Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Rời khỏi Giang Trữ gần một năm, Ninh Nghị cảm thấy có một vài thứ lạ lẫm trong tòa thành này cũng là chuyện đương nhiên, nếu y có thể biết được trong thời gian một năm khuếch trương trúc ký, cùng với mấy quán trà mới xây trong thành thị, chắc hẳn nỗi nghi hoặc trong lòng sẽ bị quét sạch sẽ.
Trong thời gian một năm gần đây, cửa hàng mới mở có tổng cộng ba cửa hàng, đệ nhất Minh Nguyệt lâu trước mắt đã trở thành một trong những tửu lâu lớn nhất của Giang Trữ, biểu diễn ăn cơm còn có các loại hoạt động, mở cửa hàng náo nhiệt, nhà thứ hai là một quán trà tên là Thanh uyển, do từng gian phòng hoặc những gian phòng tạo thành, đa số là nơi văn nhân Mặc khách tích lũy, một số nữ tử bán nghệ không bán thân tọa trấn., Rất là tao nhã. Còn nhà thứ ba chính là Ức Lam cư, phong cách ở giữa hai người, không tính náo nhiệt nhiệt, nhưng có thanh âm ti trúc phụ tai, ngẫu nhiên có người kể chuyện, cùng loại với nhà bếp Tây hậu thế, có mấy phần tư chất nhỏ, cũng là nơi ăn cơm bình thường.
Ba cửa hàng kỳ thật đều lột xác ý nghĩ trước kia của Ninh Nghị, phong cách khác nhau, kỳ thật sau lưng vẫn là dựa vào sự ủng hộ của Khang Hiền. Phủ công chúa của Thành Quốc Ninh luôn luôn không tham dự vào cuộc chiến này, nhưng trên thực tế lại là một quái vật khổng lồ, rắc rối to, Khang hiền phát ra một mệnh lệnh ra ngoài, khi có đại lão thương trường nào đó đứng ra cổ động, chỉ sợ những người này còn không biết mệnh lệnh đến từ vị phò mã này.
Có một số việc kỳ thật lúc Ninh Nghị rời đi cũng đã làm rồi, liên hệ với một vài nữ tử thanh lâu bán nghệ không bán thân đến trấn giữ trúc, cũng mua một ít nam hài tuổi tác không lớn lắm, huấn luyện thuyết thư, diễn tạp thuật, biểu diễn gì đó, lớn tuổi một chút có thể ở trong tiệm giúp việc. Vì những chuyện này, Ninh Nghị từng lấy một khoản tiền từ chỗ Khang hiền, nói là phiên phí cứu trợ danh sách nạn lúc trước, ngược lại là lấy lý lẽ thẳng thừng.
Bất quá Vân Trúc cảm thấy đây là mượn, mấy tháng gần đây lại lục tục trả lại cho Khang hiền, Khang hiền không cần, nhưng tính tình của nàng bướng bỉnh, cảm thấy Khang hiền một mực hỏi thăm tin tức của Ninh Nghị, bên này làm sao còn có thể nợ tiền của hắn đến cuối cùng., Khang hiền bên này cũng đành phải tiếp, âm thầm nâng danh tiếng của Minh Nguyệt lâu và Thanh uyển lên, tiệc rượu lớn nhỏ đi Minh Nguyệt lâu, văn nhân tụ tập hoặc làm thi hội gì đó thì đến Thanh uyển, một năm nay thi hội của Nguyên Tịch Lệ Xuyên thư viện được hắn vận hành tại Thanh uyển, lập tức đem danh khí ném ra, Ức Lam cư năm sau liền không cần thiết quảng cáo của hắn nữa.
Một đường đi tới phò mã phủ, sau khi tìm được Khang hiền đang xem trò vui cùng người nhà, vị Phò mã gia này là người đầu tiên nói đến chuyện này, cũng chính là thời gian gần đây sẽ phát triển như vậy. Ninh Nghị từ Hàng Châu trở về, những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này trên cơ bản hắn đều rõ ràng, không có nhiều phiền toái và tay chân hơn nữa thì cũng không cần phải lôi đám khách sáo này ra làm gì.
"... Có một chuyện, ngược lại là rất thú vị, tiền sảnh Thanh Uyển thu rất nhiều thi từ làm bảng hiệu treo lên, ngươi mấy cái từ trấn ở phía trước nhất. Thời điểm học viện Nguyên Tịch Lệ Xuyên mở thi hội, một bài án thanh ngọc bày ở nơi đó, lại không có bao nhiêu người dám viết chữ lấy ra bêu xấu, sau này chuyện này liền làm cho người say sưa vui nói."
Sau khi bắt chuyện với Chu Ngọc, Ninh Nghị theo Khang hiền đi tới vườn hoa phía sau. Nghe y nói như vậy, Ninh Nghị ngược lại cười lắc đầu: "Cái này hơi quá đáng rồi đấy?"
"Ừm, không có..." Khang hiền khoát tay áo, "Vân Trúc cô nương nhà ngươi cố nhiên có giúp ngươi tuyên truyền một chút, nhưng lúc đó ta cũng có mặt, không biết vì sao, mỗi lần mọi người đều nói về án thanh ngọc này của ngươi., Đêm hôm đó người viết Nguyên Tịch từ thật sự ít đi rất nhiều. Có người nói ngươi đã cực kỳ đẹp đẽ, khúc nhạc sảng khoái, ít chữ nhân gian, ha ha... mấy chiêu của ngươi tại Hàng Châu có thể phản ngược với vẻ hào hùng lúc trước, uyển chuyển tới cực điểm, nếu để những người này biết được, e rằng thật sự... bảo ngươi là Thi Tiên Từ Thánh..."
Ninh Nghị nhíu mày: "Hàng Châu là bao nhiêu?"
"Chính là Thường Ký đình đình ngày hoàng hôn, say mê không biết đường về, tận hứng về muộn thuyền, lạc vào sâu bên trong ngó sen... ngắn ngủn một khúc như mộng lệnh, làm cho người ta cảm giác như ở trước mắt, loại từ ngữ này ngươi cũng có thể viết ra..."
Khang hiền dù sao cũng là văn nhân, cho dù trong bóng tối coi trọng phương diện sử dụng như dòng dõi Tần Tín, nhưng truyền nhân nho học, nào có chuyện khó thơ từ. Ninh Nghị cười cười: "Vậy cũng không phải là ta viết."
"Hết lần này tới lần khác người khác còn tạm được, trước mặt lão phu, ngươi không cần nói như vậy nữa. Nhớ mấy câu khác không, Tam sơn giữa trời xanh, trong nước thứ hai phân ra Bạch Lộ Châu. Câu thơ này, trước kia ngươi đã viết ở trước mặt ta và dòng dõi dòng dõi, lúc trước chỉ là một câu nói tàn phế., Lần này ở Hàng Châu, ngươi bù đắp nó cho nó, Phượng Hoàng trên Phượng Hoàng đài Phượng Hoàng du, phượng đi Không Giang tự lưu. Hoa cỏ Ngô Cung chôn sâu thăm thẳm, đời đời áo quan thành cổ xưa. Tam sơn giữa trời xanh, trong hai nước chia ra Bạch Lộ Châu. Dẫu sao cũng có thể tạo ra mây trôi, Trường An không thấy người sầu... "
Khang hiền đọc lên, đến cuối cùng cũng không khỏi thở dài, lắc lắc đầu: "Lúc đầu nếu có người nói với ta, ta cũng sẽ không tin, thi từ tinh xảo, ở chỗ ngươi không thể viết được. Chỉ có câu cuối cùng này, để lộ chân tướng của ngươi., Nói chung là phù vân có thể che khuất mặt trời, Trường An không khiến người ta sầu, lúc ngươi viết thơ, phảng phất chính là Đường Thời phong mạo, lúc ấy xem ra ngươi cũng lười đi thay đổi, bao gồm mấy câu như Thường Ký Khê Đình Mộ kia, cũng không biết ngươi tốn bao nhiêu thời gian... Thành thật mà nói, nếu nói thật tất cả đều thuận tay, ta không tin, thì ta không tin., Nhưng thi từ này, đối với ngươi mà nói, chỉ sợ cũng không phải là vịnh vật ký tình gì, thuần túy là ngươi... Ai, ta cũng không biết nên nói thế nào, khen hay là khen ngươi vài câu, hay là mắng ngươi vài câu mới có thể vừa ý chính mình. Tóm lại, có đám người như ngươi ở đây, làm sao chúng ta chịu nổi. Sau này cũng không biết là muốn ngươi viết thêm một bài, hay là dứt khoát kêu ngươi đừng viết nữa... "
Nói tóm lại, nói đến đây, ông lão ban đầu là cảm thán, sau đó thì có vẻ buồn bực. Ninh Nghị đương nhiên cũng hiểu ý tứ trong đó, Khang hiền xem những từ ngữ này là do hắn viết, người bình thường viết thơ văn thơ., Tất nhiên là có phong cách của riêng mình, nhưng bài thơ hắn chép lúc trước đều là phóng khoáng phóng khoáng, ném cho Lưu Tây dưa thì chỉ là thuận tay, Lý Thanh Chiếu cũng ném ra. Lúc đó là hồ đồ, nhưng hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau này rơi vào trong mắt Khang Hiền lại thành một loại hàm nghĩa khác.
Có thể đùa bỡn vài loại phong cách bất đồng đến mức xuất thần nhập hóa chỉ có thể chứng minh tác giả đã vượt xa trình độ này, hoặc có thể nói Ninh Nghị là loại quỷ tài này, đủ để đùa bỡn văn tự trong tay đến xuất thần nhập hóa. Chỉ cần cần cần thiết, hắn có thể đem phong thái của mình thay thế vào thời Đường, viết ra những câu thơ như 'Kim Lăng Phượng Hoàng Đài', hoặc là 《 hiệp khách hành 》 như mộng lệnh, cảnh tượng hoàn toàn bất đồng.
Chuyện này nếu chỉ là nói, tự nhiên rất khó tin tưởng, nhưng các loại thiên tài trên thế gian đương nhiên vẫn có. Ví dụ như một số nhà toán thiên tài ở hiện đại, sự lợi hại của bọn họ cũng không phải là lý giải mà người thường có thể hiểu được., Mà là bởi vì bản thân con số rơi vào trong mắt bọn họ chính là có sinh mệnh. Người như vậy, thời đại nào cũng có, Khang hiền chưa chắc đã gặp qua loại này, hắn có thể khẳng định bài thơ này là do Ninh Nghị làm ra., Loại trừ khả năng hết thảy, hắn chỉ có thể coi Ninh Nghị là loại quỷ tài này, dù cho gã không có kính sợ đối với thi từ, bản thân bài thơ ở trên tay gã cũng giống như bùn, tùy tùy tiện cũng có thể nặn tròn. Đối với văn nhân cả đời nghiên cứu, đây tự nhiên là một chuyện làm cho người ta chán nản.
Hắn cho là như vậy, Ninh Nghị cũng không khỏi bật cười khanh khách. Qua một hồi lâu, Khang hiền tài mới nói: "Những câu thơ này, ngươi treo trên đầu tên phản tặc cũng tốt, sau này có cơ hội thay ngươi đặt tên hay không, đoán chừng ngươi cũng không sao cả. Tuy nhiên, nếu như ngươi quyết định lên kinh thành, trước lúc này ta có một chuyện muốn hỏi ngươi... Vốn dĩ có thể nói chuyện thêm mấy ngày nữa nhưng thực sự đã nghĩ quá lâu rồi."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Lúc này đã đến đình đài trung ương lâm viên phía sau, bốn phía không người, thần sắc Khang hiền nghiêm túc hẳn lên. Ninh Nghị cũng nhíu nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Những chuyện ngươi làm trong Bá Đao doanh, là trải qua ngươi suy nghĩ rất cặn kẽ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Nói tạm thời, là dùng để mê hoặc lòng người."
"Thật sao?" Lão nhân hỏi một câu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tới. Nhưng ánh mắt Ninh Nghị không có quá nhiều dao động, chỉ sau một lát mới khẽ mỉm cười.
"Đi về phía trước thì đã phạm vào tội rồi, ta biết. Gần đây ngươi cũng không phải là người đầu tiên hỏi ta chuyện này, à..." Ninh Nghị cười nói: "Nhưng ngươi cũng biết đấy, trong vòng một trăm năm, những suy nghĩ này không có một chút tác dụng nào, cùng lắm là dùng để đầu độc những người có suy nghĩ quá mức lý tưởng hóa. Minh Công để ý điều này chứng tỏ ngươi cũng là người lý tưởng."
Ánh mắt ông lão nghiêm nghị, khẽ quơ quơ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: "Đương nhiên ta biết những suy nghĩ này đều vô dụng, nhưng rốt cuộc ngươi nghĩ cái gì?"
Ninh Nghị suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy... Chúng ta không nói Nho gia, chỉ nói dùng, chỉ nói to mà hóa?"
"A, trước nay ngươi không nói Nho gia. Ta cũng không phải người nghe không hiểu, đạo lý có thể nói rõ ràng, tùy ngươi vậy."
"Từ xưa đến nay, mỗi một lần thay đổi Hoàng triều, một quốc gia sẽ biến thành dạng gì, kỳ thật từ lúc nó bắt đầu thành lập, cũng đã được quyết định."
Ánh đèn chiếu tới, chiếu ra từng điểm gợn sóng trong ao nước ngoài đình, xa xa mơ hồ có tiếng hát, một mảnh tường hòa, nhưng Ninh Nghị biết rõ., Ông lão trước mắt cũng không chỉ đơn giản hoan nghênh hắn trở về như vậy, đây là đại biểu một nhóm người thông minh nhất ở niên đại này, có một số thứ không lừa được bọn họ, ở trong Bá Đao doanh viết lại., Nói được vài điều, đi vào tai bọn họ, là có thể bị bọn họ nhìn ra manh mối nguy hiểm trong đó. Có lẽ hiện tại hắn còn chưa hoàn toàn nghĩ thông được mấu chốt trong đó, chưa chắc đã xem trọng chiêu thức này quá mức nghiêm trọng, nhưng nếu thật sự là quá qua loa, lão nhân tươi cười hiền từ trước mắt, cũng có năng lực biến nơi này thành Hồng Môn yến... cùng với quyết đoán.
Bởi vậy, hắn suy nghĩ một hồi, dùng câu nói này để mở đầu.
"Nguyên nhân nói như vậy là, khi mỗi triều đại khai triều, hoàng thượng hoặc là nói tư tưởng phong trào lúc đó sẽ quyết định triều đại này..." Hắn giơ tay lên vạch vạch, "Sẽ quyết định giai cấp thống trị triều đại này sẽ coi trọng điều gì, nếu như yêu cầu của chúng ta chỉ có một điểm, ví dụ như quốc gia cường thịnh., Chuyện này rất đơn giản, giảm bớt hạn chế nhường chỗ phát triển, không ra đời thứ ba, chỉ cần quốc gia này còn, chúng ta có thể san bằng ngoại tộc, thu phục U Yến, ai nói không được chứ."
"Chư triều đều lấy yếu vong, độc hán lấy mạnh diệt vong, chúng ta giống Hán triều trị quốc, sau đó có thể diệt vong như Hán triều. Hán tử vong, các triều các đời đều chú trọng quyền lực và ngăn chặn, Đế Vương thuật nói thủ hạ bình đẳng người suy đoán không ngừng, đạt tới cân bằng. Hiện tại chúng ta nói phải chấn hưng võ giới thế nào, kỳ thật một con đường rất đơn giản, kỳ thật rất đơn giản,, Nghĩ... Ở đây chỉ giả thiết, giả thiết có thể làm được. Đương kim thánh thượng chỉ cần nắm giữ phía dưới thả ra, đóng gói thượng hán tiêu chuẩn, không tới sáu mươi năm, nếu võ triều vẫn còn, như vậy phía bắc nếu còn có Liêu, đứng vững vàng, ta chém đầu ngươi."
Khang hiền nhìn hắn: "Ví dụ?"
"Ừm, giả thiết." Ninh Nghị gật đầu: "Sở dĩ là giả thiết, là bởi vì không chịu trách nhiệm, cục diện hiện tại nếu thật sự làm như vậy thì không tới hai mươi năm chư hầu cùng nổi lên. Nhưng ta nói như vậy chỉ là muốn nói, mỗi triều mỗi một đời., Bên trên nặng cái gì, thật ra đều là có thể khống chế, chỉ là phương hướng có thể chọn không nhiều, hướng về một phương hướng đảo ngược, một số thứ khác phải từ bỏ. Chúng ta chọn Giang Ninh phồn hoa bây giờ, liền không nhìn thấy Hổ Bí như mây, đạp phá cảnh tượng Hạ Lan sơn, đều là tự mình chọn lựa."
"Vậy thì sao?"
"Minh công, ta biết, cái mà Nho gia gọi là vạn thế thái bình chính là muốn tìm một trạng thái tốt nhất. Nhưng hôm nay chúng ta không nói tới, chỉ nói dùng, chuyện võ triều đến nay, phương hướng đã định, cái lưới mà nho gia chúng ta thành lập, nó sẽ không ngừng thắt chặt, sau đó thắt chặt lại. Từ cổ chí kim, vì sao cải cách nào cũng không có kết cục tốt, bởi vì bất cứ hệ thống nào cũng sẽ tự phát bảo vệ trạng thái và xu thế của mình, Bắc phạt vì sao lại xảy ra vấn đề, bởi vì cái lưới này đã có xu hướng sai trái, bởi vì ai muốn triển khai quyền cước, người đó toàn thân đều máu chảy đầm đìa, chuyện tốt đều như nhau, bởi vì không có không gian tốt như vậy, đối với quốc gia tốt nhất, đây chính là quyết định thời điểm lập quốc gia, cho ngươi không lộn xộn! Nếu lần này thực sự là do vận khí Bắc phạt thành công, chúng ta thực sự là có đủ lực dùng, nhưng tiếp theo đây là có thể dùng lưới lớn hay không?"
Ninh Nghị nghiêng đầu cười: "Lần này ta từ Hàng Châu trở về đã nhận rất nhiều quan hệ. Tô gia có một người thân gọi là Tống Mậu Tống, ở bên ngoài làm Tri Châu, Minh Công, tiếp theo sẽ như thế nào ngươi cũng rõ. Chờ hắn tới, sẽ đến thăm ta bên này., Lợi ích hai bên chúng ta buộc chung một chỗ, càng ngày càng lợi hại, nhưng có lẽ hắn là tham quan, tương lai ta sẽ bị hắn lôi kéo, đây là phong hiểm. Phủ công chúa Thành Quốc thuộc về Hoàng gia, thoạt nhìn chính mình quản lý chính mình., Phía sau ngài rốt cuộc có liên kết thế nào, ngài tự mình biết rõ, những người này, đại biểu các loại lợi ích đều có, Tần công bị ám sát, động thủ chính là những thương nhân không muốn khai chiến với Liêu quốc, Minh công, phía sau ngài có loại người này không?"
Khang Hiền cau mày.
Ninh Nghị tiếp tục nói: "Ai cũng không thể động vào, lúc đầu lập quốc đã quyết định rồi. Đến bây giờ, đương kim Thánh Thượng cũng không thay đổi được. Muốn thay đổi, ngay cả hắn cũng sẽ đụng phải đầu rơi máu chảy. Có lẽ có hai đời nguyện ý mạo hiểm như vậy để đem quốc gia hướng về một bên khác, nhưng ai dám?"
"Minh công công bây giờ ngươi nghiên cứu chính là lý lẽ, tiếp theo có thể nói là có thiên lý diệt nhân dục, người dựa theo quy củ nào đi qua, tất cả đều quy định rõ ràng, nam nhân như thế nào là thánh nhân, toàn bộ đều dùng khuôn mẫu mà khắc ra. Đây là đạo, nhưng nếu nói tác dụng, chính là làm người khác không động đậy được., Càng ngày càng không cử động được. Nếu như thiên hạ ngày hôm nay chính là thiên hạ của ta, sau khi phát triển thêm một ngàn năm nữa thì võ triều sẽ không sụp đổ, đây chính là vì vạn thế thái bình... Nhưng quốc gia thì có kẻ địch. Chúng ta chọn phương hướng này, nếu bên cạnh chúng ta đều có quy tắc quy tắc, các loại lợi ích quấn thân, kết quả chính là tình cảnh Bắc phạt bây giờ, ta đánh không lại người khác, hơn nữa càng ngày càng đánh không lại..."
"Trên thực tế cùng ngươi nói tự nhiên có chênh lệch, thật đi lệch, dám thay đổi phương hướng, dám đụng phải người máu chảy đầm đìa, triều nào cũng có." Suy nghĩ thật lâu, Khang hiền tài chậm rãi nói tiếp: "Chẳng qua đại thể cùng loại với ngươi nói, liền là như vậy, cùng ngươi ở Bá Đao doanh làm cái gì có quan hệ gì?"
"Nói là vạn thế thái bình, có chút lớn rồi. Kỳ thật trị quốc cũng dễ theo chính trị, thông thường chính là điều tra bổ khuyết, giống như mang theo một cây cân, một mực lắc, chỗ nào xảy ra vấn đề bổ sung, đại cục ở đâu, vẫn đi về một phương hướng., Mạnh Tử nói năm trăm năm tất có Vương Giả hưng, một triều đại, năm trăm năm cũng chỉ kết thúc. Bởi vì thu quá chặt, người khác càng ngày càng khó có hi vọng, oán khí càng lúc càng lớn. Sau đó ầm một tiếng, quả cân rơi xuống đất, rơi xuống đất, người liền không bằng heo chó... "
Ninh Nghị dừng một chút: "Nhưng có lẽ có một biện pháp có thể tránh khỏi như vậy, có lẽ sẽ không tốt nhất, nhưng có thể tránh được xấu nhất."
"Chính là những gì ngươi làm?"
"Chính là một câu nói, một số ít phục tùng đa số."
Khang hiền nở nụ cười: "Đến lúc đó, sau lưng ngươi, số lượng ít này sao có thể phục tùng đa số?"
"Đó là vấn đề chi tiết nhỏ. Minh Công, Nho gia truyền thừa nhiều năm như vậy, mỗi một đời thay đổi, thượng vị đều gọi là Hoàng Thượng. Văn hóa truyền thừa quyết định toàn bộ quy củ, thể chế tồn tại. Giả thiết mấy trăm năm sau, ngàn năm sau có một thể chế như vậy, ba năm năm thay đổi, có người muốn tạo phản, hắn tự nhiên có thể đi lên, vậy còn có người tạo phản sao? Thời gian người không bằng heo chó, sẽ không có."
"Làm sao có thể như vậy, nhiều người nói chuyện, đoán quyền sao? Hơn nữa ngươi có biết hương nguyện chi tặc cũng có ý tứ gì không? Nếu ngươi thượng vị, ngươi nguyện ý nhường quyền lực trong tay ra? Ngươi thượng vị vài năm sẽ đem mấy thứ này đánh cho sạch sẽ! Hơn nữa phải bảo đảm phương pháp này truyền lại, ngươi... Ngươi đặt Thánh Thượng vào chỗ nào? Ý nghĩ này của ngươi là đại nghịch bất đạo." Nói xong cuối cùng Khang hiền đã hạ thấp thanh âm theo bản năng.
Ninh Nghị nhìn hắn: "Đều là những chuyện vụn vặt, Minh Công, đừng nói với ta là văn hóa mà mọi người không nghĩ tới quyết định trong triều đại này ra sao, văn hóa, quyết định thể chế: Ta gọi nó là thể chế. Nếu tất cả mọi người đều tin vào số ít là chân lý đa số., Có vài thứ sẽ chậm rãi mài hợp thành... Hơn nữa đó cũng là chuyện của mấy trăm năm sau. Một số ít phục tùng đa số, tất cả mọi người đều nói, ta chỉ dùng một phương pháp khác để nói mà thôi. Minh Công, chúng ta nói một câu đại nghịch bất đạo, nếu võ triều không chống đỡ được năm trăm năm, có nên mới không?"
"Đây chính là suy nghĩ của ngươi..." Khang hiền đã lâu lắm rồi mới thở dài, "Một... một gia đình mới. Từ thời Đường đến nay, muốn đến cùng thế giới, quyên tặng những gia sản lớn cho lão Ngô và những người lớn tuổi trong núi không chỉ có một người, tất cả đều ảm đạm, sự khác biệt này của ngươi, cho nên ta mới nhìn kỹ, cho nên ta mới nhìn kỹ., Ai mà biết được... điều mà ngươi nghĩ tới chính là những điều này, ý nghĩ này quá nghịch chuyển bất đạo, ngươi muốn thu liễm lại, Thiên Địa Quân Thân Sư, có một số thứ không thể thay đổi, sao có thể nói giá bình thường được."
Trong miệng ông lão nói một cách đại nghịch bất đạo, trên thực tế trong lòng không có ý tứ đại nghịch bất đạo. Võ học giáo là điểm cuối của tất cả học thuật, từ xưa tới nay, trong số học sĩ học nho cũng có rất nhiều người trái ngược với bất kham, các loại suy nghĩ đều có, chưa chắc không có ai nhắc tới trình độ toàn cục sao lại hình thành những tư tưởng này, nếu không thể suy nghĩ như vậy, Chử Bằng chỉ giảng đạo lý làm người, nửa bộ 《 Luận Ngữ làm sao trị thiên hạ.
Hắn không có cảnh giác ở đây, hay là vì nhận thấy ý tưởng này thực hiện xa xôi, nếu như chỉ vì một câu "một số phục tùng đa số" muốn trị tội người, vậy không khỏi quá mức quá mức. Trong Nho gia cũng là một số ít phục tùng đa số., Nhưng đây là khái niệm cùng giai cấp, mà vừa rồi Ninh Nghị nói chỉ là phổ cập khái niệm này cho tất cả mọi người, nếu như y muốn làm gì đó, dĩ nhiên đã chạm đến hạch tâm phân chia cấp bậc như Thiên Địa Quân - Thân Sư., Vậy thì thật sự là đại nghịch bất đạo, mà hắn chỉ nói ra lý luận này có lẽ tốt hơn, thì chỉ là một loại nghiên cứu hoặc là một loại thực nghiệm quá mức lớn mật mà thôi. Khang hiền tuy rằng không cho là đúng, nhưng còn chưa tới mức phân rõ giới hạn.
Trong mắt Khang hiền, Ninh Nghị bất quá cũng chỉ là một nho sinh muốn vì vạn thế khai thái bình mà thôi, tuy rằng gã thực sự không chú ý đạo gì, đơn thuần là cân nhắc quá nhiều về phương diện " Dụng", nhưng những ý nghĩ này, cũng chưa chắc không có ý tham khảo ý nghĩa, chỉ là không có đạo, đã thiếu khuyết linh hồn.
Chung quy lại đây là một người trẻ tuổi quá mức tài hoa hơn người, tài hoa hơn người, hắn thở dài: "Ngươi có thể thành sự ở Hàng Châu, vốn là vì ngươi luôn nhảy ra ngoài quy củ mà làm việc, tầm mắt vẫn rộng rãi hơn người khác một chút. Nhưng nếu cứ nhảy ra ngoài quy củ, cuối cùng sẽ xảy ra chuyện. Ngươi không phải không hiểu những chuyện này, nhưng nếu tiếp theo phải lên kinh, ta nghĩ vẫn phải nhắc nhở ngươi một chút."
"Ừm... Bất quá chuyện trên kinh, ta còn đang suy nghĩ đây, đàn nhi sắp sinh con, hơn nữa then chốt của nó đã bắt đầu hướng Bắc lên, ta chung quy vẫn không hiểu cụ thể cách vận hành quan trường, sợ rằng lên kinh cũng chưa chắc cần đến ta."
"Ai, nhất định dùng được, chuyện Hàng Châu trước đó truyền đi Biện Kinh, hắn đã viết thư cho ta, sau khi cho ngươi trở về cần phải đi lên. Ngươi cũng nói, quy củ quá nhiều, kỳ thật thiếu người có thể nhảy ra ngoài xem một chút, nhưng cũng chỉ là nhìn một chút người có thể nhảy ra ngoài quy củ, chỉ sợ làm hỏng quy củ, đến lúc đó chỉ sợ Tần lão đầu cũng không giữ được ngươi."
"Thụ giáo, ta sẽ chú ý, trước tiên xem một chút đi, xử lý xong gia sự bên này rồi hãy nói."
"Bên này có cái gì tốt mà xử lý, nếu trong nhà ngươi có mấy tên tôm tép nhãi nhép, ta đều có thể hỗ trợ. Bất quá nương tử ngươi đã có thai, nghĩ đến ngươi chờ hài tử sinh hạ xuống rồi hãy đi, ngoài ra đơn giản chính là chuyện vân trúc, quyết định như thế nào rồi?"
"Đang đau đầu đây, lần này tới đây, muốn hỏi cách nhìn của ngươi."
"Hả?" Mặc dù là Khang hiền nói ra, nhưng lúc này hắn có vẻ hết sức nghi hoặc: "Chuyện này có gì mà đau đầu?"
"Một năm trước ta từng nghĩ rời khỏi Tô gia, mang theo Vân Trúc rời đi. Hiện tại ta đang đau đầu, đàn nhi đều đã sinh con, có muốn theo Vân Trúc cắt đứt hay không, nhưng thành thật mà nói, giữa ta và Vân Trúc, không biết thanh lâu hoặc là làm cho nữ tử chỉ đơn thuần bán mình... A, có thể tất cả mọi người đều nhìn mình như vậy. Bất quá bây giờ chính là, mu bàn tay đều là thịt, đây thuần túy là ta tự tìm, ta muốn nghe cái nhìn của lão nhân gia."
"Ha ha... Ha ha ha ha ha ha..." Ông lão đột nhiên bật cười, tiếng cười kia càng lúc càng cao, không thấy đoạn tuyệt, một lúc lâu sau mới thấy hắn khựng lại: "Ha ha... Ta vừa rồi, vừa nghĩ, tuy tính cách ngươi bại hoại, nhưng tính cách lại lười biếng., Nhưng năng lực tài hoa đều cao nhân một bậc, nếu ở loạn thế, nói không chừng chính là nhân vật kiêu hùng giống như Tào Tháo, lại không nghĩ tới... Ha ha, những chuyện kia đều có thể tiện tay làm, vậy mà lúc này lại khổ não vì chuyện nhỏ nhặt bực này, thật sự là... thật sự là làm cho người ta ôm bụng."
Ninh Nghị nhìn lão nhân, bĩu môi nói: "Nói thật đi, có người nào ta cũng không cho, căn bản là chưa từng nghĩ tới sẽ buông ra. Hoa Tâm, nam nhân không đáng tin, lòng người không đủ rắn nuốt voi, người khác thấy sao cũng không sao, nhưng ý tưởng của người khác chính là: "Đều là người của ta, tại sao không chứ? Sở dĩ thỉnh giáo ngài già, chính là muốn ngài nói thêm chút lời đại trượng phu đại thê tam thê tứ thiếp này, để cho ta đem cái này không nói đạo lý, càng trở nên nghiêm túc hơn một chút."
Khang hiền giang tay: "Ta không biết ngươi sao lại cảm thấy không nên lý lẽ hùng hồn như vậy..."
"Ngài biết... thiểu số phục tùng đa số... Phải được người người bình đẳng..."
"Nói đúng hơn là, ngươi, nương tử nhà ngươi, hay là Vân Trúc... đều bình đẳng."
Ninh Nghị nở nụ cười, kỳ thật cái quấy nhiễu kia cũng chưa chắc đã lớn như gã nói. Mặc dù đang ở hiện đại, cái vòng tròn mà gã tiếp xúc với, quan hệ nam nữ hỗn loạn cũng mới là lẽ thường. Nhưng nếu gã là nam tử cổ đại, trong lòng sẽ thật tâm đem nam nữ đặt ở vị trí hoàn toàn khác nhau, mà gã dù sao cũng là người thời hiện đại, thật sự coi trọng đối phương về sau, mọi người thật sự đang đứng trên một đầu tuyến, đây mới là trung tâm thú vị của gã.
Khang hiền cũng nhìn hắn một hồi lâu, rốt cục vỗ vai hắn, thần sắc hơi nghiêm túc hẳn lên: "Ninh Lập hằng quật khởi... Nói thật, trước đây, lão phu xem ngươi như một vị tiểu hữu, có tiềm lực lại có năng lực để đối đãi, bất quá tối nay nói mấy lời này., Cuối cùng ta có thể nói, sau khi học chưa từng có, người đạt là đầu. Ngươi ta, không phân cao thấp mà luận đạo, ngươi thật sự đang nghĩ tới những chuyện này, bất quá... Ha ha ha ha ha..." Hắn nói, lại không nhịn được cười rộ lên, "Ngươi cũng không khỏi tự mua dây buộc mình một chút..."
Cảm giác được Ninh Nghị đã triệt để suy nghĩ những điều này đến sinh hoạt. Trong tiếng cười to này, lão nhân cũng có chút khúc mắc với suy nghĩ đại nghịch bất đạo và "Đại nghịch bất đạo" biến mất hoàn toàn., Đây là hiểu lầm..." Lời nói nhảm của nam nhi tam thê tứ thiếp, hàm nghĩa trong đó là để cho ngươi giảm đi chuyện của nữ nhân quá mức trọng yếu. Chuyện này có cái gì mà không nói lý, ta cũng không có gì để nói, nương tử nhà ngươi đối với ngươi có chút tôn trọng, lại có hài tử rồi., Tự nhiên không nên vứt bỏ thê tử, nếu không cùng cầm thú có gì khác nhau. Nhiếp cô nương ôn nhu hiền thục như thế, một lòng chờ ngươi trở về cũng không phải là tham gia sản thế, lấy tâm tính phẩm cách của nàng, nếu không có chuyện cũ dính bẩn chút., Gia đình giàu có đương nhiên phải làm vợ lớn, nàng đúng là thật lòng thích ngươi, bởi vậy ngươi làm sao đối với nàng cũng cam tâm như sợ, nữ tử như thế này bỏ lỡ, cả đời này ngươi khó lại tìm được người thứ hai. Lão phu gần đây giao tiếp với tỷ muội các nàng cũng tương đối nhiều, nếu ngươi xin lỗi nàng, ta gọi A Quý lấy cái túi bắt ngươi chìm vào Tần Hoài Hà..."
Khóe miệng Ninh Nghị giật một cái, sau đó "ha ha" một tiếng, cười sang sảng.