Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lúc tiếng nổ vang truyền đến, Tiết Vĩnh cầm loan đao trong tay chạy như bay lên nóc nhà trong màn mưa.
Trận mưa này quá lớn, tầm mắt khó có thể nhìn xa, nhưng phương hướng có thể xác định. Lần này Lương Sơn chúng hảo hán đến Giang Ninh, quân sư Ngô sợ hãi làm hỏng đại sự, cũng không phái mấy vị huynh đệ kết thù với Tô gia này tới, mà là sai lệch thời gian, đưa bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ khác. Báo thù bên này, bởi vì Tịch Quân Dung quen thuộc địa hình Tô gia, liền bảo hắn tới an bài.
Dựa theo lời nói của Tịch Quân Ngô, vị cô gia Tô gia ở rể võ nghệ không có vấn đề gì, nhưng nghe nói chuyên nghiên cứu các loại vật phẩm hỏa khí. Lúc trước Mã Lân bất ngờ trúng vào đột hỏa thương trong tay người nọ, chính giữa mặt mũi lộ vẻ ngạc nhiên., Một thương chí mạng. Dựa theo phỏng đoán của mọi người, đây có thể là một thư sinh có tính nết có chút cổ quái, để chơi đùa các loại cơ quan hỏa khí, uy hiếp không lớn, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất..., Quân sư Ngô dùng để an bài Thần Hỏa tướng quân Ngụy Định quốc khá thông minh trên Lương Sơn áp trận, lấy kế sách vạn toàn. Chỉ là hôm nay mưa to trút xuống, cũng không biết hỏa khí Thần Hỏa có thể phát huy ra uy lực hay không, lúc này bên kia truyền đến thanh âm, nghe cũng không giống như chưởng tâm lôi thời gian mà Ngụy Định quốc am hiểu nhất. Bất quá tiếng nổ này ngược lại làm bại lộ phương hướng Ninh Nghị kia, hắn liền một đường đuổi theo.
Bước chân của hắn rất nhanh, lên xuống mấy cái, trong nháy mắt đã chạy qua mấy tiểu viện, phía dưới cùng phía xa ngẫu nhiên có sát phạt, hắn cũng lười tham dự vào trong đó. Tiết Vĩnh Ngoại hiệu này là "Bệnh đại trùng", ngày thường là trên giang hồ bán thuốc cao mà sống, hắn theo cha chú kế thừa một thân võ nghệ, trong nhà bởi vì đắc tội gia tộc giàu có., Cũng làm cho một thân bản lĩnh của hắn khó có thể xuất đầu, mới được hắn xưng hô là cáo bệnh. Tống Giang sau khi tiếp nhận hắn, tiến vào Lương Sơn, mặc dù hắn ở trên núi xếp hạng không cao, nhưng võ nghệ cũng không phải là người hiếu chiến, cũng không phải là kẻ hiếu chiến hiếu sát. Chỉ là tràng cảnh chém giết diệt môn bực này, hắn cũng thấy quen rồi, trong lòng không đến mức có chấn động gì.
Một đường chạy tới tiểu viện tựa như tiếng thương vang lên, hắn mới nhảy xuống, hắn liền phát hiện dấu vết đánh nhau. kịch liệt nhất vẫn là trong phòng chính diện, Tiết Vĩ xách đao tới, cảnh giác nhìn một chút, lúc này mới phát hiện trong phòng đã bị đánh thành một mảnh hỗn độn, giá gỗ bàn ghế cũng đã bị đao kiếm bổ rách tả tơi. Gian phòng tối tăm, bên trong hai bộ thi thể, một cỗ nằm ở bên tường., Cỗ bụng, đầu đều vỡ, mặc hắc y, là huynh đệ bên mình, một người khác lại vừa vặn là Thần Hỏa tướng quân Ngụy Định quốc, hắn ba bước cũng xông tới hai bước, chỉ thấy ngực Ngụy Định quốc bị đánh nát một cái động lớn, trong vết thương tràn đầy cát sắt, hạt chì.
Ngụy Định quốc am hiểu chính là hỏa khí, trước đó mọi người cũng từng nghĩ đến việc phải đề phòng hỏa khí ở rể, không ngờ cuối cùng vẫn là bị độc thủ của hỏa khí kia. Huống chi thư sinh kia vốn không có võ nghệ gì, cục diện trước mắt lại là như thế nào? Tiết Vĩnh trong lòng đang nghi hoặc, mắt thấy góc tường lại có một bóng người nữa., Hắn giương loan đao quét ngang, định thần nhìn lại, lại là một nữ tử thân trần đang ôm quần áo, trên đầu bị thương, ngồi trong góc phòng kia thần trí đã có chút hoảng hốt.
Lương Sơn Trung Nhân mặc dù cũng có làm việc chú ý, nhưng dù sao cũng là nơi cư ngụ của sơn phỉ vô pháp vô thiên. Một khối thịt lớn uống rượu, thỉnh thoảng đi ra đánh nhà cướp xá, xuất hiện chuyện gian dâm phụ nữ. Ngay cả mấy người Lư Tuấn Nghĩa chính khí trong núi, Lỗ Trí thâm sâu cũng không ngăn nổi. Tiết Vĩ vừa nhìn, còn không rõ trên người nữ tử này rốt cuộc phát sinh chuyện gì., Mắt thấy đối phương bị thương nặng, hắn cũng không muốn xuống tay, chỉ nhìn kỹ vết tích đánh nhau chung quanh, chặt đứt bàn ghế chung quanh, binh khí trên giá gỗ hẳn là trọng kiếm, hẳn là vũ khí của Bảo Húc Bảo huynh đệ. Nói như vậy, vừa rồi hẳn là Bảo huynh đệ Bảo vệ liên thủ đối phó với Ngụy huynh đệ, Ninh Lập Hằng.
Tiết Vĩnh Giang Hồ kinh nghiệm phong phú, suy tư một phen, dĩ nhiên đã có kết quả. Võ nghệ Ngụy huynh đệ cố nhiên không tính là cao, nhưng cho dù trời mưa không cách nào sử dụng chưởng tâm lôi các loại hỏa khí, một thân công phu ám khí phi thạch cũng không tệ. Về phần Bảo huynh đệ, ngoại hiệu "Thương môn thần" trong giang hồ, từng là Lạc Thảo khô môn sơn, từng xông ra uy danh hiển hách tại Hà Bắc Sơn, hắn tính tình thích giết người, giang hồ kết thù vô số, võ nghệ cũng khá cao cường. Hai người liên thủ, giết một thư sinh, nhưng tình huống trước mắt lại xuất hiện như vậy, có lẽ có nghĩa là Tô gia còn có một cao thủ khác hộ viện áp trận, có lẽ hắn đi tới bên này, huynh đệ Ngụy huynh, mới khiến hắn bị thương này.
Hắn lập tức nhìn về phía nữ tử trong góc kia, nhưng lập tức bỏ qua suy nghĩ này, cao thủ lợi hại đến đâu nếu là nữ tử cũng không đến mức cởi sạch sạch để mê hoặc địch nhân. Đang lần theo manh mối đánh nhau đi ra khỏi phòng, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét to "A" cách đó không xa, Tiết Vĩ nghe ra thanh âm kia chính là "Vãn môn thần" của Bảo Húc phát ra, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ, điên cuồng.
Bảo Húc là người dũng mãnh, trên Lương Sơn, chính là người điên cuồng như Lý Tích, phát ra tiếng rống như vậy quả thực khiến người ta bất ngờ, chắc là gặp phải ác đấu khó có thể tưởng tượng. Tiết Vĩnh Phi nhanh chóng lao tới, dọc theo đường đi xuyên qua hai tiểu viện., Dưới mái hiên trong viện, phòng ốc đều có vết tích đánh nhau, chắc là một đường chém giết tới, trọng kiếm của Bảo Húc một tay làm mất cửa nhìn vẫn là chiếm thượng phong, trên đường ngẫu nhiên có thể thấy được giọt máu, nhưng mà chạy qua sân nhỏ thứ hai thì lại đến sân nhỏ., Hắn nhìn thấy một cái lưới bị chém vỡ trên mặt đất, đó cũng không phải là lưới đánh cá, sợi dây hơi thô, bên trên treo các loại móc câu, lúc này lưới rách, rơi trên mặt đất cũng loang lổ máu tươi. Bảo Húc sẽ không dùng thứ như vậy, có lẽ chính là hắn.
Không thể tưởng được trước mắt còn có đồ vật thiên môn như vậy xuất hiện trong chiến cuộc, Tiết Vĩnh trong lòng âm thầm đề phòng, bất quá trên giang hồ sở trường về ám khí cơ quan, võ nghệ sẽ không quá cao, lúc trước biết trước cũng không cần quá mức để ý. Chẳng qua càng đi về phía bên kia., Giọng Bảo Húc cũng càng thêm cuồng loạn, Tiết Vĩnh nghe thấy hắn hô to: "Đi ra! Đi ra! Đồ đê tiện vô sỉ! Đi ra nhận lấy cái chết: "Hay là "Ta thấy ngươi rồi!" Dường như kẻ địch đang ẩn núp rất tốt, tuy nhiên thời tiết hôm nay tuy rằng âm trầm, chỉ cần cắn được đối phương, làm sao sẽ xuất hiện tình huống không tìm thấy.
Thẳng đến khi hắn quay qua phòng ốc phía trước, rốt cuộc mới thấy rõ ràng tình huống bên kia.
Chỉ thấy dưới màn mưa đen kịt, trong giếng trời nhỏ trong sân nhỏ, Bảo Húc hoành kiếm loạn vũ, nửa người trên của gã đều là máu tươi vỡ vụn, đại khái là bị tấm lưới kia làm cho, đối với Bảo Húc mà nói., Loại thương thế này tất cả đều không đáng giá nhắc tới ngoại thương da, nhưng nghiêm trọng nhất, chính là nửa người trên của gã thậm chí trên mặt vết tích màu trắng, rất nhiều bột phấn màu trắng kia đang bị nước mưa cuốn đi, pha loãng. Nhưng Tiết Vĩnh vừa nhìn liền có thể thấy, đó là bột phấn.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Những bột phấn kia trước đó hẳn là dùng giấy dầu hoặc là giấy da trâu bọc lại, đập lên mặt hắn, một khi bám vào cửa phía trên, lập tức thiêu hủy ánh mắt của hắn. Đại khái hắn còn dùng tay lau vài cái, trên mặt đều bị đốt nát rất nhiều, đá xám tiến vào vết thương lại càng mang đến thống khổ to lớn cho hắn, cho nên lúc này Bảo Húc không ngừng huy kiếm gào rú, cuồng loạn.
Mà phía trước hắn, một bóng người đang lẳng lặng đứng cách đại khái gần hai trượng. Thân ảnh này mặc thư sinh bào, trên người cũng đã có nhiều chỗ thụ thương, trên tay, chân thậm chí trên đầu, có chỗ máu chảy ra từ trong mưa, lại bị nước mưa cuốn đi, cũng cực kỳ thảm liệt. Nhưng tay phải hắn cầm đao, cứ như vậy lẳng lặng đứng đó, như quỷ mị đứng nhìn Bảo Húc nổi điên.
"Ninh Lập Hằng! Tên tiểu nhân hèn hạ kia! Đồ vô sỉ! Đi ra cho ta! Có loại nào cùng gia gia tái chiến thêm ba trăm hiệp nữa!"
Bảo Húc gào thét trong mưa. Tiết Vĩnh trông thấy tình huống này, tay cầm đao lại căng thẳng. Nếu Bảo Húc đã hô như vậy chứng minh không có người thứ hai tham gia chiến đấu. Huynh đệ áo đen và Ngụy huynh đệ đều bị Ninh Lập trước mắt này giết chết.
Lần này đám người Lương Sơn tới đây, đối với hành động của đại ngục Giang Ninh, xem rất nặng, đối với việc Tô gia trả thù, lại tương đối đơn giản. Nội tình Tô gia Quân Uyển rõ ràng, sau khi tiêu diệt Bách Đao Minh, thật sự muốn giết vào dễ dàng hơn nhiều., Trên thực tế cũng là như thế, trước mắt Tô gia tiến hành giết chóc khắp nơi, cơ bản cũng không nhận cái gì đại kháng cự, ngay cả chính sảnh bên kia trông coi nửa số hộ viện Tô gia, chỉ sợ rất nhanh sẽ sụp đổ, thật không ngờ ở chỗ này lại gặp tổn thất lớn như thế.
Tiết Vĩnh không phải sợ hãi, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Thư sinh này trước mắt cũng không biết dựa vào thủ đoạn gì lật ngược lại đây, nhưng dưới sự đuổi giết của Bảo Húc, trên người đã bị thương không nhẹ, trên người hắn cơ hồ có nhiều cơ hội hơn nữa, đoán chừng cũng dùng hầu như không còn., Chỉ cần cẩn thận một chút, bản thân sẽ không có việc gì. Mắt thấy Bảo Húc múa kiếm tới loạn vô chương, lảo đảo lảo đảo, thân ảnh cầm đao trong mưa cũng bắt đầu chậm rãi di động, bắt đầu im ắng chậm rãi nhích tới gần. Tiết Vĩnh nắm chặt loan đao, từ bên này đi ra ngoài.
Vì để tránh cho hắn lại quỷ kế, một khi ra tay, cần phải nắm chắc thời cơ, một đao trí mạng... Tiết Vĩnh trong lòng nghĩ tới việc này, liền đi tới gần, thư sinh kia đột nhiên cảnh giác, quay đầu lại, trong bóng tối, hắn nhìn thấy một đôi mắt lăng lệ ác liệt đến cực điểm.
Trong giang hồ, người có loại ánh mắt này cũng chính là loại người khó đối phó nhất.
Tiền phong mang theo thủy quang, xoạt một tiếng vạch ra ngoài, xoay người lùi về phía sau, cũng mạnh mẽ bổ tới, tiếng binh khí giao kích lập tức vang lên trong màn mưa, sau đó chỉ nghe thấy bang bang, theo âm thanh của hai người giao thủ liên tục vang lên không ngừng, Bảo Húc kia rất chuẩn tiếng, nhanh chóng dựa sát vào bên này. Bước chân Ninh Nghị nhanh chóng lui về phía sau, dù sao trên người hắn cũng đã bị thương, đối với Tiết Vĩnh một phen ngăn cản, đánh cho có chút quẫn bách.
Tiết Vĩnh võ nghệ vốn cao, nhưng dưới khoái đao, trong lòng cũng kinh ngạc vì đối phương có thể miễn cưỡng đuổi kịp tốc độ này, hơn nữa chiêu thức Ninh Lập sử dụng mặc dù còn không thành thạo đến trình độ cao thủ nhất lưu, nhưng cũng là pháp độ sâm nghiêm, tinh xảo vô cùng. Bảo Húc trong tiểu giếng nhỏ điên cuồng vung kiếm lên., Thân hình hai người gào thét chuyển động, nhưng lại vây quanh hắn nửa vòng. Đúng lúc này, Tiết Vĩnh đột nhiên nhìn thấy một vết rách nhỏ bé trong đao thuật tinh xảo của đối phương, tay trái theo bản năng vung lên, lần này đánh trúng vị trí đó., Chiến đao trên tay Ninh Nghị bay ra, trung môn vừa mở ra, Tiết Vĩnh vung loan đao trong tay chém thẳng vào ngực Ninh Nghị. Đòn đánh này trúng ngực Ninh Nghị. Cũng trong lúc đó, Ninh Nghị không những không lùi mà còn tiến tới, dùng ngực ép tới.
Chết tiệt...
Sau đó là tiếng kim loại va chạm "Bang" vang lên.
Ngực là thiết giáp... Ý thức được điều này trong nháy mắt, tụ lực tới cực điểm, nắm tay phải ầm ầm đánh tới ót hắn, bọt nước nổ tung trên mũi quyền.
Hắn làm sao biết, Ninh Nghị tự biết thời gian luyện võ tuyệt hảo đã qua, rất nhiều phương diện chỉ sợ không sánh bằng người khác. Trong một thời gian ở Hàng Châu, thường xuyên thương lượng với Lục Hồng là như thế nào, các loại ám khí..., Các loại thủ pháp, thậm chí các loại chiêu thức đều tận lực lưu lại thủ bút. Võ công của Lục Hồng Đề đã đạt tới trình độ hóa cảnh, bản thân đương nhiên khinh thường loại phương thức này, cũng cảm thấy Ninh Nghị có chút hồ đồ, nhưng nàng cũng không từ chối, ngược lại tràn đầy hứng thú nghiên cứu vài thứ. Vừa rồi Ninh Nghị dùng chiêu thức tinh xảo., Nếu gặp phải lưu manh nơi phố phường kia, tất nhiên vô dụng, chỉ có gặp người có võ nghệ trình độ nhất định như Tiết Vĩnh mới có hiệu quả. Cũng là Tiết Vĩnh nhìn ra võ nghệ tinh xảo này, sau khi bị dẫn động tiết tấu vẫn không ngừng tùy tiện ra chiêu, mới bị thiết giáp vốn coi như bình thường tính kế.
Những chiêu thức Lục Hồng Đề này đều nghiên cứu vì các loại ám khí, hôi tro, hỏa thương, chỉ sợ trên đời này sẽ không có cao thủ cấp Tông sư thứ hai nào hồ nháo đến mức này nữa, những chiêu thức kia nói dài thì ngắn không ngừng, chính là tiêu chuẩn khiến rất nhiều võ giả ngứa ngáy trong lòng., Một khi bị dẫn vào tiết tấu, lập tức sẽ rơi vào trong bộ liên hoàn, từng đoạn từng đoạn ngắn này, chờ đến lúc Lục Hồng đề chính lấy kiến thức võ học của mình giao thủ với đám người Tiết Vĩ, Bảo Húc mới vừa rồi chính vì vậy đã trúng nhiều âm chiêu, trước mắt đấm về phía nắm tay trên đầu Tiết Vĩnh Vĩnh, nội lực phá Lục Đạo cũng đã vận dụng đến cực hạn.
Chỉ nghe phịch một tiếng, thân thể Tiết Vĩnh xoay tròn trên không trung, cả người đều bay lên trong màn mưa, nhưng võ nghệ của hắn cũng cao minh, múa loan đao một cái, trên vai Ninh Nghị mang theo huyết quang, thân thể cùng lúc đó cũng liên tục bị hai nhát phi thạch, phịch phịch phịch đánh lên thiết giáp trước ngực Ninh Nghị, hai bóng người bay ra hai hướng khác nhau, ngã nhào trên mặt đất, trường kiếm trong tay Bảo Húc cũng xoẹt một cái chém vào một cây cột cách đó không xa.
"Ai! Đi ra! Ninh Lập Hằng! Tiểu nhân hèn hạ đi ra nhận lấy cái chết..."
Bảo Húc vẫn gầm rú như mãnh thú bị thương, Tiết Vĩnh phun ra một ngụm máu, trong đầu ong ong không ngừng vang lên, tầm mắt mơ hồ, lắc lư, một quyền kia đánh tới huyệt Thái Dương., Cực kỳ nghiêm trọng. Hắn muốn đứng lên, nhưng giãy dụa hai cái vẫn không thành công, cố gắng ngưng tụ ánh mắt nhìn về phía trước, đã thấy ở bên kia cách đó không xa, thư sinh tên Ninh Lập cố gắng chống đỡ thân thể, sau đó dựa lưng vào bậc thang bên kia, lung lay đỡ thân thể lên.
Hắn nhìn sang bên này, đứng một hồi, sau đó hai tay chống chống phía sau, ngồi trên bậc thang dưới mái hiên bên kia. Cũng không nói lời nào, chỉ thở hổn hển từng ngụm, cứ như là u hồn nhìn Bảo Húc đang nổi điên bên này., Tiết Vĩnh té trên mặt đất thổ huyết. Cũng tại thời khắc này, Tiết Vĩnh trong lòng bỗng nhiên minh bạch cái gì gọi là nhất thất thiên cổ hận, trên giang hồ có rất nhiều chuyện, kỳ thật bản thân đã đi nhầm một bước đầy bàn thua, hắn cũng từng nghĩ qua rất nhiều lần tình huống tương tự, nhưng chỉ có lần này bỗng nhiên phát sinh trên người hắn., Quỷ dị nhất, xem ra hoàn toàn không nên xảy ra loại chuyện này, lại phát sinh nhanh chóng như vậy. Đơn giản, thư sinh trước mắt kia, nghiễm nhiên là luyện tập loạn cục vừa rồi một ngàn lần, chờ đợi hắn đến chạng vạng này sẽ xảy ra một lần chuyện.
Xa xa tiếng đánh nhau vẫn còn tiếp tục, đại khái là đám người Lương Sơn đang vây công phòng ngự bên đại sảnh Tô gia, cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu. Tiết Vĩ trông thấy thư sinh kia nghiêng đầu nhìn bên kia, nghe thanh âm kia, thần sắc cũng có mấy phần thống khổ., Bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng hắn cũng cắn răng, toàn thân run rẩy một chút, sau đó hắn hít sâu một hơi, đứng dậy, nhặt chiến đao trên mặt đất lên, từng bước một đi về phía Tiết Vĩ bên này.
Trên nửa đường, hắn đổi vũ khí thành một cây gậy gỗ, đi đến bên cạnh Tiết Vĩnh, vung mạnh một gậy về phía cổ hắn, sau đó lại một gậy, lại một gậy... suy nghĩ trong đầu..., Kỳ thật cũng có chút rối loạn, chớp động chính là tất cả phát sinh vừa rồi. Khi tướng quân Thần Hỏa Ngụy Định quốc xông vào, vị biểu tẩu bị đánh ngã trên mặt đất kia bỗng nhiên vọt lên mất mạng, ôm lấy đối phương. Là vô số thi thể, không biết có còn vân trúc nào bị mất hay không., Là đàn nhi, Tiểu Bồng, còn vừa sinh ra đứa trẻ sơ sinh... Mãi đến khi Tiết Vĩnh nằm sấp trong vũng máu. Hắn quay người, cầm gậy gỗ lung la lung lay đi về phía Bảo Húc, vung vẩy thanh kiếm tê khàn cách đó không xa... Có lẽ còn có cơ hội...
Hắn ném thẳng một gậy về phía trước, đánh ngã Bảo Húc xuống đất, sau đó né tránh thanh kiếm vô lực kia, lại một gậy nữa đánh tới.
Đúng lúc này, có người chạy vào sân nhỏ bên này...