Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong đêm tối, chim chóc giương cánh bay qua bầu trời đêm, dưới nửa vầng trăng sáng, sơn lĩnh nhấp nhô kéo dài, dòng nước dưới ánh sao này giống như một sợi dây lưng màu trắng rơi vào giữa đại địa, lại như râu tóc, rễ cây, theo địa thế lan tràn. Con người lưu lại dấu vết trong bóng tối chỉ là từng đốm lửa nhỏ, có khi tụ tập, có khi lẻ tẻ.
Xửu Cửu rạng sáng, cách Hàng Châu rơi vào tay giặc gần năm ngày, do trận đại loạn này tới nên hỗn loạn đã có quỹ tích tương đối rõ ràng. Ban đêm ánh đèn lấy Hàng Châu làm trung tâm, sau khi luân hãm thì tỏa ra xung quanh. Lúc đầu xao động và dày đặc, đến lúc này quỹ tích dần hóa thành một luồng, ánh lửa trong Hàng Châu thành lúc đầu rực rỡ, lúc này cũng đã dần dần vững vàng.
Máu tươi, giết chóc, tử vong, bốn ngày trước đây hầu như đều nhuộm đỏ cả đường phố của tòa thành này. Tuy nhiên, đoạn điên cuồng ban đầu kia, hết thảy đều sẽ bình tĩnh lại., Đã đến lúc cọ rửa sạch sẽ vết máu, bốn ngày sau ở trong đó đã có không biết bao nhiêu máu tươi không cách nào nói rõ ra, rất nhiều phú thương, phú thương, phú thân chưa kịp chạy ra khỏi thành, quan viên cơ hồ bị đuổi bắt hành hạ, cơ hồ tàn sát hầu như không còn, mà cho dù là bình dân cũng không có., Không gặp được đã có thể tránh được một kiếp, không biết có bao nhiêu người bị giết trong sự phản kháng "có khả nghi", không biết bao nhiêu nữ tử bị vũ nhục. Lúc đầu phản kháng giả bị giết hết, những người còn sống sót cơ bản bắt đầu trở nên đờ đẫn, tùy ý từ các nơi khác tới chiếm một địa bàn.
Chỉ có số ít người có gia đình là ngoại lệ.
Cách phủ nha Hàng Châu không xa có một tòa nhà lớn, vốn là nhà của một trong bốn đại gia tộc ở Hàng Châu, tuy trong động đất cũng bị tai ương, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, sau đó lại có tu bổ bổ. Lúc này đã nửa đêm, trong ngoài nhà đèn đuốc sáng trưng, một buổi tiệc rượu vang dội, chủ nhân nơi đại môn nhà này đưa một đám người tới đầu đường, từng người chào hỏi và tiễn nhau.
Bình thường mà nói, trong Hàng Châu lúc này hỗn loạn, có thể tổ chức yến hội, cơ bản đều là đầu mục nghĩa quân vào thành, nhưng lúc này cũng không phải tham dự nghĩa quân, một hai tân khách xem ra quần áo đơn giản, khúm núm. Là chủ nhân, và đám người hầu bên cạnh ngược lại rất có khí độ., Người trung niên này chính là huynh đệ được Phương Tịch coi trọng nhất ở Hàng Châu thành hiện giờ, được người ta gọi là Phật soái Phương Thất Phật, còn những người mà hắn đưa đi này phần lớn đều là phú thương thân sĩ phú thương trong Hàng Châu thành, cùng với một ít quan viên đầu phục Phương Tịch, trong đám người hỗn tạp này, thình lình cũng có thân ảnh gia chủ Lâu gia gần tới.
Là một trong những đại gia tộc hàng Châu, kỳ thật trước đó nhà lầu không có liên hệ gì với Phương Tịch, Phương Thất Phật ở trước khi phá thành một đêm mới tìm tới hắn. Bởi vì nhà lầu buôn bán đủ mọi loại, tam giáo cửu lưu tiếp xúc cũng nhiều, đối phương tìm chút quan hệ, dùng tình, lúc đó hắn trả lời không quá kiên quyết, nhưng bởi vì lúc trước bị người của Tiền Hải chặn đường, trong lòng có tức giận nên cũng không cự tuyệt.
Bởi vậy đến ngày thứ hai thành bị phá, hắn hiệp hợp với đội quân Phương Tịch cũng không quen thuộc tình hình lúc này có đủ loại vật tư Hàng Châu, từ đó về sau trở thành thượng khách trong Phương Tịch quân, lúc trước bốn nhà Tiền Mục Thang Thường đều đã rời đi, nếu Phương Tịch thật sự có thể ngồi vững ở Hàng Châu, nhà hắn hầu như giữ lại tất cả vốn liếng, liền mơ hồ trở thành thế gia đệ nhất Hàng Châu lúc này.
Đương nhiên, Phương Tịch tọa trấn Hàng Châu, chưa chắc đã ổn, ngày sau thế nào, kỳ thật cũng không lạc quan, nhưng vào lúc này, cũng chỉ có thể dùng lý do này để vuốt ve mà thôi.
Nhóm người trước mắt may mắn còn sống sót này, kỳ thật ở trong Hàng Châu thành, bao nhiêu người quen biết nhau, hoặc là đã nghe qua tên. Bọn họ có khi từ lúc bắt đầu âm thầm cấu kết với Phương Tịch, có khi là sau này bị thuyết phục gia nhập. Trong chính quyền mới của Phương Tịch lúc này, bọn họ có lẽ sẽ trở thành nhóm quý tộc đầu tiên của nhóm nguyên sinh., Nhưng trừ phi ngay từ đầu đã kiên định gia nhập nhóm người Phương Tịch trận doanh kia, những người còn lại ít nhiều đều có chút thấp thỏm, cũng không nói chuyện với nhau, không tùy ý nói chuyện, sau khi cùng Phương Thất Phật cung kính tạm biệt, đều tự rời đi.
Thái độ của Phương Thất Phật có vẻ ôn văn hòa hòa ái. Năm nay hắn gần bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, bản thân thân thân thân thủ cực cao, lúc làm tướng giết địch không biết bao nhiêu người, nhưng khi làm mưu sĩ, lại có vẻ thận trọng nội liễm. Phương Tịch quân hệ, tính cách bướng bỉnh vô số người, cùng loại với Thạch Bảo bản thân điên cuồng, Đặng Nguyên cảm giác có mấy phần điên cuồng., Lệ Thiên Cương trầm ổn nhưng cao ngạo, Tư Hành hung ác, những người này đều có nghệ nghiệp, nhưng ở trước mặt Phương Thất Phật, lại cực kỳ kính cẩn nghe theo, mà ngay cả hỉ nộ vô thường kia tự xưng là thiếu nữ Lưu Đại Bưu, hoặc là Vương Dần, đồng dạng văn võ song toàn tâm cơ thâm trầm, lúc đối mặt với hắn, bình thường cũng sẽ nghe lệnh mà đi, sẽ không có nhiều lời để nói.
Lúc này hắn tiễn đám người tham gia yến hội, quay người trở về, một nam tử trẻ tuổi tùy tùng phía sau cũng đi theo: "Lão sư, người coi trọng bọn họ như vậy, nhưng theo ta thấy, bọn họ chưa chắc sẽ thích, trong đó có rất nhiều người buồn bực thiếu vui, sợ là cảm thấy lần này chúng ta làm ăn không lâu. Theo ta thấy, những người kia vốn không thật tâm quy thuận chúng ta, giết thì cũng chỉ có thể giết... vơ vét một khoản lớn."
Có lẽ đối với ngữ khí của đệ tử này đã tập mãi thành thói quen, Phương Thất Phật chỉ hờ hững nhìn hắn một cái, cũng không quá tức giận, khẽ mỉm cười: "Trần Phàm, hiện tại chúng ta đã chiếm Hàng Châu, ngươi phải sửa lại tập khí của đám sơn phỉ này, lần làm ăn này kiếm được một khoản lớn gì đó. Thánh công tương lai ngươi tối thiểu cũng là một vị tướng quân lớn, Mạc Vấn luôn tham lam chút tiện nghi."
"Chậc, lão sư, dù sao cũng là tiểu tiện nghi tham ô thú vị, những Hoàng đế đó, tướng quân gì gì đó, nghĩ đến cũng thấy đau đầu..."
Người trẻ tuổi tên Trần Phàm xem ra có chút bại hoại, Phương Thất Phật ngược lại cũng không thèm để ý, chỉ đi một đường, một mặt nói: " Hàng Châu là bờ Giang Nam. Thánh Công xưng đế, Hàng Châu là kinh thành, địa phương quan trọng như vậy không thể đánh nát toàn bộ. Bây giờ sắp thu hoạch sắp sửa bị cắt, phải có nhân thủ trong tay., Sau này muốn xây dựng trong thành phải có quy củ, phải có sinh ý, hơn nữa nếu muốn xưng Đế, cũng phải có người gánh vác tình cảnh. Những thứ này, đoàn người vào thành với chúng ta đều không được, bọn họ chỉ biết đốt a đoạt, bây giờ đây là nhà của chúng ta, nên thu liễm một chút."
Phương Thất Phật thở dài: "Chúng ta không hiểu những thứ chúng ta không hiểu, bây giờ bọn họ hiểu, không vui cũng không sao, chỉ cần ngươi chịu làm việc, ta cho bọn họ địa vị, cho bọn họ quyền lực, bọn họ sẽ thích thú... Nếu đã bắt được Hàng Châu, mấy ngày tới ta sẽ đứng dậy công Gia Hưng, trước lúc đó, ta sẽ an bài tốt những chuyện này. Mấy ngày nữa ta sẽ rời đi, ngươi ở đây, phải bảo vệ bọn họ không bị quấy rối, chuyện này nhớ kỹ chưa?"
"Lão sư, ta muốn theo người đi công Gia Hưng, những chuyện này ta không hiểu a, bằng không người đem Vương tướng quân hoặc là An Tích Phúc lưu lại, đổi ta đi cũng được, ta đến Hồ Châu cũng không sao cả..."
"Ngươi không phải không hiểu, ngươi là lười suy nghĩ, nếu không sao mở miệng lại nói bọn họ... Trước mắt Vương Dần muốn nắm giữ tình thế phía nam, an phận phúc cho Bắc đến Hồ Châu. Ngươi lưu lại tốt nhất, ngươi là đệ tử của ta, lại không nói đạo lý."
"Ta không có nói lý, ta cảm thấy ta có thể an tiếc phúc đổi lại, lùi lại một bước, cô nàng Bá Đao gia kia gây ra chuyện không phải là không nói lý hơn ta sao, ta cũng có thể đổi nàng trở về."
"Những người Bắc Lai Hồ Châu kia, lộn xộn, tốt xấu lẫn lộn, đuổi bọn chúng đi, một mặt là để cho bọn chúng nhiễu loạn hồ châu, mặt khác bất quá chỉ cho bọn chúng một cơ hội cướp bóc mà thôi. Tích Phúc theo qua đi., Đặc biệt là trong lúc cần thiết có thể thống trị đám người này. Ngươi có biết buổi trưa hôm nay, vỏ xanh và Diêu Nghĩa thiếu chút nữa đã đánh nhau, may mà an lành mang theo Hắc Linh Vệ chạy tới kịp thời, mới khiến chuyện này lắng xuống, quá khứ nếu là ngươi, chỉ sợ đã loạn thêm rồi... Còn Bá Đao, mấy ngày nay nàng đi đâu?"
Trần Phàm nghiêng đầu gãi lông mày: "Mấy ngày hôm trước... Trong thành chém giết hỗn loạn, nàng ở trên đường ăn mặc mát mẻ, cho những người kia bánh bao, còn không cho phép chúng ta giết người. Hôm qua cũng là đi về phía bắc, nghe nói người cùng thủ hạ của nàng ta đang tìm một người tên là Ninh Lập Hằng, chính là đem nàng ta và Thạch tướng quân lừa gạt người nọ? Dù sao ta cũng cảm thấy cô nàng này rất nhàn rỗi..."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Phương Thất Phật nhíu mày suy nghĩ một chút: "Ngày đó phá thành, người trốn đi ở phía bắc nhiều nhất, nghe nói Ninh Lập kia trước khi xảy ra chuyện đã liên hệ rất nhiều người, cùng nhau giết ra phía Bắc. Hôm nay đám người Diêu Nghĩa, tựa hồ cũng nhằm vào một nhóm đội ngũ đào vong, chẳng lẽ ở giữa có hắn?"
"Lão sư, có muốn ta đuổi theo cảnh cáo bọn hắn một chút không? Hiển nhiên tên Ninh Lập kia rất lợi hại, thuận tiện đổi mấy người Lưu Đại Bưu về luôn à?"
"Có gì mà phải cảnh cáo, trong đám người bỏ trốn kia có quân đội, cũng đã trở thành kẻ mệt mỏi. Ninh Lập kia vĩnh viễn đạt được một thời gian mà thôi, sức lực một người, trong chuyện này thì làm được gì... Còn chuyện ngươi muốn đổi lại Lưu Đại Bưu thì cứ đi nói với nàng ấy đi, chỉ cần ngươi có thể nói cho nàng biết, để nàng ta trở về duy trì cục diện trong thành thì ta sẽ cho ngươi lên bờ."
"Lão sư, vậy người phải ra lệnh cho nàng mới được..." Trần Phàm nghiêng đầu nói, nhưng phía trước Phương Thất Phật phất phất tay, bước chân không ngừng, bên này đợi một hồi lâu, mới thở hổn hển la lên: "Nhưng ta cũng không duy trì được cục diện trong thành, ngươi... Lão sư ngươi không ép buộc ta sao, ta muốn đánh trận a!"
Đống lửa cháy khét lẹt đã tắt, doanh địa đã tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi.
Doanh trại nhỏ trên đỉnh núi này cũng không chuẩn bị, không có lan can cảnh giới tuần tra, trong đó trướng bồng cũng ít, mệt mỏi ôm các loại binh khí tốt xấu lẫn lộn ngủ thiếp đi dưới đống lửa. Lúc này mặc dù có đủ loại muỗi cắn, nhưng cũng đều hôn mê bất tỉnh.
Vỏ trống đang nằm ngủ - thật ra cũng không ngủ, hắn nằm trên giường gặm nửa con gà quay, nhìn lên đỉnh lều, lâu lâu mới nhả xương ra.
"Mẹ nó..."
Trong lòng khó chịu, cuối cùng vẫn là huynh đệ nhà mình bị đánh mấy người mai phục trong sơn cốc, còn Diêu Nghĩa kia, lại còn định đánh lén hắn!
Đúng là muốn vu oan cho tội gì không thể từ chối, quá không thoải mái... Lần này bọn họ lên bắc, tuy nói chức trách chủ yếu là nhiễu loạn hồ châu, khiến cho hồ nước không cách nào chú ý đến Gia Hưng và Hàng Châu, nhưng nhiệm vụ quan trọng, kỳ thật cũng không quan trọng. Lúc này ở phía tây bắc một mặt., Thật sự có thể cứu viện cho Hồ Châu hoặc Gia Hưng, chính là Võ Tướng doanh vốn thuộc về Khang Phương đình, nhưng từ khi Phương Tịch bắt đầu tới Hàng Châu, Võ Dự doanh đã bị muội muội Phương Tịch Phương Bách kiềm chế ở một vùng Tây Bắc, chỉ cần Phương Bách Hoa không bại, chút binh lực này của Hồ Châu đối mặt với hai bên đều bất lực.
Trong nhiệm vụ giết người dễ dàng như vậy lại gặp tai bay vạ gió, hắn vốn nghĩ bất luận thế nào cũng phải trả đòn một chút, nhưng về sau tự nhiên không thể thành công. Sau khi đội quân pháp tướng màu đen kia đến, hai bên liền câm như đuốc.
Trong đội quân Phương Tịch, mặc dù phần lớn là quân đội của nạn dân không nhà để về, có vũ khí cũng không tập hợp đủ, ví dụ như túi tiền của hắn, chính là đội ngũ kéo từ huyện Lộc quê hương, sau đó gia nhập thánh công quân, liền cho hắn đầu núi biên chế. Nhưng mấy nhánh quân chính thức tinh lương, cuối cùng vẫn phải có.
Quân đội thủ hạ của đám người Phương Thất Phật tạm thời chưa bàn tới, vì để tránh tình huống chạy tán loạn trên chiến trường quá nghiêm trọng, đội quân pháp của Phương Bách Hoa xây dựng nên đội ngũ tinh anh kia quả thật không hơn không kém, người tạo ra bên trong đều mặc hắc y, đều là những kẻ giết người như ngóe tàn nhẫn, mấy lần chiến đấu trong đó., Đám người đứng hàng trước thất bại, phía sau từng nhóm từng tốp rơi xuống. Bây giờ người chấp chưởng đội ngũ này là một người trẻ tuổi tên là An Tích Phúc, có một luồng sinh khí trầm mặc ít nói, nhưng không thể không nói, lục vỏ thấy hắn, có chút chột dạ.
Không thể không nói, trong đám khởi nghĩa quân hiện nay, đám người tham gia cơ bản vẫn là cảm giác hỗn loạn, ai có nắm đấm lớn, người khác chỉ sợ, vỏ đất tự nhiên không trêu chọc nổi Đặng Nguyên Giác Thạch Tư Phương gì đó, cũng không chọc nổi Hắc Linh Vệ, nhưng hắn theo chính là Lệ Thiên Cương, Diêu Nghĩa thủ hạ của Tư Hành Phương vẫn có thể trêu vào. Hôm nay trong lòng tất nhiên là khó chịu, lúc này ngủ không yên, trong lòng mắng chửi một trận.
Trong lòng hắn đang phát tiết, đột nhiên nghe được bên ngoài doanh trướng truyền đến một trận ồn ào nhỏ bé, trong lòng hắn cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ Diêu Nghĩa lại tới quấy rối? Đánh được đại đao liền vén rèm đi ra ngoài, chỉ là mới ra khỏi lều, liền thấy một đoàn người xuyên qua doanh địa., Nhìn về phía hắn bên này, người đi đầu là một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại mặc váy, đội nón che màu đen, đi theo phía sau một người có thân hình cao lớn, cõng một cái hộp., Tiếp theo đó, cũng có một đội lờ mờ có thể thấy được hình dáng của những người này đang đi tới, bước chân của những người này kinh loạn trên đường, quang mang lốm đốm từng chút từng chút một cuốn lên không trung, lục vỏ suy nghĩ xem đám người trước mắt đến cùng có lai lịch gì, lúc phản ứng lại thì ngẩn ngơ.
Thiếu nữ kia lấy một lệnh bài trong tay ra quơ quơ, vỏ xanh vội vàng hành lễ, còn chưa kịp nói chuyện, người trung niên cõng cái hộp ở phía sau đầu tiên mở miệng: "Lục tướng quân không cần đa lễ, chúng ta đến tìm một thư sinh tên Ninh Lập, có khả năng ở trong đội ngũ đào vong phía bắc, Lục tướng quân có nghe nói không?"
Vỏ ngựa ngẩn người: "Không, không biết a..."
"Ngươi một đường đi tới, nhất định cũng bắt được mấy tên lang thang đi đường, bọn hắn áp giải ở nơi nào, mang chúng ta đi hỏi một chút, được chứ?"
Đám người chạy nạn đều có các loại phương hướng, một đường đi tới, nhất định sẽ bắt được một số người, có thuận tay giết chết, cướp đồ vật cũng có bị bắt thẩm vấn. Lục nang vội vàng gật đầu, sau đó mang theo đội nhân ảnh này đi qua, xa xa nhìn lại, bóng đen trong quần sơn ước ao, tựa hồ còn mai phục nhiều nhân thủ hơn. Sau khi người dẫn đến, đám thiếu nữ không cần hắn canh chừng bên cạnh, hắn liền vòng trở về, ngồi bên cạnh đống lửa nhìn qua bên kia.
Đội ngũ trước mắt này, hắn trước kia không quen thuộc chút nào, chỉ là từng nghe nói qua. Chính là Lưu Đại Bưu tử nổi danh khắp võ lâm Tây Nam thống lĩnh Bá Đao doanh. Tên Lưu Đại Bưu tử này vốn là hào hùng võ lâm, cũng không phải là sơn phỉ, chỉ là có giao tình với Phương Tịch, lúc mới bắt đầu lập tức nâng đỡ hô ứng, cũng là tinh nhuệ của quân đội nghĩa quân với Hắc Linh vệ.
Đương nhiên, danh khí của Bá Đao Doanh đối với Hắc Linh Vệ vẫn luôn là sát thủ, còn Bá Đao Doanh này lại thuộc về đại danh đỉnh đỉnh của bản thân Lưu Đại Bưu. Nghe nói người này một tay cầm Bá Đao, hiếm có địch thủ trong võ lâm Giang Nam, chính là một anh hùng có thân cao tám thước, ngực cao cứng. Trong đám nghĩa quân cũng khó có mấy người sánh vai được với hắn.
Lục xác nhập nghĩa quân lúc đầu nghe nói, đối với Lưu Đại Bưu tử này cực kỳ bội phục. Nhưng theo địa vị của hắn trong quân nghĩa, mới phát hiện mặc dù Binh lính trong Bá Đao doanh ngẫu nhiên có thể nhìn thấy, bản thân Lưu Đại Bưu lại chưa từng thấy qua. Người này tựa hồ không tham dự vào các hoạt động tranh quyền đoạt lợi trong quân nghĩa., Làm người thần bí, làm việc khí phách. Nhưng đến sau này, vỏ xanh mới mơ hồ nghe nói, Lưu Đại Bưu kia mấy năm trước đã chết rồi., Hôm nay người thay thế hắn ra lệnh chính là con gái của Lưu Đại Bưu, nhưng cũng cố chấp làm cho người ta gọi nàng là Lưu Đại Bưu tử, tựa hồ muốn để cho danh hào cha truyền xuống bởi vậy. Lúc đầu hắn nghe nói có chút buồn cười, nhưng sau đó mới phát hiện bầu không khí có chút không đúng.
Nghe nói nữ nhi của Lưu Đại Bưu này mặc dù tính tình cổ quái, nhưng võ nghệ lại cực cao, đây là cao tầng nghĩa quân, hầu như không ai dám lấy bốn chữ Lưu Đại Bưu tử ra giễu cợt, đều là vì nàng đã đánh nhau với đám người cao tầng. Nữ tử kia thân thể đơn bạc, bá đao cương mãnh trong nhà Ngự Sử gia lại mở ra lối đi riêng., Nghe nói ngay cả lúc này võ nghệ cao nhất trong quân Thạch Bảo, Vương Dần, đám người chưa chắc đã thắng được nàng, đệ tử thủ hạ của Phương Thất Phật là Trần Phàm, nghe nói thậm chí còn có người rút ngược lực lượng Dương Liễu, trên chiến trận giống như Tu La, nhưng nghe nói vừa giao thủ với Lưu Đại Bưu này, cũng là hòa nhau.
Cái này trong đó có phải hay không có nguyên nhân khác là vỏ đất không rõ ràng lắm, nhưng những cái ván cờ này có thể sống sót, trong quân đội lại có rất nhiều người, nghe nói là bị Lưu Đại Bưu kia giết chết., Từ đó về sau mặc dù rất ít người nhìn thấy nữ tử kia, nhưng cũng không dám dùng cách xưng hô bên ngoài của Lưu Đại Bưu để nói chuyện với nàng. Dần dà, nàng cũng truyền cho nàng một cảm giác thần kỳ lạ. Hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, chưa từng có bao nhiêu khí phách lộ ra ngoài, nhưng cuối cùng cũng không có biểu hiện ra bộ dạng bất cung kính gì cả.
Cứ như vậy một hồi, bên kia đại khái thẩm vấn xong, liền lại hướng nơi này. Thiếu nữ gật đầu cảm ơn hắn, hắn vội vàng đáp lễ, người đàn ông trung niên phía sau nói: "Chuyện đã hỏi qua, đến kết quả không có gì, chúng ta mới từ bên phía Tiết Đấu Nam Tiết tướng quân tới, Diêu tướng quân hẳn cũng ở gần đây, không biết có nhìn thấy không?"
Thật ra đám người này rất lễ phép, Lục Bối nghe được vấn đề kia, mới biết được đám người thiếu nữ đã hỏi từng đội từng đội một, lập tức vội vàng gật đầu: "Tất nhiên là thấy rồi, Diêu Nghĩa, đội ngũ của bọn họ hẳn là ở ngay đầu núi, đi về phía tây là được. À, còn có Hắc Linh Vệ, do An tiên sinh suất lĩnh, đại khái đã đi về phía trước."
"Đa tạ." Những người này nghe xong, xoay người rời đi, đi vào trong bóng tối, đi được vài bước, vỏ xanh mới nhìn thấy thiếu nữ kia quay đầu lại, mở miệng, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy thanh âm của đối phương, có chút lạnh, nhưng nghe được cũng rất dễ nghe: "Chúng ta đang tìm một người tên là Ninh Lập Hằng, ngày mai nếu Lục tướng quân lại gặp phải người chạy trốn, phiền xin hỏi giúp một chút, cảm ơn."
"Ặc... đương nhiên rồi, không thành vấn đề."
vỏ trống nói xong, nhìn những người kia đi xa trong bóng tối, thở phào một hơi. Cảm giác những người này cũng rất dễ đối phó, chợt cảm thấy, đây có lẽ là khí thế của người lợi hại, tốt nhất tới chỗ Diêu Nghĩa, dạy dỗ đám người Diêu Nghĩa một trận., Vậy là tốt nhất rồi... Mẹ nó, thân thể thì trần trụi cùng lúc, tầm mắt của chúng ta lại nhìn về phía bắc, rất nhiều người chạy trốn đang thiêu đốt đống lửa. Trong bóng tối bên này, Kính Nhi ôm hai đầu gối ngồi xuống trên bãi cỏ, ánh mắt có chút bi thương nhìn bóng người đi xa bên đống lửa, còn một nữ tử khác đang cầm một chén nước đi về phía đó.
Có một vài thứ nàng cũng không hiểu, mặc dù hơi hiểu, nhưng đến lúc này, cũng trở nên có chút không hiểu.
Buổi sáng, cô gia bị chẩn đoán bệnh nguy cấp, đại phu tiến hành cấp cứu. Nàng cùng với đám người xinh đẹp, Hạnh Nhi tỷ bị tiểu thư cưỡng ép đuổi vào trong đội ngũ khởi hành, nàng thương tâm gần như muốn gào khóc, nhưng lúc đó không phải là lúc khóc, nàng nhịn lại.
Lúc xế chiều cô gia và tiểu thư đều chạy tới, nàng cũng vì vậy mà rất vui mừng. Nhưng trong đường đi nàng liền hỏi thăm, cô gia bị thương rất nghiêm trọng. Nhưng vừa đến bên này, cô gia liền bắt đầu làm việc, các loại sự tình, đi khuyên bảo những phú thương kia lấy kim ngân châu báu ra làm mồi nhử, triệu tập lão binh., Thợ săn hỏi thăm các loại tình huống, mãi cho đến ban đêm, những chuyện này vẫn chưa dừng lại, cô gia một mực hỏi bên đống lửa, thỉnh thoảng suy nghĩ một chút, đi một chút, đa số thời gian thực sự trên giấy kết hợp với địa đồ vẽ tranh.
Tình huống thương thế sẽ khiến người ta suy nghĩ chậm lại, tình hình cô gia tựa hồ cũng không quá lý tưởng, nhưng từ đầu đến đuôi, hắn đều không dừng lại, thỉnh thoảng hỏi ý kiến cách nhìn của tiểu thư, thẳng đến những người bị hỏi thăm đã ngủ, hắn vẫn một mực viết, tự hỏi.
Cũng không phải là nàng hoàn toàn không hiểu được ý đồ Cô gia làm những chuyện này, nhưng có một số thứ vẫn không ngừng gõ nàng trong lòng: Cô gia bị thương quá nặng, cô gia sẽ không chịu nổi... Muốn đi qua thuyết phục vài câu, nhưng vẫn không thể lấy dũng khí này ra. Tiểu thư lần này cũng không khuyên cô gia, nàng đi theo bên cạnh, ở bên cạnh nhìn, đa số thời gian, im lặng không nói gì, có lẽ là chồng hát phụ đi theo. Nàng rất hâm mộ tri tâm giữa cô tiểu thư và cô gia, nhưng... Cô gia không chống đỡ nổi... Vừa rồi nàng bưng một chén nước muốn qua., Gần như muốn lấy dũng khí, đi quá giới hạn trước bổn phận của Việt nha hoàn, mở miệng khuyên cô gia dừng một chút, bất quá tiểu thư đã qua đỡ chén nước kia. Có lẽ là thấy thần sắc trên mặt nàng, tiểu thư còn khẽ lắc đầu ôm lấy nàng, sau đó thay nàng bưng chén nước qua. Nàng trở lại bên này, vô tâm ngủ, trông thấy tiểu thư bên kia ngồi song song với cô gia, nàng ôm hai đầu gối, đặt môi lên đầu gối, thấp giọng nói., Cố gắng nín khóc... Ánh lửa bùng nổ, một quầng sáng lóe lên. Trong quầng sáng, Ninh Nghị ngẩng đầu lên cẩn thận suy nghĩ, sau đó lại cúi đầu vẽ tranh trên tờ giấy. Dạ, có lẽ còn rất dài... dục vọng trần trụi, buổi tối hôm nay, Ninh Nghị vẫn ngủ một giấc, ngày hôm sau lại tiếp tục kế hoạch và suy diễn hôm qua., Chuyển hướng, hắn lập tức tiếp tục suy nghĩ, có đôi khi thương nghị với Tô Đàn Nhi, đem những thứ suy nghĩ giao cho Tô Đàn Nhi xem qua, dọc đường, lại hỏi thăm người như vậy. Thẳng đến chạng vạng tối, hắn mới đem một phần đại khái ý nghĩ giao cho Trần Hưng Đô, trong đó một ít chi tiết còn cần người tri binh chân chính đi sửa chữa, có lẽ đến cuối cùng cũng không cách nào tiếp nhận cũng không chừng, nhưng trước mắt, chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Một đám người đang thương nghị trong doanh trướng vừa mới dựng lên, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi cưỡi một con ngựa đi về phía sườn núi gần đó, dốc núi bên kia là một con đường uốn lượn. Ánh mặt trời ngả về tây, ánh nắng chiếu xuống trên núi, trên mặt nước tỏa ra ánh sáng vàng óng, dưới chân núi gợn sóng lăn tăn, trên sườn núi nở ra hoa dại xinh đẹp.
Ninh Nghị xuống ngựa, đưa tay đón Tô Đàn Nhi xuống. Sau đó, mặc dù vẫn bảo vệ được thê tử, nhưng lại lảo đảo lùi lại vài bước. Hai người té ngã trên bãi cỏ. Lúc này lực đạo của Ninh Nghị vẫn còn có chút ít, mặc dù ngã sấp xuống nhưng cũng không làm Tô Đàn Nhi bị chấn động quá lớn. Sau đó hai người nằm ở đó cười khẽ.
Ngẩng đầu nhìn lên, chạng vạng tối đầu tiên, bầu trời bay qua bầy nhạn, ngày hôm nay tầng mây rất tốt, giống như sợi bông trắng tinh vậy. Ninh Nghị giang hai tay ra, Tô Đàn Nhi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, giống như là hai đứa trẻ.
Hai đứa bé nằm ở đó một hồi lâu, vừa rồi có người mở miệng nói chuyện.... Mẹ kiếp, lại là sáu ngàn chữ, đều hận mình, nếu như phát triển sớm vài ngày, bất quá cũng không sao. Không biết hôm nay mọi người có bỏ ra một chương Nguyệt phiếu mới hay không, tháng này dù sao cũng không có gấp đôi... Xin mua!!!
Đề cử một quyển sách khác, cơn bão táp cuối cùng của Thánh Giả Thần Lôi, hôm qua nhìn đã thấy rất không tồi. Bài viết của tác giả này ta rất đáng tin, đây quả thực là rất đẹp, tán gái làm ruộng rất tốt, thật ra bầu không khí trồng trọt của hắn ta vẫn luôn muốn học, ai có hứng thú đều có thể đi xem thử vân ô ô.