Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mười lăm tháng tám, Trung thu tiết.
Có lẽ là mùa hè nóng bức qua đi, chậm chạp thu ý đến cuối cùng đã phủ xuống Hàng Châu Thành. Khi lá vàng rơi xuống hạ xuống trong gió, luôn mang đến cho người ta cảm giác biếng nhác, nếu như đẩy thời gian trở về mấy tháng trời., Ninh Nghị và Tô đàn nhi lên đường từ Giang Ninh, trong lòng nghĩ đến việc hưởng thụ, cũng là một loại không khí như vậy—— ít nhất phải nói là một trong số đó. Nhưng mà thời gian mấy tháng nay trôi qua, đủ loại sự tình rối ren quấn quanh, cuối cùng đem sự thật suy hướng đến kết quả như vậy cũng không ai ngờ tới.
Ninh Nghị đang hưởng thụ mùa thu này, nếu là Văn Thanh một chút mà nói, cũng có vài phần cảm giác cô đơn. Nhưng cho dù như thế nào, chí ít ở ngoài mặt mà nói, hắn vẫn phải được hưởng thụ thái độ mấy thứ này. Nếu như không oán trách cũng không có tác dụng, như vậy thuộc về tâm tình oán trách một bên, tốt nhất vẫn là có thể che giấu hưởng thụ.
Hai ngày trước Phương Tịch đã đăng cơ, bầu không khí vui mừng của đại điển đăng cơ vẫn tiếp tục trong thành như cũ. Đối với Ninh Nghị mà nói, thân phận hiện tại của hắn đã không cách nào cảm nhận được quá nhiều hỉ yến, tựa hồ cũng không cần thương cảm quá nhiều. Duy chỉ ảnh hưởng duy nhất ở chỗ hai ngày hôm qua trong học đường bỏ giả, thế là hôm qua hắn mang theo Tiểu Kiệt đi dạo phố.
Từ khi trở lại Hàng Châu, đây coi như là lần đầu tiên đi ra ngoài với mục đích an nhàn, cũng biểu thị cảm giác khẩn trương lúc trước tạm thời đã có thể buông bỏ. Tâm trạng của Tiểu Kiệt rõ ràng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lúc này Hàng Châu mới từ trong chiến loạn thở hổn hển ra, nhưng vật tư đã khôi phục lưu thông. Ninh Nghị và Tiểu Khuyết dạo qua mấy cái phố xá bởi vì lễ mừng triều mới mà khôi phục sinh cơ. Ngoại trừ các loại đóa hoa được chế tác để chúc mừng, hoành phi, nhìn thấy là đủ loại khung xương bằng trúc, công nhân ba, ba, ba lượng, trong thành thị sau trận chiến này, cũng tạo ra một bộ dáng huỷ hoại, chờ phục hưng.
Lúc này Hàng Châu giá hàng hóa đắt đỏ, nhưng Ninh Nghị ra ngoài tự nhiên có hai người A Thường, A Mệnh đi theo, mua chút đồ dùng sinh hoạt vụn vặt, đại khái cũng là phí công. Nhà mới khó có nhà, chẳng qua có Tiểu Hống ở đó., Mấy ngày nay cầm các loại đồ vật chạy tới bày lui, nghiễm nhiên như con kiến nhỏ chăm chỉ, cũng làm cho người ta cảm thấy đáng yêu. Nàng trước kia ở Tô gia cũng là một tiểu quản gia vạn năng, lúc này vốn chú trọng các loại dọn dẹp gian phòng, rốt cục làm cho người ta cảm thấy có mấy phần thân thiết.
Bây giờ Tiểu Kiệt vẫn làm việc ở y quán cách tường, đồng thời làm việc theo vị lão đại phu họ Lưu kia học chút y lý dược lý gì đó. Lão đại phu tính tình cũng không tệ lắm, nhưng thấy Ninh Nghị khó chịu, chủ yếu là đoạn thời gian trước Ninh Nghị nói chút lý luận khâu lại vết thương., Lão đại phu cảm thấy hắn nói khoác mà không biết ngượng, mỗi lần mắng vài câu nói hắn không học không được, nhưng Tiểu Kiệt lại rất biết điều, mấy ngày nay, lão nhân gia có lẽ đã đối đãi với nàng như cháu gái. Ninh Nghị cũng không biết sau này Tiểu Kiệt có biến thành một tiểu thần y hay không.
Mỗi ngày buổi chiều lúc buổi chiều hoặc buổi tối ở cùng nhau, Ninh Nghị liền thích hỏi một chút những thứ Tiểu Kiệt học được trong y quán. Bởi vì nếu hắn không hỏi, Tiểu Đình cơ bản không nói gì, thiếu nữ vẫn là cẩn thận thủ hộ bổn phận., Mỗi ngày lúc ở chung với Ninh Nghị, hắn chỉ muốn nấu cơm rửa chén nước pha trà, pha trà, thậm chí còn giúp Ninh Nghị chuyển ghế. Đôi khi, mặc dù liên miên không ngừng, cũng đều là nói những chuyện cảm thấy thú vị bên cạnh, sẽ không dạy lão phu bài tập trong đầu - đối với nàng mà nói, đó là chuyện thứ yếu.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Trung Thu Tiết học đường nghỉ ngơi, y quán vẫn còn một số việc, buổi sáng Tiểu Kiệt tới y quán hỗ trợ. Ninh Nghị không có việc gì trong nhà, cầm giấy bút định viết nhưng lại cảm thấy hành động nhàm chán này., Hắn không phải là đệ tử Nho gia, đối với lập ngôn không có vấn đề gì, nhưng gần đây thông qua Bá Đao doanh hiểu được một ít tình huống trong Phương Tịch quân, luôn luôn có một ít ý nghĩ tương tự như "Nếu như là ta làm thế nào tạo phản" thỉnh thoảng dâng lên, nếu như có thể lấy đó làm cơ sở viết ra một bộ chương trình, cuối cùng cũng là một chuyện tương đối thú vị.
Sở dĩ cảm thấy hạ bút nhàm chán, cuối cùng vẫn không tìm được điểm đột phá mấu chốt.
Sau khi suy nghĩ như vậy, bên ngoài liền có người gõ cửa. Ninh Nghị ra ngoài xem thử, một đạo sĩ cầm cờ đang nói chuyện với A Thường, nhưng bởi vì Trung Thu Kiếm đã đến, tới để bán lá bùa và thần tài. Lúc này ở Hàng Châu thành nhiều nhất có lẽ là tam giáo cửu lưu. Sau khi đạo sĩ đi, chỉ chốc lát sau lại có hòa thượng tới, hóa duyên kiêm bán đồ vật, ban đầu đường thỉnh thoảng có người giang hồ mang theo binh khí đi qua.
Một xã hội có một sinh thái xã hội, Ninh Nghị ngồi phơi nắng ở thạch đôn ngoài cửa, trong đầu cũng đang nghĩ cách làm gần nhất.
Một chuyện trọng yếu nhất, cũng là trung tâm của tất cả mọi chuyện, là hắn muốn đưa Tiểu Kiệt về bên cạnh Tô Đàn Nhi. Trạng thái lý tưởng nhất đương nhiên là mình đi cùng, nhưng xem ra phi thường khó khăn. Tiểu Kiệt là con tin của mình tồn tại ở đây, nhưng muốn đưa nàng đi cũng không phải là không có khả năng., Bất quá sự tình cũng tồn tại hai giai đoạn, đầu tiên phải đưa Tiểu Đình ra khỏi thành, sau đó để cho Tiểu Đình an toàn đi được mấy trăm dặm đến Hồ Châu. Giai đoạn đầu tiên rất có tính khả thi, phương pháp rất nhiều, vấn đề không lớn, nhưng muốn để Tiểu Kiệt một mình đi đến Hồ Châu, Ninh Nghị tạm thời chưa có cách nào yên tâm.
Hết thảy còn lại, đều là phụ thuộc vào một việc trước đó mà sinh ra vấn đề. Nếu Tiểu Kiệt đào tẩu thất bại, chính mình làm sao đảm bảo nàng cùng mình sinh tồn, gia nhập Tiểu Đình đào tẩu thành công., Chính mình làm sao bảo toàn được chính mình. Vấn đề này liên quan đến việc đề cao giá trị của mình, hoặc là đề cao thành ý của mình trợ giúp đối phương, những thứ này đều thuộc về những thứ thường ngày, không có thói quen cố định. Hắn muốn viết những thứ kia, cũng là một phần thuộc về vấn đề này.
Không phải vì lừa người viết, mà là hắn thật tâm đi nghĩ tới những thứ này. Nếu muốn ở lại đây một đoạn thời gian, tóm lại phải tìm một số chuyện để làm, chỉ đơn thuần dạy một ít học sinh, chỉ sợ vẫn là nhàm chán. Bây giờ trước mắt bày ra một ví dụ nông dân sống sờ sờ khởi nghĩa, tuy rằng trước mắt không tiện hạ bút, nhưng muốn nói một cái cấu trúc cơ bản của ý tưởng, trong lòng Ninh Nghị vẫn có.
Dã tâm, dục vọng, hoặc có thể nói là lý tưởng, ở hậu thế thứ này đại khái được gọi là chủ quan có thể động tính, ở một mức độ rất lớn có thể trở thành một nhóm người có thể làm thành một điều đại sự hay không. Cách nói này đương nhiên không thể để cho chư thiên tứ hải đều chuẩn xác., Nhưng ít ra trong trận khởi nghĩa trước mắt này, đã trở thành điểm hẹn lớn nhất trước mắt, một đám nông dân không có chủ quan mãnh liệt có thể động tính, phần lớn binh sĩ cướp đoạt, sẽ có một thời gian cảm thấy mình cướp đủ rồi.", Bọn họ không phải văn nhân, muốn thái bình vì vạn thế, cũng không phải binh sĩ, có thể đơn thuần nghe mệnh lệnh xông về phía trước, khi tỉ lệ nông dân trong đội ngũ này quá lớn, sẽ có một điểm thời gian, bọn họ chậm rãi dừng lại.
Nhìn chung toàn bộ lịch sử, thật sự thành công khởi nghĩa hoặc là nông dân khởi nghĩa, điểm đầu tiên, ở một mức độ nào đó, bọn họ chính là hướng tới đại thế chân chính, cũng chính là một đám văn nhân khóc lóc hô hào cái thế đạo này cũng nên diệt vong rồi. Điểm thứ hai là người khởi nghĩa có thể huấn luyện nông dân thành binh lính, cũng chính là để bọn họ có thể nghe lệnh., Mà không phải là "Hỏi" chúng ta đi đoạt cái gì. Hai người có tỉ lệ, điểm quan trọng nhất là cũng có trường hợp đặc biệt, ví dụ như Chu Dục Hưng Binh của hậu thế minh triều, nhưng đó không phải là nông dân khởi nghĩa. Trong khởi nghĩa của nông dân, điểm quan trọng nhất hầu như không thể thay thế.
Mà trong toàn bộ dòng sông lịch sử, nhìn thấy rất nhiều nông dân khởi nghĩa, bởi vì đói hoang, vì ôn dịch, bởi vì bạo loạn, có người vung tay hô, mấy vạn mấy vạn mấy chục vạn người liền đứng lên., Bọn họ chạy như đàn châu chấu, sau đó yên lặng. Nhưng hầu như tất cả cao tầng khởi nghĩa đều chưa từng nghĩ cách vận dụng toàn bộ lực lượng của mỗi người. Mà chân chính đem chủ quán có thể động tính thậm chí là khái niệm lý tưởng như vậy dùng trên người nông dân khởi nghĩa. Từ xưa đến nay, trong toàn bộ lịch sử trường hà mà Ninh Nghị biết, tất cả các điều khởi nghĩa chỉ có một lần duy nhất.
Đó là khởi nghĩa của đời sau.
Vô luận hậu thế đối với lần cách mạng này đánh giá thế nào, ít nhất lúc đó, lực lượng mà một đám nông dân kia phát ra là lớn nhất, cũng có lẽ là một đội ngũ cứu mạng thanh liêm nhất trong lịch sử nhân loại.
Ninh Nghị cũng từng có lúc tức giận xanh mặt, lúc đó hắn từng tìm kiếm một ít tư liệu có liên quan tới thần phong Nhật Bản dám liều chết đội, đó là thời điểm nhị chiến sắp kết thúc, tiếng hô to của bọn họ là "một trăm triệu ngọc nát", chuẩn bị cự tuyệt người xứ mù ngoài cửa. Lúc đó phi hành viên Nhật Bản dùng ngẫu nhiên chiến đấu hoặc là cột thuốc nổ treo trên cơ hội chiến đấu., Thậm chí chỉ mang theo ngọn lửa đơn lẻ, trực tiếp xông vào cánh bay nước Mỹ hoặc là thuyền thuyền. Bởi vì chiến pháp không muốn sống như vậy, lúc ấy thậm chí có một số phi hành viên vương bài nước Mỹ cũng bị ảnh hưởng tâm lý. Có người tâm tình bất ổn khi chiến hạm mẹ mình hạ xuống, dẫn đến máy bay rơi mất.
Mà ngoại trừ loại thần phong này dám chết đội, khi đó ở vùng duyên hải của Nhật Bản, bọn họ đem dây câu trên lưng, huấn luyện thủy binh lái, chuẩn bị dùng phương thức này trực tiếp xông tới thuyền của mỹ nhân. Đương nhiên, chiến pháp như vậy là vì phòng bị quy mô lớn của mỹ nhân mà chuẩn bị lên bờ, về sau nước cũng không lên bờ, những dây câu này cũng không có tác dụng.
Khi hiểu rõ những tư liệu này, Ninh Nghị đã từng cảm thấy đáng sợ từ nội tâm, đương nhiên, hắn cũng từng nghĩ tới làm thế nào để phục chế dân tộc như vậy, hoặc là trên phương diện quản lý thành viên mà tham khảo nhất định. Cho đến sau này hắn nhìn thấy ghi chép về chiến dịch trên hồ nước dâng cao lúc triều Trường Tân.
Khi đó quân đội chí nguyện tiến vào triều đình đang gặp phải mùa đông nghiêm khắc. Mùa đông trang bị thiếu nghiêm trọng, lúc đó vì đánh lén cuộc chiến quân đội, phái quân đội mai phục trên mặt đất, rải rác bốn mươi độ mùa đông, tuyết lớn, dưới tình huống đóng băng, ngay cả người liên tiếp đông cứng trên mặt đất, mà cho đến khi chết rét, những người này vẫn duy trì tư thế bắn ra tư thế, không hề buông vũ khí. Bọn họ chỉ không đợi được địch nhân của bọn họ.
Nếu như nói tinh thần của người ta đến từ "duồng nhiệt", rất khó có thể hình dung tinh thần của những chí nguyện quân này đến từ đâu, mà trong giai đoạn kháng chiến cùng nội quốc chiến tranh, thì khó mà hình dung ra được tinh thần của những người này đến từ đâu., Tùy ý có thể thấy được loại tinh thần này, không ai có thể phủ định được thành ý lúc trước của đám người Dục Vũ Sinh muốn cứu Trung Quốc. Khi đó do phát triển các loại khoa học, tác dụng đơn thuần của nhân lực trên chiến trường đã bị áp chế rất lớn. Nếu như có thể phục chế một nhánh quân đội như vậy để dựa vào nhân lực cực mạnh ở cổ đại., Dù là đem phương thức này phục chế một bộ phận, mặc dù là cũng cuồng nhiệt đem chiến hỏa thiêu đốt đến châu Âu Thành Cát Tư mồ hôi, nhưng trước mặt đội ngũ như vậy chỉ sợ cũng không tính là gì.
Không cần khoa học kỹ thuật cao hơn, không cần vũ kỹ thuật kỵ khí gì cả, cho dù đơn thuần dùng đao, loại đội ngũ này đều có thể chém Bình Võ Triều, chém Bình Liêu quốc. Đương nhiên, loại tinh thần này của hậu thế xuất hiện, có rất nhiều nhân tố tham gia và chế ước, muốn phục chế cực kỳ khó khăn, nhưng có lẽ một phần trong đó vẫn có thể tận lực mô phỏng theo, học tập tới.
Phương Tịch cũng từng nói qua "Là Pháp Bình, không có cao thấp" trong quân đội, nhưng bản chất mà nói, chính bản thân hắn cũng không thể nào tin được, cuối cùng cũng chỉ là một cái khẩu hiệu. Muốn người tin tưởng trụ cột chính là chính mình phải đi làm việc đó., Phải nghiêm túc nhận thức một bộ thống lĩnh, đặt trong mắt mọi người, phải có một giọng nói đủ khiến người tin tưởng, để những người đó thật lòng tin tưởng bọn họ là nỗ lực vì sự nghiệp vĩ đại, giống như những thư sinh kia thật lòng tin tưởng mình là "hai vạn thế thái bình". Như vậy hết thảy, mới có một khởi đầu.
Chiếu theo tư bản Côn Bằng sẽ rất phiền phức, nhưng sau khi tham khảo một số thứ vẫn luôn muốn, hắn đã chắp vá lại những tư tưởng đến đời sau mà hắn tiếp xúc được, tạo ra một bộ cương lĩnh dùng "Công bằng" làm cơ sở, cũng không phải là không có khả năng. Bản thân Ninh Nghị không tin, trong quân đội của Phương Tịch., Muốn phổ biến đồ vật như vậy có lẽ cũng đã chậm, nhưng nếu để người khác nhìn thấy, chưa chắc không lừa được ai. Quan trọng nhất là có một số người đã nhìn thấy, không có tín ngưỡng và dã tâm đã ảnh hưởng đến bọn họ, vậy mình có thể hoàn toàn làm được, sẽ có người cảm thấy hứng thú.
Lập ý phải cao một chút, cơ sở lại thông tục một chút, đại chúng điểm một cái. Buổi sáng Trung thu lễ này, hắn ngồi trên ụ đá ánh mặt trời chiếu xuống, híp mắt suy nghĩ.
Coi như là tiêu thụ truyền thuyết.
Sau đó lại nghĩ đến, vì bảo vệ Tiểu Kiệt và hai người mình, liền định truyền dạy, động tĩnh này cũng không khỏi quá lớn. Đương nhiên, lúc này chẳng qua là trong lòng hắn động tâm, hết thảy còn phải tùy cơ ứng biến, nếu như thời gian ở lại đây đủ dài, bất luận thế nào, cũng phải tìm một chút chuyện để làm mới được.
Suy nghĩ như vậy một hồi, đang định trở về y quán nhìn Tiểu Hống một chút, lúc đứng dậy mới phát hiện có một tên nam tử ở đối diện con đường tựa hồ đã nhìn hắn một hồi lâu, lúc này đang đi tới bên này.
Nam tử kia mặc một thân áo đen, thoạt nhìn như là người trong giang hồ, nhưng không mang binh khí, dáng người cao gầy, biểu lộ trên mặt có chút nghiêm túc., Ninh Nghị nhíu mày nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị cũng nhíu mày, nhìn vẻ mặt của A Thường ở cách đó không xa, đại khái hiểu rõ người này quả nhiên là tới tìm mình. Tư liệu hắn tiếp xúc với Bá Đao doanh đã vài ngày, đối với một số người trong Phương Tịch quân cũng có chút hiểu biết, lúc này trong đầu hắn đang nói về tên, đối phương đã chắp tay.
"Các hạ là Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng?" Trong lời nói, ngược lại rất có cảm giác lễ phép.
"Đúng vậy, các hạ là..."
"Tại hạ an phận phúc."
Ninh Nghị thở dài, đá quán.
Thế là hắn cười nói: "Ăn rồi à?"
Bộ quần áo trần trụi này viết ra chỉ sợ sẽ không khiến người ta vui mừng, thứ nhất là có người cho rằng ta đã uống nước, thứ hai là lịch sử xuyên qua văn tự cổ đại như vậy, chỉ sợ sẽ có chút rối loạn, thứ ba... Tục khẩu khẩu ăn xiên nơi này đã nhiều lần, thứ ba thì không nói, khó nói. Nhưng nghĩ thì lâu, bởi vì thật sự đã nghĩ tới cái gì đó lâu rồi.
Một câu nói đơn giản, không ai có thể hoài nghi thành ý của nhóm người cách mạng lúc trước, mà những gì bọn họ làm lúc trước cũng thật sự là một chuyện vô cùng nghịch thiên. Chỉ riêng việc xem quân lực hàng năm của hai bên trong nội quốc đều có thể nhìn thấy nhiều hơn ta... Chuyện sau này chúng ta đừng nhắc tới nữa., Đương nhiên đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là ở chỗ luôn chú ý đến bạo khoa học kỹ thuật, ta cảm thấy không bằng đặt trọng điểm lên bản thân người, đương nhiên khoa học kỹ thuật vẫn phải phát triển, hai tay bắt hai tay đều phải cứng rắn hài hòa phát triển cho xã hội hài hòa.
Có người cảm nhận được sự thích thú, nhưng nội dung tương đối giống như một khúc phim về sau, ta không có dung nhập, gộp nước...