Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Khi tiếng phu canh còn lớn hơn truyền tới, trời còn tối đen, trong Hàng Châu thành chỉ có vài điểm sáng thưa thớt.
Trong sân nhỏ phía sau thư viện Văn Liệt, hào quang vàng son đã sáng lên trong phòng. Ninh Nghị ở trong phòng bếp ngâm nga ca hát, cầm đũa đem bột mì trong bát và sạch sẽ. Trên thớt gỗ bên cạnh, món ăn hôm qua được hắn đóng gói trong Bách Quan yến đã được cắt một nửa làm thịt khô, đang chuẩn bị mua bánh nướng.
Tuy rằng trong khoảng thời gian gần đây, Ninh Nghị đã đắc tội rất nhiều người, nhưng đêm qua trên Bách Quan yến đã vây quanh hắn, cũng không phát sinh chuyện gì quá mức đặc thù. Trừ Long Bá Uyên ra., Đám người Lâu Thư Uyển lại lần nữa chạm mặt, sau đó đương nhiên cũng nhìn thấy một vài nhân vật trước đây có nhận thức hoặc có ấn tượng. Từ đó về sau chính là một bữa tiệc náo nhiệt đơn giản, tuy cũng nhìn thấy đám người Phương Tịch ra trận, nhưng đối với Ninh Nghị mà nói cũng không có quá mức trọng đại. Sau khi Ninh Nghị đóng gói món ăn lại, cũng chỉ như thế mà thôi.
Lúc này đã là sáng sớm ngày thứ hai, Ninh Nghị dậy rất sớm, y quán phía trước đại khái cách đây không lâu đã đưa bệnh nhân tới, lúc này dường như cũng đã bận rộn. Ninh Nghị bảo Tiểu Kiệt qua giúp một chút, mình cũng ở trong phòng bếp chuẩn bị nấu một bữa sáng. Vì xứng với chuyện tối qua đóng gói lại, thịt bò đã bị cắt nát, y còn đặc biệt gõ hai quả trứng trong bột mì.
Trước mắt thành Hàng Châu trên cơ bản xem như hoàn cảnh giai cấp chênh lệch nghiêm trọng, người không có địa vị địa vị thì chết đói không có gì đáng ngạc nhiên, có một số chỗ dựa thì phần lớn là tư cách trở thành nhà giàu mới nổi. Trước mắt Ninh Nghị xem như một số ít tồn tại giữa hai bên, đói không chết, đa số thời gian cũng có thể ăn chút ngon lành., Cho dù số lượng vật tư không thể nào so sánh với người khác, nhưng Lưu Đại Bưu bên này cũng không tính là bạc đãi gã, tham ô, hay lấy quyền mưu tư tựa hồ không cần thiết, nhưng ngày thường cũng không dư lương, thuộc về mỗi ngày trôi qua cũng không tệ lắm, nhưng qua một ngày lại tính một ngày.
Thân thể trần trụi...
Lúc đi ngang qua cửa viện, thiếu nữ đội nón che, như u ảnh nghe thấy bên này truyền đến tiếng "Ánh nến chiếu sáng bữa tối, chiếu không ra câu trả lời, yêu đương không phải là mời khách ấm áp... " Loại tiếng ca cổ quái này, theo sau truyền đến mùi thơm của bánh nướng.
Đây là tiểu viện tử của Ninh Lập, nàng ở bên ngoài khi đi ra đã nhìn qua vài lần, nhưng một lần cũng chưa từng tới. Đương nhiên là bởi vì không cần thiết, thiếu nữ chính là tất cả những người đi trên con đường này, vì người thượng vị mà có lòng quan tâm với thuộc hạ, nhưng không cần nghĩ tới việc ăn ý hòa thuận, đặc biệt là... dưới tình huống nàng được gọi là thủ lĩnh đạo văn chương hung hãn như Lưu Đại Bưu tử, rất nhiều lúc vẫn duy trì khoảng cách với người khác.
Người tập võ dậy sớm, trận Bách Quan yến tối qua không có quá nhiều chuyện của nàng, cũng không có trải qua quá nhiều, ngược lại sáng nay rời giường, chuẩn bị tu khí luyện đao lúc nghe nói tiểu nhi tử quản sự trong trại bị bệnh gấp vội vàng đưa tới đại phu này, nhìn trời còn chưa sáng, nàng liền đi dạo chung quanh một chút, tới xem một chút.
Trên đường phố này, từng cái sân nhỏ vốn đều ngăn cách nhau, nhưng sau khi động đất xong thì Bá Đao doanh liền chiếm lấy bên này, rất nhiều vách tường đã được đả thông, hiện giờ từng cái sân nhỏ đều đã nối liền một mảnh, lớn to nhỏ nhỏ, có ba hộ ở, náo nhiệt là náo nhiệt, kỳ thật cũng là vì sau khi vào thành Bá Đao doanh không vội vàng cướp đồ vật, dẫn đến nhà ở không đủ ở.
Thiếu nữ không có lưng đao, sáng sớm rời giường mặc một thân quần áo màu lam, đội mũ lụa, một đường như u linh an tĩnh đi tới, ở giữa trên cơ bản không kinh động người ngoài. Đương nhiên, cho dù mấy người võ nghệ cao cường trong trại nhìn thấy nàng., Đại khái cũng không có khả năng nói ra cái gì. Nàng ở phía sau y quán lặng lẽ nhìn vài lần, bên trong có vẻ có chút khẩn trương, gia đình sốt ruột, hài tử đau đến khóc lớn hô to, nàng nên xưng hô gia gia lão đại phu đang vội vàng xử lý, vừa châm cứu vừa thoa thuốc., Hình như nha hoàn đi theo Ninh Lập bên cạnh cũng đang hỗ trợ, bất quá nàng cũng biết nha hoàn này đã là tiểu thiếp của Ninh Lập, ở trong y quán hỗ trợ, nhân duyên cũng không tệ.
Y trị liệu trong y quán nhất thời có lẽ sẽ không chấm dứt, nàng vô ý đi qua an ủi hoặc thêm loạn, một đường vòng trở về, liền đi ngang qua cửa ra vào thông hướng tiểu viện bên kia. Trong phòng bếp lóe lên ánh lửa, tiếng ca cổ quái Ninh Lập hát cổ quái truyền đến, hôm nay Tiểu Kiệt ở y quán hỗ trợ., Bên trong hiển nhiên chỉ có một mình hắn. Phách Đao trang không phải là gia đình thư hương gì, trước kia lăn lộn giang hồ, bây giờ sát quan tạo phản, nam tử biết nấu nướng nấu nướng ở nơi nào cũng có, nhưng có thư sinh của nữ nhân làm việc này, nàng cũng thấy không nhiều lắm.
Mà bài hát kia tuy rằng cổ quái, ngược lại cũng thú vị. Lúc này hắn hát "Dương dương lưu chuyển trên người, chờ khi tất cả nghiệp chướng được tha thứ..." bài hát này, hình như nàng cũng có thể nghe hiểu dễ dàng.
Cứ như vậy nghe vài câu, tiếng ca bên trong ngược lại ngừng, sau đó thư sinh xuất hiện ở dưới mái hiên bên kia, trên tay cầm một vật màu vàng óng đang cắn, nhìn sang bên này. Nàng vốn định đi, nhưng đã bị nhìn thấy, liền không đi nữa.
Thư sinh thấy nàng, tựa hồ có chút ngẩn người, sau đó trêu chọc lại có chút tự nhiên cười rộ lên: "Chủ công, chào buổi sáng."
Nhiều ngày qua, lúc hai người ở chung Ninh Nghị nói tới chữ "Chủ công", tựa hồ cũng có chút cảm giác tự đắc, tuy không có ác ý, nhưng cũng chưa hẳn xuất phát từ tôn kính. Bất quá nàng cũng không để ý tới chuyện đùa vui tự tại của đối phương, lúc này khẽ hất cằm, gật đầu nhẹ, thái độ ôn hòa: "Ngươi cũng tới sớm."
"Ăn xong chưa?" Ninh Nghị giơ cái bánh nướng trên tay lên: "Thực đẹp, sao không nếm thử tay nghề của thuộc hạ?"
Sau một lát, hai người ngồi dưới mái hiên ăn bánh nướng, đun sôi bánh mì vàng óng được bọc thịt bò, sinh dưa vàng, ngược lại có vài phần tương tự với cuốn thịt trong đức cơ Hậu thế. Lưu Tây dưa khẽ vén khăn che mặt cắn vài cái, nhìn Ninh Nghị nói: "Ta nghe nói, quân tử xa xôi làm bếp."
"Khổng phu tử đúng là có cách nói như vậy." Ninh Nghị gật gật đầu, sau đó nhìn về phía y quán bên kia: "Chủ công... Chẳng lẽ là qua đây xem cái đứa bé bị bệnh kia?"
Lưu Tây dưa ăn đồ ăn, từ chối cho ý kiến: "Nhìn đứa bé kia đau đến mức như vậy, nên được cả gan, nếu vận khí không tốt, sợ là không sống nổi nữa."
"Chủ công có tấm lòng nhân hậu, thật khiến người bội phục, chẳng qua thứ như ruột ngựa... Đó là mất đuôi nha, phải cắt một phần ruột mới được."
Lưu Tây dưa đứng sau màn che nhìn hắn, một lúc lâu sau, tựa hồ trả lời qua loa: "Làm sao cắt?"
"Cắt một đao, tìm được cái đuôi bệnh tật... Chính là ở đây bị cắt mất một đoạn ruột, lại khâu lại...Ách, không sai biệt lắm. Cụ thể ta cũng không rõ lắm, nhưng vì nghiên cứu cái này, có thể cân nhắc cách giải phẫu một ít thi thể người bình thường, so sánh với người có ruột."
"Lời Lập Hằng nói, làm người ta muốn nói." Thiếu nữ quay đầu chuyên tâm ăn.
"Không tính là một loại nghiên cứu biện pháp, tách ra, so sánh, bất quá mão chế tốt hơn, sau đó thì sao... Dù sao ta cũng không phải đại phu, đây là chuyện bọn họ muốn nghiên cứu."
Không có ánh trăng, trời không sáng, hai người ngồi dưới mái hiên nói chuyện với nhau rõ ràng đều không quá nghiêm túc, nếu là lúc bình thường, Ninh Nghị nói vài thứ thiếu nữ chắc chắn sẽ suy nghĩ một hồi, lúc này lại rõ ràng có chút không sao. Ninh Nghị chắc cũng mặc kệ đối phương có tin hay không, chỉ sợ là bởi vì chắc chắn đối phương sẽ không tin - ở đây mà không chịu trách nhiệm nói một hồi, cũng cười rộ lên: "Sao bọn họ lại đánh báo cáo nho nhỏ của ta."
"Nói ngươi tín một chút bàng môn tà đạo, miệng vết thương trên tay ngươi, thiếu chút nữa chết." Nói tới đây, Lưu Tây dưa tựa hồ cũng cười rộ lên, nhưng cảm giác như vậy trong nháy mắt liền biến mất.
Ninh Nghị nhún vai, giải thích: "Nghiên cứu khoa học mà, luôn phạm sai lầm, thất bại là mẹ thành công."
Trời còn chưa sáng, không phải là lúc thảo luận chính sự. Lưu Tây dưa đã xác nhận Ninh Lập cơ bản là một người không có gì thú vị, hết thảy đại khái có thể lấy điểm xuất phát này để lý giải, quân tử làm bếp gì gì gì đó, hắn căn bản không quan tâm, về phần những ý nghĩ xuất sắc và cách làm phép kia., Đại khái cũng là xuất phát từ sự không quan tâm đối với rất nhiều chuyện. Mà Lưu Tây trái hiện tại cũng là muốn năng lực vận khí của hắn mà thôi, đối với những phương diện khác, cũng không để ý lắm, hai người cơ bản đã thành lập phương thức chung sống trong dạng này, lời nói có thể nói lung tung, chỉ cần song phương đều thanh tỉnh, sự tình không loạn làm là được.
Ở một mức độ nào đó, Lưu Tây qua lý giải, làm người thượng vị, cơ bản chính là một loại chuyện không chừa thủ đoạn nào, không hề có nguyên tắc. Nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn sẽ thưởng thức những người có nguyên tắc và sự tình kiên trì, lúc đầu muốn thu phục Ninh Lập, trong lòng nàng chờ mong., Là muốn làm một trận khiêu chiến cực lớn, cũng dự đoán đối phương, cho nên nàng đi theo Phương Thất Phật tấn công Gia Hưng đã chuẩn bị mọi thứ, thí dụ như cho người đi Hồ Châu nghe ngóng sự tình của Tô Đàn Nhi, bố cục đầy đủ, cuối cùng vi sư vi hữu làm thù đều rất tốt, ai biết được về sau đối phương lại dứt khoát như vậy.
Đại khái sau khi hiểu được phong cách hành sự của đối phương, tất cả đều trở nên tẻ nhạt vô vị, nàng bội phục năng lực hành sự của đối phương, nhưng khó mà tán thưởng. Ta không giết ngươi, ngươi giúp ta làm việc, ta hảo hảo đối đãi với ngươi, tiếp theo đại khái chính là hình thức máy móc này, có lẽ cũng bởi vậy nàng cũng không ngại ăn bánh ở trong sân đối phương, thuận miệng nói một chút, bởi vì song phương đều có năng lực phân biệt, song phương cũng sẽ không để trong lòng.
Trong lúc nói chuyện câu được câu không, trong bầu trời đêm tựa hồ truyền đến tiếng hô giết quy mô nhỏ, Lưu Tây trái thoáng dừng lại, lắng nghe cẩn thận. Ninh Nghị cũng lắng nghe một hồi: "Con phố phía đông lại đánh nhau rồi.", Gần đây hình như cũng thường xuyên." Trong lúc hắn nói chuyện, Lưu Tây trái đã đứng lên, suy nghĩ một chút, vươn tay ra: "Lại cho ta một cái." Ninh Nghị cầm một cái bánh nướng đưa cho nàng. Nàng quay đầu đi ra ngoài cửa, quay đầu hỏi: "Ngươi có muốn đến xem không?"
Ninh Nghị ngẩn người: "Được, thích nhất là để người ta đánh nhau."
Chân trời đã lộ ra cái bụng cá hơi trắng, gà kêu lên, trong vầng mặt trời mờ mịt, hai người một mặt ăn thịt bò, một mặt đi tới phố xá đang quần ẩu. Lúc này Hàng Châu không yên ổn, đi tới đầu phố, cũng đã nhìn thấy bóng người cầm đuốc lắc lư trong vũng máu bên kia, có người hô to: "Giết chết hắn... "Xông vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Mấy con phố ở phía đông Bá Đao doanh gần sát ngoại thành, đều tương đối cũ nát, sau khi thành bị phá, rất nhiều bần dân tụ tập ở đây. Bá Đao doanh chiếm đoạt địa bàn không phát triển nhiều, đại khái là Lưu Tây quang nhìn thấy bên này nhiều phòng cũ., Thả cho bọn họ một con đường sống. Thời điểm thành bị phá hỗn loạn, nghe nói Lưu Tây dưa còn đang tóc màn thầu gần đó chơi đùa, về sau bên này ngư long hỗn tạp, rất nhiều chuyện lộn xộn, chết đói cũng có, nhưng loại chuyện này ở ngoại thành Hàng Châu hiện nay đã là thái độ bình thường., Thỉnh thoảng Ninh Nghị cũng nói với Tiểu Khuyết, cũng chỉ là để nàng rời xa bên này một chút, trong khoảng thời gian này Ninh Nghị đã thấy bên này đánh nhau rất nhiều lần, hình như là một ít lưu manh ở Hàng Châu, sau khi hiểu rõ thái độ bỏ mặc của đội quân Phương Tịch, lại bắt đầu ở những nơi này, thành lập thế lực của mình.
Ninh Nghị không ngại nhìn chút bát quái và náo nhiệt, trái lại có chút ngoài ý muốn Lưu Đại Bưu cũng cảm thấy hứng thú với thứ này. Khi sắc trời dần sáng lên, bên kia đường phố vang lên tiếng rên rỉ, thiếu nữ ăn xong bánh nướng, lẩm bẩm nói: "Lát nữa để cho người đưa thuốc đi."
"Ngươi thật là có lòng tốt..."
Ninh Nghị chỉ nói qua loa một chút, lòng thiện của thiếu nữ thường có chút cổ quái. Thành phá thì phát bánh bao, lúc này đưa thuốc, có lẽ đều là nhất thời cao hứng vui chơi. Chẳng qua, lần nói chuyện này ngược lại có chút ngoài dự liệu của gã.
"Ta bảo bọn họ đánh nhau." Gió sớm phất động tấm khăn che mặt kia, dưới khăn che mặt, đôi môi xinh đẹp của thiếu nữ hơi nhếch lên, giống như đang nói một kiệt tác tự hào.
"Hả?"
"Ta bảo bọn họ đánh nhau đấy." Lưu Đại Bưu cười đắc ý. "Lúc thành rách, bọn họ đi về phía này, ta đến phát bánh bao cũng không nhiều, nhưng có người đánh nhau, ta cũng không quản."
"Nghe nói rồi, có một cái bánh bao trẻ con bị cướp ngay trước mặt ngươi, ngươi cũng không quản."
"Ừm, ta làm việc thiện là được rồi, ta là người tốt, dù sao cũng sẽ có người ăn bánh bao của ta, ai ăn được thì có quan hệ gì đâu. Quan tâm làm gì chứ." Cô nói xong, "Bọn họ cũng không nhận ra ta, cứ cho ta là tiểu thư nhà giàu có có bối cảnh, có một lần ta tới đây, đoạt lấy bao đồ của ta. Cho nên sau đó ta liền đánh xe ngựa tới, phát tài trên xe ngựa."
Đối với những việc này của thiếu nữ, Ninh Nghị đã nghe qua vài lần trong Bá Đao doanh, bên này người nhiều, thiếu nữ phát bánh bao hoặc loại đồ vật gì đó, đâu quản đến tất cả mọi người, đồ của nàng cũng không nhiều, chỉ có một bao quần áo, lên xong liền thoải mái yên tâm rời đi, cho nên mọi người cơ bản cho rằng nàng là chỉ cầu an tâm của mình mà thôi.
"Đồ vật phát ra không nhiều lắm, ta liền phát cho mấy người, như vậy đến nay, mỗi người đều có rất nhiều. Có mấy người bỗng nhiên lấy được mười cái bánh bao, cái kia ăn không hết, muốn giấu đi, lại bị người phát hiện, liền có người đến cướp. Sau đó ta cũng phát chút thịt khô gì đó., Dù sao cũng là đồ ăn ngon, bên này có Kim lão đại, có Điền lão đại, còn có... Dù sao có vài cái đầu, thủ hạ cũng có mấy người, không ức hiếp được chúng ta, đành phải đi bắt nạt người trên đường, mỗi lần đồ vật đều bị bọn họ cướp tới cướp lui., Về sau ta đi phát đồ, cũng không có ai dám lấy." Lưu Đại Bưu đưa tay dựa lưng vào môi nở nụ cười. "Bất quá ta cũng không phải là người xấu, bọn họ không dám lấy, ta còn muốn phát a, có một số người đói không chịu nổi, luôn bí quá hoá liều. Ta nghe nói, có một đứa bé vì cướp chút đồ ăn cho mẫu thân hắn, bị đánh thành tàn phế rồi. Ha ha..."
Ánh mặt trời dần mọc lên, thiếu nữ mặc váy hoa vỡ màu xanh da trời, khoác áo choàng, không có khí phách cõng thanh kiếm lớn kia, nhìn nhu mỹ mà tinh khiết, nhưng lúc này lại có một cỗ cảm giác tà mị hòa hợp trong tiếng cười đó. Ninh Nghị nhíu mày lại, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: "Không phải là ngươi muốn..."
Thiếu nữ buông tay, tiếng cười kia ngừng lại, người sau khăn che mặt có vẻ hơi yên tĩnh, thật lâu sau mới nói chuyện: "Mỗi lần ta đều phát nhiều một chút đồ vật, nhưng khẳng định là không đủ, ta cũng không phải là người cường tráng, mỗi lần nhìn thấy ai cần ta liền cho người đó. Mười cái bánh bao. Mười cái bánh bao., Hai mươi cái bánh bao, một cân thịt khô... Những người này, đã quen ở trong thành, chuyện gì cũng không dám làm, cho bọn họ một cái bánh bao, lập tức ăn hết, mười cái bánh bao ăn không hết, một cân thịt khô không nỡ ăn a., Mỗi lần đều bị cướp, bị khi dễ vẫn bị bắt nạt, có người chết đói, có người bị bệnh chết, có người bị đánh trọng thương, đau đến chết, thật đáng thương. Cũng may vài ngày trước, có một đứa bé trai mười lăm tuổi., Ba người bị cướp bánh bao, lại bị đánh một trận. Ba người hắn đoạt mất một cây đao, đâm chết đến cướp đồ, sau đó liền bị bắt, ta sai người đi bảo vệ hắn, cho hắn gia nhập vào bên trong thân vệ của Bá Đao doanh ta... Mấy ngày sau đó, rất nhiều người bọn họ đều đánh nhau."
Xa xa, tựa hồ có đội chấp pháp của Hắc Linh Vệ đi tới bên này, thiếu nữ liền nở nụ cười: "Là Pháp Bình đẳng, không phân cao thấp. Nhưng thế đạo bực này, nếu ngay cả động thủ cũng không dám, cho dù ta đưa đồ vật cho bọn họ., Cũng không phải là bọn họ. Vậy ta chỉ có thể dạy bọn họ dùng hai tay của mình lấy. Cho bọn họ đồ vật đều không cầm được, còn phải xem bọn họ ăn hết rồi, ta cũng không phải mẹ ruột của bọn họ, dựa vào cái gì? Nơi này là chúng ta dùng máu đoạt lấy, bọn họ bởi vì như vậy mà ném đi chỗ này, nếu như còn không hiểu những thứ này, thì chỉ có thể đi chết."
Cô khẽ hất cằm: "Ta cũng hi vọng một ngày nào đó sẽ có một nơi, có thể để cho bọn họ lấy được một thứ là của bọn họ, nhưng trước đó phải đánh bại những người không nên lấy nhiều đồ như vậy mới được. Trên thế giới này, có quá nhiều người lấy được thứ không thuộc về bọn họ rồi..."
"Đây chính là chuyện tương lai ta muốn làm. Ta là rất lợi hại." Nàng quay đầu lại, nghiêm túc nhìn hắn. "Cho nên, lập Hằng, có thể sau này đừng có như vậy mà gọi ta là chủ công, vậy không khác gì công chúa. Ngươi có thể gọi ta Lưu Đại Bưu, có thể gọi ta là Đại Bưu, mọi người ở chung một chỗ làm việc, chính là một huynh đệ... đương nhiên..., Ngươi nếu thật sự không muốn, cũng không sao cả, ngươi có thể cứ gọi ta là chủ công, hoặc gọi ta là Lưu Thiến Thiến, ta cũng có tên là Lưu Tây dưa. Nếu ngươi thật sự muốn kêu, ta cũng không ngại, chỉ cần ngươi không muốn trở thành kẻ địch của ta, ta cái gì cũng có thể tha thứ, bởi vì ngươi là người có năng lực chân chính."
Cô nói xong, xoay người sang chỗ khác, phất tay: "Ta về trước đây."
Ninh Nghị sửng sốt một lúc lâu: "Ha ha, được, Đại Bưu."
Lưu Đại Bưu đi được vài bước lại quay đầu, đưa tay chỉ chỉ gã: "Đừng kêu quá ồn ào, quá tùy tiện. Dù sao ta cũng là lão đại của ngươi, phải có chút mặt mũi..." Trong lúc quay người, quần áo tung bay, giọng nói thanh thúy nhưng cũng mang theo cảm giác giống như tiểu tử giả. Sau đó, tựa hồ nhìn thấy một gian phòng cách đó không xa, đột nhiên nhảy lên, nhảy lên một bức tường, liếc nhìn Ninh Nghị một cái rồi nhảy xuống biến mất không thấy.
Ninh Nghị thấy cũng thú vị, Lưu Đại Bưu này có lúc cổ quái, có lúc bá đạo, có khi là trò hề, có lúc yên tĩnh, có lúc lại sảng khoái thanh tịnh. Nếu thật sự nói, thái độ của Lưu Đại Bưu đối với cao tầng của Bá Đao doanh là như vậy, quả thật là một nữ tử rất có mị lực lãnh tụ...
Đang nghĩ tới chuyện này, con đường hắn ở ngoài cửa tiểu viện, một chiếc xe ngựa ngừng lại, có người từ trên xe ngựa đi xuống, gõ cửa viện, từ xa nhìn lại, chính là Lâu Thư Uyển...
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】