Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Từ Giang Trữ một đường tới kinh thành bên này, kế hoạch ban đầu là tận lực xuất chút lực để ngăn cản sự yên tĩnh của khả năng. Nhưng kế hoạch không kịp biến hóa, sau khi đại khái hiểu rõ tình huống ty thám thính, vốn đã chuẩn bị chủ thể kế hoạch không cách nào giao ra, còn lại sự tình chỉ là một ít chuyện vụn vặt, bàn giao hay không kỳ thật cũng không quan trọng.
Thời điểm mới tới võ triều, đối với vật lý ở hậu thế, sự pha tạp có thể tạo ra tác dụng, kỳ thật cũng không có gửi gắm hy vọng quá sâu, mặc dù núi đá của hắn có thể công ngọc thạch., Nhưng thứ nhất trong thế giới cơ sở thiếu khuyết cơ sở công nghiệp này, trong lúc nhất thời khó có thể nhìn thấy thành quả quyết định, nếu để cho người ta sinh ra ỷ lại tâm lý, ngược lại càng thêm hao tổn đấu chí của binh sĩ. Thứ hai hệ thống nho gia kiêng kị cải cách kỹ thuật nghiêm trọng, điều này cũng không phải biểu hiện ở ngoài miệng., Mà cải cách một khi hao tổn lợi ích, sẽ bài xích dùng các phương pháp khác nhau đến. Sau khi sự tình Hàng Châu chấm dứt, khi Ninh Nghị suy nghĩ xem mình có thể làm được những gì, thì người đầu tiên lựa chọn đầu tiên trên kỹ thuật đã không phải là hỏa dược nữa, mà là Thổ pháp luyện thép.
Văn hóa Trung Quốc năm ngàn năm, bác đại tinh thâm. Nói như vậy, nhưng nếu nói về kỹ thuật, thí dụ như dã kim, khi kỹ thuật phát triển đến trình độ nhất định, khiến người dân cảm thấy "có thể dùng" được, sau ngàn năm dài dòng, thậm chí là hai ngàn năm., Kỹ thuật của Dã Thiết có thể có cách cách biến trong phạm vi nhỏ, nhưng chưa bao giờ có cách mạng kỹ thuật chính thức. Mà cải cách kỹ thuật trong phạm vi nhỏ này, có lẽ còn quý hơn thợ rèn nhiều, nếu thật sự có kỹ thuật lợi hại gì đó, tất nhiên sẽ không lưu truyền rộng lớn, cuối cùng chôn vùi trong dòng nước lũ thời gian, thợ thủ công mới chỉ có thể nghiên cứu chút tài nghệ mới.
Đơn giản chỉ là cách cải cách kỹ thuật, mảnh đất tự cung tự cấp này cũng không có thổ nạp số lượng mới, dấu ấn của nó còn được dùng để vững chắc và vững chắc. Xét đến cùng, dẫu sao cũng là vì mảnh đất này giàu có., Thế cho nên sau cuộc cách mạng công nghiệp ở phương Tây, chúng ta nghênh đón một bạt tai cực lớn. Nếu từ phía sau mà xem, không ít lịch sử giận Thanh hội nói về sự cách cách thức kỹ thuật của triều Tống triều Tống và triều Minh, đã có cách mạng công nghiệp nghiên cứu bắt đầu nảy mầm., Trên thực tế đây chẳng qua là giấc mộng tự mình cảm thấy tốt đẹp mà thôi. Sau khi bố cục thống trị và bước đầu của mảnh đất này hình thành bước đầu, lại phát triển từ đầu một ngàn lần, cũng khó có thể xuất hiện cách mạng công nghiệp trái phải ở thế kỷ mười tám mươi chín, nếu không phải ngoại tộc xâm lấn., Tất nhiên là bên trong phân liệt và hao tổn. Dân tộc không có cảm giác nguy cơ, sẽ không cầu biến, chỉ biết sợ hãi biến hóa, bởi vậy thế kỷ mười tám sẽ không cải cách, thế kỷ tám mươi chín có lẽ sẽ có khả năng.
Đương nhiên, mặc dù đối với Ninh Nghị, đây cũng là suy nghĩ mang theo ngoại đề. Nhưng bởi vì những điều này., Hắn từng suy nghĩ qua rất nhiều kỹ thuật sáng tạo mới có thể đơn giản tìm được trong thời gian ngắn, thứ đầu tiên nghĩ tới là Thổ pháp luyện cương. Trong mấy năm cuối niên đại thứ hai mươi thế kỷ thứ hai mươi,, Phía trên đại địa Trung Quốc đầy những lò cao đất, không có quá nhiều kỹ thuật thâm ảo, một hồi vận động ở hậu thế từng trải đầy kinh kinh nha dịch, trải qua hơn một ngàn vạn tấn cương tài chỉ có hơn tám trăm vạn tấn công có thể đạt tới trình độ công lao. Nhưng nếu so sánh với sắt thép lúc này, cho dù không đạt tới trình độ thủy công ba trăm vạn tấn thép không thể đạt tới trình độ phổ biến, thì rất nhiều chỉ tiêu cũng vượt xa trình độ võ triều lúc này.
Nơi này không cần tiêu chuẩn công lao cao, cũng không sợ lãng phí bao nhiêu, chỉ cần có thể mở ra một dòng suy nghĩ, tìm được chất lỏng thích hợp, ít nhất có thể sản xuất ra số lượng hàng loạt, cho vào lúc này, nhóm thợ rèn phải mất hơn nửa tháng mới chế tạo thành một thanh đao tốt., Dùng cho đội ngũ tinh anh vũ trang là không có vấn đề gì, nhưng trước mắt khi quân đội võ triều thiếu khuyết không phải là đao tốt mà là rèn luyện trong quân đội, Ninh Nghị đưa sơ bộ thí nghiệm cho Lục Hồng Đề.
Mà mặt khác, mặc dù còn không có vết xe đổ thê thảm giống như xưởng đông xưởng tây, nhưng lúc này thượng tầng đối với việc xây dựng hệ thống mật thám quy mô lớn lại là nắm thái độ thẩm vấn thận trọng, từ rất nhiều chuyện liên quan đến chế ước của mật thám ti có thể nhìn ra được. Nếu không phải tình thế khẩn cấp thì có thể thấy được., Lại có rất nhiều hoàng thân quốc thích tham gia áp chế, chỉ sợ mật thám ti căn bản ngay cả quyền hành động cũng không có. Cũng bởi vậy, lấy trúc ký làm dư luận phát triển quy mô lớn hệ thống, từ đầu đã không có khả năng được ủng hộ.
Đầu tiên, thượng tầng căn bản không hiểu được ý nghĩa phát động hạ tầng dân chúng, ngược lại, điều này ngược lại càng giống như đầu mối tà giáo. Mà một khi bị treo ở dưới sự dày đặc của ti thám thính, bộ hệ thống này mở rộng cũng sẽ dẫn đến việc mật thám ty không thể khống chế. Bởi vì những lý do này, Ninh Nghị vẫn quyết định đơn độc làm. Lần này tới, sự tình liên quan đến việc có liên quan đến việc ban bố vẫn còn nằm tại đó., Mặc dù hắn không nhúng tay vào, đàn nhi sau khi tới đây, cũng có đủ năng lực thúc đẩy tất cả mọi chuyện. Điều Ninh Nghị phải làm chân chính, trước khi rời đi, vẫn làm đủ điều kiện ghi chép trúc.
Lúc này ở phía bắc, bên cạnh Vân Trúc và Cẩm Nhi cũng không có mang theo nhân viên tùy tùng. Bởi vì nhóm đầu tiên được huấn luyện, lúc này vẫn còn đang tiến hành ở Giang Ninh, đây là chuyện sau khi Hàng Châu hồi Giang Ninh đã chuẩn bị từ sau khi đến Hàng Châu., Dựa vào huấn luyện ở hậu thế, đủ để bồi dưỡng trong vòng hai ba tháng thời gian bồi dưỡng ra được nhân viên chuyên nghiệp. Đợi đến khi Vân Trúc và Cẩm Nhi xác định xong ở chỗ này, một hai tháng sau, nhóm nhân viên mới đầu tiên tham gia phân chia nhân thủ sẽ đến kinh thành, bắt đầu chuẩn bị tham dự công việc của cửa hàng mới.
Mà cho dù là sau này, có liên quan tới chữ viết, kỹ xảo làm việc, huấn luyện văn hóa thành công cũng sẽ không kết thúc, bình luận đầy đủ kiên cố, thăng chức., Cùng nhau giám sát cơ chế, làm cho những việc cần thiết như Vân Trúc và Cẩm nhi không cần chú ý và tham dự đều có thể tiến hành như thường. Có cấu trúc cơ bản của những thứ này, lúc này có thể bắt đầu xây dựng sơ bộ. Về phương diện khác, muốn chuẩn bị tốt những thứ này là bản thổ hóa, tự nhiên phải bắt đầu tham khảo các loại tửu lâu, thanh lâu ở kinh thành lúc này.
Những thứ này nhét ở trong đầu, tuy rằng ban ngày Ninh Nghị xem ra nhàn nhã nhàn rỗi, có thể cùng đám người Thành Chu Hải nói chuyện phiếm cả ngày, còn hướng về Tần Thiệu Du đưa ra cho Tần Phi kế hoạch dạo chơi từng cửa hàng từ ngày mai, thuận miệng đưa ra lời mời đồng hành với bọn người Triều tổ, Thành Chu Hải. Trên thực tế, rất nhiều thứ vẫn còn lưu chuyển trong đầu hắn., Từ năm bội tổ, thành trì chu hải, trong lời nói của những người kiến thức rộng rãi này hoàn thiện cấu tạo, buổi tối trở về, còn phải viết ra một phần chương trình làm công ty hiện đại, phân tích cái nào có thể dùng, cái nào cần biến hóa., Cái nào dứt khoát xóa bỏ. Nói theo một ý nghĩa nào đó, quả thực là về tới cảm giác lúc trước khi sáng tạo nghiệp, đương nhiên, nếu quay lại lần nữa, mặc dù sự tình rườm rà không ít, hết thảy cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng quen thuộc.
Buổi chiều ngày hôm nay Tần Tương và Tưởng Minh hòa thượng trở lại trong phủ, lại nói với Ninh Nghị về chuyện tình của Chu Bội. Mấy ngày gần đây, vị tiểu quận chúa này vội vàng đi thăm hỏi các loại, nghe nói còn phải chuẩn bị yết kiến Thái hậu, không có thời gian rảnh rỗi tới tìm Ninh Nghị, thế nhưng nhìn thấy Tần Tương Nguyên hai lần. Lần trước lão hỏi rõ nơi ở của Ninh Nghị, lần này lại nhờ Tần Tín nguồn gốc giúp đỡ hỏi thăm. Hai ngày sau, phủ Thanh Dương huyện chủ có một lần thịnh hội, hỏi hắn không đi xem.
"Huyện chủ Thanh Dương? Đó là ai?" Ninh Nghị lại không biết cái tên này.
"Một trong những tài nữ nổi danh nhất đất Biện Lương, con gái của Đàm Quận Vương, sau khi nàng thành thân, phu quân Lưu Khinh Chu cũng dễ thi văn, hai vợ chồng tôn kính như tân nương., Thường ở trong nhà lấy văn hội hữu. Dần dần, mỏ gỗ vườn trong nhà nàng liền trở thành một trong những thịnh hội nổi danh nhất, đi qua cũng đều là có tài học. Tương Hằng nếu có hứng thú, không ngại đi qua xem một chút." Tần Tương tươi cười giải thích. Sau đó Giác Minh hòa thượng bên cạnh cũng cười bổ sung vài câu, Thanh Dương huyện chủ chính là đường muội của hắn, Lưu Khinh Chu cũng là người quen biết với hắn.
"Nếu có hứng thú, ngày mốt có thể cùng bần tăng đi dạo một chút."
"E là không có thời gian..." Ninh Nghị suy nghĩ một chút, đối với loại thi từ này hắn thiếu hứng thú. Đặc biệt là gần đây, hắn chuẩn bị rất nhiều thi từ chuẩn bị dùng tại chi nhánh của thẻ trúc, lười lãng phí: "Nhưng mà, gần đây Tiểu Bội thế nào?"
"Chỉ mới hai ba ngày mà đã thuyết phục được nhiều người rồi." Tần Tương Nguyên nở nụ cười: "Nghe nói buổi chiều hôm qua, đại học sĩ trong Sùng Vương phủ nghiêm lệnh khảo học vấn, Chu Bội đối đáp như lưu, bốn tòa kinh diễm, chính là thi từ có chút thợ khí, đây cũng là thứ mọi người thích nhất. Tuy nói có thể là vị vương gia kia cố ý an bài, nhưng trong hai ngày tới chắc sẽ có người động tâm cầu hôn, ha ha."
Nói đến chuyện này, Tần Tương Nguyên cười đến vui vẻ. Chu bội hình dáng đẹp đẽ, lấy mỹ nữ để hình dung là không ai có thể phủ nhận, học hỏi người, liền kiêm cả thân phận tài nữ, thêm địa vị trong nhà, ai không muốn trèo cao một chút., Thơ văn họa khí, ngược lại có vẻ tính cách nữ tử này cũng không nhảy ra ngoài, chính là đối tượng tốt để lấy vợ. Chu bội lần này muốn tới kinh thành, mục tiêu của Khang hiền bên kia chính là để nàng tìm tài tử hợp ý làm đối tượng. Chuyện này khẳng định cũng cùng với Tần Tương Nguyên, Sùng Vương Chu Ngọc chào hỏi, để bọn họ hỗ trợ nhìn chằm chằm, miễn cho Chu Bội chơi quá vui vẻ, ngược lại không còn cảm giác cấp bách nữa.
"Nói như vậy, hội thi của huyện chủ Thanh Dương, cũng là muốn nàng lựa chọn nhiều hơn đúng không?"
Ninh Nghị đem ý nghĩ cười nói ra, Tần Tiểu nha đầu gật đầu: "Gần đây tiểu nha đầu không có cách nào khác, ngoại trừ huyện chủ Thanh Dương bên này, chỉ sợ còn có một đống lớn thi văn không đẩy nổi tụ hội. Lập Hằng ngươi cũng coi như là sư trưởng của nàng, vì nàng mà giam giữ, cũng là chuyện trong phận sự mà thôi."
"Muốn nói quân võ ta vẫn nhận. Tần công ngươi nói Chu Bội, nha đầu kia tinh quái, ngày đó chỉ tùy tiện dạy cho nàng chút ít tính thuật, ngày đó nàng đấu võ mồm với ta, còn cho rằng ta đem đệ đệ của nàng dạy hư. Ta cùng nàng tuổi tác không sai biệt lắm, hôn sự liền không tham dự, miễn cho tương lai hận ta cả đời... Ta phải nói, những chuyện này vẫn là nên để lão nhân gia đến canh giữ mới tốt."
"Một ngày là thầy cả đời làm cha, nào có chuyện tuổi tác, Chu Bội luôn luôn sùng bái ngươi." Tần dòng dõi cười lắc đầu, "Huống chi bản tướng ngày ngày có thời cơ, ha ha, làm sao có thời gian tham gia những chuyện lôi kéo kéo kéo kéo của tiểu bối. Đến lúc đó nếu hòa thượng rảnh rỗi, liền giúp đỡ chiếu cố một chút."
Dù sao chỉ là chuyện nhỏ, Tần Tương Nguyên cũng không vì Thanh Dương huyện chủ thi đấu quá nhiều. Mấy người ở đây đương nhiên sẽ không biết, Chu Bội đã ở trong một đám bằng hữu của kinh sư tuyên dương sự lợi hại của vị thiên tài đệ nhất Giang Trữ sư phụ kia, cùng Tần Kế Nguyên nói tuy rằng có chút hời hợt, nhưng trên thực tế trong lòng lại thấp thỏm vì sư phụ có thể qua thơ để chống đỡ không.
Vẫn có đại lượng chuyện cần hoàn thành, Ninh Nghị tự nhiên không có nhiều thời gian để lãng phí trong thi từ hội nhàm chán. Sau khi rời khỏi Tần phủ, sắc trời lại là chạng vạng tối, trở lại văn hội lâu, mới chú ý tới thần sắc đám người Vân Trúc có chút không đúng, cảm xúc có chút suy sụp., Cẩm nhi không giống như bộ dạng sớm, lạnh như băng để cho hắn sắc mặt vẫn như cũ rất có sức sống, nhưng sắc mặt âm trầm, thấy hắn liền có vẻ không có khí lực đi ra, hỏi Tiểu Kiệt xảy ra chuyện gì, nàng liền nói buổi chiều mọi người ra ngoài dạo phố mệt mỏi, sau đó lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Tiểu Kiệt tâm tình như vậy không giấu giếm được Ninh Nghị, buổi tối ăn cơm xong, Ninh Nghị gọi Tô Văn Kiệt tới, hỏi chuyện đám người ra ngoài ban ngày, Tô Văn Chử Bằng không dám giấu giếm hắn, mới nói ra sự tình nhìn thấy.
Vào buổi sáng, Ninh Nghị đến Tần phủ, đám người Vân Trúc thì vẫn phải ra ngoài mua đồ, người nhà theo sau. Bọn họ đi ngang qua khu phố hôm qua, thấy được một thi thể.
Tình hình kia hẳn là quan phủ phát án, vớt một bộ thi thể từ trong sông nhỏ lên, miệng túi vải vốn đã nới lỏng, sau khi vớt lên thậm chí còn có máu đen chảy ra, hiển nhiên người trong túi đã chết không lâu. Đó là một thi thể phụ nhân toàn thân trần trụi, lúc ấy vây không ít người nhìn, nghe nói thời gian vứt xác là trước lúc trời sáng.
Đi trên đường, nhìn thấy một bộ thi thể nữ nhân do án mạng sinh ra, ngược lại cũng không khiến người ta cả ngày không có lý do tinh thần. Nhưng trong ngữ khí phun ra nuốt vào ấp úng của Tô Văn Tường, Ninh Nghị cũng đã hiểu đại khái, trong túi thi thể kia còn có vài thứ vụn bước, khăn trùm đầu, khăn đầu, các loại đồ vật., Hình dạng thi thể cũng hoàn hảo, người vứt xác sẽ không quan tâm người nhà nhận ra thân phận thi thể. Tô Văn lúc ấy nhìn, trong lòng liền nghĩ, nữ nhân này rất giống vị phu nhân bị Cao nha ngăn trong ngõ hẻm đùa giỡn ngày hôm qua. Lúc ấy mặc dù chỉ từ xa nhìn lại, nhưng khuôn mặt, màu khăn trùm đầu ít nhất đều có khái niệm đại khái.
"Lúc ấy Nhiếp cô nương, Nguyên cô nương và Tiểu Kiệt mặc dù không nói, nhưng... Ta phỏng chừng các nàng cũng đoán như vậy..." Tô Văn Tường cau mày: "Cô gái kia trước khi chết... chịu rất nhiều hành hạ và tra tấn, cô ấy... Cô ấy, nơi đó, thậm chí cắm một cây gậy vào, chúng ta không nhìn lâu, sau đó không bao lâu, qua giữa trưa chúng ta mới trở về..."
Ninh Nghị há to miệng, nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra được điều gì. Hắn xoa xoa miệng, trầm mặc một lúc. Lại nhớ tới buổi sáng đi đến Tần phủ, bọn người Thành Chu Hải nói chuyện đại khái đã hiểu rõ. Sau khi Tần Thiệu Du trở về, sau khi trở về Tần Thiệu Du., Đem chuyện gặp phải Cao Mộc Ân nói với bọn Phan Tổ Niên, Hoán Tổ Niên, Kỷ Khôn, Thành Chu Hải thông qua Mật thám ti chỉ sợ còn điều tra. Nếu buổi tối hạ lệnh, phần tin tình báo đầu tiên chỉ sợ sáng ngày hôm sau sẽ trở về, Thành Chu Hải mắng Thái úy phủ Vô Pháp Vô Thiên Vô Thiên., Là nhằm vào phụ nhân kia mà đến, Mật thám ty... Có thể là lúc ở phủ Thái Úy phủ tung xác liền có thể tra được chuyện này, mà còn có một loại khả năng, lúc đó mật thám ty của phủ Thái Úy đã có thể tra ra chuyện này, nhưng cái này cũng vô nghĩa, cho dù tra ra được, mật thám ty cũng không thể nhúng tay vào. Tình thế như vậy, chỉ sợ mới là chuyện khiến người ta uất ức nhất.
Theo ý nghĩa này mà nói, không nói địa luận tuyên truyền hệ thống đưa tới trong Mật thám ty để chấp hành, ngược lại cũng là chính xác.
Mà ở đây, Ninh Nghị thậm chí còn có thể kéo ra một phần, lấy tâm tính của Cao Mộc Ân, có lẽ sẽ không để phụ nhân kia ở trong lòng. Thái úy Cao Cầu không quan tâm đến việc chơi nữ nhân., Nhưng khẳng định phải tăng thêm một đạo bảo đảm, tránh cho hắn chạm vào người không nên đụng, cái an toàn này, hẳn là những người được sắp xếp ở bên cạnh hắn. Ở cái ngõ nhỏ đó lúc nào cũng có., Lục Khiêm ngăn cản bên trong cao nha chắn người, nhưng như vậy về đến nhà, tính tình trong cao nha phát cáu lên người hắn, hắn cũng chịu không nổi. Cho nên người phụ trách bắt nữ nhân kia hẳn là Lục Khiêm. Không phải không chơi, chỉ là không thể chơi đùa. Người này có chừng mực có năng lực có thủ đoạn, cũng khó trách có thể chỉnh lý Lâm Xung đến thảm như vậy.
Hắn ngồi nghĩ tới những chuyện này, Tô Văn ngồi ở một bên, thở cũng không dám thở mạnh, bởi vì đột nhiên, nhị tỷ phu trước mắt giống như đột nhiên trở nên rất âm trầm. Chẳng qua sau một lát, âm trầm này cũng tan đi, Ninh Nghị đưa mắt nhìn sang: "Nói đi nói lại, ngươi xem như đi cùng Cẩm nhi, trên đường dâng ân cần gì đó... Ách, các ngươi có nói chuyện phiếm không?"
Không ngờ Ninh Nghị lại đột nhiên nói như vậy, Tô Văn Tường sửng sốt một lúc lâu: "Chuyện này... bởi vì chuyện này đã xảy ra, hơn nữa cô nương dường như không có tâm tình nói chuyện... Cô ta, cô ta có cảm giác tránh né ta, nhưng có thể..."
"Được rồi, không nói cái này, trong lòng các nàng vì cái này có chút không thoải mái, ngươi cũng đã biết rồi."
"Ừm."
"Vậy ngươi còn chờ gì nữa, Cẩm nhi không vui, đi an ủi một chút đi."
"Ách... Thế nhưng..."
"Bắt lấy cơ hội, không có gì nhưng không có gì. Không đề cập tới thì tìm đề tài, nàng không an ủi ngươi thì ngươi an ủi nàng đi." Ninh Nghị vỗ vỗ vai hắn: "L thái độ tán gái vốn là như vậy, đừng có để mặt mũi như vậy, nghe lời ta không sai đâu."
"... Ừm."
Tô Văn Tường muốn nói lại thôi, vẻ mặt do dự nhưng cuối cùng cũng qua. Ninh Nghị suy nghĩ một chút, trên thực tế Vân Trúc cũng tốt, không phải chưa từng gặp người hắc ám trong xã hội sao., Coi như là thanh lâu của Kim Phong lâu, trong một năm trời không có mấy nữ tử chết đi bị lén đưa ra ngoài. Chuyện như vậy phát sinh ở trước mắt, cho dù là Ninh Nghị cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ, trong lòng cũng sẽ luôn có cảm giác bị thứ gì đó kìm nén, nhưng nếu muốn nhìn thấy chuyện như vậy liền phải thay trời hành đạo., Thậm chí trên phủ Thái Úy, Ninh Nghị tự nhận tạm thời không có bản lĩnh này, Vân Trúc và Cẩm nhi tự nhiên cũng sẽ không làm như vậy chờ mong, chỉ sợ là bởi vì nữ nhân ngày hôm qua bị nhìn chằm chằm vào bên này cũng bị nhìn chằm chằm vào, khó tránh khỏi có mấy phần cảm giác sợ hãi và đau đớn do mình và con người suy ra.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Cảm giác như vậy, không tốt lắm, nhưng Ninh Nghị suy nghĩ một chút, cũng không rõ nên an ủi như thế nào. Nếu như mình lợi hại như Lục Hồng đề cập, có lẽ tối hôm nay có thể đi xử lý Lục Khiêm và Cao Nha, thuận tay lấy xuống đầu Cao Cầu, đáng tiếc chuyện như vậy tạm thời cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi.
Nếu như có cơ hội lấy được Cao Cầu Chính trị vào trong tranh đấu nghiền chết thì liền thoải mái... Hắn bĩu môi, có chút buồn bả suy nghĩ một chút. Sau đó đi vào sân sau khách sạn, chuẩn bị đi tìm Vân Trúc nói chuyện phiếm, chỉ là trong sân không tìm được Vân Trúc, sau đó lại gặp Tô Văn Huyên, Đạo Cẩm Nhi cũng không tìm được.
"Có lẽ là đi tản bộ ở gần đây rồi, đi dạo nữa đi."
Văn hội lâu này chiếm diện tích khá lớn, hậu viện chỉ dành cho người có thân phận cư trú, còn có lâm viên hồ nước. Ninh Nghị một đường tản bộ đến hoa viên., Chỉ thấy bên cạnh một cái bàn tròn giữa lâm viên phía trước, một nữ tử đang nâng cằm ngồi, trong ngọn lửa màu cam đèn lồng buông xuống không biết đang suy nghĩ cái gì. Thần sắc có chút cô đơn là đến từ Cẩm nhi., Thật khiến người ta bất ngờ. Lúc Ninh Nghị vào, rõ ràng nàng đã nhìn thấy hắn. Lúc này nàng vẫn nâng cằm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang bên này. Vốn bộ dạng Ninh Nghị đang tản bộ, lúc này hai tay chắp sau lưng đi về phía trước, sau đó... Trong ánh mắt chăm chú của Cẩm nhi đã vượt qua một ngọn núi giả, đi về phía trước.
Trên đường lại gặp Tô Văn Kiệt, đối phương vẻ mặt phấn khởi, trao đổi tin tình báo với Ninh Nghị: "Vừa rồi gặp được Tiểu Đình và Nhiếp cô nương, các nàng trở về phòng thôi."
"Cẩm nhi ở hoa viên, an ủi nàng một chút nhé."
"Ách, được..."
Nói đến Cẩm nhi, Tô Văn Tuyền vẫn có chút giật mình, Ninh Nghị lắc đầu, thầm mắng gà mờ. Tuy kinh nghiệm tán gái kiếp trước của mình có chút thô bạo, nhưng đến lúc này, nhất định là rất lợi hại, có kẻ rất lợi hại đứng bên cạnh chỉ đạo., Lại còn sợ đầu sợ đuôi như vậy, thật sự có chút cảm giác trẻ con không thể dạy được... Hắn một đường trở về, tới tiểu viện ở Vân Trúc, đối phương đang ngồi dưới mái hiên, cười ôn nhu với hắn, xem ra đã giải quyết xong vấn đề trong lòng, đang chờ hắn đến.
"Ta từng nghe Tô Văn Tường kể chuyện buổi sáng." Ninh Nghị ôm vai nàng ngồi xuống bên cạnh.
"Không có gì, chỉ là nhớ tới hôm qua chúng ta cũng gặp được, có chút sợ." Vân Trúc miễn cưỡng cười, tựa đầu vào vai hắn: "Trúc Hằng, ngươi nói cô nương kia, có khả năng chính là người hôm qua chúng ta gặp phải không? Mặc dù thoạt nhìn rất giống... Nhưng kỳ thật cũng không có cách nào khẳng định, đúng không?"
"Ừm, nhưng nếu là thật, người hạ thủ, chính là Ngu Hầu Lục Khiêm bên cạnh Cao Nha."
"Hả?"
"Chính là người trong ngõ nhỏ khuyên bảo Cao Nha. Hắn là gia phó của phủ Thái Úy, không thể để chuyện này truyền ra ngoài quá xấu, nhưng ngăn cản cao nha làm việc, sau khi trở về bị trách cứ lại là hắn, cho nên cách tốt nhất, là bắt người vào ban đêm..."
Ngữ khí Ninh Nghị có chút nhẹ nhàng, rành mạch nói sơ qua tư tưởng suy luận máy móc một lần. Lúc này cho dù nói năng khoan dung cũng không thể thay đổi sự tình đã phát sinh, y là nam nhân của Vân Trúc, tất nhiên có thể dùng tình cảm giữa hai người tạm thời đè xuống suy nghĩ trong lòng Vân Trúc., Nhưng cuối cùng vẫn không cách nào ngăn cản được Vân Trúc, vì vậy dứt khoát biến mọi chuyện trở nên máy móc, mở rộng vấn đề, bầu không khí trở nên lạnh hơn một chút, có lẽ trái lại càng làm tâm tình bi kịch phai nhạt.
Hắn lạnh lùng nói một hồi lâu, ai là chủ mưu, ai là tòng phạm, ai là do thủ đoạn, ai không biết xấu hổ ai lại cảm thấy mình vô tội. Sau khi nói xong, hắn ôm nữ nhân bên cạnh ngồi một lát.
Cùng thời khắc đó, trong hoa viên cách xa nhau không quá xa, có một màn đang diễn ra.
Từng chiếc đèn lồng dưới hành lang lan tràn, chiếu xuống đèn đuốc, trong lâm viên, quang mang đom đóm bay lượn trên mặt nước. Bên cạnh bàn đá, một nam một nữ không biết đang nói cái gì., Tô Văn Tường đứng lên, lui ra phía sau hai bước, cúi đầu nhẹ giọng nói chuyện. Bàn bên kia, cô gái chống cằm, ngón tay che môi., Nàng không nhìn về phía Tô Văn Kiệt, chỉ là vẻ mặt có chút ngạo mạn, ánh mắt lạnh như băng. Thần sắc trên người Nguyên Cẩm Nhi luôn hoạt bát xuất hiện vẻ mặt như vậy cũng không dễ dàng gì, nhưng Tô Văn Huyên là người trong cuộc cũng không vì vậy mà cảm thấy tức giận hoặc bị thương, bởi vì vẻ ngạo mạn trên mặt nàng có chút băng lãnh, nước mắt chảy ròng ròng.
Còn Cẩm Nhi bên kia thì sao vậy? Dường như đối với ta có ý kiến..."
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Hồi lâu sau, khoảng sân bên này, Ninh Nghị chuyển đề tài.
Vân Trúc cười rộ lên: "Ngươi không biết à? Đương nhiên là có ý kiến với ngươi..."
"Ta cũng đâu có làm gì..." Đối với vì sao lại bị chán ghét, Ninh Nghị đại khái có thể lý giải, nhưng những người bán hàng rong này, nhiều lúc sẽ bị hiểu lầm, cũng không có gì lạ, dù sao đến cuối cùng, đối phương hẳn là sẽ lý giải chính mình, cũng đủ rồi. Hắn nghĩ như vậy.
Sau khi Ninh Nghị lẩm bẩm, Vân Trúc bên kia trầm mặc chốc lát, sau đó lộ ra ánh mắt nghiêm túc, nói với gã: "Lập Hằng, chuyện của Cẩm nhi, ta muốn nói cho ngươi..."
"Ừm."
Ninh Nghị nhẹ gật đầu, Vân Trúc đang định mở miệng thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện: "Ninh Lập Hằng, ngươi ra đây."
Giọng nói kia có chút cứng rắn và kiên quyết, quay đầu lại, mặc một thân quần áo màu vàng nhạt Nguyên Cẩm Nhi đang đứng ở cửa viện bên kia, nhìn sang bên này, tư thế chiến đấu giống như, kiêu ngạo giương cằm lên.
Giọng điệu bất thiện.