Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Tướng công là một quái nhân."
"Hả?"
Bông tuyết rơi xuống, hai người vợ chồng đứng ở hai bên cột kia, nhìn sân nhỏ kéo dài bốn phía. nghiêng đầu đi, Tô Đàn Nhi hơi cúi đầu, khóe miệng tràn ra một nụ cười.
"Kỳ thật... Cũng không phải là tướng công trách, khi còn bé đàn nhi cũng ưa thích đứng ở trên lầu này xem. Tướng công phát hiện ra chưa, tầm mắt bên này là tốt nhất." Nàng đưa tay chỉ ra xa xa, "Ai, nào là sân nhỏ của phụ thân cùng mẫu thân... Nhị di nương... Sự của gia gia hơi bị cản một chút... Tam thúc ở bên kia... Cái đèn lồng kia, hẳn là đám người Văn Anh kia đang đi..."
Tô phủ dưới bóng đêm, từng khu vực được Tô Đàn Nhi chỉ điểm rõ ràng, cũng có những bóng người cầm đèn lồng đi lại trong sân. Tô Đàn Nhi xe nhẹ nhàng chỉ ra, sau một lát, thoáng suy nghĩ.
"Khi còn bé thiếp thân không ở nơi này, nhưng thường thường thích đến nơi này chơi, ngồi ở trên lầu nhìn lại, nãi nương không nhìn thấy ta, liền biết phải tới nơi này tìm. Ta ở trên nhìn thấy nãi nương, liền thường trốn vào trong đó, hì hì, mỗi lần đều trốn một chỗ, nhũ nương vụng về, ta có một lần đổi chỗ ẩn nấp, nàng liền tìm không thấy bên ngoài, ở bên ngoài gọi đã lâu..."
"Mỗi lần đi tìm dưỡng nương đều nói trên đó gió lớn, hoặc là nói muốn ăn cơm. Tướng công có lẽ không nghĩ tới, thiếp thân khi còn bé thân thể rất tốt, thổi gió thổi gió, căn bản sẽ không sinh bệnh, thích chạy như con trai chạy tới đuổi đánh, nhưng về sau bọn họ cũng không chơi với thiếp thân. Về phần ăn cơm., Tại sao phải ăn cơm, có lúc không cảm thấy đói bụng, hỏi vú mẹ cũng không biết. A, lúc mẹ sinh con, cha nói muốn nam nhi kế thừa gia nghiệp, thế nhưng sinh ra đứa con gái, cha nói cũng tốt, có một tiểu thư khuê các. Kỳ thực thiếp thân cũng không giống như là một tiểu thư khuê các..."
Cô ngẩng đầu lên mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó không có bóng râm, lúc này cho dù cô không học vấn sâu, nhưng bất luận dung mạo dừng lại, ít nhất ở phương diện hạng nhất, tựa như " kiện tú khuê các" cũng không có vấn đề gì.
"Cho nên sau này... Ừm, sau đó thiếp thân có thể tự mình chọn một cái sân nhỏ, liền cùng bọn Tiểu Kiệt chuyển đến nơi này. Tướng công có thể không biết, nếu dám chuyển vào, thiếp thân là ở trong phòng bên này, bởi vì bên này tầm mắt tốt hơn một chút. Bất quá... Sau đó liền dời đến bên kia, tướng công có biết là vì cái gì không?"
"Không nhìn thấy ai khác, chẳng lẽ người khác cũng không nhìn thấy ngươi?"
Ninh Nghị thuận miệng đáp một câu, Tô Đàn Nhi trầm mặc hồi lâu: "Tướng công trước kia... Có hoài bão lý tưởng gì không?"
"Ta..." Ninh Nghị suy nghĩ một hồi lâu về chuyện trước kia: "Muốn xây nhà."
"Hả?" Đáp án này hiển nhiên làm Tô Đàn Nhi có chút ngoài ý muốn, một lát sau mới nói: "Xây phòng? Cùng loại... Tượng đất hay sao?"
"Ha ha." Ninh Nghị ngẩng đầu nở nụ cười: "Không sai, thợ đất đá, thợ tượng đất... ừm, tạm được."
"Cũng chưa từng nghĩ tới..." Tô Đàn Nhi thì thào một tiếng, Ninh Nghị gõ nhẹ ngón tay lên lan can vài cái, sau đó lấy ra một quả tùng trứng, cách một trụ gỗ đưa tới: "Đúng rồi, để ta nếm thử."
"Trứng vịt sao."
Tuyết rơi xuống, một chỗ hành lang gấp khúc từ phía dưới chiếu xạ lên hào quang vẫn là rất thoải mái, nhưng nếu muốn phân biệt ra một ít lốm đốm khác trên xác trứng vịt thì lại không được, Tô Đàn Nhi ngược lại cũng không để ý, cầm trứng vịt kia, nhẹ nhàng gõ vài cái lên lan can, thò tay lột vỏ, bóc ra mấy miếng lại dừng lại.
"Ta... Thiếp thân khi còn bé, kỳ thật muốn làm một ca khúc ảo thuật... A, đương nhiên là nghĩ như vậy mà thôi, trong nhà năm nào cũng mời đoàn kịch tới biểu diễn, khi còn bé nhìn thật thần kỳ a, nghĩ đến có lẽ học được phi thiên độn địa thành thần tiên, sau đó liền học được một ít, giống như cái ngày đó ngươi dạy Tiểu Hống vậy, tướng công ngài xem..."
Nàng ở bên kia vươn tay trái ra, trong bông tuyết cổ tay óng ánh, phảng phất muốn phát ra ánh sáng, trên ngón tay mảnh khảnh tinh tế nắm lấy mấy mảnh vỏ trứng nàng mới bóc ra, sau đó ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, bụi bặm tản ra từ đầu ngón tay nàng như sợi tơ nhỏ rơi xuống, thần kỳ mà mỹ lệ. Đây có lẽ là bí phương diễn xuất được, sau khi diễn xong, nàng nhẹ giọng nở nụ cười, có chút vui vẻ.
"Bất quá đương nhiên, phụ thân cùng mẫu thân đều sẽ không cho con làm diễn viên gì cả. Khi còn nhỏ, có nhiều cảm giác không ra, dần dần lớn lên, thiếp thân mới phát hiện phụ thân có chút không vui. Phụ thân muốn nam đinh, nhưng sau này cưới hai di nương, cũng không thể sinh ra cho con một đệ đệ muội. Có lúc, phụ thân đương nhiên... đương nhiên sẽ cảm thấy..."
Có lẽ bởi vì lời này có chút khó nói, Tô Đàn Nhi ở bên kia dừng lại hồi lâu, mới hít sâu một hơi: "Dù sao từ lúc đó trở đi, thiếp thân cảm thấy rất kỳ quái... Vì cái gì con gái cũng không thể kế thừa gia nghiệp, bọn họ rõ ràng cái gì cũng làm không tốt bằng, cho dù chạy tới học thi văn của học đường học tập văn tự., Thiếp thân cũng giả trang thành con trai... Đương nhiên sẽ bị nhìn thấu, nhưng cho dù thế nào cũng không đi ra ngoài, đánh cũng không đi ra ngoài, nhất định phải ngồi nghe hết bài học, cũng may nhà tự mình mở học đường, sau đó gia gia cũng lên tiếng... Cho nên bây giờ mấy nha đầu Tiểu Thất có thể tới học đường nghe giảng, cũng là thiếp thân ngoan cố như vậy..."
Vừa nói chuyện, nàng vừa chậm rãi lột vỏ trứng kia ra. Lúc này nàng khẽ mỉm cười, lập tức giống như phát hiện cái gì đó, "Ồ" một tiếng, nàng giơ lên quả tùng hoa bị lột một nửa, quả trứng màu hổ phách cùng hoa văn trong đó chiếu ra hào quang trong ánh đèn.
Ninh Nghị quay người lại, tựa người vào lan can: "Tùy Hoa, có thể ăn."
"Hả?"
Trước đây chưa bao giờ thấy qua loại hình tượng này trứng vịt, Tô Đàn Nhi suy nghĩ một chút, sau đó mới đưa quả tùng kia đến bên miệng, cắn một cái, sau đó trở lại đề chính.
"Thiếp thân biết rõ, những câu này tướng công có lẽ không thích nghe, nam nhân cũng không thích nghe người ta nói những thứ này. Thiếp thân cũng chưa bao giờ nói với người khác, nhưng cảm thấy... Những thứ này nhất định phải nói cho tướng công nghe, cho dù tướng công không thích... Đàn nhi cũng muốn nói, đàn nhi cũng không phải là độc đoán chuyên quyền., Nữ nhân ương ngạnh bá đạo, ở chung với tướng công nửa năm, ta cảm thấy tính tình của tướng công có thể nghe được tâm tư cổ quái, đàn nhi quả thật muốn... tương lai muốn quản Tô gia, nhưng cũng chỉ là tâm tình như vậy mà thôi. Đàn nhi và tướng công là vợ chồng, có ước hẹn trắng, đàn nhi không hy vọng tướng công cũng giống bọn họ, có quá nhiều khúc mắc với thiếp thân... Nếu là..."
Bà ta cố gắng cân nhắc từ ngữ, Ninh Nghị mỉm cười: "Nếu như ta thật sự chạy đi làm thợ ngói đất thì sao."
Tô Đàn Nhi suy nghĩ một chút, cười nói: "Thiếp cũng muốn làm một trò tạp thuật đấy."
"A, kỳ thực..." Ninh Nghị lấy một tờ giấy bị gấp từ trong ngực áo ra, vung lên không trung vài cái rồi mở ra đưa cho Tô Đàn Nhi. "Xem cái này đi."
Ánh sáng không đủ, trên tờ giấy kia vẽ một bức tranh cổ quái, sau đó lại có đồ án như vậy, mơ mơ hồ hồ một mảnh. Tô Đàn Nhi cảm thấy nghi hoặc nhìn Ninh Nghị, sau đó cầm lấy bản vẽ kia, ánh sáng nhạt nhìn kỹ lại...
Các loại đồ vật trên tờ giấy này đều có chút cổ quái, rất nhiều nơi hoàn toàn nhìn không hiểu chữ viết đường nét, ngược lại có vài phần tương tự với chữ Ba Tư, Hồ Văn từ tây tới, như thế nhìn một hồi lâu, Tô Đàn Nhi mới thừa nhận chính mình xem không hiểu., Ngẩng đầu lên: "Tướng công đây là... ô vật?" Có lẽ nàng xem không hiểu bản vẽ, nhưng ít nhiều có thể đoán ra cái này thuộc về phạm trù gì, trong nhà dệt giá tơ lụa, rất nhiều bản vẽ máy dệt vải nàng tự nhiên đã xem qua, nếu nói đến, ngược lại khó phân biệt rõ ai phức tạp hơn.
Năm tháng này nho sinh học nặng nhân văn nhẹ vật, Tô Đàn Nhi thế nào cũng không nghĩ tới, mình ngày thường đạm bạc, rất nhiều hành vi làm người khó hiểu như tướng công rõ ràng lại nghiêm túc nghiên cứu mấy thứ này. Trên thực tế Tô gia cũng có nhân tài chuyên môn nghiên cứu máy dệt vải cải tiến, nhưng cơ bản là dùng để sửa công, thợ thủ công tay nghề nhân nghệ., Trong xã hội này, địa vị thật sự rất thấp, cho dù khoa trương hơn một chút lại đặt tên như vật khác thì người ngoài cũng không thể lý giải được. Tuy đã rất nhiều năm trôi qua, cái gọi là cách vật lý được hiểu rõ ẩn chứa bên trong học vấn về vật lý học, nhưng trong thời đại này, cái gọi là vật chất chính thức., Đích thật là có quan hệ không lớn với những quan hệ này, bọn họ tìm hiểu quy luật bên trong sự vật, là xem phương hướng dạy hữu nhân sinh để thảo luận, nếu là phát triển vật lý, đó chính là kỳ xảo dâm kỹ, làm người khinh thường.
Chẳng qua, làm một thương nhân, lại có thể hiểu giá trị của thợ thủ công. Đối với chuyện này, hiển nhiên Tô Đàn Nhi không có thành kiến. Ninh Nghị cười cười: "Thời điểm nhàm chán làm việc, không biết hai ba năm có thành quả hay không..."
Tô Đàn Nhi nói: "Kỳ thật, trong nhà cũng có mấy lão sư phụ, đối với những chuyện này có chút tâm đắc, bất quá..." Nàng không kỳ thị những thứ này, nhưng địa vị của thợ thủ công thấp kém, nếu tướng công này cả ngày chạy tới tán gẫu với đối phương, cho dù mấy vị lão nhân gia kia khá được tôn kính ở Tô gia, Ninh Nghị hiển nhiên cũng sẽ bị chê trách, lúc này muốn nói lại thôi, cũng may Ninh Nghị cũng lắc đầu.
"Cũng không cấp bách, chỉ là lúc rảnh rỗi mình lại thích nghĩ tới."
"Thật ra không biết, tướng công vẽ những thứ này, rốt cuộc là dùng để làm gì?"
Ninh Nghị dừng một chút: "Ăn, bây giờ khó mà nói."
Hắn nhìn vật trong tay Tô Đàn Nhi, sau đó Tô Đàn Nhi cũng chú ý tới, lúc này mới phản ứng lại, nhìn vỏ trứng chỉ còn lại non nửa: "Hẳn là... Đây cũng là tướng công..."
"Ừm, về cơ bản là."
Tô Đàn Nhi sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới bỏ nửa quả trứng còn lại vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt xuống. Ninh Nghị đưa ánh mắt nhìn về phía sân nhỏ xa xa, Tô Đàn Nhi hai tay chống trên lan can, cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Qua hồi lâu, mới thấy nàng lặng lẽ nở nụ cười, nụ cười kia giống như có chút giật mình, lại giống như là cảm giác mình đã làm ra chút sự tình dư thừa.
"Kỳ thật, tướng công đã sớm biết đàn nhi muốn nói cái gì, đúng không?"
Lát sau, Ninh Nghị gật nhẹ đầu: "Có lẽ cũng đoán được đôi chút."
"Tướng công không phải mọt sách."
"A..."
"Tướng công kể chuyện ở học đường là có thâm ý."
"Cái kia đích thật là thuận miệng nói ra."
Tô Đàn Nhi không để ý tới hắn, nhìn về phương xa, tiếp tục nói: "Thủy Chuyển Ca đầu cũng không phải là đạo sĩ nói."
"......."
"Tướng công là người có tài học đấy."
"Khụ, cái này thật sự không có..."
Trong lòng Tô Đàn Nhi nhận định một số thứ, lúc này nàng đã tự nói ra, qua một hồi lâu mới nghiêng đầu nhìn lại, lúc này đây đại khái là vấn đề: "Bất quá, ngày đó ở Hạ phủ, tướng công thật sự nhìn thấu tâm tư Hạ gia, cũng đoán được sự tình của Tiết gia sao?"
Ninh Nghị nhìn nàng vài giây: "Nếu ta nói, ngươi tin không?"
"Tướng công kia chính là biết rõ, kinh nghiệm những năm này của đàn nhi hoàn toàn vô dụng..."
Tô Đàn Nhi nhíu mũi, nở nụ cười sáng chói. Hiển nhiên mình đã tìm được đáp án, ở điểm này, thật ra nàng vẫn rất tự tin, loại tự tin này kỳ thật cũng có căn cứ của nó. Trên thực tế, đối với Ninh Nghị, cũng không phải là đã đoán đúng, hắn chỉ là trùng hợp bởi vì một ít tin tức không trọn vẹn mà va chạm với người Hạ gia mà thôi. Tô Đàn Nhi có thể nghĩ như vậy, Ninh Nghị tự nhiên cũng không cần phải giải thích cái gì.
"Tướng công là một quái nhân." Nàng tổng kết như thế.
"Nương tử cũng vậy."
"Hì hì." Tô Đàn Nhi vui vẻ cười rộ lên. "Đàn nhi yên tâm."
Tuyết rơi không chút tiếng động, kéo dài cả Giang Ninh thành, hỗn loạn cả thế gian, tiếng cười này như cửa sổ vàng son lặng lẽ mở trong một góc, được cả thiên địa ôn nhu bao phủ trong đó.
Mùa đông của Võ Triều Cảnh Hàn vào mùa đông năm thứ bảy, năm tháng như một bức tranh sâu thẳm, trong tuyết lớn, niềm nở nở nở.
Thân thể trần trụi...
Viện của Tống Mậu.
Đèn đuốc trong phòng sáng lên, quang ảnh lay động trên song cửa sổ, nam tử trẻ tuổi đã đi vào mời an bài. Phòng ốc bên cạnh, nam tử trung niên tướng mạo đôn hậu ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, vừa viết chữ, vừa câu được câu không nói chuyện phiếm với đối phương, về phần nói cái gì, sợ là một chữ cũng không tiến vào trong lòng hắn.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Chuyện chất vấn cậu mình là Tô Văn Hưng không dám làm, lúc này cũng đành phải theo lời nói, chỉ hy vọng lúc nào cậu mới có thể giải đáp.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài xa xa truyền đến tiếng chuông. Tống Mậu buông bút lông xuống, ngẩng đầu lên, đè tờ giấy xuống.
"Tờ bài này còn chưa viết xong thì trở về viết tiếp đi." Hắn mỉm cười đứng dậy, quay người nhìn cháu trai đang lơ đãng ở bên ngoài, sau đó đi tới, trầm mặc một hồi lâu: "Văn Hưng, ngươi cảm thấy muốn đánh bại em gái ngươi, chấp chưởng Tô gia, khó khăn cỡ nào?"
Tô Văn Hưng vốn là chuyện của Ninh Nghị, nhưng nghe đến vấn đề này, vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Không dám lừa dối cữu cữu, đàn nhi muội tử... Quả thật năng lực xuất chúng, nếu nàng thật sự chấp chưởng phòng lớn, cháu trai ngoại... một chút lòng tin cũng không có..."
Lời này nói ra có chút gian nan, nhưng trước mặt cậu mới là quan trọng nhất. Tô Văn Hưng nói xong, Tống Mậu lắc đầu, vỗ vai hắn: "Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, có một việc ngươi vĩnh viễn không nên quên, đàn nhi muội tử ngươi, nàng chỉ là người phụ nữ."
"Ta... ta biết, nhưng chuyện nàng làm, quả thật..."
"Các ngươi ấy à, vì sao luôn muốn đánh bại nàng?" Tống Mậu cười cười: "Tô gia hiện tại luôn là đương gia của lão thái công, cho dù lão thái công quá thân, cũng có huynh đệ của lão thái công, cho dù là bàng chi cũng có quyền lên tiếng. Ngươi phải nghĩ lại, Tô đàn nhi nếu thật sự chấp chưởng Tô gia., Thời điểm thật sự độc đương, nàng bởi vì thân phận nữ tử ở bên ngoài phải chịu áp lực lớn nhất. Lão thái công cho nàng cơ hội, bây giờ để nàng quản lý sự tình, nhưng dù sao vẫn là dưới cánh đại bá của ngươi. Ngươi cảm thấy, Tô gia nàng chịu áp lực, so với nàng tương lai chấp chưởng Tô gia, ở ngoại giới chịu áp lực lớn ai nhỏ?"
Tô Văn Hưng ngơ ngác: "Cậu nói là..."
"A, các ngươi... năng lực không cần vượt qua nàng, cũng không cần ở trên thương trường đánh bại nàng. Chỉ cần nàng không cách nào bình an an địa tiếp nhận Tô gia, nuốt cả hai phòng ba, hoặc trực tiếp vượt qua phòng hai hoặc ba phòng của ngươi., Chính là phá cục. Xét cho cùng, nàng chỉ là một người phụ nữ gia đình, năng lực của nàng cao hơn ngươi mấy chục lần, mới có thể làm được chuyện các ngươi có thể làm, mà các ngươi chỉ cần duy trì nguyên trạng là đủ. Năng lực của nàng nếu không hạ được hai phòng ba phòng., Mà chỉ duy trì phòng lớn, như vậy lão thái công tuyệt sẽ không giao nhà này cho nàng, bởi vì thân là một nữ nhân, chỉ có như vậy nàng còn không gánh nổi Tô gia. Văn Hưng, hai phòng ba nhà các ngươi sẽ an an phận để nàng nuốt mất sao?"
Tô Văn Hưng dĩ nhiên hiểu ra, lúc này có chút hưng phấn: "Sao lại như vậy được, chúng ta há lại ngồi chờ chết!" Đây quả thực là một trận chiến có thể thắng.
"Đạo lý này phụ thân ngươi hiểu, tam thúc ngươi cũng hiểu, nhưng bọn họ sẽ không nói rõ với các ngươi, sợ là đám hài tử các ngươi mất đi ý chí chiến đấu. Ngươi bây giờ đã biết được đạo lý trong đó, cũng chớ có truyền lung tung. Việc nên làm vẫn phải toàn lực làm, hiểu chưa?" Tống Mậu vỗ vỗ vai hắn: "Đi thôi, theo cậu ngươi ôn chuyện với mẫu thân."
"Ừm." Tô Văn Hưng gật đầu, đang muốn đuổi theo, chợt nhớ ra: "Nhưng cữu cữu, vậy Ninh Nghị kia... Hắn là hôn phu của đàn nhi muội tử, nếu muốn quấy rối nàng thì đây chẳng phải là cơ hội tốt nhất sao?"
"Chuyện này..." Tống Mậu đi tới bên cạnh cầm lấy chén trà đã nguội uống một ngụm, cân nhắc từ ngữ trong đầu, có thể nói chuyện vui vẻ với đám người Tần đời, Khang hiền, mặc kệ hắn có tài học gì hay không., Sao có thể là loại tiểu mao đầu như ngươi có thể dễ dàng như vậy? Kinh nghiệm nhiều năm của quan trường khiến hắn tự động lọc bỏ vài thứ, không muốn nói nặng lời, nhưng quay đầu lại nhìn bộ dạng đứa cháu trai này một chút, nhớ lại mấy năm nay dù sao cũng có chút tình cảm, hắn vẫn thở dài.
"Chuyện này... Người bên ngoài làm thế nào cũng tốt, ta muốn Văn Hưng ngươi không đếm xỉa gì đến, bất luận Ninh Nghị kia có đồng ý hay không, ngươi cũng phải nhớ kỹ việc này." Hắn dừng một chút, nói ra câu nói tối hôm nay nhất không muốn nói: "Miễn tự rước lấy nhục."
Thân thể trần trụi...
Tối nay đánh sét đánh xuống, khiến toàn bộ khu vực nhỏ ngừng lại, thiếu chút nữa chạy đến võng thôi, cũng may là đến muộn, cuối cùng cũng đuổi kịp một chương này. Đúng rồi, trước khi tắt điện thoại chúng ta có một động tác siêu phong, bên ngoài lần thứ nhất né tránh, ta quả quyết hạ nút thắt của ô ô ô, ba giây sau mắt liền tối đen. Quả thực tích góp rất nhiều, đạo về chân thành có thể tiên tri, Tiểu Kiệt sắp đắc đạo, biến thành Đại Ma Vương quả thực là Hương Tiêu Đại Ma Vương ô ô ô ô.
Xem phần khó khăn của chương này, mời mọi người nhảy lên ba sông, đề cử vé, cảm ơn mọi người.
Mặt khác: Cảm tạ bạn học Thương Hải cô trùng bảy mươi bảy tuổi đã ủng hộ, Minh chủ đầu tiên của rể Chử Bằng chúng ta đã xuất hiện.
[ Tập thứ nhất, Giang, Ninh Thần phong trần kết thúc: