Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sơ Bát, gần chính ngọ.
Khi ánh nắng giá lạnh từ trên trời chiếu xuống, sơn đạo yên tĩnh im ắng.
Đại lượng người đi qua ấn ký lúc này bị in rõ trong sơn đạo, giỏ gỗ, giày, quần áo, bao bọc, cờ xí, thậm chí là đồ gia dụng bằng gỗ to to nhỏ, dấu chân người và dấu chân của các loại gia súc không có trật tự kéo dài ra, đè thấp bụi cỏ, bụi cỏ lộn xộn, gió núi thổi nhẹ theo bóng cây, từng mảnh vải vỡ bay lượn trên không trung.
Hai bóng người từ trong bóng cây đi ra, nhìn một hồi, mới rồi ra hiệu với nhau, đi vào phía trong sơn cốc, xem xét phương hướng đám người đi qua.
Gió dừng lại, thân thể hai người lộ ra trong ánh mặt trời, có thể nhìn thấy rõ ràng, trên người hai người này đều phụ thuộc binh khí, một người đeo cung sau lưng, một người đeo lưng sau lưng. Bởi vì thời tiết nóng bức, trên người hai người đều mặc áo mỏng, nhưng mặc dù như vậy, quần áo trên người bọn họ xem ra cũng có chút cảm giác lắp ráp, chỉ từ thân thủ linh mẫn mà nhìn, có chút giống thợ săn giữa núi non.
Bọn họ tự nhiên không phải thợ săn.
Trong sơn cốc tràng cảnh vụn vặt rơi lác đác là do binh lính Hàng Châu lưu lại. Bởi vì nhiều người không đủ trật tự, nên muốn phân biệt đại khái phương hướng, thật ra rất đơn giản. Một người trong đó đi về phía trước, một người khác lại vứt rác trong bụi cỏ và mọi người tìm kiếm đồ vật, thỉnh thoảng cúi người nhặt lên, nhặt lại ném xuống.
Đợi đến khi người nọ đi lên sườn núi, dưới ánh mặt trời nhìn về phía trước, người trong bụi cỏ bên này đột nhiên phát hiện cái gì, đột nhiên cúi người nhặt lên nhìn một chút, còn xoa xoa ống tay áo. Cách đó không xa, đồng bạn nhìn vết tích phía trước từ trên sườn núi quay đầu lại, người này cũng vung tay lên, giơ lên đồ vật trên tay, dưới ánh mặt trời, cái kia thoạt nhìn là một chuỗi chuỗi trân châu quý.
Người này vung tay lên, lại cúi người lục tìm trong bụi cỏ, nhưng tìm lại một lúc, cũng không phát hiện những thứ đáng giá khác. Hắn đứng dậy, nhìn đồng bạn đang đi tới, đột nhiên thân thể chấn động, một mũi tên đâm nghiêng vào lồng ngực hắn, lông đuôi trên không trung run rẩy, dưới ánh mặt trời chói mắt phía trước, đồng bọn của hắn đột nhiên nhào ra ngoài, một mũi tên khác hóa thành bóng đen xẹt qua... Đây là hình ảnh cuối cùng mà hắn trông thấy.
Người cầm xiềng xích trong sơn cốc lắc lư mấy cái rồi ngã xuống, trong bụi cỏ, một bóng người khác bò dậy nhanh chóng chạy trốn. Xoạt một tiếng, lại là một mũi tên phóng tới, trong rừng cây bên cạnh, hai bóng người vội xông ra, một người lao nhanh từng mũi tên, sau đó lại một mũi tên xẹt qua bên cạnh người nọ, kéo theo một vệt máu tươi.
Người chạy trốn kia quay lại trả một mũi tên, chạy vào rừng cây, trong hai người bên này có một người đuổi theo. Một người khác thì chạy về cỗ thi thể trong sơn cốc, hắn lật lại cỗ thi thể kia, sau đó cẩn thận từng li từng tí tách ngón tay của thi thể ra, lấy ra chuỗi châu liên, nhìn xung quanh một chút, lại tìm tòi thi thể một phen., Sau khi thu hoạch được ít bạc vụn, trong miệng chửi rủa một câu, tiếp theo lại tìm kiếm trong bụi cỏ bên cạnh, đại khái tìm ra mấy trượng, đồng bạn đuổi vào rừng cây trở về. Hai người cùng nhìn hạt châu liên kia một chút, sau đó cũng ở trong sơn cốc này thăm dò một hồi, tựa hồ lại tìm được hai kiện đồ vật đáng giá, mới biến mất về hướng khác.
Không lâu sau, dưới ánh mặt trời khốc liệt, bóng người đông nghịt xuất hiện ở cửa cốc này. Đám người đi tới phía bên này, cũng không có trật tự gì, mấy người cầm đầu cưỡi ngựa, phía sau đều là đi bộ. Đi đầu là có người hữu khí vô lực giơ cờ, trên lá cờ lớn một chút viết chữ "Phương", chứng minh đây là một nhánh quân đội khởi nghĩa theo Phương Tịch, lá cờ nhỏ một chút thì có vẻ hơi hoa râm, giống "Lệ" gì đó, "Lục".
Trang phục của những người này cũng không theo quy tắc nào, chỉ là phần lớn đều quấn vải đỏ bẩn thỉu trên đầu. Có người đi quá mệt mỏi, liền kéo tấm vải đỏ xuống lau mồ hôi, mỗi người mang theo một loại vũ khí., Ngũ hoa bát môn, đao thương kiếm kích cố nhiên có, cuốc đầu bồ tử lại cũng không ít, đa số người không có sĩ khí gì, nói bọn họ là thổ phỉ., Đại khái chỉ có số ít người trong đó có khí dũng mãnh của thổ phỉ trong truyền thuyết, đa số người ta cảm giác chỉ là nông dân, có người gầy yếu không chịu nổi, dưới liệt nhật viêm viêm kéo theo vũ khí, mồ hôi đầm đìa, hữu khí vô lực mà đi. So với đám tội phạm mà Ninh Nghị từng làm loạn giết người ở trong Hàng Châu Thành lúc trước, đám người này xem ra còn kém xa lắm.
Một trăm người, hai trăm người, ba trăm người...Khi đám người phía trước tiến vào sơn cốc, đội ngũ phía sau vẫn còn ở ngoài cốc kéo dài. Bọn họ hiển nhiên cũng là theo dấu vết chạy trốn đuổi theo, mấy người cầm đầu cưỡi ngựa nhìn dấu vết trong sơn cốc này, chỉ chỉ trỏ gật đầu ghé tai nghe., Đội ngũ phía sau đi tới, liền vô thức đá vào bụi cỏ một cái, tìm kiếm một chút, sau đó bị đồng bọn phía sau đẩy về phía trước. Khi sơn cốc này đi được hơn phân nửa, một người đi trước mới quay đầu lại chỉ roi ngựa về phía rừng cây bên cạnh, một ít người đi vào trong rừng cây.
Một lát sau, trong rừng cây đột nhiên vang lên tiếng hò hét, âm thanh hò hét đột nhiên vang lên đến cao nhất, giống như có mấy ngàn người trốn trong rừng cây đang lao ra bên ngoài. Đội ngũ trong cốc tối om thoáng chốc có chút hoảng loạn, nhưng có người hô to, có người chỉ huy đội ngũ., Người ngồi trên ngựa giơ cao binh khí cán dài, trong đội ngũ có thể có cung tên người cũng tự mình cài cung, nhắm ngay rừng cây. Đầu tiên chật vật chạy ra chính là đồng bạn lúc trước tiến vào rừng cây, ngay sau đó, đám người đông nghịt tuôn ra, phục sức cũng đủ dạng., Xem ra chanh chua, khăn trùm đầu trên đầu là màu vàng đất, không ít người khoác cung từ trên cao nhìn xuống bên này, kỳ lạ chính là đám người từ trong rừng cây lao ra này, cầm cờ xí chủ yếu cũng là một chữ "Phương", chỉ là trên các lá cờ còn lại viết chữ "Tư "Diêu" "Diêu".
Gã cao to cầm đầu trong cốc cầm một thanh đại đao, lúc này ở phía trước đội ngũ giơ cao binh khí trong tay, làm ra động tác trấn an thủ hạ phía sau, gã nhìn mọi người phía trên trầm mặc một lát, rồi mới mở miệng: "Diêu Nghĩa! Ngươi làm gì! Chúng ta ngày xưa không oán thù, đều phụng lệnh Phật soái ở phía bắc, ngươi dám mai phục ta sao?"
Đám người trong rừng bỗng nhúc nhích, trong chốc lát, có một đội người tách đám người ra, người cầm đầu dáng người gầy còm, cằm hơi nhọn, ngẩng đầu nhìn phía dưới, làm vẻ coi rẻ, sau đó chỉ chỉ một bên cờ xí: "C mai phục ngươi! Lục vỏ, lão tử thật muốn mai phục ngươi! Căn bản là không đánh cờ này, ngươi hiện tại đã chết!"
Thanh âm Diêu Nghĩa kia cũng có chút bén nhọn, một mặt nói, một mặt phất tay nhảy một cái: "Hôm nay lão tử không giết ngươi! Diêu Nghĩa ta Diêu Nghĩa, đứng đầu nghĩa tự, lão tử sẽ không âm thầm đánh lén đám bạn tốt làm ra chuyện xấu! Nhưng hôm nay người ngươi phải giao ra cho ta! Rốt cuộc các ngươi là ai, hèn hạ đánh lén, giết trinh sát ta..."
Tên nam tử tên là Lục vỏ trong cốc sửng sốt, chửi mắng: "Con mẹ nó! Diêu Nghĩa! Đầu ngươi có phân! Đều không hiểu được ngươi đang nói cái gì! Ngươi đổi tên đi đầu tiên, bây giờ ngươi là chữ nghĩa! Cái gì mà đánh lén, giết trinh sát, lão tử cũng không biết..."
"Mẹ nhà ngươi! Họ Lục! Ở gần đây là người của các ngươi gần nhất. Nói cho ngươi biết, người của ta không chết sạch, trốn về một người, hắn nói chính là người của các ngươi! Nhưng hắn nói xong liền độc phát chết, dùng rắn độc, chính là người bên các ngươi lợi hại nhất, lão tử oan uổng ngươi sao..."
Song phương chửi ầm lên, chỉ chốc lát đã càng ngày càng gần, dưới mặt trời chói chang, xem ra đã giương cung bạt kiếm. Ở chân núi một bên, hai con mắt chợt lóe lên, cách rừng cây bên này vài dặm, có một nhánh quân đội khác lúc này cũng đang nghỉ ngơi., Dự tính qua một khắc nóng bức nhất mới đứng dậy, chạy về hướng bắc... Cùng lúc đó, trong rừng cây cách bên này hơn mười dặm, hai người nâng cáng, một người dắt ngựa, đang đi dọc theo một đầu đường thủy xuyên qua rừng, trên cáng tự nhiên ngủ một người., Chính là Ninh Nghị. Tô Đàn Nhi đi bên cạnh, một mặt đi, một mặt vì Ninh Nghị vung cây quạt, ý đồ đuổi hắn đi nóng bức. Kéo ngựa là Cảnh Hộ Viện, một mực khuyên bảo Tô Đàn Nhi đã có bầu, tốt nhất lên ngựa, nhưng Tô Đàn Nhi chỉ im ắng từ chối.
Lúc sáng sớm và buổi sáng bọn họ dừng lại ở doanh địa phía sau một chút, lúc này đã bị đội ngũ bỏ lại.
Đối với bọn họ mà nói, đó thật sự là một buổi sáng sớm khiến người ta cảm thụ rất phức tạp, tin tức Tô Đàn Nhi mang thai được xác nhận, sau đó là tin tức vết thương của Ninh Nghị bị nhiễm vào, khiến cho hầu như mọi người tay chân luống cuống. Loại thương thế này thường thấy đao thương trên chiến trường, xác suất chết thậm chí vượt quá năm mươi phần trăm, quân sĩ quanh năm bị thương cũng không chịu nổi thương tích, huống chi lúc này Ninh Nghị còn đang lẩn trốn trong đó, căn bản không có thời gian tĩnh dưỡng.
Vốn trong nhà này có Ninh Nghị, mọi người cơ bản đều có chủ tâm, cho dù sáng nay hắn nói chuyện với xinh đẹp nhưng đám người xinh đẹp cũng không lo lắng quá mức, bởi vì cô gia trong nhà thật sự quá lợi hại., Cho người ta cảm giác thậm chí không có chuyện hắn làm không được. Nhưng mà lúc này đột nhiên chuyển ngoặt, trong lúc nhất thời làm cho Tô Đàn Nhi ngơ ngác không biết nên làm thế nào cho phải. Nhưng cũng là Ninh Nghị, sau khi biết thương tình chỉ chốc lát, gã liền bình tĩnh ra chỉ thị.
Để cho đại phu đang chữa thương chuẩn bị dược vật, chuẩn bị động thủ khai đao, rạch vết thương, đào thải thịt, để người trong nhà chuẩn bị rượu, kim chỉ... Trên thực tế, đối với vết thương này sẽ lây nhiễm., Hiện tại không có Thanh Hối tố, xử lý phương diện trung y cũng không phải hoàn toàn trống rỗng, luôn có chút dược vật, phương pháp có thể tạo ra hiệu quả nhất định. Trong nạn dân có thầy thuốc sẽ mang theo dược liệu, thông qua Tiền Hải Bình bên kia đem dược vật tập hợp đủ., Sau đó liền nấu thuốc, đồng thời để đại phu xử lý vết thương lần thứ hai, lọc thuốc, loại chuyện dùng kim chỉ khâu vết thương thì ông ta sợ đại phu không biết làm, thậm chí để Tô Đàn Nhi cùng mấy nha hoàn ở bên cạnh đợi: Trên thực tế ông ta cũng không thấy rốt cuộc là ai đã khâu xong vết thương cho ông ta, dưới tình huống không có thuốc tê, ông ta liền từ bỏ chống cự, khiến bản thân hôn mê.
Bởi vì xử lý vết thương, đội ngũ lại lần nữa lên đường, bọn họ không thể đi theo. Nhưng Tô Đàn Nhi lúc này cũng đã khôi phục quả quyết, nàng chỉ để lại ba tên hộ viện hai con ngựa, trong đó một con cho đại phu xử lý vết thương cho Ninh Nghị., Sau đó để đại phu kia có thể nhanh chóng đuổi theo đội ngũ, sau đó ngay cả Uyển Nhi xinh đẹp cũng bị nàng vô cùng kiên quyết an bài vào hàng ngũ đi đầu. Biết tin tức mình mang thai, cơ hồ làm cho nàng có gấp đôi kiên quyết, người trong nhà căn bản không thể phản bác., Cứ như vậy, bọn họ chữa thương xong, nấu thuốc xong, lại cho Ninh Nghị đang hôn mê ăn một ít, mấy người vừa nâng cáng lên khởi hành. Bởi vì thời tiết nóng bức, trên đường Tô Đàn Nhi vẫn luôn quạt cho Ninh Nghị một cây quạt.
Sau đó, ánh mặt trời xuyên qua khe hở, dần dần có gió nhẹ, tiếng ve vang trên đường đi, mấy tên hộ viện Tô gia tố chất còn đỡ hơn binh lính bình thường nhiều, lúc này hai người khiêng cáng, bước đi như bay. Cảm nhận được gió mát, hộ viện vừa rồi cố gắng khuyên bảo Tô Đàn Nhi lên ngựa, Tô Đàn Nhi lắc đầu: "Không có chuyện gì." Nàng dừng lại một lát, cũng không biết nghĩ tới điều gì, lại nói: "Người của Phương Tịch không đuổi kịp nhanh như vậy..."
"Thế nhưng... tiểu thư... Trong bụng ngươi có hài tử, ngươi suy nghĩ cô gia một chút, hắn cũng không muốn..."
"Ta tình nguyện không nghĩ tới đứa nhỏ này!" Nàng đột nhiên nghiêng đầu trả lời một câu, một tay run rẩy nắm lấy tay Ninh Nghị trên cáng, trong mắt hiện lên lệ quang, cũng theo cáng nhanh chóng bước đi. "Ta hiện tại... thầm nghĩ hắn tốt lên! Ta... Ta không có e ngại quý như vậy, Cảnh thúc ngươi đừng lo lắng..."
"Thế nhưng là..."
Cảnh Hộ viện còn chưa nói hết, một giọng nói khác đã vang lên: "A... Lão bà của ta đâu có quý như vậy, ta biết mà..."
Ninh Nghị nắm ngược tay Tô Đàn Nhi lại, chậm rãi mở mắt trên cáng, sau đó hít sâu một hơi. Chợt từ trên cáng tỉnh lại, hắn dùng cách gọi hiện đại, nhưng lúc này tự nhiên không có ai thâm sâu. Mọi người kích động một hồi, lại tiến về phía trước một hồi, Ninh Nghị mới phất phất tay trên cáng: "Dừng lại... dừng một chút..."
Lúc sáng sớm, xinh đẹp chỉ nghĩ hắn hơi có chút cảm tình, những người còn lại đều khá tốt, nhưng lúc xăm thì hôn mê, tự nhiên dọa mọi người nhảy dựng, chỉ là lúc này đứng lên, lúc đầu tuy rằng khó khăn, nhưng sau đó hắn lại ngáp một cái, dần dần khôi phục lại: " Giấc ngủ này rất ngon, cảm ơn mọi người đã..."
Nói xong như thế, Ninh Nghị đi ra rừng cây bên cạnh rửa mặt một cái. Tô Đàn Nhi đi theo, vuốt ve trán của hắn, nhưng cái trán vẫn đang nóng lên. Ninh Nghị uống hết thuốc men dọc đường đi mang theo, còn lại trọng yếu, ở bờ sông ôm lấy Tô Đàn Nhi, đặt lỗ tai lên bụng nàng. Tô Đàn Nhi khóc, lắc đầu: "Không bao lâu đâu, không bao lâu, ta khỏe cả."
"Ta biết... buổi sáng, muốn ngạnh kháng cũng có thể chịu được, nhưng ta cố ý ngất đi, hiện tại nghỉ ngơi một chút, khôi phục tinh thần. Ta biết thân thể của ngươi tốt, cho nên bây giờ chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo đội ngũ, sau đó làm chút chuyện, được không?" Hắn cười nói xong những lời này, thở phào một hơi. "Trong bụng ngươi có con của ta rồi, bất kể thế nào, ta cũng phải để cho các ngươi an toàn."
"Ngươi không sao chứ, đại phu nói... Đại phu nói..."
"Tạm thời không sao, ta có chừng mực, yên tâm."
Hắn trả lời như thế, cùng Tô Đàn Nhi cưỡi lên ngựa, dặn dò bọn người Cảnh Hộ Viện nhanh chóng theo sau, đuổi theo đội ngũ đào vong kia.
Dưới tình huống không đủ điều kiện sinh mệnh, quân nhân sau khi thụ thương sẽ lây nhiễm vết thương, tỷ lệ chết cao tới năm mươi phần trăm, nhưng mặc dù không có Thanh Hối Tố, nhưng cũng có thể giảm khả năng ảnh hưởng vết thương xuống hai phần trăm., Đã lây nhiễm, cho dù trừ vết thương, lại có an lành tốt, cũng không ở đây, hắn vẫn sẽ đối mặt với tỷ lệ cực cao đến chết, chỉ có thể lợi dụng phương thức trị liệu thuốc lúc này cùng tố chất thân thể ngạnh kháng qua.
Hắn vẫn đang phát sốt, sau này có thể sẽ lâm vào hôn mê, nhưng trước mắt không phải lúc ngồi chờ chết, trước mắt, hắn vẫn có thể làm một số chuyện, ít nhất đem xác xuất gặp binh họa đến chết, rơi xuống thấp nhất.
Kỳ thật hắn không để ý tới hài tử, nhưng hiện tại, hắn lại càng để ý thê tử, cùng với những người nhà này hơn.
Bất kể dùng cách nào cũng phải đưa bọn họ trở về!
Ngựa dùng tốc độ chiếu cố thai phụ chạy ra khỏi rừng cây, đuổi theo đội ngũ đang chạy trốn phía trước... Lúc xế chiều, Trần Hưng cưỡi ngựa lên sườn núi, mở bản đồ, nhìn đội ngũ uốn lượn phía dưới, chờ một nhóm trinh sát trở về.
Hắn năm nay ba mươi bốn tuổi, người còn trẻ, xem bộ dáng không giống có nhiều uy nghiêm. Hắn cũng không phải là tướng lĩnh cao nhất trong Vũ Đức doanh, thậm chí ngay cả phó cũng không tính. Ngày xưa thân phận của hắn ở vào một vị trí không cao không thấp, làm người cũng không tính là vũ kỹ, không có năng lực lãnh tụ hoặc là trời sinh khí phách gì cả., Hiện tại, trời xui đất khiến, đội quân chỉ huy đội ngũ gần vạn người tán loạn này đối với hắn mà nói là một áp lực cực lớn, nhưng đương nhiên hắn cũng hiểu rõ đây cũng là một cơ hội cực lớn.
Vũ Đức doanh thủ vệ Hàng Châu chưa đầy nửa tháng mà tan tác, đợi đến cuối thu tính sổ, từ tướng lĩnh cao cấp đến trung cấp, tất cả đều sẽ bị thanh toán một lần, hắn đang ở trong đó. Nhưng đội ngũ trước mắt tập hợp gần nửa số người ở Hàng Châu có quyền giả., Chỉ cần có thể dẫn bọn họ ra ngoài, để những người này ghi nhớ phần nhân tình này, ngày sau cho dù hắn không thể một bước lên trời lập tức trở thành người thống lĩnh, một chức phó đô chỉ huy cũng tuyệt đối không thể thiếu, tiền đồ khó có thể hạn lượng, nhưng vấn đề là:, Đội ngũ này chắc chắn sẽ trở thành đối tượng truy tung trọng điểm của quân đội Phương Tịch, trên đường đi hướng Hồ Châu, Gia Hưng, vẫn có những tên cướp làm loạn. Trước nay không đi đường sau có truy binh, làm sao đi qua, hắn cũng không biết, phương diện này, hắn vốn đã không đi.
Trước đây không lâu một nhóm trinh sát đã lui về, quân đội Phương Tịch đã bắt đầu đi về phương Bắc, mục tiêu có thể là ở Hồ Châu, trinh sát thấy tình huống, chính là đội quân kia trên đường đuổi giết một nhóm cư dân chạy trối chết., Người cơ hồ bị giết sạch sẽ, phỉ quân cướp bóc xong liền mang theo tài vật tiếp tục giết tới, ven đường tựa hồ còn tìm kiếm dấu vết chạy trốn khác nhau. Hai ngày này mọi người phân tích khả năng là Phương Tịch tiến thẳng đến Gia Hưng, nhưng hôm nay lại có mấy cỗ quân đội hướng Hồ Châu mà đến, khiến cho Trần Hưng nhất thời có chút bối rối.
"Trần tướng quân." Thanh âm tôn xưng từ bên cạnh truyền đến, cũng cưỡi ngựa đi lên, là Tiền Hải Bình của Tiền gia. Trần Hưng cũng được thi lễ một cái: "Tiền huynh bẻ gãy tiểu đệ, ta đâu còn là tướng quân gì nữa. A, Tiền tiên sinh trước đó nói đi thuyết phục những người kia quyên tặng ra một ít tài vật để làm kế nghi binh, không biết nói thế nào rồi?"
Đội ngũ với quy mô lớn như vậy, trùng trùng điệp điệp đi về phía trước, tin tức lưu lại cũng là rất nhiều, thậm chí ngẫu nhiên sẽ có người tụt lại phía sau. Tiền Hải Bình suy đoán đội quân Phương Tịch tất nhiên sẽ truy tung đội ngũ mang theo nhiều tài vật, bởi vậy muốn thuyết phục một phần vướng víu trong đội ngũ, bất quá lúc này xem ra cũng không có thành quả quá lớn.
"Tuy rằng trong lúc nhất thời mọi người đều đồng ý, nhưng sau đó vì mỗi phần gia đình tranh luận không ngớt, gặp chuyện này mà những người còn coi thường như vậy, thật sự là... Ai, trong đó có một số người lúc trước lập lời thuyết phục, cùng nhau ra khỏi thành, đáng tiếc lúc này vĩnh hằng không có ở đây, nếu không chỉ sợ sẽ dễ giải quyết một ít, hiện tại... chậm một chút sẽ có kết quả."
Trần Hưng nhẹ gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói về tin tình báo do thám thám mang về: "Vị Ninh công tử kia lúc trước nói Phương Tịch sẽ lấy Gia Hưng, nhưng bây giờ xem ra là tới Hồ Châu... Kể từ đó, chúng ta chính là đi vào tử lộ, phía trước không xa, một cái Thanh Phong trại, một cái tiểu Lạc trấn nghe nói cũng đã bị đám phỉ phản loạn chiếm lĩnh, nhưng chúng ta rất khó có thể đi đường vòng..."
Tiền Hải Bình suy nghĩ một chút: "Bọn họ cướp đoạt tài vật, nhàn nhã như thế... Không đúng, nếu thật sự là vì hạ Hồ Châu, tất nhiên do đại tướng lãnh trong quân Phương Tịch dẫn dắt, làm sao có thể một nhóm giải tán đến đây. Bọn họ thật sự muốn lấy Gia Hưng, mấy đội ngũ này, tất nhiên là muốn đi quấy rối Hồ Châu., Ngăn cản hắn cứu viện! Hơn nữa tư cách cướp bóc trong thành Hàng Châu sau khi bị chia cắt, thả ra những người này, một mặt nhiễu loạn, mặt khác cũng vì truy tung chúng ta mà đến, lần này, chúng ta còn có thể chuyển hướng đi đâu? Bọn họ lấy Gia Hưng, Loạn Hồ Châu, chúng ta phải đi hướng Tây Bắc một chút mới được..."
"Hôm nay làm sao có thể hướng Tây Bắc chuyển hướng, chỉ sợ trên đường đi đã bị đám cướp phương nào đó vây quanh..."
"Nên lập tức thương nghị một phen vì chuyện này."
Lúc này cũng có rất nhiều người làm phụ tá mưu kế, Tiền Hải mới nói, quay người định gọi những người này. Trần Hưng khẽ gật đầu: "Làm phiền Tiền tiên sinh rồi. Đúng rồi, vợ chồng Ninh công tử thì sao?"
"Hắn ở hẻm Thái Bình cùng Thạch Bảo, Lưu Đại Bưu tử sau một trận chiến thì đã bị thương nhẹ, nhưng sáng nay vết thương đã hoá mủ, ngoại tà nhập thể, đại phu mặc dù trị liệu cho hắn, nhưng sáng sớm lại bị rơi xuống, ai..."
Trần Hưng hơi ngẩn người: "Kỳ thực, lúc trước nghe Tiền tiên sinh giới thiệu, ta chưa từng nghe qua, vợ chồng Trữ thị kia mới hơn hai mươi tuổi, tuổi còn trẻ như vậy, chẳng lẽ là thật sự... giao thủ chính diện với thạch bảo, Lưu Đại Bưu tử?"
Tiền Hải nín lặng suy nghĩ: "Ta vốn cũng không tin, nhưng lúc ấy nếu bên ngoài thành có thể ngăn cản thêm hai ngày, nói không chừng những người này sẽ bị bắt gọn trong một mẻ lưới. Thật ra lúc ấy chúng ta cho rằng Phương Thất Phật cũng ở trong thành. Ninh Lập Hằng giao thủ với đám người Thạch Bảo., Cũng là thật, ngày đó hầu như ngay cả Thạch Bảo cũng chết ở dưới tay gã. Theo ta được biết, có một tên đầu mục loạn phỉ tên là cẩu Chính đã bị gã giết tại chỗ, còn lại còn không thể xác định... Lúc ấy không còn thời gian..."
"A..." Trần Hưng nghĩ ngợi một hồi lâu, vừa rồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bên kia Tiền Hải mới nâng dây cương lên định đi về phía trước, lại nheo mắt nhìn về phía sau đội ngũ, một con tuấn mã xuyên qua đám người, chạy như bay về phía trước, cũng nhìn thấy mấy người trên sườn núi, dọc theo đường đi tới đây., Vợ chồng Ninh Nghị ở trên lưng ngựa thi lễ. Nhìn thấy Ninh Nghị trở về, Tiền Hải Bình có chút cao hứng, Trần Hưng cũng càng nghiêm túc đánh giá đôi phu thê này. Mấy ngày trước tình huống hỗn loạn, hắn luôn coi trọng đám trẻ tuổi này, cho dù Ninh Nghị đưa ra ý tưởng cùng dự đoán gì, cũng là do người bên cạnh thảo luận, mới có thể được người khác tiếp thu.
Đương nhiên, lúc này cũng không phải là lúc nói vinh hạnh hay là cái gì, Tiền Hải Bình muốn qua đó gọi người, Trần Hưng thì lại nói đơn giản tình huống lúc này. Trên thực tế, từ Hàng Châu hoặc là đến Gia Hưng, đi thẳng đều chỉ hơn một trăm năm mươi dặm đường, nhưng Giang Nam trên mặt đường thủy tung hoành ngang dọc., Rất dễ dàng ngăn trở đường đi, không có đội thuyền, chỉ có thể đi qua cầu qua sông ở một địa phương nhất định, lúc này phía trước có tên phỉ làm loạn chặn đường, quân đội Phương Tịch phía sau cũng đã theo kịp, đội ngũ này tốc độ hành động không nhanh, có thể cung cấp cho không gian di chuyển, kỳ thật đã càng ngày càng nhỏ.
Bọn họ cũng không trông chờ vào Ninh Nghị có lực lượng để thay đổi tình huống này, chỉ là hiện tại đại địa đã coi trọng, đương nhiên cũng có thể nói với gã rõ ràng hơn. Ninh Nghị nhíu mày, qua một hồi lâu, rồi mới cẩn thận mở miệng với Trần Hưng.
"Ta muốn... Xin Trần tướng quân an bài vài vị lão binh hoặc là trinh sát rõ ràng tình huống trong Phương Tịch quân, tại hạ muốn hỏi thăm bọn họ một ít vấn đề. Mặt khác, ta muốn địa đồ phụ cận cũng muốn mấy người chân chính quen thuộc tình hình phụ cận, có lẽ..."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Hắn dừng một chút: "Ta có thể làm cho tình huống trở nên tốt hơn một chút..." Lúc này hắn còn có chút sốt, hơn nữa còn đang hướng về xu thế càng lợi hại hơn, ngữ khí cũng không cao vút, chỉ là ngữ khí bình thản, bình thản nói ra những lời này. Trần Hưng nhìn hắn một hồi, gật gật đầu.
Tô Đàn Nhi ngồi trước mặt Ninh Nghị, cúi đầu ôm lấy cánh tay bị thương của hắn, im lặng, ánh mặt trời chiếu xuống, có chút chói mắt... dục vọng trần trụi của ngày hôm qua không thể làm được gì hơn., Hôm nay, hơn sáu ngàn quyển sách đề cử bằng hữu, một quyển tên là Huyết tắm máu kháng chiến, giới thiệu đơn giản: "Cũng giống như các đại học sinh khác, phương hướng lịch sử cũng phải đối mặt với các loại áp lực từ xã hội, nhưng Vận Mệnh lại cho hắn tới thời đại kháng chiến, chiến tranh bay tán loạn. Vì vậy... vốn trăm lần không dùng tới thì có thể phát huy tác dụng, hắn có thể dùng kiến thức sở học của mình để triển khai sở trường ở thời đại này sao?
Tất cả vẫn là số lượng không biết bao nhiêu..."
Một chuyện khác là 《 Hoan Điền 》 Nữ tần 》, tác giả gọi là trói buộc vô danh chỉ, à, bạn bè không phải bạn gái, xem Nữ Liên cũng không ngại đi lật xem. Lời này ta cũng thật sự không đủ lực, Nguyệt phiếu gấp đôi lúc nghĩ cũng không có cách nào hơn, ngược lại còn gấp đôi thêm tiết tấu sáu ngàn năm... Đang tại khinh bỉ chính mình...