Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mưa tại hạ.
Tầng mây mang theo một chút màu xanh, trời chỉ rõ nửa bên, mưa to đem sân nhỏ, bên cạnh phế tích, bùn nhão giữa đường cuốn thành từng dòng từng dòng nước đục, đắm chìm trong mưa vẫn là các loại tiếng leng keng thanh âm. Một gã công nhân mặc áo tơi đẩy xe nhỏ, kéo giỏ gỗ, còn đang đem toàn bộ phế tích mời rời đi, đem đất đá vứt đi, toàn bộ đường phố viện, đều là cảnh tượng bực này.
Trong hẻm Thái Bình vốn là sân nhỏ thuộc về Tô gia lúc này đã dựng lên rất nhiều lều. Trong cơn mưa, dưới mái hiên có từng giọt nước đọng thành rèm, một bóng người nho nhỏ đội lên mũ rộng vành, sau khi tới dưới mái hiên của Vô Vũ, bóng người nho nhỏ mới ôm nón nhìn về phía một gian phòng. Đây là một tiểu cô nương bốn năm tuổi, trên đầu bị thương, quấn băng vải.
Sau chấn động không mấy ngày, hoàn cảnh nơi nào cũng không tốt, cô bé lúc này nhìn thấy các loại vật chất trong phòng cũng có chút lộn xộn, nhưng từ bên trong ngăn tủ, giường lớn, phòng thủy xem ra đã coi như không tệ. Cô sợ hãi nhìn vài lần, nam tử bên trong liền nhìn thấy cô, vẫy tay với cô.
"Cô gia thúc thúc..."
Bé gái kêu một tiếng, đi vào trong phòng. Sau đó nam tử thay nàng kiểm tra một chút băng vải trên đầu, dùng tay điểm một cái: "Đau không?"
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Đau quá..."
"Vậy nghỉ ngơi trong phòng đi, không nên chạy loạn."
"Trong phòng không còn ai, thật là nhàm chán, cô gia thúc thúc đang làm gì, Tiểu Nhu giúp ngươi được không?"
"Cái này rất nguy hiểm, ngươi còn không thể đụng vào, trên đầu lại bị thương, cho ngươi một viên kẹo ăn, cứ ngồi ở bên cạnh mà xem."
Nam tử được gọi là cô gia thúc thúc tự nhiên là Ninh Nghị, tiểu cô nương là con gái của một phòng thu chi Tô gia, tên là Trần Ký nhu. Ngày đó chấn động bị đồ vật đập trúng đầu, xuất máu, nhưng sau khi kiểm tra một chút thương thế lại không nặng, thật sự là mạng lớn. Lúc này mới không quá hai ba ngày, khắp nơi đã nhảy nhót tưng bừng.
Mặc dù trời mưa, nhưng bởi vì lều đã dựng rất vững, bên trong không có chỗ lọt nước, mặt đất cũng khô ráo, mấy giỏ gỗ, cái sàng đặt trên mặt đất, to to nhỏ nhỏ, có chút giá ghế. Trong những vật chứa này cơ bản đều là bột phấn hỗn hợp, trời mưa, lại là đầu thu ẩm ướt, bột phấn này cũng không tính là thập phần khô ráo, Ninh Nghị lấy ra một ít ở trên mặt đất bên cạnh xếp thành một cái nút.
"Coi chừng tránh xa một chút a."
Hắn nói với tiểu cô nương, cầm lấy mồi lửa chạm vào, "Bụp" một cái, ngọn lửa ầm ầm bốc lên, sau đó hóa thành sương khói tản ra. Tiểu cô nương đột nhiên ngẩng lên, thân thể ở bên cạnh cơ hồ thu nhỏ lại một vòng, nhưng sau khi chớp mắt vài cái thì trừng to lên, muốn thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Tô Đàn Nhi từ ngoài cửa đi vào cũng sợ hết hồn, ngoài ra còn có Kính Nhi và xinh đẹp đi theo, Kính Nhi hiếu kỳ thò đầu ra, xinh đẹp thì ở sau lưng Tô Đàn Nhi điều chỉnh vị trí, tựa hồ đang nỗ lực làm cho mình trở nên mượt mà, ý đồ cùng cô gia nhà mình, tiểu thư bày thành một đường cong, mục đích cuối cùng là không để cho Ninh Nghị nhìn thấy mình.
"Tướng công, đây là... hỏa dược?"
Tô Đàn Nhi hơi nhíu mày đi qua, ôm lấy tiểu ký nhu, nhìn băng vải trên đầu nàng, nhưng ánh mắt vẫn như cũ dừng ở Ninh Nghị bên kia. Lúc nàng và Ninh Nghị thành thân, ngược lại mọi chuyện đều hỏi rõ tính tình, đó là cảm giác trách nhiệm gây nên., Lúc này đối với việc Ninh Nghị muốn làm gì, có hành động gì ngoài dự đoán của mọi người cũng đã không hỏi nhiều. Cho dù là Ninh Nghị đem phòng ốc nổ tung hủy đi, nàng chỉ cần nhìn thấy là Ninh Nghị làm, cũng sẽ không tức giận, chỉ sợ còn có thể cùng phu quân của mình nghiên cứu như thế nào để hủy đi. Nhưng lúc này tự nhiên vẫn còn có chút hiếu kỳ cùng do dự, dù sao thuốc nổ có vẻ nguy hiểm.
"Ừm, nhân lúc rảnh rỗi phối hợp một ít, thứ này nguy hiểm, lát nữa thu về phía sau, cho người ta nhìn, ngàn vạn lần không được đụng phải lửa."
Ninh Nghị bỏ thuốc nổ vào thùng gỗ nhỏ, cầm đồ gõ chặt. Tiểu Kiệt ngồi xuống bên cạnh nhìn, sau đó qua hỗ trợ: "Là cái thùng mà tướng công đã sai ta kéo từ Tiền gia mấy ngày trước."
"Thêm vài thứ." Ninh Nghị nhìn Tô Đàn Nhi, sau đó cười nói: "Cũng không phải là phòng ngự chu đáo, hi vọng không dùng đến, nếu như không phải, kỳ thật những thứ này cũng không có tác dụng gì lớn."
Sau đó mấy người trong nhà cẩn thận đặt đống thuốc nổ kia thành từng cái thùng nhỏ, sau đó gọi người tới, dọn đồ vật có thể chứa đựng một chút rồi cất kỹ trong phòng. Ninh Nghị khoác một bộ áo tơi ra ngoài, Tô Đàn Nhi ôm tiểu cô nương, Ngọc Nhi xinh xắn cũng cầm dù theo., Bên ngoài cửa viện, Hạnh Nhi trên người ướt hơn phân nửa đang cầm dù chỉ huy mọi người trong nhà vận chuyển đồ vật trong phế tích, muốn ném hoặc là cầm vào thu, ngay cả bọn người Cảnh Hộ Viện cũng nghe nàng chỉ huy. Thoạt nhìn, giống như một thiếu nữ có khí chất giống như Tô Đàn Nhi.
Nhìn thấy đám người Ninh Nghị, nàng cột lại mái tóc ướt, tay cầm váy ngắn chạy tới.
Lúc này trên đường phố cũng có mấy nhà khác trong Thái Bình, đẩy xe hoặc đi ngang qua màn mưa, thấy Ninh Nghị, cung kính gọi Tô gia cô gia, Ninh gia, cũng có người gọi Ninh thiếu gia Ninh lão gia, xưng hô rất loạn, nhưng cũng coi như chào hỏi.
Hết thảy nguyên nhân cuối cùng vẫn là do địa chấn tối hôm đó cùng với chuyện xảy ra hai ba ngày sau đó. Ninh Nghị đối với việc cứu tế động đất, xác thực là không có kinh nghiệm thực thi cụ thể, nhưng ở hậu thế, rất nhiều tin tức đều là mưa dầm thấm đất, đối với rất nhiều biện pháp cơ bản đều rõ ràng. Hắn dẫn dắt mọi người biết rõ chuyện nhà mình, sau đó cũng đi tới các gia đình khác trong hẻm Thái Bình giúp đỡ.
Lúc đầu tất nhiên cũng chỉ là một đám thuận tay mà thôi, nhưng dưới tình huống khẩn cấp như vậy, rất nhiều chuyện đương nhiên không thể che giấu. Ninh Nghị chỉ huy mọi người đào bới, cứu người, nên vận may chỉ huy., Năng lực khống chế toàn cục từng chút một triển lộ ra, người ngoài thường không tự chủ được nghe theo sự sắp xếp của hắn, sau đó toàn bộ tràng diện vận hành cũng thập phần lưu loát. Đến lúc được cứu ra không ít người, hơn nữa tránh được vài lần tai hoạ do lỗ mãng mà sinh ra, mọi người tự nhiên sẽ nhớ kỹ hắn.
Đây không phải là chuyện thiên đạo kiếm tẩu có thể mưu lợi, cũng không có thể coi là hết sức kinh người, vừa lộ ra liền quang mang vạn trượng, nguyên bản chính là khí chất lâu dài ở trong tầng quyết sách bồi dưỡng thành. Nếu là đến đây chính là một trạch nam., Cho dù là người lãnh đạo cho hắn, người này cũng khó tránh khỏi hoảng hốt, không có chỗ dựa, tuyên bố một mệnh lệnh cũng sẽ khiến người ta không tự chủ được mà không tín nhiệm., Cảm thấy người này không đáng tin cậy. Nhưng Ninh Nghị mặc dù thuận miệng nói một cái mệnh lệnh "Nên làm như vậy", người bên ngoài cũng sẽ không tự chủ được mà cảm thấy "Người này trong lòng có nhạc phổ", cực ít có người ở trước tình huống khẩn cấp của Ninh Nghị biểu hiện ra khí thế sinh ra chất vấn, vì vậy khiến cho toàn bộ khung cảnh trở nên ngay ngắn rõ ràng.
Cái này chung quy là người gánh vác trách nhiệm thời gian dài mà tự nhiên tạo thành một loại tự tin, khi hắn chân chính nắm giữ một ít điểm yếu, có thể làm cho người tuân thủ trật tự, sự tình còn lại cũng có vẻ đơn giản.
Sau đó vận chuyển đồ vật, cứu người, quát lớn người mang phế tích không được sụp đổ lần thứ hai, đặc biệt là dưới sự phối hợp của người bên cạnh, đem thi thể dưới phế tích chuyển ra khỏi hẻm Thái Bình tiến hành đốt cháy cũng không gặp phải cản trở gì quá lớn. Thành thị này thậm chí đều do binh lính cưỡng chế chấp hành, hầu như phát sinh xung đột lớn.
Sau đó mấy người trong hẻm này ít nhiều cũng bị Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi ảnh hưởng. Thành thật mà nói, Ninh Nghị ở rể Tô gia vốn nên xưng hô cô gia Tô gia, nhưng một số người biết hắn họ Trữ họ Ninh., Lấy họ Ninh xưng hô, Ninh cô gia, Ninh lão gia, Trữ thiếu gia không đồng nhất, Tô Đàn Nhi và ba nha hoàn ở dưới tình huống đó cũng xuất ra đại lực, nhưng các nàng là nữ, người bên cạnh không quen thuộc đương nhiên không tiện mạo muội mở miệng nói chuyện.
Ngày đầu tiên sau động đất, Ninh Nghị gọi người mang đầy đủ lương thực từ Tiền gia tới, thuận tiện cũng nhờ Tiền gia bên kia đưa tới hai thùng hỏa dược. Hôm nay là ngày thứ ba trời mưa, Ninh Nghị mới có thời gian xử lý công việc một mạch hỏa dược lớn kia. Lúc này trong quân thật ra đã dùng hắc hỏa dược, nhưng về mặt tính năng cuối cùng cũng không tính là tốt nhất., Có nơi phối hợp với hỏa khí thủ thành, chính là cầm lấy từng thùng thuốc nổ ném xuống. Ninh Nghị đem thuốc nổ màu đen kia cải biến nhất định, gia tăng giảm bớt, lúc này dù sao cũng không có xử lý hoàn cảnh tinh tế, nhưng có thể tăng tính lên một chút, sau này miễn cưỡng dùng được.
Có khói thuốc nổ có thể có tính tốt hơn nữa, so với cần phải có kỹ năng hóa viên, thuốc nổ không khói dù sao cũng là thuốc nổ rất kém. Kì thực nhiệt tình hỏa dược của Ninh Nghị cũng là quán tính tư duy mà thôi, có thể dùng các loại thuốc nổ đơn giản ở địa phương, các loại thuốc nổ chỉ dùng một chút mà thôi. Kỳ thật những thứ như lưu huỳnh tháng này đã có từ lâu rồi., Hắn đã mò mẫm ở Giang Trữ hơn một năm, nếu như ở bên kia, nếu thật sự có thể lấy chút thuốc nổ không khói ra, hoặc là thuốc nổ không khói thiêu đốt các loại đều có thể, chỉ là thuốc nổ không khói sơ kỳ đích xác quá nguy hiểm., Bởi vậy hắn cũng không muốn giao những công nghệ này cho người khác làm, nếu không rất nhiều người bên Khang hiền sẽ bị nổ chết. Còn ở Hàng Châu lúc này chỉ muốn ứng đối gấp gáp một chút là không làm được nhiều như vậy.
Hệ thống kinh tế cổ đại, dù sao thì hệ thống xã hội rất khó tạo cho Ninh Nghị cảm giác an toàn, tai họa cùng một chỗ chính là đóng giấu lương thực chính vì thế, thuốc nổ cũng là để phòng ngừa vạn nhất, cũng không phải nói thật sự có chuyện gì sắp xảy ra. Mấy ngày nay, phủ Hàng Châu đã bước đầu khống chế thế cục trong thành, nhưng các chuyện không yên ổn vẫn xảy ra không ngừng.
Bởi vì biến loạn dẫn đến một bộ phận nhân sĩ giang hồ bí quá hoá liều, tranh đoạt tài vật, sau đó bởi vì thi thể bị thiêu đốt mà dẫn đến các loại xung đột. Nhai phường bên này đang chấn động đã qua đời, phó phường chính không có chủ tâm cốt, mấy ngày nay cũng tìm Ninh Nghị, thương lượng sửa chữa tường xung quanh hẻm Thái Bình, tổ chức sự tình thanh tráng tuần tra.
Trong thành thị, những người đánh nhau ở một con phố khác cũng xảy ra rất nhiều chuyện, thông thường là vì tranh cãi cá nhân, hoặc là do tổ chức mọi người khai quật phế tích gây ra xung đột, về sau nhanh chóng mở rộng, cũng có vài tên ăn mày không có nhà, trộm, thừa dịp đêm tối tìm kiếm tiền vật khắp nơi trong phế tích.
Trước khi mưa xuống đã cho mọi người thời gian một ngày hòa hoãn, nhưng trong thành tích trữ lương thực tương đối lớn, tiền vẫn không kịp đem ra. Những nhà giàu như Tiền gia thì ngược lại có đủ nhân thủ., Tổng thể tích trữ lương thực ở Hàng Châu sẽ không phải chịu tổn thất quá lớn, nhưng do tổn thất của các nhà nghèo, mấy ngày nay giá lương thực trong thành tăng vọt -- mặc dù có tai họa, nhưng sau khi khống chế bước đầu vẫn có người nhân cơ hội mở cửa hàng, nhân cơ hội nâng cao giá cả để kiếm lợi.
Bên trong Đại Vũ nhìn qua tình huống nhà mình, chỉ chốc lát sau phó phường đã tới, lôi kéo Ninh Nghị đến thăm một ít người nhà đã qua đời, Ninh Nghị cũng theo đó. Cuối hẻm một nhà lão mẫu họ Đường bị một căn nhà bán thương đè sập chết, nhi tử thì sau được Ninh Nghị cứu ra., Lúc này làm một cái linh đường đơn giản, làm mưa làm gió, vừa khóc cũng vừa lôi kéo Ninh Nghị cảm tạ. Bộ phó phường kia đại khái đang muốn đề cử chủ sự của hắn, sau đó nhắc tới các loại liên hệ với quan phủ, không khỏi nói tới thân phận của hắn ở rể., Hắn trả lời qua loa vài câu, lòng dần sinh chán nản, đẩy chuyện trở về, bị phái ra ngoài hỏi thăm sự tình trong thành xa phu Đông Trụ cũng đã trở về, đang cởi áo tơi ra, sau đó bắt đầu báo cáo chứng kiến.
"Không biết làm sao, Vũ mặc dù rơi xuống lớn, nhưng lưu dân ngoài thành tới càng ngày càng nhiều. Tường thành đã bắt đầu xây dựng, các quân gia của Vũ Đức doanh phong thành, nếu không phải cô gia đưa thiếp mời, chỉ sợ ta cũng không vào được. Những lưu dân kia không vào được, ở bên ngoài gây chuyện, người nha môn tuy cũng đang thả lương thực cứu trợ thiên tai, nhưng người ngoài thành tựu đều ăn không đủ no, dân lưu dân ngoài thành cũng không sai biệt lắm..."
Để Đông Trụ đi ra ngoài, chủ yếu vẫn là quan sát tình huống bên ngoài thành. Tô Đàn Nhi nghe xong, thở dài một hơi.
"Phía tây vốn đang có chiến tranh, lưu dân đều đang chạy về phía này. Lần này địa chấn, mười dặm tám thôn gặp tai ương sẽ kéo hết lại đây."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Trước kia chúng ta ở Giang Ninh, có chút tai họa nhỏ, người xung quanh cũng tụ tập lại trong thành đúng không?"
Lời này của hắn có chút giống như xác định, cũng có vài phần giống như là thăm dò, dù sao hắn cũng không rõ tình huống trước kia cụ thể ra sao. Tô Đàn Nhi liếc hắn một cái, suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu: "Đúng vậy, kỳ thật trong thành vẫn là nông thôn có dư, lại có quan phủ quản, vì đói ít người một chút, cuối cùng vẫn phải để lương thực... Tướng công đang suy nghĩ gì vậy?"
"Mễ lúa sắp chín rồi, nhiều nhất là một tháng rưỡi, mùa này lúa sẽ bị cắt. Những chuyện động đất này, nói đến lớn, nhưng trừ đi phòng ốc một lần bị đè chết, còn lại, chung quy có thể tìm một ít lương thực sống qua khoảng thời gian này, làm sao lại đến nhiều như vậy..."
"Tướng công cảm thấy có vấn đề?"
Bên kia Hạnh Nhi cũng trợn tròn con mắt: "Phương, Phương Tịch? Ý cô gia là... "
Ninh Nghị cười lắc đầu: "Không phải, chắc là ta nghĩ nhiều rồi. Lưu dân từ phía tây vốn đã nhiều, chúng ta chỉ tới đây có hai tháng, cũng không biết rốt cuộc lưu dân trước kia có bao nhiêu người, không có ý kiến thì nói nhiều cũng không chịu trách nhiệm lắm., Bây giờ ta nghĩ thế này, ngược lại có thể bởi vì chúng ta không phải người địa phương, cho nên nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mẫn cảm mà thôi. Bên phủ Hàng Châu không thiếu người lợi hại, đối với những chuyện này, hẳn là sẽ có cân nhắc và dự phòng. Tuy nhiên... Đáng tiếc, đường sông sụp xuống rồi., Nếu không ta lại tình nguyện làm thuyền, mấy ngày sau trở về Giang Ninh, dù sao ngay từ đầu cũng chuẩn bị đi. Bây giờ nếu phải đi đường bộ, lưu dân tứ tán sẽ không cần thiết. Đúng rồi, trong thành có chuyện gì không?"
Đông Trụ suy nghĩ một chút: "À, Tiền gia, Mục gia còn có vài nhà sáng nay đã bắt đầu bán lương thực, giá tiền cũng gấp ba lần trước kia, bất quá so với người khác thì tiện nghi hơn nhiều., Mưa mấy ngày rồi, Thành Lý đào đến đào đi đào, nói chuyện thiêu hủy thi thể cũng không gấp gáp như mấy ngày trước, sáng nay bên phía thành bắc có mấy người đánh nhau với quân gia kéo thi thể, đánh rất lợi hại, nghe nói bị giết tại chỗ, bây giờ bọn họ làm loạn phủ nha... "
Ninh Nghị nhíu mày, đại địa chủ sẽ bắt đầu giảm giá lương thực. Đây là chuyện mà hắn có thể dự đoán. Tuy phần lớn mọi người đều nhìn thương nhân hoặc địa chủ như thế mà không thể tha thứ, nhưng Hàng Châu thành hỗn loạn như vậy căn bản cũng không phù hợp với lợi ích của bọn họ. Thủ pháp tốt nhất đương nhiên là trong quá trình hồi phục lại lần nữa tiến hành một lượt thôn phệ lẫn nhau., Bất quá, sự tình thi thể ngược lại là..." Hạ mưa lớn như vậy, muộn một chút chôn xuống, hẳn là quan hệ không lớn." Tô Đàn Nhi muốn cũng cười cười, mặc dù nàng cũng biết cần phải đốt cháy thi thể này., Nhưng với tư cách là người của thời đại này, sau khi người chết trực tiếp thiêu hủy đi tính bài xích nhất định, dù sao, trận mưa to này ngược lại cho mọi người một cơ hội hòa hoãn. Chẳng qua, nhìn thấy Ninh Nghị đang nhíu mày, nàng thấp giọng hỏi: "Tướng công?"
Ninh Nghị cười cười, không nói gì.
Đêm hôm đó, mưa to tựa hồ có xu thế giảm bớt, hai vợ chồng đứng bên cửa sổ lều trại nhìn ra ngoài, trong phòng đốt nến, gian phòng đơn sơ, nhưng đối với Tô Đàn Nhi mà nói, thật sự là ấm áp, ngoài phòng ngẫu nhiên có người đi qua, hoặc là có tiếng nói chuyện vụn vặt vang lên. Nàng cũng mệt mỏi một ngày, sau khi tắm rửa xong mặc vào, nắm tay Ninh Nghị: "Tướng công đang suy nghĩ gì?"
"Ngày mai nếu mưa tạnh, ta muốn đi cửa thành xem xem bên ngoài đến cùng là bộ dạng thế nào. Đông Trụ nói nhiều người, cuối cùng ta cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người."
Tô Đàn Nhi đặt cằm lên vai hắn: "Chúng ta cùng đi... Tướng công vẫn cảm thấy nơi này nguy hiểm sao?"
"Không thể nói được." Ninh Nghị ôm vai nàng: "Ta sẽ cảm thấy, nếu như ta là Phương Tịch, sẽ nhân cơ hội đánh hạ Hàng Châu. Nhưng thực lực của Vũ Đức doanh sắp xếp, Hàng Châu phủ khống chế bên này, thậm chí cục diện bên phía Phương Tịch., Ta không rõ lắm, phải nói cái này một điểm căn cứ cũng không có. Về lý trí mà nói, thống lĩnh nông dân quân, tốc độ, sức chiến đấu khẳng định đều là vấn đề, bên phía Hàng Châu phủ không phải là không có nhân tài, những người Lục Thác Chi cũng không phải bao cỏ., Trước kia bọn họ đã có thể ngăn cản Phương Tịch, bây giờ chắc chắn cũng sẽ đề cao cảnh giác, cho nên từ trên đó mà nói, ta càng nghiêng về phía Hàng Châu sẽ không xảy ra chuyện gì, thuần túy là đi xem mà thôi... lui một bước nói, nếu Phương Tịch thật sự chuẩn bị lấy nơi này, phản ứng sẽ không nhanh như vậy mới đúng..."
Tô Đàn Nhi nhẹ gật đầu, lúc này tâm tình nàng có chút lười biếng, ở bên cạnh Ninh Nghị không muốn suy nghĩ nhiều, sau đó nghe Ninh Nghị nói: "Thật ra là thi thể, rất thành vấn đề."
"Sao vậy?"
"Nếu như ta là Lục chối, hôm nay sẽ bắt người khai đao, trực tiếp kéo ra giết một nhóm. Công bố với bên ngoài, đám người này cấu kết với Phương Tịch, có ý định lưu lại thi thể, kích động mâu thuẫn, mưu đồ lúc loạn cướp thành. Chuyện này sau khi công bố, mọi người trong thành sẽ không có bất kỳ dị nghị gì đối với việc xử lý thi thể nữa, về sau sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái..."
"Nhưng trong thành sẽ loạn..."
"Loạn không được, không ai tin rằng Phương Tiêu sẽ không có ý đồ với Hàng Châu, nương theo uy thế giết người lần này, danh chính ngôn thuận tăng cường quản chế bên ngoài Hàng Châu, xử lý chiến sự vụ. Thứ nhất, dưới tình hình hỗn loạn này có thể khống chế cục diện trong thành nhanh hơn, thứ hai là đề phòng chưa có gì xảy ra, khả năng ngăn chặn chính thức xuất động loạn. Dưới cục diện này, tụ tập quyền cao độ, sấm rền gió cuốn mới là thượng sách..."
Sau đó hắn lại cười rộ lên: "Đương nhiên, nếu làm như vậy, Tri phủ bên kia gặp phải phiền toái cũng nhiều, quan trường lục đục với nhau, phương pháp thu phục quyền lực cực đoan này khẳng định sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại... Ta cũng chỉ tùy tiện suy nghĩ thôi."
Thê tử bên kia "Ừm" một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói: "Cũng là chuyện của Tiểu Hống, lại chậm trễ, còn có chuyện trong thi hội, tướng công rõ ràng làm một từ dễ như vậy, trong nháy mắt động đất rồi..."
Đối với chuyện này, vị thê tử ái mộ tài tử danh tiếng phu quân này vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Trong đêm đó, cũng có người nhìn màn mưa trong bóng đêm. Bên kia màn mưa có hào quang, là cỏ dại quấn quanh, Linh đường đã sụp xuống nửa bên.
Có hai người nói chuyện.
"Thoạt nhìn Đại Vũ muốn ngừng lại, ngày mai mưa tạnh, phủ Hàng Châu chắc chắn không thể bỏ qua những thi thể còn chưa đào kia được... Ha ha, đến lúc đó chỉ sợ mùi thối cũng đi ra..."
"Nếu như luôn nóng trời, lúc này thi thể đã bị đào gần hết, mưa to này ngược lại là giúp chúng ta một tay. Lần này khẩn trương một chút, bọn họ liền thầm nghĩ may mắn... Bất quá ngày mai sẽ không ngừng, có lẽ còn có ngày tiếp theo."
"Vậy thì tốt, chúng ta chuẩn bị càng tốt. Chờ thêm một ngày, đám người Phật Soái, Tân Hưng Tông, Lưu Đại Bưu cũng tới rồi. đục đá, hình như ngươi đã nói gì đó, trời không lấy, chịu tội ngược lại sao, có phải chính là nói điều này không? Ha ha, theo ta thấy, Hàng Châu này nên là ông trời cho chúng ta... Đáng tiếc a, bị chấn thành dạng này..."
"Trời không gỡ, không chịu được; giờ lại không được, ngược lại còn bị tai ương... Chúng ta đang chuẩn bị đi về phía này, nó lại phát ra địa chấn, đại khái là ý trời... Một khi chiếm được nơi này, Sư Hoài huynh, Đạo An huynh ở các nơi hưởng ứng, chuyện đông nam, cũng nên định ra rồi."
"Ha ha, ngươi luôn nho nhã. Ta nói đục đá, ngươi tốt như vậy học vấn, trước kia sao lại ở trong núi đục đá nhỉ, ngươi ra đây làm người dạy học cũng tốt a."
"Đạo không được, Thừa Tỳ Hưu trôi nổi trên biển. Ta tình nguyện nấp trong núi đục đá của ta, cũng không muốn ra ngoài dạy một đám tiểu tử đọc sách của bọn họ..."
"Có học vấn, có học vấn, không hiểu. Nhưng không sao, Thạch Bảo ta là người thô kệch, ngươi nói ta giết ai ta liền giết kẻ đó. Ha ha, đến lúc đó... Ngươi nói như ngươi nói, đông nam định hạ, thánh công làm hoàng đế, để hắn cho ngươi làm thừa tướng quân, ta liền làm đại tướng quân. Đến lúc đó vào kỹ viện, còn không phải muốn chơi gái thì chơi gái cái gì... Chậc chậc, nghe nói ở Hàng Châu bên này có nhiều cô nương xinh đẹp, hy vọng đều sẽ sống sót, ta không bắt nạt bọn họ, ta trả tiền, ha ha ha ha ha..."
Tiếng cười có chút cuồng vọng đi xa, bóng đen đứng bên cửa sổ nhìn màn mưa im ắng trong chốc lát, cười rộ lên: "A, nếu không phải đục đá so với dạy học trò kiếm tiền, ai mà biết đục đá lớn hơn. Vấn đề tốt đến đâu..." Hắn thở dài, ánh mắt nhìn xa hơn một chút, chấn động như nói mê giữa màn mưa.
"Ta còn đang chờ ngày đó..."
Hai ngày sau, mưa vẫn còn rơi, chỉ hơi nhỏ một chút. Ăn điểm tâm xong, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi vẫn cưỡi xe ngựa rời khỏi hẻm Thái Bình, đi về phía cửa thành, chuẩn bị xem tình hình lúc này ở ngoài thành...