Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sắc trời vào đêm, trong bụi cỏ ven bờ kênh đào bay điểm điểm huỳnh quang, tiếng ếch hòa lẫn trong gió khẽ vẫy vẫy. Ba sóng nước, bờ đê, ruộng lúa, cây thấp, quân doanh và thuyền lớn dừng lại bên bến tàu., Ánh lửa kéo dài, người bán hàng rong ở gần đó chọn đồ để bán, lúc này vẫn chưa trở về, trong căn nhà nhỏ ven bờ ruộng cách đó không xa có ánh lửa nhân sinh nổi lên, bày bàn ghế, mời vài người mặc áo gấm hoa lệ qua ngồi ăn uống, thỉnh thoảng thấy đốm lửa cháy lan tràn lên nhảy múa, cũng giống như là người nông gia được trải nghiệm cuộc sống ở kiếp sau vậy.
Tiết trời mùa hè đã nóng, đa số người ra vào bến đò đều cầm cây quạt đập, nếu dùng bữa trên thuyền lớn, thường thường chịu không được sự oi bức trong khoang thuyền, dời bàn ghế lên mạn thuyền. Chỉ thổi từng đợt gió sông thổi tới., Thời tiết hơi mát mẻ một chút lúc, mới nghe được một trận thanh âm hoan hô từ trên xuống dưới. Tuyệt đại bộ phận mọi người đều đi ra, gió thổi mát lạnh. Ngay cả đám lâu la Lương Sơn bị giam giữ ở một bên bến tàu cũng bị thương nhẹ hoặc nặng, cũng không nhịn được thả lỏng thân thể trong lồng giam, hơi hiện ra một chút sức sống.
Từ biến cố đêm qua đến lúc này, trong toàn bộ đội thuyền, đúng là mang đến một chút bầu không khí túc sát, nhưng muốn nói chỉnh thể ảnh hưởng, vẫn có hạn. Trận đại chiến lần trước tại Hồng Trạch hồ thoải mái giải quyết, đã có thể làm mọi người hoan thiên hỉ địa., Trong chuyện đấu tay nói, tuy rằng đêm hôm trước quả thật đã khiến cho rất nhiều quyền quý trên thuyền mang đến cảm giác uy hiếp khi bản thân lâm vào cảnh này, nhưng sau đó lại vây bắt giết của đám người Lương Sơn, sau đó bắt được hơn bốn mươi người, cuối cùng lại đem một chút khẩn trương hòa tan.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Đối với rất nhiều " nhị đại" có bối cảnh thân phận trên thuyền mà nói, lữ trình lần này, dĩ nhiên có thể xem thành một lần áp tiêu có độ chân thực đủ chấn động, nguy hiểm là có, nhưng ai cũng không bị thương, hiện tại xem ra địch nhân chẳng qua chỉ là gà đất chó sành. Mà bọn họ tự mình thể nghiệm những chuyện này, sau này cũng có càng nhiều chuyện có thể chia sẻ cùng người khác.
Có một số việc có thể suy ra được, mấy chiếc thuyền lớn này một khi đến Biện Lương, chuyện liên quan tới lưỡng lui tặc bọn họ chắc chắn sẽ bị người ta bàn tán say sưa. Mục đích bọn họ lên kinh thành vốn là muốn đi thăm hỏi khắp nơi trong lần đại thọ này, thuyết phục, kinh lịch lần này, càng là cho bọn họ cơ hội tốt.
Chính vì vậy, tuy lo lắng vẫn có kẻ trộm đến đây, nhưng cho dù có rời bến đò thì cũng chỉ là bờ ruộng phụ cận mà thôi, bờ đê tùy ý đi dạo một chút, ăn chút gì đó. Đa số mọi người vẫn là tuân thủ quy củ, chỉ hoạt động trong phạm vi cảnh giới, không gây thêm nhiều phiền phức cho quân đội đi theo: Đương nhiên, đây cũng chỉ là nhằm vào mức độ phiền phức thường ngày của bọn họ mà thôi.
Trên chủ thuyền đèn đuốc sáng trưng, mọi người nghị luận về những tên cường đạo không biết tự lượng sức mình, cũng nói ngày hôm sau sẽ bị đánh gãy chân phơi xác chết. Đối với đại bộ phận người mà nói, chuyện này rất là hưng phấn, nhưng xác thực cũng có một số người cho rằng có một số người quá mức tàn nhẫn, hoặc là bắt đầu chỉ ra, không đi qua nha môn thẩm tra xử lí., Có chỉ án, Trần Kim Quy bên này có tư cách xử quyết như vậy hay không. Trong đó còn có một số ít người, trong lời nói còn cho rằng người của Lương Sơn đúng là hảo hán cướp của người giàu chia cho người nghèo, cứ như vậy bị chém, không khỏi đáng tiếc: Chu Bội đi trong đám người, đã ghi nhớ hết tất cả những suy nghĩ như vậy.
Bản thân là " Phú" bên trái lại đồng cảm với những hảo hán cướp bóc giàu có này, cũng không phải là chuyện khó có thể tưởng tượng. Lúc này trên thuyền phía bắc phần lớn là đời thứ ba nhà giàu có giàu có, trong đầu sẽ có các loại tư tưởng chủ nghĩa lãng mạn, thậm chí hướng về hảo hán lục lâm tự do tự tại., ghét nhất là " Phú bất nhân" nhà mình, đều có, cũng có lúc xem qua cảnh thê lương của những người bị thương trong lồng, rồi lại sinh ra đồng tình với những người này, lấy nữ chiếm đa số, đương nhiên, lúc này không có người nào nói, cũng sẽ không có bao nhiêu người đề xuất đại phu đi trị thương cho những phạm nhân đó.
Trong bốn mươi ba người bị bắt, lâu la tổng cộng có ba mươi chín người, có thể nói, tình hình lúc này cực kỳ thê thảm. Thương thế nhẹ không ai để ý tới, thương thế nặng cũng chỉ là xử lý sơ qua, ném vào đó để cho bọn họ tự sinh tự diệt., Nhiệt độ một ngày trôi qua, vết thương bắt đầu chuyển biến xấu đi, con ruồi đi lại, xem ra cực kỳ đáng sợ. Cũng bởi vậy, sau khi ăn cơm xong mới lấp đầy mát mẻ trên mạn thuyền, khi Nguyên Cẩm Nhi quyết định xuống dưới nhìn đám người bị bắt, Ninh Nghị vẫn mở miệng ngăn cản.
"Đừng đi, rất khó coi, nhìn một chút sẽ đồng tình với bọn họ, trong lòng ngược lại thấy khó chịu."
"Ta sẽ không đồng tình với những người kia." Cẩm nhi đang chuẩn bị kéo Vân Trúc xuống thuyền hất cằm, sau đó nói: "Lẽ nào ngươi sẽ đồng tình với bọn họ?"
Ninh Nghị ở trên mạn thuyền cười cười: "Đều là đẩy mình và người sợ hãi, hiện tại nghĩ lại cũng không có gì, thế nhưng... bọn họ đầu bị đánh vỡ, tay gãy chân gãy, xương cốt a, máu thịt gì đó lộ ra bên ngoài, ruồi bọ ở trên đó, bọn họ từng người khóc nức nở, dập đầu xuống đất cái gì đó, ngươi vẫn cảm thấy bọn họ rất thảm. Ta đi xem rồi, trong lòng cũng không thoải mái lắm."
"Ồ?" Cẩm nhi nhìn hắn một lúc lâu, Vân Trúc chớp chớp mắt, tựa hồ cũng có chút ngoài ý muốn, "Thì ra cô gia cũng sẽ như vậy" vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngẫm lại cảm thấy hẳn là như vậy.
"Nhưng...vẫn là sẽ cảm thấy cao hứng chứ?"
"Có một chút." Ninh Nghị thổi gió, vịn lan can cười nói: "Nào có tên bại hoại hoàn toàn Thập Ác không tha, người đều như vậy cả, bọn họ chịu khổ cầu xin tha thứ sẽ cảm thấy rất đáng thương, có mấy người nói mình bất đắc dĩ, thậm chí sẽ cảm thấy ngươi cảm thấy đồng cảm. Nhưng cuối cùng vẫn phải xem bọn họ đã làm gì., Khi bọn họ thân thể cường tráng, không bị bắt lại, tiến vào nhà người khác đốt giết cướp bóc, nếu thời gian đủ, bắt được nữ nhân... làm những chuyện kia chung quy cũng chỉ là đám người này. Ta biết các ngươi sẽ không đồng cảm với bọn họ, nhưng nhìn thấy những vết thương kia vẫn cảm thấy buồn nôn, đây là bản năng, hà tất tự tìm khó chịu."
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người đám người Vân Trúc một chút, cuối cùng không nói đối phương bắt được nữ nhân sẽ thế nào. Trên thực tế, ngày Tô gia bị xâm lấn, xảy ra vài chuyện như vậy, sau đó đều bị Ninh Nghị cưỡng chế ép đè xuống., Vẫn chưa tuyên dương với bên ngoài, chỉ là hy vọng vẫn còn một con đường sống cho những người may mắn còn sống sót, nhưng trong thời gian chuẩn bị đi lên phía Bắc, vẫn có một bà bác của Tô Đàn Nhi thắt cổ tự sát. Chuyện này Tiểu Loan biết rõ, Vân Trúc và Cẩm nhi chưa từng nghe qua.
Nhưng sau khi Ninh Nghị nói xong những lời này, các nàng cũng bỏ đi ý định vây xem đám tù phạm kia. Nhưng chỉ chốc lát sau, Vân Trúc hỏi: "Nghe bọn chúng nói phạm nhân đã bị bắt, nếu muốn phán sát đầu gì gì đó thì phải thông qua nha môn phán án. Từng tầng từng tầng nộp lên hồ sơ có vụ án của Tư nha môn. Nếu thật sự muốn giết bọn chúng, Trần tướng quân và Lập Hằng các ngươi sẽ bị trách phạt đúng không?"
Ninh Nghị ngược lại lắc đầu: "Nói thì nói vậy, nhưng cũng có tình huống đặc biệt. Lần này sinh cương phía bắc, vừa vặn gặp phải thế cục rung chuyển, nhìn chằm chằm vào nhóm đồ vật này, không biết có bao nhiêu người. Nếu như cứ thế áp giải bọn họ lên kinh thành, có thể sẽ dẫn đến Lương Sơn Nhân bí quá hoá liều lại động thủ với Sinh Thần Cương., Thậm chí đem vấn đề này chuyển sang Biện Lương. Lần này Thái hậu sinh nhật, áp lực khắp nơi đều lớn, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, người giết chết, bọn họ cho dù ghi thù cũng sẽ trở về Lương Sơn trả thù. Những chuyện này, nói rằng không nhận được lệnh của ngoại quân, vẫn có thể có được sự thông cảm."
Ninh Nghị nói xong, nhìn Vân Trúc bên kia cười cười. Trên thực tế, Vân Trúc cũng không phải thật sự hứng thú với chuyện này, mà là nghe người bên cạnh nói ra, trong lòng lo lắng, lại nghe Ninh Nghị nói: "Đương nhiên, nếu có người muốn đâm, phiền toái vẫn phải có. Nhưng bất kể thế nào, cũng không thể để cho đám người Lương Sơn chạy mất kia cứu người cùng ý nghĩ cứu người nữa. Vì sinh Thì Cương, vì những công tử ca trên thuyền, vì an toàn của đại thọ, đều là như vậy."
Cẩm nhi suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ngươi cũng không ngăn được người ta nhất định phải tới cứu người a..."
"Ta có thể, bởi vì ta nhanh hơn bọn họ."
"Vậy sao đêm nay ngươi không giết chết bọn họ đi?"
"Ha ha..." Ninh Nghị cười phá lên: "Sau đêm nay ngươi sẽ biết."
Trong lúc nói chuyện, gió thổi qua từng đợt, bóng đêm mát mẻ. Mọi người ở trên thuyền cũng cảm thấy mát lạnh, chung quanh phần lớn đều là phòng thu chi đi theo, quản sự hoặc là một gia đình lớn nhỏ, lúc hài tử chạy tới, nhuộm lên không khí trên thuyền náo nhiệt. Sau đó bóng đêm dần dần sâu hơn., Bầu không khí trên thuyền theo sự buồn bực mất đi, đám người Ninh Nghị trở về phòng, nha hoàn hoặc là thê thiếp đánh nước lạnh, thoáng rửa mặt rồi bắt đầu ngủ thiếp đi. Trong khoang thuyền khác nhau cũng có cảnh tượng khác nhau, hoặc là đang nói chuyện phiếm, hoặc là đang cười nói chuyện phiếm hoặc là nam nữ yên lặng tựa sát vào nhau, để yên tĩnh ở chung một chỗ làm cho trong lòng buồn bực tan đi.
Trong khoảng thời gian này, mới có mấy bóng người núp trong thủy thảo ven bờ sông xa xa, nhìn hết thảy bên này dần dần yên tĩnh lại, giữa chúng còn có chuyện nhỏ nói chuyện với nhau.
"... Bất kể thế nào, mạo muội động thủ, với thực lực của mấy người chúng ta, đều không được. Ninh Lập kia nhất định đã chuẩn bị đủ các loại chuẩn bị, chúng ta chỉ có thể một đường lên bắc, tìm được... Có thể tương kế tựu kế... "
"Như thế nào mà một đường lên bắc, ngày mai bọn hắn sẽ phải giết người, nếu là chân của bọn viên ngoại bị cắt đứt, cứu được thì có thể làm được gì chứ, Chu đại ca, huynh có thể đợi, chúng ta không đợi được..."
"Yến huynh đệ." Chu Vũ đặt tay lên vai Yến Thanh: "Như vậy không thành vấn đề."
"Nhưng Yến huynh đệ nói đúng, chúng ta không thể chờ đợi được nữa." Trương Thuận mở miệng nói.
"Nếu các ngươi tin ta, chúng ta cũng chỉ có thể đợi." Đối với lúc trước, thần sắc Chu Vũ có vài phần kiên quyết: "Bọn họ thả ra tin tức như vậy là để cho chúng ta không chờ được, chỉ có thể tự chui đầu vào lưới... Chúng ta chỉ có thể đánh cược gã không dám làm như vậy."
"Đánh cuộc như thế nào?"
"Bất kể là ai, trước tiên phán tử hình phải xử lý nha môn, dâng kim điện giao cho Hoàng đế phục hạch, tiến hành án xử phạt sau khi kết thúc. Nếu không đợi người nào không tấu tấu báo quyết, lưu hai ngàn dặm. Bọn họ không dám làm loại chuyện này, chỉ nói là dọa người!"
Lời của y khiến hai người còn lại ngẩn người: "Nếu..."
"Mà cho dù tên Ninh Lập kia là một tên điên, chuyện này không chỉ liên quan đến hắn, còn có Trần Kim quy trên thuyền. Sự tình bị đè xuống, một đống lớn người đều muốn gánh vác, chuyện như vậy bọn họ gánh không nổi. Ninh Lập một mực tham gia thân phận ở rể, quan hệ có dày thế nào, người khác cũng không thể ở cùng một chỗ với hắn trong chuyện này. Hắn không thể một lời mà quyết định., Người thì không giết được. Yến huynh đệ, nếu hắn muốn giết người, vì sao hôm nay không bắt đầu động thủ, chờ tới ngày mai, hắn chính là đang đợi chúng ta tới xem, nếu ngươi xúc động, mới thật là nằm trong lòng hắn!"
"... Nhưng nếu hắn thật sự là cái loại người điên kia thì sao..."
"Chỉ có thể đánh cược."
Mọi người trầm mặc một lát, Trương Thuận mở miệng nói: "Chu đại ca nói đúng, chúng ta chỉ có thể đánh cược. Vậy kế tiếp phải làm sao bây giờ, Chu đại ca cứ nói."
Chu Vũ nhìn bến tàu bên kia, nuốt một ngụm nước miếng: "Nhìn chằm chằm vào bọn họ, không có biện pháp khác, bọn họ ở phía Bắc, chúng ta ở phía Bắc, trên thuyền có bao nhiêu người, Yến huynh đệ là người quen, xem có chỗ trống nào chui vào hay không, những người này đều có thân phận địa vị., Ninh Lập không thể quản được bọn họ, đây chính là cơ hội. Tìm Ninh Lập nhược điểm, xem cách làm việc của hắn... Bây giờ chúng ta không có phương pháp mưu lợi, chỉ có thể chậm rãi nghĩ cách phá cục. Ta đã từng nghĩ, đoạn đường này đến Biện Lương, còn có lộ trình ba, năm ngày nữa, chúng ta đi theo, có hai nơi có thể làm thử một lần..."
Hắn dừng một chút: "Dù sao thân phận của hắn cũng là vấn đề lớn, mặc kệ trước đó đã làm bao nhiêu chuyện, một khi muốn thủ hạ làm công phu mài nước, chắc chắn sẽ khiến lòng người không cam lòng. Bọn họ ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, đây là ưu thế duy nhất của chúng ta. Những ngày qua, hắn sẽ khiến thủ hạ càng thêm đề phòng nghiêm ngặt., Các phương diện đều phòng bị tốt, chúng ta chỉ có thể để các huynh đệ trở về Sơn Đông tận lực bại lộ hành tung, nói cho bọn họ biết chúng ta đã đi rồi. Ninh Lập vĩnh viễn sẽ không tin, nhưng thủ hạ dưới tay hắn, nhất định có rảnh rỗi có thể chui vào... Người của triều đình, làm việc tùy tiện đều thành thói quen, ta không tin bọn họ có thể cả ngày căng thẳng đầu óc cùng chúng ta hao tổn..."
Hắn đã chuẩn bị tốt để đối phó với Ninh Nghị trong thời gian nửa ngày này cũng đã tính toán ưu khuyết điểm giữa hai bên, cũng tính toán ra phương pháp có thể phá cục. Mặc dù lúc này chưa thể coi là kế hoạch cực kỳ rõ ràng, nhưng vẫn rất rõ ràng. Ba người ngồi xổm ở chỗ này đã lâu., Chu Vũ cũng đã phân tích không sai biệt lắm, lúc này gió đêm đã lớn, khắp nơi tối tăm, đột nhiên, một chi tiết nhỏ trên thuyền hấp dẫn ánh mắt của Yến Thanh, thấp giọng nói: "Các ngươi xem."
Trong ba người, Chu Vũ giỏi về mưu tính, rõ ràng, Yến Thanh tâm tư tinh tế, phản ứng nhanh nhẹn nhất. Hắn thấy một ngọn lửa rất nhỏ chớp động trên thân thuyền. Lúc này cách nhau quá xa, ba người cũng không nhìn ra rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chỉ là dần dần tới gần, một khắc nào đó, đột nhiên thấy một bóng đen từ một bên thân thuyền nhảy xuống.
Ba người lấy làm kinh hãi, vô luận thế nào cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh tình cảnh như vậy, đợi nhìn thấy vài bóng đen lần lượt kéo xuống, sau đó lại biến mất trong bóng tối. Yến Thanh đã nghĩ đến là trốn lao, liền muốn qua tiếp ứng, Chu Vũ đè hắn lại: "Đợi đã, việc này không phải là không thể, nhưng rất kỳ lạ, chúng ta xem một chút rồi nói... Huống chi Yến huynh đệ ngươi đi qua cũng không làm được gì..."
Hắn nói cũng có lý. Chủ yếu là câu nói kia có đạo lý, mới khiến Yến Thanh kiềm chế tâm trạng, nhưng chỉ một lát sau, chỉ nghe trên thuyền đột nhiên vang lên tiếng chiêng, có người hô to: " tù phạm chạy trốn! Tù phạm chạy trốn!" Toàn bộ bến đò nhỏ phút chốc nổ tung.
Lúc này đã có không ít người lần lượt chạy ra từ một bên bến tàu, hiển nhiên những người trên thuyền lớn sau đó lại đi cứu huynh đệ Lương Sơn đang bị giam trong lồng giam bên cạnh, nhưng có lẽ cứu được non nửa liền bị phát hiện, trong nháy mắt cũng đã bắt đầu chém giết. Chạy không quá mười hai mươi người, là không dám ham chiến, nhảy ra đầu kia ra sức đào vong, sau đó vẫn bị mũi tên bắn chết mấy người.
Trương Thuận cùng Yến Thanh lập tức muốn đi cứu viện, Chu Vũ chỉ ở phía sau muốn ngăn cản bọn họ. Trên thực tế, trong lòng của gã cũng biết, cho dù Ninh Nghị giỏi về mưu đồ thì cũng có thể tính toán được., Không có nghĩa là hắn có thể huấn luyện binh tướng một đám triều đình thành tinh nhuệ. Mưu đồ cho tốt, thủ hạ có sơ hở, đây cũng là chuyện thường xảy ra. Sau đó mới nghe thấy có người hô to trong bóng đêm: "Bắt lấy bọn họ! Chạy trốn Lư Tuấn Nghĩa!" Hắn đột nhiên yên lòng: "Không thành vấn đề, chúng ta mau đi tiếp ứng đi!" Trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng nghi ngờ cũng ít đi.
Trong lúc truy đuổi, Trương Thuận thấp giọng hỏi một câu vì sao hắn biết bây giờ không có vấn đề gì, Chu Vũ nói: "Lư viên ngoại là Nhị đương gia của chúng ta, nếu triều đình đã biết tên của hắn, nhất định cũng sẽ biết địa vị này. Chỉ là bắt được hắn, chính là công lao lớn như ván đinh, không ai nguyện ý nhận viên ngoại làm mồi nhử... Chỉ là tiếp theo còn phải cẩn thận một chút, cần phải cẩn thận."
Hắn nói tất nhiên là đúng lý, Trương Thuận gật đầu, một đường đuổi theo. Trong bóng đêm, binh tướng đuổi theo phụ cận bến tàu, vây quanh ngăn chặn. Nhưng trong số những người trốn ra quả nhiên có Lô Tuấn Nghĩa, mấy tên đầu mục lại là cao thủ, chính là những lâu la kia, cũng đều là tinh nhuệ. Một đường chạy trốn này, lại có mấy người bị giết, nhưng sau đó đám người Lư Tuấn Nghĩa vẫn xông vào trong bóng đêm, đám người Yến Thanh cũng đã sớm chuẩn bị mấy con ngựa, sau đó đuổi theo, dẫn dắt bọn họ đào vong.
Binh mã Từ Châu lúc trước được mọi người vây quét Lương Sơn lúc này không thể tới được. Hơn ba trăm thủy binh trên thuyền mặc dù cũng có sức chiến đấu nhất định, nhưng dù sao cũng chỉ có thể phân ra một hai trăm người đuổi giết. Khi đám người Lư Tuấn Nghĩa xông vào màn đêm, dần dần kéo dài khoảng cách ra., Như rồng về biển rộng, bên này cũng không cách nào thông qua mấy ngàn binh lực để tiến hành quét ngang. Nhưng lúc này binh tướng dưới trướng Trần Kim Quy cũng biết nếu không đuổi kịp chính là phạm sai lầm lớn, sau lưng cơ hồ là gắt gao cắn chết hai canh giờ, đám người Lư Tuấn Nghĩa, Yến Thanh rốt cục chân chính kéo dài khoảng cách với bọn họ.
Lúc này trời đã sáng, mọi người vẫn chạy trốn như cũ, dọc đường Chu Vũ hỏi chuyện xảy ra, mới biết được nguyên nhân lần này bọn họ trốn ra ngoài là vì Cẩm Mao Hổ Thuận. Yến Thuận Võ Nghệ cũng có đấy., Nhưng ở trên Lương Sơn không được coi là xuất chúng. Mọi người trên thuyền thấy Lư Tuấn Nghĩa, phần lớn sự chú ý đều đặt trên người hắn, lại không biết Yến Thuận lúc trước khi hỗn loạn trên giang hồ có chút thủ đoạn nhỏ, sau khi hắn bị bắt được một cơ hội nhỏ lén lút lấy được nửa cái thiết ti thô to., Sau đó dần dần mở khóa cụ ra, đến đêm khuya mới tìm được cơ hội trốn thoát. Đoạn đường này hắn đã cứu được Trần Đạt, Trịnh Thiên Thọ, sau đó còn cứu cả Lư Tuấn Nghĩa ra, thật sự là Thiên Hữu Lương Sơn, bởi vậy mới có một màn phía sau.
Bốn người bọn họ đều là cao thủ, một đường đi ra đánh ngã hơn mười người, đều không gây chú ý, vốn định cứu những huynh đệ bị bắt ra, nhưng sau này bị phát hiện, hiện tại cũng đã là kết quả tốt nhất. Mấy người nói chuyện này, sĩ khí đoàn ngũ đại chấn, dưới chân tự nhiên không ngừng một khắc, cấp tốc chạy trốn.
Bọn họ mặc dù sống sót sau tai nạn, trong lòng cao hứng, nhưng cũng đã bị Ninh Nghị ăn phải thiệt thòi lớn, không dám dừng lại lâu hơn nữa. Trên đường đi cũng đặc biệt chú ý tới hậu phương còn có truy binh chạy tới không. Những người này đều là lão thủ giang hồ, lúc này thả ra mười hai phần cẩn thận, lại qua gần một canh giờ, cuối cùng cùng cùng cùng cùng cùng cùng cùng cùng với Lữ Phương chuyển dời chỗ ở, Tôn Tân cùng với mấy chục người may mắn còn sống sót tụ hợp lại.
Lúc này bọn họ lại không dám chúc mừng tiếp, sau khi tụ họp, lại nhanh chóng dời đi. Cứ như vậy chạy hơn mười dặm, lại qua đi chính là nơi địa giới Từ Châu tương đối náo nhiệt., Rất khó lại tìm được địa điểm an toàn khó tìm. lường trước đã cách khá xa, sau khi dò xét và đề phòng, cuối cùng mới dừng lại. Lúc này, hai ngày qua chém giết kẻ chạy trối chết, khiến thần kinh mọi người đều căng thẳng, đã đến biên giới thể lực suy giảm...
Trên đường bọn họ đều chạy trốn không còn mạng, tiêu hao rất nhiều, nhưng khoảng cách tới bến tàu cũng đã rất xa. Lúc này đã là thời gian đen tối nhất lúc bình minh, một lát sau lại trôi qua., Xa xa chỉ sợ liền có gà gáy chó sủa, muốn lộ ra cái bụng cá. Mọi người tìm một chỗ nhà nhỏ thợ săn phức tạp trong núi, vẫn tính là ít người lui tới. Lúc này đám người Lữ Phương đã nghỉ ngơi canh gác, Chu Vũ và những người khác rốt cục mới có thể thở phào một hơi, bắt đầu nói cười và chúc mừng.
Nói chuyện cùng băng bó một bước cho các nhân viên, bọn họ cũng không dám lộ ra ánh sáng trong bóng tối, Yến Thuận cười nói sự may mắn trong quá trình trốn ra được, lại nói tới lần này Ninh Lập chịu thiệt.
"Ngược lại muốn nhìn xem sắc mặt tên kia bây giờ thế nào..."
"Tóm lại, lần này ta trở lại Lương Sơn, tiếp theo chính là Giang Ninh. Thù này ta nhất định phải báo!"
"Không nói, cùng đi."
"Bắt hắn về Lương Sơn, ta muốn trước Tụ Nghĩa Đường tự tay mổ ngực hắn, an ủi hắn bằng được linh hồn của chúng huynh đệ ở trên trời!"
"Chiếu theo ta..."
"A —— "
Còn đang nói, tiếng kêu thảm thiết đột ngột xé rách bầu trời đêm, mọi người bỗng nhiên từ địa phương lật lên, căn phòng nhỏ này mặc dù do cây cỏ xây lên, nhưng cửa sổ mở rộng ra, trong bầu trời đêm có đồ vật gì đó bay lên, rơi xuống bên này.
Đó là ánh sáng.
Mũi tên lửa xẹt qua hư không, gào thét rơi xuống, cắm thưa thớt trên căn nhà gỗ, giữa bãi cỏ, rơi vào trong khe hở của cây.
Cách đó không xa đã truyền đến âm thanh binh khí giao kích. Lữ Phương ở bên kia hô to: "Đi! Đi!"
Bóng người xung kích đi ra.
Lúc mấy người xông ra khỏi phòng, bốn phía đã là một mảnh chém giết hỗn loạn ép tới, từ hỏa tiễn cây cối xem có lẽ không có mấy ngàn người, nhưng đã áp đảo hơn mười người Lương Sơn, huống chi đám người Lương Sơn đều đã thành thương tàn binh.
Lữ Phương vung vẩy Phương Thiên Họa kích, nhanh chóng lui ra khỏi rừng cây bên kia, sau đó chỉ nghe một tiếng bịch thật lớn, huyết quang nở rộ. Thực lực Lữ Phương trên Lương Sơn đã không yếu, nhưng lúc này trên người vốn đã có thương tích, trong bóng tối trúng hai mũi tên., Trong lúc hoảng hốt cùng người chém giết kịch liệt, nhưng nương theo tiếng nổ, hắn hét lớn một tiếng thê lương, máu tươi sau lưng hiện ra. Ngay sau đó trên người lại bị trường thương vung lên, lảo đảo lui về phía sau, hắn chỉ có thể cố gắng dùng Phương Thiên Họa Kích chống đỡ thân hình.
Thân ảnh đám người Ninh Nghị đã từ trong bóng tối bước ra.
Vừa mới bắt đầu, toàn bộ cảnh tượng chém giết vừa mới tiếp xúc đã bộc phát đến mức kịch liệt nhất, còn lâu mới như lần trước vỗ tay vỗ tay mỉa mai như vậy, nhưng đối với đám người Lương Sơn mà nói, lại là hắc ám như bài sơn đảo hải áp tới. Thoạt nhìn Ninh Nghị ngay từ đầu đã không dừng bước chút nào., Cho đến lúc này, trước mặt mọi người, hắn thu hồi hỏa ba trong tay, còn đang không ngừng tiến lên, sắc mặt lạnh như băng, lần này đã xác thực sát ý không chút lưu lại.
Bên kia bụng của Lữ Phương chắc đã bị đập nát, nhưng hắn rống lên một tiếng, khởi lực lượng còn muốn xông về phía trước. Ninh Nghị nhanh chân nhảy tới, hai tay vung lên, một tay nắm lấy Phương Thiên Họa Kích đang định vung tới., Một thanh chiến đao khác đánh ầm ầm lên ngực Lữ Phương, đao này chém xuống, xương cốt đều đã nổ tung, sau đó trở tay xuất đao chém bay cánh tay của Lữ Phương, máu vẩy ra khắp trời. Thân thể của Lữ Phương bị Hàn vừa đuổi tới đá văng về phía sau.
"A a ——" Chu Vũ như muốn nứt ra, trở tay rút ra song đao sau lưng.
Bên kia, Ninh Nghị cũng đang nói chuyện, giọng nói theo bóng đêm truyền đến: "Tiểu Ôn Hầu - Lữ Phương!" "Tiểu úy" "Tôn Tân!" "Giương Thuận" trong sóng... Lại thật sự không đi. Đã nói không làm thì sẽ không chết, sao các ngươi lại không hiểu!"
Hắn bước nhanh tới, thò tay nắm lấy tóc của Lữ Phương, trên thực tế Lữ Phương chỉ dựa vào phản xạ có điều kiện cuối cùng phía sau ngã xuống. Máu mặc dù vẫn còn phun, đoán chừng người đã chết, thân thể ngã xuống một nửa., Đã bị Ninh Nghị dùng một tay kéo đi, sau đó lại là trở tay một đao, phốc một cái, dưới sự phát lực của Lục Đạo đã chặt đứt đầu của hắn. Đầu người kia giống như đạn pháo bị Ninh Nghị ném tới, đập vào vách tường phòng ốc bên cạnh mọi người, rầm, rơi xuống đất.
"Lô Tuấn Nghĩa, Yến Thanh, Thần Cơ Quân Sư "Chu Vũ"! Rốt cuộc các ngươi đang suy nghĩ gì vậy, trong nửa tháng qua, ta có hơn hai trăm kế hoạch và quyết định đều là vì đám hỗn tạp các ngươi mà làm đấy..."
Một gã tinh nhuệ Lương Sơn xông tới, sau đó lồng ngực bị trường thương đâm thủng. Ninh Nghị một cước đá bay cỗ thi thể kia ra ngoài, áp sát tới.
"...Hiện tại các ngươi cách ta một trăm dặm cũng không có, các ngươi lại cảm thấy sinh mệnh của mình an toàn sao?!"