Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Đầu tư tháng năm, sáng sớm bình thường, bên trong biệt uyển của Biện Lương ngoài thành, tử tước Đổng Tiểu Uyên, người hầu lui tới, đang quét dọn loè lo sợ, mặc dù trong lúc nhất thời náo nhiệt, còn kèm theo một chút kháng nghị của chủ nhà, nhưng cũng không phải là chuyện thần kỳ gì.
"Cái gì mà người đọc sách, không phải là lần này sư cô nương trở về còn chưa gặp người khác sao, còn nói không phải là nhằm vào Lý sư nhà người ta. Loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ là tranh giành tình nhân, Này, bên cạnh là ai thì các ngươi nghe kỹ đây, đừng có bóp quả hồng mềm không được đụng vào tảng đá. Đây không phải lần đầu tiên, loại chuyện này không dễ nhìn, vẫn là ở chỗ của ta..."
Thái bình thịnh thế, các loại sự tình qua lại đi lui đều không có gì nổi bật, cho dù là ở trong đại thành như Biện Lương, ở lâu, sự tình nhìn thấy trong mắt, cũng đều có thể đại khái minh bạch chuyện gì xảy ra. Là chủ nhân biệt uyển của biệt uyển., Nam tử có thân phận là Tử tước trong Biện Lương thành không coi là cao điệu, dù sao trong kinh thành, vương hầu đều là đi loạn trên đường, hắn chỉ là một Tử tước, từ trước đến nay đều rất hòa nhã đối đãi người ta. Lần này được người ta lôi từ trong thành ra, hỏi thăm một chút, liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Đã lâu rồi biệt uyển của hắn chưa đi, chỉ để lại hai ba hạ nhân chăm sóc một chút, bên cạnh là sản nghiệp Túc Lâu, đơn giản chỉ là tranh giành ghen tuông với các cô nương ở Liêu Lâu mà thôi. Trong Biện Thành, các công tử ca nhi đông đảo, có rất nhiều thư sinh văn sĩ theo đuổi công danh, cũng có gia cảnh phú quý cả đời không cầu kiến gì, bọn họ tinh lực dồi dào., Lúc không có việc gì làm đơn giản chính là đi tranh gà chọi chó cướp nữ nhân, hai nhóm người tranh giành ghen tuông với nhau để cho đối phương đẹp mắt, mỗi ngày ở Biện Lương thành đều phát sinh mấy chục lần, không có gì lạ. Đổng Tiểu Uyên vốn cũng là không có gì lạ, chỉ là nghe nói hôm nay Lý sư ở bên kia, mới đánh trống lui quân.
Nữ tử bình thường thì cũng thôi đi, xem kịch dĩ nhiên là đáng mừng, đắc tội cũng không sao cả, nhưng mấy hoa khôi trong Biện Lương thành... Mình hà tất phải tham dự vào loại chuyện này. Hắn và Lý sư cũng không quá quen thuộc, nhưng cũng có duyên gặp mặt vài lần., Biết rõ gần đây đối phương mới từ nơi khác trở về, buổi trưa trước, người tới bái phỏng khẳng định rất nhiều, nàng có thể tiếp đãi chỉ có mấy người. Bên này hiển nhiên là không có cơ hội thân cận, liền chạy tới khiêu khích, muốn cho Lý sư sư khách tốt.
Chạy tới mượn biệt uyển mấy người có chút giao tình, lúc này không đẩy được, trong lòng của hắn không khỏi có chút bất đắc dĩ. Chuyện này mặc kệ thế nào, đối với hắn mà nói đều chưa hẳn thú vị, nếu mấy bằng hữu của mình rơi vào mặt đối phương, có thể sẽ làm cho Lý sư sư môn chán ghét mình, mà ngược lại làm ngược lại., Loại tầm mắt thanh lâu nữ tử này, thường thường là cao nhất, nếu nói người ta hôm nay chạy tới, bên kia chiêu đãi chính là Chu Bang Ngạn, bên mình đã thành phản phái, tự nhiên mất mặt, sự tình nói ra, nhà này về sau còn có thể ở được sao.
Ngẫm lại như vậy liền có chút phiền muộn, đám người kia mở cửa biệt uyển, gọi hạ nhân vào tìm kiếm, sau đó đi nghênh đón những người khác. Đổng Tiểu Uyên cũng không muốn hỏi nhiều, một mặt gọi người tới dò xét người đến là ai, một mặt kêu người chuẩn bị xe ngựa, đem mình ra ngoài rồi nói sau. Một lát sau, hạ nhân tới trả lời, sư phụ sư cô nương đang chiêu đãi là Vu Hòa, mấy hảo hữu lúc còn nhỏ của Trần Tư Phong.
"Vu Hòa? Trần Tư Phong? Hình như đã từng nghe nói qua, đó là..." Hắn suy nghĩ một chút, sau đó bả vai đè xuống, ngày thường từng nghe nói, lúc sư sư cô nương qua lại với người khác, đối với một số người tương đối đặc biệt, không phải bởi vì bọn họ mới học ra được nhiều người như vậy., Mà bởi vì hai bên là chỗ quen biết cũ. Cái này chẳng phải là càng thêm phiền toái sao? Nếu đối phương là Chu bang Ngạn còn dễ nói, giữa văn nhân vì sư cô nương mà tranh đấu vì ưu ái của sư cô nương, chạy tới bỏ mặt mũi mấy người này, chẳng phải là trực tiếp vả mặt sư cô nương sao.... ướt át, phiền não của Đổng Tiểu Uyên, thời gian hơi lui về một ít, bạch vân ung dung, trong Càn Lương thành, bóng mát dần dần trôi qua.
Trong phủ Sùng Vương, Chu Bội ngồi trên ghế đá dưới tàng cây, nhìn đường ranh giới ánh sáng và bóng tối từ một bên đẩy tới, nhanh chóng lan tràn qua nơi này, ánh mặt trời từ khe hở cây rơi xuống, có vài phần chói mắt.
Nàng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, từ đêm qua đến sáng nay, nàng không an tâm nhắm mắt lại. Cảm giác mình thích một người hơn một tháng sau sẽ được chọn người khác để hôn, nàng căn bản không biết nên lựa chọn như thế nào, nếu là lão sư làm tiêu chuẩn để lựa chọn, đại khái tuyển không được người yêu thích, nhưng nếu bỏ xuống tiêu chuẩn này... Nàng lại không đặt được.
Thực tế khi nàng ý thức được tiêu chuẩn mà mình yêu thích của Ninh Nghị, nàng càng thêm hiểu rõ và lão sư đang từ từ rời xa mình, đồng thời cũng nhanh chóng rời xa nàng. Có lẽ từ nay về sau, sẽ rất khó gặp được nàng. Sau khi suy nghĩ rơi vào tử lộ, đầu nàng trở nên trống rỗng, giả bộ đã quen với sự thật này.
Sau đó, Trác Vân Phong lại tìm nàng. Nàng cố gắng khôi phục tinh thần, Trác Vân Phong dường như không phát hiện ra điều gì khác thường của nàng, nói chuyện phiếm với nàng ở chỗ này. Sau đó... Vẫn còn có chút chần chờ đề cập đến vấn đề.
"Ngươi có biết hôm nay... Ninh Lập Hằng đi đâu không?"
"... Lão sư?" Trong đầu Chu Bội trống rỗng, nhưng trên mặt không biểu hiện gì: "Không biết."
Nàng dừng một chút, cuối cùng lại nói: "Sao vậy?"
Giọng nói kia hạ thấp xuống, vẻ mặt Trác Vân Phong vẫn còn do dự, nhưng cuối cùng, gã nghiêng đầu, hít một hơi: "Hắn... Nghe nói hắn đi ra ngoài thành gặp Lý sư, sau đó..."
Điểm đốm sáng, từ khe hở cây rơi xuống, hắn năm nhất mười địa, đem tin tức nói cho Chu Bội.... cùng, Ninh huynh đệ này ngươi đã gặp từ trước rồi. Sư huynh nói tốt hắn, hắn rốt cuộc... thế nào?"
Mặt trời chiếu xuống, trong khu rừng ở bên này, Trần Tư Phong cùng Trần Tư Phong sóng vai đi, Trần Tư Phong cũng hướng về phía hòa thượng hỏi thăm vấn đề tò mò. Mặc dù hai bên không coi là chí giao, nhưng bên trong Biện Lương thành, số lần lui tới cũng không ít, luôn quen thuộc với Ninh Nghị hơn nhiều., Lúc này Ninh Nghị cũng không tiện hỏi thăm, thí dụ như Ninh Nghị có thân phận ở rể, mới học được thế nào a, có bối cảnh gì không a. Nếu thân phận của đối phương thấp, hỏi trước mặt không khỏi quá mức, nhưng trong lòng hiếu kỳ, thì vẫn có.
Vu hòa thượng lại hơi phức tạp lắc đầu: "Thành thật mà nói, tiểu đệ cũng không rõ lắm, lúc ở Giang Ninh thấy không rõ lắm. Nhưng thân phận hắn ở rể là thật."
Một khi có thân phận như ở rể, sẽ không dính được vào công danh lợi lộc. Bây giờ Vu Hòa đã vào Hộ bộ lạc làm việc, tuy là tiểu lại đao bút, nhưng cũng rất có tiền đồ, địa vị Trần Tư Phong lại cao hơn một chút. Hắn đã nhậm chức chủ bát phẩm ở một huyện nha gần Biện Lương vài năm, hôm nay chính là vì thăng chức mà chạy đi. Nếu đã xác định việc này, hình tượng của Ninh Nghị trong mắt hai người liền có chút cùng loại với những người thân thích nghèo túng, không có gì đáng nói, ngược lại còn thân thiết hơn.
"Ngược lại nghe sư phụ nói, hắn là thiên tài đệ nhất của Giang Ninh, mấy bài thơ kia ta cũng xem, thật khiến người ta thán phục, đây là chuyện gì xảy ra?"
"Ta cũng không rõ lắm, chỉ là chỉ dựa vào Giang Ninh thấy, cử chỉ của Ninh huynh đệ khác với tài tử văn nhân bình thường, xác thực rất khác biệt. Không tham gia thi tác, thi tác... Cũng có chút kỳ quái, thật ra có câu thơ của hắn là do đạo sĩ ngâm ra, ta chưa từng nghiên cứu kỹ, cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là bên phía sư phụ, Trần huynh cũng biết, nàng trước giờ là người tốt, vì Ninh huynh đệ nói lời này, thật giả hay không, kỳ thực cũng khó nói chặt..."
Vu Hòa nói đến chuyện này, Trần Tư Phong cũng không khỏi cười lắc đầu, bọn họ đương nhiên là hiểu rõ nhất. Lý sư phụ tuy rằng không đến mức nâng người ta lên giết, nhưng đối với bằng hữu, từ trước đến nay luôn khoan dung độ lượng., Tương tự như Trần Tư Phong, nếu có năm phần tài hoa, ở chỗ của nàng đại khái cũng phải khen tới bảy phần mới được, chỉ là lại chú ý đến việc không để cho bọn họ quá nổi tiếng mà trở nên xấu hổ. Đối với những lời giải thích về Ninh Nghị trong miệng nàng, nói rất rõ ràng, không bằng nói Lý sư sư đồng ý tin tưởng nó thật sự.
Trần Tư Phong mỉm cười: "Nhưng những chuyện này thật ra không liên quan gì đến chúng ta, Ninh huynh đệ xem ra, kết giao bằng hữu cũng không sao."
Vu Hòa cũng gật đầu: "Thành thật mà nói, kể từ khi hắn viết ra mấy từ kia, gần một năm nay, chưa từng nghe nói có bất kỳ thi từ nào xuất thế... Bất quá, thật giả thì sao chứ, xem ra hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc này lộ liễu khắp nơi. Ta cũng nghe nói, thương nhân chi gia vì mặt mũi, cái gì cũng làm ra những chuyện lung ta lung tung., Ta thấy chuyện này chưa hẳn dễ nói... Ninh Nghị, khi hắn còn bé, ta và ngươi cũng đã gặp qua, ha ha, còn nhớ không, cả ngày hắn chính là đọc sách, lúc này nhìn lại, phong thái tướng mạo có chút khác biệt... Nếu là thật, cũng không có gì lạ nha..."
"Đã là như thế thì ta thấy cũng không nhất định là giả."
Trong lòng đối với Ninh Nghị đã có vài phần thân thiết, muốn lấy người làm thiện, bởi vậy hai bên nói với nhau, cũng không khó nghe. Hai người vốn là nói từ như đi vệ sinh, từ bên kia đi ra, đã có chút lặng lẽ nói chuyện với nhau., Đi vòng nửa vòng về phía trước, lúc tới gần cửa chính, lại nghe bên ngoài thoáng có chút huyên náo, hai người ra ngoài xem một chút, chỉ thấy tiếng động lớn là từ chỗ biệt uyển sát vách kia, xem ra cũng muốn tổ chức một buổi tụ họp. Chính thức trở về., Đã thấy cách đó không xa bên cạnh một chiếc xe ngựa, có một nam tử mặc hoa phục đang nhìn về phía này. Nam tử kia bộ dáng hai lăm hai sáu tuổi, dưới hàm có chòm râu nhỏ, ánh mắt hòa khí, khí chất có chút trầm ổn, cầm một cây quạt xếp, cười đi tới.
"Vu huynh, Trần huynh, thật trùng hợp."
Người này không phải là quan viên, nhưng chắc chắn là con cháu phú quý. Vu Hòa và Trần Tư Phong lại không có quá nhiều ấn tượng đối với hắn. Người nọ cũng tự giới thiệu: "Tại hạ Đổng Tiểu Uyên, năm trước tại Trọng Dương Thi Hội đã từng gặp mặt hai vị."
Hắn cũng không giới thiệu gia thế bối cảnh của mình, nhưng nói như vậy, Vu Hòa và Trần Tư Phong đương nhiên cũng biết nên đối ứng như thế nào, vui vẻ gặp mặt lẫn nhau một trận, cười hỏi đối phương có phải cũng nên ở cách vách tụ hội hay không. Đổng Tiểu Uyên kia lắc đầu nói: "Là có người muốn tới, chỉ là không phải tại hạ làm." Hắn hạ thấp thanh âm, "Hắn mạo muội hỏi một câu, sư huynh có ở bên trong không?"
Vu hòa thượng hơi ngạc nhiên, Trần Tư Phong tức thì nhíu mày. Đợi Vu Hòa nói ra câu trả lời chắc chắn, ánh mắt Đổng Tiểu Uyên ngưng trọng, đồng thời lộ ra thần thái "Mọi người đều hiểu...": "Không dối gạt hai vị, sợ là sư cô nương đến đây gặp mặt các vị hảo hữu, bị tiếng gió thổi truyền ra ngoài, sau đó chẳng biết tại sao, làm cho người ta hiểu lầm..."
Hắn nói xong chuyện đại khái sau đó, cười chắp tay nói: "Kỳ thật, việc này cũng không phải đại sự gì. Mọi người đều biết rõ, liền không có gì... Tại hạ còn có chuyện quan trọng trong thành, cáo từ trước, xin hai vị thay ta hỏi thăm sư cô nương."
Vu Hòa và Trần Tư Phong nhìn nhau cười khổ, sau đó chắp tay cáo biệt đối phương, đưa mắt nhìn Đổng Tiểu Uyên lên xe ngựa, rời đi thật xa.
Đối với sư phụ, loại chuyện này, đối với bọn họ, quả thật không phải lần đầu tiên gặp phải sư phụ, thật sự là có chút bất đắc dĩ, bất quá... quả thật cũng không có quá nhiều chuyện khẩn trương. Tin tưởng rằng không lâu sau đó, sẽ hóa giải... triền sàn sàn sàn dịch tả tơi, cùng Trần Tư Phong suy nghĩ như vậy, trong lòng Đổng Tiểu Uyên tự nhiên cũng nhận định như thế. Sau khi báo tin, hắn liền ngồi xe ngựa trở về thành., Bất luận thế nào, cũng đã bán cho Lý sư phụ một cái nhân tình, về sau gặp ở lầu canh, nói không chừng mình còn có thể được ưu ái một hai, được tốt lắm. Nghĩ như vậy, đi không xa, liền có mấy chiếc xe ngựa bay sát qua người hắn, hắn hiếu kỳ nhìn một chút, sau đó hơi sửng sốt.
Bên này phong cảnh không tệ, mấy thôn trang nối liền thành một mảnh, giữa phòng xá tô điểm là một bố cục thôn, chung quanh là cây rừng vờn quanh thôn, mấy bằng hữu của hắn, tự nhiên là trên đường đi đón người. Cứ như vậy đến rừng cây cổng thôn, hắn dừng xe ngựa, chào hỏi một người bạn dưới bóng cây, đối phương ngược lại có chút kỳ quái: "Tiểu Uyên, ngươi đi đâu?"
"Tiểu đệ còn muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi mời người nào vậy?"
"Vậy thì không rõ lắm, thời gian có chút gấp gáp, có thể mời được ai tới cũng không biết. Vừa rồi tam tiểu thư của Hoài Minh hầu gia... kế tiếp còn có các lão nhân gia của Sùng Vương phủ, Phương Văn Dương, Minh Văn xã, à, còn có《 Vương Đạo Phú - Thiếu Nguyên, nghe tiếng Nhạn cư - Cơ Vãn Tình đại gia, còn có Tiểu Chúc Phường, Mẫn Lâu..."
"Cơ Vãn Tình, các ngươi đều mời tới... Nhờ nhiều người như vậy mà các ngươi muốn làm gì..."
"Ha ha, ta đã nói rồi mà, ngày mai chính là buổi trưa rồi, mọi người xem ngày hôm nay trời có thời tiết tốt, đi ra ngắm cảnh, đạp thanh, ngâm thơ làm phú, chọn bên này mà thôi. Tiểu Uyên, Tiểu Uyên công tử, ngươi sao có thể đi, bây giờ ngươi đi rồi, chúng ta không còn chút mặt mũi nào nữa, ở lại cùng nhau xem trò vui a..."
"Ngươi đừng nói giỡn nữa... Các ngươi không phải chỉ là đi ra Đạp Thanh đấy chứ..."
Nói đến đây, kỳ thật trong lòng Đổng Tiểu Uyên cũng đã hỗn loạn. Nguyên bản chỉ cho rằng là người được Lý sư từ chối gặp tranh giành ghen tuông ở chỗ này, nhưng mời những người này lại đây, tình huống lại không giống. Mấy hoa khôi nổi danh trong Biện Lương thành, đúng là có xung đột với nhau., Ngươi muốn cao hơn ta một chút, ta muốn ép ngươi một đoạn sự tình cũng không có gì lạ, nhưng mỗi lần đối đầu chính diện, ít nhất dưới sự thúc đẩy của văn nhân tử, thanh thế đều trở nên hùng hồn. Nếu chỉ đơn thuần tranh giành tình nhân, chưa chắc đã kéo được Cơ Vãn Tình ra.
Lý sư sư ở tầng thứ hai nghe lời Cơ Vãn Tình của Nhạn cư, cung điện Tiểu Chúc phường, mấy hoa khôi màu hồng nhất hiện nay ở cùng một chỗ, đám văn sĩ khó mà kiếm được căn nguyên. Trước mắt bọn họ có nhiều người như vậy, hoặc thật sự là đạp lên Thanh Thanh giới., Tùy tiện lựa chọn một nơi vô tâm, hoặc...chính là Cơ Vãn Tình muốn ra oai trước buổi trưa cho Lý sư phụ một cái. Bên phía Lý sư phụ hiện giờ một chút chuẩn bị cũng không có, bên người lại chỉ là một nhân vật như Trần Tư Phong, thật đúng là phiền toái... Hắn nghĩ tới những thứ này, trong lòng thở dài., Sự tình trở nên phức tạp hơn, nguyên lai không phải tranh giành tình nhân, còn phải giẫm đạp thế nhân tạo, nhưng kể từ đó, trong lúc phức tạp lại trở nên thú vị, hắn liền ngừng xe, tạm thời quyết định không đi nữa.
Nhìn xem náo nhiệt cũng tốt.
Xa xa, lại là mấy cỗ xe ngựa đang chạy tới... dục vọng trần trụi của người đi tới đi lui, giống như phong vân tụ tán, cho dù thân ở trong đó, cũng thường không biết sau một khắc sẽ xảy ra chuyện gì.
Ít nhất vào lúc này, Ninh Nghị hoàn toàn không thể tưởng tượng được chuyện xảy ra ban ngày tầm thường này, mà ở bên cạnh hắn, Lý sư phụ thì là có phát hiện trước, nhưng cũng đoán không ra được câu chuyện này sẽ có hình dáng như thế nào.
Trong kinh thành mấy năm nay, nàng đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, mặc dù không quen thuộc với tử tước bên cạnh, nhưng nhìn thấy thời khắc đầu tiên bên kia bắt đầu quét dọn, nàng liền mơ hồ phát giác được, có thể chuyện này là nhằm về phía mình., Hành tung của mình, kỳ thật cũng không tính là kín kẽ không gió, cạnh tranh ghen tuông như vậy cũng không phải lần đầu tiên. Chỉ là nàng có chút không hy vọng phát sinh trước mắt, bởi vì nàng biết, Ninh Nghị hình như có chút không thích loại chuyện này.
Nếu là tài tử văn nhân bình thường, đối với việc ganh đua một chút sẽ không sinh ra cảm giác phản cảm, mà cho dù phản cảm, với kinh nghiệm nhiều năm qua của nàng, cũng có thể làm cho đối phương vui vẻ ở trong đó. Ninh Nghị có tài học thâm hậu mới học được., Nàng hoàn toàn tin tưởng điểm này, sau khi Giang Trữ gặp mặt, thậm chí sau khi bị đối phương thuyết phục tài hoa, Lý sư cũng từng nghĩ qua, nếu một ngày nào đó hắn tới kinh thành, có thể làm cho người ta khiếp sợ lấy tài hoa đại sát tứ phương như thế nào. Nhưng sau khi đồng hành trên con đường phía bắc, nàng bỗng nhiên bỏ đi ý nghĩ này.
Nam nhân này thân mang huyết cừu lên kinh, e rằng có rất nhiều chuyện phải làm. Hắn không thích chuyện như vậy, tất nhiên có lý do của hắn. Đặc biệt là sau khi quan sát thủ đoạn đối phó với đám phỉ Lương Sơn., Nàng cảm thấy chưa chắc mình có thể hiểu được lòng và khí phách của nam nhân này, đó là một bộ phận hoàn toàn khác với những tài tử văn nhân khác như Biện Giang Trữ. Cho nên khi chuyện như vậy xảy ra, nàng ngược lại có chút khổ não, dù sao chuyện như vậy có thể không phát sinh, vẫn là không phát sinh mới thỏa đáng.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Đương nhiên chỉ trong chốc lát, nàng cũng chỉ đoán được khả năng này thôi. Đối với việc có người hướng về phía này hay không, nàng vẫn giữ thái độ kín đáo. Trên đình giáo Ninh Nghị đã học được giấy xếp rồi., Miệng cũng nói vài câu đơn giản "Tr Lập Hằng" rồi chuẩn bị rời đi, sau đó kể lại những tin tức có liên quan đến tình thế hiểm ác của Sơn Đông cho Ninh Nghị nghe —— chủ đề như vậy, dù sao cũng không tiện nói trước mặt hòa thượng, Trần Tư Phong, Lý sư thúc cũng đoán chừng là Ninh Nghị không muốn đi khắp nơi để khoe khoang chuyện nhà mình bị giết rất nhiều người.
Hàn huyên một lát như thế, ngược lại có chút kỳ quái với chuyện hai người còn chưa tới. Sư phụ dẫn Ninh Nghị trở về phòng trong tìm bút mực, sau đó bà dẫn người trong sân đi hỏi thăm tin tức bên cạnh, thuận tiện xem xét một chút., Trần hai người ở đâu. Vô luận như thế nào, cũng sắp đến giữa trưa rồi, cho dù đối phương thật sự không có hảo ý mà đến, mấy người cũng phải ăn cơm trưa rồi mới đi. Bản thân mình bên này phải đem sự tình ngăn trở, phương thức ứng đối vẫn có rất nhiều.
Lúc này Vu Hòa đang cùng Trần Tư Phong trở về, mấy người trong sân đã nhận ra mánh khóe của sự tình, nhưng mà dù là ở giữa, Trần Tư Phong vẫn là bản thân Lý sư, đại khái đều đem sự tình trung tâm đặt ở trên người sư phụ, vì thế cùng với Trần Tư Phong cũng không cảm thấy kỳ quái lắm, chỉ là nghĩ đến Ninh Nghị., Liền cảm thấy hắn ít nhiều có chút vô tội, e rằng sẽ rất bất ngờ. Về phần Ninh Nghị, hắn chỉ phát giác được ít nhiều có thể có chuyện phát sinh, nhưng... Đương nhiên không liên quan tới mình, hắn đến kinh thành mấy ngày, người nào cũng chưa từng đắc tội, chắc sẽ không gặp phải chuyện linh tinh gì.
Hoa khôi ở kinh thành, xem ra không dễ rồi... Trong lòng thầm thở dài, Ninh Nghị viết bài thơ tình chuẩn bị dùng để tán gái ở trên giấy, đương nhiên là đã chép rồi, y cảm thấy có chút buồn nôn, lại tiếp tục cân nhắc trong lòng nên viết thêm ba phần, cuối cùng xác định cái này không tiện dùng trên người Nguyên Cẩm Nhi, chép ba phần, một phần cho Tiểu Kiệt, một phần cho Vân Trúc, một phần chuẩn bị ký lại cho Đàn Nhi.
Sư phụ từ ngoài cửa vòng trở về, trong lòng còn lo lắng về khả năng phiền toái. Thấy Ninh Nghị đang viết tiếp tờ thứ hai, có người cẩn thận gõ cửa. Ninh Nghị nhìn nàng một cái, sau đó dùng ngón tay gõ trên một bản thơ: "Viết viết xong rồi..., "Đáp ứng ngươi đi." Hắn cầm bút viết tấm thứ ba, sờ sờ cằm: "Viết chắc vẫn còn sống, có khi nào thịt nát một chút... Chắc các nàng sẽ thích..." Câu cuối cùng, có chút ý tứ tự an ủi mình.
Sư phụ đi tới, chỉ thấy trên giấy là sáu câu nói, vừa nhìn đã biết là Côn Bằng Hoán Khê Sa Côn Bằng, nàng cầm lên, một lát sau, nhẹ giọng niệm ra... nhiệt tình trần trụi, cùng thời khắc đó, tôn sùng vương phủ.
Trác Vân Phong rời đi, Chu Bội ngồi yên tại chỗ, ngơ ngác xuất thần, trong đầu có chút trống rỗng, không biết cảm nhận như thế nào.
Những lời mà Trác Vân Phong vừa nói vẫn còn xoay chuyển trong đầu.
"... Lão sư của ngươi quen biết sư cô nương, chúng ta biết, hai ngày trước hắn đã đi tìm Lý cô nương, hẹn sáng nay gặp mặt trong biệt uyển ngoài thành. Tin tức này nghe nói bị người trong lồng lâu tiết lộ ra ngoài, vốn chỉ có người muốn chất vấn Lý sư, dựa vào cái gì nàng có thể rút ra khoảng không gặp người khác nhưng lại không thấy mặt mình. Nhưng sau này tên của sư phụ ngươi bị mấy vị tiểu thư bên này biết được., Bọn họ liền mời người, quyết định cùng nhau đi tới bên kia, bẻ gập mặt mũi Lý sư phụ ngươi. Sáng nay ta mới nghe nói việc này, cái gì mà Giang Ninh Tử mua danh chuộc tiếng, muốn ở trước mặt cho hắn đẹp mặt, còn mời mấy vị lão sư của tế đàn văn tuổi già., Nói là Đạp Thanh, chủ yếu là để cho bọn họ ở đây, còn có mấy vị tài tử nổi danh như Biện Lương hiện nay, nổi tiếng nhất là Vu Thiếu Nguyên. Phỏng chừng lúc này đã qua rồi..."
Cuối cùng bản thân cũng gây thêm phiền toái cho lão sư... Trong đầu Chu Bộ lóe lên ý nghĩ này.
Từ tối hôm qua đến sáng sớm, kỳ thực nàng đều đang nghĩ tới chuyện liên quan tới lão sư, khi đối mặt với Ninh Nghị, nàng giả bộ cực kỳ bình thường, nhưng sau khi rời đi, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng. Nàng muốn nói gì với Ninh Nghị, nhưng cái gì cũng không thể nói, nhưng mặc dù hiểu rõ điểm này, nàng vẫn muốn nói cái gì, cái gì cũng tốt.
Tâm tư con người thật kỳ quái, trong lòng nàng nói với chính mình, tiếp theo chỉ sợ không có lý do gì gặp sư phụ, sau này cũng không gặp lại được. Đây là tình trạng chính mình phải chấp nhận. Nhưng đến lúc này, trong đầu lại hiện lên ý niệm hỗn loạn, làm cho lão sư đồng thời có thêm phiền toái mà áy náy, dâng lên, không ngờ lại là một chút vui sướng.
Còn phải đi gặp lão sư một lần... Thiếu nữ trong lòng nghĩ tới chuyện này, từ đâu chiếm được, vốn trên mặt có chút mờ mịt, không tự chủ được cười cười, sau đó đi về một hướng, bước ra hai bước, sau đó mới phát hiện mình đi nhầm phương hướng, quay đầu lại, chạy chậm về phía cửa viện cách đó không xa... Để cho lão sư thêm phiền phức... Đi ra khỏi Biện Lương thành, thời tiết tốt vô cùng., Những đóa lớn mây trắng trút xuống bóng râm, đi về phía đường chính biệt uyển bên kia, xe ngựa, người đi đường hoặc vội vàng, văn sĩ thư sinh, công tử hoa phục, đi qua đi lại trong nhân gian bình thường, ngẫu nhiên quen biết, chào hỏi lẫn nhau, hoặc kéo đối phương cùng lên xe ngựa.
Ở phụ cận Biện Lương, loại cảnh tượng này cũng không kỳ lạ gì. Vu Thiếu Nguyên ngồi trên xe ngựa xinh đẹp, cảm thụ được gió thổi tới, vang lên tiếng cười khẽ của nữ tử, hắn nhìn lại bên cạnh, nữ tử mỹ lệ tên là Cơ Vãn Tình bên kia cũng hướng về phía hắn cười rộ lên, quạt phe phẩy., La y như họa, nàng ái mộ và thích hắn...Hắn thích như vậy, sách khổ đọc suốt hai mươi năm, đây là thời điểm đắc ý nhất của hắn. Đương nhiên, sau này sẽ có càng nhiều thời điểm đắc ý hơn, có muốn lấy hắn, cũng không chỉ có một Hoa khôi như Cơ Vãn Tình mà thôi.
Hôm nay cũng không phải là ngày cần bày trận địa chờ đợi, chỉ là dạo chơi ngoài thành mà thôi. Bất quá, trong lòng hắn cũng không nhịn được nghĩ tới Lý sư, trong Biện Lương thành, một nữ tử có đặc sắc riêng, Lý sư sư cũng chưa từng gặp qua, sẽ có hình dáng thế nào đây? Có từng xem qua thi từ trước kia của mình hay không? Bất quá cũng không biết?, Vãn Tình nổi danh cùng với nàng đã dốc lòng ái mộ mình, chính mình chung quy là muốn giúp Vãn Tình đánh bại nàng, đồng thời đánh bại nàng, nàng cũng sẽ ghi nhớ thật sâu bản thân. Hắn nghĩ như vậy, ánh mắt lạnh nhạt, yên ổn, nhìn con đường ở cửa thôn phía xa, đã trở nên náo nhiệt...