Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Ầm ầm —— "
Tiếng nổ mạnh cùng với ánh lửa bùng lên từ mặt bên của ánh mắt truyền đến, ánh sáng chói mắt, tạo ra một bầu không khí hỗn loạn. Cự nhận vung vẩy, trong lúc thiếu nữ xông tới, đã ở trên cao giương lên, Ninh Nghị hướng về một bên đánh thương, mặt khác có một đạo thân ảnh, cũng bị ánh lửa che lấp, vô thanh vô tức đâm vào giữa hai người, bước chân kia tựa như chậm thực nhanh, trực tiếp cắt vào con đường phía trước Lưu Tây dưa.
Ánh đao chém xuống.
"Bang —— "
Bóng người màu đen kia đón lấy tay trái của lưỡi đao khổng lồ, dưới một tiếng vang thanh thúy, sau đó ầm ầm tan lực. Kỹ xảo Bá Đao của Lưu Tây dưa vốn coi trọng cương mãnh, liên tiếp, trước mắt hàm chứa nộ ra tay gần như có thể nói là trạng thái đỉnh phong, nhưng một đao kia chém xuống, trên không trung vẫn như cũ xuất hiện dấu hiệu ngừng lại, sau đó một đao này rơi thẳng xuống đất, chém cỏ cây, bùn đất ầm ầm bay tán loạn.
Từ xa bạo tạc gây ra hào quang cùng trùng kích thời khắc này mới lan tràn qua, hơi chiếu sáng hình dáng người này, lại là một nữ tử trẻ tuổi mặc trang phục màu đen, buộc tóc dài, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, tay áo, sợi tóc vũ động trên không trung, trên tay trái một thanh thiết kiếm cổ xưa nắm ngược lại, thậm chí còn chưa ra vỏ. Ánh mắt trái dưa hấu cũng chiếu sáng một cái chớp mắt, sau đó kéo đao chém tiếp.
Nàng thúc đẩy kỹ xảo phách đao cần phải liên tục cách xa nhau, loại khuyết điểm bề ngoài này người khác có thể biết, nàng tự nhiên cũng rất rõ ràng. Chỉ là người bình thường ngay cả năng lực ngăn cản nàng xông tới cũng không có, mà mặc dù thật sự gặp các vấn đề dẫn đến không gian và khoảng cách vận dụng không gian, nàng tự nhiên cũng chuẩn bị rất nhiều hậu chiêu cùng sát chiêu., Thậm chí có thể nói, những chiêu số này so với Bá Đao đao pháp bình thường càng thêm tàn nhẫn. Mà lúc này chỉ hơi bị chặn lại, nàng đã trở tay nắm chuôi kiếm, muốn dùng lực phá xảo, vung lưỡi dao khổng lồ lên. Trong không khí lại phịch một tiếng, cô gái áo đen đánh vào mu bàn tay thiếu nữ.
Ba, ba ba ba ba —— trong khoảng thời gian ngắn, thanh âm giao thủ nhanh như tia chớp.
dưa hấu vốn xông thẳng đến, nữ tử kia lại trực tiếp tới chặn đường, trong nháy mắt, khoảng cách hai người kéo gần đến sát người, cự nhận chém xuống., Điên cuồng vũ động, giống như một đầu cự mãng có sinh mệnh, mà ở phía dưa hấu bên này, bộ pháp dưới chân, tiểu Kim Cương trên tay liên quyền trên tay không giữ lại chút nào. Cô gái áo đen kia lại như một cây liễu đột nhiên lắc lư trong gió lớn., Hai người giao thủ như điện, nửa người trên của nàng mặc dù theo động tác xuất thủ, nửa bước chân cũng không lùi lại. Trong nháy mắt, lưỡi đao kia xoay tròn, từ phía sau lại lần nữa vung lên không trung, thân ảnh của cô gái áo đen giống như dây cung kéo căng tới cực điểm, đột nhiên đối tay vung cự đao phát ra một kích mãnh liệt nhất.
Phù —— lưỡi đao chém hụt.
Cự nhận kéo lấy thiếu nữ như quạt gió bay lượn, hướng về một bên bay ra ngoài mấy mét, chém đứt làm ngã cả trướng bồng. Nàng lăn trên mặt đất một cái, một tay chống đất, nửa quỳ ngẩng đầu lên.
Tất cả diễn ra chỉ trong chốc lát.
Bị hai mũi tên lửa bắn trúng thùng gỗ cuối cùng cũng không nổ tung, vụ nổ kia là từ một lều gỗ cách đó không xa truyền đến, mấy con ngựa trong lều gỗ là tọa kỵ gần đây nhất bên này. Khi Lưu Tây dưa xông lên,, Một thương của Ninh Nghị bắn về phía Phương Thư Thường. Cô gái áo đen cũng xuất hiện trước người y. Trong thời gian Lưu Tây qua giao thủ điên cuồng với nàng, thậm chí chỉ hai lần hô hấp, cả cây dưa hấu và lưỡi dao khổng lồ cũng bay ra ngoài.
Bên này, Trịnh Thất Mệnh bị một kiếm đơn giản của nữ tử bức lui. Ninh Nghị đã lui về phía sau vài bước, liếc nhìn dưa hấu một cái, đi về phía một con chiến mã cách đó không xa. Chiến mã bên kia đã kinh hãi, nhưng bên này đương nhiên có hai thớt đang chuẩn bị.
Lần này xảy ra quá gấp gáp, Lưu Tây Đản cũng không tập trung tinh thần, dù sao người triệu tập tới cũng không tính là nhiều, Lưu Thiên Nam đã đi rồi, bản thân trái dưa hấu, chỉ còn lại Phương Thư Thường, Trịnh Thất Mệnh, Tiền Lạc Ninh. Cô gái mặc áo đen tóc dài giơ tay hoành kiếm., Nữ tử này che trước mặt tất cả mọi người, khuôn mặt trong sáng, tuổi cũng không tính là lớn, nhưng vẻn vẹn chỉ xuất kiếm vài lần, lại khiến cho đám người Phương Thư Thường sinh ra tâm tình khó mà địch nổi. Tình huống như vậy, chỉ sợ chỉ có lúc bọn họ đối mặt Lưu Đại Bưu mới có thể xuất hiện.
Bất quá, hành động vừa rồi của trái dưa hấu, tuy rằng đơn giản bị bức lui, nhưng trên thực tế, nàng không có bị thương gì. Nữ tử trước mắt có thân thủ cao hơn nàng một bậc, nhưng khoảng cách cũng không lớn như vậy, chỉ là vì nàng giận dữ ra tay., Tâm thần nôn nóng, mới chịu thiệt trong thời gian ngắn như vậy. Lúc này nàng chống tay xuống đất, đột nhiên ngẩng đầu, cắn răng lao ra lần nữa, lấy theo hướng Ninh Nghị. Ninh Nghị vung ra một thứ, xoay người bỏ chạy.
Vật kia là vật lúc trước hắn cầm trong tay chén nước, nước trà đập vào mặt. dưa hấu nhấc lên Bá Đao hất màn nước ra, một chuôi Thương Cổ Kiếm Phong đã đâm thẳng tới, thân hình nàng gập lại, trượt ra ngoài đồng cỏ, Bá Đao vung đao về, nộ trảm xuống dưới cô gái áo đen, sau đó hai chân phát lực, lại lần nữa mãnh liệt bổ nhào tới.
Lúc này ba người Phương Thư Thường cũng đã bay thẳng lên, đối mặt với thế công không muốn sống của Lưu Tây trái, cô gái áo đen cũng bay lui. Lúc này khoảng cách giữa hai con ngựa cũng không tính là quá xa, Ninh Nghị đã lên một con trong đó, vung dây cương lên., Sau đó kéo một con khác cũng chạy lên, trong rừng cây xa xa lại có hai mũi tên phóng tới, ý đồ phong bế đường đi của Phương Thư và Tiền Lạc Ninh. Thân hình Lưu Tây trái đào chạy như báo săn, đã trực tiếp nhảy vọt lên, muốn chém về phía chiến mã vừa mới cất bước, cô gái áo đen cũng nhảy lên chắn trước người nàng.
Phịch — lưỡi dao khổng lồ chém lên cổ kiếm, trên không trung tóe ra tia lửa kinh người, cô gái áo đen thi triển lực phản chấn lưng ngựa, dưa hấu thì cầm cự nhận chém xuống. Chiến mã hí dài, xa xa trong ánh lửa đang bay tán loạn, mấy con ngựa gần nhất đã kinh loạn tứ tán. Nhưng mà, chỉ là đang ở giữa không trung, dưa hấu cũng đã buông Phách Đao trong tay. Hai chân rơi xuống đất, một tay cô chống trên mặt đất một chút, bước chân không ngừng một khắc lao về phía trước.
Chiến mã lao nhanh, nhưng ở phía sau, thiếu nữ không dừng lại chút nào cắn chặt, vượt qua tảng đá phía trước, xông qua dòng suối, bọt nước bắn nhanh trên bãi cỏ, chạy như gió. Lưu Tây dưa ngự phách đao, vốn lấy khinh công làm sở trường, lúc này lại thoát khỏi gánh nặng., Tốc độ dưới chân nhanh hơn tuấn mã, nàng cắn chặt răng, ánh mắt hung ác, tốc độ còn đang gia tăng, chỉ có một mũi tên trong rừng ngắn ngủi bắn ra ngăn cản tốc độ của nàng, nhưng sau đó người trong rừng cây cũng không thể không quay người chạy trốn. Bởi vì sách vuông phía sau cùng Trịnh Thất Mệnh cũng theo sau, mà Tiền Lạc Ninh chạy qua một bên, hiển nhiên là muốn gấp gáp những người khác.
Chiến mã vọt vào rừng cây nhỏ, lao vùn vụt qua rừng cây bên kia, sau khi đi qua một đoạn thung lũng nhỏ, lại lần nữa xông vào rừng phía trước. Cây dưa phía sau đuổi theo không ngừng chút nào ngừng lại, thoạt nhìn quả thực giống như một con liệp báo xuyên qua rừng, chạy băng băng qua., Nếu là lúc bình thường, Ninh Nghị có lẽ rất nguyện ý dùng ánh mắt thưởng thức nhìn cảnh này, nhưng trước mắt, ngay cả hắn cũng có vài phần không biết nói gì. Nữ tử áo đen bên cạnh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, lại nhìn Ninh Nghị, cũng chỉ có thể là vì thiếu nữ phía sau than thở một hơi dài.
Cũng không biết lúc nào, xoạt một tiếng, phi đao từ phía sau bắn tới. Cô gái áo đen vung kiếm ngăn cản một thanh, nhưng một thanh khác thì cắm vào đùi con chiến mã của Ninh Nghị. Trong khoảnh khắc, người ngã ngựa đổ, Ninh Nghị từ trên lưng ngựa bay ra ngoài, bị cô gái áo đen nắm lấy, kéo về trên lưng ngựa. Cảnh vật bay vùn vụt, con chiến mã của Trung Đao đụng vào một cây đại thụ bên cạnh, máu thịt bắn ra, trong nháy mắt đã bị ném xa.
Vốn là một người cưỡi một con ngựa, lúc này biến thành hai người cùng cưỡi, tốc độ chiến mã dần dần chậm lại. Tây qua dưa càng đuổi càng gần, trong rừng cách đó không xa, mơ hồ cũng có người đuổi theo. Vào một khắc, lại là một thanh phi đao đánh tới, cô gái áo đen lập tức chống đỡ, xoay người xuống ngựa ngăn phi đao, trong tầm mắt, thiếu nữ tên là Tây quai mạnh mẽ lao tới.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Giao thủ lần thứ nhất, bàn tay đối đầu nắm đấm, lần thứ hai giao thủ, đầu gối đập lên vỏ kiếm, lần thứ ba, thiếu nữ cơ hồ đã bay lên, nữ tử một quyền đánh tới, dưa hấu giẫm trên nắm đấm của nàng bay vọt ra không trung.
Lần này xem như là Tây qua hết toàn lực, nhưng không ham chiến, nàng quay người phất tay, lúc này, nếu như muốn bắt lấy chân cô gái, kỳ thật là không có vấn đề, nhưng khi cánh tay duỗi ra, nàng vẫn hơi dừng lại. Nội lực của thiếu nữ một đường vận tới cực hạn, toàn thân trên dưới cơ hồ đều bốc hơi ra bạch khí. Lần này nàng đuổi theo bất luận có thể tấu công hay không, ngày sau chỉ sợ phải tu dưỡng tốt một hồi.
Cuối cùng, nàng thu tay về, hai tay giao nhau ngăn cản quyền phong cương mãnh đang đánh tới. Thân hình dưa hấu phóng lên trời, nhảy lên cao năm sáu mét, cuối cùng rơi xuống mặt đất phía xa, quay cuồng một chút, tiếp tục đuổi theo.
Quyền phong như hổ gầm, bên kia, nữ tử hai tay một cái. Vốn thân thủ của nàng là hàng đầu, từ sau khi dung hợp "Thái Cực" vào nhau, càng là cảnh giới càng tiến thêm một bước, hóa võ thành đạo., Nhưng thân hình vẫn như cũ không ổn định được, hai đạo thân ảnh xông ra khoảng cách mấy mét, lăn vài vòng trên mặt đất, thân ảnh vung quyền tấn công bị nàng vung ra xa hơn. Lúc nàng đứng lên, Trần Phàm ở ngoài mấy mét hóa thành hồ lô lăn lộn trên mặt đất., Va chạm trên một thân cây mới đứng dậy. Cùng lúc đó, nữ tử kia đã vung kiếm giao thủ với một người khác, đao kiếm giao kích vài cái, sau khi đột nhiên lui ra ngoài mấy mét, đối diện là Đỗ Sát tay cầm trường đao, lúc này nhìn Trần Phàm, lại có chút không tiện xông lên.
Phương Thư Thường, Trịnh Thất Mệnh cũng cưỡi ngựa chạy tới. Trong rừng cách đó không xa, hình như vẫn đang tiến hành một trận chiến khác. Trần Phàm lau máu tươi trên khóe miệng, có chút khó tin nhìn cô gái trước mặt, cuối cùng dừng lại trên cổ kiếm và vỏ kiếm mà cô gái bị thương.
"Không thể nào, ngươi là... người bên cạnh lập thủy... giang sơn thiết kiếm Lục Hồng Đề?"
Lục Hồng nghiêng đầu, khẽ mỉm cười: "Lữ Lương Sơn Lục Hồng nhắc, thiết kiếm giang sơn chỉ là nói giỡn. Ta không muốn giao thủ với chư vị, như vậy ngưng chiến, thế nào?"
Trần Phàm thì thào thở dài một tiếng: "Thế mà lợi hại như vậy..." Phương Thư Thường và Trịnh Thất Mệnh nhíu mày, không biết trả lời câu hỏi "Từ bỏ chiến" này của nàng như thế nào, chỉ hỏi Trần Phàm Đỗ: "Trang chủ đâu rồi."
"Nàng..." Trần Phàm nhíu mày nhìn về phía Lưu Tây dưa chạy trốn, Lục Hồng đi tới bên kia, làm ra tư thế ngăn trở: "Tiếp theo, bảo hai người bọn họ xử lý chuyện này có lẽ sẽ tốt hơn, chư vị không cảm thấy sao?"
Ninh Nghị và dưa hấu ám muội, mọi người đều hiểu trong lòng, tuy rất khó xác nhận, nhưng khi Lục Hồng đề cập như vậy, lộ ra tình huống càng thêm mập mờ. Trước mắt mà nói, người có quyền lên tiếng nhất đương nhiên là Đỗ Sát., Còn Trần Phàm bên cạnh cùng với Ninh Nghị, dưa hấu cũng coi như bằng hữu. Phương thư Thường và Trịnh Thất Mệnh đợi trong chốc lát, nhớ tới chút chuyện, cúi người hỏi: "Đỗ lão đại, Trần Phàm, sao các ngươi biết chuyện này, sớm chạy tới đây? Vừa rồi chưa tìm thấy các ngươi."
Chuyện tình có liên quan đến Ninh Nghị không sớm thông báo cho bọn họ, bọn họ lại chạy tới trước một bước, tự nhiên có chút kỳ quái. Trần Phàm và Đỗ Sát liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày: "Chúng ta..." Trần Phàm nhìn về hướng Tây qua rồi biến mất kia, có chút chần chờ nói: "Chúng ta vốn được lập tức ủy thác đi làm một số chuyện, sau đó... phát hiện một số vấn đề..."
Thân thể mềm mại ướt át, tinh huy ảm đạm, vầng trăng lưỡi liềm như mi như móc. Chiến mã lao ra khỏi rừng cây, ngã xuống trên cỏ, Ninh Nghị lăn lộn vài cái đứng dậy, lấy lửa ra bắt đầu trang phục. Xa xa có một thôn trang nho nhỏ, xa xa là những đốm lửa nhỏ, sáng lên.
Thiếu nữ cầm một thanh đơn đao trong tay, từ bên kia đi tới, Ninh Nghị giơ ngọn lửa lên: "Đừng nhúc nhích."
Nhưng ánh mắt của kẻ địch đối diện lại đầy bướng bỉnh, động tác đờ đẫn, bước chân không chút thay đổi tiến về phía trước.
Ninh Nghị thở dài, cuối cùng thu hồi than lửa, rút chiến đao trên người ra. Thiếu nữ bất vi sở động tới gần.
"Còn chưa dứt lời..." Nàng nói thế. "Ta hỏi ngươi, ngươi còn chưa nói xong."
Ninh Nghị lắc đầu: "Những gì nên nói... không phải đã nói rồi sao."
"Những thứ ngươi nói đều là giả sao?"
Ninh Nghị không trả lời, nàng khẽ run lên, ánh mắt hung ác tiếp tục nói.
"Nói với ta những việc phải làm trong Bá Đao doanh..."
"Ngươi chỉ là một kẻ ở rể, ở những nơi khác, ngươi căn bản không thể làm được những chuyện kia..."
"Không ai coi trọng ngươi cả, ngươi nghĩ nhiều như vậy, nên ta mới tin ngươi, những thứ ngươi nói đều là giả sao?!"
Đột nhiên nàng tới gần. Ánh mắt Ninh Nghị ngưng tụ, chiến đao xoạt một cái vung ra ngoài, nội kình phá lục đạo tại thời khắc này vận tới cực hạn, nhưng mà thân hình nữ tử lại chùn xuống, tránh thoát.
"Cha ta bị người của triều đình giết chết, ta đã nói với ngươi... Ta rõ ràng đã nói với ngươi!"
Ninh Nghị vung quyền đánh tới. Cô gái kia thuận tay đánh ra, sau đó hắn lại là một đao. Lần này, cô gái đối diện đã đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hắn, một tay đột nhiên vung lên!
—— một tiếng ——, hổ khẩu trong tay Ninh Nghị nứt ra, chiến đao bay lên bầu trời đêm không thấy đâu nữa. Thiếu nữ nắm lấy vạt áo của hắn, đơn đao đặt mạnh lên cổ của hắn.
"Đây là một đao của giặc canh!? Cái gì mà Huyết Thủ Nhân Đồ, Huyết Thủ Nhân Đồ, võ nghệ của ngươi... võ nghệ của ngươi kém như vậy..." Trong lúc nói chuyện, nàng đã đẩy Ninh Nghị lui ra xa mấy mét, phịch một cái đặt hắn lên cành cây, lưỡi đao gắt gao đặt trên cổ Ninh Nghị: "Võ nghệ của ngươi kém như vậy... Ngươi làm sao ngăn được ta tới giết ngươi!"
Tiếng la cực độ đè nén vang lên, trái dưa hấu đã khóc lóc. Nàng nhìn Ninh Nghị, nước mắt chảy xuống, cả người đều đang phát run. Ninh Nghị đặt ngọn lửa lên bụng nàng cũng không để ý, nhưng sau một lát, Ninh Nghị buông tay xuống, đại khái cảm thấy như vậy cũng không có gì thú vị: "Khụ, có một số việc cần làm, ta đã nói với ngươi rồi..."
"Ngươi giúp triều đình làm việc..."
"Bởi vì các ngươi không thể kéo dài nữa." Ninh Nghị nhìn nàng: "Cho dù có kéo dài thêm ở Hàng Châu thì các ngươi cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì! Nhưng phương Bắc không thể chờ đợi được nữa, cứ chờ đợi thế này, cho dù là sắc vàng của cả quốc gia này cũng phải xem thường, trận chiến phía bắc đánh xong rồi, bọn họ xuôi nam sẽ là tai họa ngập đầu!"
"Chuyện sống chết của võ triều thì liên quan quái gì tới ta! Phách Đao trang của ta..." Lưu Tây dưa chảy nước mắt, đè nén hô: "Chính là tạo phản."
"Sinh tử của Võ Triều không liên quan gì đến ta! Nhưng Bắc Kim Nhân sa xuống, muốn đánh không chỉ là Võ Triều! Các ngươi tạo phản thật có thể thành công, ta sẽ giúp các ngươi, nhưng các ngươi không thành được. Hoàng đế trong Kim Loan điện phía bắc, các ngươi có thể giết, ta có thể giết., Người kim loại, không thể giết! Đây coi như bọn súc sinh chó lợn, cũng là mặt mũi của một quốc gia, mặt mũi có thể tự mình đánh, không thể để người khác đánh, đánh..." Hắn dừng một chút, "Đem sống lưng của một quốc gia cũng đánh không còn..."
"Cho nên ngươi liền muốn giúp triều đình?"
"Cho nên ta phải giúp Tần đỡ dòng dõi!"
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì..." Tây qua nhìn hắn, bờ môi giật giật, xưa nay kiên cường cho dù là vẻ mặt cương mãnh không mạnh mẽ hơn cũng phải đau khổ, rốt cục có mấy phần ủy khuất, đao tuy vẫn còn đè trên cổ Ninh Nghị, nhưng cuối cùng vẫn chém không nổi, nàng khó khăn hít một hơi. "Ngươi đã là người của triều đình, ngươi đã muốn giúp bọn họ, lúc thành bị phá là có thể đi, vì sao ngươi không đi?"
Nàng một đường đuổi theo, bao gồm trong lòng mọi người, muốn hỏi nhất chỉ sợ chính là một vấn đề như vậy. Lúc ấy chính bởi vì Ninh Nghị đưa đưa thê tử đi, nên mọi người mới càng thêm nghĩa vô phản cố mà tin tưởng hắn. Ninh Nghị nhìn về phía rừng, bờ môi giật giật.
"Thứ nên cho ngươi vẫn chưa đưa hết cho ngươi, những thứ phải nói cho ngươi thì vẫn chưa hoàn tất, hơn nữa... lúc ra khỏi thành long xà hỗn tạp, hiện tại các ngươi có hơn năm ngàn người. Triều đình sắp xếp gian tế ở đây hai nhóm, một nhóm ta biết rõ, một nhóm ta không rõ, cái tên Bá Đao doanh, dù sao cũng là treo tên ở chỗ triều đình, bây giờ bọn họ không kịp đối phó ngươi, sau này vẫn sẽ ra tay, không dọn dẹp sạch sẽ, ta làm sao đi..."
Ánh mắt thiếu nữ sáng lên, Ninh Nghị cười mỉa mai một tiếng: "Những thứ mà Lữ tướng đưa cho ngươi là thư tín của ta trong tình huống khẩn cấp không liên lạc được với bọn họ. Tuy nhiên, từ sau khi chuyện ở hẻm Thái Bình xảy ra, ta cũng không còn mong chờ đặt trên người đám đồng bạn như heo này nữa, lục đục với nhau, tham công dâng lên..."
"Mấy ngày trước ta đã điều tra tất cả những người có thể làm được trong đội ngũ, giờ dậu ba khắc, Lưu Lộ Minh bí mật giao những thứ này cho Lữ Tướng, nửa canh giờ sau ta sẽ thuận theo sợi đằng này tìm ra những người bọn hắn ở trong nạn dân, sau đó ta nhờ Trần Phàm và Đỗ tiên sinh xử lý chuyện này, bây giờ có lẽ bọn hắn cũng đã xử lý xong. Nếu không phải sau lưng đâm dao, ta cũng không bắt được bọn hắn, bây giờ... Chết sạch sẽ cũng là đáng đời..."
Ninh Nghị nói xong, nhìn thiếu nữ trước mắt, thở dài: "Chuyện này sau khi làm, các ngươi mới có thể tạm thời thoát khỏi sự giám thị của triều đình, sạch sẽ thoát thân khỏi nơi này, ta có thể làm được, cũng chỉ có vậy mà thôi..."
dưa hấu vẫn nhìn hắn chằm chằm, nhưng sát ý trong mắt đã không còn, suy nghĩ phức tạp trong đôi mắt to kia lưu chuyển, nước mắt chảy ra. Qua một lúc lâu, nàng mới nói: "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nàng rút lưỡi đao, buông áo Ninh Nghị ra, lui về phía sau hai bước: "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi..." Lời này không lớn, như lẩm bẩm với chính mình.
Nàng cầm đao, xoay người, loạng choạng đi vài bước như u linh, hít một hơi, sau đó lại quay trở về, vừa đi vừa nức nở, thay đổi mấy nơi như vậy, cuối cùng ngồi xổm xuống trước cái lỗ nhỏ của thôn nhỏ, ôm hai tay, ôm lấy., Cúi đầu khóc lóc, thanh âm kia đè nén cũng không được, nhưng nàng không có cách nào trở về. Thiếu nữ trước mắt, sợ rằng từ khi hiểu chuyện, vẫn luôn cứng cỏi mạnh mẽ, từ đó đến giờ chưa từng khóc, cũng không có ai thấy nàng khóc, nhưng trước mắt, ngay cả chính nàng cũng không cách nào áp chế được tâm tình như vậy, hoặc là cũng không giải thích được cảm xúc như vậy.
Ninh Nghị ngồi xuống cỏ ẩm ướt bên cạnh, một lát sau, duỗi tay vỗ vỗ bả vai thiếu nữ bên kia, sau đó buông tay xuống, cố gắng ôm lấy nàng. "Tây qua" một tiếng khóc lớn, thân thể của nàng qua bên này, khóc lớn trong ngực Ninh Nghị, sau đó giơ tay lên, một quyền đánh lên vai Ninh Nghị, mặt Ninh Nghị tái xanh, quyền thứ hai là ngực, nàng vẫn còn đang khóc lớn.
"Cha ta bị triều đình giết a... Ninh Lập Hằng, cha ta là bị người của triều đình giết đấy..."
Nàng lặp lại những lời này, trong sự lo lắng, nam nhân đang nằm trên bãi cỏ giữa bầu trời sao lại đang gào khóc liên tục trong lòng hắn, rất lâu sau cũng không thể ngừng lại.... cũng đã qua đêm, không có trời mưa. Ninh Nghị nhìn sắc trời, cùng với Lục Hồng Đề dừng lại trước một ngôi miếu cũ nát. Chỉ chốc lát sau, người ta nghe thấy không khỏi tụ họp, theo hắn một đạo, còn có bốn nam tử mặc trang phục màu đen, có hai người bị thương.
"Đây là Trần Kiều Lan tổng bộ, chuyên quản lý đủ loại gián điệp thám của Tô Hàng Châu, khi Hàng Châu thất thủ..."
Chức quan triều đình tương đối bình thường, càng gần gũi với tính chất giang hồ. Trần Tân Nguyên mặc dù là tổng bộ đầu, tất nhiên cũng có những chức quan khác trong người. Văn người bất nhị giới thiệu đối phương với Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng mỉm cười chắp tay.
"Hạnh ngộ rồi, trước đó hai bên đều ở Hàng Châu, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy, hôm nay mới gặp lần đầu tiên. Không biết Trần huynh và Trần gia Trần Khai Liêm Công có quan hệ gì."
"Đó là gia phụ."
"A, nghe người ta nói qua, ngưỡng mộ đã lâu."
Trần bát nguyên này đại khái từ ba mươi tuổi trở lên. Theo lý thuyết đến cuối núi không coi là hào quang, cho dù là tổng bộ đầu cũng luôn âm thầm hành sự. Nói như vậy quân tử không làm, không biết sau lưng chuyện này có nguyên nhân gì. Ninh Nghị quan sát đối phương chốc lát.
"Sự tình đột ngột, cũng may mấy vị tới kịp thời. Lúc đào tẩu, nghe nói có mấy người bởi vì liên quan, bị bọn hắn giết chết, trong đó có người tên là Lưu Lộ Minh gì đó..."
Ánh mắt Trần Bát Nguyên đột nhiên ngưng tụ, nhìn thẳng vào Ninh Nghị. Gã có chút bất ngờ, nhưng lập tức nở nụ cười.
"Ta nghe nói, vị Lưu trại tử kia có võ nghệ cao cường, sau đó một mình một ngựa đuổi theo Ninh công tử, nhưng lại thả Ninh công tử đi, không biết có việc này hay không..."
Nghe người không khỏi nói: "Hai vị, đều là người một nhà, đừng làm tổn thương hòa khí..."
"Ngươi..."
Miệng thương của Ninh Nghị nhắm thẳng vào Trần Bát Nguyên, Trần Bát Nguyên kia hơi sững sờ, giơ đao lên ngăn cản, chỉ nghe "Phanh ——" một tiếng vang thật lớn, bắn trúng quần áo vị trí trái tim hắn, người bị đánh bay ra ngoài, bụng nát bét. Người đi theo bên cạnh hắn đột nhiên rút đao, Lục Hồng Đề đã tiến lên nghênh đón., Trong nháy mắt giết chết hai người, người thứ ba muốn chạy, Lục Hồng Thác đuổi theo vài bước, giết chết người. Nàng ngại ác nhìn Trần Bát Nguyên còn đang bò trên mặt đất phía sau, bụng của hắn đã rách, trong lúc nhất thời còn chưa chết, trong miệng thổ huyết nhìn Ninh Nghị đang bò về phía sau.
Nghe thấy cảnh này, Bất Nhị cũng có chút sợ ngây người, y hệt Trần Bát Nguyên, hắn không ngờ Ninh Nghị lại ra tay bất chấp như vậy: "Ngươi... Trần gia rất có thế lực, hắn... tuy rằng hơi quá đáng, nhưng lần này... cũng đã ra rất nhiều sức lực, hắn là người có năng lực, ngươi làm sao... làm sao có thể như vậy..."
Ngón tay Trần Nhu Nguyên run rẩy chỉ vào Ninh Nghị, Ninh Nghị nhìn hắn: "Vì lẽ đó, Trần Châu lúc này đã quyên tặng thân thể cho nước, cúi chào tận tụy, ta rất thương tâm. Khi ngươi nói với ta, nói hắn muốn tham công, như hắn mong muốn, phá Hàng Châu lần này, một phần phong thưởng lớn nhất là của hắn." Hắn giơ tay với Trần Tân Nguyên: "Là của ngươi."
"Nhưng mà..." Văn Nhân Bất Nhị còn muốn nói chuyện.
"Hắn chết rồi." Ninh Nghị còn có thể cử động Trần Bát Nguyên lại trần thuật như thế.
"Đây dù sao cũng là..."
"Hắn chết rồi ——"
Đột nhiên, Ninh Nghị hét lên với nam tử đối diện, chim chóc sợ hãi bay đi. Buổi tối hôm nay, tâm tình của y hiển nhiên cũng cực kỳ không tốt. Nghe thấy vậy, hai người xoa xoa trán, trầm mặc nửa ngày.
"Thật ra... ta muốn nói là, dùng thương của ngươi đánh hắn thì không tốt lắm, vừa rồi ta có thể giết hắn, dùng đao dùng kiếm, người khác không nhìn ra... nhưng bây giờ chúng ta còn phải hủy thi diệt tích của hắn nữa..."
"À, là ta quá kích động." Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó vẫy tay với bên kia: "Nhìn kìa, hắn chết rồi."
Lần này, Trần Chu Nguyên thật sự bất động.
Đêm còn dài, trong rừng truyền ra tiếng nói chuyện của ba người.
"Hủy thi diệt tích gì đó, có phải ngươi khá quen thuộc hay không, ngươi là gian tế, chuyên nghiệp một chút, ta và Hồng Đề đi trước..."
"Dù sao cũng phải giúp đỡ một chút chứ..."
"Ta biết một chút, ta có thể giúp đỡ."
"Lục cô nương nhân nghĩa."
"Thật là độc ác... "
"......."
"Kỳ thật ta muốn nói, bộ dáng của quốc gia này, chính là cảm thấy mình và người có năng lực quá nhiều, phương Bắc nếu có nhiều người ngu hơn một chút, có lẽ cũng sẽ không thua thành như vậy rồi..."
"Nghe nói Nhân huynh cao kiến."
"Chẳng phải vừa rồi Ninh huynh đệ muốn nói cái này à?"
"Ta không có, nhưng Hồng Đề có thể nhớ kỹ điều này, nếu trong tương lai có một ngày võ triều xong đời, đó là bởi vì chúng ta có một đám đồng đội giống như thần linh..."
"... Dù sao hắn cũng đã chết."
"Ha ha..."
... Rừng cây thanh tịnh, ánh sáng như mắt, không bao lâu, mưa rơi xuống, giọt nước tụ tập, tan thành sông xuyên, rơi vào trong rừng cây, rơi vào đồi núi nguyên gốc, gột rửa khói lửa hỗn loạn giữa mảnh đại địa này. Mưa ngừng, gió xuyên qua rừng, chân trời có màu trắng đục, trên mặt đất xẹt qua một ngày một đêm, một đêm lại sáng lên.