Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Gà gáy ba lần, trời đã sáng, nhưng xung quanh tiểu viện vẫn còn trắng mờ mịt, sương mù quanh quẩn, điểm sáng cách vách chiếu tới, giống như đom đóm trôi nổi trên tán cây ban đêm, chung quanh vẫn yên tĩnh không có bao nhiêu động tĩnh, chỉ có Chử Bằng chậm rãi nhấp nhô.
Sau khi đổ nước lạnh trong thùng gỗ vào trong nồi, Tiểu Kiệt đổ củi vào bếp lò, cầm quạt hương bồ ngồi bên cạnh phe phẩy. Sau khi bị Ninh Nghị kéo vào phòng, nàng cũng đã ăn mặc chỉnh tề, nhưng sáng sớm đã xảy ra chuyện như vậy, tóm lại vẫn làm cho nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng., Như là cảm giác lén lút. Có điều, cũng chỉ có tình huống ở Hàng Châu như bây giờ, nàng mới có thể cảm nhận được cảm giác vừa thẹn thùng vừa ấm áp bực này. Nếu có một ngày nàng rời khỏi Hàng Châu, ở cùng với các tiểu thư, nàng sẽ không bao giờ có khả năng làm chuyện như vậy với cô gia.
Với sự kính trọng của nàng đối với Tô Đàn Nhi, cũng không đến mức vì mình cùng cô gia có quan hệ, liền sinh ra cảm xúc đố kị đối với tiểu thư. Nhưng dưới tình huống như vậy, trong lòng thiếu nữ thỉnh thoảng cũng không khỏi ngẫm lại, chính mình xác là ở chỗ này độc chiếm cô gia, sống nương tựa lẫn nhau., Mưa bao lấy nước bọt, loại cảm giác này làm cho nàng cảm thấy ngọt ngào, đương nhiên có đôi lúc, cũng không khỏi cảm thấy thấp thỏm. Nếu có lựa chọn, sợ rằng ngay cả nàng cũng không rõ ràng, nàng sẽ nghĩ đến những ngày này mau chóng đi qua, vẫn là vĩnh viễn tiếp tục.
Nếu chỉ xét tình cảnh, nhìn tình cảnh trước mắt, kỳ thật cũng đã tương đối tốt, có người chiếu cố, có người quan tâm., Cô ở trong y quán hỗ trợ làm việc, cũng quen với người như vậy. Quanh nơi tha hương gần đó đều có ấn tượng tốt với cô, có việc sẽ chiếu cố cô. So với những người vẫn lỗ mãng bị bắt tới, tình cảnh của cô và cô gia tốt hơn nhiều., Cơ hồ đã bị đối phương coi là người một nhà. Bất quá, tuy rằng bản phận của nha hoàn vẫn luôn nghiêm ngặt, không quản quá nhiều chuyện, Tiểu Kiệt cũng không phải là một cô gái da dẻ nông cạn chỉ có thể nhìn thấy một chút chỗ tốt trước mắt, trong hạnh phúc thì không để ý tới bất cứ điều gì.
Cô gia sống rất không thoải mái.
Không dễ dàng gì, thỉnh thoảng cái loại trọng trách đè trên vai kia, cũng không phải cả ngày mệt nhọc, hoặc là hàng ngày cau mày lại. Nhưng trong khoảng thời gian này cô gia ở Tế Liễu Nhai đều biểu hiện thuận buồm xuôi gió, cơ hồ đem cuộc sống hầu như biến thành nhàn nhã tự đắc., Nhưng chỉ có Tiểu Kiệt mới hiểu được, ẩn nấp sau biểu tượng này là cố gắng và cẩn thận tới mức nào, cứ như đang bước từng bước trên mặt đầm lầy vậy.
Trước kia nàng đã từng thấy qua thứ tương tự, nhưng cũng không rõ ràng đến như thế. Nàng từ nhỏ đã được đưa vào thương nhân chi gia, gặp qua rất nhiều thứ, những thương nhân này xem ra phong quang, nhưng chân chính chống đỡ được chúng, là số ít người trong nhà chân chính hiểu được nỗ lực., Giống như Tô lão thái công, Tô Bá Dong, giống như tiểu thư, bọn họ cũng không phải lúc nào đó phát ra một mệnh lệnh xảo diệu như cưỡi ngựa đi trên không, mà có thể làm ra mọi chuyện như vậy là có thể ngăn cơn sóng dữ đảo ngược lại phía sau., Những người thật sự chống đỡ những thứ này là từng người chạy đi ban ngày, làm từng việc vất vả ban đêm, xử lý từng chuyện nhỏ, suy nghĩ, mưu đồ, một số người xem sổ sách, sau đó tính toán. Có người cố gắng như vậy, có thể làm được việc.
Bất quá đây dù sao cũng là thời đại sùng bái văn nhân, nàng đã từng thấy qua tiểu thư cố gắng như vậy, nhưng trong lòng càng thêm ước mơ, tự nhiên vẫn là những danh sĩ chỉ điểm giang sơn kia, trong lời nói, trong vở kịch., Bọn họ nói một câu liền có thể làm sóng gió nghiêng về một bên, một âm mưu đã có lực hồi thiên. Người như vậy, làm cho người ta hâm mộ ước mơ, đã từng cô gia nhập môn, nàng cho rằng đối phương không phải người như vậy, có một khoảng thời gian ngắn., Cô lại cảm thấy, cô gia là người như vậy. Sự tôn kính và thước tha lúc trước biến thành ước ao và hâm mộ sau đó, nhưng mãi tới khi tới Hàng Châu một quãng thời gian, đặc biệt là sau khi giữa hai người có quan hệ thân thiết với nhau, cô mới có thể càng thêm rõ ràng nhìn thấy sau đó ẩn giấu cái gì, cũng càng khiến cô cảm nhận được sức mạnh bên trong.
Cố gắng của người bình thường có thể mở ra một con đường từ trên núi hoang, khi có cự thạch chặn đường thì những mưu kế và đối sách kia có thể giúp người ta tránh khỏi tảng đá này, nhưng nếu trước không có đường đi, sau có truy binh, không thể nào đi đường vòng., Người cương liệt có lẽ sẽ giống như gia gia Tiền gia đâm đầu vào tảng đá lớn kia, lại chỉ có một loại người, có thể ở chỗ này yên tĩnh, chuyên chú, thậm chí là mang theo tươi cười nói cự thạch kia từng tấc một mở ra, liều lĩnh đẩy ra, nàng không biết nên hình dung thế nào, có lẽ đó chính là "Nam nhân" mà trước kia nàng từng treo ở trong miệng.
Bây giờ hai chữ này có ý nghĩa càng sâu hơn, bởi vì cô gia bây giờ cũng là nam nhân của cô.
Từ lúc bị bắt trở về đến nay, cô gia không biểu hiện ra tâm tình nôn nóng, không có kích động quá mức, bình thản đi theo những đứa trẻ trong thư viện, mỗi ngày đều rèn luyện theo thông lệ, hòa thuận với những người xung quanh, đôi khi ngồi ở dưới mái hiên đọc sách, nói chuyện phiếm với nhau., an ủi nàng, nhẹ nhàng nói cười, có đôi khi, hắn thậm chí chặt củi, quét sân. Nhưng cho dù biểu hiện hết thảy tự nhiên, dù sao cô cũng là người bên cạnh cô gia, có thể thấy rõ sau lưng bóng lưng này, thật ra cô gia vẫn nắm chặt tay.
Rèn luyện mỗi ngày, kỳ thực cô gia đều tăng gánh nặng, xem ra đơn giản là chạy tới không ra phạm vi đường nhỏ, nhưng khoảng cách lại dài gấp đôi so với lúc ở Giang Trữ. Sau khi giám sát nới lỏng một chút, cô gia đã buộc túi cát trên tay áo vào. Cô gia biết đây là rèn luyện thân thể., Nhưng cũng không biết rèn luyện như vậy có tác dụng gì. Ban đầu trong mấy ngày, túi cát còn chưa được làm xong, thậm chí siết tay chân hắn chảy máu. Hắn chỉ duy trì bộ dạng nhẹ nhàng như mây gió, đối mặt với tất cả mọi người, chỉ có lúc trở về., Vào phòng tắm tắm tắm tắm, thỉnh thoảng nàng còn nhìn thấy một vài động tác hơi thư giãn trong đó, hơi thở dồn dập, mồ hôi toàn thân đổ như mưa. Ánh mắt cô gia đau khổ chống đỡ, thật sự giống như là... cọp đói vậy., Đương nhiên loại ánh mắt đó nàng không sợ, bởi vì nhìn thấy nàng, nàng sẽ bình thản trở lại. Nàng biết, cô gia cho dù thật sự là hổ biến, cũng sẽ không ăn nàng.
Những hình ảnh này nàng chỉ nhìn qua vài lần, mỗi lần đều chỉ là lúc khắp nơi không có người, trên mặt cô gia chợt lóe lên rồi biến mất, giữa hai người cũng không có nghiêm túc nói chuyện này. Nàng biết cô gia sẽ không nói những thứ này với nàng. Nhưng nàng biết, cũng đủ rồi., Cô gia thường lui tới cùng những người này, dạy thư, làm việc đều chỉ là để cho tình cảnh chung quanh càng thêm rộng rãi. Nàng cũng thẳng đến, nếu như mình có thể đạt được sự tán đồng của Bá Đao trang, Cô gia mặc kệ muốn làm chuyện gì, cũng sẽ thuận tiện hơn chút ít. Nàng vẫn luôn làm như vậy.
Lúc ở y quán, nàng vẫn luôn rất chăm chỉ, biểu hiện rất vui vẻ, rất lấy mừng, đây đương nhiên cũng là bởi vì bản tính của nàng như thế, nhưng tâm tình trong đó lại hoàn toàn khác.
Có lúc nàng nghĩ, có lẽ cô gia cũng nhìn thấy nguyên nhân nàng làm như vậy từ ánh mắt nàng. Cô gia gần đây qua lại với tiểu thư nhà lầu kia, nếu là trước kia, Tiểu Đình sẽ không vui, cũng sẽ rất lo lắng cho nàng., Nhưng bây giờ, nàng lại không có tâm tình như vậy. Đương nhiên ngẫu nhiên kháng nghị cũng có, có lúc liên tục than phiền cô gia không nên qua lại quá mật với tiểu thư nhà lầu, nhưng trong lòng nàng, cô gia cũng không muốn đến tiểu thư nhà này, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, cô gia vẫn duy trì sự tỉnh táo.
Tối qua nhìn thấy cô gia bị thương, nàng liền oa oa khóc ra ngoài, cô gia khuyên nàng rất lâu mới dừng lại. Sáng nay tỉnh lại, nàng hi vọng cô gia có thể nghỉ ngơi một chút, cô gia liền nói bị thương cũng không nặng, sau đó còn kéo nàng vào phòng... Thân thể của nàng đã là cô gia rồi., Bất cứ lúc nào cô gia muốn làm bất cứ chuyện gì cô đều cảm thấy vui vẻ, nhưng sáng hôm nay, khi cô trần truồng nằm phía trước cô gia, từng có một khắc, cô muốn khóc để hắn dừng lại, nhưng khoảnh khắc đó, cô lại cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Cái tâm tình này thật sự là khó tin. Bởi vì nàng biết, cho dù là lúc như vậy, cô gia cũng chỉ muốn nói với nàng chuyện này không có gì đâu, muốn an ủi nàng.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Sau khi rời khỏi phòng không lâu, cô gia liền mở cửa, ra ngoài chạy bộ. Cô ở bên cạnh nghe ngóng, nhưng không ra ngoài nhìn xem, nghĩ tới những chuyện này, thiếu nữ đột nhiên lấy tay che miệng, khóc "Ô ô" một tiếng, nước mắt tuôn rơi.
Ngoại trừ tối hôm qua, ngày thường chỉ dưới tình huống bốn phía không có người, nàng mới có thể khóc ra, khóc xong rồi ra khỏi cửa, nàng còn phải vui vẻ làm việc.
Hàng Châu là biển.
Quang mang chớp động, nàng khép hai chân ngồi trước bếp lò, hỏa diễm kéo tới làm cho người ta cảm giác được rét lạnh trong lòng. Ôn áp không phải đến từ ngọn lửa kia, nó từ bên trong thân thể tuôn ra, từ trong thân thể ấm áp ra ngoài, một bên nối tiếp với nàng, một bên kết nối với thư sinh đang chạy trốn trong đám sương sớm kia, giống như hai điểm sáng, khoảng cách xa không thể ngăn được quang mang kia, chân chính dựa vào trên thuyền chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Một lát sau, Tiểu Kiệt lau nước mắt, vung cây quạt lộ ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu, sau đó đứng lên xem xét nước trong nồi.
Ngày hôm đó, vừa mới bắt đầu.
Thân thể trần trụi...
Tạm thời mặc kệ suy nghĩ trong lòng Tiểu Thương, đối với Ninh Nghị mà nói, sự tình phát sinh không có quá nhiều đáng để xưng đạo, hết thảy đơn giản chỉ là làm hết sức, năng lực của gã chỉ đến đây, nếu như có người nào có thể thoải mái du tẩu trong nguy hiểm thoải mái thoải mái điêu luyện, có thể trong bất cứ lúc nào cả đời đều có thể tính là vô sách đại sát tứ phương... Loại người này có thể là có, bất quá gã so ra lại kém hơn mà thôi.
Thương thế đêm qua không tính là nặng, đó là lấy tiêu chuẩn của võ giả để phán đoán, là người bình thường, trên người có các loại đao thương kiếm thương, đầu đều mở ra, cũng không nhẹ. Không có cách nào vận động quá mãnh liệt được nữa., Chỉ là chạy thích hợp, phối hợp nội công kích thích thân thể, tranh thủ khôi phục quá nhiều mà thôi. Trận sương mù này thoạt nhìn đến buổi sáng đều sẽ không tan, nhưng chạy một trận, vừa đi, trong tầm mắt người cũng nhiều hơn rất nhiều., Dọc đường gặp phải Bát Đại Kim Cương của Bá Đao doanh - đây là ngoại hiệu do Ninh Nghị giúp, tâm thái lạc quan mà thôi -- Đỗ Sát đứng đầu, trong ngày thường tên này không nhiều lời lắm, tuy có kết giao với Ninh Nghị, nhưng tương đối nghiêm túc, bất quá lần này ngược lại chủ động chắp tay với hắn: "Ninh tiên sinh, hôm nay không nghỉ ngơi một chút sao?"
"Ồ, hơi chút động một chút là có trợ giúp khôi phục."
Ninh Nghị trả lời như thế, Đỗ Sát đang hàn huyên với người bên cạnh, liền giới thiệu một phen: "Thích huynh, vị này là... Ninh Lập công tử người được người ta gọi là Huyết Thủ Nhân Đồ, Ninh Hằng, vị này là..."
Thân phận người nọ không tốt lắm, khiến Ninh Nghị có vài phần ngạc nhiên là, đối phương lại giới thiệu "Phạt danh" Huyết Thủ Nhân Đồ của gã, trong lòng buồn cười, lập tức chắp tay đối phó với thái độ của người giang hồ, lúc song phương cáo từ, Đỗ Sát lại chắp tay: "Ninh công tử, chuyện tối qua cảm ơn, chúng ta thiếu công tử một cái nhân tình."
Lại đi được một hồi, gặp Lưu Thiên Nam và A Thường, chào hỏi, hỏi Lưu Đại Bưu, Lưu Thiên Nam gật đầu nói: "Trang chủ không có việc gì, đã tỉnh lại." Tỉnh lại rồi, nói là không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiển nhiên vẫn chưa xuống giường: "Chút nữa dùng bữa sáng sớm, Ninh tiên sinh đi xem thử đi."
Khi hỏi đến Lưu Tiến, sắc mặt A Thường rõ ràng có chút không tốt: "Có thể còn chưa biết tốt hay không, cho dù tốt một chút, thân thủ cũng phế hơn phân nửa rồi... Đương nhiên, có thể tốt lên mới là điều quan trọng nhất..."
A Mệnh đứng bên cạnh vẻ mặt không chút biểu tình, hắn thật sự tên là Trịnh Thất Mệnh, xưa nay luôn xử sự với hắn, hợp tác của hắn là A Thường tương đối ôn hòa, còn hắn thì rất hung ác, thói quen dùng đao để nói chuyện, nhưng đối với người trong trang thì lại vô cùng hòa nhã. Thỉnh thoảng hắn lại nghiêm mặt đi mua kẹo cho tiểu hài tử ăn kẹo., Chính là không cười. Lưu Tiến nếu là thủ hạ dưới tay A Thường học đao, tự nhiên cũng được hắn chỉ điểm. Lúc này sắc mặt hắn so với bình thường dĩ nhiên bình thản hơn rất nhiều, chỉ là nhìn Lưu Thiên Nam một chút lại nhìn Ninh Nghị: "Lúc nào đi tìm Lệ Thiên Hữu gây phiền phức, nhớ gọi ta vào, chuyện giết người ngươi không cần động thủ, ta đều có thể làm tốt, cứ gọi ta đi là được."
Lời này là nói với Ninh Nghị, hắn và A Thường theo Ninh Nghị một thời gian ngắn, biết Ninh Nghị có chút bản lĩnh. Nhưng nói xong, Ninh Nghị nhìn Lưu Thiên Nam: "Việc này không dễ lắm đâu..."
Lưu Thiên Nam cũng nhíu mày: "Có lúc nào nói muốn đi tìm Lệ Thiên Hữu gây phiền toái..."
A Mệnh cũng nhíu mày nhìn hắn: "Quản sự, vừa rồi không phải ngươi nói muốn thương lượng chuyện tìm Lệ gia gây phiền phức sao?"
Lưu Thiên Nam quản lý nhiều chuyện ở Bá Đao doanh, loại người quen như A Mệnh đều tùy ý gọi hắn quản sự. Vừa rồi A Thường A Mệnh đại khái là ở chỗ hắn nói chuyện này, lần này Ninh Nghị cũng hy vọng hắn không biết vừa rồi hắn nói cái gì. Mặc dù thường ngày Bá Đao doanh không thiệt thòi, nhưng khi Lệ Thiên Cương trở về, muốn nói bên này thật cứng rắn như vậy, hắn phải thừa nhận mình thật sự có chút bất ngờ.
Lưu Thiên Nam nhìn hai người: "Chỉ nói thương lượng với hắn về mấy mối làm ăn của Lệ gia, để bọn hắn chịu thiệt mấy lần mà thôi. Cũng miễn cho Lệ Thiên Hữu cảm thấy ca ca hắn muốn về thì bọn hắn có thể tung hoành ở Hàng Châu thành... Các ngươi thật sự cho rằng có thể giết được hắn sao?"
A Mệnh cười lạnh một tiếng: "Cũng không phải quá khó."
"Không phải là nói khó không khó sao." Lưu Thiên Nam thoáng nâng cao thanh âm: "Chuyện này ngươi nhận được kết quả rồi hả!?"
A Mệnh hít một hơi, chốc lát sau lại nhổ ra: "Biết rồi." Sau đó vỗ vai Ninh Nghị, "Nghe nói tối qua ngươi giết được một tên là giặc canh phải không? Không tệ."
Nói đến đây, A Thường cũng mỉm cười: "Ta nghe nói rồi, là một tên điên, võ nghệ thì vẫn có thể."
Ninh Nghị liền cười khiêm tốn một phen: "Ha ha, thân thủ của đối phương quả thực lợi hại, ta cũng đánh tới mức đó, trong lúc nhất thời không thu tay được thì giết..."
Hắn nói tới đây, A Thường lộ ra thần sắc suy tư: "Thật ra không biết vị huynh đệ trốn trong phòng kia là ai, có thể một đao chém đầu giặc canh cũng không phải việc khó, tuy nhiên trong thời gian ngắn như vậy mà muốn rời khỏi phòng lại không bị người khác trông thấy, khinh công thật sự là xuất thần nhập hóa..."
A Mệnh cũng gật đầu: "Ta cũng đã nghe nói, phòng này được đóng kín, nói là không có cửa ngầm mật đạo, bên ngoài lại có binh sĩ vây quanh, đi ra ngoài quả thật không dễ. Nhưng trọng điểm phòng ngự phía dưới không ở đây, phỏng chừng vẫn có cơ hội..."
Ninh Nghị mở trừng hai mắt, sau đó liếc mắt: "Này, ta vẫn còn ở nơi này! Cao thủ chiêu mộ hay không dừng là chuyện rất bình thường! Lúc ấy xung quanh không có ánh sáng, hắn lại không rõ hoàn cảnh. Ta đánh cược tính mạng với hắn, súc mưu đã lâu một đao chém đầu của hắn. Đây gọi là dũng mãnh cơ trí, cơ quan Ám môn gì chứ... Hai người các ngươi, có giỏi thì tới đấu một mình đi..."
Vẻ mặt A Mệnh vẫn lạnh nhạt như trước: "Hắn không chịu nói."
"Vậy quên đi." A Thường cười cười, sau đó vỗ vỗ bả vai Ninh Nghị: "Dưỡng thương cho tốt, chuyện tối qua cảm tạ, thứ có ích thì lên tiếng."
Hai người cáo từ xoay người, thanh âm truyền đến: "Một đao chém đầu, nghe nói còn bay ra ngoài, sử dụng đao pháp cương mãnh..."
"Nếu ngươi ta ở bên trong, sử dụng Bá Đao, có thể xuất một chiêu chém lại Vân Sơn, mạnh nhất... Nói không chừng là trang chủ..." Trong lúc nói chuyện, một vị võ giả tên là Lưu Nguyên Phương cũng tới, bị hai người vỗ vai: "Nguyên Phương, ngươi thấy việc này thế nào?"
"Sáng nay cũng đã nghe nói, ta cảm thấy việc này tất có điểm kỳ lạ..." Lưu Nguyên Phương quay đầu lại nhìn Ninh Nghị, cười hắc hắc, mặc dù có thiện ý, hiển nhiên cũng không tin là Ninh Nghị thật chém một đao kia. Ba người nói xong, đã đi xa trong sương sớm.
"Ta đi..." Ninh Nghị nhìn một lát bên kia, đợi ba người không thấy nữa, lúc nãy mới quay đầu đi nhìn chằm chằm Lưu Thiên Nam: "Không phải ngươi cũng nghĩ như vậy chứ?"
Lưu Thiên Nam cười tủm tỉm: "Trong trang còn có một số việc, cứ qua đó đã, việc buôn bán trong trang viên, những kẻ nào có thể đứt đoạn với Lệ gia, trước mắt cứ nghĩ xem việc này không vội. Buổi sáng không có việc gì, Lập Hằng đi xem trang chủ là có thể trở về nghỉ ngơi."
Hắn nói xong, chắp tay rời đi, Ninh Nghị đứng đó một lát rồi cười "hặc" một tiếng, sau đó lắc đầu, đi về phía nhà. Bá Đao trang cố ý phát sinh chút ít xung đột với Lệ gia, đây coi như là một chuyện tốt, ra tay trên các loại kinh doanh., Vừa lúc cũng là điểm mạnh của mình. Chỉ cần làm cho Lệ Thiên Hữu ăn mấy thiệt thòi nhỏ, đối phương huynh trưởng lại trở về, khẳng định nuốt không trôi, song phương lại ma sát một chút, tự mình dẫn tiểu Chử Bằng vào loạn cục, sau đó lại nhờ Lưu đại phu giúp đỡ bảo vệ tiểu chu toàn, phải đưa người đi, vấn đề không lớn.
Đương nhiên, chuyện này nhất định phải thận trọng, nếu chỉ muốn tạo ra biểu tượng, đợi đến lúc song phương ma sát nhau, chính mình làm một số động tác làm cho bên trong Bá Đao doanh cũng cảm nhận được áp lực của Lệ Thiên Cương, tiếp theo mang Tiểu Kiệt ra ngoài, mình đánh cho Tiểu Kiệt một trận là nói là gặp phải tập kích, dù sao Lệ gia trăm miệng cũng không biện luận được, có lẽ cũng có thể.
Nghĩ đến việc muốn đánh Giao Bằng một trận, hắn bĩu môi, trong lúc nhất thời cũng có chút dở khóc dở cười. Bất quá đây là một thủ đoạn trước mắt không mạo hiểm nhất, tạm thời cũng chỉ có thể định ra như vậy.
Vào đúng lúc Ninh Nghị ở đầu đường hoàn thiện kế hoạch chạy trốn. Trong tòa nhà của chủ viện Phách Đao trang, thiếu nữ tên là Lưu Tây dưa đã tỉnh lại. Nàng đắp một cái chén nhỏ màu trắng tô điểm màu đỏ nhạt trên bề mặt, thân thể suy yếu dựa vào trên gối., Ánh mắt ngơ ngác nhìn vụ khí ngoài cửa sổ đã lâu, nàng rất ít khi có trạng thái suy yếu như vậy, cũng có rất ít người chính thức nhìn thấy khuôn mặt của nàng. Lúc này trước cửa sổ mở rộng, bởi vì suy yếu mà trên khuôn mặt lại có vẻ càng thêm trắng nõn như được bao phủ bởi một tầng quang mang, lộ ra vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Hồi lâu sau, nàng quay đầu nhìn lên nóc nhà, nhẹ nhàng... nhắm mắt lại.
Cô ngủ thiếp đi trong yên tĩnh.
Cũng trong thời khắc đó, một nhánh quân đội giơ cờ lớn chữ "Lệ" quấy rối sương mù phía bắc Hàng Châu thành, tiếng bước chân lướt qua sông Điền Dã, bắt đầu cảnh tỉnh sự yên tĩnh trong Hàng Châu thành trong một quãng thời gian này.
Dưới trướng Phương Tịch là tứ đại Thiên Vương, Trấn Quốc đại tướng quân Lệ Thiên Cương, khoảng cách Hàng Châu, mười dặm!
Thân thể trần trụi...
Tuy rằng một chương trước không có biên thành ( nan), bất quá chương này vẫn là thêm ( xuôi), ha ha. Hai chương đều là chuyện trong bầu không khí, thứ hai... Ta lười đặt tên!!!
Gần đây hình như có người nói vai chính tự ngược, thật khó lý giải, rõ ràng là ta đang hành hạ hắn... Gần đây tựa hồ lại có người nói tác giả tự ngược, thật khó lý giải, rõ ràng là ta đang hành hạ nhân vật chính... Thật ra cũng không khó lý giải, một quyển sách nói luôn luôn thể hiện thái độ nhân sinh của một số tác giả, có đôi khi nhân vật chính sẽ nói ra những lời mà các tác giả muốn nói, nhưng ngoại trừ tán gái... Có lẽ chưa chắc đã là tác giả muốn trải qua. Đương nhiên, nếu thuần túy là ái thư đại sát tứ phương lưu, ta phải thừa nhận., Có lẽ tác giả và nhân vật chính là một thể, bất quá loại sách này tuy rằng nhiều, cũng không có nghĩa là toàn thiên hạ đều là sách như vậy, tác giả không chỉ mang tư tưởng vai chính, còn từng trải qua... Đối với ta, cái gọi là chân chính nam nhân, đó là loại người nếu tất cả chúng ta đều ruồng bỏ hết thảy ngoại vật, mọi người bị công bằng, cho dù là trần thân ở trong một hoàn cảnh nào đó, chúng ta đều phải ngưỡng mộ., Có thể làm thành chuyện gì trong Thuận Cảnh cũng không sao cả, khổ cực có thể chịu đựng bao nhiêu mới là tiêu chuẩn của nam nhân... Đương nhiên ta hoàn toàn không muốn phải trải qua khổ cực, thậm chí ngay cả rượu ta cũng không uống, nhưng lúc cực khổ thì không trốn thoát được... Đương nhiên đây vốn là sách vở, ta cho rằng đây tuyệt đối không phải là trò đùa, ta không đến nỗi phải viết cả bản thành vai chính chịu khổ như thế nào, nhưng chỉ sau khi nhân vật chính hoàn thiện, trong tương lai khi hắn đối mặt với kẻ địch vô địch càng thêm lợi hại không có người mang tính vũ trụ vô địch., Chỉ có thể sảng khoái hơn. Ta không nói sau này sẽ thế nào, bởi vì trên thực tế, nội dung hiện tại ta cảm thấy cũng rất sảng khoái, sảng khoái vui vẻ... Nếu như thật tâm không cho là vậy, phỏng chừng ta đã sớm đi rồi. Ừm, ta đây cũng không nói nhảm, nhưng thật ra ta chỉ muốn nói... Này, lần sau nếu có cơ hội ăn cơm với ai, mọi người đừng nói cái gì mà không uống rượu với nam nhân nhé, ta uống một chai rượu là phải rồi...