Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong cuộc đời này, có quá nhiều thứ không thể đoán trước được.
Nắm chặt chuôi đao trong tay, Ninh Nghị hít một hơi, làm cho nhịp tim trở nên phấn khích thoáng bình phục một chút, duy trì ở trên khu vực có thể nắm chắc.
Đối với chuyện kế tiếp, cũng không có quá nhiều trù mã có thể sử dụng, nói mưu lược cùng tính toán, cũng đã là thứ quá mức xa xôi. Nhân số, vũ lực không xứng xưng, trong chốc lát này., Ngăn cản cơ hồ không cách nào vượt qua, đám binh tướng Lệ Thiên Hữu ở dưới lầu cũng ngăn cản khả năng đào thoát. Nếu nói có thứ gì có thể chống đỡ được hắn thì lúc này vẫn có thể tỉnh táo lại, có lẽ chỉ là vì tình huống tương tự, hắn đã gặp quá nhiều lần.
Có tình trạng tình hình liên quan đến sinh mệnh, có tình trạng, chỉ có thể nói là gặp vấn đề nan giải. Những khốn cảnh lúc trước xem ra đã không còn đường lui, không cách nào trốn thoát, có thể tồn tại trên người, có lẽ cũng không thể coi là lạc quan, nhiều nhất cũng chỉ là thái độ ứng đối thỏa đáng mà thôi.
Từ trước đến nay không có ai chân chính là thiên chi kiêu tử chân chính, ngay từ đầu đã có thể thuận gió vượt sóng, vượt mọi chông gai đem hết thảy khó khăn nhỏ nhất đặt ở trong khu vực nhỏ nhất. Ít nhất đối với Ninh Nghị, người thành công đã gặp qua chân chính có được, không phải thế lực có võ lực cùng người tranh phong hoặc là vờn quanh mình, khác biệt có lẽ chỉ là sau khi vứt bỏ ngoại vật, có được thái độ chính là con sư tử hoặc là con thỏ mà thôi.
Hít thở bình tĩnh, nhịp tim vững vàng, trấn an sự sợ hãi, buông bỏ chờ mong, lựa chọn thích hợp... Nắm chặt đao trong tay.
Còn lại, giao cho Vận Mệnh.
Bất quá, nếu như có thể, ngay từ đầu hắn cũng không ngại làm con thỏ, lúc vung đao, trong lòng hắn suy nghĩ như vậy... Hắn cũng không phải là người trẻ tuổi chân chính a, ai...
"Ai tới!"
Thân thể trần trụi...
Tâm tình Ninh Nghị tạm thời đè xuống. Ít nhất lúc này trong lòng đám người vây xem có chút kỳ lạ.
Chu Viêm Lâm cũng vậy, Lâu Chi cũng vậy, Lưu Hi Dương trong đám người cũng vậy, thậm chí đối với Lệ Thiên Hữu, người quen biết lúc này cũng không tránh khỏi trong lòng sinh ra cảm xúc khác thường.
Chu Viêm Lâm gần giống với mọi người xung quanh, xem như lần đầu tiên quen biết Ninh Nghị, cho dù lúc trước cũng chỉ nghe nói qua thi từ của hắn mà thôi. Lúc này thậm chí nghe nói hắn ở rể, trong lòng càng thêm kinh ngạc. Lâu ngày thì nhíu mày., Trước đây... thật ra hắn đã từng nghe qua người này, chẳng qua đây là lần đầu tiên nhìn thấy mà thôi. Mà đám người Lưu Hi Dương nhận thức Ninh Nghị lúc trước, lúc này chỉ sợ thực sự cảm thấy không nhận ra được thư sinh trước mắt, mặc dù trong quá trình ở thư viện Văn Liệt, ấn tượng của mọi người đối với hắn đã từng thay đổi, sửa chữa, nhưng chỉ sợ lần này mới là lần lợi hại nhất.
Thư sinh khí, văn nhân khí tiết, những vật này, rất nhiều người kỳ thật đều có thể lý giải. Mặc dù chính mình có lẽ không làm được, nhưng từ khi Phương Tịch đội quân vào thành tới nay, chân chính không sợ đao binh, đối mặt với những người này không phải là không có. Nhưng khí tiết là khí tiết, đứng trước địch nhân cứng rắn ở trước mặt địch nhân, cũng không nói một câu nào, hay là hai mắt phách đao đỏ bừng lên khí khái, cùng một màn trước mắt, lại hoàn toàn bất đồng.
Tên thư sinh trước mắt là Trữ Lập Hằng, từ lúc bắt đầu biểu hiện ra, cũng không phải chỉ là cái loại khí thế cắn chặt răng không sợ sinh tử này mà thôi. Ngay từ đầu, hắn giống như đang giằng co bình đẳng với đám người Lệ Thiên Hữu, đến lúc rút đao ra, biểu lộ ra sự dũng mãnh dũng mãnh của võ giả lúc nghênh địch. Thoạt nhìn, dường như dưới loại tình huống này, hắn thật lòng muốn phản công đối phương.
Ngay cả người nghe tiếng bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc khi thấy tình huống như vậy. Đối với vị thư sinh tên Ninh Lập Hằng này, sau khi nhận nhiệm vụ, hắn cũng có rất nhiều hiểu rõ. Thành thật mà nói., Đối với Ninh Nghị, hắn lúc này có vài phần kính nể, nhưng vô luận là trận chiến ở hẻm Thái Bình lúc trước, hay là sau đó trong lúc chạy trốn, tụ tập ba ngàn tên tán binh lật bàn quy mô lớn, cũng không thể chứng minh được hắn là một võ giả cao cường., Cho dù là bản thân, nếu bị Lệ Thiên Hữu mang theo hơn mười cao thủ này theo dõi, trước mắt cũng chỉ có thể không mang theo bất cứ hi vọng nào liều mạng một lần mà thôi, nhưng ở trên người hắn, lúc này lại nhìn không ra cảm xúc như vậy, nghe người cũng không cách nào tưởng tượng, hi vọng tiếp theo ở nơi nào.
Sau đó một màn phát sinh, càng nhanh chóng đẩy tình thế vào trong vực sâu.
Nguyên nhân biến cố đến từ vị đao thủ tên Lưu Tiến kia, nhưng xét cho cùng, vẫn là tư thái của Ninh Nghị ảnh hưởng đến hắn. Khi Ninh Nghị vung đao, hơn mười tinh nhuệ Tuyên Uy doanh xung quanh cũng đã đứng lên, ẩn ẩn muốn ra tay. Lưu Tiến cũng bởi vì những lời nói của Ninh Nghị mà buông xuống hầu như đao quang., Nhưng ngay khoảnh khắc Lệ Thiên Hữu cũng đột nhiên đứng dậy, người trẻ tuổi kia nhìn Ninh Nghị, hai mắt đỏ lên, biểu lộ trong chốc lát lại trở nên hung ác, bá đao trong tay quét ngang, lui về phía sau hai bước, vẫn chắn ở bên cạnh Ninh Nghị.
"Ta xử lý mười tám đời tổ tông các ngươi... Đám hèn nhát các ngươi, ai dám lên đây!"
Phịch một tiếng, Lệ Thiên Hữu mới đứng dậy vỗ một chưởng lên mặt bàn trước người, cái bàn ầm ầm vỡ vụn ra hai bên, mảnh gỗ bay tứ tung. Một bên trong binh tướng có người hét to: "Ngươi nói cái gì! " Một cây đại thương bằng sắt thép thoát khỏi băng vải trói buộc, theo tiếng xé gió đáng sợ ầm ầm đánh tới! Thậm chí ngay cả một ngọn đèn dầu ngọn lửa phía trên cũng bị cuốn lại, quang mang chỉ chốc lát sáng lên!
Lưu Tiến nhảy sang bên cạnh, mũi thương lớn kia ầm ầm rơi xuống đất, quán rượu này vốn rất chắc chắn, nhưng sau khi vung lên, cũng gần như đập xuyên qua tầng trên cùng. Ninh Nghị nghiêng người lui lại một bước., Lưu Tiến đã vung trường đao chém về phía người dùng thương kia, đại thương kia vừa nện xuống lập tức cũng bị người dùng thương khống chế kéo về phía trước, đập vỡ bức màn tầng lớp, trong nháy mắt cương thiết đúc thành trường thương uốn lượn giống như một cây cung tên, sau một khắc, đầu thương như giao long nhảy lên phía trên., Thân thương va mạnh vào Bá Đao đang chém tới, trên lầu tiếng vang như sấm, ánh lửa văng khắp nơi. Trong nháy mắt, đại thương chuyển động như rồng, Bá Đao như hổ phách trảm, đã theo ánh lửa liên tục nổ vang ba tiếng.
Nếu là không hiểu võ nghệ, thư sinh ở bên cạnh quan sát, có lẽ chỉ sẽ bị trong chốc lát va chạm kịch liệt này làm kinh động. Nhưng ở bên này nghe người không khác nhau, cũng đã nhìn ra song phương cao thấp, người trẻ tuổi tên là Lưu Tiến Phách Đao cương mãnh, hiển nhiên là danh sư dạy cho., Nhưng chỉ dựa vào sự liều mạng tàn nhẫn và lực lượng trẻ tuổi mới liều mạng tương đương với đối phương. Người cầm thương vừa rồi xuất thương là một tay nện xuống, thanh thiết thương này vốn rất nặng, thân thương lại dài, nhưng hắn chỉ dùng một tay nắm lấy mũi thương, mũi thương bị hắn kéo ngược lại, chẳng qua chỉ dùng một tay ra sức mà thôi., Mấy lần này, trên cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, hầu như nứt ra khỏi ống tay áo, đủ thấy lực cánh tay mạnh mẽ của nó, khống chế đại thương này ở bên ngoài, đã là sử thương danh gia.
Dù sao Lưu Tiến kia vẫn còn trẻ tuổi, đột nhiên nảy sinh ác độc, không ngờ trong miệng còn có thể nói ra những lời của tổ tông đời thứ mười tám, đã làm cho những võ giả được ưu ái không thể không ra tay, cho dù Lệ Thiên Hữu có mấy phần kiêng kị với Bá Đao doanh, lúc này chỉ sợ cũng không xuống đài được.
Nghe người ta không suy nghĩ gì, ba lần bên kia va chạm, ánh lửa bắn ra, thiết thương của người cầm thương vung vẩy như roi thép, cứng chọi cứng với Bá Đao, sau đó thân thương đột nhiên xoay ngược về trong tay. Lưu Tiến như mãnh hổ lao thẳng tới., Một đao từ trên bổ thẳng xuống. Binh khí của Bá Đao doanh vốn nặng nề hơn so với binh khí bình thường, đa số thời gian không phải là bổ mà là đập xuống, dùng sức bộc phát mạnh mẽ vô cùng, nhưng người đàn ông dùng thương đứng yên tại chỗ, hai tay chống đỡ, đẩy Lưu Tiến lui lại một bước.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Sau một khắc, thân hình Lưu Tiến định trụ, thân thể nhún xuống, vung đao chém ngang hai chân người nọ, đại thương của đối phương đâm xuống một cái, oanh địa trụ tiến vào trong lâu, thương này lại lần nữa không có kết quả. Lúc này thân thể Lưu Tiến đã bị lực đạo phản kích này làm trì trệ, hán tử kia lại dung nhan tàn nhẫn, hai tay rút đại thương ra, từ phía trên mạnh mẽ vung lên, đập xuống lưng Lưu Tiến khom người.
Với sức mạnh của hắn và đại thương nặng nề, một khi đập trúng thương này sẽ trực tiếp đập gãy lưng đối phương!
Mà gần như cùng lúc với hán tử vung thương, một bên có người uống ra: "Người sắp chết, ngươi còn dám động vào!" Tiếng gió rít gào mà đến, ngọn đèn dầu trên đỉnh gần như là đồng loạt ám diệt xuống. Lúc này người động thủ chính là Ninh Nghị vừa rồi của Lưu Tiến hậu phương, lúc này hắn dùng sức nắm chặt một góc bàn vải bên cạnh., Hắn vung thanh trường thương về phía này. Trên bàn bên cạnh vốn còn có một bàn đồ ăn thức ăn, lúc này hơn phân nửa thức ăn, nước canh đều bay về phía đám người bên Lệ Thiên Hữu, non nửa bị bọc ở góc bàn, gia tăng tốc độ và sắc bén của cái bàn kia.
Phịch, phịch một tiếng, bàn vải thoáng quấn lên đại thương, đánh ngã đại thương kia, đồng thời còn có chút nước canh rau dưa nhào tới hán tử sử thương, bên cạnh nhất thời càng hỗn loạn thành một mảnh.
"Muốn chết!"
"Mẹ nhà ngươi!"
"Giết ngươi a..."
Theo thanh âm hét to này, là mọi người đều thi triển thủ đoạn đem nước canh khai mở. Bọn họ vốn là lục lâm hào cường, tuy rằng làm binh, nhưng đây cũng không phải là chiến trường, cùng người tìm kiếm, cần có mặt mũi, đối phương sắp chết, nếu như chính mình bên này người người bị rơi xuống nước canh gà., Nói ra thì chỉ có thể bị người ta chê cười. Trong lúc nhất thời, cái bàn và cái ghế bên cạnh đều bị người ta kéo lên, cũng có người kéo tấm màn vải ngăn cản lại, có người giống như người dùng thương dùng tấm vải bọc lấy binh khí, liền vung tấm vải, ngăn cản nước đọng. Sử dụng đao lệnh tuy không tiến vào rất khó, nhưng bản lĩnh tương tự, mọi người luôn có.
Cũng ngay lúc cái bàn vải quấn lên đại thương, trong nháy mắt Ninh Nghị đột nhiên phất tay thành vòng tròn, quấn càng chặt tấm bàn vải kia với đại thương. Trước mắt, hán tử dùng thương giơ tay trái lên chặn mặt, trên tay phải, đại thương cọ rửa vài lần rồi vòng vo vài cái., Ý đồ xé rách bàn vải hoặc là vung khai ra, nhưng lực lượng một tay hắn chỉ làm thân thể Ninh Nghị lung lay mấy lần. Bộ phận bày bố của bàn vẫn là triển khai, lúc ẩn lúc hiện bóng dáng Ninh Nghị. Ninh Nghị ở bên kia nhìn vào mắt hán tử này.
Sau một khắc, lực đạo từ đầu cái bàn kia truyền đến, lúc này Lưu Tiến đã thừa cơ lăn qua bên cạnh. Hán tử kia vung thanh thiết thương đánh văng Lưu Tiến, nhưng trong lòng lại căng thẳng. Bởi vì vừa rồi Ninh Nghị vẫn còn trầm mặc tỉnh táo, lúc này đã như mãnh hổ đánh tới.
Tấm vải kia vẫn quấn trên thân thương như cũ, chậm lại tốc độ sử dụng của hắn. Nhưng hắn đã là người từng trải, lúc này không còn tiến công nữa mà đột nhiên thu hồi thân thương lại. Nhưng Ninh Nghị trực tiếp vung ra quân đao trong tay, ném qua mặt hắn như một thanh phi đao. Hắn nghiêng đầu tránh né ngay lập tức., Hán tử kia trực tiếp ôm lấy thân thương. Nhưng gã kia chợt quát một tiếng, lực lượng hồi thương to lớn biết bao, thân thương ào ào chuyển động, như giao long điên cuồng giãy dụa. Sau một khắc, Ninh Nghị kéo căng một chút, kéo hai cái bàn vải kéo căng ra. Lần này, giống như là ghìm chặt lấy cổ họng Giao Long bảy tấc.
Thời khắc này, lực lượng trên tay hắn tạo ra cũng lớn kinh người.
"Giết hắn."
Âm thanh lạnh lùng như băng vang lên trong hoàn cảnh hỗn loạn.
Thanh âm là từ trong miệng Ninh Nghị phát ra, hắn cũng là một thành viên trong cuộc hỗn loạn này, rất khó làm cho người ta tin tưởng, lúc này tại sao hắn lại có loại giọng điệu yên tĩnh đến mức gần như lãnh đạm này, dường như không phải đang liều mạng, cũng không phải đang nói về chuyện có liên quan tới hắn. Nhưng Lưu Tiến ở bên cạnh trời sinh tính tình dũng mãnh, nhìn thấy tình huống như vậy, đột nhiên vung đao lao tới.
Thiết thương xoay tròn, Ninh Nghị buông bàn vải ra, vô số mảnh vải, mảnh sứ vỡ bay múa giữa bầu trời, thân ảnh của hắn đã tới gần hán tử dùng thương kia. Ở một bên, Lưu Tiến vung đao chém xuống., Người đàn ông dùng thương chỉ lùi lại một bước chân phải, còn đang định ngăn cản, nhưng tay phải của Ninh Nghị đã trực tiếp đánh xuống mặt của gã. Gã chỉ đang nhanh chóng bước tới, vỗ một chưởng xuống, nhưng âm thanh xé gió trên bàn tay đã đủ cho thấy, một chưởng này nếu vỗ lên trên đầu, chỉ sợ phải đánh mặt đối phương.
Mà cùng lúc đó, bên cạnh hắn có mấy đạo thân ảnh, kiếm quang cũng đã tới gần.
Một khắc hỗn loạn khó có thể hình dung, trong mắt mọi người ầm ầm nổ tung, trong đám người vây xem, không có bao nhiêu người có thể thấy rõ hết thảy lúc này. Tiếng vang, tiếng đao quang va chạm, tiếng quát to bạo liệt., Ánh lửa và bóng người đan xen vào nhau. Khi mọi người đang tập trung nhìn lại, thân thể Ninh Nghị đã bay ngược ra sau, huyết quang chảy ra, mảnh gỗ bay lượn giữa không trung, một cái bàn bị đánh cho nổ tung bay ra theo thân thể Ninh Nghị, đụng phải mấy cái ghế dài., Hán tử dùng thương đã thối lui ra ngoài hơn một trượng, Bá Đao của Lưu Tiến bị nện bay ra ngoài, nhưng hắn vẫn như cũ tới gần đại hán dùng thương, lúc này vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, cánh tay phải bị một thanh kiếm đâm xuyên vào, chuôi kiếm nắm trên tay hán tử cao gầy bên cạnh., Cánh tay trái lại khảm vào một lưỡi đao, người phía trước nện một thanh côn sắt lên vai của hắn, huyết nhục mơ hồ, quanh thân hắn còn có ba bốn người, đồng loạt xông tới.
Lúc này trong miệng hắn tràn ra máu tươi, ánh mắt như cũ nhìn thẳng vào đại hán dùng thương, lại cười cười: "Ngươi đã... Khụ... chết rồi."
Người khác có lẽ không rõ ràng lắm vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, có lẽ ngay cả mấy người đương sự cũng không thấy rõ tất cả mọi chuyện. Đại khái chỉ có loại người văn nhân bất nhị thân phụ võ nghệ đứng ngoài quan sát, nhìn đến tột cùng.
Loại tinh nhuệ như Tuyên Uy doanh đều không phải hạng xoàng. Ngay khoảnh khắc Ninh Nghị vung bàn vải lên, thật ra một nửa đã kịp phản ứng. Đến khi Ninh Nghị tiến lên trước, mấy người xung quanh chưa bị nước canh tác động đến đã đồng loạt xông tới.
Khi Ninh Nghị phất mạnh tay đập xuống, bàn tay trên không trung đột nhiên bóp thành nắm đấm, quyền này từ trên đánh xuống, uy thế sau này xem ra đủ để trực tiếp đập nát mặt người khác. Nhưng mọi người xung quanh cũng đều đã phản ứng lại., Một người phía sau hán tử kia vốn dùng một cái bàn gỗ đón lấy quân đao mà Ninh Nghị ném qua bên này. Ngoài ra còn có người ngăn cản thân thể hán tử cầm thương nhanh chóng kéo hắn về phía sau, bên cạnh là các loại binh khí cũng đã ép tới, đây là vì cứu người, mọi người cũng không quan tâm quá nhiều.
Tên đại hán cầm thương nghe tiếng người cũng xem ra cũng là cao thủ, nhưng có thể bức hắn đến trình độ này, có lẽ chỉ có thể nói là sợ ngây người, ngây ngẩn sợ không muốn sống, mặt khác, đối với thư sinh Ninh Nghị này có vài phần khinh địch., Có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân. Bọn họ kéo đại hán kia đi, quyền thế của Ninh Nghị lại chưa từng giảm bớt, bàn gỗ bay tới chỉ trong không trung đã bị y ầm ầm đánh nổ. Nhưng cũng bởi vì cái bàn gỗ này, phía trước đột nhiên kéo tới công kích cũng bị ngăn trở, con tin của y trúng một quyền, bay ngược ra sau.
Lưu Tiến lại không có vận khí tốt như vậy, hắn trực tiếp xông về phía trước, chỉ sợ đánh cho dù có đồng quy vu tận cũng muốn lấy đi tính mạng của đối phương, liên tục chịu vài đòn công kích, cuối cùng đại đao trong tay cũng bị dập nát. Mặc dù tất cả mọi người còn có chút kiêng kị việc giết hắn, nhưng dưới tình huống nhiều người vẫn không xuất hết toàn lực, lấy chỗ yếu hại, nhưng ngay cả sau khi bị đánh trúng mấy lần, cũng đã thấy tình huống không ổn rồi.
"Khụ khụ, ngươi chết rồi... Không có nhiều người như vậy, ngươi đã chết..."
Lưu Tiến phun ra một ngụm máu tươi, lại cười nói một câu, mọi người trong lúc nhất thời đều bị sự thê thảm của hắn làm cho kinh sợ. Đám văn nhân Chu Viêm Lâm, Lưu Hi Dương tham dự tụ hội càng thêm trợn mắt há hốc mồm, vài nữ tử tránh mặt đi không dám nhìn, cũng có kẻ nhìn, vành mắt đỏ lên, mắt thấy là muốn khóc.
Ngay cả Lệ Thiên Hữu cũng có chút ngây ngẩn cả người. Tràng diện trong lúc nhất thời cơ hồ tĩnh lặng lại, Lệ Thiên Hữu không nói gì, người chung quanh dù sao không biết có thể giết chết Lưu Tiến hay không. Ngay trong thời gian chờ đợi như vậy, một tiếng "Ào" đột nhiên vang lên, hơi chút hôn ám.
Bóng người kia vén một tấm ván gỗ đổ chất đống trên người, chậm rãi ngồi dậy, lắc đầu, chống đỡ mặt đất một chút. Trong tầm mắt của mọi người, y đứng thẳng lên, phủi bụi trên người.
Đó là Ninh Nghị.
Vừa rồi tuy rằng không bị thương quá trí mạng, nhưng lúc này thư sinh trên phục sức của hắn cũng đã phá vài chỗ, cũng có một chỗ đao thương không sâu, đập vỡ mặt bàn tay phải bị mảnh gỗ cắt nát, ống tay áo rách nát, tay áo cũng bị máu tươi thấm ướt., Xem ra có chút nghiêm trọng, đầu có lẽ bị rách, đang chảy máu. Nhưng thương thế chảy máu này dường như hắn hoàn toàn không thấy, chỉ phủi bụi trên quần áo vài cái, thân thể đứng thẳng, nhìn vào giữa sân.
Sau đó, hắn đi sang một bên.
Cái bàn kia bay tới bị hắn đánh nổ mặt bàn, nhưng thanh quân đao hắn ném ra vẫn đóng đinh trên đó như cũ, hắn đi tới đó, rút đao ra ngoài.
"Còn ta nữa."
Hắn nói như thế. Chỉ là sau khi nói xong, Lưu Tiến bên kia cũng bỗng nhiên động đậy vài cái, lui về phía sau, kiềm chế thân thể thoát ra đao kiếm bên cạnh.
"Cái gì, cái gì mà còn có... Ninh tiên sinh..." Hắn nói, lui về sau của Lam, trong lúc nhất thời mọi người không tiện ngăn cản hắn, đao của hắn cũng không rơi quá xa, đi được vài bước, hắn đi tới trước Bá Đao, giơ tay lấy, té ngã trên đất, sau đó cố gắng chống đao đứng dậy.
"Ta, ta còn chưa chết, chúng ta... còn có hai người... Ha ha, đám này... lấy nhiều hiếp ít... Ha ha,ha..."
Hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, nói như thế.
Cách đó không xa, nghe người ta nhìn thấy hết thảy, trong lòng có vài phần bi tráng và thê lương. Trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ đối sách, nếu như lúc này trong tửu lâu này có ai có thể làm bên Ninh Lập, có lẽ chỉ có thể là chính mình. Nhưng trong tình huống lúc này, cho dù mình có bất chấp ra ngoài, kỳ thật cũng không cách nào tưởng tượng nổi, huống chi, còn có nhiều phiền toái tiếp theo.
Nhưng cho dù thế nào, hôm nay Tuyên Uy doanh và Lương Tử của Bá Đao trang đã thật sự kết thúc, không giải được.
Hắn nghĩ tới đây, trong giây lát trong đầu hiện lên một ý niệm, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, hắn nghe thấy thanh âm của Lệ Thiên Hữu, nói một câu.
"... Ngược lại là hán tử, được, ta cho ngươi một cơ hội... chết trong minh nhãn, đừng nói Tuyên Uy doanh ta... nhiều người khi dễ ngươi ít!"
Trong ánh sáng lờ mờ, Ninh Nghị khẽ nhắm mắt lại, rồi chợt mở ra.
Hai bên đường hẹp gặp phải dũng giả thắng, vốn trong tử cục mịt mù không có hy vọng, lúc này cuối cùng cũng bị xé ra một vết rách, lộ ra ánh sáng mờ mịt...