Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Tịch chưởng quỹ... Tên đầu lĩnh, oan có đầu nợ có chủ, lúc trước người có oán với ngươi chính là Nhị tỷ, là bọn đại phòng, bây giờ Nhị tỷ của ta đang ở đây, vì sao ngươi phải giết chúng ta a..."
Mưa rơi như mưa, trong đám người, khi Tô Văn Quý đứng ra, toàn thân đã bị ướt đẫm run rẩy. Lần này đám người Lương Sơn đột nhiên đánh tới, đối với Tô gia mà nói, không thể nghi ngờ đây là đả kích như ác mộng. Một người vẫn luôn luôn sống thái bình qua ngày thường., Chưa từng trải qua giết chóc tùy ý như vậy, mắt thấy từng người thân ngã xuống, có người bị trọng thương, rên rỉ chảy máu, tinh thần của rất nhiều người đều đã sụp đổ, nhưng khi bị đám người Lương Sơn liều chết xông vào, xua đuổi ra ngoài, sự thật cái chết càng thêm rõ ràng áp trên đầu mỗi người.
Tô Văn Quý lúc này mở miệng, có lẽ không chỉ đại biểu cho tâm tình của hắn, rất nhiều người đã bị dọa cho vỡ mật. Ngay trước khi Tô Văn Quý nói chuyện, có người ôm hài tử, khóc lóc quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Giờ phút này, người muốn nói giống Tô Văn Quý lúc này không chỉ có mình hắn, chẳng qua Tô Văn Quý là người đầu tiên nói ra mà thôi, trong thần sắc những người còn lại cũng đã có ý phụ họa.
Đối với chuyện như vậy, cũng không phải không có người dự liệu trước, khi biết được giết tới chính là do Tịch Quân Xuyên dẫn dắt Lương Sơn cường phỉ, Tô Việt liền lập tức lên kế hoạch để Đàn nhi rời đi tìm Ninh Nghị. Lúc đó hắn len lén đem Cảnh Hộ Viện rút xuống bảo hộ đàn nhi, bởi vậy mấy người Cảnh Hộ Viện không bị giết chết trong lúc đám người Lương Sơn Lý Khôi xông vào, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được cơ hội chạy trốn.
Lúc Tô Văn Quý nói ra câu nói kia, ánh mắt mọi người liền nhìn về phía Tô Đàn Nhi, chỉ là mấy hộ viện, không thể để cho Tô Đàn Nhi may mắn thoát khỏi. Nhưng mọi người cùng nhìn Tô Đàn Nhi., Cũng đang nhìn phản ứng của Tịch Quân Ngô phía trên, người này đã từng là chưởng quầy Tô gia, lúc này lại dẫn theo một đám nam nhân cường đạo giết trở về đứng đó ôm lấy miệng vết thương trên bụng, mơ hồ đã có một loại cảm giác cao cao tại thượng, nhưng lúc này nhìn về phía Tô Đàn Nhi bên kia., Trong lúc nhất thời hắn cũng không mở miệng nói chuyện. Mặc dù trong lòng đã nghĩ rất nhiều lần mình ra tay trả thù như thế nào, khi sự tình thực sự xuất hiện trước mắt, trong lòng hắn vẫn có chút do dự không biết nên mở miệng nói câu đầu tiên như thế nào. Cũng vào lúc này, Tô Việt đã cầm gậy, đi tới hướng Tô Văn Quý bên kia.
Cho dù là vào lúc này, vị lão nhân này vẫn có địa vị chủ đạo ở Tô gia, người Tô gia cơ hồ là vô thức tách ra một con đường. Đám người Lương Sơn thấy Tịch Quân Tự không lên tiếng, cũng đang đợi tình thế phát triển. Tô Việt đi về phía Tô Văn Quý, Tô Văn Quý cũng theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Hắn lui về phía sau vài bước, miệng nói: "Gia gia... Gia gia! Con nói không sai..."
Hắn lui về phía sau vài bước, sau đó đứng bật dậy. Lúc này toàn thân ông lão cũng đầy nước, tay chống gậy cũng run rẩy, dọc đường đi tới, lắc đầu một cái: "Không, ngươi nói sai rồi. Ta biết ngươi sợ chết., Hài tử...nhưng ngươi cũng là người Tô gia, Tô gia chúng ta tuy là thương nhân, tối thiểu biết thế nào là thị phi đúng. Hôm nay giết người thân của ngươi, giết ngươi giết người của ngươi, là những tên cướp phỉ này! Bộ dạng này của ngươi, cho dù bọn họ có thể để cho ngươi sống sót... Ta cũng sẽ tự tay giết ngươi —— "
Theo câu gầm nhẹ này của Tô Việt, Tô Văn Quý "A" một tiếng hét thảm, huyết quang bùng nổ. Tô Việt sợ là cả đời cũng chưa từng thực sự giết người. Nhưng trong nháy mắt, hắn một đao đâm vào bụng đứa cháu này., Ngay lúc Tô Văn Quý lui về phía sau, hắn rút dao găm ra bổ tới, một đao kéo dài từ vai trái của Tô Văn Quý ra tới bụng phải. Trong tiếng kêu thảm thiết, Tô Văn Quý như vô thức đẩy ông lão ra, ngã ra phía sau. Tô Việt cũng bị lần này đẩy lùi ra sau năm sáu bước, ngã xuống đất.
Mọi người trên quảng trường đều ngây ngốc. Ông lão trên mặt đất giãy dụa mấy lần, chống gậy run rẩy đứng lên., Trên tay vẫn cầm dao găm: "Các ngươi nhớ kỹ cho ta! Đàn nhi là người nhà của các ngươi! Là tỷ tỷ tỷ tỷ của các ngươi! Cho tới nay nàng không có làm sai chuyện gì! Ta biết các ngươi đều sợ chết, đáng sợ chết cũng không phải lý do làm súc sinh! Thiếu nợ máu, là những con cầm thú này, là con súc sinh ăn ở bên ngoài họ Dương kia! Văn Quý, ngươi đã sợ chết như thế... Gia gia tiễn ngươi lên đường!"
Ông lão giơ thanh chủy thủ lên rồi lại định xông lên, người bên cạnh khóc lóc chạy tới ngăn cản lão già đoạt thanh đao trong tay hắn. Trong lòng bọn họ chưa chắc đã không có suy nghĩ giống Tô Văn Quý, nhưng dưới tình huống như vậy cũng không thể nói thêm gì nữa. Sau khi lão nhân bị ngăn cản, cũng xoay người lại, quải trượng dừng trên mặt đất: "Tịch Quân Đốn, con súc sinh nhà ngươi, ngươi muốn động thủ báo thù thì cứ động thủ từ trên người lão phu đi!"
Lương Sơn hảo hán cũng không phải là không có lửa giận, bị lão nhân này khiêu khích như thế, một gã hắc y nhân liền muốn xông lên phía trước: "Vậy kết quả thì ngươi làm sao!" Ngược lại Lâm Xung Thiên nghiêng đầu, thấp giọng nói với đám người Vân Lý và Tống Vạn ở bên cạnh: "Thực sự là người cương liệt..."
Lý Tích nhìn thế cục phía dưới, hô: "Ninh Lập, nếu ngươi còn không ra, ta đầu tiên sẽ làm thịt lão già này!"
Sau khi hô xong, tên áo đen kia cũng đã vọt tới cách Tô Việt không xa. Tô Đàn Nhi hét lớn một tiếng: "Dừng tay!"
Nàng vốn được Cảnh Hộ viện canh gác ở phía sau, lúc này cũng đã ném tấm vải mưa trên người xuống, bước ra vài bước: "Đừng giết gia gia ta! Không phải ngươi muốn báo thù sao! Giết ta là được..." Nàng ngẩng đầu lên trời mưa, ánh mắt đảo qua đám người Lương Sơn xung quanh: "Người quyết định giết ta là ta! Có phải ta chết thì thả bọn chúng đi hay không!"
Tịch Quân phất phất tay: "Ta... Ta không nghĩ tới chuyện muốn giết ngươi, nhưng ta nhất định phải Ninh Lập Cách Hằng!"
"Không có khả năng, Tịch Quân." Tô Đàn Nhi cười lạnh, lắc đầu: "Phu quân ta nhất định sẽ đến giết ngươi, giết các ngươi..."
Bình thường Tô Đàn Nhi vốn không phải loại nữ tử mềm mại, mặc dù nhu nhược là một loại giáo dục, nhưng lúc này trên mặt mang theo miệt thị, cười lạnh cùng vài phần vẻ mặt thê lương quyết tuyệt., Lại khiến Tịch Quân Tự không tự chủ được nhớ tới vẻ mặt của Ninh Nghị khi nãy vừa nhìn thấy ở trong viện. Nhưng lúc này đương nhiên gã sẽ không biểu hiện ra ngoài, cười lớn: "Ngươi làm cái ác mộng gì đó! Các ngươi thành thân, vốn là chuyện loạn cào! Bây giờ hắn đang ở đâu! Ta thấy hắn đã sớm tìm một chỗ trốn, đang sợ tới đái ra quần đấy...Ách..."
Hắn còn chưa dứt lời, ánh mắt Tô Đàn Nhi không nhìn hắn, chỉ nói một câu: "Tùy ngươi..." Muốn trở tay cũng cầm một con dao găm, mũi dao hướng về vị trí ngực, nàng hít sâu một hơi, ánh mắt quét qua: "Ta biết các ngươi là hảo hán Lương Sơn, oan có đầu nợ có chủ, hôm nay không phải ta chết, các ngươi có thể thả cho bọn họ một con đường sống..."
Không có ai trả lời, Tịch Quân Tự lại không biết nên nói như thế nào, người hắn ngóng trông chính là một ngày Tô Đàn Nhi sẽ thống khổ, sẽ hối hận, không ngờ tính tình nàng lúc này cũng cương liệt như thế, nhưng trong lòng nàng lại có ý nghĩ như vậy., Lúc này cũng không cách nào nói ra. Tô Đàn Nhi buồn bã cười cười, nhắm ngay ngực chủy thủ, hít một hơi, nhắm mắt lại, thử nhúc nhích một chút, lại hít sâu một hơi. Một gã hắc y nhân gần đó cười nói: "Vậy ngươi còn do dự cái gì, có muốn ta đến hỗ trợ không!"
Người áo đen kia liền muốn từ trên bậc thang đi xuống, Tô Việt bên này hô lên một tiếng: "Đàn nhi, đừng như vậy..." Lúc này Cảnh Hộ viện cũng không biết có nên đi qua cứu hay không, những người còn lại thì kinh ngạc nhìn một màn này. Ngay lúc này, gậy gỗ phá gió mà đến.
"Nếu như ta và ngươi sẽ cách xa nhau một chút..."
Thanh âm xẹt qua màn mưa. Cây gậy gỗ kia bay qua quảng trường, đập thẳng về phía người áo đen Tô Đàn Nhi, mặc dù cách xa, lực đạo không đủ, bị người áo đen nghiêng người tránh thoát. Nhưng tình huống trước mắt, xảy ra chuyện như vậy, mọi người đâu còn không rõ sự tình đã xuất hiện. Mọi người đưa mắt nhìn qua., Chỉ thấy ngay một góc quảng trường giao lộ, toàn thân Ninh Nghị bị thương chỉ được băng bó một chút cũng đã xuất hiện ở bên này. Y bỗng nhiên quay đầu lại, Tô Đàn Nhi bật khóc, dời chủy thủ đi, khóc ròng nói: "Ngươi đi đi... ngươi đi mau a..."
"A, nói nhảm..." Ninh Nghị đi qua màn mưa, bộ pháp mặc dù nhìn có chút phù phiếm, nhưng lúc này lại nở nụ cười: "Tại sao ta phải đi, chư vị anh hùng Lương Sơn nên đi thôi, chư vị... Lần này đều là người nào vậy? Ta chỉ biết có một tướng quân Thần Hỏa Ngụy Định quốc là tướng quân Thần Hỏa., Hắn đã bị ta giết, Thần Bảo Húc Húc của Tang Môn các ngươi vẫn còn sống. Các ngươi tên là gì, Tống Giang có tới không? Lư Tuấn Nghĩa? Võ Tòng? Ồ, thật xin lỗi, chính thức nhận thức một chút, tại hạ là người trong giang hồ đưa huyết thủ đồ, Ninh Lập Hằng..."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Hắn một đường đi tới, bộ pháp không tính nhanh cũng không quá chậm, trong khi nói chuyện, lấy tay vuốt trán, đối với tình huống tập kết hảo hán Lương Sơn lại như không sợ chút nào. Tình huống Ngụy Định quốc và Bảo Húc trong miệng hắn ngược lại khiến mọi người giật mình., Quảng trường nhỏ này đi tới, một gã áo đen trốn ở trên cao phía bên đột nhiên nhào về phía Ninh Nghị. Vào thời khắc này, Ninh Nghị đột nhiên vung tay lên, túm lấy vạt áo của tên áo đen kia, phịch một tiếng đập hắn xuống mặt đất, bọt nước bắn tung tóe., Hai bóng người ở trong mưa, trong nước giao thủ vài lần, lật ra khoảng cách gần trượng. Hắc y nhân kia chỉ đang giãy dụa, đột nhiên "A" một tiếng, Ninh Nghị "Két" đã vặn đứt cánh tay của gã., Sau đó là một đao mạnh mẽ chém ra, xoạt một tiếng từ cổ hắn dừng lại. Người áo đen kia đã vặn một tay thành bộ dạng vặn vẹo cực độ, cứ thế quỳ gối trong mưa, bị Ninh Nghị cầm đao chặn lại. Năm sáu tên áo đen xung quanh cũng đã lao đến.
"Các ngươi cho rằng ta nói dối sao!?"
Ninh Nghị quay đầu lại, quát lớn một tiếng. Trong lòng hắn đã nổi giận quá mức, lúc này cũng chỉ có thể phát tiết ra như vậy. Đám tù binh Lương Sơn và Tô gia thấy hắn có công phu như vậy, trong lòng cũng không khỏi run lên.
Trong khoảnh khắc hắn động thủ, một chiếc xe ngựa cũng chậm rãi từ trong góc quảng trường chạy ra, cỗ xe ngựa cũng không có lều, mấy người bị trói chặt, Tô Văn Định Văn và những người khác cầm đao trong tay, canh giữ xung quanh cỗ xe lớn bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống.
Trên xe ngoại trừ vài tên áo đen, còn có đám người Tiết Vĩ và Bảo Húc, Lý Tích xem xét tình hình này, nhe răng muốn nứt ra: "Lão tử tên Lý Tích, ta đánh nát ngươi!" Lý Tích rống lên, nhảy từ trên nóc nhà xuống. Ninh Nghị lạnh lùng cười một tiếng: "Được, ta nhớ kỹ rồi!" Trên tay hắn dùng hết sức, người áo đen bị chế trụ bỗng đá ngã lăn trên mặt đất, nhưng lưỡi đao vẫn chỉ vào hắn, nhìn xung quanh, hít một hơi lạnh.
"Cái gì mà người Lương Sơn, bất quá chỉ như vậy. Người này được Tô gia ân huệ lớn lên, thành gia lập nghiệp tại Tô gia làm chưởng quỹ, chẳng qua bởi vì Tô gia không tuyển hắn làm con rể, nên trong lòng sinh hận, cấu kết với người ngoài ăn cây táo rào cây sung. A... Bất quá không có việc gì, các ngươi đều là hạng người vô sỉ, chuyện ngày hôm nay, ta nhận thua."
Ninh Nghị nói xong lời này, đám người Lâm Xung cũng nhíu mày nhìn thoáng qua Tịch Quân Lưu. Trên thực tế, đám người Tịch Quân Bang, Âu Bằng mưu đồ gia sản nhà Giang Ninh, Chử Lương Sơn cũng đã biết, nhưng phần lớn người trên núi đều như vậy, ở chỗ này giảm một cái huynh đệ. Bọn họ tự nhiên phải đến trả thù, chỉ là chuyện gì nói ra cũng không dễ nghe chút nào. Nhưng Ninh Nghị chỉ cười cười.
"Không có gì để nói! Các ngươi vào thành, thời gian cũng không sai biệt lắm! Hôm nay người của Tô gia các ngươi giết một nửa, chúng ta chấp nhận! Huynh đệ của các ngươi, còn có người sống sót., Đều ở phía sau! Nếu các ngươi thật coi trọng tình huynh đệ. Người, các ngươi mang đi! sổ sách, chúng ta tính sau! Nhưng nếu hôm nay các ngươi còn muốn đả thương một người Tô gia tính mạng, chúng ta sẽ cá chết rách lưới! Khoản sổ sách này các ngươi chiếm tiện nghi lớn rồi!" Hắn nói xong những lời này, sắc mặt tái xanh chỉ chiến đao về phía sau: "Thế nào?!"
Hắn lòng dạ độc ác, tất cả mọi người Lương Sơn đều là kẻ đã quen với thịt vung đao trong giang hồ, "Bát Tí Na Tra" cắn răng nói: "Ta sẽ giết thêm vài người nữa, không tin ngươi dám cá chết lưới rách! Mấy cái mạng đổi lấy mấy cái mạng, quy củ giang hồ!"
"Vậy ngươi thử xem có nói cho ta biết quy củ giang hồ không!"
Câu trả lời của Ninh Nghị lập tức ép tới. Gã không lưu tình chút nào, vẻ mặt của đối phương cũng càng thêm hung ác. Đám Lương Sơn chúng đang dọn dẹp trong lúc nhất thời đều có vài phần xôn xao. Quảng trường bên kia trầm mặc một hồi lâu, trái tim của tất cả mọi người đều nhảy lên đến cổ họng, có người trong lòng thầm mắng Ninh Nghị không chừa lại bậc thang nào, chẳng phải là cả nhà muốn chết sao.
Trên thực tế, những người này làm sao hiểu được, lấy sự hung ác của đám người Lương Sơn, chỉ cần lúc này Ninh Nghị có chút chần chờ, bọn họ chắc chắn sẽ giết chết một hai người Tô gia thấy phản ứng của Ninh Nghị. Lúc này Ninh Nghị cũng chỉ có thể lựa chọn cá chết lưới rách. Nếu Ninh Nghị không dám, đám người Lương Sơn ngược lại sẽ nhìn thấy tâm hư của Ninh Nghị, nắm lấy cơ hội giết sạch toàn bộ người Tô gia.
Phản ứng như vậy của hắn khiến đám người Lương Sơn cũng không có động thủ giết người thăm dò, ngược lại Hạng Cao bị hắn nói ra một câu, xách Hỏa Tiêm Thương trong tay ép tới bên này. "Vân Lý Kim Cương" Tống Vạn nhíu mày nói: "Kẻ này không thể lưu lại a..."
Trong khoảng thời gian này, Lương Sơn đột nhiên tấn công, trong nháy mắt giết chết gần nửa số người của Tô gia. Huyết cừu bực này vốn là kẻ nào cũng nuốt không trôi., Nhưng sau khi Ninh Nghị đi ra, đối với việc này cũng không nói nhiều, thậm chí ngay cả huynh đệ bên mình cũng tận lực lưu lại người sống tới trao đổi. Nói rõ ra, ngươi giết nhà ta gần nửa người ta cũng không so đo với ngươi., Những huynh đệ của ngươi còn sống ta cũng trả lại cho ngươi, hôm nay dừng ở đây. Tâm tính bực này quả thực có chút đáng sợ. Người bình thường gặp phải chuyện thế này, cho dù có giác ngộ đánh gãy răng và nuốt máu, ít nhất cũng phải nói mấy câu tàn nhẫn, nhưng hắn hầu như ngay cả lời tàn nhẫn cũng không nói ra, cho dù nói món nợ này về sau tính, trong lòng hắn cũng không biết đã ẩn nhẫn bao nhiêu tức giận.
Bên kia tràn đầy vẻ tức giận, bước tới một nửa, mới có một cây trường thương bay tới ngăn mũi thương của hắn, nghiêng đầu nhìn lại, hóa ra là Lâm Trùng sắc mặt âm tình bất định. Cũng ngay lúc này một vật thể quét qua từ một bên quảng trường bay tới, lấy ra "Vân Lý Kim Cương" có thân hình cao lớn "Vân Lý Kim Cương" Tống Vạn Vân., Tống Vạn Vạn Cự Kiếm xoay người lại, vật thể kia bay lên bầu trời, lúc rơi xuống lại bị một bóng người vững vàng đỡ lấy trên tay, là một cây trường thương. Đối với sự vật này, đương trường là "Phi Thiên Đại Thánh" rõ ràng nhất, trong miệng nghi hoặc nói một tiếng: "Tề gia Tác Hồn Thương?"
Gần như cùng lúc đó, một bóng người xuyên qua màn đen của mưa to lao thẳng tới bên người Ninh Nghị. Trường thương kia vung lên bầu trời, nổi giận vung xuống. Lúc này, bên cạnh Ninh Nghị có tới sáu bảy tên áo đen cầm đao thương đứng vây quanh gã., Trường thương kia chém xuống, rào rào tạo ra một đạo thủy quang cách đó mấy mét, vũ khí trong tay hai người bị oanh tạc dưới đất, những người này đều là tinh nhuệ, mấy người còn lại đột nhiên xông tới, sau đó chỉ thấy thiết thương kia vù một cái quét ngang một cái., Vượt qua một nửa vòng tròn, mấy người bị nhát thương này quét bay ra ngoài, có người binh khí đã bay ra ngoài, có người còn có thể nắm chặt binh khí, chỉ là gan hùm đau đớn, cũng có một người bị quét bay thẳng xuống dưới đất.
Uy lực một thương này thực kinh người. Sau khi đảo qua, thiết thương liền chắn ngang trước người Ninh Nghị, là muốn bảo vệ Ninh Nghị. Ngược lại khiến cho thân thể Ninh Nghị hơi ngửa ra sau một chút, gã ngẩn người., Liền vỗ vỗ lên thương. Trong màn mưa lại lục tục có bóng người xuất hiện, phần lớn đều là nhân thủ của Mật thám ti, nghe nói người không ngừng chạy tới bên cạnh Ninh Nghị, đầu tiên chắp tay hướng tiểu giáo trẻ tuổi kia nói: "Nhạc giáo úy, cám ơn." Mới có Ninh Nghị nói: "Xin lỗi, tới hơi muộn."
Nhân số mật thám ty vốn không nhiều lắm, lúc này có thể vội vàng triệu tập mấy người, nhưng cũng chỉ là giằng co cùng đám người Lương Sơn một chút mà thôi. Ninh Nghị nói với bọn họ: "Thời gian của các ngươi càng ngày càng ít, còn suy nghĩ cái gì nữa?"
Chỉ thấy hán tử cầm thương lớn trên bậc thang bên kia nói: "Được!" Hắn chỉ đám người Tô gia bên dưới: "Chúng ta lập tức đi, đến quảng trường nếu các ngươi không thả người, chúng ta lập tức giết lại, xem người nhà ngươi còn sống mấy người."
Đám người Lương Sơn không sợ lúc này xuất hiện viện thủ bất nhị đẳng, dù sao quá ít, bọn họ chỉ là không muốn kéo dài thời gian. Người nọ nói xong, liền bắt đầu phất tay hạ lệnh, người áo đen vốn vây quanh đám người Tô gia, đầu mục Lương Sơn bắt đầu đi về phía lối ra quảng trường bên kia, cầm một đôi búa lớn đen nhánh lại nói: "Gia gia tên Lý Tích, cháu nhớ kỹ cho."
Ninh Nghị cau mày không để ý tới gã, đám người Lương Sơn rút lui. Mấy người bên này bắt đầu đi qua người Tô gia bên kia, tách hai bên ra. Tô Đàn Nhi chạy chậm tới, nhìn Ninh Nghị bị thương nghiêm trọng, không biết nên dìu đỡ chỗ nào., Ninh Nghị phất phất tay tỏ vẻ mình không sao. Đám người Lương Sơn bên kia đã lùi tới sát quảng trường, Ninh Nghị nói: "Thả người ra đi." Đám người Tô Văn Định đánh xe còn hơi do dự, nhưng sau đó để xe ngựa chạy qua bên kia, lập tức có người áo đen Lương Sơn đi tới, kiểm tra xem trên dưới xe ngựa có cơ quan gì không, sau đó kiểm tra thương thế đám người Bảo Húc.
Đại khái cách nhau khoảng sáu bảy trượng, người Lương Sơn bắt đầu lui ra ngoài Tô gia phủ, hai bên giằng co lần cuối. Thân thể Ninh Nghị suy yếu, hướng về một bên nghe người bất nhị nói: "Chuyện lúc trước ta đã đồng ý."
"Hả?"
"Khang phò mã từng nói với ta, gần đây phải đối phó với bọn họ đúng không? Ta muốn xem xem có cái gì có thể giúp đỡ lẫn nhau hay không, cố gắng hết sức mình, chiếu cố nhiều hơn... "
"Tốt quá." Nghe nói không khỏi chắp tay: "Có Ninh huynh đệ tới, chúng ta như hổ thêm cánh."
Ninh Nghị nuốt một ngụm nước miếng nhìn đám người Lương Sơn: "Nhân số bọn chúng không nhiều, lại mang theo thương binh, chúng ta nghĩ cách cắn bọn chúng, dù sao cũng không đến nỗi để những người này sống sót trở về Lương Sơn."
Người nghe vậy gật đầu: "Đương nhiên rồi. Nhưng... Ninh huynh đệ bị thương rất nặng, đầu tiên là..."
"Hiện tại Lương Sơn tổng cộng có bao nhiêu người?" Ninh Nghị cười cười, cắt ngang lời nói của hắn: "Sơn phỉ và gia quyến của hắn, chắc cũng có bốn năm vạn."
"Bốn, năm vạn à, lượng công việc hơi lớn, tranh thủ giây lát đi, ta không sao." Ninh Nghị dừng một chút, lại quay sang tiểu thuyết đạo sĩ bên cạnh: "Vị huynh đệ này là..."
Không biết vì sao, tiểu giáo kia tựa hồ có chút cung kính với hắn, chắp tay: "Tại hạ Nhạc Bằng cử, chính là tiên phong dưới trướng Tân thống lĩnh, may mắn được gặp Ninh tiên sinh, thật vinh hạnh."
Ninh Nghị sửng sốt một lúc lâu: "Ai?"
Tiểu giáo kia lại cho rằng hắn đang hỏi ý của "Tân thống lĩnh", nói: "Tân thống lĩnh Tân Hưng Tông. Nghe quan viên nói, ngày đó cửa Hàng Châu nhờ Ninh tiên sinh thiết kế mở ra, lúc đó người đầu tiên vào thành chính là chúng ta."
Hắn nói tới đây, có chút vinh hạnh, vì được đứng cạnh anh hùng như Ninh Nghị mà nụ cười khá xán lạn. Ninh Nghị liếm liếm môi, sau đó gật đầu: "Ồ, vậy... giao cho ngươi..."
"Hả?"
Đối phương cũng ngẩn người, nhìn đám người Lương Sơn đã rút lui. Mặc dù võ nghệ của hắn cao cường, nhưng đương nhiên cũng hiểu chuyện này không phải là chuyện bình thường. Trong lòng hắn đang kinh ngạc, thân thể Ninh Nghị lắc lư: "Được rồi, tiếp theo đây... "Chà khà, chiến đao trong tay rơi xuống đất, Ninh Nghị nghi hoặc cúi đầu, sau đó nhìn tay mình. Sau đó, ánh mắt hắn mới bắt đầu choáng váng. Hắn đã không cầm nổi đao, thân thể cũng chân chính thoát lực.
Hình ảnh đã đi xa, bên tai truyền đến tiếng kinh hô của đám người Đàn nhi...
Bên kia quảng trường, đám người Lương Sơn lao ra khỏi Tô phủ, có người trông chừng đám người Bảo Húc trên cỗ xe lớn. Đối với thương thế của đám người Tiết Vĩnh, bọn họ đại khái có thể nhìn ra manh mối, nhưng chỉ có thân thể Bảo Húc là quỷ dị, các loại vết thương lớn nhỏ., Trên khuôn mặt bị ăn mòn, vết tích đánh đập, cũng không biết đã chịu bao nhiêu tra tấn mới biến thành loại hình dạng này. Xưa nay Lý Tích và Bảo Húc quan hệ với nhau rất tốt, nhìn mà muốn nứt ra, hận không thể giết tướng vào ngay lúc này, giết sạch cả nhà kia.
Đột nhiên, chỉ thấy thân thể Bảo Húc nhúc nhích, khàn giọng nói một câu gì đó, mắt y chảy máu, đã không mở nổi, đương nhiên cũng không nhìn ra chung quanh đang xảy ra chuyện gì., Đám người Lý Tích lớn tiếng nói chuyện bên cạnh: "Huynh đệ, không sao rồi! Đã không sao rồi! Chúng ta trở về! Sau này giết trở lại! Giết sạch cả nhà hắn!" Lời này cũng không biết Bảo Húc có nghe thấy hay không, trên xe chỉ thấy cổ họng hắn vang lên vài tiếng, sau đó lại kêu lên một tiếng: "Đồ đê tiện! Đồ vô sỉ! hèn hạ!" Trong âm thanh đó, tràn ngập phẫn uất và uất ức vô tận, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.
Bọn họ xưa nay biết rõ tính tình Bảo Húc cương mãnh, là kẻ tàn nhẫn hiếu sát, người gặp người sợ. Lúc này cũng không biết đã trải qua chuyện thế nào mới bị biến thành như vậy, hồi tưởng lại dung mạo của gã rể trên quảng trường, mọi người từ trước đến nay đều là hạng người lưỡi đao liếm máu, lúc này đáy lòng cũng không khỏi dâng lên một cỗ hàn ý...