Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Võ Triều Cảnh Hàn chín năm, tại Giang Nam phát sinh các loại tụ nghĩa khởi sự, thậm chí sau khi đánh hạ Hàng Châu, mối họa vĩnh viễn nguy hiểm đến Gia Hưng, chấn động toàn bộ Thiên Nam đại địa. Nếu nói trận khởi nghĩa này làm chấn động căn cơ quốc gia Võ Triều có lẽ đã nói quá lời, nhưng vì trận khởi nghĩa này mà đến., Đúng là có một số điểm mấu chốt xuất hiện phản ứng dây chuyền kéo dài liên tục, liên tiếp đổ xuống, khiến cuối cùng toàn bộ võ triều bị hủy diệt, rốt cuộc nguyên nhân chủ vẫn là nguyên nhân phụ, là do ngẫu nhiên hay là điều kiện tất nhiên, hoặc là không cần thiết thiết hoặc là không đầy đủ điều kiện, trở thành một đề tài nghiên cứu thường xuyên của nhà sử hậu thế.
Những thứ này, kỳ thật lúc ấy cũng là có người đưa ra suy nghĩ, nhưng thân ở trong cuộc, cũng không có người nào suy nghĩ lâu dài như vậy. Phương Thất Phật định kéo dài thời gian đại quân Bắc Quan, cuối cùng cầu giải quyết Vũ Triều khoan dung, chiến lược lấy một đường sinh cơ, chính là thấy rõ cục diện Võ Triều Nam Bắc lúng túng, nhưng cuối cùng có thể làm đến trình độ nào, lúc ấy Phương Thất Phật, chỉ sợ cũng không thấy rõ.
Ít nhất lúc nghĩa quân khởi binh, phảng phất như đại thế thiên hạ cuộn trào mãnh liệt, đặc biệt sau khi đại thành Hàng Châu bị đánh hạ, thật làm cho người ta có cảm giác Thừa Thiên mệnh mà đến, Võ Triều đã có cảm giác suy yếu sắp chết. Nhưng khi Võ Triều thật sự để ý tới trận phản loạn này, phải toàn lực tiêu diệt trước trận chiến dẹp loạn này., Khi đó cảm nhận được mới thật sự là áp lực chính diện đối mặt với võ triều, một quốc gia tích lũy hai trăm năm thật sự phản công lại, có thể vượt qua hay không, bất luận Phương Tịch, Phương Thất Phật, cũng chỉ là mang trong lòng tâm lý may mắn chiến đấu mà thôi.
Mà ở trung tâm chính trị quyền quý ở Biện Kinh này, cũng không thật sự xem chuyện này là một hồi đại nguy cơ có thể lật quốc. Mặc dù trong mắt đám người Tần Tương, Lý Cương thậm chí Cảnh Hàn Đế, thậm chí Cảnh Hàn Đế, Chu Ngọc này, cũng không có chân chính xem việc tạo phản của Phương Tịch là một hồi nguy cơ đỉnh phong., Chỉ là hắn chiếm lĩnh Hàng Châu, đã quấy nhiễu đến một khu vực giàu có nhất quốc gia này, phần đông phú thân quyền quý lợi ích đều bị tổn hại, không thể không đầu tiên lệnh Đồng Quán tiêu trừ tai họa này. Đương nhiên, sau này tiêu tốn thời gian, kỳ thật cũng có chút lâu.
Phiền toái lớn nhất cùng kỳ ngộ, tự nhiên vẫn là tại Liêu quốc. Trong mắt nhiều người, kỳ ngộ vẫn lớn hơn phiền toái. Đang lúc muốn bắc thượng tiến, Đồng Quán lại xuôi nam, Yến vân thập lục châu tựa như một khối thịt mỡ đặt trước mắt., Nhưng bởi vì trong cổ họng có một bàn tay nho nhỏ mà không thể nuốt trôi, đây là một sự kiện khiến người ta lo lắng đến mức nào. Lúc này mọi người vẫn không thể nhìn ra được chuyện miếng thịt béo này có khi không ăn được ngược lại có thể dẫn phát sự tình xấu. Nhiều lắm là Yến Vân mười sáu Châu không thu lại được, quốc gia của mình cũng không có tổn thất quá lớn, rất nhiều người tại lúc này gặp phải trở ngại, đều không khỏi nghĩ như vậy.
Chỉ có một số ít người, mơ hồ cảm thấy vì vậy mà da đầu tê dại. Lý Cương tự nhiên là một trong số đó, nhưng cho dù là Tần Thìn, mặc dù có nghĩ tới lần này sự tình không thoải mái có thể mang đến tai hoạ ngầm, nhưng cũng không có đem tư cách hoàn toàn chính thức nguy cơ suy nghĩ. Dù sao, tương lai thật sự là quá xa, nhìn không tới cũng không sờ được.
Trận bắc phạt này bởi vì bó tay bó chân, không cách nào thi triển ra, Lý Cương lo âu, sự lo âu của Tần Liệt, Hoàng đế lo âu, bách quan lo âu đều lẫn trong đó. Dưới tình huống như vậy, có thể ở trong lợi ích như mạng nhện liên lụy giết ra một con đường máu., Phương pháp thúc đẩy Bắc phạt tiến triển, đám Tần Thìn này thật sự là cực kỳ hữu lực, đáng tiếc bọn họ cũng không nghĩ tới, dưới tình huống rắc rối phức tạp này, bản thân quốc gia sẽ vô lực đến mức độ này.
Hơn mười vạn người đấu với hơn vạn quân của Liêu quốc, đánh bại Vương bẩm và Dương Khả thế cũng đã nhận ra không ổn, lại lần nữa gom lại đám bại binh, chỉnh lại lá cờ. Nhưng mà sau đó lại liên tiếp bại trận, binh lính đã vỡ mật, sợ bại người như hổ., Chỉ cần có chiến đấu kịch liệt, chạy trốn sẽ lưu lại nhiều hơn, chỉ là một ít chiến đấu quy mô nhỏ dưới trăm người, ngược lại ngẫu nhiên có thể giành được thắng lợi, làm truyền tin tức về Biện Kinh. Nhưng đám người Tần Nguyên có hệ thống tình báo của mình, trên đại cục suy tán, tố chất quân tâm như vậy, khiến cho đám người Tần Tín Nguyên cũng choáng váng.
Giống như một quyền thủ, hắn kiên trì mộng tưởng, liều mạng cố gắng, bài trừ vạn khó lên quyền đài, tự tin tràn đầy đánh ra quyền đầu tiên, mới phát hiện lực lượng nắm đấm của hắn so với trẻ tuổi còn không bằng. Như vậy muốn tranh cái gì, đều thành một câu nói suông.
Đương nhiên, ai cũng biết, giữa người với người cũng không kém nhiều như vậy, chiến tích trăm người giao chiến nhỏ trở xuống cũng có thể biểu lộ điểm này., Người có huyết tính thì vẫn có. Thế nhưng khi phạm vi mở rộng ra toàn bộ quân đội Bắc phạt, một khi xảy ra vấn đề, sợ hãi tựa như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều nghĩ: "Dù sao cũng là đánh không thắng, cho dù ta liều mạng mọi người không liều cũng là tử vong, cả nhánh quân đội bị cuốn vào thảm cảnh thất bại.
Bầu không khí như thế nào, một nhóm người như thế nào. Khi Tần Tương gần như vô lực muốn trừ khử các đấu đá lục đục trong Bắc phạt quân, kỳ thật hắn cũng lựa chọn một con đường khác. Giờ phút này, sứ giả phía bắc cùng với một vài nhân vật an bài tốt đang không ngừng tiếp xúc với "Oán binh sư" trong Liêu quốc cảnh" giúp đỡ Quách Dược sư., Ý đồ chiêu an hắn, Quách Dược Sư vốn là hán nhân, nguyên lai thấy thế cục Liêu quốc biến hóa, là rất có ý nghĩ đầu nhập trở về, nhưng bại tích Vương bẩm Dương thế tạm thời kéo dài thời gian suy nghĩ của hắn.
Tuy rằng sau này chứng minh mỗi chiêu mà Tần Tương Nguyên đánh cờ đều là độc ác, chỉ tiếc, lực cản xung quanh thực sự là quá lớn. Tuy trên lý thuyết mà nói yêu cầu một người đánh cờ tốt có thể cân nhắc hết thảy xung quanh., Nhưng loại cản lực này đã phi thường có thể tính. Vô luận Lý Cương, dòng chính, hay là danh thần lão trên triều, nghiên cứu Nho gia mấy chục năm, cuối cùng cũng chỉ có thể bị lưới nhện khổng lồ do nho gia trụ cột mà thành dính vào trong đó., Có đôi khi lực cản lẫn nhau chỉ là trở thành lực cản cho nhau mà thôi. Những quân cờ này mỗi một chiêu đều phải dùng ánh mắt vượt qua trước cửa thỏa thích, nhưng khi chúng đến vị trí đó, lại hoàn toàn đình trệ về sau rồi... Đang chờ mong Vương bẩm Dương thế đại thắng, chờ mong Quách Dược Sư đầu nhập những chuyện người như vậy ra ngoài quy hàng thật sự., Có thể chờ mong cũng chỉ có phía Nam chiến cuộc bị phá băng. Cũng chính là trong lúc kéo dài như vậy, có một số thứ, dưới tình huống tất cả mọi người không phát hiện ra, ở phương bắc bắt đầu lên men.
Thời kỳ khai chiến, thật ra nữ chân nhân rất hâm mộ hán nhân.
Mặc dù một đường khởi binh, lúc này đã đem Đại Liêu quốc đánh cho như chó, nhưng nói cho cùng, Nữ Chân nhất tộc, dù sao cũng là người nông thôn mới từ Bạch Sơn Hắc Thủy đi ra. Trước đây, bọn họ thậm chí không có văn tự của mình, trước sau khi khế đan lấn ép, ngẫu nhiên nghe được một ít tin tức về phía nam, nhìn thấy các loại đồ vật quý giá truyền đến từ phía nam, đối với đại quốc do người hán ở phía nam tạo thành, thật sự là sự tưởng tượng của Thiên Triều Quốc.
Những văn thần giống như Nhan Duẫn ở vị trí trọng yếu đều bị ảnh hưởng bởi văn hóa Hán Nhân, dù sao trong thời điểm này, với văn minh khai hóa, võ triều vẫn là mạnh nhất. Hai năm hoàn thành sớm Nhan Hi Doãn mới dùng chữ Hán, khế Đan làm cơ sở., Sáng tạo văn tự của Nữ Chân tộc. Lúc mới khai chiến, binh lực của bọn họ vốn không đủ, muốn dùng hai vạn đấu tám mươi vạn, đối với đồng minh phương cũng có chút kính trọng, nhưng mà nửa năm trước bọn họ bắt đầu xuất binh., Phía nam lại không có chút động tĩnh nào, đến mùa đông, quân Bắc Phạt của Võ Triều cuối cùng cũng có trận chiến đầu tiên, hơn mười vạn người thua dưới tay một vạn người, tiếp đó, mọi thứ lại xoay chuyển thật nhanh.
Kim Quốc đánh gần một năm, hạ quốc thổ gần nửa, người nhiều, tầm mắt cũng rộng, nhưng nhìn thấy động tĩnh Võ Triều, người vẫn trợn tròn mắt. Đương nhiên, nhân viên nữ tử có hạn., Nếu nói lúc này bọn họ cảm thấy mình có thể hạ gục cả võ triều, vậy thì không có khả năng, địch nhân trước mắt bọn họ vẫn là Liêu quốc, có thể đánh xong Liêu quốc có lẽ cũng không tệ, nhưng có chút tâm tình, rốt cục lúc này bắt đầu nảy mầm, chuẩn bị... Phía nam cái võ triều này, chỉ sợ không coi là thiên triều thượng quốc... Một đám rác rưởi mà thôi.
Đồng Quán lên vành nón hai tháng xuống Hàng Châu.
Lúc này đã là mùa xuân ở võ triều Cảnh Hàn mười năm, đại quân bắt đầu chính thức công thành từ tháng hai. Mười sáu tháng hai, một trong các thủ tướng thủ môn Bắc, Trung Lưu lạnh lùng bỏ mình., Từ một vị thiên tướng tên là Đổng Phương Việt bổ sung chức trách của hắn. Trong quân đội Phương Tịch cũng không biết, Đổng Phương Việt đã được tổ chức gian tế lấy văn nhân làm đầu lĩnh trong thành sắp xếp ở vị trí này gần nửa năm. Thời điểm mười một tháng bao đạo Ất đã là trạng thái vây thành, bọn người Phương Tịch đối với quyền lực chuyển dời bên trong cực kỳ quan tâm, Đổng Phương Việt chỉ là bị đẩy vào vị trí "Khả năng thượng vị" này., Cũng đã bỏ ra không ít khí lực để nghe người khác, cũng có không ít mưu đồ tham mưu của Ninh Nghị, đến lúc này thì quân cờ này đã đưa tới tác dụng của hắn.
Mười bảy tháng hai, Đổng Phương Việt mở ra Hàng Châu Bắc Môn, Đồng Quán Cấm Quân như thủy triều tràn vào. Tuy lúc trước cũng có mấy lần tường thành bị phá, tình huống ngoại binh đánh vào, nhưng lần này đã không có bất cứ đường sống may mắn nào, Phương Thất Phật trực hệ tinh nhuệ và đã triển khai chiến trường trong thành., Mà đám người Phương Tịch mang theo quân đội từ trong một mảnh hỗn loạn giết ra khỏi thành, nhưng vào lúc này, Đồng Quán suất lĩnh mười lăm vạn cấm quân đã hình thành trạng thái bao vây, sau một phen ác chiến, vĩnh viễn vui vẻ hướng tàn quân từ phía tây, phía nam tán loạn.
Tuy rằng Phương Thống gọi đế lập nước là vì Hàng Châu, nhưng khởi nghĩa lần này, phạm vi bao phủ cũng rất lớn. Sau khi Hàng Châu bị bao vây, địa bàn bên ngoài sẽ bị áp súc, nhưng cứ đến những địa phương này còn có Thạch Sinh, Lục Hành Nhi, Lữ Sư bọc người tham dự chống cự., Thứ hai là Đồng Quán cũng không rảnh để ý tới những thứ cành cuối cùng kia, sau khi xông ra khỏi thành, Phương Tịch bên này vẫn có không gian nhất định để di chuyển. Nhưng Đồng Quán đương nhiên không thể cứ như vậy buông tha hắn, hắn muốn lập tức lên phía bắc, đầu tiên là phải đánh tan Phương Tịch. Hàng Châu một chút, hắn cũng lập tức dẫn binh bám đuôi đuổi giết, một đường cắn chặt.
Căn cơ Phương Tịch vẫn nằm trong huyện Thanh Khê, quãng đường từ Hàng Châu đến Thanh Khê khoảng hai trăm dặm, trên đường đi nằm sấp hơn vạn cái, sau đó quân sĩ triều đình từ các nơi vây quanh mới tiếp tục giằng co với tàn quân Phương Tịch.
Dưới tình huống như vậy, hai tháng hai mươi tư, Thanh Minh Kiếm. Lấy Bá Đao doanh làm chủ một nhánh đội ngũ tán loạn, cách Thanh Khê mấy trăm dặm phía Tây Bắc đang vượt qua dãy núi phía trước.
Thời điểm phá thành, Bá Đao doanh ở phía nam thành lập, vốn là đội ngũ phía sau một đại điện, bọn họ xác thực đã hoàn thành sứ mệnh của mình, ngăn chặn đại lượng truy binh., Làm cho rất nhiều tàn quân Vĩnh Nhạc có thể đào thoát. Nhưng khi đại chiến dừng lại, bọn họ muốn đi lên phía tây, nơi đó đã bị Đồng Quán bám đuôi truy sát đến mức lợi hại nhất rồi, nếu như Bá Đao doanh đuổi tới, sẽ trực tiếp đối mặt với quân trận của đại quân triều đình.
Lúc này bốn phía truy sát tàn quân Vĩnh Nhạc có rất nhiều, khi Bá Đao doanh giết ra khỏi thành, thậm chí còn là một kẻ ngáng đường. Lúc này chạy tới Thanh Khê đã là tìm chết rồi. Bọn họ vòng qua vùng phụ cận Hàng Châu một chút, đi tới tây bắc, đại khái lộ trình một chữ "8" với lộ trình Phương Tịch bỏ trốn., Nếu như có thể từ phía sau vòng trở về Thanh Khê là tốt nhất. Nếu không được, cũng chỉ có thể nghĩ cách khác. Đương nhiên, trước mắt phần lớn mọi người đều nghĩ đến, cuối cùng vẫn là người trước.
"Bọn hắn quay về Thanh Khê nhất định phải chết..."
Ngồi trên ngựa, Ninh Nghị nhìn ánh nắng chiều phía xa, thở dài. Lời y nói với Lục Hồng nhắc nhở con ngựa bên cạnh.
Mưa lúc thanh minh mưa rào. Ngày hôm qua mưa xuân đã ngừng từ xế chiều hôm nay, mùa xuân chính là như vậy, mặc dù không lớn, nhưng lại vừa lạnh vừa dính người, nước xối đã lâu, băng lãnh kia giống như thấm vào trong cốt tủy. Lúc này mặc dù ra mặt trời, nhưng dưới chân vẫn lầy lội, đội ngũ bên cạnh bước sâu một bước nông đi về phía trước.
Lại là lưu vong.
Đám người Tô Đàn Nhi, cũng không đi theo đội ngũ đào vong này. Nàng mang thai đã tám tháng, trong khoảng thời gian thành bị phá kia, ít nhất trong mắt mọi người ở Bá Đao doanh, Ninh Nghị phí rất nhiều khí lực tìm quan hệ đến việc bố trí đội ngũ chở thê tử và người nhà., Để các nàng có thể lưu lại trong thành. Tình huống hỗn loạn khi đó, Ninh Nghị chưa chắc không thể thoát thân, nhưng cuối cùng y vẫn theo Bá Đao doanh một đường đi tới, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đây hẳn là một hành động khiến đám người Lưu Tây qua, Trần Phàm cảm thấy khá ấm áp.
Chỉ có Lục Hồng nhắc, vẫn làm theo cách ăn mặc của phu nhân mới ba mươi tuổi.
"Vậy bọn hắn có thể làm sao?" lặn lội đường xa, đối với Lục Hồng Đề mà nói, không có bất cứ vấn đề gì. Nàng liếc nhìn Ninh Nghị, nói.
"Ngoại trừ tiếp tục xuống núi làm giặc, còn có thể như thế nào..." Ninh Nghị cười cười: "Phương Tịch xong rồi."
Trong trận biến loạn tạo phản này, Bá Đao doanh đã bỏ ra một cái giá cực lớn, thời điểm khởi binh, trong Bá Đao doanh có thể sử dụng tinh binh đại khái hơn ba ngàn thậm chí bốn ngàn người, trong đó có rất nhiều người là đệ tử, môn khách cô độc, lại thêm người nhà hơn vạn, Gia Hưng đánh một trận., Còn lại một ngàn năm trăm binh sĩ, đến lúc này, người có thể chiến đấu được thành phá điện chỉ còn lại hơn tám trăm, mà thân thuộc cần bảo vệ trên đường đi là hơn hai ngàn người, lại thêm thân nhân Vĩnh Nhạc Triều, tàn quân, đội ngũ đào vong này đại khái khoảng năm ngàn người.
Đương nhiên, nếu so với các thế lực khởi nghĩa toàn quân bị diệt mà nói, đây đã là trạng thái rất tốt. Lúc Hàng Châu lập quốc, người nhà thật sự không tới đây tất cả, nếu Hàng Châu thành đã bị phá., Bên kia hẳn là đã dựa theo kế hoạch lúc trước bắt đầu chuyển đi, có thể thấy may mắn chính là, trong thời gian ngắn xung quanh có rất nhiều khu vực mà tàn quân Phương Tịch khống chế. Dưới tình huống đại bộ phận hỏa lực đều bị Phương Tịch thu hút, Bá Đao doanh còn có một số tiền và cơ hội cuối cùng để di chuyển.
Trần Phàm cưỡi ngựa chạy từ phía sau tới, đi cùng với hắn chính là "Vũ đao" - Tiễn Lạc Ninh: "Lập Hằng." Hai người chào Ninh Nghị, Ninh Nghị cười nói: "Tiếp theo thế nào rồi?"
"Không có động tĩnh gì, xem ra bọn họ cũng không dám đánh, cứ như vậy đi theo. Chúng ta qua nói cho nương tử trang chủ nhà ngươi đi."
Mặc dù đã là trạng thái binh bại, Trần Phàm vẫn duy trì trạng thái tương đối lạc quan sáng sủa, trong đội ngũ cách đó không xa phía trước, Lưu Tây trái đang dò xét một người bị thương trên cáng, nàng mang theo mạng che mặt., Một thân trang phục cũng đã ở trạng thái phong trần mệt mỏi, nhưng đôi mắt to cực kỳ có thần, có lúc cười ra, nhưng đa số là dùng khí tràng cường đại lãnh diễm cao ngạo làm chủ. Thấy mọi người nhìn sang bên kia, cô nghiêng đầu khoát tay áo., Với tư cách trang chủ Phách Đao trang, trong lúc giả thành thân, thiếu nữ này lại luôn suy nghĩ miên man tới chuyện tẩu hỏa nhập ma, nhưng lúc nào cũng dùng tư thái trưởng thành đả kích mọi người xung quanh, làm cho người ta nhìn thấy có thể sinh ra một loại cảm giác "ta ở chỗ này". Cho dù Ninh Nghị cũng biết, đoạn đường tiếp theo, nàng cũng bị thương, hơn nữa cũng rất mệt mỏi.
Ninh Nghị và đám Trần Phàm cưỡi ngựa tới.
Sau khi Hàng Châu thành bị phá, tuy rằng quân chủ lực của đại quân Đồng Quán chạy tới huyện Thanh Khê, nhưng rất nhiều quân đội còn lại vẫn tản ra bốn phía đuổi giết tàn quân Phương Tịch. Nhưng do sự dũng mãnh và hung tàn của Bá Đao doanh, ngoại trừ lúc đầu chiến đấu dưới thành ra thì không còn ai khác., Trên đường lưu vong không có nhiều người thật sự dám giao chiến với Bá Đao doanh, hai ngày nay trong đó có một nhánh quân đội lặng lẽ đi theo, nhưng xem ra cũng không dám động thủ, chỉ là sợ hãi rụt rè tô điểm, Trần Phàm cùng "Giết người đền mạng" với Tiễn Lạc Ninh trẻ tuổi nhất mới vừa rồi là đi thám thính tình huống.
"Đại khái một nghìn hai trăm người ra mặt, không phải cấm quân từ Trường Phong đến, hẳn là biết danh hào của chúng ta, chưa chắc đã dám ra tay, nhưng sợ bị vây kín, chúng ta có nên động thủ trước, đuổi bọn họ đi, sau đó nhanh chóng rời đi không?"
"Động thủ thì không cần, đừng giết đỏ mắt. Triều đình ở vùng này quân đội không nhiều, lần này tất cả mọi người đều là lấy công lao, bọn họ khẳng định cũng không muốn tụt lại phía sau người, nhưng cũng không có khả năng liều mạng, phỏng chừng hơi chút theo một trận, cũng bỏ đi. Nếu thật sự đánh quá lợi hại, dẫn tới quân đội triều đình chung quanh không thể không đuổi theo, chúng ta mới thật sự phiền toái."
Người nói là một mưu sĩ tên là Lữ Tướng, hắn vốn là một trong những mưu sĩ chính thống dưới trướng Phương Tịch, nhưng thời điểm phá thành, bị cuốn vào Bá Đao doanh bên này, bản lĩnh của hắn vẫn phải có. Nghe hắn nói xong, dưa hấu cũng gật đầu nhẹ., Lữ Quân Sư xoay người lên ngựa, nhưng lại đứng song song với Ninh Nghị: "Lữ Quân Sư nói đúng, tạm thời không nên động thủ, thêm hai ngọn núi nữa chính là địa bàn của Lâm Côn Ngô. Tuy rằng Lâm Côn Ngô chỉ có mấy trăm người, nhưng bây giờ vẫn là cùng một phe với chúng ta, quân đội phía sau hẳn là không dám đi theo."
Nếu đã không cần đánh trận, mọi người nói cười vài câu, cũng biểu thị một phen tám trăm nhà mình một phen đối với một ngàn hai hoàn toàn là tàn sát, dám đến cũng khiến khí thế bọn họ chết sạch. Tiền Lạc Ninh nói: "Thật ra danh tiếng của Bá Đao doanh chúng ta vẫn rất lớn, sợ là triều đình thật sự chỉ đích danh muốn đuổi giết chúng ta. Trang chủ, ta cảm thấy mấy ngày này có nên đi nhanh một chút hay không."
"Đi theo nhiều người như vậy, không nhanh được đâu."
"Cứ để bọn họ tới là được..." Trần Phàm cũng cười rộ lên. "Nếu không thì đổi tên thành... Đại Bưu minh, treo cờ hiệu mới, bọn họ không nhận ra chúng ta đâu, ha ha." Gã rõ ràng là làm ác, sau đó nhỏ giọng nói với Ninh Nghị: "Tây Qua Minh cũng có thể..."
Trong mắt Lưu Tây dưa đã bắt đầu lóe lên ánh sáng nguy hiểm rồi. Ninh Nghị cười, nhanh chóng giảng hòa: "Thật ra ta thấy gọi là tám trăm Hổ là không tệ."
Hắn vừa nói như vậy, Tiền Lạc Ninh bên cạnh suy nghĩ một chút, nói: "Tên này không tệ."
Lưu Tây dưa tức giận lườm Ninh Nghị một cái: "Không thay đổi."
Nàng đối với giọng điệu của Ninh Nghị tuy cũng lạnh, nhưng thái độ lại rõ ràng không giống.
Trải qua hơn ba tháng kết hôn, quan hệ giữa hai người có rất nhiều tiến triển. Đương nhiên, nói về loại tiến triển của tình lữ, kỳ thật không đúng. Ngoại trừ chuyện đêm thứ nhất thành thân xảy ra chuyện tẩu hỏa nhập ma ngoài ý muốn, ở các phương diện khác, Lưu Tây qua lại rất hiểu chừng mực, Tô Đàn Nhi ở Phách Đao doanh, nàng cũng thường xuyên qua xem một chút, vừa nói chuyện, nhưng cũng không phải thái độ người một nhà.
Trong rất nhiều chuyện, Lưu Tây trái dù sao cũng là một cô gái vô cùng rộng rãi, ngẫu nhiên gây ra chút chuyện xấu, xưa nay Ninh Nghị cùng Ninh Nghị đàm luận các vấn đề quản lý Bá Đao doanh, đôi khi còn để Tô Đàn Nhi tham gia vào. Buổi tối ở trong gian phòng nhỏ của Ninh Nghị, tranh luận không ngớt, Ninh Nghị coi như là ôn lại quá trình tổ chức một lần tổ chức hoặc cải tạo. Đến lúc phá thành, đến lúc phải phá thành., Hơn nửa số hoạt động nội bộ của Bá Đao doanh đều do Ninh Nghị nhúng tay vào, quan hệ giữa hai người càng lúc càng giống một đồng minh phấn đấu vì lý tưởng chung, đương nhiên, trong thời gian này có ám muội gì thêm hay không, cũng chỉ có hai người hiểu được trong lòng.
Tại thời điểm thành bị phá sắp xếp ổn thỏa Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi còn nói với Ninh Nghị một chút: "Tên Lưu cô nương kia, thật ra là một cô bé rất cô đơn, cô... cố gắng đừng làm Tô Đàn nhi bị thương..."
Ngược lại lúc này nhìn trạng thái của Ninh Nghị và Lưu Tây dưa, ánh mắt Lữ tướng có chút không thoải mái, thật ra tuổi của hắn mới ba mươi, làm người anh tuấn, sau khi đồng hành cùng Bá Đao doanh thường xuyên hướng về phía Lưu Tây dưa hiến kế, Lưu Tây dưa cũng có vài phần tán đồng với lời nói của hắn. Sau khi mọi người nói đùa một hồi, trên mặt hắn nở nụ cười, nói: "Nghe nói trước kia Ninh công tử là tài tử nổi tiếng, không biết gần đây có làm ra tác phẩm gì mới không?"
"Bây giờ?" Ninh Nghị nhíu mày, những người còn lại cũng nhíu nhíu mày. Đoạn đường này uốn lượn đào vong, chật vật không thôi, mọi người vui vẻ cũng chỉ là vui vẻ trong khổ mà thôi, lấy đâu ra thời gian nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt này. Kỳ thực Lữ tướng đối với nhận thức của Ninh Nghị cũng là không đủ, đại khái là muốn cho trong lòng mọi người sinh ra Ninh Nghị thật ra là một thư sinh vô dụng. Ninh Nghị thở dài: "Nếu là tình huống bây giờ, thật ra cũng có một câu."
Lưu Tây dưa quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hiếu kỳ: "Cái gì, nói đi."
"Hùng ải mênh mông như sắt, hiện tại đang từ đầu đến cuối. Từ đầu tới cuối, Thương Sơn như biển... Ánh tà dương như máu."
Ninh Nghị cũng vừa lúc nhớ tới câu nói này, nói ra cũng không có thêm tình cảm gì, nhưng khí thế của câu từ này, trước mặt người có thể nghe hiểu cơ hồ là ép cũng không được. Trong đám người có lẽ là Lữ Tướng kia, cũng nhịn không được lẩm bẩm "Hùng Quan" hai bên. Bên cạnh có một sư gia của Bá Đao doanh đi qua, nói: "Hùng Đao đạo như sắt, bây giờ bước từng bước. Câu từ của Ninh cô gia thật sự là, đúng là..."
Một mảnh sóng người lan tràn trong núi, chiều tà từ bên kia chiếu xạ tới, sư gia này nói mấy chữ "thật là", cũng không thể hình dung, rõ ràng là một mảnh người đào vong, lúc này nhìn thấy trong mắt, phảng phất nhiễm lên một tầng huyết hồng hùng kỳ.
Lúc này đám người Trần Phàm đang la hét muốn viết từ ngữ lên, thế là Lữ Tướng nói: "Chỉ có một đoạn, còn có nữa không?" Ninh Nghị chỉ lắc đầu, không thèm để ý tới hắn.
Đối với tâm tư nho nhỏ của Lữ tướng, tất cả mọi người không hề cử động, chỉ trong chốc lát, mọi người liền thúc ngựa tách ra, khi Ninh Nghị chạy lên đỉnh núi, Trần Phàm đang ngồi trên bãi cỏ này nhìn mọi người phía dưới, gió lớn, lạnh đến nổi người, chỉ có mặt trời chiều ở phía trước chiếu rọi ảo ảnh tráng lệ mà ấm áp xuống. Ninh Nghị xuống ngựa, trên thảm cỏ đều là nước đọng, Trần Phàm cầm một gốc cỏ xanh đứng lên, nhìn về phía trước.
"Hùng quan ngập đường... cất bước từ đầu đến cuối... Lập Hằng, thời điểm khởi binh của chúng ta cũng là như thế này, ta cho rằng đó chính là khởi đầu rồi, nhưng vẫn phải là từ đầu đến cuối sao..." Hắn nắm chặt song quyền, ngẩng đầu lại cúi thấp xuống, nhắm mắt lại: "Trích Hằng, chúng ta sao phải đánh bại..."
Trong nháy mắt, tiếng thì thào của hắn tiêu thất trong gió.
Ninh Nghị không nói gì.
Hắn nhớ tới ngày thành bị phá, Trần Phàm ra ngoài giết địch, lại nhìn thấy hắn là một ánh lửa. Hắn cầm theo một thanh đao, cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, người và ngựa đều là máu, quan đao cuốn lấy phong khẩu, hắn cũng đã giết tới thoát lực. Lúc tới, trên gương mặt đỏ tươi chỉ có đôi mắt còn linh động rõ ràng, Ninh Nghị không biết hắn có khóc hay không.
"Lập Hằng, chúng ta vì sao phải đánh bại đây..."
Khi đó hắn nói xong câu đó, liền rơi xuống chiến mã, ngất đi.
Mấy ngày nay, xuyên thấu qua huyễn tượng sáng sủa kia, Ninh Nghị có thể nhìn thấy, chính là thân ảnh cường đại như Ma Thần nhưng lại suy yếu.
Hắn không nói gì, đưa tay vỗ vỗ bả vai Trần Phàm.
Khi vầng mặt trời hạ xuống, đội ngũ đào vong đã dựng xong doanh trại, ánh lửa bùng cháy.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Một khắc nào đó, Lữ Tướng ngăn cản Lưu Tây dưa đang dò xét các nơi, nói gì đó. Một lát sau, hai người tiến vào lều vải bên cạnh, Lữ Tướng lấy ra một cái quyển sách nhỏ, cùng cô gái Trần nói chuyện thật lợi hại. Đột nhiên, thiếu nữ vươn tay ra, kẹp chặt cổ đối phương, Lữ Tướng dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng căn bản không có tác dụng gì. Thật lâu sau, mãi cho đến khi hắn sắp ngạt thở mà chết, cô gái mới buông tay ra.
Trong lều vải, Lữ Tướng ngã xuống đất dốc sức hít thở: "Ta nói đều là thật... Ta nói đều là thật..."
Hắn liên tục nói, đưa tiểu tử tới, Lưu Tây trái cầm lấy nhìn mấy trang.
Giọng nói của Lữ Tướng run rẩy, gian nan đứng lên: "Chuyện phá thành hôm đó... Quá trình thăng chức của Đổng Phương Việt. Ta một mực tra xét... Ta hỏi người trong đội ngũ... Có mấy người biết rõ... trước khi Bao Đạo Ất chết, vị trí của hắn điều động, có một lần có một lần Ninh Lập kiên cố tham dự., Bởi vì việc buôn bán gỗ của Bá Đao doanh các ngươi được Lãnh Cung cung kính hành sự rất xảo diệu... Sau đó bởi vì Bao Đạo Ất chết mà Đổng Phương Việt đã tiến thêm một bước thúc đẩy đến vị trí có thể thay thế lãnh cung, ta đã điều tra qua, nếu không phải Ninh Lập quyết chí giết Bao Đạo Ất..."
Ầm một chưởng, Lưu Tây dưa đập lên mặt bàn bên cạnh, toàn bộ tiểu bản tử đều thành bột phấn: "Nói lung tung, lập tức giết chết Bao Đạo Ất hoàn toàn là ngoài ý muốn. gián điệp trong thành đâu phải là mượn thế của chúng ta làm việc, qua mười tám cái vòng vèo quan hệ với nhau ngươi cũng phải ỷ lại, ngươi có biết Ninh Lập Hằng là tướng công của ta không! Loại tiểu nhân như ngươi, ở Bá Đao doanh ta chính là ba đao sáu động, không thể thương lượng!"
Xoẹt một cái, nàng trở tay rút ra một thanh cương đao, đã nắm chặt vạt áo đối phương. Lữ tướng hét lớn: "Hắn đưa thê tử của mình đi, hắn đưa thê tử của mình đi, tại sao lúc này hắn lại đưa thê tử của mình đi..."
"Vì vợ hắn mang thai tám tháng rồi!"
Lưu Tây dưa nói xong, một đao muốn chém xuống, Lữ Tướng từ trong ngực lấy ra một vật: "Ta có chứng cứ xác thực ta có chứng cứ..."
Lưỡi đao chậm rãi dừng lại trên cổ hắn, chỉ sợ Lữ tướng cũng không nghĩ tới nữ tử trước mắt dứt khoát như vậy, hàm răng cũng đang run rẩy, đũng quần trở nên ấm áp: "Ta có chứng cứ xác thực... Ngươi có chút tin tưởng, ta mới dám lấy ra..."
Bên trong lều vải, Lữ Tướng lảo đảo lui lại, ngã trên mặt đất, dáng người xem ra có chút đơn bạc nữ tử đứng ở đó, cúi đầu nhìn những vật kia, lẳng lặng mà nhìn., Yên lặng trầm mặc một lúc lâu, sau đó chậm rãi buông đao... sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn sàn Ninh Nghị, hôm nay cắm ở phía tây doanh trại, thiếu nữ tên là dưa hấu thần sắc có vài phần đờ đẫn đi tới, giơ tay muốn vén rèm che, hơi ngừng một chút, nhưng sau đó vẫn vén rèm che đi vào.
trướng bồng không lớn ngược lại cũng không tính là quá nhỏ, Ninh Nghị ở bên trong dùng mấy khối cỏ cây đâm vào cái bàn, còn có mấy cái ghế đơn giản đại khái lấy từ trên xe người khác xuống dùng. Trong mấy ngày chạy trốn, cơ hồ mỗi khi trời tối Tây qua đều sẽ tới thương nghị với Ninh Nghị kế hoạch sau này., Đôi khi cũng có lúc sẽ đi ra ngoài tuần doanh vừa thương lượng, nhưng hôm nay Ninh Nghị đang viết đồ lên một quyển sách, cúi đầu viết rất chuyên chú, lúc dưa hấu tiến vào thì y chỉ nói một tiếng: "Ngồi đi."
dưa hấu ở bên kia ngồi xuống, nhìn dáng vẻ hắn viết chữ, đại khái qua nửa khắc đồng hồ, Ninh Nghị mới khẽ ngẩng đầu, xoay cổ tay vài cái thả lỏng: "Còn một chút là viết xong rồi, ngươi chờ một chút, bằng không lát nữa ta đi tìm ngươi?"
Lưu Tây dưa nhìn hắn: "Ta chờ một chút."
Ninh Nghị gật đầu, tiếp tục viết sách. Lại trôi qua một lúc, dưa hấu muốn nói lại thôi, cuối cùng lấy từ trong ngực ra một cái bọc nhỏ, nhìn cái bếp lò nhỏ bên cạnh, đứng lên lục lọi trong bao đồ của Ninh Nghị, bắt được một cái bình nhỏ.
"Ta, ta có chút lá trà, pha trà cho ngươi đi."