng là có tài học thật, trong miệng nói tới làm văn chương như thế nào để đọc sách, kinh nghiệm như vậy, đối với rất nhiều văn nhân trẻ tuổi trợ giúp, sau khi lão nhân gia ngồi xuống, không ít người trẻ tuổi liền tới thỉnh trợ giúp.
Trong đó có công tử, tiểu thư, công tử của các nơi như vương phủ, hầu phủ. Trong kinh thành, tuy nói hoàng tộc lớn nhất nhưng xưa nay bọn họ vẫn duy trì cung kính khiêm tốn, không thể không nể mặt những lão nhân gia này., Cho dù đối với người trẻ tuổi bên cạnh, cũng chưa chắc là muốn giẫm đạp. Dù sao ai cũng phải có thanh danh tốt. Ngược lại, vương hầu địa phương này tương đối tiêu dao, cho dù cầm Kim Qua Đại Chùy ra đường đánh chết người, cuối cùng quá nửa cũng không ai dám tra xét, quan phủ chỉ có thể đè sự tình xuống. Mà nếu phát sinh chuyện này ở kinh thành, bình thường sẽ bị sự răn dạy đến từ trong hoàng cung.
Mà ngoại trừ những người này, lần này kết bạn đồng hành, hơn phân nửa nữ tử thanh lâu tới tham gia náo nhiệt cũng đã đến. Cơ Vãn Tình lần này là đi cùng với Thiếu Nguyên tới đây, nhưng đều quen biết với rất nhiều người, thi lễ chào hỏi từng người một., Mặt khác cũng còn có các cô nương thanh lâu tiếng tăm hoặc lớn hoặc nhỏ, các nàng là đến làm bạn cùng người khác, nhưng cũng có người trợ hứng hoặc là làm trách nhiệm làm náo nhiệt, tỷ như gảy đàn ca hát, thỉnh thoảng biểu diễn một chút tài nghệ tương đối cao nhã một chút dưới yêu cầu của mọi người, lúc này mới có bầu không khí thanh cao như vậy.
Ngày mai mới có thể chính thức tụ hội, hôm nay bầu không khí lại thoải mái hơn nhiều. Lúc này sân bãi của biệt uyển Lâm Hà được bố trí ở một mặt, hành lang rộng lớn được xây dựng mái che, xem ra là một cái đình thật dài trên mặt đất, gió sông thổi qua cực kỳ mát mẻ, vài lão giả và thân phận tôn quý đang ngồi trên chiếc ghế cao nhất hành lang., Quan sát phong cảnh, đồng thời cũng tùy ý nói chút chuyện lý thú với những người trẻ tuổi xung quanh, hoặc thi cử khoa cử, tri thức tiến giai của quan trường, bọn họ xem như trò cười, vô cùng hòa nhã, Cơ Vãn Tình đứng xen vào môi múa mép thích hợp với các cô gái xung quanh.
Thỉnh thoảng có vài người được điểm danh, tỷ như Vu Thiếu Nguyên hiện nay nổi tiếng nhất, hoặc là văn sĩ trẻ tuổi vốn có danh tiếng như Biện Lương, đám người Tả Tích Lương. Loại người được lấy ra nói trong văn chương bọn họ còn có khuyết điểm thế nào, kỳ thật cũng được coi trọng nhất, thỉnh thoảng cũng sẽ để cho người viết thi từ., Hoặc là một người nào đó có linh cảm lên, viết ra một bài, tìm người bình phẩm. Nơi này khá lớn, cũng không chen chúc, nếu nhất thời không hứng thú với những thứ này, tự nhiên cũng có vài người ở chung quanh thưởng thức cảnh sắc, mang theo bạn đi đi lại, hoặc là thương lượng chèo thuyền đi thượng nguồn du chơi.
Trên thực tế, chỉ vào lúc này, chính thức biết rõ lần thi hội này vì sao mà đến cũng không nhiều người, không lâu sau, bên này tụ hội tiến hành rất nhiệt liệt, thậm chí có nhiều thi từ xuất sắc xuất sắc xuất hiện, trong đám người mới dần dần truyền ra tin tức của Lý sư phụ ở cách vách... Thời gian ướt át trần trụi ngày càng gần trưa., Bên này đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, bên kia lại có người tới mượn vài món. Hôm nay Lý sư huynh tới, tự nhiên lại có không ít người đi theo bên này, nhưng sau đó không lâu, đầu bếp cũng đã cho mượn một cái. Sau đó, lại có người đưa tới thiệp mời, đưa ra lời mời.
Sau khi cự tuyệt này, lại có thiệp mời được đưa tới, lặp lại đến lần thứ tư như thế, nha hoàn đi vào nói với nàng chuyện gì đó, sư phụ nhíu mày: "Đường Nguyệt? Phù Thu Sương? Các nàng cũng tới... muốn làm gì đây...", Lý sư cùng hai người này không phải hòa thuận, nhưng nếu nói cùng người mưu đồ bí mật muốn hủy mình dưới hoàn cảnh như vậy, nghĩ lại cũng có chút không có khả năng, hơn phân nửa là đúng lúc. Nhưng sự tình phát triển tới đây, nàng cũng biết mình không cách nào một mực từ chối.
Nàng hôm nay không muốn đánh lôi đài với người khác nên đành bất đắc dĩ xin lỗi ba người Ninh Nghị một phen, nói ra sự tình: "Nếu có hứng thú, mọi người ở đây cũng không ngại đi xem một chút... Lập Hằng cảm thấy thế nào?"
"Được rồi." Đối với Ninh Nghị thì là người đầu tiên từ chối, thi từ gì đó, hơn phân nửa là viết thơ làm thơ. Y không phải không có hàng tồn kho, nhưng những thứ này là để tương lai mở cửa hàng tạo thế., Dùng một bài thiếu, hắn hiện tại cực kỳ keo kiệt. Vu hòa cùng Trần Tư Phong kỳ thật cũng không muốn theo sư phụ đi qua, nhưng thấy Ninh Nghị cự tuyệt dứt khoát như vậy, cũng không khỏi cảm thấy hắn có chút khiếp đảm, quá không khí phách, cái gì chuyện đệ nhất tài tử, hơn phân nửa là có nước.
"Kỳ thật chưa chắc đã trốn được, có điều tiểu muội cứ đi thăm dò tình hình trước đã, lát nữa trở về rồi hãy nói, đến lúc đó qua xem một chút hẳn là cũng khá thú vị."
Dù sao đây cũng là trường hợp người trong trường hợp này, cuối cùng thân bất do kỷ. Sau khi cáo biệt ba người, rời khỏi phòng, nàng hít một hơi, khôi phục bộ dáng đoan trang mà cao nhã nhặn Lý sư, thấy Đường Nguyệt và Phù Thu Sương, cùng các nàng vượt qua.
Thi hội chỉ là thi hội, không có bao nhiêu ý tưởng mới mẻ, bầu không khí thoải mái và khẩn trương đối với nữ tử như nàng mà nói không có gì khác nhau. Cơ Vãn Tình mặc dù có mặt ở đây, nàng cũng chỉ tùy ý chào hỏi đối phương, mỉm cười gọi "Tỷ tỷ", Cơ Vãn Tình lớn hơn nửa tuổi - sau đó hai người ngồi xuống cùng một cái bàn nhỏ, cười nói chuyện với nhau, hoặc nghe mọi người nói chuyện, ứng phó vài câu. Không lâu sau, nàng thật sự rất nghi hoặc.
Các nàng Cơ Vãn Tình, rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ thật sự là một hồi thi hội đơn giản?
Trong những nghi hoặc màu xám nhạt của sư sư cô sư muội, những cảm thụ khác hẳn với mọi người.
Tình cảnh trước mắt, dù sao cũng tương đối náo nhiệt, đặc biệt là sau khi Lý sư phụ tới, mọi người cơ bản đều đã đi về phía này, hai bên hành lang lúc này trưng bày rất nhiều bồ đoàn cùng số ít, hai đến ba người ngồi chung, cũng có người tùy ý đứng, nhưng không ít người đều đang nói chuyện, ra sức cầu trước mặt hai gã hoa khôi.
Là hai loại hoa khôi đứng đầu Biện Lương thành, tính tình Cơ Vãn Tình dịu dàng ôn nhu hòa khí, thoạt nhìn là loại hình mẫu hiền thê lương mẫu kiểu đó, thân thể cao gầy thon dài, dáng vẻ lười biếng dễ dụ người nhất, nhưng nếu cẩn thận tiếp xúc thì sẽ rất dễ dàng., Sẽ phát hiện sau lưng ôn nhu kia, cũng có đại khí giống như nữ vương; mà Lý sư sư thanh nhã tri tính, thân thể thanh tú, trong hình dạng mang theo một cỗ linh tính thanh tịnh, phảng phất chuyện gì đều có thể nhìn thấu triệt, mà người cùng ở chung với nàng đều có thể nhìn thấu triệt., Thường thường cũng sẽ cảm nhận được sự thanh tịnh cùng an bình, phảng phất như chính mình cũng có trí tuệ đủ để thấy rõ rất nhiều chuyện. Lúc này mọi người hỏi tiết mục diễn tiết mục diễn trưa ngày mai có liên quan tới tiết mục biểu diễn, sư sư cười giơ ngón tay lên, nói: "Cái này... đương nhiên phải giữ bí mật rồi, bất quá, ở giữa có một đoạn là như vậy... đương nhiên phải nhỏ một chút..."
Cô chỉ tay a a a hát, người bên cạnh liền hét lên: "Nghe hiểu rồi..."
"Nhớ lại Tần Nga..."
"Đâu phải là Thanh Ngọc án..."
"Tề Thiên Nhạc!"
"Chắc chắn là Tề Thiên Nhạc..."
Mọi người nhao nhao ồn ào, bầu không khí hừng hực nhiệt tình, có người thậm chí còn hừ lạnh mấy từ "Tề Thiên Nhạc" khác. Sư phụ ngồi đó cười xán lạn, sau đó chuyển đề tài sang bên Cơ Vãn Tình., Để Cơ Vãn Tình cũng để lộ chút biểu diễn ngày mai. Như vậy hai lần đi, cũng có người đem thi từ mọi người vừa làm truyền qua, sư phụ nhẹ giọng ngâm nga, sâu sắc văn xã một ông lão được gọi là "Mặc công" lên tiếng nói: "Thiếu Nguyên Phương vừa rồi là bài thơ rất tốt, sư cô nương đừng ngại nhìn xem."
Tiếng từ kia truyền tới, sư phụ theo tiếng hát, một mặt hát ra, một mặt dùng ánh mắt ngạc nhiên và bội phục nhìn về phía đối diện, Cơ Vãn Tình cũng ở bên cạnh vỗ vai, sau khi hát xong, cô vô thức nhìn thoáng qua Thiếu Nguyên, sau đó cười với Cơ Vãn Tình nói: "Chúc mừng tỷ tỷ... tìm được lang quân như ý."
Vu Thiếu Nguyên ngồi đối diện cười mà không nói, trong lòng lại cảm thấy vừa rồi trong lòng vị sư cô nương này sinh ra rung động vì thi từ của mình. Một lát sau, y lại viết tiếp từ khác.
Không lâu sau, gia đinh dâng lên đã nấu xong, ngồi xuống, vài tên lão giả cùng nhau đàm tiếu, bọn họ ở Biện Lương thành đều rất có danh khí, đệ tử đông đảo, như mấy người Mặc Công, Tiết Công sâu văn xã hội, Tiết Công Viễn., Lúc này nghị luận về tiền đồ của Thiếu Nguyên vừa mới nhập hội, mấy người còn lại cũng nói về tiền đồ xuất sắc trong đám người, tương lai có khả năng sẽ đi làm quan lộ thế nào, hơn nữa cũng đang bàn luận không lâu nữa, bọn họ có thể bảo vệ mấy người vào Quốc Tử giám học tập các loại nơi, nghị luận, phẩm hạng, hoặc là tự mình làm thi từ, đối với buổi tụ hội như vậy, bọn họ vẫn có chút hài lòng.
Những lão giả bốn năm mươi tuổi này, kỳ thật quan lộ cũng chưa hẳn coi là thuận lợi, nhưng ít nhiều đều làm quan, tự thấy khó tăng lên hoặc là bởi vì chuyện như vậy mà sau khi chấm dứt quan., Giáo nhân hoặc là làm học vấn đề đề cao địa vị của mình, hiện giờ cũng coi như là người người tôn kính, bọn họ cũng có quan hệ và quyền lực như vậy, tỷ như hàng năm có thể liên danh đề cử nhân tài như vậy với triều đình. Đối với trạng thái lúc này, cũng là tương đối hài lòng.
Mà ở bên kia, có một nhóm nhỏ nam nữ trẻ tuổi đang bàn tán xôn xao.
"Này, có phải không sai biệt lắm không..."
"Bên kia vẫn luôn giám thị, người vẫn chưa đi. Đúng là không sai biệt lắm..."
"Có cần làm như vậy không..."
"Đến lúc đó Lý sư sư có thể hay không cũng không xuống đài được..."
"Bây giờ nói chuyện này, không phải các ngươi tới xem náo nhiệt sao, qua một bên xem kịch đi!"
"Nói không chừng người ta có tài thật học đấy..."
"Đã điều tra qua, hơn một năm nay đều không có thơ từ đi ra, ở rể! Đường Quần, ta biết ngươi có hứng thú với bội quận chúa, kêu trong nhà đi cầu hôn a, sao lại đi theo chúng ta xem..."
"Ta muốn xem thử có phải sư phụ cô ấy nói lợi hại như lời mình nói không..."
"Nói cho ngươi biết, cho dù có thật tài thật học, thì làm được cái gì, so ra còn thua bàn trà án thanh ngọc của hắn. Một bài thơ này, cho dù thật sự do hắn làm, mất bao lâu mới có thể viết ra... Hơn nữa thi thơ rồi sau này kiểm tra cái khác..."
"Ta cá hắn là kẻ lừa đảo, mua danh chuộc tiếng..."
"Cho dù không phải, sau khi một đám người như vậy thi với hắn, mặt mũi của hắn cũng mất sạch... Đại sát tứ phương là chuyện trong tiểu thuyết thoại bản, nói cho ngươi biết, một người bị một đám người nhìn thấy, trời sinh đã yếu thế!"
"Ta cũng đánh cược kẻ lừa đảo..."
"Kẻ lừa đảo, làm chút danh tiếng ở nơi nông thôn, đến kinh thành rêu rao rồi..."
"Ta là đến xem kịch... Các ngươi như vậy, Bộ quận chúa nếu biết về sau sợ là sẽ khóc rất lâu... "
Đám người bên này có nam có nữ, ngoại trừ mấy người hạch tâm, kỳ thật đa số vẫn là tới góp vui xem náo nhiệt. Đương nhiên, nếu thật sự có thể khiến một tên lừa đảo không ra mặt, bọn họ vẫn là vui mừng khi thấy được, cũng đang chờ đợi cơ hội đánh rơi con chó nước đau đớn. Nhìn cái nhà quê nơi này bị bêu xấu thật sự là quá sướng.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Thế là một lát sau, quận chúa Sùng Vương phủ Chu Tình mở miệng cười: "Sư sư cô nương, hôm nay cao hứng như vậy, nếu lãnh đạm với mấy vị bằng hữu bên kia của ngươi, không khỏi không hay. Nghe nói là người quen cũ của sư cô nương, nói như vậy, cũng chính là bằng hữu của mọi người, không ngại gọi bọn họ tới, ngồi cùng mọi người một chút được không?"
Thân phận địa vị của nàng, người ngoài mặc dù chưa chắc đã sợ hãi, nhưng cũng không thể bỏ qua. Lời vừa nói xong, Mặc Công phía trước cũng gật đầu nhẹ: "Như vậy rất tốt. Như vậy, sư phụ cũng không cần vội vã rời đi. Hôm nay, có hai vị sư phụ cùng Văn Tình, ngày khác người ngoài nói, cũng có thể tăng thêm thanh sắc."
Trong lòng sư phụ còn đang nghĩ tới chuyện bọn Cơ Vãn Tình muốn làm gì, nhưng đối với chuyện này lại không cự tuyệt, mỉm cười gật đầu: "Cũng tốt, ta liền qua đó nói chuyện, để mấy vị huynh trưởng tới. Chỉ là buổi chiều sư phụ vẫn có luyện tập, sợ là phải sớm rời khỏi. Chư vị chớ trách tội mới tốt."
Mặc dù cũng từng đoán đối phương sẽ ra tay với mấy người bên cạnh, nhưng lúc này nàng đã định tính trước cho đám người Trần Tư Phong, đây là bạn chơi từ nhỏ., Đối phương không tiện ép bọn họ ngâm thơ chế phú hay chế nhạo mình. Còn Ninh Nghị, lúc này trong lòng nàng vẫn còn đang suy nghĩ về việc Hoán Khê sa lang kia, căn bản là cần phải suy nghĩ chuyện này. Vì vậy nàng và Trần Tư Phong có lẽ sẽ lo lắng một chút, nhưng Ninh đại ca... Nàng rất khó để phần lo lắng này lên được, bởi vậy cũng không cần thiết phải suy nghĩ.
Không lâu sau đó, sư phụ trở lại trong biệt uyển bên kia, đám người Ninh Nghị cũng biết lúc này không tiện đẩy nữa, đi qua xem một chút cũng không sao, nên đi qua một chút. Lúc này, trong đám người Thi Hội đang truyền tin vào câu từ thứ hai, thậm chí có người thấp giọng nói ra những lời kinh tài tuyệt diễm như vậy., Mơ hồ có thể nghe thấy câu nói thứ hai của "Người nào đó kéo Mang La Thiên Trượng Tuyết đi tắm rửa một chút hồn ly biệt. Thắng lợi trẻ em, tơ hồng quấn tay, giai thanh niên mà nói..." Câu nói này khiến người ta tán thưởng không thôi, xem ra bài thơ thứ hai này của hắn thật sự là vang dội.
Tuy cũng nhận được không ít ánh mắt nhìn chăm chú, nhưng lúc này mọi người trong Thi hội vẫn đang xem xét những bài thơ kia, chỉ xung quanh có mấy người chắp tay chào bọn họ, xem như là thời điểm tốt nhất để dung nhập vào Thi hội. Được sư phụ dẫn dắt, Ninh Nghị tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu cảm thụ náo nhiệt xung quanh.