Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thầm xì xào bàn tán, tiếng gió như hạc kêu.
"Vậy là ai?"
"Lệ Thiên Hữu... Đệ đệ của Lệ đại tướng quân trấn quốc..."
"Hắn tới làm gì..."
"Thân phận bực này, có người phạm tội rồi..."
Trên Tứ Quý trai, số người mở tiệc chiêu đãi ban đầu ở Chu Viêm Lâm rất nhiều, lúc này mặc dù đã rời đi hơn phân nửa, nhưng vẫn còn bốn năm mươi người nấn ná tại đây. Lại thêm đám sai vặt vốn ở trong cửa hàng, mời tới nữ tử thanh lâu trợ hứng, quy mô này kỳ thật càng lớn hơn một chút.
Trong bốn mươi, năm mươi người, đa số đều có chút quan hệ với hệ thống của Phương Tịch lúc này, nhưng giống như Lưu Hi Dương, cảm thấy chuyện của Tề Nguyên Khang không liên quan gì đến mình, đều nhằm về phía Chu Viêm Lâm., Bọn người Lâu tịch lưu lại. Cũng có người trẻ tuổi vốn ở trong Phương Tịch Nghĩa Quân, vì người hơn phân nửa là bị lưu lại những nữ tử thanh lâu kia, chuyện đánh giặc đã trải qua rất nhiều lần, lúc này tìm cô nương yêu thích nói cười, dâng lên ân cần.
Một mặt không liên quan đến mình, một mặt cũng bởi vì hoàn cảnh bên cạnh hơi ổn định lại, cùng người tham dự ít nhiều hiểu chút thi văn, cũng có vài phần hâm mộ loại phong thái danh sĩ tám gió bất động sủng bất kinh này. Từ trong loạn cục đến bây giờ, bầu không khí trên tứ mùa trai vẫn luôn có vẻ nhàn nhã. Nhưng theo đội binh tướng này lên lầu, đặc biệt là nhận ra cầm đầu Lệ Thiên Hữu, mới làm mọi người sợ hết hồn.
Thần sắc Chu Viêm Lâm từ đầu đã có vẻ cứng ngắc, cau mày, ánh mắt âm trầm bất định, thậm chí Lâu Tĩnh Chi cũng theo bản năng từ chỗ ngồi đứng lên. Bình tâm mà nói, mọi người tạo phản xuất thân, trong Phương Tịch quân đem tinh vân tập, Lệ Thiên Hữu ở giữa đám người này tầm thường, không được cho là tầm thường, nhưng huynh trưởng Lệ Thiên Cương của hắn quả thực là nhân vật số một trong quân, danh hiệu đệ đệ của Trấn Quốc đại tướng quân này, ai cũng không nhẹ được.
Lúc này Hàng Châu giảng về ổn định lòng dân, chỉ ngâm thơ làm giàu, cho dù gặp phải đại sự mưu phản như Tề Nguyên Khang, đám người Chu Viêm Lâm cũng có thể xác định sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nhưng vào thời khắc tối nay, người của Lệ Thiên Hữu đột nhiên dẫn binh tới, mọi người nghĩ ngay tới đầu tiên., Chỉ có thể do sự tình của Tề Nguyên Khang đã lan rộng ra, có người cùng nhau kéo theo binh họa này xuống ngựa, mà thân phận xem ra, cho dù là con trai của Tả tướng Lâu Tĩnh Chi, trong lúc nhất thời cũng có vài phần ngờ vực, có phải vì Lệ Thiên Cương trở về mà muốn tranh đấu chính trị bắt đầu, muốn cuốn cả nhà mình vào trong đó hay không.
Khi Lệ Thiên Hữu đi tới một bên bàn trực tiếp ngồi xuống, chứng kiến hai người ngồi ở đó, rất nhiều người mới thở dài một hơi. Cũng có người có thể nhận ra thân phận của hai người, giống như Lưu Hi Dương, như Chu Viêm Lâm, trong lòng phỏng đoán là nhà mới của Tân Hưng bị kéo xuống ngựa. Lâu thư Uyển nhất thời sắc mặt lại càng trắng bệch.
Thế cục ở Hàng Châu trước mắt, tuy bề trên nói là triều mới lập, tất cả đều ổn định. Nhưng hai tháng trước binh họa vẫn còn ở trước mắt, mọi người vung đao nói chuyện, con người như lục bình, ai cũng không có cảm giác an toàn. Tuy nói nhà lầu dưới sự hướng dẫn của Phương Thất Phật như mặt trời ban trưa, nhưng lập tức liền bị xét nhà đồ diệt, cũng không phải chuyện gì khó lý giải.
Khi hiểu rõ được sự tình cũng không ảnh hưởng đến mình, Chu Viêm Lâm rốt cục khôi phục tâm thần, lấy tư thái gia chủ nhà đi qua bên kia. Lấy thân phận của hắn, chỉ cần người ta không động đao, hai bên vẫn có thể nói chuyện đúng.
Mà ở bên kia, Lệ Thiên Hữu cùng Ninh Nghị nhìn nhau mấy giây, trong mắt có "Bắt ngươi" đắc ý. Lưu Tiến ấn đao đứng bên cạnh Ninh Nghị, dùng ánh mắt hung hãn nhìn đám thủ hạ Lệ Thiên Hữu mang theo, hắn là đệ tử của A Thường., Nhưng dù sao cũng còn trẻ, mọi người không để hắn vào mắt. Bây giờ ở đầu đường Hàng Châu, những người trẻ tuổi cầm đao giết người đâu đâu cũng có. Do Lệ Thiên Hữu còn chưa hạ lệnh, mười mấy người đã ngồi xuống chung quanh. Khi Chu Viêm Lâm tới đây, mới có thể đi theo bên tai Lệ Thiên Hữu nói một câu, Lệ Thiên Hữu lúc này mới đứng dậy.
"Chu Hàn Lâm." Hắn chắp tay, sau đó nhìn về phía xa một chút để ý một bên, giọng đầy khí khái: "Lâu thiếu gia cũng ở đây, quấy rầy rồi."
"Lệ tiểu thúc." Lâu Tĩnh chắp tay, ngồi xuống yên lặng xem tình hình. Chu Viêm Lâm nói: "Lệ tướng quân, hôm nay tại hạ thiết yến tại đây, không biết..."
"Hôm nay Tuyên Uy doanh vì một mối thù cũ mà đến, việc này không liên quan tới người khác. Lúc trước không biết là Chu Hàn Lâm thiết yến nên đã mạo phạm. Đêm nay ân oán đã kết thúc, ngày khác lại tới cửa bồi tội với Chu Hàn Lâm, mong Hàn Lâm tha thứ."
Lời này nói không biết hôm nay Chu Viêm Lâm thiết yến, tự nhiên là giả, nhưng lúc này lời nói của Lệ Thiên Hữu đã thể hiện hết sự kiên quyết của hắn, hơn nữa ân oán của Tuyên Uy doanh không phải là ân oán của Lệ Thiên Hữu, cái gọi là Tuyên Uy doanh này, kỳ thật cũng chính là quân đội của Lệ gia, chân chính ở trên, chính là bản thân Lệ Thiên Cương. Chu Viêm Lâm hơi do dự: "Cái này... Không biết Lệ tướng quân nói tới mức nào, nếu có thể hóa giải..."
"Không hóa giải được!" Đối phương còn chưa dứt lời, Lệ Thiên Hữu đã lạnh lùng trả lời. Thần sắc Chu Viêm Lâm trì trệ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn là chủ nhà, theo lý thuyết nói là phải hỗ trợ làm hòa hợp, lúc này thái độ đối phương cứng rắn, hắn cũng mất chút mặt mũi., Đáp xuống núi rồi. Lệ Thiên Hữu nói đến đây, chỉ liếc mắt nhìn Lâu Chi bên kia, không để ý tới Chu Viêm Lâm nữa, hít một hơi, lại ngồi đối diện với Ninh Nghị, một lát sau nở nụ cười.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Thời gian lâu như vậy, rốt cuộc cũng bắt được ngươi, thật không dễ dàng... Ninh Lập Hằng, ngươi sẽ như thế nào, trong lòng đã hiểu rõ rồi chứ!"
Ninh Lập, ngươi thế nào, trong lòng đã hiểu rồi chứ!"
Nghe được câu này, trong đầu Lâu Thư Uyển vẫn còn choáng váng.
Cũng không phải là nói nàng là cô gái tâm tính nhu nhược gì, mà là bởi vì trải qua quá trình quân đội phá thành, đối với người thân ở trong đó mà nói, thật sự là quá mức đáng sợ. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thân ở giữa, không ai có thể lý giải cái loại sợ hãi khó có thể tự bảo vệ mình này., Quan viên cũng vậy, phú hào cũng vậy, bình dân cũng thế. Trong khoảng thời gian đó, trên dưới thành không được an bình, từng nhóm từng nhóm bị giết., Nữ tử bị vũ nhục cưỡng ép thê thảm đến khó nói nên lời, có nữ tử gia đình giàu có không kịp đào tẩu, bị bắt trong quân đội, cả ngày dâm đãng, dám tự sát thật thống khoái, nhưng nói là thống khoái mà thôi, loại cảm giác sợ hãi tự sát này vẫn làm cho người ta khó có thể thừa nhận.
Thật ra lúc ấy nữ tử chưa chắc là thảm nhất, nàng đã từng tận mắt chứng kiến một số quan viên bị bắt bị lăng trì, bị chôn sống thậm chí lột da, trong khoảng thời gian đó, mọi người đều điên rồi. Lâu gia tuy nói được Phương Thất Phật che chở, nhưng lúc chưa bị phong đao., Vẫn như cũ không ngừng bị người đến cửa quấy nhiễu, cả ngày nàng trốn trong phòng không dám đi ra ngoài, nhưng dù vậy, tình cảnh bên ngoài vẫn là vụn vặt truyền vào trong tai nàng, thậm chí có không ít nha hoàn trong phủ, không cẩn thận lộ mặt ra ngoài., Đã bị bắt đi, thậm chí còn chưa xuất phủ. Một nha hoàn bên cạnh nàng đã một ngày không gặp, về sau hỏi thăm, là lúc làm việc trong phủ tới gần tường ngoài sân, bị một đám binh lính bên ngoài xông vào cầm dây thừng trói lại, tìm được thì đã chết rồi, thân thể trần trụi, toàn thân là máu... Cuối cùng những chuyện này cũng không cách nào truy cứu.
Có người sẽ vì đả kích đáng sợ mà thất bại, có người sẽ từ đó tìm ra sức mạnh bức ép bản thân. Sau đó thế cục thật sự bình tĩnh, huynh trưởng cũng trở về, nàng liền đi ra quản lý chuyện trong nhà, là bởi vì nàng biết đây là chuyện tất yếu. Thế nhưng... khi loại khả năng này lại lần nữa chiết khấu trở về, nàng thật sự bị dọa sợ.
Làm cho nàng tỉnh táo lại vẫn là cái tên Ninh Lập này. Trong đầu còn chưa hoàn toàn xoay chuyển, nàng trông thấy nam tử bên cạnh nở nụ cười, cất cao giọng nói: "Thế nào, ta không biết, nhưng nếu ngươi đã tìm tới, không ngại phóng ngựa lại đây. Xem ngươi muốn tới đây lần lượt, hay là mọi người cùng tới."
Trong lòng giật thót, Lâu Thư Uyển đứng lên, nhìn nam nhân bên cạnh.
Chuyện trước mắt đột nhiên xảy ra, Ninh Nghị thật ra cũng không có phương pháp ứng biến tốt hơn, nhưng sự tình đã không có cách cứu vãn, hắn vốn cũng không phải kẻ nhát gan. Lúc này hai tay đặt lên mặt bàn, vẻ sắc bén và uy áp ngày thường mơ hồ lộ ra, đúng là đang giằng co với hơn mười người trước mắt. Những người ở đây vốn cho rằng hắn chỉ là một tên thư sinh yếu đuối, lúc này thực sự cho rằng hắn điên rồi.
Ngược lại Lưu Tiến bên cạnh Ninh Nghị đột nhiên tiến lên một bước. Cùng lúc đó, trong số những người đi theo Lệ Thiên Hữu, có năm sáu người cũng đứng lên, mỗi người theo binh khí, khí thế tập trung vào người trẻ tuổi này. Bọn họ cũng không phải sợ người trẻ tuổi này lợi hại, mà là phòng ngừa hắn hung hãn ra tay, bổ một đao về phía Lệ Thiên Hữu, bên này không khỏi mất mặt.
Lệ Thiên Hữu giận quá hóa cười, đang định lên tiếng, thì người lên tiếng đầu tiên đột nhiên đứng lên, nhìn sang Lâu Thư Uyển của Ninh Nghị một cái. Nàng chỉ hơi chần chờ, liền phản ứng ngay: "Lệ... Vị Lệ tướng quân này, tại hạ là lâu gia..."
"Ta biết nhà các ngươi!" Lệ Thiên Hữu nói: "Phụ thân ngươi sắp tới, ta cũng đã gặp. Phật soái cho nhà ngươi cơ hội quản lý lương thực, ta kính trọng Phật soái! Nhưng chuyện hôm nay, cô nương, chính ngươi suy xét một chút, mấy ngàn tính mạng huyết cừu! Ngươi cảm thấy ngươi đủ tư cách nhúng tay, ngươi liền nhúng tay vào, nếu ngươi cảm thấy không đủ, lập tức rời đi."
"Nhưng mà..." Lâu Thư Uyển sửng sốt, nàng trong lòng biết rõ, nếu như phía trên không có quyết định động đến nhà nàng, nàng có thể nói chuyện cầu xin, người ta không đến mức một đao chém nàng. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng bị mấy ngàn mạng huyết cừu trong miệng Lệ Thiên Hữu hù dọa, nàng nhìn Ninh Nghị trong sáng mơ hồ như sư tử, không biết một vị thư sinh như vậy tại sao lại có quan hệ với chuyện này.
Rất nhiều người ở đây cũng đồng dạng kinh nghi vì lời nói của Lệ Thiên Hữu. Cùng lúc đó, Lưu Tiến bên kia lại tiến thêm nửa bước, lớn tiếng nói: "Lệ tướng quân, ngài đừng nói lung tung. Ninh tiên sinh cũng không phải là đại quan gì cẩu triều đình! Lúc trước Ninh tiên sinh thân ở trong dân chạy nạn, vì bảo vệ mình nên mới ra tay. Mọi người đều tự mình chiến đấu vì mình., Không coi là cừu khấu! Bây giờ hắn đã vứt bỏ đầu đuôi, làm việc tận tâm cho Bá Đao doanh ta, tất cả ân oán, đều nên xóa bỏ. Nếu trong lòng ngươi có oán hận, nên xin Bá Đao doanh của ta, bây giờ ỷ nhiều hiếp ít, thì tính là anh hùng hảo hán gì!"
"Ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện với ta như vậy!" Lệ Thiên Hữu hừ lạnh một tiếng: "Trên tay thằng nhãi này có mấy ngàn tính mạng, Bá Đao doanh ngươi nói bao che liền bao che, nói xóa bỏ là được, thật sự là rất khí phách. Ta vì trong thành hòa nhã, không muốn bức bách chính diện, nếu không ngươi cho rằng Bá Đao trang ta chỉ có tám trăm người ở đây sao! Hôm nay ta giết hắn, các ngươi ngày khác muốn trả thù hắn, cứ việc tới đây là được!"
"Lời này không phải ta nói, là trang chủ nhà ta nói. Lưu Tiến ta chỉ là tiểu nhân vật, nhưng trang chủ bảo ta đi theo Ninh tiên sinh, các ngươi muốn động đến hắn, thì phải bước qua thi thể của ta!"
Một gã cao gầy bên cạnh rút kiếm ra: "Lấy mạng ngươi không đơn giản."
"Vậy thì tới." Hộ vệ trẻ tuổi này giơ đao trong tay lên, hắn là đệ tử của A Thường, thức mở đầu của chiêu Phách Đao này "Hồi hộ thiên trụ" hết sức sâm nghiêm, cũng không biết luyện bao lâu. Khí thế của Bá Đao là nặng nhất, thức mở đầu này mặc dù tên là "Hồi hộ", Nhưng hai chân hơi trầm xuống, hai tay giơ đao lên ở bên cạnh, rõ ràng là khí khái cùng với đối địch giai vong. Trong lúc nhất thời, bầu không khí hai bên trở nên lạnh lẽo nghiêm nghị, hơn mười binh khí Lệ Thiên Hữu mang đến khác nhau., Hiển nhiên là do cao thủ Lục Lâm tạo thành Tuyên Uy doanh tinh nhuệ, bên phía Ninh Nghị chỉ có một người giúp đỡ, nhưng nhìn khí thế của người trẻ tuổi kia, những người này nếu thật sự muốn làm Ninh Nghị bị thương, có lẽ phải giẫm lên thi thể của hắn. Chỉ cần Lệ Thiên Hữu gật đầu, sau một khắc có lẽ sẽ có người máu chảy năm bước.
Lúc này, còn đang luống cuống tay chân phía sau Lâu Thư Uyển, nàng mời hai hộ vệ Lục Lâm cũng đã tới gần. Bọn họ cũng không phải có lòng trợ giúp, nguyên bản hai người này cùng một đám gia đinh lâu các nhà thấy khí thế của Lệ Thiên Hữu, liền biết chọc không nổi, cho dù bọn họ là nhân sĩ giang hồ, cũng không dám tới, nhưng sau đó thấy Lệ Thiên Hữu Vô Tâm gây phiền toái nhà Vô Tâm, giết Hổ Đầu Đà Tần Cổ đến cùng Linh Sơn tiên tử Ngụy Lăng Tuyết kia mới tới gần.
Chỉ là bọn họ cầm binh khí trong tay, lần này tới gần, một gã hán tử khoảng bốn mươi tuổi bên cạnh Lệ Thiên Hữu liền nhìn sang, nói: "Tần Cổ lai, muốn Hỗn Hộ viện liền đi vào hộ viện, việc này ngươi cũng dám nhúng tay vào, ngươi ăn gan hùm mật gấu từ khi nào vậy, chán sống rồi sao!"
Người này giọng nói mang theo khinh miệt, hiển nhiên coi thường tên Sát Hổ Đầu Đà hung ác này, có lẽ còn không bằng coi trọng tên Lưu Tiến kia, tên Tần Cổ kia xưa nay có chút lúng túng, chắp tay trầm giọng nói: "Lạc đại hiệp, hân hạnh được gặp mặt, ta làm hộ viện, ta làm hộ viện..., Cái này cũng không có gì là không vinh quang." Đây chỉ là nói một câu thể hiện sự yếu thế, đối phương cũng sẽ không ép tới, hắn đi tới bên cạnh Lâu Thư Uyển, nói: "Tiểu thư, chuyện này chúng ta không thể trêu vào..." Nói xong câu này, lại bổ sung, "Lâu gia sợ cũng không thể trêu vào."
"Nhưng mà, nhưng mà..." Lúc này Lâu Thư Uyển cũng có chút thất thần vô chủ, muốn đắc tội Lệ Thiên Hữu, nàng đúng là sợ hãi. Nhưng bằng trực giác, nàng cảm thấy sau lưng Ninh Nghị tựa hồ cũng có người nói mơ hồ, Lệ gia nếu không có ý định triệt để đối phó với nhà mình, như vậy có lẽ mình có thể nói được vài lời., Thí dụ như chính mình cường ngạnh một chút, để người bên cạnh giúp đỡ, tùy tùng bên cạnh Ninh Nghị lại có cảm khái kiên quyết như thế, có lẽ có thể có cơ hội khiến Lệ Thiên Hữu không lấy được tính mạng lập thủy, sau này nếu như phụ thân đứng về phía mình, bồi tội gì đó, mọi chuyện đều có thể đi qua.
Đây là trực giác nàng giao tiếp bồi dưỡng ra từ trên trường làm ăn, nhưng trong lúc nhất thời lại không dám đánh cược, trong lúc lo lắng, một thanh âm xuất hiện cách đó không xa.
"Tần tiên sinh nói đúng, Thư Uyển, việc này chúng ta không quản được."
Giọng nói kia ôn hòa lạnh nhạt, Lâu Thư Uyển đột nhiên nghiêng đầu, chỉ thấy ở đầu cầu thang, một nam tử mặc áo bào trắng xuất hiện trong tầm mắt, cũng có chút tương tự với khuôn mặt của Lâu Thư Uyển, chỉ là lớn tuổi hơn một chút, giữa hai hàng mi mơ hồ có chút mệt mỏi và u buồn. Bên cạnh hắn cũng có một số người hầu, trong đó cũng có vài tên nhân sĩ võ lâm.
"Đại ca, huynh... Huynh nói giúp một chút đi..."
Người tới chính là lâu thư vọng, so với Lâu Thư Uyển Lâu Hằng, hắn bất luận ở nhà cửa hay ở bên ngoài, sức ảnh hưởng bây giờ đều cao hơn hai người đệ muội xa xa. Thấy hắn xuất hiện, Lâu Thư Uyển đầu tiên là kinh hỉ, sau đó tâm lại trầm xuống.
"Ta không giúp được gì, ở thành đông bên kia, Tề Nguyên Khang đại nhân đã phục pháp thụ thủ, nhưng nội thành loạn cục chưa bình, ta biết ngươi ở Tứ Quý trai, cho nên tiện đường đưa ngươi về."
Hắn một đường đi tới, nói xong lời này, lại chắp tay với Ninh Nghị: "Ninh Lập, hai nhà Tô lâu ta và ngươi, vốn dĩ có mấy phần qua lại. Nhưng ngày đó lập Thu xung đột trên Tây Hồ cũng không nhỏ, mặc dù không thành thù hận, nhưng cũng không xưng là giao tình. Chuyện hôm nay, nhà lầu ta tự vệ còn khó, không thể giải vây cho ngươi, ngươi có thù có oán với người, tự trọng rồi."
Ninh Nghị đang giằng co cùng Lệ Thiên Hữu, ánh mắt liếc nhìn hoàn cảnh chung quanh, thư vọng xuất hiện chỉ liếc nhìn nam tử kia, đến khi gã nói ra những lời này mới quay đầu lại nhìn gã một cái, sau đó mỉm cười gật đầu: "Đúng là như vậy, chuyện này không liên quan gì tới gia đình ngươi, lâu cô nương, xin mời về đi."
"Nhưng mà... Đại ca..."
Lâu Thư Uyển còn muốn nói chuyện, lâu thư chắp tay nói: "Ngụy cô nương, làm phiền ngươi rồi." Nữ tử tên là Ngụy Lăng Tuyết kia gật đầu một cái, tay ra nhanh như điện, gõ vào phần gáy của Lâu Thư Uyển, sau đó nàng ôm lấy Lâu Uyển.
Lâu thư nhìn thở dài, lại đi chào hỏi Lâu Tĩnh Chi, đợi đến lúc muốn rời đi, Lệ Thiên Hữu hỏi hắn: "Tiểu tử lâu gia, ngươi mới vừa nói Tề Nguyên Khang đã chết?"
Lâu thư nhẹ gật đầu, hắn đi đến bên cạnh Lệ Thiên Hữu chắp tay thi lễ, sau đó tiếng nói chuyện cũng không lớn.
"Nghe nói... Triều tướng quân dẫn binh vây quanh Tề phủ... Có người đưa vào một bài thơ...Sau đó... đi chém đầu Tề đại nhân..."
Tâm tư của Ninh Nghị lúc này cũng không phải ở trên Tề Nguyên Khang, lâu thư nói cũng không lớn tiếng lắm, gã cũng chỉ là nghe được vụn vặt vài câu. Sau khi lâu thư nhìn đi, bầu không khí túc sát bắt đầu ngưng kết trong không gian. Ninh Nghị đứng thẳng lên, mười mấy người bên cạnh Lệ Thiên Hữu cũng đứng dậy theo. Một bên Lưu Tiến hít sâu một hơi, dự tính bắt đầu chém giết.
Trên thực tế, bọn người Lệ Thiên Hữu kiêng kị, có lẽ cũng chính là Lưu Tiến mà thôi. Người Lưu Đại Bưu này cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu giết Lưu Tiến đang liều chết chiến đấu ở đây, nói không chừng tiếp theo Lệ Thiên Cương sẽ phải đối mặt với sự phản công của Bá Đao doanh. Nhưng với tình huống trước mắt, cho dù tiếp tục giằng co, Lệ Thiên Hữu cũng nhất định phải ra tay.
Ninh Nghị vươn tay đặt lên lưng đao của Lưu Tiến.
Gần như tất cả mọi người đều nhìn hắn.
"Chuyện không thành thì phải buông tay, ngươi ở chỗ này liều mạng không có ý nghĩa, đây là cuộc chiến của ta, ta có thể tự mình đánh. Ngươi còn sống, bọn họ sẽ không làm khó dễ ngươi. Nếu như ta chết, ngươi có thể giúp ta nhặt xác, thuận tiện nói cho Lưu Đại Bưu biết giúp ta báo thù, chuyện này ngươi có thể làm được."
Hắn nói xong lời này, tay phải đột nhiên vung ra, ánh đao xẹt qua, bổ vào quyển trục giữa bàn gỗ trước mặt, mảnh gỗ bay lên, làm nửa cái bàn nứt ra một đường. Sau khi đi được hai bước, hắn mới xoay người lại, đối mặt với mọi người.
"Ai tới!"
Hắn thường gặp mặt đều là hình tượng thư sinh, nhưng khí thế lúc này lại khiến mọi người có chút nhiếp sợ. Lệ Thiên Hữu giơ ngón cái vạch qua khóe miệng, trong hai mắt có vài phần khát máu, mà trong đám người ở bên kia, mọi người đều có chút ngạc nhiên, kể cả mấy hoa khôi thanh lâu chớp chớp mắt, ngẫu nhiên châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
"Đây rốt cuộc là ai..."
"Không phải nghe nói... Là thiên tài đệ nhất Giang Ninh sao..."
"Sóng ánh ngắm hải triều là hắn viết..."
"Lệ tướng quân nói trên tay hắn có mấy ngàn nhân mạng..."
"Vừa rồi vì sao công tử nhà lầu kia lại nói là hai nhà Tô lâu..."
"... Hắn ở rể."