Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ninh Nghị cũng không biết lúc trước Lục Hồng Đề đã nghe hắn nói chuyện với thê tử trên nóc nhà, bởi vậy đương nhiên cũng không có cách nào liên tưởng quá nhiều đến phản ứng của nàng. Từ đầu đến sau, hắn cũng chỉ có thể coi là thuận miệng nói chuyện, chưa nói tới bao nhiêu cơ tâm. Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Đương nhiên, cho dù là nữ hiệp sĩ hồng đề dưới một số tình cảnh nào đó cũng có cảm xúc đặc biệt, không có nghĩa là tâm sẽ bị xúc động đến trình độ nào. Thậm chí có thể nói, ngay cả khi đối với Ninh Nghị cũng không ghét, thậm chí còn có cảm giác khâm phục thán phục., Nhưng trong lòng nàng, trên thực tế đã bỏ đi một số suy đoán trong đầu và suy đoán lúc xuống núi. Nam nhân trước mắt này cũng không phải tồn tại trong thiên địa, sau khi nhận thức rõ ràng, những người còn lại cũng trở nên đơn giản.
Nếu đã quyết định sớm ngày quay về Giang Ninh, buổi sáng ngày thứ hai, Ninh Nghị thông qua quan hệ của Thang gia, tìm được một chiếc thuyền quan lớn. Ở Giang Nam, các quan phú hào các loại thương gia giàu có căn bản lộn xộn, trên đường chạy trốn kết được thiện duyên cho dù ở Trấn Giang cũng có sức ảnh hưởng đấy. Loại đại lão như Thang Tu Huyền này mặc dù không có ở Trấn Giang, nhưng biết được hắn phải đi, một số con cháu Thang gia hoặc là phú hào từng trải qua ân huệ., Thân tộc cũng vội vàng chạy tới, nhao nhao tỏ vẻ nếu sau này có chuyện phiền toái gì, có thể tìm bọn họ, nhất định gân sườn cắm đao nghĩa không thể chối từ. Tô gia là thương gia, nếu muốn làm ăn gì, những chuyện mọi người có quan hệ, đều nói câu khách sáo.
Lúc trước trên đường đào vong, sau khi Ninh Nghị hôn mê, toàn bộ đội ngũ cũng lâm vào lúng túng, về sau biết truy binh muốn bắt Ninh Nghị, trong đội ngũ có người sử dụng qua một ít thủ đoạn., Để sự chú ý của truy binh cố gắng chuyển tới trên người hắn. Ví dụ như lúc đám người An Tích Phúc đánh lén nổ doanh, đặc biệt phái một đội nhân mã bảo hộ Ninh Nghị, trên thực tế là việc khiến người ta chú ý nhiều hơn. Sau khi bị bắt Ninh Nghị từng mơ hồ tìm ra dụng ý của toàn bộ sự việc, nhưng trong tình huống đó, hắn cũng không có ý định truy cứu chuyện này., Đối phương cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, không phải là ác ý thật sự. Dù sao lúc ấy Ninh Nghị cũng chưa từng kỳ vọng những người chung quanh có phẩm đức cao bao nhiêu, vẫn chưa xem đối phương là đồng bạn, phát sinh chuyện như vậy, cũng không thể nói là hoàn toàn ngoài ý muốn.
Bây giờ mình đã trở về, bọn họ bằng lòng kết một mối thiện duyên, cũng không cần khách khí. Lúc trước rời Hàng Châu, vì lý do nhà cái chuẩn bị từ bỏ sinh ý, bây giờ có thể dùng những quan hệ này trực tiếp trải dài về phía Hàng Châu Đại Vận Hà.
thai nghén trên người Tô Đàn Nhi đã gần chín tháng, mỗi một ngày trì hoãn, thời gian rời khỏi bến thư càng gần. Bởi vậy, buổi trưa ngày hôm nay, cả nhà liền lên thuyền, chiếc lâu thuyền thuộc về quan phủ này là thuyền lớn nhất mà trước mắt trong lục địa đạo., Mặc dù Tố Trường Giang đi lên, dọc đường cũng khá ổn định. Thuyền chia làm hai tầng, đám người Ninh Nghị đều được an bài trong một căn phòng không có cảm giác xóc nảy nhất. Dựa theo dự tính, ban đêm sẽ nghỉ ngơi mấy canh giờ, đến chạng vạng ngày thứ hai là có thể đến Giang Trữ.
Cảnh Hàn mười năm hai tháng hai mươi tám, trong hào quang rực rỡ sáng ngời, con thuyền lớn đi ngược dòng mà chậm rãi lướt qua dòng sông dài, hai bên là Lâm Thương Thúy, thỉnh thoảng trong tầm mắt hiện lên ruộng lúa cùng nông dân, thôn trang. Lục Hồng Đề đứng ở đầu thuyền nhìn tất cả mọi chuyện, báo cho Ninh Nghị dự định sắp rời đi.
"Ngày mai chạng vạng sau khi rời thuyền, ta đi hướng Bắc, nên không vào thành."
Ninh Nghị ở bên cạnh trầm mặc một hồi: "Biết ngươi vội vã trở về, nhưng cũng không thiếu mấy ngày, huống chi những ý tưởng muốn cho ngươi, còn chưa hoàn toàn chỉnh lý, ở lại thêm vài ngày đi, mang ngươi đi xem Giang Trữ một chút."
Lục Hồng nhắc nhở: "Ta biết ngươi sắp sửa xong rồi, đây nên là thói quen của ngươi, mọi việc đều không dài dòng."
"Là thói quen xấu..."
"Hơn nữa sau khi các ngươi trở về, trong nhà hẳn là còn có rất nhiều việc cần phải xử lý, nếu còn phải phân tâm chiêu đãi ta, không cần thiết. Huống hồ lần này ta ra ngoài thật sự quá lâu, có thể sớm một ngày trở về càng tốt hơn một ngày, dù sao ta cũng phải làm rất nhiều việc."
Lục Hồng nhắc lời thành khẩn, cũng không phải là nói chuyện khách khí mà thôi, Ninh Nghị suy nghĩ một chút: "Nếu là chuyện trong nhà, thì thật sự không có gì bận rộn, đều rất đơn giản, bất quá ngươi đã..."
"Đúng là ta rất lo lắng trong trại rồi. Đi ra quá lâu, trong lòng rất nghĩ." Lục Hồng vừa cười vừa nói.
"Ừm." Ninh Nghị gật đầu. "Đêm nay ta sẽ chuẩn bị hết mọi thứ cho tốt."
"Đa tạ." Lục Hồng chắp tay.
"Giang hồ nhi nữ, chúng ta không cần nói mấy lời sĩ diện này nữa."
"Ha ha..." Nghe hắn nói như vậy, Lục Hồng cười, toàn thân run rẩy: "Ta cũng viết cho ngươi một quyển sách nhỏ, không phải loại bí tịch mà ngươi kể trong câu chuyện võ hiệp kia, nhưng hẳn là có ích với ngươi, sau này ngươi đại khái không thể trở thành cao thủ nhất lưu, nhưng cứ theo luyện đi, ba năm sau phòng thân dư thừa."
"Ta nói này... Cao thủ nhất lưu mà ngươi nói đến cùng là khái niệm gì a..."
"Bá Đao doanh có quan hệ với trang chủ Tây Qua, tổng quản Lưu Thiên Nam, Trần Phàm, sư phụ hắn Phương Thất Phật, còn có Lệ Thiên Cương, Vương Dần, kể cả những người bị ngươi giết bao Đạo Ất, đều có thể xem như là nhất lưu. Ngươi có lòng khác, căn cơ lại bất ổn, cả đời này chỉ sợ cũng không đến mức đạt được trình độ đó." Trong lời nói của Lục Hồng Đề mang theo ý cười.
Ninh Nghị đương nhiên sẽ không bị loại đả kích này, nếu Lục Hồng nhắc nhở rằng hắn có thể đơn đấu với những người này thì hắn mới cảm thấy thế giới rất huyền huyễn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy đám Phương Thư Thường có tính không?"
"Bảy vị kia, xem như không sai biệt lắm. Đệ nhất hạng nhất Đỗ Sát tiên sinh đã đến ngưỡng cửa hạng nhất, trước mắt lợi hại nhất nên là vị "Tiẫn Ác Đao" La Sát Nhân kia, chỉ là xưa nay hắn khiêm tốn mà thôi, nhưng tư chất tốt nhất là đứng cuối hàng là Tiền Lạc Ninh, về sau thành tựu của hắn, có lẽ ở trên những đồng bạn khác, ngươi sẽ không đến kịp. Về sau nếu cố gắng một chút... Ừm, hẳn là có thể không khác biệt lắm so với phương thư phổ thông trước mắt."
Lúc này phỏng chừng võ nghệ của nàng đã là tiêu chuẩn như tông sư, nói ra đánh giá chắc chắn sẽ không sai. Nói những lời này, nàng nhìn Ninh Nghị trong chốc lát, sau đó ngược lại có chút cảm thán thấp giọng nói một câu: "Chẳng qua, chiến lực cao thấp ra sao, cũng không phải dùng những thứ này để phán xét..." Đại khái là nghĩ tới tâm tính biến thái của Ninh Nghị, thủ đoạn quả quyết mà lại luôn có thể đem nhân tính người đặt trên chưởng, phi thường người có thể so sánh được.
Đương nhiên, những chuyện này nàng sẽ không trực tiếp nói với Ninh Nghị. Lại tán gẫu vài câu, nàng thở dài: "Thật ra trên đường đi, có chuyện ta vẫn muốn hỏi..."
"Cái gì?"
"Những chuyện mà ngươi làm ở Phách Đao trang, những chuyện đã nói cho Lưu cô nương biết, thật sự có thể thực hiện được sao?"
Ninh Nghị nhìn nàng một cái: "Có thể hỏi ra những lời này, hơn phân nửa là có chút nhiệt tình rồi..."
"Hả?"
"Ta không biết." Ninh Nghị nói một câu: "Ta không biết tiếp tục làm thế nào, nghiêm túc làm việc có thể sẽ hữu dụng, có thể một trăm năm sau, hai trăm năm sau sẽ có một số người thực hiện được vài thứ gì đó. Nhưng cũng có thể, những thứ này sẽ bị chôn vùi bốn năm trăm năm mới có người phát hiện ra. Chẳng qua mặc kệ thế nào, chỉ cần trong tám trăm năm chúng ta đều xem như đã đi trước một bước..."
Cuối cùng trong tám trăm năm này, Lục Hồng Đề nghe không hiểu là có ý gì, nhưng bình thường Ninh Nghị nói một ít lời cổ quái, nàng cũng quen rồi. Chỉ thấy Ninh Nghị cười lắc đầu, tiếp tục nói: "Tạm thời ngươi không cần nghĩ đến bọn chúng... Đương nhiên cũng có thể suy nghĩ một chút., Nhưng không làm được gì cả. Bên phía các ngươi, trước tiên cứ làm một vài chuyện cá tính đi. Nói thật, bao vây Hàng Châu đã được giải, bây giờ ta cũng không biết mình có cần phải lên kinh hay không, hơn nữa... tương lai nếu thật sự đâm vào cái sọt khó lường, có lẽ phải tìm tới chỗ dựa của các ngươi rồi."
"Hửm?" Lục Hồng Đề mở trừng hai mắt, cảm thấy rất hứng thú.
"Người làm việc luôn như vậy, lúc đầu chỉ muốn làm chút chuyện mà thôi. Ở giữa ngươi gặp đủ loại người và chuyện, đắc tội với người không dễ, dùng thủ đoạn không nên dùng., Kết quả là... e rằng những chuyện này đã đè nén được ước nguyện ban đầu. Ngươi biết không? Những quan viên trong triều kia, bọn họ hơn phân nửa đều có năng lực, ngay từ đầu bọn họ cũng có một phen lòng ái quốc báo quốc, nhưng chậm rãi cũng có lòng quân ái quốc báo quốc., Lợi ích sau lưng bọn họ tập kết không giống nhau, phương hướng khác nhau, lợi ích trước mắt lại càng trọng yếu hơn so với ý nghĩ lúc trước. Ta theo bọn họ đại khái cũng không có gì khác nhau, hơn nữa... Chỉ sợ ta so với bọn họ càng không cố kỵ, vậy tương lai có một ngày, sẽ phải xuống núi làm giặc cỏ."
"Ta hoan nghênh." Lục Hồng không chần chờ, cười nói: "Nói một câu quá đáng, nếu thật sự có ngày này thì tốt rồi, ta chờ ngươi."
"Ta sẽ cố gắng hết sức khắc chế nó."
Hai người đều nở nụ cười, trôi qua một hồi, Lục Hồng Thác quay đầu lại nhìn về phía sau, nhìn thấy bọn Tô Đàn Nhi không có ở đây, mới khẽ nói: "Thật ra nương tử nhà ngươi đối xử với ngươi rất tốt. Hiểu không? Lúc đó ta giám thị nàng ở Hồ Châu., Những người hầu xung quanh nói, nếu ngươi thật sự chết, e rằng nương tử nhà ngươi cũng sẽ không quan tâm đến thai nhi trong bụng nữa, đi theo ngươi, một nữ nhân có thể làm đến mức này, nàng thật sự rất thích ngươi, ta... Ta có chút bội phục nàng."
Ninh Nghị nghiêm mặt gật đầu: "Biết rồi."
"Vị Nhiếp cô nương Giang Ninh kia làm sao bây giờ? Nàng cũng là một nữ nhân tốt, ta biết nàng mấy năm trước thân thế nhấp nhô, lưu lạc phong trần, nhưng xưa nay tự thân gọn gàng, hiện giờ cũng toàn tâm toàn ý thích ngươi, nếu ngươi bỏ nàng, nàng liền không còn cái gì. Ngươi làm sao bây giờ?"
Đối với vấn đề này, đúng là thần kỳ, Ninh Nghị không hề do dự: "Ngươi nói xem?"
"Ta không biết... Nhưng nam nhân các ngươi luôn là thê tam thiếp tứ thiếp. A, thật ra nữ nhân tốt luôn khiến ngươi gặp phải, còn có vị Lưu cô nương kia..."
"Này." Ninh Nghị nghiêng đầu cười nhìn nàng. "Cái này thì nhiều quá, không cần thiết cái gì cũng kéo lên người ta..."
"Ngươi vừa trả lời nhanh như vậy, nói rõ ngươi cũng một mực nghĩ tới những thứ này, cũng không tính là không tim không phổi." Lục Hồng vừa cười vừa nói: "Kết quả của ngươi thì sao, kết quả của ngươi là gì?"
Ninh Nghị nhìn nàng một chút: "Nếu ta vì đàn nhi mà trực tiếp chia với Vân Trúc, từ đó về sau không qua lại nữa. Ngươi cảm thấy thế nào?"
Lục Hồng Thác nhìn hắn không nói gì, hơi nhíu mày.
"Vậy nếu ta vì Vân Trúc mà rời khỏi Tô gia như vậy, ngươi cảm thấy thế nào?"
"......."
Lục Hồng nhíu nhíu mày, vẫn không trả lời, mặc dù đây là niên đại tam thê tứ thiếp, nhưng chỉ là đối với nam nhân phải có một ý nghĩ nhạt hơn một chút, Lục Hồng Đề sở dĩ hỏi ra, chỉ sợ vẫn là hi vọng Ninh Nghị là người tương đối hoàn mỹ.
Ninh Nghị cúi đầu nhìn tay mình, mu bàn tay, bàn tay nói: "Kỳ thật có một khoảng thời gian, ta nghĩ vì Vân Trúc mà rời khỏi Tô gia, sau đó không làm được. Trong khoảng thời gian gần đây, kỳ thật ta đang cân nhắc cách đàn nhi và Vân Trúc, nhưng mà..."
Ninh Nghị lắc đầu, cười cười, cuối cùng không nói gì nữa. Tô Đàn Nhi mím môi, sau đó cũng mỉm cười, tựa hồ cảm thấy Ninh Nghị cũng sẽ có lúc xoắn xuýt như vậy. Hai người hàn huyên một hồi như vậy, đến ban đêm ăn cơm tối xong xuôi., Trên đường đi, một thôn trang dừng lại, buổi tối nghỉ ngơi ở đây, thuê một nông viện nông gia để ở lại. Chưởng khơi đèn, sau khi dàn xếp xong, Lục Hồng Đề nghe thấy trong sân truyền đến âm thanh của Ninh Nghị: "Lại nói trước kia có một thư sinh, tên là Ninh Thái Thần, hắn..."
Tiểu Kiệt nói chuyện: "Cô gia... ách, tướng công công, chuyện xưa này ta nghe nói qua..." Tiểu Thiền và Ninh Nghị kết hôn đã được một thời gian, nhưng thường xuyên gọi Ninh Nghị là cô gia.
"Nghe qua rồi cũng nghe lại lần nữa."
Lục Hồng nhắc rõ quan hệ của gia đình này có chút hòa hợp, buổi tối nói chuyện phiếm chút, kể một chút chuyện xưa hoặc đánh bài đánh bài các loại, cho dù là nha hoàn xinh xắn như đám nha hoàn múa giày, Ninh Nghị cũng luôn tìm chút chuyện cùng các nàng làm. Nàng ra ngoài cửa, quả nhiên, quả nhiên., Tô Đàn Nhi cũng ngồi dưới mái hiên bên kia, dù sao thời tiết cũng ấm áp, ở trong sân ngắm trăng ngắm sao cũng được. Đương nhiên, lúc này dưới ánh trăng, trên trời chỉ có ngôi sao mà thôi.
Ninh Nghị nói, là hơn một năm trước nàng đã nghe qua, nhưng chưa nghe xong câu chuyện tên gọi là 'Tỳ Thiến Nữ U Hồn Cô' kia. Lúc nàng đi ra, bọn người Tô Đàn Nhi cũng vẫy vẫy tay với nàng, nàng lấy một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Tô Đàn Nhi cách Ninh Nghị xa nhất.
"... Lại nói sau khi Ninh Thái Thần gặp Nhiếp Tiểu Thiến ở Lan Nhược tự... Yến Xích Hà hét lớn một tiếng "Thiên địa vô cực, Càn Khôn mượn pháp", tám thanh bảo kiếm đồng thời bay về phía lão yêu Hắc Sơn... Cuối cùng Nhiếp Tiểu Thiến cũng nói xong câu này với Ninh Thái Thần..."
Tinh quang mê ly, Ninh Nghị ngồi ở đó, nói xong câu chuyện này cũng không tính là dài dòng, đợi sau khi nói xong, lại gọi một câu chuyện thần quái gọi là "Mai Nữ Xuyến" từ đầu đến cuối, ngược lại cũng không nói chuyện với Lục Hồng.
Sau câu chuyện, đêm đã khuya. Buổi sáng ngày hôm sau, chiếc thuyền quan kia khởi hành sáng sớm, đến xế chiều, đã tiếp cận Giang Ninh, Lục Hồng thu dọn hành lý nhỏ của mình, chuẩn bị lên thuyền ở gần Giang Ninh.
"Lần trước đáp ứng kể cho ngươi nghe cố sự, cuối cùng cũng coi như xong rồi."
"Vốn tưởng rằng câu chuyện thứ hai ngươi còn phải thừa nước đục thả câu đấy."
"Chẳng lẽ một ngàn lẻ một đêm rồi sao..."
Sau khi giao sách nhỏ và những vật được viết ra cho nàng, Ninh Nghị nói như thế, sau đó cười rộ lên, giao cho nàng một chồng ngân phiếu: "Tổng cộng hai vạn bốn ngàn lượng bạc, gần đây nhất có thể lấy ra cực hạn, có lẽ là đầu tư cho ta, hoặc là đầu tư cho Tô gia cũng có thể."
Lục Hồng nhíu nhíu mày: "Bên phía chúng ta... cũng không thiếu những thứ này..."
"Tiền là có thể kiếm tiền, không phải dùng nội bộ của các ngươi, mà là dùng để mua đồ của những thương nhân kia, trước tiên đem những ngân phiếu này bán đi. Những ngân phiếu này, trong quan đều có thể lấy, bọn họ không đến mức không thu. Binh khí tốt, khôi giáp quan trọng nhất, luyện binh cũng phải bỏ vào, dùng để ăn., Nhưng cũng đừng nuôi thả người lười, để bọn họ cùng ăn cùng chịu khổ, luyện trong chết, a, những thứ này chung quy là ngươi hiểu nhất. Võ lực là cơ sở, dựa vào kinh tế vận hành có thể mở rộng, đồ vật đều ở bên trong, Lương gia gia của ngươi rất lợi hại, cho hắn xem. Ta còn chờ một ngày tới chỗ ngươi đi tị nạn."
"Vậy ta chờ ngày đó đến sớm một chút." Lục Hồng cầm lấy ngân phiếu, cười nhìn hắn, có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn cười nói: "Tô cô nương cũng tốt, Nhiếp cô nương cũng tốt, đều đối đãi thật tốt, các nàng đáng để những thứ này, nàng cũng... đáng để các nàng làm như vậy. Đừng phụ lòng, đừng làm hỏng chuyện."
Ninh Nghị gật đầu: "Biết, lần sau ta sẽ kể chuyện cho ngươi nghe. Cũng nghe ngươi kể chuyện cho Lữ Lương, nếu có chuyện gì có thể đến kinh thành tìm ta, ta sẽ đứng về phía các ngươi."
Lục Hồng nhìn hắn, thần tình trên mặt biến ảo, trầm mặc chốc lát, gật đầu cười thông suốt nói: "Được."
Lục Hồng nhắc xuống thuyền ở bờ Bắc Trường Giang, nói sau này còn gặp lại, Ninh Nghị trở lại trên thuyền, bọn họ nhìn cô gái võ nghệ cao cường một thân một mình cưỡi ngựa, dần dần đi xa trong núi.
Nửa canh giờ sau, đội thuyền tiến vào Giang Ninh, cập bến tàu.
Giang Ninh vẫn là cảnh tượng náo nhiệt như ngày thường, trên bến tàu người đến người đi, bọn họ đến kho hàng của Tô gia phụ cận lấy xe ngựa, chưởng quầy ở đây tới gặp Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị, sau đó cũng nói một chút về biến hóa trong gia đình trong khoảng thời gian gần đây. Trên thực tế, Tô Đàn Nhi lúc trước nói là đi Hàng Châu giải sầu., Nếu không có gì đáng ngại, có lẽ Tô gia cũng sẽ yên tĩnh. Nhưng từ khi chiến sự Hàng Châu bộc phát, đám người Ninh Nghị ở bên kia mất tin tức, Nhị phòng Tô gia tam phòng nhất định sẽ có động tĩnh. Thời gian dài như vậy mà thay đổi không ít.
Nghe tin tức chưởng quỹ mang đến, Tô Đàn Nhi tựa lưng vào Ninh Nghị, chỉ là cười nhạt một tiếng. Sau đó Ninh Nghị đỡ nàng lên xe ngựa.
Ánh chiều đã hạ xuống, nhuộm đỏ mặt trời xuân ở phía xa: "Đi thôi." Bọn họ nhìn cảnh tượng Giang Ninh xa xa: "Xem trong nhà biến thành cái dạng gì rồi."
Xe ngựa chạy qua đường, ánh mặt trời hạ xuống, gió phất động cây liễu ven đường, như là đang nghĩ bọn họ vẫy tay. Ninh Nghị nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh tượng phía xa, Tần Hoài Hà ngẫu nhiên từ trong tầm mắt đi ra, ánh nắng chiều nhộn nhạo trên mặt nước. Ninh Nghị biết, ở một chỗ trên thành thị này, sẽ có một tòa lầu nhỏ, cũng có một người đang đợi hắn trở về...
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】