Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Phịch một tiếng, chén trà rơi vỡ trên mặt đất, mảnh sứ văng tung tóe.
"A, cả ngày đánh nhạn, không ngờ hôm nay lại bị chim sẻ mổ..."
Trong phòng bên cạnh thuyền thuyền, bầu không khí có chút ngưng trọng, thanh âm ồn ào từ nơi không xa truyền đến, lâu gần ngồi trên ghế, nhìn bàn tay vừa rồi ném ra chén trà, thật lâu, vừa rồi cười cười.
Một bên gian phòng, lâu thư Hằng đang dựa vào một cái ghế trúc, do đại phu lâu gia thoa thuốc chữa thương cho hắn, lúc này cửa phòng đóng chặt, trong phòng lại có, cũng chính là vợ chồng Lâu Thư Uyển cùng Tống Tri Khiêm. Một ít thân bằng của lâu gia, lúc này hậu bối chỉ chờ ngoài cửa, bọn họ hiển nhiên có thể nghe được thanh âm chén trà này rơi vỡ, nhưng lầu gần sát cũng không quan tâm.
Vừa rồi ở trong đại sảnh, sau khi Tô Đàn Nhi thổ lộ mãnh liệt như vậy, nhà lầu bên này phản bác, trong lúc nhất thời cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Đối với sự nghiêm túc lúc ban đầu, trong lòng mọi người đều chờ mong., Tình thế lúc đó lại có vẻ có chút cao hứng nhẹ nhàng, trong nháy mắt liền ngã xuống một hướng khác. Tiền Hi Văn, Mục bá trưởng sau khi hơi biểu hiện một chút, vốn dĩ nghiêng về phía trợ giúp lâu gia bên này định tội cho Ninh Lập, Lục Tư Nột cũng không do dự quá nhiều, sau đó bắt đầu định ra cơ sở cho cả một chuyện.
Lâu thư Hằng xuất thủ vốn là vì chuyện chính, nhưng làm không khỏi lỗ mãng. Một đám học sinh vì thế mà căm phẫn, cảm giác chính nghĩa cũng rất được khen ngợi, nhưng cũng là kích động mất đi. Còn phe Ninh Nghị, tuy rằng có thể bày tỏ tình cảm., Nhưng dưới sự dắt tay của mọi người ở Đại Đình rộng lớn, cũng là mất mát quá nhiều, huống hồ ra tay quá nặng, không đủ khiêm tốn... Khi Lục Lai nói ra những lời này, còn lại hình dung nhiều hơn nữa cũng chỉ là đẹp mắt tô điểm mà thôi. Sau đó Ninh Nghị chủ động chắp tay xin lỗi, trong số những người bị đánh bên kia có hai đệ tử là Mục bá trưởng, Mục bá sinh ra khí phách, Mục Bá Trường Sinh., Bọn họ vội vàng đứng dậy khiêm nhường, một đám quần thể, một khi xuất hiện vết nứt, những người còn lại trong lòng có phẫn nộ, cũng không còn cách nào, tiếp theo, Tô Đàn Nhi liền giả bộ nói mọi người bồi thường chữa thương, để Tô gia gánh lấy mây.
Lục Tư Nột thoạt nhìn là mỗi bên đánh năm mươi gậy, nhưng tiếp theo đã không có khả năng định tội bất luận kẻ nào, nếu không thể định tội, đây vẫn là hình thức tụ hội như cũ. Mặc dù còn có chuyện khác nên nói, nhưng nhiều người bị thương như vậy mà vẫn bị thương., Lục Lai vẫn là để một đám đại phu trị liệu trước cho mọi người, lâu gần đây đại phu biểu thị thương thế lâu thư Hằng Hằng không nhẹ, đến bên này tìm một căn phòng tạm thời nghỉ ngơi, sau đó, một bụng tức giận rốt cục bộc phát ra.
Lúc này, ai sai với hắn cũng không quan trọng. Tô gia chỉ là ngoại lai, lại tại trường hợp như vậy, cho hắn một cái bạt tai nặng nề, thậm chí ngay cả Tiền Hi Văn, Mục Bá trưởng đều đứng ở đối lập của hắn, những chuyện này, không có khả năng dễ dàng bỏ qua.
Lâu thư Hằng còn ở bên kia thì thào mắng "Tiện nhân", thanh âm không lớn, nhưng trong phòng tự nhiên nghe được rõ ràng, lâu gần đó nhìn nhi tử này một cái, chuyển hướng nhìn về phía nữ nhi: "Chuyện hôm nay, nhà lâu ta không thể giảng hòa. Thư Uyển, mặc kệ ngươi có ý kiến gì, sau này không được qua lại với Tô đàn nhi kia nữa. Ta muốn hỏi ngươi, lúc trước sau khi đánh ván dưới thuyền, ngươi lại ở hiện trường?"
"Ừm." Lâu Thư Uyển nhẹ gật đầu, trong lòng nàng cho rằng phụ thân lúc ấy ra mặt ngăn cản, nhưng lầu gần đây cũng không hỏi cái này.
"Lúc ấy mọi người đánh nhau, nói Ninh Lập kia vô cùng thông đồng với nha hoàn, lúc ngươi ra mặt, Tô Đàn Nhi cũng đã đến, đúng không?"
"Ừm."
"Lúc ấy cô ấy không nói gì cả?"
"Ừm..." Lần thứ ba gật đầu, Lâu Thư Uyển có chút nghi hoặc, nhìn phụ thân.
Lầu gần sát tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn lâu thư Hằng.
"Cô gái này, lúc đó đã biết rõ nguyên do của việc đánh nhau, từ khi nàng xuất hiện đến khi lên thuyền, hầu như không nói một câu nào trong quá trình này. Các ngươi cho rằng trong lòng nàng có điều thất vọng, ngay cả ta cũng cho là như vậy. Nhưng nếu nàng có lòng, trước khi xuất hiện dưới thuyền cũng đã có thể nói cho tất cả mọi người biết quan hệ giữa nha hoàn và Ninh Nghị, các ngươi cảm thấy vì sao nàng không nói?"
Lâu thư Hằng hấp háy mắt, suy nghĩ một chút, rồi phản ứng lại nói: "Nàng ta... kỳ thật là giả, đúng không? Nàng ta căn bản không có gả nha hoàn kia cho Ninh Nghị. Cho nên lúc ở dưới đó nàng căn bản không nói gì, mãi đến trên thuyền, nàng mới nghĩ thông suốt chỉ có như vậy mới có thể cứu được phu quân nàng ta?"
Bàn tay hắn tới gần bàn tay nắm thành quả đấm trên bàn trà, nghiêng đầu nhìn đứa con trai này, nắm đấm cơ hồ muốn nện lên bàn trà, thật lâu sau mới kiềm chế nhẹ nhàng buông xuống, nói từng chữ một: "Rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì? Lâu thư Hằng?" Khẽ thở không thông, lầu các gần đó gầm nhẹ lên: "Ngươi bị nữ nhân kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo! Chuyện gì xảy ra?!"
"Cái gì, cái gì... Không, không có a..."
"A, ngay từ đầu nữ nhân kia đã nghĩ thông suốt, sự tình không thể giải quyết ở phía dưới, nếu nàng ở phía dưới liền nói ra nha hoàn đã hứa gả cho tiểu thiếp của Ninh Lập, đợi đến khi lên thuyền, mọi người nhất định không tin! Ngay từ đầu nàng đã chờ nói chuyện rồi!, Thư Uyển lúc trước đã nói chuyện đưa hộp tằm kia, nhưng kết quả là ta đánh giá thấp nàng. Trên tính toán tâm cơ, huynh muội các ngươi so với nàng cũng chênh lệch một đoạn. Thư Uyển, đây là lý do ta cho ngươi đừng tiếp xúc với nàng nữa, miễn cho bị nàng lợi dụng ngươi còn không biết!"
Lời nói của phụ thân nghiêm khắc, Lâu Thư Uyển cũng chỉ có thể cúi đầu trầm mặc, sau một lát, lầu tới gần cũng chỉ cười cười: "Cũng tốt, nghe nói nam nhi Tô gia không thích dùng, ngược lại có một nữ tử lợi hại như vậy..."
"Nhưng phụ thân, bây giờ Tiền Hi Văn và Mục bá trưởng đều đứng về phía bọn họ, lại là bài đăng của Tiền Hi Văn phát, quan hệ của bọn họ..."
"Không sao." Gần đây lâu phất phất tay: "Lần này không có chuẩn bị gì, sự tình gấp gáp, Tiền Hi Văn có thể mặc kệ lập trường nhà ta, lúc ấy hắn bất quá chỉ là thuận nước đẩy thuyền đẩy thuyền làm nhân tình, một khi thái độ nhà ta kiên quyết, hắn rõ ràng sau đó, có thể giúp Ninh Lập kia vĩnh viễn gánh vác bao nhiêu chuyện? Hôm nay không nói việc này nữa, các ngươi đi ra ngoài trước, ta cũng lập tức tới..."
Hắn hướng về con rể ý bảo, Lâu Thư Uyển và Tống Tri Khiêm một đường đi ra ngoài. Trên đường, thần sắc Lâu Thư Uyển bình thản, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Tống Tri Khiêm cũng có tâm tình, cúi đầu trầm tư, trên thực tế lại suy nghĩ những lời vừa rồi của Tô Đàn Nhi. Hắn chưa từng nghĩ trên thế gian này thế nhưng lại có một đôi vợ chồng kết thành rể sống qua ngày như vậy.
Một đường đi tới đại sảnh, rất nhiều người đang điều chỉnh trình tự ngồi xuống, trước đại sảnh, rất nhiều người đã thoa thuốc xong, một đám người đang nói chuyện. Những chuyện xảy ra lúc trước, nếu tính theo địa vực, người Hàng Châu không chiếm được tiện nghi, khó tránh khỏi có người sinh lòng không cam lòng., Nhưng lúc này Thang Tu Huyền đang nói với mọi người "Nam nhi thận trọng, có sai thì sửa, lần này mặc dù mọi người bị thương, nhưng quả thật là quá mức lỗ mãng, chướng ngại gặp chuyện không rõ. Hàng Châu nam nhi ta có khí độ Hàng Châu nam nhi, liền không cần để trong lòng." Mấy câu nói đó, có những lão nhân này ra mặt, tình huống cũng nhanh chóng dịu đi.
Thậm chí có người đi lên phía trước, nói với Ninh Nghị: "Việc này đúng là ta lỗ mãng, lúc này xin lỗi Ninh huynh, Ninh huynh không nên để trong lòng."
Ninh Nghị đáp lễ nói: "Việc này là ta ra tay quá nặng, huynh đài có tội gì."
"Ai, mặc dù ta thụ thương, lại là ta gieo gió gặt bão, nhưng không dối gạt Ninh huynh, vừa rồi ta đánh với Ninh huynh hai quyền, đối với Ninh huynh lại là tai bay vạ gió, việc này cuối cùng cũng là ta sai." Người nọ nói, song phương cười một tiếng xóa ân cừu, hòa hợp với Nhạc Dung.
Kỳ thật người dám làm như vậy, hơn phân nửa là không sợ uy thế lâu gia, có người có bối cảnh nhất định, tỏ thái độ như thế cũng có thể đạt được mấy phần danh dự. Sau đó cũng có người nói về tình cảm giữa vợ chồng Ninh Nghị, nói về danh dự của Ninh Nghị. Lúc này trên tay Ninh Nghị cũng đã băng bó xong, chỉ nghe thấy Tiền Hi Văn phía trước cười nói chuyện.
"Thành thật mà nói, lão phu mặc dù đọc nhiều năm thi thư, đã gặp rất nhiều chuyện. Nhưng không thể không nói, đối với việc nam tử ở rể, chung quy là có vài phần xem nhẹ. Chỉ có hôm nay, nhìn thấy việc này của lập Hằng, mới không thể không thay đổi một chút suy nghĩ. Lập Hằng, nếu như vậy, lão phu phục cầu, ngươi cần phải quý trọng mới được".
Ninh Nghị gật đầu đồng ý. Tô Đàn Nhi thì cười thi lễ một cái, đối với lão giả tán dương cảm tạ: "Thật ra, có thể thành thân với Ninh lang, là chuyện may mắn của đàn nhi mới đúng."
Tiền Hi Văn cười gật đầu: "Các ngươi nhân tình sâu đậm, ngày sau tất vì người khác bàn tán say sưa, cũng là may mắn cho nhau, cũng nên quý trọng lẫn nhau. Chỉ là, chuyện hôm nay, cũng thực sự làm người ta thở dài, lập thủy, chuyện nam tử ở rể, cuối cùng là vì thế tục tầm mắt hạn chế., Hôm nay ngươi có thể nói rõ, ngày khác khó tránh khỏi lại bị người ta thấy rõ, hiểu lầm. Lão phu cho rằng, hai người các ngươi một khi đã tình thâm như thế, là ở rể hay là cưới vợ, cũng không quan trọng, ta thấy sao lại như vậy, vợ chồng hai người các ngươi, không ngại nhân cơ hội này sửa hôn thư lại một chút., Việc này mặc dù không có quá nhiều tiền lệ, nhưng lão phu xem ra, vẫn có thể. Hôm nay có Lục Tri phủ, có mấy người lão phu, Mục lão, Thang lão. Lão phu là người tự nguyện làm mai mối nha, các ngươi có thể đổi quan hệ lẫn nhau thành nam nữ gả chồng., Hơn nữa để hôn thư kia, sau đó sẽ có ba giấy chứng lục chứng, cũng là đi theo hình thức. Tin tưởng hai người hai người hôn sự nhất định sẽ làm người tán dương, về sau, cũng sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái, lập hằng có tài học, có hoài bão, là người làm đại sự, như vậy, ít đi rất nhiều trở ngại a..."
Hắn nói xong, chung quanh có chút yên tĩnh, người ngoài đều đang nhìn phản ứng của đôi phu thê này. Kỳ thật nếu Tần Liệt có mặt ở đây, nhất định sẽ ca ngợi Tiền Hi Văn quả nhiên biết hắn có tâm sự, thủ đoạn quả quyết.
Đối với Tần Liệt mà nói, thấy tài học của Ninh Nghị là bảo vệ thân phận của con rể, cho tới bây giờ đều là tâm bệnh của gã. Gã không ghi lại thân phận con rể của Ninh Nghị mà cảm thấy có thể thông qua Tiền Hi Văn đưa cho Ninh Nghị một ít áp lực., Tần Tương không mong đợi Tiễn Hi Văn có thể thay đổi cái loại cứng rắn như Ninh Nghị, đây cũng là một loại tâm tư chơi đùa. Mà mục đích lớn mà Tiền Hi Văn mời Ninh Nghị lần này cũng là để biết rõ ràng hắn ở rể đến cùng là cái gì, đến lúc này, thuận thế phải sửa lại thân phận đôi vợ chồng này, cũng không hổ là bạn tốt của Tần Tín dòng dõi.
Có lẽ ngay cả một chút an tĩnh chung quanh cũng là ảo giác, bởi vì Tiền Hi Văn vừa mới nói xong, Tô Đàn Nhi đã cúi đầu khom người: "Như thế, thiếp thân cảm ơn chư vị đại nhân, nhưng nghe Tiền lão và chư vị làm chủ."
Tiền Hi Văn ở phía trên cười ha ha, mọi người cũng đều cười ha ha. Đám người Lâu Thư Uyển lúc này ở phía sau nhìn xem phát triển này, kỳ thật trên mặt Ninh Nghị cũng có chút mỉm cười. Hắn nghiêng đầu nhìn thê tử bên cạnh một chút, lúc này Tô Đàn Nhi cúi đầu, nhìn không hoàn toàn hình dạng, nhưng bên trên sợi tóc che kín khuôn mặt mơ hồ là nụ cười kính cẩn như trăng lưỡi liềm.
"Ngược lại... cám ơn Tiền lão."
Ninh Nghị chắp tay, tất cả mọi người đều đang nghe hắn nói chuyện, cho rằng chuyện này đã thành. Nhưng sau đó, Ninh Nghị nghe được thở dài: "Có điều, năm đó Ninh gia sa sút, gia đồ bốn bức tường, ngay cả cơm cũng có chút ăn không đủ no., Chỉ có Tô gia vươn tay giúp đỡ, lập Hằng... Hoặc bởi vậy quyết định ở rể. Tại hạ cũng không để ý thân phận ở rể này, hiện giờ Tô gia cũng không có người bởi vậy mà khinh mạn thân phận, nếu tùy tiện thay đổi, ngược lại làm rất nhiều người không có khó xử. Theo tại hạ xem, việc này cám ơn Tiền lão, nhưng vẫn duy trì nguyên trạng đi."
Tiền Hi Văn nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng chỉ chắp tay mỉm cười. Thật ra việc này nói đơn giản cũng đơn giản, phức tạp và phức tạp, có quan viên như Hàng Châu tri phủ, có Đại Nho như Hi Văn, bọn họ muốn làm mai mối, muốn chứng hôn nhân., Muốn làm một ít sự tình hợp tình hợp lý, chỉ là việc đơn giản. Nhưng lễ pháp thế tình, cũng có quy định, thân phận hai người sửa đổi, sửa hôn thư, lại ba môi lục chứng, cho dù hết thảy đều như cũ, sửa đổi vẫn là thay đổi.
Tại một vùng Hàng Châu, trong lúc nhất thời có lẽ không có ai nói chuyện, có lẽ bị đám người Tiền Hi Văn thao tác khéo léo sẽ bị người khác say sưa nói. Nhưng trên lễ pháp, cuối cùng vẫn phải giống như ở rể xuất hộ tự lập, lại cùng Tô Đàn Nhi hai hôn tính chất.
Mặc dù vẫn là một cuộc hôn nhân giống như vậy, nhưng khi trở lại Giang Trữ, Tô gia sẽ như thế nào, người ngoài nghị luận Tô Đàn Nhi thế nào, khó tránh khỏi có chút lời kỳ quái. Kỳ thực một cuộc làm xong, tất cả chỗ tốt đều là hắn, mà tất cả thất bại và trả giá đều là Tô Đàn Nhi làm, đây mới là mấu chốt của sự tình.
Những chỗ tốt này, trong lòng hắn không quan tâm, mà những thứ kia đã bỏ ra —— hắn biết tính tình của Tô Đàn Nhi, thời đại này nữ nhân không có bao nhiêu thứ có thể tranh thủ cùng chân chính nắm giữ, bất luận nàng thích mình cỡ nào, bất luận nàng cười có vui vẻ bao nhiêu, nàng đối với những vật kia kỳ thật quan tâm, nhưng cần gì phải làm vậy.
Kỳ thực, cũng là trong lòng hắn có tự ngạo, lưng đeo rể thân phận, làm rất nhiều chuyện có lẽ không tiện, nhưng dù sao bây giờ việc hắn muốn làm cũng không nhiều, hơn nữa đối với hắn tự ngạo mà nói, cho dù là cõng lấy thân phận rể, muốn làm chuyện gì, cũng không làm khó được hắn, hắn căn bản không quan tâm, thậm chí tự phụ. Nếu bởi vậy mà làm cho người trong nhà không vui mà nói, thì không cần làm, căn bản không quan trọng mà thôi.
Tiền Hi Văn nhìn một hồi, cười rộ lên, lời nói vẫn ôn hòa: "Ha ha, lập tức chú trọng ân tình, việc này đáng để khen ngợi. Tuy nhiên, cõng ở rể danh tiếng, muốn làm việc dẫu sao cũng có chút không buông lỏng tay chân, nam nhi khi có chí hướng lăng vân, lập hằng lại có tài học, có thể nói văn võ song toàn, ngày sau chẳng lẽ không muốn đầu tư báo quốc? Huống hồ, thân ở rể, khó có thể kế thừa hương hỏa của Ninh thị... Đối với những chuyện này, lão phu tin tưởng, đàn nhi cũng rõ ràng."
Hai đoạn này giấu kim trong miệng, dĩ nhiên có chút bén nhọn rồi. Ninh Nghị vẫn cười trả lời: "Thật ra, ta và đàn nhi đã sớm thương lượng, sau này sinh con, để nó kế thừa gia nghiệp Tô thị, nó nhất kế thừa hương hỏa của Ninh gia, việc này cũng không khó..."
Hắn nói rất ung dung, nhưng vẫn cự tuyệt. Tô Đàn Nhi vì hắn một đoạn cự tuyệt trước đã khóc không ra nước mắt, nhưng cũng biết nếu lại đắc tội người khác như vậy, vội vàng kéo ống tay áo Ninh Nghị, cười nói: "Thật ra... Thật ra hắn, hắn quá để ý tới thiếp thân... Ừm, nhưng Ninh Lang đã quyết định, không lâu sau đó..., Muốn lên kinh thì việc này cũng đã hẹn với gia gia Tần gia rồi. Tính cách hắn quá khó chịu, chuyện này, thiếp thân... Sau này thiếp thân sẽ khuyên nhủ hắn, Tiền gia gia, người đừng trách hắn, còn có Lục đại nhân, Mục gia gia... "
Lúc trước nàng cứng cỏi tự cường, lúc này lại tạo thành hình tượng nữ tử bối rối vì phu quân mình, Tiền Hi Văn không khỏi cười ha ha, trong lúc nhất thời cũng không thể tức giận, chỉ cảm thấy Ninh Nghị vì thê tử này cũng thật sự là bướng bỉnh, giữa hai người đúng là có chân tình, phất tay nói: "Được rồi, các ngươi không lâu muốn lên kinh, việc này liền giao cho Tần Tương xử lý đi, lão phu liền không lấy người làm chán."
Trong đám người xung quanh, chỉ có Lục Đạo hơi biết Ninh Nghị có quan hệ với Tần Thìn, ngoài ra mọi người còn nghe Tô Đàn Nhi nói về việc đã hẹn với Tô gia gia lên kinh thành, còn đang nghi hoặc Tần gia gia là ai, vừa nghe Tiền Hi Văn nói như vậy đều kinh sợ, không thể tin Ninh Nghị lại có tầng quan hệ này.
Lục Quyền lúc trước nghe Tiền nói Ninh Nghị có quan hệ với Tần Thìn, nhưng rốt cuộc vì sao quan hệ cũng không rõ ràng, hắn nghĩ hơn phân nửa cũng không phải liên hệ sâu xa gì, nếu không Tần Tướng lên kinh thành, hắn làm gì chỉ là theo thê tử xuôi nam kinh doanh, lúc này cũng giật nảy mình., Đem ý vị định của mình đối với Ninh Nghị nói ra một chút. Sau đó cũng ha ha nói vài câu giảng hòa, lại nói: "Lúc trước ta nghe nói Lập Hằng chính là đệ nhất tài tử của Giang Trữ, Thủy Chuyển ca đầu kia, Thanh Ngọc án các loại từ ta cũng nghe được, thật là tuyệt diệu, không ngờ thật sự là tác phẩm của lập thủy..."
Ninh Nghị đi tới Hàng Châu liền không viết thơ, người bên ngoài cũng không hiểu rõ phần nhận thức này. Đương nhiên khắc sâu nhất là y vừa rồi đánh một trận mấy chục người. Lúc này trên đường Lục Chi lên tiếng, mọi người cũng cảm thấy hứng thú, chỉ nghe Lục Ly nói: "Nếu lập quốc đến Hàng Châu cũng có hai tháng, không có tác phẩm, có thể nói không quá, không ngại viết một bài thơ, so sánh với tài tử Hàng Châu ta, thế nào?"
Hắn nói xong lời này, mọi người đều cười rộ lên, đều có chút tò mò. Ninh Nghị suy nghĩ một chút, cũng là cười. Lục Vu đẩy mọi người ở đây nói: "Hôm nay tụ hội, cũng là thi hội, làm thơ vốn là nên, vừa rồi mọi người cùng nhau đánh nhau., Liền có chút không tốt. Theo bản quan nhìn, tài tử Hàng Châu ta, coi chừng lồng ngực uyên bác, chỉ là chuyện Vu Thành vừa rồi, cũng không thể không lấy lại mặt mũi. Chư vị cũng không ngại lấy ra toàn thân giải đáp. Hơn nữa để lập Hằng gặp mặt uy phong của học tử Hàng Châu ta, trong tư tâm của bản quan, mọi người tốt nhất nên chế nhạo hắn một phen."
Mọi người đều cười ha hả. Lục Quyền tiếp tục nói: "Bất quá, đề thi này để tránh cho mọi người cứ canh cánh trong lòng như cũ. Lấy việc này vào đề, trận đấu hôm nay của chúng ta vẫn nên dùng cách này làm đề. Đi tới Hàng Châu hai tháng, lập Hằng đối với Hàng Châu, chắc cũng đã có chút xúc động. Mọi người đều là người Hàng Châu, không ngại viết lớn một chút, lấy Hàng Châu ta làm đề, mọi người cảm thấy thế nào?"
Chuyện vừa rồi khiến tâm trạng có chút căng thẳng, hành động lúc này của lục bác bỏ cuối cùng vẫn có chút coi trọng. muôi đề viết lớn một chút, tương đối dễ viết, dễ dàng điều động bầu không khí. Tài tử cả Hàng Châu ở Hàng Châu lâu rồi, hơn phân nửa sẽ có dự liệu., Hơn nữa còn có tinh phẩm. Phá đề dễ là đối với song phương mà nói, đối với Ninh Nghị mà nói, coi như là bán đứng nhân tình. Dù sao tất cả mọi người đều có thi từ, đến lúc đó so sánh, vừa thảo luận, đều có thể điều động bầu không khí.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Hắn nói xong, mọi người cũng gật đầu, nhiều hay ít đều nhìn Ninh Nghị phía trước đại sảnh. Lâu Thư Uyển biết Ninh Nghị là tài tử, chỉ là chưa bao giờ thấy hắn viết thơ, vẫn là có tò mò, Tô Đàn Nhi kỳ thật cũng chưa từng thấy hắn tham dự văn hội chính thức như vậy, quay đầu nhìn hắn. Chỉ thấy hắn cười cười, vui vẻ gật đầu nói: "Cũng tốt, lấy giấy bút tới đi."
Chỉ sợ đây là lần hắn viết thơ dứt khoát nhất dưới mọi người trong đại đình, mọi người ghé tai nói: "Chắc chắn là lúc trước hắn đã làm rồi." Nhìn xem, to như thế nào, dù sao bọn họ cũng có hàng dự trữ, đều là tinh phẩm, cũng có người cười nói: "Ta cũng có, mà chúng ta cũng có." Lập tức có người dâng lên giấy bút, tổng cộng dâng lên bốn năm phần, cũng có rất nhiều người, lúc này quan sát, chờ đợi lát nữa ra tay.
Tuyên bố mở giấy ra, Tô Đàn Nhi nghiên mực, Ninh Nghị cầm bút lông lên. Mọi người hứng thú với việc này lập tức hội tụ ở phía trước thành mấy đoàn, cũng có người thò đầu ra dò xét. Lâu Thư Uyển gặp qua bạo lực của Ninh Nghị, chưa từng thấy thơ tài, lúc này cũng dựa vào đó vây xem. Không lâu sau, Ninh Nghị hạ bút vẽ xuống bàn tròn, viết chữ.
Đám người trầm mặc, những người phía xa xa không có tới xem náo nhiệt mà hiếu kỳ nhìn biến hóa của sự việc, một khắc nào đó, có người lặng lẽ đọc lên một cái tên, cái tên kia truyền ra một lát rồi truyền đến những cái bàn khác, truyền cho những người khác viết thơ ca ca êm tai, lấy tri kỷ tri bỉ. Ba chữ kia: " Vọng Hải triều..."
"Vọng hải triều." Vọng Hải triều..." "Vọng hải triều."
Nhìn biển thủy triều nhìn hải triều ngắm hải triều. "Vọng hải triều? Đó là cái gì?"
Có người nhẹ giọng hỏi.