Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tám tháng lướt qua trong giây lát.
Thời gian tiến vào cuối thu, phiến lá Hàng Châu rơi xuống chồng chất lên nhau, gió cũng đã trở nên ấm áp mà mát mẻ.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Những năm qua, là những ngày vui vẻ nhất ở Giang Nam, hàng rong các châu tụ tập, náo nhiệt phồn hoa. Mọi người gọi bạn bè, đi xa. Trong thành, các loại văn nhân thi hội không dứt, phảng phất lá cờ trong quán rượu quán rượu đều tràn đầy hương thơm, quán ăn trong thanh lâu, oanh ca yến vũ, trắng đêm không nghỉ.
"Bây giờ không thể làm gì khác hơn là thoáng một cái."
Đặt cối xay đá dùng để rèn luyện thân thể xuống, Trần Phàm vỗ tay một cái, thở ra một hơi. Buổi sáng vẫn là buổi sáng, nam tử cởi trần, xem như làm xong việc rèn luyện, khoác quần áo lên. Ánh mặt trời chiếu xuống, lá cây rơi xuống.
Là đệ tử của Phương Thất Phật dưới một người trong quân Phương Tịch, tuy rằng thời gian sớm hơn một chút còn quản lý trị an toàn toàn bộ thành Hàng Châu, nhưng lúc này chỗ ở của nam tử tên là Trần Phàm cũng không xa hoa. Tường viện bên cạnh thậm chí còn có lỗ thủng, tu bổ một phần nhỏ, nhưng ngói của bùn đất đặt ở góc tường, xem ra đã rất lâu rồi không hoạt động nữa.
Người quen thuộc đại khái đều biết cuộc sống giản dị của Trần Phàm: Hoặc là người thân cận hơn cũng biết điều này có lẽ nên gọi là thô ráp —— hắn đối với chuyện trong cuộc sống cũng không quá để trong lòng, hứng thú lớn nhất là gây xích mích với người khác, bới móc hoặc đánh nhau. Hắn không có người nhà, ba hạ nhân trong sân trái lại là một nhà, trực quan nhất có thể nói bọn họ là lão bà bà bà và người què đi., Mặc dù là người con gái mập mạp cũng đã hơn bốn mươi tuổi, chết chồng rồi. Ba người nhờ người trong nhà Trần Phàm mấy năm, mặc dù nói là hạ nhân, nhưng ở bên xem, có lẽ càng giống Trần Phàm tìm bọn họ góp mặt mà thôi.
Cho nên đối với loại người luôn sống qua ngày hôm nay mà nói, nói ra những lời " đành phải chấp nhận", thật sự là không có lập trường. Tới tìm hắn an phận ăn bánh nướng, vẻ mặt có chút không cho là đúng.
"Cuộc sống vẫn rất thoải mái, hôm nay phía nam Quang Thành có ba hội thi, những văn nhân tỷ thí rất thú vị. Nghe bọn họ nói cô nương Văn Quân Lâu không tệ, gần đây các nàng đang tuyển hoa khôi mới, biểu diễn cũng ra sức, có người gọi... Diệp Chức hay là cô nương Diệp Quân, mỗi buổi tối đều có một nhóm tướng quân đi cổ vũ, ngươi là vô dụng thôi, chẳng qua gặp phải người quen là có thể đi ké một chút."
"Tìm một cái cớ để mọi người tranh giành ghen tị đánh lên một ván còn tương đối thú vị."
"Mọi người đều biết tính tình của ngươi, sẽ không đánh với ngươi. Lúc trước ta vẫn luôn nghe ngươi nói về chiến sự phía bắc, hôm nay sao lại không đi?"
"Đánh xong rồi à." Mặc quần áo tử tế, sau đó đi tới bên cạnh giếng uống mấy ngụm nước, Trần Phàm ở bên cạnh cầm một cái bánh nướng bọc dưa vàng và thịt, cắn một miếng lớn: "Huống chi... chuyện gần đây bên phía thư viện Văn Liệt khá thú vị."
"Chuyện của tiểu hài tử ngươi ngược lại là cho là thật." An Tích tiếc tiếc phúc chần chờ một chút, sau đó vẫn nở nụ cười.
"Không giống nhau, rất thú vị... Hơn nữa ta nói là Ninh Lập Hằng kia, cũng không phải là đám hài tử kia."
An Tích Phúc thở dài: "Ta tin, ngươi tin không?"
"Ha ha, ta tin rồi."
Hai người nói chuyện có quan hệ cá nhân, đi ra ngoài cửa, lúc ra cửa, gặp đại thẩm mập mạp khập khập khễnh đi vào cùng viện với Trần Phàm, Trần Phàm giơ cái bánh nướng trong tay lên: "Vu thẩm, buổi sáng nếu rảnh thì đem một túi cốc nhỏ trong kho cầm tới thư viện bên kia đánh, muộn rồi sợ không đón được."
"Vâng, thiếu gia." Vu thẩm trả lời theo quy củ, "Ta lấy thêm mấy túi, hôm nay đánh xong đi."
"Đừng, người ta cũng muốn dùng, từ từ sẽ tới."
Thu khí sảng khoái, hết thảy nhìn vào đều có vài phần an nhàn. Hai gã tướng lĩnh trẻ tuổi trong Phương Tịch quân một mặt nói chuyện một mặt hướng phố nhỏ Bá Đao doanh cách đó không xa đi tới. Văn Liệt thư viện ở đoạn giữa đường, lúc đi ngang, Trần Phàm chỉ điểm một hồi. An Tích biết gần đây hắn đối với đám hài tử kia trong thư viện có chút quan tâm.
Là an tiếc phúc mà nói, từ khi tiếp nhận vị trí của Trần Phàm, vẫn luôn bận rộn, hôm nay tới đây cũng là để tìm Liễu Thiên Nam Lưu tổng quản của Bá Đao doanh câu thông một số chuyện.
Hàng Châu hiện giờ là do khởi nghĩa quân chiếm lĩnh thành thị, nông dân khởi sự, nói hay là thay trời hành đạo, thật ra chẳng qua là giết người cướp bóc. quen với mọi thứ đều dựa vào nắm tay để cướp lấy quân đội, như một mồi lửa, muốn cho bọn họ sống an phận, tuân thủ quy củ., Vậy thì không có khả năng rồi. Hàng Châu giàu Thứ, giống như than thép, nếu cứ để mặc không có quy củ tiếp tục như vậy, nửa tháng không cần cũng sẽ bị đốt sạch, cho dù Phương Tịch lên tiếng, cũng không kéo được.
Lúc trước Trần Phàm dùng nắm đấm nói chuyện, mục đích là muốn cho một bộ phận người thật sự quá phận thu liễm lại, để càng nhiều người có đường sống, nhưng cũng chỉ dừng lại ở con đường sống. An tiếc phúc cũng là như thế, nhưng hắn cũng không có bối cảnh như Trần Phàm., Cho dù phía trên chiến trận có dựa vào quân pháp giết người vô số, nhưng ở phía sau này, người ngoài cũng sẽ không coi vị tiểu tướng này là người ít nói. Mọi người sợ quân pháp, đơn giản chính là bóng dáng phương bách hoa sau lưng an phúc mà thôi.
Muốn chưởng quân pháp, mặt lạnh không chút sai lệch, trước khi an tiếc phúc không có quá nhiều người kết giao. Phương Bách Hoa thân thiết với hắn, nhưng trong lòng hắn cũng minh bạch, đó không phải thứ mà Trần Phàm có thể đưa ra. Hắn và Trần Phàm trong quân., Thật sự là khác biệt lớn, có người chân chính, có đầu núi, hắn căn bản không cách nào đi động. Nhưng trong thời gian hơn mười ngày ngắn ngủi, hắn vẫn dùng một phương pháp khác khắc cái tên An Tích Phúc này vào trong mắt rất nhiều người hữu tâm.
Phương pháp làm việc của Trần Phàm thường là tìm mấy người quá phận trên điểm mấu chốt, mặc kệ bất chấp đánh tới chết, giết một người răn trăm người, khiến tất cả mọi người đều minh bạch hắn là tên điên, cũng hiểu mục đích của hắn. An tiếc phúc tuy chém đầu vô số lần trên chiến trường, nhưng không cách nào tìm người chém loạn trong Hàng Châu Thành. Trong hơn mười ngày này, phương pháp hắn phải khiến người ta nhớ kỹ chính là mỗi khi có người quá phận, hắn lập tức xuất động, không động được lên trên là bắt được.
Những người này hơn phân nửa liên quan đến việc ngăn chặn vận may Côn Bằng, giết người đoạt sản, chém giết giết người loại sự kiện này làm cho người ta chịu không nổi. An tiếc phúc khi cùng người đàm phán nhìn như ôn hòa, trên thực tế một khi bị Hắc Linh Vệ bắt được, bảy phần trở lên sẽ không còn đường sống. Có chỗ dựa để bảo vệ mình., Sớm một chút còn có thể đem người nhận ra, An tiếc phúc thả người cũng dứt khoát, một chút người hơi muộn hơn phân nửa đã chết, vẫn là sâm nghiêm của quân đội. Vị thanh niên an tĩnh này cũng sẽ cung kính xin lỗi người khác, ai làm hắn đều sẽ xin lỗi., Nhưng chung quy lại không ai dám rút đao trước chưởng quân pháp Hắc Linh Vệ, nửa tháng qua, Hắc Linh Vệ giết hơn trăm người, cuối cùng cũng khiến người ta ý thức được, một khi dính vào tay người trẻ tuổi này, vậy quá nửa là "Tiếc Phúc" rồi.
Bọn họ đã hỏi người quen ở cửa Phách Đao doanh, thế mới biết buổi sáng Lưu Thiên Nam cũng không có ở bên cạnh, hai người cũng đi vào trong thư viện. Lúc đi qua y quán bên cạnh, Trần Phàm đánh tiếng với thiếu nữ bận rộn với thiếu phụ ăn mặc kiểu phụ nữ trong nhà, thiếu nữ gọi Tiểu Kiệt, Trần Phàm tới mấy lần, cũng quen biết cô ta.
"Tiểu bà của Ninh Lập Hằng." Hắn giới thiệu như thế với An Tích Phúc.
"Là nha hoàn hắn." An Tích Phúc gật đầu. "Ta biết."
"Ừm, người chính là ngươi bắt tới... Cũng may nàng không biết." Trần Phàm nhỏ giọng nói ra, sau đó hướng về phía Tiểu Đình bên kia cất giọng hỏi: "Lát nữa Vu thẩm mang cốc tử tới đây, cái kia trong nhà ngươi... Cây lôi đài có dùng không?"
Thiếu nữ đang bưng thuốc bên trong, nghiêng mặt vuốt tóc mai, gật đầu nói: "Có người dùng, lúc ta mới đi ra, các nàng đều ở bên trong nói chuyện phiếm."
"A, vậy ta... Đợi lát nữa đi chiếm một vị trí đã."
Y quán Lưu gia này hơn phân nửa là để tiếp đón thương binh. Trần Phàm nói xong, một nam tử bị thương dưới chân nhích lại gần vỗ tay hắn: "Này, huynh đệ, cô nàng kia là bà vợ của ai, xem ra thật là..."
Trần Phàm chỉ đồng bọn bên cạnh: "Hắn tên là An Tích Phúc."
"Ta hỏi là..." Người nọ tựa hồ muốn nhấn mạnh vấn đề của mình, nhưng nói đến một nửa, tựa hồ ý thức được hàm nghĩa của cái tên An Tích Phúc này, hơi đổi sắc mặt, Trần Phàm đã xoay người chuẩn bị rời đi: "Cô nàng kia không phải ngươi có thể nghĩ được, hỏi tiếp sẽ giết chết ngươi."
Cách y quán, An Tích Phúc quay đầu lại nhìn, Trần Phàm vừa đi vừa nói: "Gia gia của Lưu gia không con không con không con không con. Ninh Lập cũng thường xuyên tới đây, nói chút về trị thương... Rất có ý tứ, lão gia tử sẽ không chào đón hắn. Ha ha."
An Tích Phúc nói: "Ta khá bội phục tên Ninh Lập kia, vốn định tới đây bái kiến mấy lần, đáng tiếc gần đây thực sự có chút bận rộn... Xem ra ngươi cũng thường xuyên đến đây."
"Người kia... rất thú vị." Trần Phàm nhíu mày, sau đó khẽ gật đầu: "Hắn làm... hai thứ dùng để nghiền gạo, một cái lôi đài, một cái phong xe. Lúc đầu mọi người đã đoán đó là mộc ngưu lưu mã... Người nào cũng thấy kỳ quái, nhưng cũng đáng để kết giao."
Trần Phàm suy nghĩ một chút, lại gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cũng rất đáng sợ."
"Ta nghe nói rồi." An Tích Phúc gật đầu: "Đúng là xay gạo?"
"Hoàn toàn chính xác, cái bánh mà ngươi ăn lúc trước chính là dùng bột mì nghiền qua mà làm đấy. Ngươi cũng biết mà, vỏ lúa mạch không dễ, trên thị trường bột mì như vậy cực kỳ quý, hắn làm ra hai thứ, tùy tiện là có thể sạch sẽ da..."
Hai người nói xong, đã tiến vào thư viện, tiếng đọc sách từ trong bóng cây thư viện xa xa truyền đến, hai người xuyên qua mấy tiểu viện, đi đến hậu viện thư viện, bên cạnh một căn phòng nhỏ., Có vài nam nữ thuộc Bá Đao doanh đã sớm ngồi ở chỗ này, hai thứ trong phòng đang được người ta thao tác vận chuyển, những người còn lại cắn hạt dưa nói chuyện, có chút nhàn nhã cuộc sống. Trần Phàm và Lưu Đại Bưu thường xuyên phát sinh xung đột, nhưng rất nhiều người ở Phách Đao doanh đều biết, khi dẫn An Tích Phúc vào, đã bắt chuyện với mọi người.
Kỳ thật nam nữ trong nông trang cũng không có quá nhiều ngăn cách, mặc dù trước khi khởi sự, Bá Đao doanh chính là sơn trang sử đao vi chủ, nhưng phần lớn sinh hoạt trong đó đều không có gì đặc biệt., Vẫn không khác gì nông thôn. Phụ nhân trong đó trước khi xuất giá có lẽ sẽ có mấy phần dè dặt, nữ nhân đã từng lập gia đình nói những lời vô nghĩa làm cho nam nhân đều phải đỏ mặt, cũng không phải là nam nữ hay nữ, lúc này một đám người líu ríu nói chuyện.
Hai thứ ở giữa phòng ốc giống như một cái cối xay, cùng kết cấu với cối xay đá, lại là kết cấu bằng gỗ, còn cái kia thì là xe kéo như trâu gỗ, bụng to lớn., Ở giữa có quạt phe phẩy. Hai đồ vật một gã lôi đài, một gã phong xa, một cái lôi đài cấp hạt gạo hoặc hạt lúa mạch da, còn bánh xe thì có thể rời khỏi vỏ lúa mạch hoặc tạp chất trong thời gian một tháng gần đây, đều là những thứ mà Ninh Nghị cùng vài tên học sinh làm ra.
Trên thực tế, lúc này trên thị trường có gạo hoặc lúa mạch đi da cũng không phải là không dễ dàng. Mặc dù không phải không làm được, nhưng trình tự cực kỳ rườm rà. Phía nam ăn gạo gạo, phương bắc thì lấy lúa mạch làm thức ăn, đa số người ta ăn, đều là lúa mạch chưa hoàn toàn đi da đã nấu ra "Mạch yến", Cơm loại này rất thơm, nhưng rất khó ăn, ăn một bát phải kéo một nửa. Đương nhiên, nói là công trình rườm rà, nhưng cũng không phải không làm được, chỉ là giá cả tương đối cao., Lúc trước Ninh Nghị ở Giang Trữ, Tô gia đương nhiên ăn được gạo, nhưng bột mì dùng để nướng của Vân Trúc vẫn là da mạch nhất định. Sáng sớm Ninh Nghị đã lên kế hoạch lấy hai thứ này, lúc trước ở Tô gia cũng không quá bức thiết, trong khoảng thời gian này hắn đã rảnh rỗi nên đem đồ ra.
Lúc trước Ninh Nghị dùng thuốc nổ làm cho đám người Lưu Đại Bưu xám mặt, gã muốn làm đồ vật, người khác mặc dù không ngăn cản, nhưng tự nhiên có chút để ý. Lúc đầu biết kết cấu của xe gió, mọi người còn tưởng đây là thần khí như trâu gỗ, ngựa, Lưu Đại Bưu lén hỏi người, Trần Phàm nghe xong cũng có chút tò mò. Lúc trước gã rất chú ý tới Ninh Nghị., Nhưng song phương tiếp xúc cũng không nhiều, về sau có một ngày đi ngang qua, trong lòng tò mò, chạy đến xem. Hắn là người thẳng thắn, giữa lúc đó Ninh Nghị đang điều chỉnh hai thứ đồ vật, liền trực tiếp mở miệng hỏi thăm., Ninh Nghị đem cấu tạo suy nghĩ giảng giải một phen, Trần Phàm nghe được trợn mắt há hốc mồm, hắn vốn cảm thấy đối phương mưu lược xuất chúng, thả ở bên ngoài chính là nhân vật kiêu hùng, nào biết chế tác loại đồ vật lộn xộn này, nhưng sau đó trò chuyện a, ngược lại cảm thấy đối phương thú vị lên.
Mọi người trong Bá Đao doanh vốn đối với vị Ninh tiên sinh này cũng có chút kính trọng, hắn bày mưu tính kế cho Bá Đao doanh, quản lý mọi chuyện, mọi người cho dù biết đây là người đọc sách, núi cao cao chót vót, cao cao cao tại thượng, chỉ là làm cho người ta ấn tượng bình dị gần gũi mà thôi. Nhưng sau khi lôi đài và xe gió được đưa ra, có người hỏi thăm một chút mượn dùng được không, Ninh Nghị liền mở ra địa phương.
Dù sao cũng là đồ vật mới, lôi đài lại là trúc mộc chế thành, trong thời gian đó có mấy lần hư mất, hoặc là cần điều chỉnh, Ninh Nghị tự mình tới, hao phí một phen công phu. Gã là người ôn hòa, ngôn từ cũng là khôi hài, mọi người liền dần dần coi gã thành nhân vật ẩn sĩ bình thường, tuy vẫn còn có kính sợ, nhưng trong lòng rất nhiều người cũng rất thân thiết và quen thuộc.
Đương nhiên, chân chính khiến Trần Phàm để tâm cũng không phải là chuyện này, mà là gần nửa tháng nay, trong thư viện phát sinh một số chuyện. Những chuyện này biến hóa khôn lường, rất thú vị, lúc ban đầu, Ninh Nghị kia chỉ kể vài câu chuyện xưa trong thư viện, nói chút đạo lý đạo đức: Loại hình thức này từ đầu đến cuối đều không thay đổi, nhưng không biết tại sao, những học sinh vốn dĩ đều xuất thân quê mùa sẽ lây nhiễm nhanh như vậy.
Khoảng mười ngày trước, trong thư viện, một đứa bé nghe Ninh Nghị giảng bài đã làm một chuyện. Nguyên nhân là một đứa bé trong đó nghe nói một chuyện rất thê thảm, một binh sĩ trong nghĩa quân đắc tội với Thượng Quan, khiến cho nhà tan cửa nát, thê tử bị đối phương chiếm nhục nhã., Người trong nhà gần như chết sạch, hắn cũng bị chém mất một cánh tay. Nói thật, sau khi Hàng Châu thành bị phá, phát sinh đủ loại chuyện không chỉ là người ngoài ức hiếp người bản địa, khởi nghĩa quân phần lớn là nông dân nông dân., Trên tay ai có quyền, người xem thường phía dưới là chuyện bình thường, chuyện tương tự cũng không phải hiếm thấy. Đối phương làm việc xảo diệu, sự tình cũng không dẫn tới sóng lớn, vốn chuyện cũng phải qua như vậy, nhưng vào lúc này lại chiếu vào ánh mắt của đám thiếu niên và hài tử này.
Chuyện sau đó cũng đơn giản, trong nhà những đứa trẻ này đều có bối cảnh, bọn chúng lại bắt đầu ra tay điều tra, trong lúc bọn chúng hỏi Ninh Nghị, Ninh Nghị đưa ra một hai cái cách nhìn. Không lâu sau đó, lại bị bọn chúng tìm ra hai loại bằng chứng, bọn nhỏ đem bằng chứng sắt giao cho Hắc Linh Vệ.
An tiếc phúc khẳng định là biết rõ tình huống bên này. Từ lời nói lúc trước của hắn cũng có thể biết được. Có chứng cớ, An tiếc phúc cũng không có hàm hồ, đem một trong Bát Phiêu Kỵ, Phi Sơn Đại tướng quân Hinh Thành thủ hạ này bắt được tên thiên tướng này., Khi Tỳ Hưu chạy tới, cái cổ thiên tướng đã bị mở ra để khô máu —— nghe nói là tự sát. An Tích Phúc liều mạng xin lỗi, Đát Thành nổi giận, nhưng cuối cùng đành phải bỏ đi. Đối với An Tích Phúc mà nói, đây vốn là một chuyện không thể làm được.
Khi vị nam tử bị chặt tay kia đến thư viện khóc lóc quỳ lạy lũ trẻ, nhìn thấy những đứa nhỏ kia ưỡn thẳng ngực và ánh mắt phát sáng, Trần Phàm biết có một số việc sau này sẽ trở nên khác biệt.
Có một số thư sinh, cả đời đều đọc văn chương đạo đức, nhưng cả đời cũng không biết đạo đức là vật gì. Nhưng có một số việc, chỉ cần có một lần, liền có thể quyết định cả đời một người.
Đám hài tử này đều xuất thân nông hộ, mấy tháng trước bọn họ không ai sẽ đọc đạo đức văn gì, bọn họ tiếp xúc với nhau chính là cướp đoạt cùng giết chóc, nhìn thấy chính là máu tanh cùng hoảng loạn, trên tay có người chết, có người lời nói đen cả miệng. Bây giờ bọn họ vẫn sẽ không đọc đạo đức văn gì, nhưng sau khi làm chuyện này, bọn họ thậm chí nói đến tinh thần khí, đều có chút khác biệt.
Trần Phàm biết rõ điều này có ý nghĩa gì, khi mười hai tuổi hắn bái Phương Thất Phật làm sư phụ. Khi mười bốn tuổi hắn là lần đầu tiên giết người, hành hiệp trượng nghĩa, hắn nhìn thấy một lão phụ nhân dập đầu trước mặt hắn, khi đó tay chân luống cuống, nhưng hắn nhớ rõ cảm giác như vậy. Sau đó hắn nhập ma ni giáo, cùng người hô là Pháp Bình không cao thấp, chỉ tiếc về sau càng đánh càng nhiều, sự tình càng ngày càng khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn không biết những hài tử này tương lai sẽ như thế nào, nhưng sự tình có lẽ sẽ có chút bất đồng, trong thời gian mấy ngày, những hài tử này lại thay một vị binh sĩ lấy được lương thực, mà làm cho hắn cảm thấy lưng phát lạnh, chính là chuyện phát sinh năm ngày trước lần thứ ba.
Lúc ấy bọn trẻ chuẩn bị lại tiếp tục nghiêm nghị, bọn chúng nghe ngóng bốn phía nơi nào có thể giúp đỡ, sau đó nghe một đôi lão phụ mẫu nói, nói một vị thiên tướng tên Hàn Vạn Thanh hại chết đồng liêu., Giết chết con trai của bọn họ, bây giờ không ai chịu quản. Bọn nhỏ chuẩn bị giải oan cho hai người già này, nhưng lúc này, bên trong thư viện vốn tương đối nhắm vào Ninh Nghị, một đám học sinh khác nhảy ra, đứng ở bên cạnh Hàn Vạn Thanh nói bọn họ là người tốt oan uổng.
"Thật ra ta có nghe nói về chuyện Hàn Vạn Thanh." An Tích Phúc hạ thấp thanh âm trong góc phòng. "Hắn cùng vị Thiên tướng họ Đoàn kia vốn là hảo huynh đệ. Trong cuộc chiến hoàng sơn muốn cứu người, kết quả không cứu được. Đoạn gia nhị lão không biết vì sao, đem chuyện này đổ lên đầu Hàn Vạn Thanh, đoạn công án này vẫn rất rõ ràng."
"Ta cũng biết rất rõ ràng." Trần Phàm cười cười, "Nhưng hai nhóm hài tử, đối đầu gay gắt, đâm lao phải theo lao. Ninh Lập kia thấy bọn họ cãi nhau, liền đi ra nói, nếu chúng ta bên này nhầm lẫn, ta châm trà nhận sai với các ngươi... Lợi hại nhất là hắn cũng rất rõ ràng."
An Tích Phúc nhíu mày: "Chuyện này, mấy ngày nay không báo danh về ta..."
"Đương nhiên sẽ không báo cáo qua, bản thân mọi chuyện đều tương đối rõ ràng. Ba ngày trước ta tới đây nói với Ninh Lập việc này, biết hắn nói gì? Hắn nói ta đã sớm biết. Hai bên tìm nhân chứng, bày chứng cứ, buổi chiều hôm qua cãi nhau một buổi chiều, sau đó thì..." Trần Phàm hạ thấp thanh âm: "Trần Lập xin lỗi hài tử bên kia."
"Sau đó hắn nói với những đứa nhỏ kia, chuyện này là các ngươi sai rồi, nhưng quan trọng nhất là không có oan uổng người khác, các ngươi không thể mất bản tâm. Lũ trẻ này cứ nói, chí ít chúng ta phải làm việc cho tốt., Đám hài tử bên kia cũng nói: "Ông đây làm cũng là đại sự." Bây giờ hai bang hài tử đã chia làm hai phái, nhưng nguyên tắc làm việc, đều là Ninh Lập dạy bảo, phải có chứng cứ, phải làm người tốt... Hắn mới tới hơn một tháng, một nửa người còn nhằm vào hắn., Nhưng bây giờ đám trẻ con này đã hoàn toàn khác. Ngươi đi xem bộ dáng của bọn chúng đọc sách thì biết, rung đùi đắc ý, ha ha, trước đây ai mà thèm đọc cái này chứ. Bây giờ bọn chúng đều muốn làm đại anh hùng tế thế cứu dân."
Hai người ở bên cạnh nói về những chuyện này ở trong thư viện, bên ngoài phòng, bóng người của Tiểu Oánh đi tới., Bên kia tiểu viện thuộc về Ninh Nghị dường như có người tới, có hạ nhân nâng một cái rương lên. Mọi người gõ gõ, đúng là một nữ tử dung mạo xinh đẹp đoan chính. Trong phòng tam cô lục bà xì xào bàn tán, lại nói "Hồng nhan tri kỷ" của Ninh tiên sinh đã tới một lần "Nghe nói trong nhà rất có tiền", An tiếc phúc nhíu mày: "Người này là Lâu Thư Uyển."
"Ta biết." Trần Phàm nhíu mày: "Trước kia đại ca nhà nàng đã bái phỏng ta mấy lần, không bái phỏng được, đành phải nịnh bợ Bao Đạo Ất."
An Tích Phúc gật đầu: "Ta đã gặp một lần, cô gái này cũng đã gặp từ rất xa, nghe nói danh tiếng cũng không tốt."
"Cô gái của một địa phương lớn, hoàn toàn khác với những nơi khác của chúng ta."
An Tích Phúc nhìn khí chất của cô gái kia: "Có thể là như vậy..."
Bất luận thân phận người nói chuyện ra sao, Bát Quái chung quy đều là Bát Quái, trong phòng vang lên thanh âm nghiền gạo cùng nói chuyện phiếm. Không lâu sau, trong thư viện bên ngoài một mảnh thanh âm ầm ĩ ầm ĩ., Sau khi rời lớp, Ninh Nghị cũng đi tới. Trong gió thu, người tới bái phỏng là Lâu Dung Minh Lệ lại tự nhiên, thân là nha hoàn của đại gia tộc, hôm nay thân là thị thiếp và nữ chủ nhân Tiểu Kiệt cũng thoải mái chào hỏi đối phương. Hoàng Diệp rơi xuống, tất cả mọi thứ đều tự nhiên., Có lẽ đều là tượng trưng nhàn nhã, vô luận là thanh âm nghiền gạo, tán gẫu, hồng nhan tri kỷ của Ninh Nghị hoặc hai tốp học sinh gay gắt đối nghịch trong thư viện, cũng chỉ tượng trưng cho một mảnh an tường hiếm có. Nhưng vô luận là Trần Phàm hay là an phúc thì vẫn an phận., Thậm chí Ninh Nghị chỉ cần tiếp xúc với công việc nội bộ của Bá Đao doanh đều biết rõ, hiện giờ Hàng Châu đã ở trung tâm, trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh, bầu không khí như vậy cũng không phải là chủ yếu.
Chiến sự giằng co, ngày ngày đều có người chết trận, mười lăm vạn đại quân do Đồng Quán dẫn đầu từ phương Bắc ép tới, tất cả mọi người trong ngoại thành Hàng Châu đều có thể biết rõ bầu không khí ngột ngạt trong lòng., Thậm chí trong thành, nội bộ phe quân đội Phương Tịch đang không ngừng đấu tranh chính trị, bao gồm cả ý nghĩ không ít người muốn giết chết Ninh Nghị, cũng chỉ là trong một phạm vi nho nhỏ của Bá Đao doanh bị một vài tồn tại nào đó ngăn cách ở bên ngoài, khiến cho người ta tạm thời không thể cảm thụ được, đổi lấy một chút nhàn nhã mà thôi.
Sinh hoạt, giảng bài, "Phán phát tài" máy xay gạo, kích thích một đám nhóc làm một đám trẻ chống đối gay gắt, cùng mới " hồng nhan tri kỷ" qua lại mấy lần., Lệ Thiên Cương trở lại Hàng Châu, tiếp đó là gần như lan đến toàn bộ thế lực trong quân đội Phương Tịch. Mà bởi vì Lệ Thiên Hữu đối với địch ý của Ninh Nghị, cuối cùng cũng mang ý nghĩa một vị cường địch đủ để chính diện rung chuyển tấm chắn này của Lưu Đại Bưu, sau khi Ninh Nghị trở lại Hàng Châu, đây là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt hắn...