Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tối nay phát sinh những chuyện này, Lưu Tây trái ở tiểu điếm đợi mấy người Tề gia tìm tới. Như vậy, nếu mấy người Tề gia có một nguồn tin tức, hoài nghi ông chủ cửa hàng nhỏ này, kỳ thật là một phỏng đoán tương đối đáng tin cậy.
Sát thủ Tề gia tới mạnh mẽ vội vàng, đám người Lâu Tĩnh dĩ nhiên khó phân ra tâm tư khống chế toàn cục, nhưng Ninh Nghị là người đã tốn cả đời công phu trên lòng người, sẽ vẫn giữ lại sự cảnh giác lúc này, cũng không phải là việc gì khó. Ý nghĩ kia chỉ là xẹt qua trong lòng hắn mà thôi., Hắn cũng chỉ có chút cảnh giác với ông chủ kia, tâm tư vẫn tập trung vào trận chiến phía trước, nhưng tiếng hét vừa rồi quá mức kinh người. Hắn vô thức chuẩn bị xuất thương, bóng người bên cạnh bạo khởi, mũi thương đưa lên đầu đối phương.
Ngay cả cao thủ võ lâm, dưới tình huống như vậy cũng muốn giết Lưu Tây trái, cũng muốn dốc toàn lực đánh một trận, làm sao xứng với một kích của hỏa thương. Bên này là đuôi rắn, mọi người sợ hết hồn, mấy người Tề gia cũng dũng mãnh, thấy tình thế không ổn liền bỏ chạy, trên con đường dài lập tức lạnh xuống.
Vừa mới bắt đầu giới thiệu, người ta chưa nghe xong đã bỏ chạy, thực sự có chút không lễ phép, bất quá gần đây cũng không có người nào thực sự coi Huyết thủ nhân đồ sát của hắn là chuyện gì, ngược lại còn vang lên lạnh lẽo, ngược lại cũng quen rồi. Bên kia, một đoàn người gặp gỡ một trong những đêm Lâu yên tĩnh thương vong là nặng nề nhất, bất quá người ta tới nhanh, đi cũng nhanh, mấy người kinh hồn ổn định, Lâu Tĩnh kiếm thủ đều đang run rẩy, trong ánh mắt còn có chút không biết làm sao. Chỉ có Lưu Tây qua, sau một lát thu hồi cái tư thái thậm chí còn có tư thế xem xét ra ngoài, cũng yên lặng đứng bên này một lát, sau đó ánh mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng cười rộ lên.
"Ha ha... Ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Nàng ngay từ đầu đã không có ý nghĩ truy kích người của Tề gia, lúc này hai tay áp nhẹ lên môi, nhìn qua Ninh Nghị cười không khỏi, sau đó lại dời ánh mắt đi, đại khái là "Huyết thủ nhân đồ" cuối cùng của Ninh Nghị làm cho nàng vui vẻ. Tiếng cười không ngừng, ngược lại cũng không có vẻ thô lỗ, như sơn hoa như Ngân Linh, tại trên con đường tĩnh mịch âm u này truyền ra.
Ninh Nghị che trán, sau đó lắc đầu cười: "Ha ha... A..."
Bên kia Lâu Chi nhìn một nam một nữ đang cười, sắc mặt thoáng có chút khó coi, gia vệ tới hỏi hắn tiếp theo sửa đổi thế nào, hắn trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Thiếu nữ đối diện cười đến hơi cúi người xuống, lại ngẩng đầu lên, trên mặt che bởi khăn lụa thật dày, sau một lát, nàng nói một câu: "Đi thôi." Đi về phía vách tường đối diện., Hai tay rút cự nhận ra, kéo đến trước cửa hàng bị hư hỏng, nắm lên một đoạn vải bông quấn lấy Bá đao kia, đeo ở sau lưng. Toàn bộ quá trình, thiếu nữ không nhìn lại một lần làn sương yên kia, Ninh Nghị cùng nàng một đường trở về, xa xa, binh đinh nhận được tin tức đã chạy tới bên này.
Ánh lửa xẹt qua miệng phố, tiếng người ầm ĩ, chỉ chốc lát sau lại tối xuống. Ninh Nghị và Lưu Tây dưa đi trên đường phố vắng vẻ, hai người đi không nhanh, thiếu nữ trầm mặc một hồi mới mở miệng nói chuyện, lúc này giọng nói hơi nặng nề.
"... Nhà ta và Tề thúc thúc vốn là thế giao, mặc dù không thân cận bằng Phương bá bá, nhưng giang hồ tương giao, luôn luôn ngầm hiểu tình nghĩa. Vốn ta còn tưởng rằng giao tình thế hệ này sẽ được lưu truyền nhiều đời, không ngờ lại biến thành kết cục như vậy. Vốn đều là người giang hồ, đấu tranh, kết quả chỉ biết nói mình thân bất do kỷ..."
Đêm đã khuya, thiếu nữ che mặt bằng khăn lụa, không nhìn thấy biểu cảm, nhưng lời nói của nàng trầm thấp, bản thân nàng cũng lầm bầm nói nhiều hơn chuyện. Ninh Nghị đi ở một bên không trả lời, phía trước là một cây cầu đá nho nhỏ, bụi cỏ cây hoa thụ bên cạnh cầu đều trầm mặc trong bóng đêm, trong một tiểu viện đối diện, chiếu ra ánh sáng hơi nhỏ, thuyền ô bồng ở dưới cầu nhẹ nhàng đung đưa.
Tính cách quan hệ của hai người bây giờ, thật ra tân chủ vẫn còn nhiều bằng hữu. Sau khi thiếu nữ nói qua đoạn này, đại khái cảm thấy không nên nói như vậy quá nhiều, không có hậu văn. Một lát sau, nàng nhẹ nhàng "Ừm" một cái, đột nhiên giơ tay che miệng, Ninh Nghị quay đầu sang chỗ khác: "Sao vậy?"
Nàng không nói gì, chỉ phất phất tay với Ninh Nghị một cái, sau đó bước nhanh về phía trước, đứng lại bên lan can cầu đá kia, nửa người trên hơi cúi xuống, xem ra là muốn nôn, nhưng sau đó chỉ ho nhẹ hai tiếng. Ninh Nghị nhìn thấy thân ảnh kia lung lay vài cái, sau đó liền nghiêng về phía cầu dưới.
Thiếu nữ lúc này cõng một thanh trọng đao, cúi người hạ xuống, không ngừng thế lui, nhưng cũng chậm rãi nghiêng về phía trước, tay nàng đã buông xuống, sau đó hai chân cũng đột nhiên rời mặt đất, bụng dưới ép lên lan can, Khiêu ván cũng tương tự, từ xa xem ra cũng thú vị. Ninh Nghị cũng nhìn ra nàng đã bắt đầu ngất đi, chỉ sợ còn giữ lại một chút ý thức, hai tay vung vẩy một chút, nhưng cuối cùng cũng nhẹ chân nặng, rơi xuống nước sông phía dưới cầu.
Thiếu nữ vừa rời lan can, Ninh Nghị cũng đã vọt tới, đưa tay nắm lấy mảnh vải buộc chặt con dao lớn, thân thể thiếu nữ ở phía dưới treo lên. Như vậy lay động vài cái, mảnh vải kia xem ra cũng không phải là rất chắc chắn, mắt thấy sắp đứt rời ra, thiếu nữ phía dưới hơi giật giật, sau đó, một cỗ đại lực mang theo một người một đao này, tay Ninh Nghị buông lỏng, thân thể thiếu nữ ở giữa không trung đột nhiên bay lên.
Oanh, oanh hai tiếng, thân ảnh thiếu nữ tung bay vài vòng trên mặt nước, một cước đá vào trên cự nhận thoát ly trói buộc, thân thể của mình nhảy qua bờ sông. Cự nhận kia rơi xuống nước., Bọt nước bắn lên cao, bên bờ sông nhỏ bên kia còn có một bãi cỏ nhỏ, thân thể thiếu nữ rơi trên cỏ, lăn hai vòng đụng vào bờ đê. Nàng mơ mơ màng màng lắc vài cái, một tay chống đỡ thân thể mình, oa một ngụm máu tươi phun ra.
Sau khi phun máu, thiếu nữ tựa hồ bắt đầu tỉnh táo lại, nửa nằm một hồi, xé rách khăn lụa dính máu, dịch người về phía sau, dựa vào dòng đê ngồi xuống, hít sâu mấy hơi, vừa rồi đứng lên hai chân đưa tay ôm lấy, cuộn mình trong bóng tối bên cạnh cầu.
Võ nghệ của nàng cao đến đâu cũng chỉ có hạn. Ninh Nghị cũng không rõ chuyện liên quan tới Tề Nguyên Khang, nhưng chắc thiếu nữ trước mắt vẫn nhớ thương tình nghĩa ngày xưa, lại cảm thấy không thể không ra tay giải quyết mọi chuyện, dẫn binh đi vào giết Tề Nguyên Khang., Chỉ sợ vẫn là dựa vào quy củ giang hồ, tận lực đơn đả độc đấu, tiễn đối phương lên đường, sau đó lại gián tiếp chống lại đợt sát thủ vừa rồi của Tề gia. Nàng nhẫn nhịn một hơi dùng toàn bộ quy củ giang hồ trong lòng mình, đến lúc này, nội thương vẫn không đè nén được.
Công phu nội gia tu luyện chính là một hơi, lúc này nội thương tích lũy ra máu tươi, chứng tỏ thương thế đã rất nghiêm trọng. Ninh Nghị đi vòng quanh đầu cầu, nhảy xuống dòng đê, thiếu nữ nhìn hắn một cái, khẽ cười nói: "Huyết thủ nhân Đồ Ninh lập Hằng? Tại hạ Bá Đao Lưu Đại Bưu... Xin chỉ giáo."
"Dễ nói dễ nói." Ninh Nghị nói một câu, tựa người vào bên cạnh ngồi xuống, sau đó thấp giọng bổ sung: "Ngưỡng mộ đã lâu."
"A, là nên ngưỡng mộ từ lâu... Đó là cha ta... Ta là Phách Đao Lưu Tây dưa..." Bà ta nhẹ giọng nói, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như bị người khác nghe thấy, Phách Đao cắt dưa thì làm sao bây giờ, người khác nghe xong sẽ cười, sau này sẽ có người nói thành Tây qua đao Lưu Đại Bưu, dưa hấu Lưu Tây dưa, có lẽ còn có Tây qua đây, Lưu Đông dưa, khi còn bé ta tên là Tây qua, có người muốn đối nghịch với ta, lại còn muốn gọi Lưu Đông qua Lưu Đông qua đây, Lưu Đông qua đây..."
Chắc là thở phào một cái, cũng tạm thời đặt áp lực trên vai xuống, thanh âm của thiếu nữ mềm mại, hồi tưởng lại quá khứ, trêu chọc chính mình. Ninh Nghị nhìn nước sông chảy qua trước mắt, nói: "Còn có Lưu Tâm Quái... Nếu tên là Lưu Bắc dưa thì..., Mọi người phải nghĩ đến rốt cuộc quả dưa Bắc là cái gì. Chẳng qua chỉ cần chém nhiều người hơn, chẳng qua cái gì mà đao cái dưa, người ta không cười nổi. Ta mặc dù tên là Huyết Thủ Nhân Đồ, nhưng không có võ nghệ gì, cho dù tên họ có vang vọng, mọi người cũng chưa chắc đã sợ."
"Huyết Thủ Nhân Đồ kia đâu có vang dội gì." Thiếu nữ mỉm cười, sau đó nhìn hắn một cái. "Có điều, nói ngươi không có võ nghệ gì, chỉ sợ cũng là nhìn lầm. Tuy ngươi gọi cái biệt hiệu khó nghe như vậy, nhưng Bá Đao Lưu Tây Đầu tiếng tăm lừng lẫy của ta cảm thấy, một ngày nào đó ngươi sẽ nổi tiếng khắp giang hồ."
"Đa tạ cát ngôn của dưa hấu."
"Ừm... cát ngôn của dưa hấu..." Nàng khẽ gật đầu, tiếp đó lặp lại những lời này của Ninh Nghị, dần nở nụ cười, đè nén âm thanh, thậm chí còn cười đến mức dùng nắm đấm nện xuống cỏ hai cái. Thật lâu sau không nhịn được ho khan một tiếng., Mới điều chỉnh hô hấp: "Kỳ thật, đêm nay vốn muốn gây phiền toái cho Lệ Thiên Hữu, nhưng bị thương trước, về sau còn phải đánh, thế thì không thể nào làm được. Bây giờ ngươi cũng đã giết một người của bọn họ, chuyện này cứ vậy thôi đi, được không?"
"Ừm, vốn cũng không nghĩ tới sẽ thế nào, cũng không tiện hùng hổ dọa người."
"Hống bức người... A." Lưu Tây dưa cười cười, "Không có cái gì hùng hổ dọa người, lúc trước Phương bá bá cùng bọn phụ thân mưu sự, cùng Bách Hoa cô cô cô, những người này, thất bá, cũng đều thường xuyên tới đây, mỗi ngày ta luyện võ, giúp phụ thân xử lý sự vật trong trang, khoa tay múa chân, ngón tay múa chân., Bọn họ hỏi ta, tương lai có chí hướng gì, ta liền nói, tương lai muốn làm nữ Hoàng đế, quản rất nhiều người, khi đó mọi người liền quyết định, nếu khởi sự thật sự có thể thành công, liền phong ta một nữ Hoàng Đế làm, chỉ cần là thứ ta nhìn thấy, đều có thể quản."
Thiếu nữ ngày thường đối đãi với người khác như tiếp vật, mặc dù cũng có lúc phóng khoáng, nhưng bên trong lại rất cố chấp, có chút gần với hình tượng tam vô thiếu nữ của hậu thế. Ninh Nghị nghĩ đến khi nàng mười một mười hai tuổi đã khoa tay múa chân với các loại sự vật trong trang, cũng không khỏi buồn cười. Về phần nữ hoàng đế gì gì đó., Cũng dễ lý giải, lấy địa vị của nàng bây giờ trước mặt Phương Tịch, nếu khởi sự thành công, Bá Đao doanh thống lĩnh một quận một huyện, để nàng làm nữ Hoàng Đế gì đó, cũng không phải đại sự gì.
"Lệ Thiên Hữu ỷ vào uy phong của huynh trưởng hắn, cho rằng lời nói của ta là giả, luôn đưa tay thăm dò. Hắn luôn cho rằng đấu đá với những người kia có thể tới trước mặt ta, hắn luôn cho rằng ta cũng giống như những người khác. Nếu không phải có chuyện của Tề thúc thúc, đêm nay người bên cạnh hắn sẽ phải chết, nhưng nói cho cùng... Lệ Thiên Cương ở đây, ta cuối cùng vẫn không có biện pháp giết chết hắn, cho nên... cứ như vậy đi..."
Nàng nói đến cuối cùng, trong lời nói chung quy vẫn có một tia châm chọc. Lệ Thiên Hữu các loại thăm dò Tầm Công, cho rằng chuyện tối nay còn đang trong chừng mực, lại không biết kỳ thật đã vượt qua sự khoan dung của thiếu nữ trước mắt, nhưng mặc dù thiếu nữ tại rất nhiều chuyện có thể không nói đạo lý, không nói lý., Cuối cùng cô vẫn là một thành viên trong giang hồ, rất nhiều chuyện không thể nào làm theo suy nghĩ của mình được, đại khái là nghĩ tới đây nên cô mới mất hết hứng thú.
"Kỳ thật ta cũng không có gì khác nhau, người giang hồ, lục đục với nhau... Tuy nhiên, ta cảm thấy ta rất lợi hại, ta rất biết quản chuyện bên cạnh, người của Bá Đao doanh, cuộc sống tốt hơn bọn họ, những ngày tháng tươi tốt, người sống tốt hơn những nơi khác rất nhiều. Năm trăm năm, đổi rất nhiều Hoàng đế, kỳ thật khác biệt chỉ là từng chút từng chút một, các ngươi người đọc sách cả ngày nói cái gì mà thiên thu, cái gì mà đại thống, không có một chút tác dụng... Ninh Lập bền bỉ, ngươi nói có đúng không?"
Ninh Nghị gật nhẹ đầu: "Ừm, chỉ là một chút xíu thôi mà, thiếu chút nữa thôi, thêm chút nữa thì có khác gì thiếu chút nữa đâu."
Thấy hắn gật đầu, Lưu Tây Đản nở nụ cười tự đắc: "Hoàng đế dù tốt đến đâu, cũng chỉ có thể quản đời trăm năm, nghe nói những Hoàng đế kia đều muốn cơ nghiệp của mình mấy trăm năm, kỳ thật nếu nhi tử quá ngốc, thế đạo lại vô cùng xấu. Ta thấy người bên cạnh sống tốt, người sống tốt., Ta lại vui vẻ. Có đôi khi ta cảm giác mình giống như một con dê non nha. Trong chuồng dê mập mạp, ta thật cao hứng. Nếu nó bị bệnh, ta sẽ gấp gáp khóc lóc, ta từng nuôi nó khi còn bé. Về phần sau khi ta chết rồi, ta liền rất vui vẻ., Đó là chuyện của bọn họ, muốn sống tốt thì phải tự mình kiếm mạng cho mình. Chỉ là ta không nhìn qua được bọn họ quá khổ, cho nên mới chơi đùa, mới không phải vì bọn họ thật, chỉ là nhìn không qua được mà thôi..."
Ninh Nghị nghe lời này: "Đây chính là đại anh hùng." Thật ra gã đã sớm biết, cách làm thiếu nữ cũng không lớn. Cả ngày nàng nghiên cứu cách đấu đá với nhau, nghiên cứu nhân tâm, thảo luận quản lý một trại với Ninh Nghị thế nào, kích thích tâm lý phản kháng của người ngoài., Nhưng điều nàng thật sự để ý, cũng chỉ là cái trại này mà thôi, cũng chỉ là tình huống xung quanh trại nhà mình mà thôi. Nhìn không qua người khác quá kém, quá không giống người, cho nên mới đứng ra làm việc. Ít nhất trong mắt Ninh Nghị, loại tâm tình này ngược lại càng có vẻ chân thành.
"Ta không phải đại anh hùng, bên cạnh không có ai khóc, ta cũng an tâm." Thiếu nữ lắc đầu, trầm mặc nửa ngày: "Vốn tất cả mọi người đều vì sống tốt, để thế đạo càng công bằng hơn, cho nên mới khởi sự tạo phản.", Nhưng không biết vì cái gì, đến bây giờ, mọi người đều trở nên bất đồng. Trước kia những người làm quan cướp đồ của bọn họ, hiện tại bọn họ không chỉ đoạt làm quan, mà còn cướp tất cả đồ của tất cả mọi người, tự mình đánh tới đánh lui, cho dù Phương thúc thúc thật sự có thể thành sự., Triều Vĩnh Nhạc và võ triều có gì khác nhau chứ? Trước kia ta chỉ ăn cơm thôi, chuyện này liên quan gì đến ta chứ, trăm năm sau, chung quy vẫn còn có người tạo phản... Nhưng mà ta cũng không quản được nhiều như vậy, Phương thúc thúc khởi sự rồi, ta có thể trở thành nữ hoàng đế của ta rồi., Quản trại của ta, người chung quanh trại, cũng có thể sống tốt hơn. Trăm ngàn năm qua, đây chính là kết quả tốt nhất rồi chứ... Ninh Lập Hằng, ngươi là người đọc sách, trăm ngàn năm qua đều giống nhau, sẽ không có kết quả tốt hơn, đúng không?"
Ninh Nghị gật đầu: "Thật ra đã rất tốt rồi."
Lưu Tây dưa cười rộ lên: "Đã là tốt lắm rồi, vậy ngươi nói cho rõ ràng đi."
Tinh quang rải rác, nước sông nghẹn ngào, hai người ngồi ở bờ sông nhỏ này, nói chuyện phiếm đến đây, Ninh Nghị cảm thấy có chút buồn cười, lắc đầu: "Đã... Cũng không sai biệt lắm, làm chăn bồng cũng là rất tốt."
"Người đọc sách các ngươi, nói thiên địa đại đồng, cả ngày nghĩ đi nghĩ lại, ngươi cứ coi như đang nói chuyện phiếm, nói một chút a..."
"Thiên Địa Đại Đồng." Ninh Nghị cười rộ lên: "Nào có chuyện như vậy, nói cho ngươi nghe cũng được, có khác gì thiếu một chút mà thôi. Mấy ngàn năm trước, trong một trăm người, có chín mươi người là nô lệ, mười người hưởng phúc, một đường đi tới., Tám mươi chín người làm nông dân, mười một người hưởng phúc, tiến bộ của thế giới này, chính là như thế này. Cái gọi là đại đồng, là một trăm người đều được hưởng phúc, bất quá, cho dù là lúc tệ nhất, cũng sẽ có mười người hưởng phúc, như vậy cho dù là thời điểm tốt nhất, chắc chắn cũng sẽ có mười người chịu khổ... "
"Vậy bây giờ chúng ta thì sao?"
"Nếu so sánh, ba mươi người ở bên ngoài hưởng phúc, bốn mươi người của Bá Đao doanh hưởng phúc. Bên ngoài có thể khiến bốn mươi người hưởng phúc, chính là hoàng đế tốt, chỉ cho ba mươi người hưởng phúc, chính là hôn quân. Từ đây mà nói, ba mươi phần trăm công bằng cùng bốn mươi phần trăm công bằng, chính là khác nhau."
Thiếu nữ cười nói: "Năm mươi bước cười trăm bước."
"Chuyện của trên đời này, chính là năm mươi bước cười trăm bước a, có thể tốt một chút là tốt rồi, những lời kia nói ngươi làm chuyện gì cũng không thể để thiên địa đồng ý cho nên chuyện gì cũng không làm..." Ninh Nghị thở dài: "Đều là nha trùng."
Thiếu nữ trầm mặc hồi lâu: "Ninh Lập Hằng, trong lòng ngươi có ý tưởng gì sao?" Sau đó, nở nụ cười: "Ngươi là thư sinh, thư sinh đều đang suy nghĩ về thiên địa đại đồng, ngươi cũng từng nghĩ qua, đúng không?"
"Không có, nhưng mà, quả thật có một khả năng..."
"Cái gì?"
"Trong Bá Đao doanh, có hai người Lưu Đại Bưu sẽ như thế nào?"
"Hả?"
"Hai người các ngươi, ai bảo người trong trại sống càng vui vẻ hơn. Ai bảo người trong trại sống tốt hơn, là có thể làm trại chủ, để cho mọi người được chọn."
"... Ta sẽ lôi kéo phân hóa, sau đó giết chết nàng..."
"Nếu như mỗi người đều có thể làm Lưu Đại Bưu thì sao? Nếu như nói ta muốn làm trại chủ, ta sẽ ra nói, ta có thể làm tốt hơn ngươi. Hiện giờ ta cũng làm một số chuyện, mọi người đều bắt đầu tin tưởng ta. Kế tiếp, tổng quản Thiên Nam cũng muốn ra làm trại chủ, hắn cũng đã làm rất nhiều chuyện... Ba người chúng ta, liền để cho người trong trại chọn..."
" trại là cơ nghiệp của tổ tông, nào cho phép các ngươi chọn lựa như vậy. Nếu làm như vậy chính là muốn tụ tập người giết chết ta, ta cũng sẽ sai người giết các ngươi. Lúc trước một đám lão nhân đi theo phụ thân đều ở đây, lập Hằng ngươi muốn làm trại chủ cũng không được."
Làm một cái mệnh đề nghĩ tới sau đó, thiếu nữ ngửa cằm lên, trả lời có chút tự đắc.
"Thế nhưng là Pháp Bình không phân cao thấp, tất cả mọi người đều là người, dựa vào cái gì ngươi làm trại chủ, ta không thể làm?"
"Xúy trại là do cha ta kiếm được, tất cả mọi người đều giống nhau, đây cũng là đồ của nhà ta a. Ngươi cũng không thể nói là không có cao thấp, nhà ta tương đối giàu là sẽ cướp nhà ta."
"..." Ninh Nghị không biết nói gì.
"Ngươi không còn gì để nói."
"Không có cao thấp, đều là người như nhau. Hiện tại trại là nhà của ngươi, người trong trại không phải a. Bọn họ tụ tập cùng một chỗ, đều là vì cuộc sống tốt hơn một chút, bọn họ sáng tạo giá trị...Ách..., Những thứ liên quan sản xuất có chút phức tạp..." Vốn là nói bừa, bây giờ Ninh Nghị cảm thấy đau đầu, kế tiếp phải kể lại cả một đêm vốn liếng, "Nhưng... nói đơn giản một chút, chiết xuất trại của nhà ngươi ra, ngươi là phú ông, tiếp theo là..., Chỉ còn lại có mọi người làm việc chung, cùng nhau chia đều tiền kiếm được. Ngươi là trại chủ, có thể chia nhiều hơn một chút. Bây giờ ngươi là trái dưa hấu tốt, có lương tâm, người trong trại sẽ có bốn mươi phần trăm công đạo. Nếu ngươi là quả dưa hấu xấu, ngươi chỉ biết tham ô, trong trại chỉ còn lại ba mươi phần trăm công đạo."
Lưu Tây dưa mím môi cười.
"Ngươi muốn có năm mươi phần trăm công đạo, vậy phải để cho mọi người đều có thể nói chuyện. Năm nay bán đồ ở đâu, chia tiền thế nào, không thể một mình ngươi định đoạt. Có người giám sát ngươi, kết quả tất cả mọi người đều cảm thấy tiền được chia công bằng. Đó chính là công đạo thật sự. Nếu mọi người cảm thấy không công đạo, sang năm ngươi sẽ không phải là trại chủ nữa."
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
"Vô dụng thôi." Thiếu nữ nói: "Bây giờ ta là quả dưa hấu xấu xí, ta làm trại chủ, nói trại trước kia chọn lựa tới không tốt, trại là nhà ta, đều do ta định đoạt, ai không phục, tất cả đều bị đuổi đi, giết chết, sau này đều như nhau cả. Nếu như ta là dưa hấu tốt, làm xong mấy năm, hạ đài chỉ có bốn mươi năm, dưa hấu hỏng một trận lên đài, đã được ba mươi năm."
"Cho nên phải có giám sát, ba quyền phân lập, để quyền lực của trại chủ không đến mức lớn như vậy, chế độ giám sát, không thể chỉ có một hai tầng một, hai tầng... Quan trọng nhất là phải tuyên truyền với người trong trại, không tuyên truyền cái khác, thì tuyên truyền là pháp luật bình đẳng., Không có cao thấp, để cho mỗi người đều tập trung tinh thần đi tin, vì sao là Pháp Bình, vì sao không có cao thấp, phải có rất nhiều người nghiên cứu, viết một quyển sách, phải để những lý niệm này có thể truyền qua một đời, cũng giống với suy nghĩ hiện tại của Nho gia... Công bằng không phải nói là để tất cả mọi người chọn lựa., Lựa chọn cái gì cũng không quản, coi như hất chưởng quỹ... lăm mươi bước này, không chỉ chia quyền lực từ trên xuống dưới, mà còn phân chia đồng dạng. Còn có trách nhiệm, nếu như người nhìn thấy chỉ có quyền lực, không có trách nhiệm, năm mươi bước cũng không đến được..."
"... Đi đến năm mươi phần trăm công đạo này thì cũng có một lợi ích rồi. Nếu như ta muốn tạo phản, có thể lôi kéo rất nhiều người, điều đầu tiên ta nghĩ đến không phải là tạo phản, mà là có thể để cho mọi người chọn ta làm Hoàng đế. Cứ như vậy, cho dù qua một ngàn năm, cũng sẽ không có người tạo phản..."
Lời nói ông ông vang lên bên tai, đêm đã khuya, không biết từ lúc nào, thư sinh cõng thiếu nữ lên, đạp trên bóng tối đi về phía nhà mình, trong miệng ngẫu nhiên nói ra một ít ý nghĩ lung tung., Những gì Ninh Nghị giảng cũng không tối nghĩa, những thứ dân chủ tự do này, ở hậu thế đầy đường có thể nhìn thấy, hắn chỉ phác họa một lần đơn giản. Đương nhiên cũng có những thứ hắn có thể nhìn thấy, nghĩ đến, ở thời điểm mà rất nhiều người ở hậu thế ca tụng về những trái cây ngọt ngào này., Rất ít người nói, từ nô lệ chế tạo đến chế độ phong ấn tư bản chủ nghĩa, từ thượng tầng tự tháp phân chia xuống, đương nhiên có hạ tầng không ngừng có quyền phân chia, nó cần nhất chính là hạ tầng có thể gánh thêm trách nhiệm. Đây là tự giác gánh vác trách nhiệm của dân chúng., Cần phải trọn vẹn một bộ lý luận hoàn thiện để chèo chống, khiến người ta thật lòng đi tin vào quốc gia là của chính mình, cũng khiến người ta thật tâm đi bảo vệ những thứ này. chế độ phương Tây ở hậu thế được xây dựng trên toàn bộ lý thuyết về dân bản tính tự do, thành lập trong phim, tiểu thuyết, sách vở, thậm chí trong ánh mắt mỗi người. Văn hóa và tinh thần, mới là căn nguyên tất cả.
Những lời này về sau, thiếu nữ chỉ ghé lưng nghe, nội thương của nàng không trí mạng, nhưng cũng đủ để mang đến sự mệt mỏi. Lúc này trên người Ninh Nghị cũng buộc băng vải, dính máu tươi, hai người đều chật vật. Lúc này xem ra, Ninh Nghị cũng đã bị băng bó., Giống như một đôi hiệp lữ giang hồ mưa rào. Thanh âm Ninh Nghị không lớn, yên lặng, dù sao y cũng là thuận miệng nói, chỉ là lúc nhìn đường Tế Liễu, Lưu Tây dưa ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Ninh Hằng, ngươi muốn giết hoàng đế."
Ninh Nghị trầm mặc một chút, thiếu nữ nói: "Ngươi muốn giết... Hoàng đế của Võ triều, muốn giết hoàng đế của Vĩnh Nhạc triều, muốn giết hoàng đế của Phách Đao doanh... Ngươi muốn giết tất cả Hoàng đế..."
"Chỉ là tiện miệng nói."
Lưu Tây dưa nằm sấp xuống, sau đó không nói gì nữa, tới cửa chính của Bá Đao doanh, nàng nằm trên lưng Ninh Nghị, không ngờ lại ngủ say. Hắn cõng thiếu nữ đi thẳng vào, thấy binh sĩ Bá Đao doanh đều có chút kinh nghi bất định., Chỉ chốc lát sau, Lưu Thiên Nam cũng mang theo người đi ra. Đoàn người một đường đến phòng ngủ của Lưu Tây dưa, Ninh Nghị đặt nàng lên giường, lúc này đại phu cũng đã tới. Lúc Ninh Nghị muốn rời đi, thiếu nữ nắm lấy tay của hắn.
Nàng mở mắt, nhìn lên đỉnh giường, trong ánh mắt có hào quang kỳ dị, bình tĩnh mà kiên định.
"Ninh Hằng, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu làm."
Lời này có chút mập mờ, nhưng sự kiên quyết ẩn chứa trong đó đã bỏ đi ý niệm trong đầu mọi người. Thiếu nữ nằm trên giường, không nói gì nữa. Bởi vì lão đại phu của y quán đã tới, nhìn thấy trạng thái của Ninh Nghị, nóng lòng muốn khóc.
Nhưng dù sao Ninh Nghị cũng không có gì đáng ngại, bọn họ ở ngoài sân đợi một hồi, đợi sau khi xác định thương thế của Lưu Tây dưa ổn định, Ninh Nghị mới dẫn Tiểu Đình rời khỏi. Ra khỏi cửa viện, Ninh Nghị quay đầu nhìn lại, ánh mắt sắc bén, cũng có chút... thương xót.
Tất cả đều không thể thực hiện được.
Ninh Nghị tin tưởng vào tính cách ưu việt của dân chủ, cho dù bản thân gã vốn là người độc tài, thậm chí gã còn tin tưởng sau xã hội tư duy sẽ có một trạng thái gọi là xã hội xã hội chủ nghĩa gì đó. Lúc này vật tư xã hội vô cùng phát đạt cùng đầy đủ, công bằng tiến thêm một bước, mọi người có thể tham gia với giới diện cao hơn, như vậy gã không thẹn với danh xưng chủ nghĩa xã hội của xã hội.
Nhưng hiện tại, tất cả chỉ là nói suông.
Ở thời điểm pháp tắc của Nho gia vô cùng cường đại, mọi người thường hay làm heo trâu, thói quen lúc nào cũng có "đại nhân" tới an bài lúc này. Cho dù tư tưởng dân chúng có phát triển theo giới tính, thì cũng phải trên trăm năm tẩy não mới có thể khiến người ta tin phục, giống như lời Lưu Đại Bưu nói vậy., trại là nhà nàng, ngươi dựa vào cái gì mà tuyển trại chủ. Hỏi xem người trên đời có chín mươi chín phần trăm, bọn họ đều sẽ suy nghĩ như vậy. Một chế độ dù có tốt đến mấy, không có văn hóa cũng không thể chống đỡ nổi. Bởi vì mọi người căn bản không tin, bọn họ chỉ cần chỗ tốt là được., Nhưng không tham dự. Thời gian một trăm năm này, còn không bao gồm lợi ích tranh đấu, đao thương tiễn vũ, đặc biệt là ở phương đông, muốn đoạt địa vị nho gia, sẽ phải nhận phản công to lớn, là tất cả mọi người khó có thể tưởng tượng.
Phương Tịch không có thời gian như vậy, Lưu Đại Bưu cũng không có, thậm chí ở võ triều cũng không có. Khi có người vô cùng thành kính đi theo hướng này, bọn họ dùng sức càng lớn, đến cuối cùng thì chỉ còn lại hai chữ: Nội hao.
Lưu Tây trái là một nữ hài tử rất tốt, nếu có thể, hắn hy vọng nàng sẽ có được một kết quả rất tốt, nhưng trước mắt không có cách nào khác. Phương Tịch tạo phản không có khả năng thắng, theo hắn biết lịch sử, cuộc tạo phản này thậm chí không bằng Lý Tự Thành ở hậu thế., Thiên Bình Thiên Quốc lợi hại đến như vậy. Không có bất kỳ phần thắng tạo phản, khi nó càng kéo dài, sẽ làm cho tình huống võ triều càng thêm không chịu nổi, mà dưới sự tồn tại của Tần Tương, Tiền Hi Văn, đã chuẩn bị tốt cho Bắc thượng Ninh Nghị, chỉ có thể lựa chọn để Phương Tịch nhanh chóng dẹp đài.
Vừa rồi hắn cũng không cố ý bán đi và kích thích tư tưởng như vậy, nhưng trực giác bồi dưỡng thời gian dài vẫn là để hắn nói tiếp về hướng này, chỉ là mơ hồ cảm thấy nói chuyện này sẽ có lợi cho mình, hắn ngược lại cũng không tận lực nghĩ sẽ có bao nhiêu lý tưởng, nhưng cuối cùng vẫn là biến thành như vậy.
Hắn không biết cuối cùng sự tình này sẽ biến thành như thế nào, có lẽ ngày thứ hai tỉnh lại, nữ tử thông minh này sẽ buông tha ý nghĩ không thực tế kia. Nhưng vô luận như thế nào, bản thân chuyện này cũng sẽ không mang đến kết quả tốt hoặc xấu gì cho hắn, chuyện đã đến nước này, lại làm nhàn bút xem đi.
Ánh sao rơi xuống, tình hình hỗn loạn trong thành vừa mới ngừng lại, ban đêm ngày Vũ Cảnh Hàn chín tháng tám sơ khai, ngay trong bầu không khí hỗn tạp túc sát và yên tĩnh lặng lẽ trôi qua. Không ai biết, có thứ gì đã sinh ra trong đêm như vậy, đến cuối cùng sẽ biến thành một quái vật khổng lồ kinh khủng như thế nào...