Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sống ở địa phương như Lữ Lương Sơn, trong lòng mỗi người đều có một phần bóng tối của quá khứ. Các phương diện cục diện đều không ổn định, sa nhân cùng biên quân luân phiên đột kích, bản thân tài nguyên thiếu thốn, muốn yên ổn trồng trọt không phải là không có., Nhưng mà lương thực trồng ra, người bị giết, đồ vật bị cướp lại là chuyện bình thường. Không có ai lựa chọn ngay từ đầu đã cầm đao đi cướp người khác, nhưng đặt chân thực sự không sống nổi, những người may mắn còn sống sót đều đói bụng, không có khả năng đi đường chính, chỉ có thể cầm đao ra ngoài.
Thôn sơn, trại có chút sức lực, trại có thể bảo vệ một mẫu ba phần đất của mình, trồng chút ít lương thực nuôi gia súc, nhưng đất đai vốn không tính là màu mỡ. Liêu nhân, trong bóng râm biên quân, còn có người dân địa phương mơ ước, chung quanh đều ăn không đủ no, hơi khá một chút., Người mơ ước càng nhiều, có nhiều người, cần có lực lượng bảo hộ càng lớn, phí sinh tồn cũng càng cao, phí sinh tồn càng cao, con người cũng chỉ có thể càng ngày càng hung ác, không lưu lại đường sống, cuối cùng chỉ có thể hình thành vòng tuần hoàn chết chóc. Cái bụng, mỗi người đều là bị đói.
Lục Hồng Thác chảy nước mắt, mọi người đều biết nàng đối với người của mình ôn hòa, nhưng sẽ không cho rằng đây là lời yếu đuối. Mặc dù không có buông ra lời nói ngoan độc gì, nhưng trong ánh mắt của nàng, người chung quanh cũng có thể nghe ra sự kiên quyết của nàng lúc này. Đương nhiên, lời nói như vậy..., Là không cách nào đả động mông đã ngồi về phía người bên kia, Lục Tam bọn họ chỉ chần chờ trong chốc lát, cắn răng một cái: "Nói cái gì xinh đẹp, ngươi chính là lưu quán không đi! Lão tử cũng không phải là nhát gan, hôm nay nếu đã thua, ngươi muốn động thủ..."
"Nhưng ta tha cho các ngươi một con đường sống." Bên này, Lục Hồng nhắc nhở hắn. "Các ngươi nhớ kỹ lời ta, lúc này ta tha cho các ngươi một đường sống, cũng chỉ có lúc này đây..."
Lời này vừa nói ra, chung quanh một mảnh xôn xao, Lục Hồng rủ xuống tầm mắt, lại mở ra, thanh âm theo nội lực phát ra, thanh âm không nhanh không chậm, trong chốc lát hầu như đè xuống tất cả tiếng ồn ào: "Ta không biết giữa các ngươi có bao nhiêu người phục ta, không phục ta, lần này ta thả các ngươi sống, không chỉ như thế, ta còn thả các ngươi đi! Các ngươi cảm thấy Lục Tam nói rất có lý, mang người nhà của các ngươi, hành lý, cùng Lục Tam từ nơi này đi ra ngoài..."
Nàng ngẩng cao đầu, đưa tay chỉ về phía cửa trại phía xa xa: "Các ngươi cảm thấy giá thị trường tốt rồi, vậy thì đi theo bọn chúng ra ngoài đánh thiên hạ, gặp phải kẻ muốn cướp giết, liền giết sạch, dựa theo quy củ của các ngươi, không cần để ý tới một nữ tử như ta! Hôm nay đi rồi, ân oán oán của chúng ta..., Tính từ đầu. Lưu lại là người nhà Lục Hồng Đề ta, tuân thủ quy củ nơi này, nguyện ý nghe một nữ nhân ta nói chuyện, ta quản các ngươi...có thể còn sống, có một miếng cơm ăn..." Nàng cười cười: "Có thể làm người..."
"Nhưng nếu qua đêm nay, ở lại chỗ này còn có hai ba mặt đao. Ta là nữ nhân, năng lực có hạn, nhưng nếu muốn giết người, ngươi chạy đến chân trời góc biển cũng không tránh được, đến lúc đó ta nhất định giết ngươi, lại giết hết người nhà của ngươi, miễn cho bọn hắn ở lại trên đời này chịu khổ. Ta nói được làm được."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Gió đêm lẫm liệt, tiếng gió thổi vang khắp quảng trường, chung quanh đầu tiên là lặng ngắt như tờ, sau đó là hơi rối loạn, chụm đầu ghé tai lại. Chuyện trước mắt, ở địa phương này của Lữ Lương Sơn thật sự là quá ít thấy, dù sao bất luận là đặt trại nào, đám người Lục Tam đều có thể nói là chết chắc rồi, mà bây giờ đối phương lại còn cho những người khác lựa chọn cơ hội, đây không phải là tự mình bẻ cánh chim sao.
Nhưng không thể không nói, trong đám người, ít nhất có một số người, là động tâm. Dù sao Thanh Mộc trại trước kia thống nhất cùng thôn trại chung quanh, cũng chỉ đơn giản là vì "có thể ăn được cơm" đơn giản., Lúc mọi người gia nhập vào, tình huống của Thanh Mộc trại chưa hẳn đã rõ ràng hoàn toàn, nhưng sau khi ăn cơm xong, tâm tư mỗi người cũng bắt đầu sống lại, bắt đầu lo lắng cho việc mình bị một nữ nhân quản lý có được thoải mái hay không. Vị trại chủ này có phải là quá mềm yếu rồi hay không, vân vân vân.
Trong lúc rối loạn, đám người vốn cho rằng mình sắp chết sẽ càng thêm kinh ngạc, vừa nghi hoặc vừa nghị luận. Phía trước đám người, nam tử cao lớn đứng cạnh Lục Tam xác định sẽ không bị giết, lại nhìn tình huống chung quanh, đột nhiên cắn răng đứng dậy: "Ngươi nói rất hay, dựa vào cái gì mà chúng ta phải rời khỏi sơn trại. Bây giờ thế lực của Thanh Mộc trại, là chúng ta đánh xuống, dựa vào cái gì không phải là ngươi..."
"Lê gia ca ca!" Lục Hồng Đề chỉ lạnh lùng ngắt lời hắn: "Hôm nay ngươi nói thêm nửa câu, ta lập tức giết ngươi, sau đó tự tay tiễn chị dâu lên đường, ngươi có tin ta không?"
Nàng đem ánh mắt đảo qua nam tử họ Lê, sau đó đảo qua một nữ nhân đang ôm đứa bé trong đám người bên kia. Yên lặng nhìn một lúc rồi mới đi sang một bên, tay chỉ huy vung vẩy: "Như vậy đi, đuổi chúng đi. Những người khác phải đi đêm nay cũng đi. Thu dọn đồ đạc, mang theo lương khô."
Trong đám người đầu tiên là kinh nghi, sau đó ồn ào, có người chạy tới tựa hồ muốn thay đổi đề tài của Lục Hồng, cũng có người bắt đầu bô bô bô nói những lời khác. Nhưng kỳ thật đã an bài tốt từ trước rồi, mấy người thủ hạ tín nhiệm nhất của Lục Hồng Đề đã bắt đầu chịu trách nhiệm tiễn người. Lục Hồng Đề không để ý đến sự ồn ào của mọi người, đi đến một tảng đá gần quảng trường nhỏ ngồi xuống, gió đêm thổi phất phới., Ánh lửa cùng ánh sao huy động cùng một chỗ, nửa người nàng đều là máu tươi, nhưng cũng không để ý, chỉ là khép hai chân lại, kéo quần áo bao lại giày, nghiêng đầu nhìn trại trong bóng đêm này.
Bên kia quảng trường, lúc trước nàng đi hỏi thăm lão nhân An chống gậy, quay người rời đi.
Đây nhất định là một đêm không yên ổn, tiếng ồn ào huyên náo trong trại vẫn tiếp tục, có vài người chuẩn bị rời đi, có vài người đang thương lượng, cũng có người bắt đầu tham dự cuộc phản loạn, quỳ gối bên quảng trường nói muốn lưu lại. Lục Hồng Đề rốt cuộc cũng gật đầu. Cô rời khỏi quảng trường nhỏ, đi tới một căn nhà giữa sườn núi, ngoài cửa phòng lão nhân đang xem tình hình trong đêm. Lục Hồng nâng tay đỡ hắn: "Lương gia gia, gió lớn, vào đi."
"Trời nóng, ta cũng không biết hôm nay ngươi làm gì có đúng hay không, e là có không ít người sẽ rời đi."
"Ở lại cũng phiền phức."
"Cũng đúng, vị Ninh công tử kia nói cũng có đạo lý của hắn."
"Ừm."
"Chỉ là... Lấy Điền Hổ thuộc hạ làm chuyện này, sợ là dọa chạy rất nhiều người, ta cũng đang suy nghĩ, có thể hay không dọa chạy quá nhiều..."
"Nếu thật sự không thể cùng chung hoạn nạn, liền mặc kệ bọn họ đi."
Bà đỡ ông lão vào nhà, ông lão gật đầu cười, vỗ vỗ tay bà: "Bất luận thế nào, hôm nay ngươi cũng thật giống như trại chủ. Mục lực trời sinh phản bội, xem ra trung hậu thực giảo hoạt, ngày thường hắn là người biết nói, ngươi chỉ nói một câu thôi đã dọa hắn, rất tốt."
"Học theo người khác."
"Ồ?"
Lão nhân nhìn nàng một chút, Lục Hồng mỉm cười rũ mắt xuống. Nàng đi theo Ninh Nghị đoạn thời gian đó, mặc dù không nhiều lời, nhưng đối với việc Ninh Nghị làm, là cố gắng nhớ và bắt chước, sau đó đưa ra kết luận, "Sát người cả nhà" là doạ người nhất, cũng là Lục Hồng đề luyện võ từ nhỏ, học vấn không cao, nếu không đại khái sẽ nhịn không được cầm cái bản tử nhớ kỹ.
Biến cố bên trong trại này, trước đó đã có chuẩn bị, mặc dù không phải tính không bỏ sót, nhưng chỉ cần xảy ra chuyện, tiếp theo phải làm như thế nào, trong lòng không ít người còn có tính toán. Thời điểm Lục Hồng Đề bị Tào Hồng làm khó dễ., Bên này lão nhân cũng đã khống chế toàn cục. Lúc này hai người mới có thể ở chỗ này bàn bạc, ai sẽ đi, ai sẽ ở lại, sau này sẽ như thế nào. Trong khi nói chuyện, lão nhân cũng lấy từ đầu giường ra sổ nhỏ Ninh Nghị đưa, Lục Hồng Đề thì ngồi bên ghế bên cạnh, cùng hắn nói chuyện.
Trong sách nhỏ, có dự đoán được sự việc phát sinh. Đương nhiên, Ninh Nghị chỉ có thể thông qua nhân tính suy đoán đại khái. Lục Hồng nhắc trên núi này, thân là nữ tử, không lập gia đình., Nói là những người đáng tin cậy chẳng qua là những người quan trọng nhất. Trạng thái như vậy có thể gắn bó một sơn trại nho nhỏ, trong quá trình lớn mạnh đã định trước sẽ gặp đủ loại chuyện, thành viên gia đình khó làm lớn cũng là nguyên nhân như vậy, có thể cung cấp cho người tín nhiệm quá ít. Những thứ này giai đoạn sau tất nhiên có thể thông qua chế độ bù đắp, nhưng giai đoạn đầu không thể không ứng phó.
Để cho bọn họ tụ tập lại một chỗ, để cho bọn họ tạo phản, càng dễ để những người hai mặt ba đao kia nhanh chóng bại lộ, sau đó đơn thuần giết chóc cũng chỉ có thể là xả giận, lúc này, không ngại nhân cơ hội cho bọn họ lựa chọn, đã có người dẫn đầu, dứt khoát để trại phân liệt một lần, loại bỏ những nhân tố không đáng tin cậy này, từ đó về sau mới là người của mình.
Đương nhiên, Ninh Nghị không ngờ Lục Hồng Đề lại lấy thủ hạ Điền Hổ ra để suy xét. Cũng do Tào Hồng này đâm vào trên họng súng. Lữ Lương Sơn khắp nơi đều là sơn trại, mọi người không sợ trời không sợ đất, chuyện Thanh Mộc trại giết người Điền Hổ có thể lớn chuyện, nói lớn thì nhỏ, Hà Bắc Tấn Vương dù sao thế lực khổng lồ, quy mô Thanh Mộc trại không cách nào so sánh nổi., Nhưng nói với một điểm nhỏ, hai bên cách nhau vẫn còn khá xa. Mặc dù thỉnh thoảng giao tiếp, làm ăn, nhưng muốn nói chinh phạt Thanh Mộc trại, chuyện này đối với Điền Hổ mà nói là hoàn toàn cố hết sức, Tào Hồng chạy đến Thanh Mộc trại kiếm chuyện. Tuy đã chết, nhưng hai bên cũng không phải không thể nói chuyện được.
Nhưng đắc tội với Điền Hổ, dù sao chuyện đắc tội với Điền Hổ, cũng sẽ tạo thành áp lực tâm lý cho người trong trại, một số người vốn cưỡi tường cùng do dự lúc này có thể lựa chọn rời đi. Có lẽ đây cũng là bởi vì bản thân Lục Hồng Đề là nữ tính, trọng tình cảm, không đáng tin tưởng đối với thủ hạ., Vẫn là phi thường coi trọng. Mà một khi thanh tẩy lần này qua đi, lưu lại tuyệt đại đa số sẽ không cần lo lắng vấn đề trung thành. Thanh Mộc trại lại lần nữa mở rộng ra, những người này đều có thể trở thành hạch tâm, không còn vì tìm không thấy "hấp Sự" nữa.
Hai người nói chuyện về Điền Hổ chốc lát, Lục Hồng Đề chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: "Lương gia gia, "Nơi đó không bị ảnh hưởng chứ?"
"Hình như không có, nhưng vẫn nên đi xem một chút đi."
"Ừm."
Lục Hồng gật đầu, châm đuốc, cùng ông lão cầm sách nhỏ đi ra cửa, vòng qua phía sau rừng, một con đường nhỏ không dài, trên đất trống trong rừng là một kiến trúc nhìn như được tu kiến trúc đến một nửa. Đồ vật ngược lại không bị trận biến loạn này tác động đến., Lão nhân mở quyển sách nhỏ ra, mãi đến cuối cùng mấy trang, giống như ngày xưa, nhìn vào bản vẽ một chút. Lục Hồng nhíu mày: "Cũng là do ta quá nóng vội, sớm biết nên xây muộn một chút, những ngày qua, chưa chắc sẽ không có người để ý nhìn..."
Ông lão lắc đầu một cái: "Không sao đâu, thứ đơn giản như vậy, bọn họ có thể biết là dùng để làm gì? Chỉ là không biết... thứ này rốt cuộc có hữu dụng hay không..."
"Hắn nói có lẽ có chỗ hữu dụng..." Lục Hồng nhìn tòa nhà, đưa tay sờ sờ hòn đá trên đó. "Hắn nói cũng không rõ lắm, hơn nữa bây giờ chúng ta bên này không đủ đồ, nhưng ta muốn... xây dựng trước đi..."
Thời gian trở lại hai tháng trước, nàng và Ninh Nghị cáo từ vài ngày trước, có một ngày Ninh Nghị tìm nàng nói một chuyện: "Ta có một thứ, làm ra không khó, ta cũng không rõ tác dụng của nó lớn bao nhiêu, nhưng không ngại thử xem. Hiện tại ngươi có thể tìm được nguyên liệu có thể không đủ, nhưng có thể làm một cái theo bộ dáng trước, có cơ hội rồi thử hiệu quả xem, ừm... nó có bộ dáng thế này..."
Ninh Nghị đưa mấy tấm bản vẽ cho nàng xem: "Cái này vẫn phải cẩn thận, cố gắng không rơi vào tay người khác."
Trong rừng truyền đến tiếng gió, lay động quang mang trên bó đuốc, ở nơi ánh lửa lay động, lúc sáng lúc tối chiếu sáng chữ viết và đồ án trên sách nhỏ. Bởi vì giấy không lớn, viết cũng chi chít, chỉ để diễn giải. Ở góc ngón tay của lão nhân, có bốn chữ làm khởi đầu, đó là: Thổ pháp luyện cương.
Ánh sáng hơi nhỏ lan ra phía trước, trên đất trống chỉ có hình dáng đen sì, đó là hòn đá chưa hoàn thành, dùng đá đắp lên... nửa lò cao!
Gió núi thổi qua, thổi qua người lão nhân cùng nữ tử giữa vùng đất trống này, xuyên qua dãy núi, từ từ giống như tiếng sấm...
Từ trong trại gỗ xanh tràn ra đám người chia làm mấy nhóm, tản đi về phía dãy núi. Bên này là nhóm lớn nhất mà Lục Tam và Lê Lực mang theo, quay đầu nhìn lại, ánh đuốc của Thanh Mộc trại lấp lánh trong núi rừng, giống như một thế giới khác.
Sau khi từ trong trại đi ra, tụ tập trước đội ngũ, cũng không chỉ có Lục Tam và Lê Lực. Lúc đầu muốn phát động phản loạn, vốn không phải hai người có thể tổ chức lại, còn có mấy người khác, cũng tham dự ở trong đó, hoặc là võ nghệ không tệ, hoặc là đầu óc linh hoạt, có thể nói chuyện, lúc này liền đứng ra. Lúc này bọn họ nhìn ánh lửa của Thanh Mộc trại, trong lòng có chút không cam lòng, nhưng về không thể quay về.
"Làm sao bây giờ?"
"Trong núi gần đây, địa thế bên kia Thanh Mộc trại là tốt nhất! Nếu hôm nay bắt được..."
"Bây giờ nói những lời này cũng có ích gì! Ta chuẩn bị đi tìm Trần Đại Hưng, bên kia miếng thịt lớn ăn uống rượu, không giống như nữ nhân này mẹ đẻ..."
"Khẩu khí này ta nuốt không trôi! Tất cả mọi người trong trại đều có phần, hôm nay chúng ta bị đuổi đi, cứ như vậy mà tính sao?"
"Còn sống thì bái lạy đi! Ngươi đánh thắng được nữ tử Lục gia? Ngươi đánh thắng được nàng ta, hôm nay chúng ta đã đi ra ngoài, bên kia, một người giữ ải vạn phu chớ mở, ngươi có đánh thắng được Thanh Mộc trại không?"
"Ta vốn tưởng rằng đi sẽ nhiều hơn..."
Trong mấy người làm thủ lĩnh, ai cũng có ý kiến riêng, nhưng cuối cùng người nuốt không nổi cục tức này chiếm đa số. Con trai của Lục Tam đã bị giết trong biến cố này, trong đội ngũ kéo thi thể người trẻ tuổi ra phía sau, hắn đỏ mắt, thần sắc có chút hoảng hốt: "Ta sẽ không bỏ qua chuyện này, ta muốn tới bên Điền Hổ, nói cho bọn họ biết Tào tướng quân đã bị giết..."
"Nói cho Điền Hổ thì thế nào! Lục Tam, Điền Hổ căn bản không quản được chuyện nơi đây, đánh hạ được Thanh Mộc trại hắn có thể làm được gì chứ! Mất binh tổn tướng còn không được bao nhiêu chỗ tốt!"
"Các ngươi coi hôm nay vận khí của chúng ta không tốt sao?" Bên kia, Lê Lực lạnh lùng nhìn chung quanh, nói: "Lương bản phu, Lục Hồng nhắc một già một trẻ này đã có dự mưu từ lâu, các ngươi còn không nghĩ tới sao? Chúng ta vừa gây khó dễ, bọn họ đã lập tức giết tới rồi, bọn họ đã sớm muốn đuổi chúng ta đi!"
Hắn nói khiến mọi người ngẩn người, sau đó mới giật mình: "Kế hoạch của Lương Bản phu đúng không... lão già này đúng là đa mưu túc trí..."
"Không phải Lương Túc phu, hắn không lợi hại như vậy..." Lê Lực lắc đầu.
"Lục Hồng Đề? Không thể nào."
"Nào phải là Lục Hồng Đề, nữ nhân kia ngoại trừ võ nghệ cao hơn một chút, những thứ khác có thể làm gì chứ. Lúc trước lão trại chủ truyền ngôi cho nàng, chính là cảm thấy nàng lương thiện, không ném nổi người trong trại này... Các ngươi còn không nhận ra sao? Từ lúc nào trại dân bắt đầu thay đổi? Từ sau lần Lục Hồng Đề xuống nam báo thù, sau khi trở về, liền làm nhiều chuyện lộn xộn như vậy, định quy củ, làm ăn với người khác, chẳng phải mọi người đã sớm biết rồi sao..."
"Đúng vậy a, hình như nghe nói... Nàng quen biết cao nhân nào đó..."
"Mang về một bản bí tịch? Hình như nghe nói."
"Cao nhân cái gì... người đọc sách." Lê Lực nói: "Ta đã từng hỏi thăm một chút, lúc trước Lục Hồng Đề dù sao cũng không đề phòng người bên cạnh, ngay từ đầu khẩu phong cũng không tính là nghiêm, có vài thứ vẫn có thể tra ra. Lục Hồng Đề gặp phải một người đọc sách, cho nàng mấy thứ này để mưu đồ, người đọc sách kia..., Bản lĩnh là có, cũng giống như Lương Bản phu nhân... Lục Hồng Đề dựa vào những thứ này, mở rộng trại ra, bí tịch kia, ta ba phen ba lượt muốn tìm, nhưng phu nhân Lương Bản như tinh, ta không có cách nào xuống tay..."
"Vậy bây giờ ngươi nói cái này, là muốn thế nào?"
"A, thế nào... có biết không? Lục Hồng dậy sớm vài năm, là muốn tùy tiện tìm một người trong nhà, nếu có người nói hôn, nàng có thể do dự, nhưng chưa chắc đã cự tuyệt hoàn toàn... Mặc dù cuối cùng đều là cự tuyệt. Nhưng từ khi nàng từ phía nam trở về, nếu có người cầu thân..., Cô đã cự tuyệt rồi. Cô vứt tâm tư vào trại, lại không lập gia đình, cô muốn làm gì? Năm ngoái thời điểm cô đi về nam lần thứ hai, ta nghe lén được những chuyện này, Lương Bản phu hy vọng Lục Hồng dứt khoát tìm được người kia gả, Lục Hồng nhắc nhở không được, trên thực tế... Trước khi đi thần sắc của cô ấy mấy ngày, ta đã nhìn ra toàn bộ..."
Lê Lực hừ nhẹ một tiếng: "Tông lớn lên trong núi, lại là cả ngày giết người, mặc dù cô ta không tệ, nhưng liệu cô ta có biết cái gì không? Nữ nhân như vậy, thấy thế liền không dời mắt đi được... Cô ta thích người đọc sách kia rồi, đáng tiếc người ta không muốn cùng cô ta tới loại địa phương này., Hắc, ta nghĩ sao, nếu nam nhân kia chịu cưới nàng, phỏng chừng nàng sẽ ở Giang Nam làm thiếu nãi nãi, không trở về, chúng ta cũng ít nhiều chuyện như vậy. Nhưng thư hương môn đệ, ai nguyện ý cưới một cô gái võ nghệ cao không an phận như vậy vào cửa!"
Trong giọng nói của Lê Lực hết sức hạ thấp, mọi người sau khi suy nghĩ, không khỏi gật đầu: "Vậy thì sao?"
"Thế nào? A." Lê Lực nở nụ cười, lập tức hiện lên một tia lãnh đạm, "Tính tình Lục Hồng Đề, vốn là trọng tình cảm, nàng hiện tại không có người nhà gì, cho nên lo lắng bên người đã ít đi. Nhưng nam tử kia xem ra là nàng rất thích, biết không, lần nam hạ năm trước, nàng lại mang về một quyển sách nhỏ. Các ngươi phải đi trại nào, hoặc là muốn đến Điền Hổ cáo trạng, ta sẽ không ngăn cản... Ta muốn đi kinh thành."
"Hả?"
"Ta biết tên người kia, hắc, ta nghe thấy rồi. Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng, Giang Trữ đệ nhất tài tử, nhưng hắn hẳn là ở kinh thành. Ha ha, ta nghe được rồi. Lục Hồng Đề là ta đánh không lại., Nhưng người này chỉ khen thư sinh thôi, còn là thiên tài đệ nhất gì đó, nghĩ cũng biết đó là thứ gì, nhưng ta không phủ nhận, trong đầu hắn có rất nhiều thứ hữu dụng. Làm việc phải có cách, quả hồng mềm thì chúng ta không làm nổi., Chạy bộ bắt một thư sinh, tự nhiên dễ như trở bàn tay, đến lúc đó ta khiến hắn sống không bằng chết, mang hắn về Lữ Lương, lấy tính cách của Lục Hồng Đề... Đến lúc đó trại là của chúng ta, danh sách cũng là của chúng ta... Bây giờ ta chỉ hỏi, các ngươi ai sẽ làm cùng ta? Ân?"
Trong tiếng gió trầm mặc một hồi, sau đó có người nâng đao lên: "Ta tham gia."
Bên cạnh có người nói: "Lão tử là một!"
"Làm!"
"Ha ha, bắt lấy nhân tình của nàng, xem nàng còn phách lối nữa không!"
Trong quang mang nhàn nhạt, từng người từng người giơ tay lên, một lát sau bầu không khí trở nên nóng bỏng. Từ trong thanh mộc trại đi ra, mặc dù bên người có nhiều người như vậy, nhưng đường đi cũng không dễ đi, hiện tại vẫn còn tốt hơn một chút., Đến mùa đông, chỉ sợ sẽ lại đói bụng, muốn xây dựng một trại mới, đặt chân cũng là một vấn đề lớn, biện pháp tốt nhất cuối cùng là đoạt lại trại gỗ xanh. Đến lúc này, bởi vì đã nhìn thấy được con đường có thể đi, cảm xúc của mọi người giống như tụ nghĩa sôi trào lên.
Đêm còn khuya, mấy người trong gió đêm nhìn về phía nam, tiếng gió cổ vũ, có quyết tâm mà ngay cả dãy núi bọn họ cũng không cách nào ngăn trở và ngóc đầu lên. Lê Lực khoanh hai tay trước ngực, giơ lên phía Lục Hồng làm khó dễ, bọn họ đúng là đã lỗ mãng, nên sớm có con tin. Giờ khắc này, rốt cuộc bọn họ đã đi đúng hướng.
Cách ngàn dặm, trong phòng Biện Lương thành, Ninh Nghị trở mình, ôm lấy thân thể tiểu Chử đang mặc yếm bên người, ngủ ngáy o o. Trong ngực y, Tiểu Kiệt mở mắt, chớp chớp mắt một cái., Trong ánh hào quang nhìn gương mặt ngủ say của Ninh Nghị, chỉ trong chốc lát, hắn nở nụ cười, hơi bĩu môi, nhẹ nhàng "Ba" một cái trên miệng của Ninh Nghị, sau đó tiếp tục nháy mắt nhìn, rốt cuộc cũng ngáp một cái, cuộn tròn trong lòng Ninh Nghị, tiếp tục ngủ thật hạnh phúc...