Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thời gian qua đêm vẫn không tính là lâu, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trong sân cũng có điểm điểm ánh sáng. Ninh Nghị dựa vào một đầu giường, một mặt xoa xoa bắp chân cho thê tử, một mặt cùng cách biệt thê tử nửa tháng nói chuyện gần đây.
Đương nhiên, bất luận có tâm tình như thế nào, trước mặt nương tử nhà mình mà nói một vị nữ tính đáng yêu khác, tự nhiên cũng không tính là sự tình quá có tình cảm gì. Tô Đàn Nhi cười một hồi, thấp giọng nói: "Tướng công cảm thấy đáng yêu, không phải là muốn thu phòng vị Lục cô nương kia chứ."
"Ngươi đè được nàng sao?"
Tô Đàn Nhi nhếch miệng, nhìn Ninh Nghị: "Vị Lưu cô nương kia ta cũng không đè nén được."
Những thứ này đương nhiên xem như là vui đùa, nhưng âm thầm nói chuyện của người khác, đến mức này cũng đủ rồi. Tô Đàn Nhi cong một chân, có chút hạnh phúc nhìn phu quân đang xoa bóp cho mình: "Khoảng thời gian gần đây, kỳ thật tâm tình của Hạnh nhi cũng không tốt lắm."
"Sao vậy?"
"Những kẻ giả mạo cha mẹ cô lúc trước... Cô vốn cho là thật, dù sao cũng có chút cảm tình."
"Người mặc dù chỉ là đuổi đi, nhưng tình huống chỉ sợ cũng sẽ không quá tốt... Ngươi an ủi nàng nhiều một chút đi, bảo Ngọc nhi đi an ủi nàng."
"Ừm."
"Bằng không cho nàng tìm chồng?"
"Cô bé tâm khí cao, trong nhà không có ai để ý."
"Không ai để ý tới cô ta là người cô ta không để ý..."
"Đương nhiên là không để mắt đến người ta, bằng không đứa cháu của tam phòng quản sự kia, gọi là Hạ Vũ, hoặc là con của phòng thu chi cổ, đứa con thứ hai của phòng thu chi, đều có tới nói muốn cầu hôn, còn có..." Tô Đàn Nhi bẻ ngón tay đếm.
"A, còn rất có nhân khí nha."
"Đương nhiên, đại phòng của chúng ta có ba nha hoàn, Hạnh Nhi xinh đẹp, ai thấy không đỏ mắt, Kính Nhi theo tướng công ngươi đó, Hạnh Nhi xinh đẹp còn có thể cướp đấy..."
Kế tiếp cũng là gia trưởng của những mảnh vụn vặt vãnh. Đối với Tô Đàn Nhi mà nói, tình huống trong nhà có thể được an bài chăm sóc gọn gàng ngăn nắp, không cần Ninh Nghị đưa ra ý kiến tham khảo, nhưng nếu Ninh Nghị có cách nói gì, nàng cũng sẽ gật đầu đồng ý., Đây là cảm giác của cả gia đình. Qua một hồi, Hạnh nhi tới chiếu cố Tô Đàn Nhi, Ninh Nghị cũng thuận miệng hỏi thăm cuộc sống gần đây của các nàng tại hồ nước gần đây, Hạnh Nhi cũng không có ý định kể khổ, nháy mắt gật đầu nói rất tốt, rất tốt a... Làm nha hoàn sẽ có năng lực tự mình điều tiết cảm xúc., Không để cho vấn đề của chủ nhân đến quấy rầy, có lẽ đây là một nha hoàn tốt tu dưỡng bản thân. Ninh Nghị đã đấu với nàng một hồi, không có cơ hội an ủi, cũng chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của đối phương.
Hàng Châu xong chuyện, lập tức chuyển tới Trấn Giang, sau đó quay về Giang Ninh, không phải nói sẽ không có chuyện gì làm. Nói đến chuyện liên quan tới thê tử với Lục Hồng, chính là khâu của chuyện này. Lúc trước ở Hàng Châu nhờ đối phương hỗ trợ đã từng nói qua muốn thay nàng làm một kế hoạch năm năm gì đó., Sau đó mấy tháng đứt quãng, kỳ thực kế hoạch nên làm cũng không sai biệt lắm, bây giờ đại đa số sự tình đều đã về quê, nếu kéo dài thêm nữa, liền có chút không phúc hậu. Trong mấy ngày kế tiếp, có thể chuyên tâm làm cho nàng hoàn thiện kế hoạch buôn bán sơn trại này.
Nghĩ như vậy, xuyên qua hai hàng hiên, đi tới sân nhỏ bên kia của Lục Hồng, thấy nàng đang đứng bên giếng múc nước, một tay chậm rãi đung đưa chén dĩa kia, đứng ở đó cũng không biết suy nghĩ cái gì, nhưng khi Ninh Nghị đi qua, nàng cũng có phản ứng, nhìn sang bên này. Ninh Nghị đi qua tiếp nhận hoạt động của nàng.
"Để ta."
Thời đại này đại khái không có phong độ thân sĩ gì, chẳng qua Lục Hồng cũng không già mồm, lùi lại một bước, nhìn Ninh Nghị đi tới, vừa chuyển động, Ninh Nghị còn đưa mắt nhìn xuống dưới.
"Tiểu viện vốn cũng không phải là của chúng ta, có lão đầu tên là Thang tu Huyền cho chúng ta mượn ở, cũng không biết có phải sạch sẽ hay không... Nói đến chuyện này, ta có một đoạn thời gian đi ngang qua miệng giếng liền thích xuống dưới xem một chút."
"Vì sao?" Lục Hồng nghiêng đầu hỏi.
"Nghe nói gia đình giàu có muốn giết nha hoàn, tiểu thiếp a, hủy thi diệt tích gì đó, đều đẩy người xuống giếng, cho nên ta cảm thấy trong đó thường xuyên có thi thể."
Lời này khiến Lục Hồng mỉm cười, nhưng sau đó nàng cầm muôi gỗ múc vài ngụm, khiến Ninh Nghị không biết nói gì, sau đó cũng thử theo. Nước giếng rất ngon, chắc không đến mức ngâm thứ linh tinh linh tinh gì đó. Ninh Nghị hỏi nước suối trong núi có ngon hơn chút không thì Lục Hồng Đề cảm thấy cũng không sai biệt lắm.
"Bất kể thế nào, gần đây cảm ơn. Nếu không có ngươi, e là không cách nào sống sót trở về ở Hàng Châu được."
Như vậy chân chính nói cảm ơn, sau đó Ninh Nghị cùng Lục Hồng nói chuyện tỉ mỉ về tình huống của Lữ Lương. Mấy tháng qua, kỳ thật cũng đã nói qua, Ninh Nghị muốn cho ý kiến và cách nhìn của hắn, cũng đã viết thành một quyển sách thật dày. Lục Hồng nhắc ở trại trên Lữ Lương Sơn, tận lực lấy một cái máy móc ba cái mặc kệ buôn lậu căn cứ làm kế hoạch.
Đối với việc kinh doanh một sơn trại như thế nào, Ninh Nghị làm sao hợp tác cùng người khác để đàm phán có lẽ chỉ có thể dựa theo khuôn mẫu của Bá Đao doanh mà làm vài ý tưởng, nhưng đối với sự tình kinh tế lại vô cùng tinh thông, hàng hóa như thế nào có thể đi như thế nào, làm sao để âm thầm khống chế, làm sao để lấy lợi ích dẫn dắt lợi dụ người khác., Trong một hoàn cảnh nhìn như công bằng, làm sao đi quan sát giá cả các vật phẩm, điều khống lệnh khống chế lệnh khuynh hướng lợi ích của bản thân còn không để cho người khác phát giác, có những loại án nhỏ gì đó. Những vật này đều được viết lên trên bản tử, đương nhiên, về phần dùng như thế nào, vẫn phải dựa vào Lục Hồng đề lên phán đoán của mình.
Xưa nay không nói đùa, Ninh Nghị có thể khiến người ta thả lỏng, khiến người ta chửi mắng, khiến người ta cười ha ha, một khi làm ra chuyện gì cũng vô cùng nghiêm túc., Đủ để lây nhiễm người khác. Nói chuyện như thế một hồi, Ninh Nghị trở về sân nhỏ bên cạnh, ở trong thư phòng đưa cho hắn cấu tứ hoàn thiện, vùi đầu vào viết tật thư. Hơn một canh giờ sau, Lục Hồng nhớ tới một sự tình, qua đó thương nghị với Ninh Nghị một hồi, Ninh Nghị vừa viết một bên đem nội dung thảo luận với Lục Hồng.
Cứ như thế hàn huyên suốt đêm khuya, chủ đề cũng rời khỏi sơn trại đơn thuần và buôn lậu. Ninh Nghị biết Lục Hồng Đề chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ rời đi, rất nhiều ý tưởng chưa định hình, liền có thể nói với nàng.
"... Kỳ thật gần đây đang suy nghĩ một số sự tình, liên quan tới mấy trận chiến liên quan tới phương bắc. Ngươi cũng biết, ta không biết binh, nhưng có một số việc có thể giải quyết từ nhân tính, kết quả đều không khác nhau là mấy, cho nên gần đây ta đang suy nghĩ, rốt cuộc vì sao lại đánh bại."
Lục Hồng Đề không biết hắn muốn nói gì, cái hiểu cái không gật đầu: "Ừ."
"Lý do trong lời nói của mỗi người đều có đủ loại, từ các phương hướng khác nhau sẽ có kết quả bất đồng. Ta nơi này có mấy bức thư gửi tới, dĩ nhiên chưa chắc là gửi cho ta... Trong đại chiến ở phương bắc, lúc đầu là Vương bẩm, Dương Khả do dự mãi không quyết, đến thời điểm bọn họ muốn đánh thì sẽ đến thời điểm bọn họ muốn đánh., Rất nhiều người trung hạ tầng từ đó gây khó dễ, có thể nói là phụng ý Đồng Quán, hoặc là ý tứ một ít đại gia tộc có sinh ý với Liêu quốc, các loại lợi ích tranh đấu, nói ra đều đúng, về sau phá vỡ lá gan, sau đó mấy trận đại chiến lại tiếp tục., Gặp địch thì tan tác, mọi người lo chạy trốn, thất bại thảm hại, nhưng ngược lại một ít hơn mười người xung đột nhỏ, liền có thể đánh thắng, người với người, dù sao cũng không chênh lệch quá nhiều... "
Ninh Nghị phất phất tay: "Thành thật mà nói, những chuyện này đã nhìn lâu rồi, cảm thấy rất bình thường, tìm lý do cũng thích tìm kiếm phức tạp. Nhưng nếu từ góc độ nhân tính ra tay, chúng ta có thể tạo ra một mô hình đơn giản, tiếp xúc quy mô nhỏ tại sao có thể thắng được., Bởi vì năng lực giữa người và người, dù sao chênh lệch không lớn, vì sao quy mô lớn lại thua, thật ra cũng vô cùng đơn giản. Giả sử bây giờ chúng ta đang ở trong đội ngũ mười vạn người, ta là một trong số đó, như vậy là đủ rồi. Nguyên nhân phức tạp hơn nữa, suy nghĩ chỉ có một."
Hắn nói những lời này, lúc đầu Lục Hồng Đề có chút mê hoặc, không hiểu hắn định nói gì, nhưng đành phải nghe. Ninh Nghị mỉm cười: "Rốt cuộc là rốt cuộc là ta không tin tưởng đồng bạn xung quanh., Ta lại lợi hại hơn nữa cũng đánh không lại mấy vạn người. Vừa đến lúc khai chiến, trong lòng ta liền nghĩ, chúng ta khẳng định đánh không lại, tại sao, bởi vì bọn họ., Chờ chút nữa các ngươi nhất định sẽ quay người bỏ chạy, cho nên ta cũng phải chạy, khi mấy vạn người nghĩ như vậy, mặc kệ người lãnh quân có lợi hại đến đâu, bọn họ cũng không đánh lại người khác. Mà sau khi thất bại trên chiến trường rất nhiều lần, tâm lý này càng thêm thâm căn cố đế. Thật ra không phải là chúng ta không thắng được người, mà là... người chung quanh nhất định sẽ chạy, đây chính là mấu chốt."
Lục Hồng ngẫm nghĩ, gật đầu nói: "Đương nhiên là như vậy, nhưng mà... đây lại có biện pháp gì đây..."
"Ta nghĩ mắc sai một số chuyện, một số thứ trước kia cho rằng không có tác dụng, bây giờ nhìn lại, kỳ thật vẫn rất hữu dụng." Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười khoa chân múa tay: "Hai thứ đồ, tín nhiệm và quy củ. Có rất nhiều việc cần làm, có một số trò chơi có liên quan đến tín nhiệm., Thí dụ như bảo người ta đứng trên một cái bàn dài hai mét, mở tay ra sau lưng, để đồng bọn của hắn ở phía sau đỡ lấy hắn, mỗi người, mỗi ngày làm một lần, nếu như đồng bạn không tiếp được hắn, hắn có thể ngã vỡ đầu chảy máu., Sau đó... đứng quân tư, đi đường trận, nghiêm ngặt nhất là thực hiện quân lệnh quân quy... A, thoáng cái có lẽ yêu cầu quá nhiều, nhưng những chuyện này không cần mỗi ngày làm, nhưng mỗi ngày đều làm được một đoạn thời gian, ta đã viết được vào trong quyển sách rồi..."
Ninh Nghị cười, giống như đã nghĩ thông suốt một số chuyện. Là một người sau ngàn năm qua đi, kỳ thật cũng sẽ bị rất nhiều thứ mê hoặc, thí dụ như ngươi ở xã hội ngàn năm sau giải phóng quân có lợi hại bao nhiêu. Người ta cười, chẳng lẽ đứng ở thế quân đội xếp thành hàng ngũ, xếp chồng chăn mền sao? Sau đó cho người ta cảm giác, hình như đây chính là những yêu cầu thuần túy mặt ngoài rồi, nhưng trên thực tế, trong đó bao hàm cực sâu nhân tính quản lý học.
Mười vạn người đối đầu với một vạn người, chẳng lẽ thật sự quy kết về hán nhân tất cả đều là heo? Chẳng lẽ thuần túy là đấu đá bên trong? Trên thực tế, mười vạn người cho dù đứng bất động tại đây., Khiến cho một vạn người đánh tới mức chém loạn như máy móc, một vạn người chỉ sợ không thể đánh thắng được, vì sao lại thua? Không phải vì mỗi người trong mười vạn người quá yếu, mà là vì trong tiềm thức của đa số mọi người đều có một ý niệm: "Bọn họ nhất định sẽ chạy." chứ không đơn thuần là "ta không bằng Liêu nhân".
Chiến đấu quy mô nhỏ có cơ hội thắng, bởi vì cả hai đều biết, chỉ cần trong suy nghĩ "chúng ta có thể thắng" "Mọi người không chạy trốn", quân đội liền liều chết chiến đấu, nhưng mà khi tạo thành trận hình mười vạn người, mọi người vẫn nghĩ: "Mọi người nhất định sẽ chạy trốn." Đặc biệt có nhiều thắng trận làm trước, một người sợ, một người thì quay đầu lại.
Chuyện gì cũng làm, bước từng bước một, chính mình từ trên đài nhảy xuống, đồng bạn mỗi một lần đều tiếp được, nhất định cũng sẽ tiếp được., Như thế tướng quân quy sau khi các loại chuyện nhỏ rơi vào trong cốt cách mỗi người, mặc dù là trong phương trận mười vạn người, hắn từ đây cũng biết con người nào không quen kia sẽ không chạy trốn. Thậm chí chỉ cần khiến người ta cảm thấy quân lệnh như núi, mọi người sẽ không dám bỏ chạy, mười vạn người trong bất cứ tình huống nào, đều không thể thua dưới một vạn người.
Giống như Bá Đao doanh, bọn họ đã tín nhiệm lẫn nhau ở một mức độ nào đó, nhưng đó là các loại tình cảm duy trì, một khi Bá Đao doanh muốn mở rộng, tín nhiệm này sẽ mỏng manh. Mà trong lịch sử Trung Quốc từ xưa đến nay., Chỉ cần có thể làm được quân đội "Quân lệnh như núi", thường thường có thể đánh ra một phen thanh danh. Mà sau khi làm được những điều này, quyết định thắng bại mới là hậu cần tiếp tế, bày mưu tính kế, bởi vì chỉ có đến trình độ này, quân đội mới được xưng là mấy người.
Trước kia Ninh Nghị cũng có chút không quan tâm tới phương pháp huấn luyện quân đội bình thường, cũng không phải cảm thấy vô dụng mà là cho rằng thời cổ đại có tình huống cổ đại, đối với Bá Đao doanh, hắn cũng không có yêu cầu về phương diện này. Nhưng lúc này có thể suy nghĩ rõ ràng những thứ này., Các loại trò chơi liên quan tới sự tín nhiệm trong quân đội đối với Liệt Trận, bước đi nghiêm ngặt, đều là không ngừng tích lũy một loại ám chỉ tâm lý: "Người bên cạnh ta, ta biết bọn họ như thế nào, cùng với "Quân lệnh như núi, chạy trốn nhất định sẽ bị xử phạt, nhất định sẽ chết."
Hắn viết những thứ này vào trong quyển sổ đưa cho Lục Hồng.
"Chưa chắc phải luyện suốt cả ngày, nhưng mỗi ngày đều có thể tập luyện một thời gian ngắn, những trò chơi nhỏ liên quan đến việc gia tăng tín nhiệm với nhau, mỗi ngày đều có thể làm một cái, nên yêu cầu gì thì ngươi có thể tự mình lấy. Không cần phải như vậy là có thể thành tinh binh trong thiên hạ, nhưng nhất định sẽ có hiệu quả..."
Hắn giải thích cặn kẽ những thứ này, nhưng rất nhiều thuật ngữ tự nhiên vẫn là hiện đại. Lục Hồng Đề cũng không biết có thích ứng loại phong cách này của hắn hay không, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ là đã qua lâu, vừa rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Lập Hằng là muốn làm trại của ta, biến thành cái dạng gì a?"
"Ách..." Ninh Nghị ngẩn người, sau đó cũng hiểu được ý tứ của Lục Hồng là gì. Cô tập trung rất nhiều sơn phỉ, định buôn bán quy mô lớn, quy củ nhất định sẽ tiêu tán. Ngược lại không khỏi cười rộ lên: "A, đã muốn luyện thì phải luyện.", Đem yêu cầu đặt ra cao hơn một chút. Làm cái gì cũng tốt, vũ lực đều là quan trọng nhất, kiếm tiền không khó, có tiền sau này, chuyển hóa thành sức chiến đấu mới trọng yếu, sẽ biến thành thế nào cũng được, đi một bước tính một bước đi."
"Lập Hằng biết nếu thật sự có tinh binh như vậy, Lữ Lương sẽ biến thành như thế nào?"
Ninh Nghị suy nghĩ một chút rồi nói: "Chẳng lẽ là giết Điền Hổ, cự tuyệt giặc, tự xưng Đế làm nữ vương... Có thể làm vậy cũng không tệ."
Đây tự nhiên là nói đùa, Ninh Nghị đối với mấy phương pháp này có lòng chờ mong nhất định, nhưng tự nhiên không quá mong đợi, chỉ cần minh bạch mục đích huấn luyện, làm được ít nhiều trở thành một nhánh quân đội hợp cách. Mà chỉ cần có một nhánh quân đội đủ tư cách, ít nhất ở phía Lữ Lương sơn bên kia, có lẽ sẽ không bị người bắt nạt. Về phần cái khác, hiện tại hắn ngược lại cũng không suy nghĩ nhiều.
Lại hàn huyên trong chốc lát, đã gần nửa đêm, đợi đến lúc đề tài sắp hết, Lục Hồng Đề mới hỏi ra một vấn đề đã suy nghĩ rất lâu: "Ninh Lập Hằng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Hả?"
Lục Hồng nhìn hắn: "Ngươi giúp Bá Đao doanh, lại giúp Võ Triều, có lúc trông như Thánh Nhân, có lúc nhìn lại còn máu lạnh hơn bất kỳ ai, có lúc ngươi nhìn đại cục hơn ai hết., Nhưng nhiều khi ta lại cảm thấy căn bản không rõ đại cục của ngươi là gì. Lúc trước, ngươi hoàn toàn không để ý tới triều đình, ở Giang Ninh ta đã nói với ngươi những thứ thái bình vạn thế, ngươi cũng khịt mũi coi thường rồi, bây giờ ngươi lại muốn vào kinh, rốt cuộc ngươi đứng ở bên nào, muốn làm gì?"
"Không phải đã nói rồi sao, võ triều rất nguy hiểm, hơn nữa ta hiện tại cũng không rõ ràng chính mình... A, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì." Ninh Nghị nói hai câu, sau đó cười rộ lên, lắc đầu thu dọn đồ đạc trên bàn., "Không phải ta vì sao lại có người trong thiên hạ muốn làm chút chuyện, vì một ý nghĩ khai thái bình cho vạn thế, một chút ý nghĩa cũng không có. Nhưng mà... Thí dụ như, lúc trước một đội ngũ chúng ta chạy trốn khỏi Hàng Châu, trên đường có một cô bé, có lẽ cha mẹ đều đã chết, đi theo bà nội., Trên đường không có đồ ăn, rất đói, ta cho nàng một cái bánh bao, nàng ăn rất nhiều, ta sẽ cảm thấy cô bé này rất đáng yêu. Nếu có thể, vì loại cảm giác này, ta có thể giết sạch quân đội Phương Tịch ở toàn bộ Hàng Châu phía sau... Ta nói là nếu lúc đó ta có năng lực làm như vậy."
"Nhưng đem loại cảm giác này mở rộng đến người trong thiên hạ, là một chuyện ngu xuẩn, người cũng là vì tình huống trong phạm vi mà làm việc. Nếu có người nói với ta phương bắc có một trăm vạn cô bé như vậy đang chịu khổ, ta chỉ cảm thấy, chuyện đó liên quan gì đến ta. Người trong thiên hạ đều là người cả., Đa số như heo như chó, không thể cứu dược, người đầu tiên hẳn là tự cứu, sau đó chủ động đi bảo vệ một số thứ mình cảm thấy tốt, như vậy cũng đủ rồi."
"Nói thật nhé, lúc chạy trốn, hoặc sau khi Hàng Châu thành bị phá, nhìn thấy một số người gặp phải thảm thương, nếu có thể, ta sẽ hy vọng những chuyện như vậy bên cạnh mình cố gắng ít lại chút ít., Ý nghĩ này rất đơn giản, ta tuyệt đối không vĩ đại, cũng không nghĩ tới chuyện này lại chết đi." Hắn nói như thế, "Chẳng qua có người họ Tần đánh cờ với ta, hắn muốn cứu thiên hạ, ta cảm thấy suy nghĩ này rất đáng kính nể, tuy nhiên ta không muốn... Còn có hàng Châu thành chứng kiến loại người như Tiền Hi Văn..."
Nói xong những lời này, Lục Hồng Đề vẫn đang chăm chú lắng nghe, nhưng không biết vì sao, nói đến điều này, sắc mặt đối phương đột nhiên đỏ bừng lên.
"... Cho nên, chỉ là cảm thấy nếu như mình có thể làm gì đó, có thể giúp một chút thì giúp một chút, cuối cùng mặc kệ kết quả thế nào, so với đứng một bên nói mát còn tốt hơn. A, ta không phải là muốn giúp triều đình gì đó, giúp Bá Đao doanh a, giúp Tần Tương Nguyên a, làm những thứ này cho ngươi, đều là hứng thú cá nhân, nhắm vào cũng không phải là người trong thiên hạ gì cả..."
Không biết tại sao, sắc mặt Lục Hồng Đề ngược lại càng thêm cổ quái vi diệu.
"Thành thật mà nói, trong đội ngũ chạy trốn lần đó, cũng chỉ có cô bé kia tương đối khả ái mà thôi, những người còn lại, thật sự là cái gì cũng có, cướp đồ của người khác., Giết người trả thù, cõng một vài cái xác rách nát của nhà mình đến chết cũng không chịu ném, còn có kẻ muốn đem người khác làm mồi nhử, đến cuối cùng chỉ có thể hại chết người mình. Người trong thiên hạ chính là cái đức tính này, nói vì người trong thiên hạ làm cái gì, ta thật không có cao thượng như vậy... À, ngươi làm sao vậy?"
"Không, không có gì..." Lục Hồng trả lời, thần sắc giống như tạm thời khôi phục như lúc ban đầu, cười một tiếng: "Không có gì, ta về phòng trước đây."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"À, chúc mừng."
Ninh Nghị nhìn bóng lưng nàng rời đi, có vài phần nghi hoặc. Y ngẩng đầu suy nghĩ một hồi lâu, vẫn như cũ có vài phần khổ não.
"Ách... Ta có nói sai gì không..."
Chắc là mình nói quá ích kỷ, không đủ cao thượng, bị khinh bỉ... Cuối cùng cũng chỉ có thể đưa ra đáp án như vậy.
Thiết kiếm trên núi sông rất nóng.