Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Nông Lịch tám tháng, chính là thời tiết thu hoạch. Bên ngoài Hàng Châu, từng mảnh ruộng lúa chưa bị chiến hỏa ảnh hưởng đã biến thành màu vàng kim óng ánh, nông phu, binh sĩ, lưu dân trong ban ngày đều rất bận rộn, cho dù là ban đêm, cảnh tượng nhiệt liệt bao phủ bên ngoài thành trì cũng không an bình. Từng tốp binh sĩ hạ trại ở giữa vùng đồng ruộng này, trông coi tuần tra.
Những ruộng lúa này sớm đã bị chia cắt bởi rất nhiều quân số công thành, nói đến gạo gạo gạo đại khái đã trở thành tài sản của nghĩa quân, nhưng trên thực tế, vẫn phải dựa theo lực lượng của chính mình để phân chia., Chỉ cần tiểu triều đình trước mắt thuộc về Phương Tịch chiếm phần lớn, những người còn lại tự nhiên cũng đều phân chia dựa theo nắm đấm của mình. Còn một số nơi vẫn thuộc về dân bản xứ của Hàng Châu, đến lúc này, kỳ thật cũng đã có thuộc hạ khác.
Nếu chỉ vì thu gặt, nhân thủ an bài càng nhiều càng tốt, nhưng nếu là chia cắt lợi ích riêng, người tham gia chưa chắc đã càng nhiều càng tốt. Những người này ban ngày khó tránh khỏi tranh đấu ma sát, đến ban đêm, cũng thường có tình huống liên tiếp quân đội cướp đoạt hoặc bình dân bị cướp đoạt, không đến lúc này, trong vùng đất nước, trên bờ ruộng là những cây đuốc lan tràn, tiếng kêu giết rung trời, tạo thành những vòng vây ngoại thành Hàng Châu, suốt đêm không ngủ.
Ngoài thành có trật tự cùng lợi ích phân phối, mọi người trong thành cũng có chuyện riêng. Thánh công đẳng cấp sắp tới, phố lớn ngõ nhỏ trong thành đều náo nhiệt, lúc này tình huống hỗn loạn máu tanh nhất đã kết thúc, trật tự mới dần dần có chút hình dáng, chỉ cần có quan hệ, cũng đều vì lợi ích bản thân mà bận rộn.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Có cửa hàng mở cửa, đã từng đi qua ngõ ngách, hoặc là cản đường cướp đường của nhân sĩ giang hồ mở Anh Hùng đại hội, trong quán trà quán rượu thường có thể nhìn thấy những người có thân phận khác nhau tụ tập một mảnh khí chất khác nhau., Từng tình cảnh thổi phồng của từng người. Có quan hệ, có người bản lĩnh mưu đoạt được nửa chức quan dưới trướng từng vị tướng quân, hiểu một chút văn tự đã từng có mới gặp, bắt đầu thử thăm dò danh thiếp, cầu được che chở hoặc là mưu cầu một ít việc lớn nhỏ.
Người luôn rất nhiều, có rất nhiều người không coi trọng tiền đồ tương lai của Phương Tịch, tự nhiên cũng sẽ có ý chí của Phong Hầu, nguyện ý mạo hiểm. Loại người xã hội này chính là như vậy., Chỉ cần có thời gian giao lưu, có xu thế nhất định, một cái cấu trúc sẽ tự nhiên mà xếp lại. xã hội nhỏ thuộc về Phương Tịch, cứ như vậy chắp vá lại có khung xương cùng hình thức ban đầu của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn bên ngoài thành, thoạt nhìn lại có chút cảm giác khí thế ngất trời.
Trong mấy ngày này, thư viện Văn Liệt vẫn có vẻ tương đối bình tĩnh. Giờ phút này đang là buổi sáng, ánh mặt trời cuối mùa thu từ trên cây rơi xuống, xen lẫn từng đợt ve kêu lười biếng, bên trong thư viện đúng là thời gian giảng bài. Ninh Nghị đem《 Sử Ký trong tay ghi lại, thu thập vào trong bàn sách, chuẩn bị rời đi.
Lúc này trong thư viện cơ bản vẫn là tình huống học sinh thiếu tiên sinh nhiều hơn, mặc dù chia làm bốn lớp Giáp Ất Bính Đinh, nhưng cộng lại cũng không tới một trăm người, lão sư trên danh nghĩa cũng có ba bốn mươi vị. Mặc dù trong đó có một bộ phận thuộc giai cấp đặc quyền căn bản không cần dùng tới., Thật ra số lượng của lão sư rất là nghiêm trọng. Mỗi buổi sáng Ninh Nghị đều dạy cho Bính ca nửa canh giờ sử ký, sau đó tới chỗ Sơn Trường nhận một phần lương thực, trở về bồi Tiểu Kiệt.
Bây giờ họ Phong của Văn Liệt thư viện họ Phong, gọi là Phong Vĩnh Lợi. Tên gọi tương đối tục, nhưng người cũng là người tốt, nghe nói khi còn bé hắn cũng từng trải qua đọc sách, nhưng trong nhà nghèo khó, vẫn chưa tham gia khoa cử. Học vấn của hắn tự nhiên không sâu, nhưng mới khởi binh đã ở trong quân đội, cho nên rất có tư cách.
Trong Phương Tịch quân cũng có vài tên quan văn lợi hại, tổ sĩ xa xa là một vị, ngoài ra cũng có một vị Lâu Mẫn trong, Phong Vĩnh Lợi lúc ấy ở trong Lâu Mênh viết một ít thiếp báo cáo, đến đánh Hàng Châu, liền thành sơn trưởng của thư viện này. Người Phong gia lúc này ở bên ngoài tự nhiên cũng có chuyện cướp đoạt lợi ích, nhưng ít nhất tại thư viện, hắn đối với văn sĩ xác thực có chút ưu đãi. Bởi vì hắn duy trì, đoạn thời gian gần đây, bên trong thư viện còn có vẻ tương đối hòa ái.
Lúc này trong phòng nghỉ giáo dụ tổng cộng có bảy người, cơ bản đều là tiên sinh bỏ lớp học, có người uống trà nghiên cứu điển tịch, có người thì ở bên cạnh nhẹ giọng nói chuyện. Mấy người đều thuộc về phía sau Hàng Châu rơi vào tay giặc mới nhờ sách vở, giữa đôi bên trái lại có mấy phần tương đồng tâm lý, lúc này có mấy người liền ở bên cạnh nói về chiến sự của Gia Hưng.
"Nghe nói, chiến sự phía bắc lâm vào giằng co, triều đình phái Đồng Quán tướng quân dẫn binh xuôi nam, Phương Thất Phật vây quanh Gia Hưng, nhưng đánh mãi không xong, hươu chết vào tay ai liền khó nói..."
"Nghe nói Đồng Xu dày đặc dụng binh như thần, vốn cho là hắn sẽ dẫn binh chinh phạt phía bắc, lần này... Khụ, lần này thanh thế Thánh Công to lớn, dẫn hắn tới đây, trận này chỉ sợ không dễ đánh a."
"Khó nói, bây giờ các nơi Nam Bắc không ngừng phát sinh, Thủy Bạc Lương Sơn Tống Giang, Hoài Tây Vương Khánh, Hà Bắc Điền Hổ đều có chút khó giải quyết, đặc biệt là... Lần này Thánh Công xuống Hàng Châu, hơn một tháng gần đây, phụ cận gây sự không ngừng, mặc dù Đồng Quán xuôi nam, nhưng bên này... thanh thế cũng vang dội đấy."
"Quảng tích lương, tường trúc cao, chậm rãi xưng Vương... Lần xưng đế này không khỏi có chút nóng nảy, đưa Đồng Quán tới..."
"Điền huynh nói vậy sai rồi, dẫn Đồng Quán tới là vì Hàng Châu, chỉ cần hạ Hàng Châu, không xưng Đế triều đình sẽ nhìn chằm chằm nơi này, cũng chính vì vậy, Thánh công bên này, chuyện xưng Đế mới là tình thế bắt buộc, ông ấy... phe Thánh công chúng ta, chỉ có thể mang danh phận chính đáng, mới có thể dẫn thêm càng nhiều trợ lực gia nhập, chống lại Đồng Quán như vậy mới càng có phần thắng."
Mấy người nói chuyện đều có chút nhỏ, nhưng cũng không phải là quá cấm kỵ, bởi vì những ngày qua bầu không khí tương đối rộng rãi. Mấy ngày nay Ninh Nghị mặc dù không tiếp xúc quá nhiều với những người này, nhưng mọi người đều biết hắn sau khi rơi vào tay giặc mới đến nơi này., Một mặt quan hệ đến lợi ích bản thân, mặt khác, thư sinh luôn khó tránh khỏi có chút thích chỉ điểm giang sơn, lúc này trốn ở một góc bàn luận lén lút, ít nhiều có thể cảm thấy mình là người rõ ràng ràng ràng ràng ràng ràng ràng ràng ràng ràng trong loạn thế này. Ninh Nghị thu đồ tốt chuẩn bị đi, một người trong đó lại hướng hắn câu chuyện.
"Lập Hằng muốn đi?"
"Vâng, Lưu tiên sinh."
"Không cần đa lễ, mọi người bây giờ đều ở chỗ này, chính là đồng liêu, lập thủy nếu có tỳ vết, cũng không ngại lưu lại, cùng mọi người tâm sự tụ hội. Thế sự khó khăn, bất luận thế nào, nơi này có trà."
"Trong nhà có người đang chờ, không thể ở lâu. Ngày khác rảnh rỗi, tự nhiên xin chư vị tiền bối giúp đỡ, xin lỗi."
"Không sao không sao..."
Người trung niên muốn giữ Ninh Nghị lại tên là Lưu Hi Dương, vốn là Đại Nho ở Hàng Châu. Hôm nay trong thư viện này, còn có một vị Đại Nho tên Vương Trí khác nổi tiếng nhất trong học vấn., Nhưng Vương Trí nể mặt, Lưu Hi Dương lại càng hiểu biến hóa. Vốn dĩ những nho sinh bản địa Hàng Châu này không được người chào đón, nếu những nho sĩ lúc trước theo quân đội Phương Tịch tới đây, tùy ý châm chọc cũng không dám nói gì, chỉ có Lưu Hi Dương này lại khá lợi hại.
Trong học sinh hắn dạy, có một vị chính là nhi tử của một trong Bát Phiêu Kỵ, là một trong Bát Phiêu Kỵ dưới trướng Phương Tịch, học sinh này tất nhiên không thích lão sư, nhưng Lưu Huyên lại hy vọng nhi tử có thể trở thành một vị văn nhân. Sớm mấy ngày trước Lưu Tĩnh tới đây một lần, Lưu Hi Dương thuận miệng nói ra một câu về lý giải của đứa bé kia khá có thiên phú, Lưu Huyên đi hỏi thăm tên tuổi của Lưu Hi Dương., Biết là đại nho chân chính có tiêu chuẩn, lại là bản gia, thế là nhanh chóng để hài tử nhận nó làm thúc, hôm nay trong phòng nghỉ này, cũng là hắn đầu tiên nghị luận tình huống phía bắc, nếu không những người khác chỉ sợ cũng không dám nói lời nào.
Nói xong lời này, Ninh Nghị muốn cáo từ, nhưng vào lúc này, một nho sĩ quần áo chỉnh tề danh quý, hơn ba mươi tuổi từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt âm trầm đảo qua một lần. Thanh âm đàm luận về chiến cuộc lúc người kia tiến vào trong phòng nghỉ liền ngừng lại, ánh mắt đối phương dừng lại trên người Ninh Nghị một lát, sau đó hỏi: "Ai là Ninh Lập Hằng?"
Ninh Nghị nhìn hắn một cái, chắp tay nói: "Tại hạ chính là."
"Tại hạ Khuất Duy Thanh." Người tới chắp tay, hất cằm lên. Tên của người này trước kia Ninh Nghị đã biết, hắn là một trong những văn nhân theo quân đội Phương Tịch vào thành, vốn được Ôn Khắc nhường làm phụ tá, sau khi vào thành treo tên ở thư viện, cũng không cần giảng bài. Đại khái mấy ngày hắn tới đây một lần., Bởi vì bản thân văn tài không đủ, vì vậy có phần coi thường văn nhân Hàng Châu che chở nơi này, đôi khi tìm người nói chuyện, châm chọc mỉa mai một phen. Mấy hôm trước Lưu Hi Dương nhận con trai Lưu Dận làm cháu, lúc Khuất Duy Thanh tới hai người liền va chạm, Lưu Hi Dương cũng vì vậy mà trở thành nhân vật lãnh tụ của Hàng Châu phái trong học viện.
Mọi người vốn cho là hắn muốn đi vào tìm Lưu Hi Dương gây phiền phức, lại không nghĩ tới là tìm Ninh Nghị, trong lúc nhất thời không biết rõ tình huống. Chỉ nghe Khuất Duy kia ghi lại, vì sao ngươi không ngoan ngoãn ghi lại, ngược lại mỗi buổi học đều nói hươu nói vượn? Ký sử mở sách ngũ đế, trang nghiêm vô cùng, ngươi như nói sách, không hề có ý tôn kính, trong lòng ngươi không thẹn sao?"
Ninh Nghị chớp chớp mắt, khẽ nhíu mày.
"Lời của Thánh Nhân thâm ảo biết bao, đọc sách cả ngàn lần, nghĩa đàng hoàng. Chúng ta làm gương cho người, dẫn dắt học sinh nghiên cứu lý giải, chứ không phải dùng ngôn ngữ nông cạn trực tiếp giải thích nghĩa. Ngươi tuổi còn trẻ, sợ là tứ thư ngũ kinh cũng chưa đọc xong, dùng tâm tư hài đồng chơi đùa vui đùa để dụ dỗ, làm cho phòng học kia biến thành như trà lâu thuyết thư. Người khác dung ngươi dung hợp. Người khác dung mạo xinh đẹp., Ta được Ôn tướng quân nhờ vả, nhưng sẽ không mở một mắt nhắm một mắt, ta hỏi ngươi: Người trồng trọt cửu nhất, quan giả Thế Lộc, quan thị không màng, Trạch Lương Vô Cấm, tội nhân không sợ... Câu này từ đâu ra?"
Ninh Nghị day day trán: "Tại hạ không biết."
Nghe Ninh Nghị trả lời dứt khoát, Khuất Duy kia hơi ngẩn người. Hắn vốn cho rằng ít nhất đối phương cũng có thể trả lời được một đề này, nhưng vô luận có trả lời hay không, hắn đều chuẩn bị thoái thác. Hơi chần chờ sau đó lại hỏi mấy đề, sau đó nói tới việc dạy thư nên làm thế nào, là chuyện làm của người thầy. Sau khi thao thao bất tuyệt nói một hồi dài như thế, hắn mới nói: "Hiện giờ ta vĩnh viễn vui vẻ với Phương Hưng.", Đang khi thiếu nhân tài, ngươi tuổi còn trẻ, như không có tâm hướng học, chưa chắc không thể có một phen dựng cây. Ta cũng không phải là Sơn Trường, không muốn phạt ngươi, nhưng ngươi lại dám dạy học như vậy, ta cũng không tha cho ngươi, nhất định để ngươi ra khỏi thư viện, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Hắn nói nửa ngày, vẻ mặt Ninh Nghị bình thản, không phản bác, đợi hắn nói xong, chắp tay cáo từ, sau đó cứ như vậy đi mất. Khuất Duy Thanh sửng sốt nửa ngày, nhìn những người khác trong phòng, mới quay người rời đi. Đợi hắn đi rồi, mấy người bên này mới xì xào bàn tán, lần này đương nhiên là nhắm vào Ninh Nghị.
Trước kia Khuất Duy nhìn người ta chế nhạo, không đến mức quá đáng, nhưng những văn sĩ này nghe xong, tuy không phản bác, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện không cho là đúng. Người tranh một hơi, cho dù nghẹn cũng phải có một ngụm, nhưng hôm nay Ninh Nghị cái gì cũng không biết, còn trực tiếp nói như vậy, mọi người liền cảm thấy văn nhân này thật sự là mất mặt. Trên thực tế, về phương thức giảng bài của Ninh Nghị, mấy ngày nay, có người cũng đã cảm nhận được.
"Nghe nói ở trong phòng học kể chút chuyện xưa, đám hài tử kia ngược lại rất thích..."
"Không có ý định lấy lòng đám học sinh này, sư trưởng uy nghiêm ở đâu..."
"Mạnh Tử trong lời nói cũng không biết..."
"May mà Lưu huynh còn muốn mời hắn tán gẫu, cho dù tới đây, chỉ sợ hắn cũng không nói ra được chân tri kiến a..."
"Ài, đều là người Hàng Châu, bây giờ trong hoàn cảnh như vậy, tự đoàn kết một phen."
Lưu Hi Dương nói thế, không bao lâu, đợi một số giáo viên khác tan học, lại càng có nhiều người biết chuyện vừa rồi, nói tới Ninh Nghị, có rất nhiều khinh thường. Kỳ thực đối với người trẻ tuổi này, mọi người đều không biết chi tiết., Mấy ngày nay ở trong thư viện, Ninh Nghị như là không khí, tất cả mọi người đều không chú ý đến hắn. Huống hồ ngoài miệng không có lông, học vấn tự nhiên cũng không tốt, lúc này nhận được xác minh mà thôi. Cũng vào lúc này, lại có một người nghi hoặc nói ra: "Nghe các ngươi nói vậy, rõ ràng là Ninh Lập kia trêu chọc hắn, các ngươi như thế nào cảm thấy hắn không hiểu Tứ Thư..."
Người này là người duy nhất trong mấy ngày trước chào hỏi Ninh Nghị, tên là Nghiêm Đức Minh, cũng rất có học thức ở Hàng Châu. Hắn nói như vậy, Lưu Hi Dương mới hỏi: "Ví Minh sao lại nói ra lời ấy?"
Nghiêm Đức Minh nói: "Trước khi Hàng Châu xảy ra động đất, buổi thi đấu lập thu tịch này có khắc một bài thơ, khiến bốn tòa khiếp sợ, chỉ là sau đó có rất nhiều việc lặt vặt, việc này mới không truyền ra ngoài. Bài thơ kia viết là "Đông nam hình thắng, ba Ngô đều biết, tiền đường là phồn hoa cổ..." Nghiêm Đức Minh cầm giấy bút, viết ra một câu "Vong Vọng Triều tịch nhìn biển khơi"., Đám người Lưu Hi Dương thấy vậy, lúc này mới trợn mắt há hốc mồm, Nghiêm Đức Minh nói: "Có thể viết ra những từ như vậy, sao lại là các ngươi nói như vậy. Ninh Nghị này vốn là đệ nhất tài tử của Giang Trữ, sao lại không hiểu Tứ Thư ngũ kinh, sợ là không muốn gây chuyện, lại cực kỳ khinh thường Khuất Duy Thanh kia, cho nên mới cố ý làm vậy mà thôi."
Hắn nói vậy mọi người mới nửa tin nửa ngờ, sau đó đột nhiên hiểu ra. Đương nhiên, lúc này cũng có đôi chút hiểu biết về Ninh Nghị, nhưng cũng không đến mức quá khoa trương. Hàng Châu đã rơi vào tay giặc, học vấn ở đây dù sao cũng không phải là thứ quá kinh người., Vô luận Giang Trữ đệ nhất tài tử cũng được, đệ nhất thiên tài Hàng Châu cũng vậy, tóm lại cũng giống như người bình thường bị nhốt ở nơi này, che chở cho thư viện mà thôi. Nhớ tới Ninh Nghị mấy ngày nay khiêm tốn, đại khái cũng gặp phải rất nhiều chuyện áp lực, không khác gì mọi người. Trong thời gian ngắn, đây là nhận thức của mọi người trong thư viện đối với hắn.
Mãi cho đến hai ba ngày sau, một loạt sự tình phát sinh mới khiến mọi người hiểu rõ tình huống của Ninh Nghị lúc này, thật sự có rất nhiều điểm khác biệt... sàn sàn sàn sàn huấn huấn luyện, phân biệt nói hai câu, làm ủy khuất thanh minh mà nói, sở dĩ có thể đột nhiên tìm tới phiền toái của Ninh Nghị, cũng không phải vì lý do đường hoàng cỡ nào.
Là văn nhân theo nghĩa quân Phương Tịch vào thành, có người cũng giống như hắn, cũng không coi trọng chuyện xấu trong thư viện, cũng có người càng ưa thích đi làm gia quyến của những gia quyến nhỏ gần gũi những tướng lĩnh gia này. Ví dụ như Quách Bồi Anh hắn quen biết, vốn cũng là phụ tá, sau khi ở thư viện treo tên liền chuyên tâm dạy dỗ đọc sách., Quách Bồi Anh này coi trọng lợi ích càng thêm dài, một khi Vĩnh Nhạc thật sự có chỗ đứng vững chắc, những tiểu hài tử này, sau này chỉ sợ đều là hoàng thân quốc thích, hôm nay có thể trở thành lão sư của bọn họ, thật sự là một chuyện tốt.
Khuất Duy rõ ràng biết, nhưng đối với lão sư trở thành hoàng thân quốc thích, hắn càng hi vọng trực tiếp trở thành hoàng thân quốc thích. Bây giờ thế lực triều đình chưa định hình, hắn tại dưới trướng ôn khắc chế, lại khá có tiền đồ, tương lai chưa chắc không thể có một phen sự nghiệp trực tiếp.
Nhưng đương nhiên, trứng gà không cần thiết phải đặt vào cùng một rổ, bởi vậy thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ tới thư viện, châm chọc những đại nho gì đó làm niềm vui cuộc đời. Đối với những Đại Nho này, hắn cũng không có bao nhiêu cảm giác. Có học vấn không có nghĩa là có thể thuần phục đám hài tử nguyên bản từ nông thôn, thậm chí còn gặp qua máu tươi., Phương pháp dạy học sinh ngày xưa ở chỗ này cũng vô dụng, thậm chí có người còn mười bốn mười lăm tuổi, cao lớn khôi ngô đã tự tay giết người qua., Bọn họ còn chưa trưởng thành thành ăn chơi trác táng chân chính, trong nhà để bọn họ đọc sách, nói có tiền đồ, bọn họ không dám không tới, nhưng đối với lão sư, bọn họ không có tôn kính.
Càng là học vấn thâm sâu Đại Nho, hoặc là ngược lại càng không thể thích ứng những thứ này. Thiên địa quân thân sư nói lâu như vậy, bọn họ cũng tin, tuyệt đối sẽ không đối với học sinh có khúc ý nghênh đón. Tương đối mà nói, loại người như Quách Bồi Anh này giống như Quách Bồi Anh., Cho dù học vấn không sâu như vậy, nhưng ít nhất chuyện dạy học sinh sẽ không kiêu ngạo như vậy, tương đối dễ có được thiện cảm của học sinh. Mà sở dĩ hôm nay đột nhiên tìm tới Ninh Nghị, là vì Quách Bồi Anh đột nhiên nghe được một số lời nói của học sinh, sau đó cùng Khuất Duy giải thích rõ ràng.
Những lời bàn luận kia, trên cơ bản là nói vị "Ninh tiên sinh" mới tới kia, không qua mấy ngày, đã có người nói hắn giảng bài thú vị, khiến người ta nhập thắng, so với tất cả tiên sinh trong thư viện thì thú vị hơn nhiều. Hai người liền gọi học sinh tới cẩn thận hỏi thăm, mới biết Ninh tiên sinh trẻ tuổi kia quả thực không hề có tiết tấu, nghe căn bản là thái độ của một tiên sinh thuyết thư, giành được lòng vui của các học sinh.
Đương nhiên, nếu hắn tự mình đi nghe một chút, có lẽ cũng biết Ninh Nghị giảng bài cũng không phải là chuyện như vậy. Giang Ninh làm lão sư lâu như vậy, hắn giảng bài, tuy rằng Thiên Mã Hành Không, nhưng kỳ thật vẫn là đặt đề. Đương nhiên, đối với đám người Khuất Duy Thanh mà nói, đối với một người trẻ tuổi, đương nhiên không cần quá coi trọng, đã có ấn tượng, cứ nhận định như vậy là được.
Mọi người nhắc tới không oán không thù, nhưng bỗng nhiên xuất hiện một người như vậy, mọi người thân là lão sư tại "thỉ hỉ" hạng nhất kém nhiều như vậy, luôn cảm giác có người đưa tay vào trong rổ của bọn họ cầm lấy quả trứng gà. Quách Bồi Anh khá chú ý, Khuất Duy Thanh liền trực tiếp đi qua mắng. Đến ngày thứ hai, lại hứng thú cùng Sơn Trường hỏi thăm một chút, kết quả lại thú vị, thân phận Ninh Lập kia dĩ nhiên là tù nhân.
Đối với việc này, bên phía Sơn Trường cũng không biết nhiều lắm, có một số việc Phong Vĩnh Lợi cũng không thể nghe ngóng từ phía trên, ngược lại biết Ninh Nghị đang ở phía sau thư viện, thậm chí có một nha hoàn đi theo, hai người đều là quản lý thân phận, còn không biết sẽ xử lý như thế nào. Nhưng đã như vậy rồi., Ngược lại trong lòng Khuất Duy càng thả lỏng hơn, buổi sáng hôm nay kéo Quách Bồi Anh đi nghe Ninh Nghị dạy học. Bởi vì hắn cảm thấy, nếu thân phận bị bắt như vậy, thái độ hôm qua của Ninh Nghị quá không lễ phép đối với mình, hôm nay nếu như hắn không sửa thì mình sẽ cho hắn đẹp mặt.
Hai người đi đến bên cạnh phòng học, nghe vài câu, trong phòng khách Ninh Lập quả nhiên vẫn còn đang kể chuyện xưa, chuyện xưa này đã kể đến hồi kết, hơi dừng lại một chút, Khuất Duy Thanh liền muốn xông vào. Lúc này, đại khái là một học sinh trong phòng khách đứng lên hỏi, giọng ồm ồm.
"Này, Ninh tiên sinh, hôm qua ta về hỏi cha ta, ông ấy nói ngươi ở Hồ Châu hỗ trợ đánh bại mấy ngàn quan binh chúng ta. Có chuyện này không?"
Hai người Khu Duy Thanh và Quách Bồi Anh đều ngây ngẩn cả người, trong lớp cũng có chút yên tĩnh, sau đó có người hô lên: "Ngươi là người xấu?!"
Sau đó có hài tử nói: "Ta cũng hỏi rồi, nói tới tên Ninh tiên sinh, đại bá nói Ninh tiên sinh ở hồ nước lĩnh một đội tàn binh đánh bại năm nhánh quân của An Tích Phúc, chỉ dựa vào một mình tiên sinh, đánh bại lục vỏ lục tướng quân, Diêu Nghĩa tướng quân Diêu Nghĩau cùng Tiết Đấu, Tiết Tướng quân ba đội ngũ., Diêu tướng quân và Tiết tướng quân đều bị tiên sinh giết chết, Diêu tướng quân đối nghịch với đại bá, đại bá nói chết rất tốt. Đại bá còn nói tiên sinh biết võ công, rất lợi hại, người giang hồ gọi là huyết thủ nhân đồ. tiên sinh, ngươi dám đánh với Tề Đại Tráng một trận không... Ông ấy nói mình là đệ nhất thiên hạ, ức hiếp chúng ta..."
Khuất Duy lúc này ở phía trước cơ hồ đã chạm ngưỡng cửa muốn xông vào, nghe được ngoại hiệu "Huyết thủ nhân đồ" hung tàn như vậy, trong lúc nhất thời hơi co rụt lại về phía sau...