Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trời tối, gió thu đìu hiu, nhìn Lưu Tây dưa đi ra khỏi nhà chủ Phách Đao doanh, có người tìm.
Người từ thư viện tới có tổng cộng ba người, bởi vì hôm nay Ninh Nghị còn chưa đi học, là Phong Vĩnh Lợi dẫn theo. Ba người này đều vóc người cường tráng, xem ra đều là luyện gia tử, người cầm đầu khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén cao ngạo, có một loại khí thế từ trên cao nhìn xuống, như là lão luyện bộ khoái có thể phá án, đi theo hai người đều là võ giả trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt có chút lạnh lùng.
"Ngự Sử Đài, ngươi là Ninh Lập Hằng?"
Lấy quan bài ra, người cầm đầu kia tự giới thiệu. Sau khi nhìn Ninh Nghị vài lần, y bổ sung một câu: "Hàng xuống?"
Phương Tịch xây dựng Vĩnh Nhạc, bên cạnh là chế độ của võ triều, tác dụng của Ngự Sử Đài là giám sát quan viên nội bộ. Nhưng trong thời gian trước đó, Ngự Sử Đài chỉ là nha môn đầu không có danh tiếng thành viên, mấy ngày nay Lệ Thiên Cương trở về thanh toán cái tên chiêu mộ an phái lúc trước mới dùng được ở Ngự Sử Đài., Quan viên trung tầng thấp ở bên ngoài đã là trình độ sắc mặt thay đổi của Ngự Sử. Bởi vì một khi có loại người này tìm, kế tiếp quy trình chín mươi phần trăm chính là bắt giam tra tấn tra tấn hành hình. Mặc dù có một người xem ra chính thức, nhưng trên thực tế quá trình thẩm vấn căn bản vẫn là tự do, không có chỗ nói lý lẽ.
Trước mắt ba người này tìm đến, nghĩ đến xuất phát từ thủ bút của Lệ Thiên Hữu. Ninh Nghị đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, bất quá hắn vốn tưởng rằng đối phương sẽ ở bên ngoài Bá Đao doanh đột nhiên động thủ, lần này ngược lại có chút tiên lễ hậu binh, làm cho người ta thực có chút xem không hiểu.
Nhưng sau một lát, hắn phát hiện sự tình có chút khác biệt với tưởng tượng.
"... Ngươi vốn là hàng ngũ, Vĩnh Nhạc triều ta cảm thấy ngươi có chút học thức, cho phép ngươi ở Văn Liệt thư viện dạy học tập, ngươi coi trọng ân huệ của Tư quốc. Nhưng ngươi ở trong thư viện không nghiêm túc dạy học tập, ngược lại yêu ngôn mê hoặc lòng người, đem đám chó triều đình Tiền Hi Văn này tuyên dương là người đại đức, khiến cho rất nhiều học sinh trong thư viện kết bè kết bè kết đảng, thành lập cái gì, bây giờ ảnh hưởng cực xấu, ngươi có thể biết tội!"
Tìm một gian phòng ở gần đó, người cầm đầu nói về việc này, thanh sắc đều nghiêm nghị, hai người còn lại dùng các loại động tác uy hiếp, ám chỉ, lúc này nghiễm nhiên đã thẩm vấn. Nhưng Ninh Nghị là người thế nào, dụng ý với lòng người., Rất nhiều lúc nhìn là biết, bọn họ ở chỗ này bày ra bộ dạng này, nhưng hiển nhiên chỉ là nói dối đe dọa, không định bắt người. Trước mắt cảnh cáo có lẽ dọa một chút người chính thức không trải qua thế sự quy thuận, nào có thể hữu dụng với mình, Lệ Thiên Hữu khẳng định cũng biết chút ít, hắn có chủ ý gì.
Trong lòng của hắn nghi hoặc, biểu hiện bên ngoài cũng chưa từng lộ ra vẻ quá sợ hãi, nói một hồi, đối phương tựa hồ cảm thấy hắn không phản ứng chút nào phách lối, trong đó có một người tuổi trẻ muốn động thủ đánh người., Nhưng cuối cùng bị người trung niên kia quát bảo ngưng lại. Đối phương đại khái cũng kiêng kị nơi này là địa bàn của Bá Đao doanh, không muốn làm lớn chuyện, chỉ là quay chung quanh hắn dạy học sinh tự kết bè kết đảng cảnh cáo, ngụ ý, tựa hồ là để hắn chủ động giải tán hai đội của học sinh.
"Chuyện này, bên trên đã có người biết, ảnh hưởng cực xấu. Phía trên đại nhân rộng rãi, chỉ nói coi trọng ngươi, không so đo với ngươi, như là người như ngươi, hàng tới như heo chó, ta vốn có thể đánh ngươi một trận, hoặc là phế tay chân ngươi, cũng sẽ không có người nói chuyện, nhưng dù sao ngươi cũng là tiên sinh học đường, ta lưu lại cho ngươi vài phần mặt mũi. Nếu qua một thời gian ngắn nữa lại đây, nhất định là sẽ bắt được ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Người nọ nói xong những lời này, hai người đi theo sau hùng hùng hổ hổ rồi rời đi. Ninh Nghị vốn định ở Phách Đao doanh xây dựng một phen không khí chính mình bị buộc phải đi vào đường cùng, cũng không quan tâm thái độ thịnh khí lăng nhân như đối phương, chỉ là trong lòng nghi hoặc, theo sau một đoạn đường, mơ hồ nghe thấy bên kia truyền đến tiếng đối thoại, tựa hồ là người trung niên tuổi còn trẻ đang hỏi tại sao không đánh hắn một trận.
"... Người đọc sách cỡ này, luôn có vài phần kiêu ngạo, cho dù trong lòng sợ hãi, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn thích chống đỡ..."
"...Chậc, hàng đều hàng, còn kiêu căng cái gì... "
"Ngươi biết hắn hạ xuống bằng cách nào không? Ngươi cảnh cáo hắn một phen như vậy, trong lòng hắn nhất định là kiêng kỵ, sau này sợ là xong... Ta dạy các ngươi nhìn người, vẻ mặt vừa rồi của hắn, kỳ quái, nhưng không sợ hãi, rõ ràng cũng là có chút hậu trường. Chúng ta ngược lại không sợ cái này., Nhưng vén da lên, tìm người hai bên, hôm nay lại một ngày nữa trôi qua, tối nay ta còn có việc, không muốn gây thêm rắc rối... Mấy ngày nữa lại đến hỏi, nếu hắn vẫn không thu liễm, vậy thì thật sự không thể buông tha cho hắn..."
Ninh Nghị nghe những lời này rồi vòng trở về, chỉ thấy Trác Tiểu Phong vừa rồi bị cảnh cáo đi ra khỏi viện tử, đang tìm kiếm hắn thở hồng hộc.
"Ninh tiên sinh, bọn họ không làm khó ngươi chứ?"
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Bao Thiên Sư... Bên phía Bao Thiên Sư động thủ, giữa trưa hôm nay đã bắt hết toàn bộ người nhà của cha mẹ Trần Đằng, nói bọn họ thông đồng với triều đình. Nhưng người động thủ đều là người có quan hệ với Bao Thiên Sư, ta nghe nói có người của Ngự Sử Đài tới tìm ngươi, liền lo lắng bọn họ muốn làm khó dễ ngươi... "
"Ta không sao." Ninh Nghị nhíu mày: "Sao tin tức này lại lộ nhanh như vậy? Trước kia quan hệ của các ngươi với ta không được tốt, bọn họ chỉ tới cảnh cáo ta, ngược lại không sao cả. Nhưng bây giờ Trần Đằng ra sao rồi? Còn các ngươi nữa, có bị ảnh hưởng hay không?"
Trước kia hắn đã từng nghe qua Bao Đạo Ất thu tay lại, Tiền Đa huynh đệ có nhiều quan hệ, nhưng không ngờ đối phương thần thông quảng đại đến mức độ này, chỉ nửa ngày đã tìm ra mục tiêu. Trác Tiểu Phong hiển nhiên cũng bị hù dọa, nhưng vẫn lắc đầu.
"Trần Đằng không sao, chỗ mà Trần Phàm đại ca an bài, có lẽ bọn họ sẽ không tìm được. Buổi trưa hôm nay ta về thăm cha, cha nói chúng ta tạm thời có bị liên lụy hay không, Bao thiên sư cũng sẽ không nổi giận như vậy, cùng lắm cũng chỉ dọa gà con mục tiêu của Trần gia..." Nói xong lại có chút do dự: "Ninh tiên sinh, ngươi nói xem... ngươi nói có đúng không?"
"Ừm, muốn động một mảnh vậy thì thật sự quá phận rồi, các ngươi đừng tiếp tục điều tra chuyện này nữa, có lẽ không có trở ngại gì... A, lộ ra tin tức phỏng chừng vẫn là hài tử nội bộ các ngươi, đoán chừng trong nhà các ngươi hoặc nhiều hoặc ít cũng có quan hệ với Bao Đạo Ất."
Trác Tiểu Phong gật đầu: "Cha ta cũng nói như vậy... Ninh tiên sinh không sao là được rồi, ta về trước, đi cùng bọn họ... thương lượng chuyện sau này với bọn họ."
Thiếu niên nói xong, trở về thư viện. Ninh Nghị nhíu mày suy nghĩ lại chuyện này một lần, Bao Đạo Ất cũng thật sự là lòng dạ độc ác, một khi bị chọc, giết cả nhà người trong học đường, thậm chí ngay cả lão sư học đường của đối phương cũng phải cảnh cáo một lần. Nhưng phụ thân Trác Tiểu Phong cũng coi như trấn định, dù sao gia đình hài tử trong học đường đều là quan viên Vĩnh Nhạc triều trung tầng, biết Bao Đạo Ất hẳn là sẽ không mở rộng vấn đề này nữa, còn có thể thả hài tử về học đường trấn an tình hình.
Nghĩ như vậy, Lưu Thiên Nam liền đi tới, hỏi thăm chuyện vừa rồi hắn bị làm khó dễ, đại khái sau khi hiểu rõ tình thế mới phất phất tay: "Quan hệ Ngự Sử Đài, không động đến ngươi được, nếu như còn đến tìm phiền toái, không nên tùy tiện nói chuyện với bọn La Trường Sinh, tùy tiện đuổi vài người một trận là được. Chạy đến đây thả người là được, người giỏi bị người ta ức hiếp... Được rồi, ta còn có một số việc, đi trước."
Ninh Nghị nói mơ hồ, Lưu Thiên Nam còn tưởng là Lệ Thiên Cương đến khiêu khích, trong lúc nhất thời thâm hận vừa rồi không thể bắt được người. Nói thật ra, với tư cách Tổng quản Bá Đao doanh, phong cách của Lưu Thiên Nam ngày thường cơ bản vẫn đi theo con đường ổn trọng, nhưng sở dĩ Bá Đao doanh lại ra tay với Tề gia., Mục đích chính là thể hiện thực lực của mình trước khi Lệ Thiên Cương trở về, thậm chí Lưu Tây qua là trang chủ mà còn bị thương. Nếu như lúc này còn bị người ta tìm tới khiêu khích, với phong cách cứng rắn của Bá Đao doanh, vậy thì đúng là muốn rút đao chém về rồi, cho dù đối thủ là Lệ Thiên Cương cũng vậy, nếu không làm sao có thể sống yên ổn ở tầng thượng tầng Vĩnh Nhạc.
Lúc này đã là buổi chiều, sau khi Lưu Thiên Nam rời đi, Ninh Nghị trở lại tiểu viện. Đợi đến chạng vạng tối, Dương Chí Vũ và Trần Tế Oa mới gõ cửa, trong lòng Ninh Nghị đoán được khả năng có chuyện xấu đi một bước. Quả nhiên, hai đứa nhóc chính khí nói chính khí biết hành động bên kia.
"...Vừa rồi nhìn thấy mười mấy người Trác Tiểu Phong bọn họ tụ tập cùng một chỗ, nghe nói là xảy ra đại sự, Ninh tiên sinh, bọn họ làm lớn chuyện, ngươi có thể cùng chúng ta đi xem một chút không..."
Dương Chí Vũ và Trần Tế Nhan cũng không biết Ninh Nghị có liên hệ với Trác Tiểu Phong, nhưng chỉ sợ bọn họ cũng đã dự cảm được tình thế nghiêm trọng, biết rằng cho dù bản thân là thanh niên Vĩnh Nhạc gia nhập, chỉ sợ cũng bất lực, bởi vậy mới tìm đến Ninh Nghị để ra tay. Ninh Nghị gật nhẹ đầu: "Là chuyện của người Trần Đằng gia?"
"Không phải... hình như nghe nói là bản thân Trần Đằng..."
"Hả?"
"Còn nghe nói đại ca Trần Phàm cũng đi..."
Bởi vì những ngày qua tiếp xúc, phong cách lộ ra Trần Phàm ở trong đám hài tử này vẫn có phần được hoan nghênh, bất quá nếu thật sự xử lý sự tình, mọi người chỉ sợ càng thêm tin tưởng vào vận khí của Ninh Nghị. Ra khỏi cửa viện, bên này đã chờ bảy tám người trong đoàn thanh niên, mọi người một đường đi về phía đông, trên đường lại có người tới báo tin. Thì ra Trần Đằng kia thương thế rất nặng, sau khi Trần Phàm cứu người, an bài tại một gã đại phu quen biết chữa thương bên kia, cũng không nói với bất cứ ai, nhưng buổi chiều phân biệt là người tìm được vị đại phu Đạo Ất kia. Cụ thể xảy ra chuyện gì, không ai biết, nhưng kết quả là... Đại phu cùng thiếu niên tên là Trần Đằng kia, đều đã chết rồi.
Một đường đi tới khu chợ gần cửa Đông, trong đó có một đoạn không khí nghiêm túc hôm nay, y quán mở cửa, bên trong có mấy bộ thi thể, đều do vải trắng đắp lên. Dựa theo lý giải của Ninh Nghị, khi người của Bao Đạo Ất tìm được Trần Đằng, chỉ sợ không phải là trực tiếp một đao kết quả, hẳn là mắng a a, chậm rãi đem thiếu niên vốn trọng thương đánh chết.
Lúc này hơn mười thiếu niên đứng ở đầu đường, nguyên một đám đỏ mắt, có người nghiến răng nghiến lợi đang nói chuyện. Một đội Hắc Linh Vệ ngăn cản người đi đường hai bên, đứng ngoài cửa y quán là an tiếc phúc cùng Trần Phàm, nhưng lúc này hai người xem ra đã cãi nhau một trận. An tiếc rút cương đao chỉ vào Trần Phàm, Trần Phàm cười lạnh điểm vào ngực mình.
quen biết đã một thời gian, tuy không nhiều như Trần Phàm và An Tích Phúc, nhưng Ninh Nghị đại khái biết, người này không lấy võ công làm sở trường, thân thủ đại khái tương đương mình. Nếu thật sự động thủ, dưới tay Trần Phàm chỉ sợ không qua được bao nhiêu chiêu.
Lúc đám người Ninh Nghị tới, An Tích Phúc nhìn sang, lúc này Trần Phàm đại khái cũng đã hơi tỉnh táo lại. Hắn nhìn những thiếu niên đỏ mắt, lại nhìn Ninh Nghị, cuối cùng buông tay ra, xoay người rút lui... Sát lục, sinh mệnh cuồn cuộn, cốt khí, cuối cùng cái gì quan trọng hơn cái gì., Đây là một cái nan giải mệnh đề. Ninh Nghị luôn luôn không phải một người luận bàn cực đoan, luận cực đoan không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, hắn trước sau đều cảm thấy con người phải có lý tưởng và kiên trì, nhưng không đến mức vì kiên trì mà mất đi sinh mệnh, mà mặc dù như vậy, vẫn phải có lý tưởng cùng kiên trì, không có những thứ này, cùng côn trùng có khác gì nhau.
Người thành thục có thể vì lý tưởng của hắn mà sống ti tiện, người không thành thục nguyện ý vì lý tưởng của hắn mà chết đi. Có một câu nói như vậy. Ninh Nghị là người thực phái, nếu như định ra mục tiêu gì, sẽ không từ thủ đoạn mà hoàn thành, cho dù có gặp trở ngại cũng không có gì lớn. Đương nhiên, nếu lý tưởng của người này là cả đời không khom lưng., Hoặc có lẽ giống như Tiền Hi Văn là một dạng tinh thần nho gia chết đi cho người ta xem, vậy thì khác nhau mà nói. Nhân sinh chính là một đường giãy dụa, xoay người, ngăn trở, vặn vẹo cũng không có gì, chỉ cần có một hơi, luôn có thể lách về phía trước.
Đương nhiên những thứ này không có cách nào cùng đám hài tử kia nói ra, bọn họ cũng không thể nào lý giải được. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của lũ trẻ, Ninh Nghị đại khái cũng biết, bọn chúng dù sao tuổi còn trẻ, sẽ không lý giải được hàm nghĩa mạnh hơn con người, hơn nữa trong thời đại này, tay của bậc cha chú bọn chúng cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, nắm đấm cứng, có cốt khí, cái gì đều có. Quỳ lạy là bọn nhát gan.
Dẫu sao Bao Đạo Ất cũng quá mức rồi, khi Trác Tiểu Phong muốn không đếm xỉa đến chuyện của Trần gia, thật ra đám hài tử này cũng đã lựa chọn lui bước, nhưng tai đánh tới trên mặt, bọn họ sợ rằng không lui nổi. Đương nhiên, phía Bao Đạo Ất, chỉ sợ cũng không xem đám hài tử này là chuyện gì, có lẽ với hắn, đối với hài tử, tự nhiên phải có một cái bạt tai bạt tai đến nghe lời mới được.
Có thể sẽ xảy ra chuyện. Xảy ra chuyện cũng có lợi cho Ninh Nghị, nhưng đối với việc trước mắt, Ninh Nghị cũng không định nhúng tay vào, không định để bọn họ tỉnh táo, cũng không có ý định đi kích động cái gì. Y biết Bao Đạo Ất hôm nay, đạo quán tên là Bạch Lộc Quan, bên kia canh phòng nghiêm ngặt, buổi tối hôm đó, ngược lại mơ thấy một đám thiếu niên cầm đao thương thương đi vào đạo quan.
Ngày thứ hai, Dương Chí Võ và một đám thiếu niên "thiếu niên đoàn" tới tìm ông ta.
"... Chính khí bên kia chuẩn bị động thủ, chúng ta... định giúp bọn họ..." Thiếu niên nói thế.
"Tính làm như thế nào, nếu như giết tới đao sát Bạch Lộc quan bao vây Đạo Ất, vi sư thay các ngươi trầm trồ khen ngợi."
"Ách... Chúng ta tính toán một chút, có một cơ hội, xế chiều hôm nay có thể động thủ... Sau chuyện xảy ra chuyện ở Cổ Đồng Quan, Bao Đạo Ất hẳn là cảm thấy chỗ không dùng được, hắn muốn dời những nữ tử kia đi, chúng ta thăm dò buổi chiều đoàn xe sẽ đi qua Bình Xương Nhai..."
Thần sắc Ninh Nghị nghiêm túc hẳn lên, gật đầu một cái: "Tiếp tục."
"Bên kia là phố xá sầm uất, chúng ta dự định nghĩ cách chặn đường, chỉ cần đập nát một chiếc trong đó, để cho người ta nhìn thấy nữ nhân trong xe ngựa, chúng ta sẽ náo loạn. Nhiều nữ nhân như vậy, lên mặt bàn., Bọn họ nói không qua được. Dù sao cừu đã kết rồi, chúng ta làm không lại Bao Đạo Ất, nhưng chuyện lớn như vậy, những nữ nhân kia cuối cùng cũng cứu được. Trước kia tiên sinh đã nói làm việc phải có chương pháp, không thể làm bừa, chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, e rằng cũng chỉ có cách này mới có thể làm chút chuyện."
Ninh Nghị nhìn hắn một hồi lâu, sau đó nở nụ cười, đi tới trước cửa sổ gật đầu nhẹ. Thật lâu sau, y mở miệng nói: "Hai bên các ngươi cộng lại, chắc chắn có bốn mươi, năm mươi người., Trong nhà chúng ta đều có quan hệ, kỳ thực vận hành tốt, không cần sợ bao đạo Ất trả thù. Chuyện này lúc trước ta không muốn nói, bởi vì các ngươi chưa hẳn làm được. Bây giờ ta nói cho các ngươi, chuyện này qua đi, mặc kệ trong nhà đại nhân các ngươi đánh cũng dễ mắng cũng tốt., Một đám hài tử không thể lui, cắn chết rồi kéo thành một đoàn, các ngươi không lui, đại nhân trong nhà các ngươi bất luận thế nào cũng không lui bước được, chỉ cần bất chấp bức ép bọn chúng thành một đống, Bao Đạo Ất sẽ không cách nào động thủ với ai. Các ngươi đã không phải làm bừa, chuyện này qua đi, ta giúp các ngươi."
"Tạ tiên sinh!" Nghe được lời này, Dương Chí Võ cao hứng thi lễ với hắn một cái. Bọn họ giao tiếp với Ninh Nghị lâu như vậy, đương nhiên phải hiểu rõ quá khứ của lão sư này. Những chuyện ngày thường chỉ là truyền miệng, phần lớn bọn họ đều cho rằng lão sư rất lợi hại. Nhưng từ đầu tới cuối, chuyện của đoàn thanh niên là do chính bọn họ tự mình động thủ., Ninh Nghị không tham dự, trong chuyện bây giờ, thái độ của Ninh Nghị vẫn luôn ám muội, mãi tới lúc này mới rõ ràng, lập tức khiến người ta cảm thấy thật sự có chủ tâm, một lát sau lại hưng phấn hỏi: "Vậy... tiên sinh, ngài cảm thấy chuyện này của chúng ta có thể thành sao?"
"Tình báo chính xác mà nói..." Ninh Nghị gật đầu cười: "Chắc là được."
Hắn nói như vậy, đợi đến khi Dương Chí Vũ rời khỏi, Ninh Nghị đứng trước cửa sổ nhíu mày, thành hay bại cũng tốt, chuyện này không có khả năng nhẹ nhõm. Vốn dĩ hắn chỉ muốn lấy áp lực của Lệ Thiên Hữu bên kia để làm văn chương, nhưng sau chuyện này nếu quả thật nhúng tay vào chuyện Bao Đạo Ất, cục diện chỉ sợ càng thêm phức tạp, cũng càng không khống chế được.
Cứ như vậy đến xế chiều, "Vĩnh Nhạc thanh niên đoàn" tổng cộng có gần ba mươi người, một số là học sinh trên lớp, có mấy người là thanh niên hơn hai mươi tuổi, có anh họ của Trần Tế Nhan., Cũng có thanh niên đoàn trước kia kết bạn làm việc tốt, phường du hiệp không thèm để ý đến bao nhiêu thế lực của Bao Đạo Ất. Chuyện này, Dương Chí Vũ vốn đã thương lượng với đám người Trác Tiểu Phong, nhưng Trác Tiểu Phong bên kia tỏ vẻ cự tuyệt, cái chết đằng kia dù sao cũng là huynh đệ nhà mình., Nhiệt huyết phẫn nộ, buổi trưa cũng đã dùng tiền đi mai phục, bên này tập hợp sau đó lại đi tới Bình Xương phố. Trước khi đi, Ninh Nghị đã cho mỗi người hai bao hôi phấn sinh thạch, thuận tiện phát cho mỗi đứa nhỏ mỗi người một thùng gỗ nhỏ.
"... Thạch Hôi dùng để phòng thân, lấy một thùng nước nhỏ đặt ở bên cạnh... Thứ này nếu không phải tình huống khẩn cấp là ta không tán thành, kết thù quá sâu, nhưng thể lực các ngươi không tốt, nếu như xung đột, rải đá xám, nếu không được, thì hắt nước một chút..."
Dặn dò một phen như thế, Ninh Nghị hơi trang điểm, đoàn người đi hướng Bình Xương phố. Đến vị trí mới chia tay, đám trẻ con đi vào trong quán trà., "Chính khí hội" những hài tử kia thì lại ngồi trong tửu lâu đối diện con đường, nhìn thấy đối phương tới đây, có chút cảm động, nhưng cũng không có chào hỏi. Ninh Nghị đi tới bên cạnh đường xa một chút, đẩy một chiếc xe nhỏ vừa bán hạt giống, vừa nhìn động tĩnh chung quanh.
Đại khái đến thời gian tìm kiếm, có một thiếu niên theo dõi phía trước cưỡi ngựa trở về, tỏ vẻ tin tức không sai. Ninh Nghị đứng từ xa nhìn con phố kia, bất tri bất giác Trần Phàm ngồi xuống bên cạnh. Khi đội ngũ xe ngựa xuất hiện, y nghiêng đầu nhìn Ninh Nghị, mỉm cười.
"Bọn chúng đã nhầm lẫn tình báo."
"Hả?" Ninh Nghị hơi ngẩn người.
"Những nữ nhân kia không phải chuyển đi từ nơi này, tối hôm qua, sau khi những đứa nhỏ kia nhận được tin tức, ta đã kiểm tra, bố trí cho chúng bao Đạo Ất... Nhưng có lẽ là bọn chúng giữ bí mật không tốt, cho nên bị người ta lợi dụng ngược lại."
Ninh Nghị nhìn hắn một cái: "Sao lúc này mới nói?"
"Tối hôm qua ta suy nghĩ, đi qua cảnh cáo bọn họ, đối với tương lai của bọn họ không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nếu như nguyên nhân chính là không chịu thiệt, chỉ sợ bọn họ sẽ có thói quen bảo hộ bọn họ. Nhưng nếu như sự tình thất bại, bọn họ bị bắt, lại đuối lý, trong nhà lại bị chèn ép, chỉ sợ sau này chuyện gì cũng không làm được. Ta nghĩ cả đêm, chỉ còn lại có thể làm được một việc..."
Mạnh mẽ híp mắt lại: "Cấp trăm..."
Hắn vừa nói vừa nhẹ, Trần Phàm cũng nghe không hiểu ý tứ của lời này, lúc này trong nụ cười lộ ra vài phần hưng phấn.
"Trước kia ta cũng giống bọn họ, trời không sợ đất, ta nhận ra rất nhiều người đều là như vậy, bọn họ không sợ trời không sợ đất, nhưng sau đó, từ từ bị thế đạo dạy tới sợ hãi. Kỳ thật sợ không sao, nhưng sau đó bọn họ có làm chuyện gì cũng không dám làm, bọn họ không dám làm gì sau này., Còn nghĩ ra đủ loại lý do thuyết phục chính mình, sau đó lại đi nói người khác, giống như bọn họ không dám thiên đại quang vinh gì, mắng dám làm kẻ ngu. Kỳ thật ta cũng chầm chậm sợ, không biết chuyện gì nên làm, luôn cảm thấy trong thế đạo này, chuyện gì cũng không làm được, bởi vì mọi người đều sợ."
Hắn dừng một chút: "Những đứa nhỏ mà ngươi dạy, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, làm việc thất bại không sao, có thể để bọn chúng học được cách làm việc, nhưng ta không thể để bọn chúng sợ ngay từ đầu được. Ta phải khiến bọn chúng nhìn thấy có chút đại nhân là không sợ, có một số việc, chỉ cần bọn chúng sau này lớn lên còn nhớ, sẽ không có ai khó như người khác nói."
Xe ngựa dần tới gần, Trần Phàm đứng lên, sau đó nghiêng đầu, nghi ngờ nói: "Ngươi đẩy cái xe này làm gì, không dùng thì cho ta mượn?"
Ninh Nghị liếc hắn một cái: "Đây là dầu hạt giống, ta để học sinh chuẩn bị tro bụi. Có người sau khi bị rơi xuống có thể tới nơi này rửa mắt." Lát sau bổ sung một câu: "Không tổn thương hòa khí."
"Còn mạng sống?" Trần Phàm sửng sốt một lúc lâu: "Ngươi âm hiểm thật."
Nói xong lời này, Trần Phàm quay đầu lại, phố thu cảnh đìu hiu, phố xá phồn vinh ngày trước cũng không có quá nhiều người. Hắn rửa ráy một hơi, xương cốt trong không khí nhẹ nhàng vang lên.
góc đường bên kia, một đám thiếu niên "Chính khí hội" bắt đầu theo bản năng đứng lên. Sau đó bọn họ nhìn thấy một bóng người ở bên đường quát lớn một tiếng, lao về phía bên kia.
Có tổng cộng bảy cỗ xe ngựa, mỗi cỗ đều do hai con ngựa kéo, tốc độ không chậm. Bóng dáng đó như tên bắn của Tiêu Sắt trong khoảnh khắc đã khiến bầu không khí căng thẳng không ngừng căng thẳng, trong nháy mắt, bóng người kia lao về phía cỗ xe ngựa thứ hai, tụ lực đánh một quyền vào đầu tuấn mã.
Huyết quang bạo liệt, tiếng ngựa hí dài. Theo một quyền này, toàn bộ thân hình con tuấn mã kia đều rời khỏi mặt đất, đụng về phía con ngựa bên cạnh, kéo càng xe. Toàn bộ thân xe đột nhiên nghiêng nghiêng, bánh xe rời mặt đất, ầm ầm lật qua bên cạnh.
Ầm ầm nổ vang, xe ngựa ngã trên mặt đất, theo quán tính to lớn tiến lên phía trước, nước bẩn trên đường phố trong lúc nhất thời đều bị kích thích., Phía trước xe ngựa, bóng người kia đang đẩy hai cánh cửa xe, cả người bị thân xe đẩy lùi về phía sau nhưng cuối cùng cũng ngừng hoạt động. Một chiếc xe ngựa phía sau vội vàng chuyển hướng, gần như đụng vào một cây đại thụ ven đường. Chỉ thấy bóng người kia đẩy dây kéo xe, bắt đầu sử lực.
Lúc này một càng xe ngựa đã đứt đoạn, tuấn mã ngã trên mặt đất cũng cởi dây cương, thùng xe nghiêng bắt đầu bị người nọ đẩy trượt về phía sau, thế càng lúc càng nhanh. Theo tiếng nổ mạnh, người nọ cũng hét lớn: "Ân oán giang hồ, cút ngay không muốn chết— "Mấy tiểu thương quán ven đường cướp đường chạy trốn.
Xe ngựa đụng đổ một quán nhỏ, quán nhỏ kia vốn là bán dầu nổ tiêu vặt, một nồi dầu sôi bị đổ trên mặt đất, củi lửa bay tán loạn, xe ngựa từ phía trên ép tới, đâm vào trên vách tường bên kia con đường, ngừng lại, sau một khắc, lửa cháy ầm ầm bốc lên.
Thùng xe ngựa vừa lớn, lúc này bảy tám người từ bên trong bò ra, đều là nhân sĩ võ lâm mai phục. Bóng người kia tóm lấy càng xe, đá một cước vào buồng xe, làm vũ khí cầm cự mộc trong tay, đánh nổ đầu người bò ra đầu tiên. Phía xa xa trên chiếc xe ngựa thứ năm, có người xôn xao xé rách màn gấm, thân ảnh từ bên kia đứng dậy: "Trần Phàm! Ngươi làm gì vậy!" chính là Bao Đạo Ất.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Trên chiếc xe ngựa thứ ba, người đánh xe vung vẩy trường tiên, đánh về phía Trần Phàm. Trần Phàm không nhúc nhích, giơ tay ra sức kéo một cái, cây roi dài kia vỡ thành vài mảnh, kéo theo bóng người thành hồ lô lăn lóc. Nhưng trên từng chiếc xe ngựa, từng người từng người thần sắc khác nhau, binh khí, nhân sĩ giang hồ đều xuất hiện. Bảy chiếc xe ngựa chặn kín con đường phía trước, một loạt tiếng động hỗn loạn vang lên, Trần Phàm cầm chiếc xe đi về phía trước.
"Bao Đạo Ất, hôm nay ngươi phải chết!"