Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thi hội của Lập Thu, mọi người đều tụ tập một chỗ, nhưng đương nhiên, tụ hội như vậy, cho tới bây giờ đều là những người có thân phận địa vị tham dự. Lúc này trên khu vực nhỏ của hẻm núi, cho dù có không ít người đều một thân một mình đến đây., Sau đó cùng người quen đồng hành, nhưng nhân số có tư cách tham dự yến hội, bất quá chỉ khoảng một phần tư hoặc năm, còn lại đều là hạ nhân nha hoàn tiểu sai vặt các loại, cũng có Hàng Châu phủ an bài duy trì trật tự bất trắc chung quanh, những người này, không bị tính trong số người tham dự.
Bên phía Ninh Nghị, người thật sự có thể lên tới thuyền lớn cũng chỉ là vợ chồng bọn họ và huynh đệ Tô gia có tổng cộng bốn người. Ngoài ra, còn có ba nha hoàn và công phu chèo thuyền cùng với xa phu ở khoang thuyền phía sau, năm người này, lúc yến hội tiến hành, cũng chỉ có thể chờ trong thuyền hoa của nhà mình ở phía dưới.
Bởi vậy khi xuống thuyền đi dạo một chút trên Tiểu Nhạn Châu, Ninh Nghị và Tô Hương Nhi cũng không mang theo tất cả các xinh đẹp, chỉ gọi Tiểu Bồng đi theo, lát nữa nếu trên thuyền lớn không cần hầu hạ, vẫn nên để nàng trở về.
Vừa rồi Ninh Nghị nói với Tô Đàn Nhi về tâm sự của nó, với tính cách của Tô Đàn Nhi, sẽ không để cho tiểu nha hoàn này một mực ủy khuất như tỷ muội, nhưng trước mắt nhiều người, cũng không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện phòng riêng. Chỉ chốc lát sau lại gặp Văn Hải Oanh., Tô Đàn Nhi và Văn Hải Oanh tách ra một đường. Ninh Nghị cùng Tiểu Kiệt một đường du lãm, đi về phía Hồ Tâm Bảo Ninh tự một chuyến, còn dâng lên một nén nhang. Bởi vì lúc này có rất nhiều người, nên chỉ bảo Tiểu Kiệt đứng ở một vị trí bên cạnh bái lạy.
Khi đó thiếu nữ kia nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy thành kính, miệng lẩm bẩm, Lưu Hải như tơ đang bắn nghiêng tới như tỏa ra ánh sáng mặt trời. Ninh Nghị thấy vậy cũng cảm thấy trong lòng được tịnh hóa, vì vậy bản thân cũng chắp tay trước ngực cúi đầu.
"Cô gia vừa rồi đã hứa hẹn gì sao?" Ra khỏi cửa chùa, Tiểu Đình đi theo bên cạnh Ninh Nghị, tò mò hỏi.
"Còn ngươi?"
Tiểu Kiệt lắc đầu: "Không nói, nói ra sẽ không linh."
"A, hóa ra là ngươi muốn ta thành nguyện vọng bất linh..." Ninh Nghị cười rộ lên, nhìn Tiểu Kiệt: "Thật ra thì sao, ta ước nguyện là muốn cho Tiểu Kiệt lớn lên... lớn hơn một chút."
Dáng người của Tiểu Kiệt vẫn còn tốt, ngày thường ra ngoài quần áo rộng thùng thình, nhìn giống như tiểu cô nương trên tranh, nhưng ở chung lâu như vậy, ngẫu nhiên thấy nàng trong nhà mặc quần áo tương đối sát người, nhưng cũng là đường cong lả lướt hấp dẫn. Chỉ là nàng bộ dạng ngây thơ., Xem ra thật là đáng yêu, nhưng làm cho Ninh Nghị cảm thấy nàng ba bốn mươi tuổi hay bộ dạng này... Đương nhiên, kỳ thật đây cũng là chuyện tốt. Ninh Nghị bái thần cực ít cầu nguyện, lúc này chỉ thuận miệng nói một chút, Tiểu Kiệt đại khái sẽ có ý sai, bất giác cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm nói: "Tiểu Kiệt đã rất lớn rồi..."
Bây giờ nàng đã tròn mười bảy tuổi, nếu ở bên ngoài, nữ tử như vậy cũng đã lập gia đình rồi, Tiểu Kiệt đại khái là nghĩ tới chuyện hôm nay, nhất thời có vài phần thương cảm, lại không muốn trong lời nói của mình lộ ra ngữ khí oán giận, thanh âm rất nhỏ. Ninh Nghị nghe xong không khỏi bật cười, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, Tiểu Kiệt trải qua khảo nghiệm, ôm đầu chạy đi.
Hai người du lãm một trận, không lâu sau tại dưới bóng cây bên hồ dừng lại, từng điểm vàng óng từ khe cây chảy xuống, phiêu phù trên thân người cũng như là Tỳ Hưu nhi màu vàng, chung quanh là người lui tới, dưới tàng cây bên kia có nữ tử đang đánh đàn. Lúc trước Tô Đàn Nhi cũng vậy., Tiểu Chử có tâm sự, tất nhiên cũng không thể biểu hiện hoạt bát trước mặt tiểu thư và cô gia, đó là bổn phận của nha hoàn, lúc này chỉ ở cùng một chỗ với Ninh Nghị, ngược lại rất hoạt bát, giảng giải cho Ninh Nghị về lai lịch vị cô nương bên kia.
"... Cô ấy ấy à, nghe nói là Lữ Ánh Hồng, là một trong những thanh quán nổi tiếng nhất bên Hàng Châu này đấy, thường lui tới với rất nhiều tiểu thư Quan gia. Nghe nói năm xưa vị Lữ cô nương này quen một vị thư sinh nghèo, tiêu hết vốn liếng đưa người kia lên kinh thi, đến giờ vẫn còn si mê chờ người kia trở về., Mọi người nghe xong việc này liền rất cảm động, có thiên kim của nhà giàu, tiểu thư nhà quan đều đi an ủi nàng. Nàng xem, mặc dù có rất nhiều người vây quanh nàng, nàng đối với những người đó đều không phải là giả mạo..."
"Ác, thật cảm động..."
"Lữ cô nương thật xinh đẹp, nếu ta cũng có thể gảy đàn tốt như vậy, xinh đẹp và Hạnh Nhi nhất định hâm mộ chết đi được, còn có thư sinh vào kinh thi kia, tương lai nếu trở về..." Tiểu Kiệt nâng mặt, mắt sáng lên như sao trên trời.
Ninh Nghị cũng không ưa thích những câu chuyện kiểu này, nhưng Tiểu Bồng lại thích những câu chuyện này, tâm tình vô cùng thuần phác. Ninh Nghị cũng không đi phá tranh, cười nói: "Vậy Tiểu Kiệt cũng biết thư sinh vào kinh thi có quấn không?"
"Không biết a, sau này Tiểu Kiệt... Ách, gả cho cô gia, cô gia nếu là muốn lên kinh, Tiểu Kiệt liền đem tiền tích góp ra, sau đó... Tốt nhất cô gia cũng mang theo Tiểu Kiệt, đến kinh thành nếu không có tiền, Tiểu Kiệt có thể kiếm về từ kinh thành..."
"Ừ." Ninh Nghị gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy đã tích lũy được bao nhiêu tiền phòng riêng rồi?"
Trước đó Tiểu Kiệt đang nói đùa, lúc này đỏ mặt: "Thật ra, cũng không có bao nhiêu tiền..."
Hai người nói một hồi về chuyện riêng tiền phòng, bản ý của Ninh Nghị là để cho nàng vui vẻ một chút, trong lời nói đem lời nói của nàng so với Lữ Ánh Quân kia lợi hại hơn, Tiểu Kiệt liền vội vàng xua tay nói: "Không có rồi." Chỉ chốc lát sau, cũng vứt hết tâm sự trong lòng ra sau đầu.", Lại nhảy nhót nói một hồi, gần đây nghe được những lời đồn đại về tài tử giai nhân Hàng Châu. Cho dù là tiểu nữ cường nhân được Tô Đàn Nhi huấn luyện thành như thế nào, nàng cũng tốt, mỹ nhi trong nhà cũng tốt, ngày thường thích nghị luận tự nhiên cũng là những tin đồn kỳ lạ này, thỉnh thoảng nghĩ đến chính mình cũng trở thành nữ chính trong một đoạn chuyện xưa, hoặc là so sánh một phen.
"Ta cảm thấy, giữa cô gia và tiểu thư, so với bọn họ sống còn hạnh phúc hơn. xinh đẹp và Hạnh Nhi cũng cảm thấy như vậy..."
Tiểu Kiệt đỏ mặt nói xong, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: "Ninh Lập." Ninh Nghị quay đầu lại, nàng cũng quay đầu lại, trong tầm mắt, cầm quạt xếp trong tay, một thân thư sinh áo bào trắng đánh thẳng vào mặt Ninh Nghị...
Trong bóng cây chung quanh cơ bản là nữ tử, đại khái đều là phu nhân nhà nào ở đó, vừa rồi cũng chào hỏi với mấy người, nhưng trên cơ bản vẫn còn có vẻ xa lạ.
Ở Hàng Châu bên này, phu nhân Văn Hải Oanh của La Điền được coi là địa chủ. Thời kỳ thiếu nữ là tiểu thư của quan gia, cũng biết những nữ nhân ở giai đoạn thượng tầng Hàng Châu này, chỉ là tính cách của nàng từ trước đến nay đều nhu nhược yếu ớt, sau khi gả cho La Điền, bởi vì gả cho thương nhân gia., Cùng tỷ muội trước kia cũng mất liên lạc, mấy năm sống cuộc sống u cư, tâm tình u oán, lại càng khó qua lại với người bên ngoài quá nhiều. Trước mắt tuy rằng đại khái giải khai nỗi lòng, nhưng nếu nói chuyện cùng người khác, ngược lại Tô Đàn Nhi bên cạnh tiếp khách càng thêm thoải mái cởi mở.
Đương nhiên, trong số nhiều nữ tính nhu nhược như vậy, khí chất của Tô Đàn Nhi mặc dù nổi bật, nhưng cũng không phải là độc nhất vô nhị. Trong giới thiệu của Văn Hải Oanh, nàng quen biết cũng có vài nữ tử không chỉ có tính tình hiền lành xuất chúng, phu phu nhân dạy con được người xưng hô, đồng thời cũng vũ trong tay áo nữ giới, tính là nữ tử cùng một loại.
"Những năm gần đây, cũng coi như là truyền xuống, Hàng Châu bên này có một cái khăn đỏ, nói là bậc cân thấp không để lông mày. Cũng không tính là kết giao nghiêm ngặt gì. Đều là những nữ tử, trước sau lưng Tỳ Hưu, biết liền gia nhập, có lúc cùng nhau nói chuyện làm nữ hồng các loại. Khi đó ta còn nhỏ tuổi., Tỷ tỷ mang ta gia nhập, bất quá cũng không có quen biết nhiều người, về sau gả chồng, liền không có tụ tập qua. Ngươi xem, bên dưới cây bên kia Hà tỷ, nàng là cháu gái của Thang tu Huyền Thang lão gia tử, người rất hòa nhã, bất quá khi đó ta nhát gan, cũng không có nói chuyện với nàng ta nhiều... "
Văn Hải Oanh ngày thường không lui tới nhiều với người, lúc này có một tỷ muội đáng tin, cũng khá hay đàm luận, kể một chút chuyện thú vị thời thiếu nữ. Nàng cảm thấy lúc ấy tính tình khó chịu, người bên ngoài đại khái sẽ không nhận ra nàng, bất quá sau một lát., Ngược lại cũng có hai cô gái tới chào hỏi, một người là con dâu của một vị Đồng Tri ở Hàng Châu hiện giờ, một người khác là cháu dâu của Thường gia, sau khi giới thiệu với nhau, đối phương cũng không quan tâm Tô Đàn Nhi là thương gia nữ, ngồi xuống đình nghỉ ngơi nói chuyện phiếm.
Hàn huyên một hồi ký ức lúc thiếu nữ Văn Hải, sau đó nói về tỷ tỷ Văn Hải Vũ, nói về tài nữ năm đó của Văn Hải Oanh, sau đó tự nhiên chuyển tới buổi tụ hội hôm nay. Mọi người đã là phụ nữ, đương nhiên không có khả năng đàm luận chuyện nam nhân tục sự như vậy., Cũng chỉ là nói về thi từ mà thôi. Lúc trước đám người Lâu Thư Hằng đang ở bên cạnh viết thơ, hai nữ tử này cũng ở đó, nhìn những người kia hăng hái đem thi từ truyền ra, trong đám nữ tử đương nhiên cũng có chút thưởng thức.
"...Vừa rồi thấy Tô cô nương cũng nói vài lời với thư sinh kia, xem ra hai nhà chính là quen biết. Thành thật mà nói, bài thơ của lâu công tử, đúng là cực tốt, rải rác vài câu, liền viết ra khí tượng bên phía Lưỡng Nghi Châu này... A, nói thi từ, văn chương của Văn muội muội năm đó mới là tốt nhất, Văn muội muội cảm thấy thế nào?"
Văn Hải Oanh suy nghĩ một chút: "Mấy năm nay thật ra ta cũng không có viết nó, nhưng mà... quả thật rất tốt..."
Khi hỏi đến Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi tự nhiên cũng nói xong: "Kỳ thật ta đối với thi văn không hiểu rõ như mấy vị tỷ tỷ, bất quá nghe cũng rất tốt." Kỳ thật đối với nàng mà nói, biết làm thơ đều rất lợi hại, thời thiếu nữ tham gia Thi hội, ai bị người khen nhiều nhất thì sẽ được khen ngợi.", Nàng cảm thấy tự nhiên là tốt nhất, trong lòng cũng theo đó suy sụp không thôi, gả cho Ninh Nghị xong, tâm tình bực này mới phai nhạt đi rất nhiều, nhưng nếu muốn bình phán tốt xấu, vẫn chỉ có thể dựa theo người bên ngoài ủng hộ mà nói chuyện.
Lại tiếp tục tán gẫu vài câu thơ, Tô Đàn Nhi nhìn các nàng nói mấy chỗ tốt trong thơ từ, thỉnh thoảng phụ họa, chăm chú gật đầu, không lâu sau ngược lại nhớ tới chút chuyện, trong lúc giao lưu tự nhiên nói ra: "Kỳ thật vài ngày trước, cùng Tướng Công du hồ tới nơi này, hắn cũng làm thơ, lúc đó tựa hồ thuận miệng nói, ta cũng chỉ nhớ mấy câu, cũng có chút cùng loại với thơ tác phẩm của bọn họ, ta nghĩ một chút..."
Nàng cố gắng nhớ lại một hồi: "Tây Hồ hoàn toàn không đề cập tới, lầu các mịt mờ như đang nằm. Bảo vệ bình tĩnh... Chỗ tốt nhất, thủy quang bốn phía đều không có dấu hiệu bị cắt đứt. Lúc đó xe bụi không gãy chân ngựa, có Hải Nguyệt nương tựa... Lúc ấy hắn nói bốn câu, ta chỉ nhớ rõ ba câu này..." Hắn nhếch miệng, có chút tiếc nuối.
Đây thật ra là do Tần Quan tặng tăng quy bảo Ninh Huyên, toàn bộ bài thơ tổng cộng là mười câu, một trăm bốn mươi chữ. Loại thơ dài Ninh Nghị này đã từng xem qua cũng không hoàn chỉnh, hắn chỉ nhớ bốn câu trước, sau đó liền đứt quãng, những ngày này cả nhà du ngoạn khắp nơi., Ninh Nghị tất nhiên cũng không khỏi cảm khái đọc được hai câu thơ, hoặc là nói một chút "Phải dạo chơi Tây Hồ, Tình Hồ không bằng Vũ Hồ, Vũ Hồ không bằng Nguyệt Hồ, Nguyệt Hồ không bằng Tuyết Hồ các loại nghị luận, cả nhà cũng hòa thuận hòa thuận với nhau.
Bài thơ này hắn đọc bốn câu, Tô Đàn Nhi cố gắng ghi nhớ ba câu, nhưng nghe thuận miệng, nghĩ đến gia tướng công tài hoa ngút trời, nên là thơ hay, hơi có chút khoe khoang thành phần bên trong. Nếu là Lâu Thư Hằng có thể nhìn thấy một màn này, phỏng chừng sẽ hiểu được Tô Đàn Nhi căn bản không ngưỡng mộ bài thơ kia của hắn, cùng Văn Hải Oanh ca ngợi vài câu, cũng chỉ là lễ phép mà thôi.
Quả nhiên, tuy là tàn thơ, vừa nói ra, ba người còn lại cũng kinh ngạc một hồi lâu, sau đó hỏi chuyện của Tô Đàn Nhi tướng công., Tô Đàn Nhi trong lòng vui vẻ, miệng thì khiêm tốn một phen. Văn Hải Oanh trong lòng lặp đi lặp lại nhấm nháp thơ tác kia, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Khó trách muội phu là Giang Trữ đệ nhất tài tử đấy..." Nàng đã lâu rồi không có quan hệ xã giao, đối với các tác phẩm thơ còn lại của Ninh Nghị hoàn toàn không biết., Hai vị phu nhân còn lại sau khi hỏi, vừa kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là Thủy Chuyển Ca đầu Ninh Lập Hằng..." Là Thanh Ngọc án, Ninh Lập Hằng?" Lại nói tiếp mấy câu, Văn Hải oanh cũng giật mình lắng nghe. Tô Đàn Nhi khoe khoang thực hiện được, vui vẻ nói chuyện mình và Tương Công tới đây, đương nhiên không đề cập tới thân phận của Ninh Nghị, dù sao cũng không quan trọng.
Cũng vào lúc này, bên kia Tiểu Lư Châu, tựa hồ dần dần có rối loạn hứng khởi, trong bóng cây, có người nhìn về phía bên kia, sau đó cũng có người hướng bên kia chạy tới, xa xa tựa hồ náo loạn xảy ra đại sự gì đó, xem náo nhiệt đông đảo. Bốn nữ tử nhìn trong đình nghỉ mát vài lần, sau đó cũng cười cười nói với nhau chạy tới.
Không lâu sau đó, các nàng mơ hồ nhìn thấy chuyện xảy ra trong đám đông bên kia...
Bất kể thế nào, đây cũng là thời kỳ tương đối hòa bình, mặc dù ngày thường Ninh Nghị có rèn luyện thân thể, mỗi ngày kiên trì luyện tập nội công Lục Hồng Đề lưu lại, nhưng nếu nói phản ứng lâm tràng, trong tình huống chưa chuẩn bị tâm lý, vẫn sẽ không cao hơn thường nhân quá nhiều. Lâu thư trong lúc bất ngờ đánh ra một quyền, hắn tự nhiên là không tránh được.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Một quyền này đánh cho mặt của hắn lệch đi, thân ảnh Lâu Thư Hằng đập vào tầm mắt, cũng làm hắn nghi hoặc nhíu mày.
Nếu như trong tay đối phương là dao găm, lúc này có lẽ hắn sẽ phản ứng đầu tiên, nhưng bởi vì không phải, đầu tiên trong đầu hắn hiện lên ý niệm không phải lấy răng trả răng, mà là phải biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoặc là với tính cách của hắn, là "Chính mình lại làm chuyện thiên hại lý gì."
Quyền thứ nhất đánh quá chính xác, đây có lẽ là tất cả bi kịch nổi lên.
Lâu Hằng tính cách phong lưu không bị trói buộc, nhưng dù sao cũng là thư sinh, trong nhà cũng rất có bối cảnh, đánh nhau với người khác, chuyện tự mình động thủ rất khó có. Một quyền này của hắn, thành thật mà nói, lực sát thương đối với Ninh Nghị không lớn, nhưng ở bên phía Lâu Thư Hằng, tự nhiên sẽ không có loại nhận thức này., Hắn dùng sức đánh một quyền tới, chính giữa mặt bên của Ninh Nghị, quyền này đánh cực thuận tay, thế cho nên động tác tiếp theo của hắn gần như không suy nghĩ thêm, tay thu lại, quyền thứ hai lại đánh ra, ý đồ tiếp tục thể nghiệm loại cảm giác cuồng phóng đãng như gió Đường Thời.
Ninh Nghị giơ tay định đón đỡ, cùng lúc đó, Tiểu Đình ở phía sau cũng đột nhiên nhào tới: "Ngươi làm gì đó."
Tiểu Chử ngày thường có vẻ nhu nhược lúc này đột nhiên phản ứng giống như sói mẹ, trong nhà có ba nha hoàn làm việc chân chính, răn dạy hạ nhân quản lý có lẽ còn có khí thế bực này. Tiểu Kiệt quơ hai tay lên muốn ngăn trở hành hung lâu thư Hằng, đương nhiên., Cô bé cũng chỉ là cô bé có khí thế không có sức mạnh, Lâu Thư Hằng đối với nó cũng không có cảm tình gì, nắm đấm đánh tới thay đổi phương hướng, chỉ hơi thu chút sức lực, đánh vào vai Tiểu Kiệt: "Cút ra!"
"Tiểu Thiền" từ phía sau ném tới, một tay Ninh Nghị chộp vào cánh tay của nàng.
"Hẳn là gọi dâm phụ đi ra..." Trong đầu Lâu Thư Hằng hiện lên ý nghĩ này, một quyền này đánh ra thật sự không thuận lợi lắm, nhưng khí thế của hắn vẫn còn mạnh mẽ, bay lên một cước đạp về phía Ninh Nghị. Nhưng trong khoảnh khắc khi ánh mắt hắn hướng lên trên, lại thấy được ánh mắt chuyển biến của Ninh Nghị. Ánh mắt Ninh Nghị chuyển hướng của Tỳ Hưu quay trở về, khoảnh khắc đó ý thức của hắn trở nên trống rỗng.
Giống như là nhìn thấy ánh mắt âm trầm nhất nhìn phụ thân muốn nổi đóa bão táp.
Loại ánh mắt này hắn chỉ thấy từ nhỏ một lần, mấy năm trước trong nhà tranh đấu cùng Tô Châu Trần gia, cơ hồ náo đến cục diện không chết không thôi, mẫu thân lúc ấy cũng vì vậy mà bệnh chết, ngày chạng vạng tối hôm đó đến bên phụ thân bên kia., Trong viện không có đèn, phụ thân ngồi một mình trên ghế thái sư trong phòng, cơ hồ ngưng tụ thành một thể với bóng tối chung quanh. Sau đó không lâu, người nhà Trần gia gần như chết sạch cả nhà, hắn nhớ lại, cảm thấy khi đó phụ thân như là sư tử chiếm cứ trong bóng tối.
Lúc ấy hắn đúng là tuổi hăng hái, lại được phụ thân yêu thích, đến mức không đến mức sợ hãi, nhưng hắn rất khát khao, về sau thoáng thu tâm dưỡng tính, làm một số chuyện trong nhà, bởi vì hắn hi vọng có một ngày mình cũng có thể có khí thế như vậy, loại cảm giác này rất tốt. Nhưng trước mắt không phải chạng vạng, nơi nào cũng không hắc ám, Liệt Dương từ trên trời chiếu xuống, trong nháy mắt kia, hắn phảng phất lại nhìn thấy loại hắc ám kia.
Một cước này phịch đá vào ngực Ninh Nghị.
Sau đó "Đùng" một tiếng vang giòn, kinh động tới dương quang và lá cây.
Thân hình hai người khí thế không khác nhau lắm, Lâu Hằng không rắn chắc bằng võ giả, nhưng cũng không có vẻ yếu đuối. Ninh Nghị cũng chỉ là dáng người cao gầy thư sinh, Lâu Thư Hằng một cước đá vào ngực Ninh Nghị. Bên phía Ninh Nghị, thân thể hầu như không nhúc nhích, tiếp theo trở tay chính là một bạt tai kinh người.
Thân thể Lâu Hằng bay lượn trên không trung, xem ra quả thực giống như giẫm lên ngực Ninh Nghị nhảy lên. Sau đó phịch một tiếng, rơi vào trong ao nước bên cạnh.
Sau khi khiếp sợ một hồi, có lẽ tất cả mọi người biết rõ chuyện phát sinh đều vội vàng vây quanh, Ninh Nghị ôm lấy Tỳ Hưu, hỏi thăm tình hình của nàng. Mà trong ao nước, thư phòng đại khái nửa ngày cuối cùng cũng hiểu thủy tính, trong nước ập xuống mấy cái, ho khan, trong mũi miệng đều có máu tươi chảy ra, y chỉ lên trên, cánh tay, miệng liên tục run rẩy: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi..."
"Lâu huynh, ngươi có phải hiểu lầm chuyện gì không?"
Ninh Nghị nhìn xuống dưới, gằn từng chữ một, nhưng dấu giày vẫn in rõ trên ngực y.
Sau đó, trên bờ có mấy người chen vào, có người hô: "Lâu huynh! Có chuyện gì vậy!"
"Lâu huynh, tiểu tử này gây chuyện?"
"Lâu huynh..."
Tiếng la lập tức bao phủ nơi này lại, Ninh Nghị hít một hơi, sau đó nhàm chán nhổ ra. Kỳ thật y cũng đã biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra. Đương nhiên, phản ứng tiếp theo của lâu thư Hằng khiến y có chút kinh ngạc, nhưng cũng thuận tiện giải đáp nghi hoặc trong lòng mình.
Thân phận của lâu thư Hằng, dù sao phần lớn mọi người đều biết, phối hợp với địa vị trong nhà hắn, trong lúc nhất thời, đám bạn tốt của hắn cũng đã vọt tới. Lâu thư Hằng cũng phản ứng lại, chỉ vào Ninh Nghị la lớn: "Bắt hắn! Bắt lấy bọn họ! Đồ gian phu dâm phụ! Tên Ninh Nghị này là hôn phu của người khác trong nhà, trước mắt lại cấu kết với nha hoàn! Bắt lấy bọn họ! Phong bại tục bị thương! Bắt bọn họ ngâm trong chuồng heo..."
"Lại có việc này!"
"Đáng hổ thẹn!"
"Bắt lấy bọn chúng!"
Vài tên thư sinh chạy về phía bên này. Ninh Nghị liếc mắt nhìn bọn họ, lại nhìn thư sinh, trầm giọng nói: "Không định nói chuyện sao?" Hắn khí thế trầm ổn, trong lời nói tự có uy nghiêm, nhưng vào lúc này, một lão giả trong đám người trừng mắt ngang nói: "Lâu hiền chất, lại có việc này! Ngươi yên tâm! Đến đây đi, bắt đôi gian phu dâm phụ này lại cho ta!"
Tiểu Kiệt co người lại bên cạnh Ninh Nghị, hai tay nắm chặt quần áo của hắn, khóc òa lên. Một thư sinh giơ tay chộp lấy Tiểu Giao. Ánh mắt Ninh Nghị lạnh lùng, oanh một cái, người thứ nhất cứng rắn ngã xuống đất. Thư sinh thứ hai xuất quyền đánh Ninh Nghị. Ninh Nghị thuận tay một cái, ném hắn vào trong ao.
Hỗn loạn bắt đầu mở rộng...