Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Võ Triều Cảnh Hàn mười lăm tháng tư, trong bãi cỏ bên ngoài thành Giang Ninh, con diều lớn buộc chiếc lồng chứa con mèo nhỏ, bay đi xa xa. Tiểu Quân Võ nhìn con diều kia, lập chí hướng.
Thiếu niên lập chí, trong lòng tồn tại cao xa, thật sự là có chút đáng mừng. Nếu người nào rõ ràng ở đây, có lẽ còn có thể nói kẻ này tương lai nhất định thành đại khí. Chẳng qua đối với Ninh Nghị mà nói, nếu là thành công đương nhiên đáng mừng., Mặc dù không thành, ít nhất cũng tìm được việc mình có thể làm, mà khả năng không thành thật ra còn cao hơn. Chính như "đại đồng" mà trái dưa hấu muốn, cách vật mà Quân Vũ muốn cũng là bình thường, hắn buông xuống hạt giống, nhưng không đến thời điểm cần thiết, không muốn quá mức chấp nhất.
Quân Vũ lúc này mới vừa mới trưởng thành không lâu, vóc dáng vẫn thấp lùn, hưng phấn nói về chuyện có liên quan tới Ninh Nghị. Ngược lại Chu Bội cùng tới đây, thường ngày luôn thích dạy bảo đệ đệ, hôm nay ngược lại có chút nho nhã tĩnh mịch, có lẽ thấy rõ Quân Vũ muốn thực hiện điều đầu tiên trong lòng mình là phải làm một tiểu vương gia. Thiếu nữ lúc này khí chất đoan trang, đã có cảm giác duyên dáng yêu kiều.
Nàng nói không nhiều lắm, nghe nói Khang Vương phủ đã quyết tâm bắt đầu chọn lựa hạt mã cho nàng, mấy vị thiếu niên tài tuấn của Giang Trữ chính đang tranh đoạt không rõ ràng. Thậm chí còn nghe nói mấy tên tài tử quý tộc ở trong lầu nào đó bày ra kết cục, vì tin tức vị quận chúa nhỏ này so với Văn luận võ, trong mấy ngày này ở Giang Trữ phủ truyền lại thành giai thoại, chỉ là Ninh Nghị đang quan tâm chuyện trong nhà, chỉ có thể nghe được một vẩy nửa trảo, không biết rõ lắm, nhưng nghĩ lại có chút đặc sắc.
Bị diều lồng dẫn lên không trung không lâu sau bị đứt đoạn, con mèo nhỏ rơi xuống hẳn là ngã chết rồi. Trên bãi cỏ ngoài thành, mấy tên gia đinh của Khang Vương phủ hô to uống rượu, quân võ đi tìm kiếm. Thiếu nữ lúc này mới phúc cho Ninh Nghị: "Lão sư, trong nhà vẫn luôn chiêu mộ Quận Mã, lão sư cảm thấy... sao?"
"Phụ mẫu chi mệnh nói như vậy, ta có thể nói cái gì? Ngươi thông minh như vậy, chắc là trong lòng có ý nghĩ mới nói đúng không?"
Chu Bội cúi đầu: "Ta cho rằng lão sư sẽ có lời giải thích khác... e là lần này không tránh khỏi được."
Ninh Nghị có phần đồng tình nhìn nàng: "Ta cũng vậy, sau này kết hôn cũng không tệ lắm. Những chuyện này mỗi người đều làm ra như vậy, đừng nói là rất khó trốn, ngược lại còn phiền phức hơn. Bây giờ tuổi của ngươi, quận mã là ai tùy ngươi chọn., Nếu là lớn tuổi một chút, chính là người ta chọn ngươi, nói không chừng còn có thể có người ở phía sau đâm sau lưng ngươi sống lưng. Ta nghe nói những tên công tử trẻ tuổi quận mã kia mặc dù không thể nói là gia thế hàng đầu, nhưng trình độ cũng không tệ lắm, ngươi theo bọn hắn đoán chừng ít nhiều cũng coi như quen biết, có thể mặc ngươi chọn, ngươi còn muốn cái gì?"
"Ta, trong lòng ta vẫn là không cam lòng." Chu Bội nhẹ giọng nói: "Khi còn bé ta cảm thấy, chính là nữ tử cũng có thể làm được rất nhiều chuyện, về sau phát hiện không được, ta cũng hy vọng đệ đệ có thể thành tài, ít nhất tương lai trở thành một vương gia hữu dụng. Hiện giờ tuy rằng hắn không thể trải qua tế dân thế gian., Nhưng ít ra là nghiên cứu vật gì đó, tương lai cũng có chỗ hữu dụng, nhưng... Nhưng tới cuối cùng, trong lòng ta vẫn không cam lòng, dựa vào cái gì nam nhân có thể làm được thì ta không được. Những người chọn quận mã kia, ta biết thì cũng có quen biết... Đều là những tên nửa vời, từng tên... đều không có gì đặc biệt cả."
Trên thực tế, Phò mã cũng tốt quận mã cũng tốt, một khi ở rể hoàng gia, cả đời liền vô duyên với quan lộ, lúc này người trẻ tuổi thật sự có lý tưởng ôm ấp sẽ không chọn con đường này. Nếu là công chúa nuôi ở trong cung chưa bao giờ được người ta nhìn thấy lựa chọn Phò mã., Có vài người thậm chí còn né tránh không kịp, nhưng lần này Chu Bội chọn người thân, trong Giang Ninh Thành không ít thanh niên tài tuấn nhưng coi như là mắc cửi, bởi vì ngày thường nàng cũng thường có cơ hội xuất đầu lộ diện. Tiểu Quận chúa từ nhỏ tướng mạo tú lệ, đến lúc này lúc này mười lăm tuổi., Càng là xuất phát đoan trang mỹ lệ, mà ngoài vẻ mỹ lệ, nàng được Khang Hiền dạy dỗ, về kinh sử tử tập, thi văn họa cũng rất có tạo nghệ, là tài nữ nổi tiếng trong giới trẻ của Giang Trữ.
Ngày thường Ninh Nghị đi học, quan điểm nói là quan điểm mỗi khi phát ra người sâu xa, đó là chiếm tiện nghi của người hiện đại. Nhưng nếu nhìn từ chính thống, chỉ sợ tạo nghệ của Ninh Nghị về phương diện này còn xa mới bằng vị tiểu quận chúa này. Cũng chính vì vậy, tuy Ninh Nghị không có tham gia vào lĩnh vực của đám tài tử giai nhân này., Nhưng cũng biết sau khi tiểu Quận chúa tự truyền ra tin tức chiêu thân, liền có không ít tài tử trẻ tuổi tài tử trẻ tuổi, nguyện ý đặt cược tiền đồ, thắng Chu bội được ưu ái. Chỉ cần không phải loại người cần kế thừa gia nghiệp, về sau có thể làm một người nhà giàu sang nhàn hạ, hài hòa vui vẻ cùng vị nữ quận chúa này, coi như là chỉ hâm mộ uyên ương không ước tiên.
Chỉ có điều, bọn họ chỉ biết tài học của tiểu Quận chúa, nhưng chưa chắc đã minh bạch tính cách của nàng. Lúc này nàng nói nhỏ, những người theo đuổi kia không ai lọt vào mắt nàng. Ninh Nghị lắc đầu, cảm thấy tiểu nha đầu này cũng mơ tưởng xa vời quá mức: "Ai lúc đầu không phải nửa thùng nước, so với ngươi không khác biệt nhiều lắm., Tiểu hài tử mười mấy tuổi, chỉ cần tâm tính không tệ, từ từ sẽ biến thành một thùng nước lớn. Ngươi học theo phò mã Khang Mã học nhiều thứ, lấy tiêu chuẩn của nó ra so sánh với người khác, quá không công bằng. Lúc Khang hiền tuổi còn trẻ, phỏng chừng còn không bằng những đứa nhỏ này."
Đối với loại chuyện này, Ninh Nghị lúc này cũng không có cách nào khuyên bảo được, hắn nếu có nữ nhi, tự nhiên sẽ không khi mười lăm tuổi chọn trượng phu cho nàng. Nhưng chuyện này quận chúa căn bản không cách nào thay đổi, ánh mắt nàng cao như thế, trước mắt có lẽ còn có thể tìm được một chỗ tốt, kéo đến hai mươi tuổi chẳng phải là bi kịch càng thêm? Thấy nàng vẫn cúi đầu chu miệng, biết khuyên không được, cũng không nói thêm nữa.
Một ngày này từ biệt tỷ đệ Chu bội, lại đi bái phỏng Khang hiền một lần, về đến nhà liền nghe thấy đàn nhi nói chuyện với người trong phòng.
"...Hiện tại lúc này, trong nhà có nhiều chuyện như vậy, các ngươi đi xem náo nhiệt làm gì!"
"Chính là lúc như vậy, chúng ta mới muốn chính mình có chút hữu dụng. Nhị tỷ, đây là chuyện của Tô gia chúng ta, chúng ta trốn ở phía sau hết, có chuyện gì xảy ra vậy..."
"Chuyện gì mà Tô gia, sau này nếu như họ Trữ này là các ngươi liền muốn tạo phản?"
"Ta...chúng ta không phải nói cái này, nhị tỷ phu chúng ta phục, nhưng dù sao cũng là báo thù... Chúng ta cũng muốn cho mình có chút tác dụng, chúng ta không hiểu có thể học a..."
"Nhị tỷ phu của các ngươi trước đây là muốn liều mạng, động một chút là chết người. Các ngươi muốn đi học à? Được, ta cho mỗi người mỗi người một cây đao, bây giờ ngươi dám nói nếu mình gặp nạn, bất cứ lúc nào cũng có thể tự sát không liên lụy tới nhị tỷ phu của ngươi, ta sẽ cho các ngươi đi!"
Lúc này người nói chuyện với Tô Đàn Nhi ở bên trong, chính là mấy người trẻ tuổi Tô gia do Văn Định Văn Phương cầm đầu. Sau khi chia nhà, bọn họ đứng ở phòng lớn bên này, lần này biết được ý nghĩa của Ninh Nghị trên kinh đô là gì., Do yêu cầu một đường theo sau, Tô Đàn Nhi ở trước mặt Ninh Nghị cố nhiên dịu dàng đáng yêu, nhưng lúc này thanh sắc lại nghiêm nghị, mấy người chốc lát liền không nói gì. Bọn họ dĩ nhiên có nhất thời nhiệt huyết, nhưng nếu nói có nhiệt huyết sẽ không bị kéo chân, đó cũng là một ý nghĩ thuần túy là một phía tình nguyện mà thôi.
Ninh Nghị đứng ngoài cửa sổ nghe được có chút hứng thú, cảm thấy cô nương nhà mình mắng người tới quả nhiên càng lúc càng có mùi vị. Tiểu Kiệt từ phía sau tới, nhìn thấy Ninh Nghị đứng ở ngoài cửa sổ muốn chào hỏi, cũng bị Ninh Nghị giơ một ngón tay lên "Suỵu" một chút, sau đó ôm lấy nàng. Tiểu Kiệt sắc mặt đỏ bừng, tuy nhiên cũng ý thức được Ninh Nghị đang làm gì, đứng ngoài cửa sổ nghe trộm đàn nhi dạy người.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"Tướng công, ta không muốn tách ra với tiểu thư..." Nghe vậy, Tiểu Tỳ nhẹ giọng lầm bầm.
"Ta cũng không muốn a." Ninh Nghị ôm nàng, cười lắc lư. "Nhưng có một số việc sớm hơn một tháng, dù sao chúng ta cũng đi đánh tiền trạm, đợi đến khi ta đến Lương Sơn bên kia, ngươi vẫn phải ở kinh thành chờ đàn nhi qua đó, không bao lâu sẽ gặp được."
"Ừm." Tiểu Chử Bằng nhẹ gật đầu, Ninh Nghị nhẹ giọng nói: "Lần này tới để làm gì thì phải biết chứ?"
Lần này Tiểu Kiệt gật nhẹ đầu: "Đánh tiền trạm, báo thù!"
"Nào có, chúng ta một đường đi qua phải sinh hài tử."
Hai người phát sinh da thịt người thân đã lâu, loại lời nói này cũng không tính là quá xuất sắc. Lúc này Ninh Nghị là ôm lấy Tỳ Hưu sau lưng, Tiểu Kiệt ôm tay của nó, bỗng nhiên cũng cười "hắc hắc" một tiếng, như là một tiểu mỹ nhân trong tranh vẽ thẹn thùng.
"Cẩu huyết đầm đìa rồi, ta đi vào hỗ trợ nói chuyện." Một lát sau, cảm thấy bên trong nói chuyện cũng không sai biệt lắm, Ninh Nghị mới mỉm cười thả Tiểu Kiệt ra. Từ lúc cửa đi vào, mọi người trong phòng đều dừng lại, vài người trẻ tuổi xưng hô "Nhị tỷ phu", Ninh Nghị phất phất tay, nói: "Ra ngoài trước đi, đừng chọc nhị tỷ các ngươi tức giận." Mấy người vội vã chạy trốn, hắn vỗ vỗ bả vai Văn Định: "Yên tâm, lần này các ngươi nhất định có chuyện làm, chỉ xem các ngươi có làm được hay không thôi. Dù sao sau này Tô gia vẫn dựa vào các ngươi, học cho tốt đi."
Hắn vừa nói như vậy, sắc mặt mấy người đột nhiên sáng lên, ngược lại Tô Đàn Nhi bên kia còn đang tức giận híp mắt lại, nhìn sang. Mấy người từ trong phòng ra ngoài, sau đó ủy khuất hỏi: "Tướng công thật đúng là tính dẫn bọn họ đi sao?"
Ninh Nghị ngồi xuống bên giường: "Ngươi nghĩ sao?"
"Loại chuyện này sao có thể dẫn bọn họ tới được. Chắc chắn trong mật thám ty kia có rất nhiều lão nhân, chuyện gì cũng thành thạo, nếu mang theo đám người văn định văn phương, chuyện có khả năng sẽ phạm sai lầm không nói, ngược lại còn phải kêu ngươi đi cứu bọn họ, vậy thì phải làm sao đây!" Nàng có chút ủy khuất, trừng mắt nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị mỉm cười.
"Chuyện này ta cũng nghĩ qua, suy nghĩ một hồi lâu, nhưng rốt cuộc Mật thám ti là làm cái gì, ta đã nói với đàn nhi ngươi rồi, trong lòng ngươi cũng có tính toán đấy."
"Ừm." Đàn nhi nhẹ gật đầu.
"Một chuyện phải bố trí thật tốt, tin tưởng nhất chính là tình báo. Ta đồng ý gia nhập vào bọn họ là vì chuyện này, báo thù với người của Lương Sơn cũng đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng người chơi tình báo thì chưa chắc đã đáng tin, người biết nhiều đồ vật cũng giống như trong bồn cầu vậy, lúc sử dụng rất cần, lúc vô dụng mọi người đều hận không thể né tránh..."
Hắn nói tới đây thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, Tô Đàn Nhi chăm chú lắng nghe, cau mày nói: "Tướng công chẳng lẽ lo lắng... Tần Tương và Khang phò mã?"
Ninh Nghị lắc đầu: "Dù sao cũng quen với bọn họ một chút, điều ta lo là... càng cao cấp hơn." Hắn ra hiệu, đàn nhi im lặng, sau đó mới rầu rĩ nhìn hắn: "Không thể... đã giải quyết xong chuyện của Lương Sơn thì bứt ra sao?"
"Ta còn có một số chuyện muốn làm khác." Ninh Nghị cười cười, thật ra lúc này hắn đã định ra mục tiêu chính là muốn trợ giúp đám Tần Nguyên Nguyên này ngăn cản "Khấn Khang". Nếu như sự tình tiếp tục phát triển như vậy, quân đội Võ Triều không xuất lực, tương lai sau này Kim binh xuôi nam, trong lòng hắn cũng đã có chuẩn bị như vậy., Chỉ cần tương lai không phát sinh tai nạn quy mô lớn như vậy, chiếm lĩnh phương bắc Nữ chân nhân rất nhanh sẽ bị hủ hóa. Lúc đó, Võ Triều tướng bảo vệ thái bình trăm năm, hắn sẽ không yêu cầu xa vời. Người không có biện pháp cam đoan chuyện sau khi chết, cái gọi là vạn thế thái bình chỉ là câu lý tưởng dễ nghe., Nhưng có một điều khẳng định, mỗi người phải vì mình mà kiếm tiền, chỉ hy vọng người khác trợ giúp hoặc cứu vớt, chết cũng chết, ít nhất ở chỗ hắn, không có chút thương cảm nào.
Hắn tự nhiên không tiện đem chuyện "Tĩnh Khang Nhi" nói với đàn nhi, dừng một chút, nói: "Lần này lên kinh lần, nếu như gia đã được chia, muốn làm ăn, thì cứ làm lớn một chút, ta sẽ cùng Tần Tướng nói vài thứ., Nếu hắn đáp ứng, Mật thám ty sẽ không phải là hiện tại như vậy, nhưng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng muốn có một ít đồ vật nắm trong tay mình, người nhà ta sẽ mang theo hai cái, bọn họ văn định văn phương có thể ở lại trong nhà. Mặt khác ta nghĩ... Nếu Đàn nhi có thể giúp đỡ làm một số chuyện, người có thể làm được cũng chỉ có ngươi."
Đàn nhi cười cười, nắm tay của hắn: "Mạng của ngươi chính là số mệnh của ta, thật sự có chuyện trọng yếu như vậy, nếu tướng công ngươi không nhớ đến ta... Ta sẽ bỏ ngươi."
Ninh Nghị không nhịn được bật cười, sau đó hai tay nắm chặt lấy bàn tay nàng: "Cuối cùng sẽ biến thành như thế nào đây, sẽ không có ai biết ngươi. Nhưng nếu tương lai thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ ngươi có thể cho ta... cũng nên cởi bỏ cho cả nhà chúng ta."
Từ xưa đến nay, người biến pháp chưa từng có kết cục tốt. Tất cả đều do người và người, tác dụng cũng là hỗ trợ lẫn nhau, muốn thay đổi lớn tất gặp phải phản công mạnh mẽ, mà muốn ngăn cản xu thế trào lưu gì đó, cũng giống như vậy. Ninh Nghị hiểu được điều này cũng chính vì vậy, từ giờ trở đi, hắn phải chuẩn bị tâm lý.
Chạng vạng tối hôm nay, cùng bọn người Văn Định Văn đại khái tán gẫu trong chốc lát, có liên quan tới ý nghĩ trong lòng, tự nhiên không nhiều lời với bọn họ, mà chọn lựa hai người từ đó đi lên phía bắc theo. Hai người này cũng đều là cận cận huyết với phòng lớn., Một người tên Tô Văn Tuyền, một người tên là Tô Yến Bình, còn đám người văn định văn phương thì ở lại phối hợp với đàn nhi. Trên thực tế chênh lệch giữa người và người không nhiều, con cháu Tô gia chỉ là chưa trải qua quá nhiều tôi luyện, biểu hiện bình thường.
Mà lúc này nho học đương đạo, khắp nơi đề xướng lấy sức một người thay đổi thế giới. Thiên Hành tráng quân tử lấy tự cường không ngừng, quân tử như rồng, vì thế khi năng lực không đủ thì luôn theo đuổi xa, muốn điều khiển thuyền lớn, điều khiển thuyền lớn, bởi vậy chi trái phải vụng về. Nhưng nếu tất cả mọi người đều có thể nhận thức rõ khoảng cách giữa mình và thế giới, trước làm tốt chuyện trong phận mình rồi mới cân nhắc chuyện khác, thì chưa chắc đã không thành tài.
Chuyện có liên quan đến gia đình, cứ như vậy an bài xong. Buổi tối hôm đó Ninh Nghị và đàn nhi nằm trên giường, đứa bé ở trong nôi bên giường nhẹ nhàng lắc lắc, ánh trăng từ ngoài cửa sổ trút vào. Vợ chồng không ngủ, nhưng đều yên lặng tựa vào nhau. Đến nửa đêm, đứa nhỏ đái dầm khóc, Ninh Nghị đứng dậy sửa tã cho nó, ôm vào trong ngực dỗ dành, ngồi trên ghế bên giường nhẹ giọng hát, tiếng hát là như vậy đấy:
"Đám trâu hoang này rời thảo nguyên vô tung vô ảnh, nó biết có nhân loại sắp tới, đám người đại địa tới khai khẩn nó, đi tới thiên địa xinh đẹp nhất này..."
Đàn nhi nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn hắn, cùng ngoài cửa sổ ngôi sao, ánh trăng, tiểu viện, rừng trúc cùng nhau nghe giai điệu không thuộc về thời đại này. Ba năm trước đây, ba năm đã trôi qua., Một linh hồn đi tới thế giới này, với tư thái du lịch và nghỉ phép trong thời đại này, đến hôm nay, hắn cảm nhận được rất nhiều chuyện, cuối cùng cũng quyết định đi làm một số chuyện liên quan tới thời đại này. Lúc trời sáng, hắn tỉnh dậy từ giấc mộng, tiến vào một thiên địa mới thuộc về hắn.
Cũng trong nhà kho tương tự, trong nhà kho thiên phòng Khang Vương phủ cũng có một bóng người đang giơ đèn đuốc tuần tra tới lui từng cái rương lớn. Đợi đến hừng đông, những rương này sẽ được chuyển lên thuyền hàng., Một mực vận chuyển đến kinh thành, đưa đến hoàng cung làm vật triều cống và Hạ Thọ cho hoàng thất. Đồ vật đã sớm chuẩn bị xong, cũng đã sắp xếp số hiệu. Thân ảnh kia tính toán từng cái rương vì số hiệu mà bị sắp xếp vị trí, sau đó mở ra đem vàng bạc châu báu bên trong chuyển ra ngoài, chính mình lại nằm xuống thử một lần, dùng tiểu đao ở trên cái rương khó khăn đào ra một cái lỗ nhỏ.
Mọi việc đã chuẩn bị xong.
Đào lỗ nhỏ xong, bóng dáng yểu điệu giơ đèn lên thở phào một hơi thật dài trước cái rương kia, nhẹ gật đầu.
Nhân sinh thế sự như ván cờ, nhấc tay không trở lại đại trượng phu. Nàng mặc dù không tính là đại trượng phu, nhưng tự tin trên đời cũng có bậc nam nữ, không cho chuyện râu quai nón, nàng muốn đi tới địa phương mới, nhìn thấy thiên địa rộng lớn hơn.
Đêm hôm ấy, hai vợ chồng đều không ngủ quá lâu.
Sáng sớm sau khi tỉnh lại, đàn nhi mặc quần áo cho hắn, ăn xong bữa sáng, cả nhà cùng nhau đi đến bến tàu của Giang Ninh, mấy chiếc thuyền quan to lớn đã chờ ở bên kia, trên thuyền cờ sặc sỡ, trên thuyền phấp phới, ngoài ra còn có bản thân Công chúa thành quốc Chu Ngọc. Đông đảo quan viên của phủ Giang Trữ cũng tới, bởi vì mấy chiếc thuyền này, là muốn chở tới kinh thành chúc mừng đương kim Thái hậu năm mươi đại thọ.
Bởi vì có một số suy nghĩ, Khang hiền chỉ vẫy vẫy tay với Ninh Nghị, cũng không tới nói chuyện nhiều với hắn, nhưng nghe nói người không khác gì cũng tới, lên thuyền sớm hơn, cũng không đến quấy rầy mọi người Tô gia nói lời từ biệt.
"Ngươi phải nhớ kỹ trong nhà, bình an trở về."
Bình thường nói chuyện đủ nhiều, đàn nhi lúc này liền cùng Ninh Nghị nhẹ giọng nói một câu này, sau đó căn dặn đám người Tô Văn Tường không được xằng bậy, kéo chân sau tỷ phu, lại dặn dò Tiểu Bồng chiếu cố tốt tướng công.
"Tốt nhất là nên mang một đứa nhỏ tướng công." Nàng kề sát bên tai Tiểu Hống, nhẹ giọng, lại dí dỏm nói, Tiểu Kiệt đỏ mặt không dám gật đầu.
Từ rất xa, Vân Trúc và Cẩm nhi được gia đinh của phò mã phủ dẫn dắt lên một chiếc thuyền lớn ở hậu phương. Lúc nhìn từ bên kia, Cẩm nhi lại thè lưỡi về phía bóng lưng đàn hương, làm một cái mặt quỷ to lớn, sau đó mới theo Vân Trúc đại sư tỷ nhảy nhót lên thuyền.
Tô Đàn Nhi cười, vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua chiếc thuyền bên kia, gió thổi qua thổi bay mái tóc của nàng. Phủ Khang Vương, gia đinh phủ công chúa khiêng từng cái rương nhỏ lên thuyền, trong số đó có một cái rương., Thiếu nữ nhìn xuyên qua khe hở nho nhỏ ra phía ngoài, trên bến tàu ồn ào náo nhiệt, mọi người lưu luyến từ biệt đều rơi vào trong mắt, một khắc nào đó, nàng và đám người Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi cơ hồ đều đi sát qua nhau. Thiếu nữ ở trong rương chớp mắt, nhìn thân ảnh Ninh Nghị trong tầm mắt chợt lóe lên.
Một đám rương gỗ được đưa vào trong khoang thuyền. Phịch một tiếng, thiếu nữ cảm giác cái rương của mình bị đặt xuống. Nàng nằm trong rương chờ trong chốc lát, đột nhiên lại oanh một cái, một cái rương rơi vào trên đỉnh chiếc rương của nàng. Nàng sững sờ, cẩn thận đẩy lên, nhưng mà nắp rương vô cùng nặng nề, dưới lực lượng của nàng lại không nhúc nhích tí nào.
Nàng vội vàng nhìn ra ngoài từ lỗ nhỏ, đối với việc có nên lên tiếng hay không, khó có thể quyết định, cũng không biết qua bao lâu, lại ầm một tiếng, một cái rương rơi vào trong tầm mắt phía trước, chặn lại tầm mắt của nàng...