Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sự tình có quan hệ đến võ học, cũng không quá bức thiết, nếu mấy người trong nhà sau khi nhìn tiểu võ quán kia đều không tán đồng, tạm thời cũng có thể gác lại, cùng lắm thì ngày sau tìm Cảnh Hộ Viện bọn họ luận bàn chiêu là được rồi.
Thời điểm ở Giang Ninh kỳ thật có một đoạn thời gian lo lắng tìm mấy người hộ viện trong nhà luận bàn. Tại hắn mà nói, sớm cùng người khác động thủ, dựa vào tỉnh táo, tính toán cùng cái kia có thể ngang ngược được, thiếu chính là phản xạ điều kiện bồi dưỡng thành sau thời gian dài, cái này không phải lấy mưu lợi có thể luyện thành.
Hắn nguyên bản cũng biết ra ngoài bái sư gì đó cũng không thực tế, thí dụ như Trình Minh chủ của Bách Đao Minh, hoặc là thông qua Khang hiền tự nhiên cũng có thể tìm được người giang hồ có vài hạ giới, thậm chí Lục A Quý bên cạnh Khang hiền, chỉ sợ đều không đơn giản. Những người này, mọi người có quan hệ, bái sư đều không có vấn đề, nhưng chuyện như vậy thì..., khái niệm không giống nhau, đối với hắn mà nói, chỉ là tâm lý chơi đùa, nên không thể chính thức đi gây phiền phức cho những người này. Nguyên bản địa vị văn võ có chênh lệch, nếu hắn đồng thời bái sư cho thấy ta không để ý cái này. Hành vi như vậy, kỳ thật là quá ngả ngớn, trừ phi thật sự là tình cảm bạn bè giữa huynh đệ, bằng không không không làm như vậy được.
Trực tiếp tìm người trong nhà cố nhiên đơn giản hơn một chút, hắn dạy con trai Cảnh Hộ Viện học tập, Cảnh Hộ Viện tôn kính hắn, thật không phải thật sự động thủ, cái này cũng không phải vấn đề lớn, nói ra một hồi, liền giải quyết xong. Nhưng mấu chốt là, đám người Giang Ninh Tô gia, quan niệm cơ bản đều giống Tô Đàn Nhi và ba nha hoàn, cho dù là đối với hắn có địch ý, đều căn bản cảm thấy trong lòng hắn không nên động võ công.
Lần đó hắn thuyết phục được Cảnh Hộ Viện, cơ bản cũng đã giải quyết được cái nhìn của đám người Tô Đàn Nhi, hưng thịnh đến mức ở trong nhà luyện tập vài ngày. Ngày đầu tiên, Cảnh Hộ Viện liền không thể dừng tay, ở trên mặt hắn đánh một quyền, sau đó nói cái gì cũng không chịu động thủ với Ninh Nghị nữa. Thật vất vả thuyết phục hắn lần nữa, ngày thứ hai ngược lại đánh nhau kịch liệt, Ninh Nghị trúng vài quyền, ánh mắt cũng trúng một quyền, khiến hắn tối mịt một vòng hắc luân cùng người trong nhà ăn cơm.
Đối với hắn mà nói, luận bàn sẽ bị thương, vốn là đã có chuẩn bị tâm lý. Về bản chất thân thủ của hắn cũng không cao, phương thức phát lực cực đoan sau khi luyện nội lực cũng không tốt cho lắm. Mà Cảnh Hộ viện mặc dù không được coi là cao thủ nổi danh giang hồ., Nhưng ở Tô gia nhiều năm như vậy, trận chiến đao thật thương thật sự cũng gặp không ít, nghe nói có đôi khi Tô gia áp tải hàng hóa, Cảnh Hộ viện đi theo chỉ huy, còn chính diện làm mấy tốp sơn tặc, thuộc hạ rất có năng lực.
Ninh Nghị luận bàn công bằng với hắn, có thể có kết quả như vậy chứng tỏ hắn có thể khiến Cảnh Hộ Viện đôi khi không dừng tay, đã rất tốt rồi. Kế hoạch của hắn chỉ cần đánh nửa năm như vậy, phối hợp với hiệu quả nội công, bản thân ít nhiều cũng coi như nửa võ lâm cao thủ, nhưng sau lưng lại hại Cảnh Hộ Viện rất khổ, đến nhà bảo con trai nói: "Cha, sao cha có thể đánh tiên sinh thành như vậy."
Đến ngày thứ ba, Cảnh Hộ Viện dường như đã hoàn thủ không tốt lắm. Ninh Nghị lại làm một công việc tư tưởng cho y một phen, rồi lại đánh tiếp. Kết quả mũi trúng một quyền, máu tươi chảy ròng ròng, đánh thuốc bổ. Y bị thương không nặng, kết quả là ở nhà khiến lão thái công nhìn thấy nên rất nóng nảy, kêu người khác mắng to: "Các ngươi tưởng ta chết rồi sao!" Sau khi tra được trên người Cảnh Hộ Viện, lại gọi là Cảnh Hộ Viện đi mắng lại một trận.
Lúc ấy Ninh Nghị biết được tình huống đã được giải khai một phen, bản thân y luôn mở miệng nói rất tốt, làm ra chuyện đương nhiên có một luồng khí thế, nhưng chỉ ở trong chuyện này., Người trong nhà đều nghĩ hắn làm chuyện này thật sự là cổ quái. Bọn họ biết xưa nay Ninh Nghị rất ưa thích kể chút chuyện xưa truyền kỳ giang hồ, nhưng người trẻ tuổi tính cách rất kịch liệt, Mộ Hào hiệp phong rèn luyện một phen cũng thôi đi, nào có ai giống loại thư sinh đã thành danh như Ninh Nghị cả ngày đánh cho mặt mũi bầm dập như vậy. Lão thái công cũng chỉ biết dở khóc dở cười: "Thật sự là... hồ đồ..."
Sau đó lại nói Cảnh Hộ Viện: "Ninh cô gia thích hồ đồ, ngươi là ông già trong nhà, sao lại không hiểu chuyện..."
Sau đó Ninh Nghị cũng biết trong nhà Giang Trữ là không dễ làm những việc này, tuy nhiên lần này đến Giang Trữ, chỉ có đám người Tô Đàn Nhi ở bên cạnh, đợi đến khi sự tình ổn định, tự nhiên có thể ép cho Cảnh Hộ Viện phải ra tay với mình, nếu hai người văn định văn phương có lời, mình tự nhiên có thể mắng bọn họ một trận, sau đó kêu gọi tới cùng rèn luyện.
Chuyện này đã quyết định xong, buổi sáng ngày hôm sau, hắn dựa theo kế hoạch đã định, chạy tới tìm vị tiền lão mà Tần lão đã thông báo. Trong lúc Tần lão nói chuyện, người này tên là Tiền Kính Như, chữ Hi Văn chính là bạn cũ của hắn, cực ái sách, bởi vậy cũng nhờ Ninh Nghị đem mấy quyển sách để lại, những người còn lại thì không nhiều lời.
Nhưng sau khi đến Hàng Châu, Ninh Nghị tìm người hỏi thăm một phen, ngược lại cũng đại khái biết Tiền gia ở Hàng Châu có thể xem như là vọng tộc rất có tiếng tăm. Ít nhất từ người bình thường có thể hỏi han được chuyện Tiền Hi Văn ra ngoài giảng bài, nói rõ điểm này. Ninh Nghị cũng biết Tần Kế Truyền Tống đưa tin cho hắn hành động này không đơn giản, ít nhiều cũng có thể coi là giới thiệu cho hắn một nhân vật lợi hại., Chỉ là cùng Tần lão, Khang hiền vãng lai là ngẫu nhiên, Ninh Nghị sẽ không cho rằng mình luôn có thể nói chuyện cùng lão đầu tử, lần này đi, ngược lại cũng không ôm ý nghĩ trên phương diện này, đơn thuần đưa qua thư là được rồi.
Sáng sớm hôm đó dẫn Tiểu Kiệt ra ngoài, lại hỏi thăm thêm vài câu về Tiền gia. Thế nhưng nó cũng biết Tiền gia kia không chỉ là Hàng Châu Vọng tộc, mà còn là đại địa chủ nổi tiếng của vùng quê mùa mười dặm này. Nghe nói nhà họ Vạn Tài. Người này họ Tiền, trong đầu Tiểu Kiệt lập tức bắn ra một màn kim quang lóng lánh, trên đường đi nói giỡn với Ninh Nghị.
Chẳng qua là đi thẳng đến Tiền phủ, mới phát hiện Tiền gia và Kim Quang lấp lóe có chút khoảng cách. Tuy nhìn những phòng ốc vây quanh sân nhỏ cũng là khí tượng của mọi người, nhưng mảnh sân nhỏ ở phía đông Hàng Châu này xem ra đã rất nhiều năm rồi, lắng đọng lại cũng không phải là khí tượng bạo phát từ bên ngoài, mà là quy phạm nghiêm cẩn quản gia đình đơn giản.
Ninh Nghị ở cửa báo tên, đưa phong thư cùng sách vở, phòng gác cổng năm đó nối vào, để chủ tớ hai người ở phòng ngoài đợi một lát liền có một lão quản gia đi ra nghênh đón., Cũng không phải là đi phòng khách, mà là dẫn bọn họ tới thư phòng của lão gia. Dọc theo đường đi, Kính Nhi tò mò nhìn quanh, xung quanh tường vây, kiến trúc, con đường cũng không quá lớn., So với Giang Trữ Tô phủ tựa hồ có cảm giác không bằng, nhưng đều là cảm giác vừa vặn, có chỗ có thể nhìn thấy dấu vết sửa chữa, nhưng cũng không quá keo kiệt, nhiều nơi trang trí trang trí đều hiện ra một cỗ khí tức cuốn sách, đại khái là nhiều đời người ở lâu, rất nhiều nơi nhỏ đều có thể hiện ra khí tức linh động.
"Khí tượng Vọng tộc, cũng là dạng này." Thấy Tiểu Kiệt nhìn chung quanh, Ninh Nghị cũng nhẹ giọng nói một câu, lão quản gia dẫn đường phía trước hiển nhiên là nghe thấy, lộ ra nụ cười đầy tự hào. Tiểu Kiệt nhón chân nhỏ giọng nói: "Ta và tiểu thư đi qua nhà Kính Dương, cũng từng tới Vương phủ, những nơi đó rất đẹp, nhưng cũng không có cảm giác như vậy."
Lão quản gia phía trước gật đầu một cái, nụ cười trên mặt lại càng thoải mái, quay đầu lại nói: "Hôm qua lão gia mới giảng dạy từ thôn quê về, tâm trạng rất tốt, như lần đầu tiên Ninh công tử tới phủ, tình huống mời công tử tới thư phòng nói chuyện cũng không nhiều, Ninh công tử ở trước mặt lão gia, có thể tùy ý chút ít."
Hắn đại khái cho rằng Ninh Nghị là vãn bối ở nơi khác tới nương nhờ thư tín, lúc này đối với hai người ấn tượng không tệ, bởi vậy mở miệng nhắc nhở, miễn cho Ninh Nghị thấy lão gia nhà mình sau đó nơm nớp lo sợ, mất hảo cảm. Ninh Nghị gật đầu cười, nói tiếng cảm tạ.
Con đường thư phòng từ cửa ra vào của Tiền Hi Văn cũng không xa lắm, nhưng đã nói mấy câu đó, khi đi ngang qua một gian hành lang gấp khúc thì có âm thanh đột nhiên truyền tới: "Tiền sặc sỡ! Ngươi còn dám chạy..." Dường như là tiếng cười mắng của người trẻ tuổi trong lúc đánh nhau, sau đó một bóng người đột nhiên xông tới, thiếu chút nữa va chạm với Ninh Nghị., Đây là một nam tử mặc áo bào thư sinh, tuổi tác xấp xỉ với Ninh Nghị, có lẽ mới hơn hai mươi, hắn đang bị người đuổi theo, quay đầu lại liếc mắt một cái rồi chạy nhanh.
Sau đó lại có một người lao ra, cũng là nam tử tuổi tác xấp xỉ, ngạc nhiên một chút, chắp tay, sau đó tiếp tục đuổi theo, chỉ là trong quá trình chạy bộ hắn quay đầu lại nhìn vài lần, cũng không biết nhìn Ninh Nghị hay là Tiểu Kiệt, thiếu chút nữa ngã lăn một cái mới nhìn đường đuổi theo.
"Đây là hai vị công tử của phòng hai, khiến Ninh công tử chê cười, tới đây, mời đi bên này."
Lão nhân qua góc rẽ, Ninh Nghị đang định cất bước đi thì lại thấy trong bãi cỏ bên cạnh rơi mất một vật màu đỏ. Y nhặt lên nhìn, là một ô san hô màu đỏ, có lẽ là hai người trẻ tuổi vừa rồi rơi xuống. Cũng may là rơi trên bãi cỏ không bị hỏng. Lúc này hai người đã chạy xa rồi., Ninh Nghị cầm nó đi theo ông lão, sắp tới lúc nó tới thì lấy bút bút ra, nói quá trình nhặt được, bảo lão quản gia chuyển giao cho hai người kia. Lão quản gia nhìn nét bút kia, dáng vẻ dở khóc dở cười, cũng không giơ tay đón lấy.
"Đúng là chỉ có hai vị công tử duy nhất như vậy, a... khoản này cũng không phải của hai vị công tử trong phòng thứ hai, chính là món đồ mà lão gia yêu thích nhất, mấy ngày trước không thấy, không ngờ lại được Ninh công tử nhặt được. Không bằng lát nữa Ninh công tử tự tay trả lại cho lão gia đi."
Ninh Nghị nhíu nhíu mày: "Cái này không ổn đâu nhỉ?" Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ cảm thấy đây là mối quan hệ giữa hắn và Tiền Văn, tăng thêm ấn tượng tốt. Nhưng ở chỗ Ninh Nghị này, nếu như chuyện này có liên quan tới mấy chuyện của kẻ trộm tiền gia gì đó, như vậy mình là một người ngoài thì tuyệt đối không nên tổ chức loại chuyện này.
"Không sao không sao."
Lão quản gia ngược lại lại cười đến thành khẩn, chỉ trong chốc lát đã tới bên ngoài viện ở của Tiền Hi Văn, Tiểu Miểu được sắp xếp đi ra bên ngoài chờ đợi trong phòng, Ninh Nghị nhíu nhíu mày, thu bút lông vào trong tay áo. Do lão quản gia dẫn vào, tên là Tiền Hi Văn lão giả đã chờ sẵn ở trong phòng, người này râu tóc rối bù., Sơ lược chỉnh tề, một thân áo bào xám chất phác, mặc dù không có vá víu, nhưng cũng có thể nhìn ra tẩy rửa qua rất nhiều lần. Đại khái hắn đã xem qua thư từ dòng dõi của Tần Nghị, đang lật ra đọc vài quyển sách. Đợi Ninh Nghị tiến đến, hắn hòa nhã ngồi xuống.
"Lúc trước từ biệt ở kinh thành, ta và Tần công cũng đã tám năm không gặp, lập Hằng ngươi từ Giang Trữ tới, thân thể Tần công có khỏe không?"
Đại khái đã thông qua tính danh, Tiền Hi Văn hỏi về chuyện liên quan đến dòng chính của Ninh Nghị. Hắn đại khái xem Ninh Nghị như vãn bối có quan hệ đến Tần Thìn, hỏi về chuyện của dòng họ Tần, ví dụ như hai huynh đệ Tần Thiệu và Tần Thiệu Khiêm, cũng là đề cập trọng điểm, thỉnh thoảng cũng cảm khái vài câu. Ninh Nghị vừa trả lời chuyện mà mình biết, chỉ chốc lát sau, Tiền Văn chuyển chủ đề.
"Năm nay đầu hè, quân tiên phong Bắc Địa lại mở ra, Kim Sa khai chiến, đối với việc này, lập Hằng ly khai Giang Ninh, có từng nghe Tần công nói qua cái gì chưa?"
"Tần công lên kinh, lúc này có lẽ đã đến kinh thành."
"Dạ."
Tiền Hi Văn nhẹ gật đầu, như có điều suy nghĩ đồng thời cũng nhìn kỹ Ninh Nghị một cái. Lời hắn vừa nói rất có kỹ xảo, vốn tưởng rằng Ninh Nghị là vãn bối của Tần Nguyên, đối với những chuyện này hắn thật sự hứng thú., Biết được cũng không quá nhiều, nhưng Ninh Nghị tự nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của y, trả lời dứt khoát. Lúc này tin tức về Tần Thìn còn chưa được công bố, Ninh Nghị trả lời đại biểu cho ít nhất đã biết rõ nội tình của tám năm trước. Tiền Hi Văn suy nghĩ một chút về chuyện Tần Kế Nguyên, sau đó lại hỏi tình huống của bản thân Ninh Nghị.
Gia cảnh như thế nào, có kết hôn không, học hỏi thế nào. Trưởng bối hỏi vãn bối, đơn giản là những người này đọc nhiều sách vở, Ninh Nghị viết vài từ ngữ ở Giang Ninh, kỳ thật hắn cũng đã đọc qua., Nhớ rõ cái tên Ninh Lập này, nghĩ đến vừa rồi trong lòng cũng đã có nghi vấn, nhưng đến lúc này, nói xong Tần thừa nguyên, mới đưa ra nghi vấn, đợi xác nhận xong, cũng không nói cái từ kia ra sao, chỉ là hỏi Ninh Nghị xưa nay thích đọc sách đọc sách., Làm thế nào để học vấn. Ninh Nghị liền trả lời thích xem một ít chuyện xưa truyền kỳ, truyền thuyết ngoài chợ búa, về phần học vấn, cũng chỉ dùng cách nói chuyện với Tần lão Khang lúc nói đùa, trả lời một phen, lại là bình thường, không biểu hiện chính mình, cũng không đến mức đắc tội người khác mà thôi.
Lúc này hắn cũng đã đoán đại khái nội dung liên quan đến hắn trong bức thư của Tần lão. Lão nhân gia kia biết tính cách của mình, cũng tuyệt sẽ không trắng trợn phủ đầy thư của một người trẻ tuổi nào đó như thế nào, nghĩ đến là cùng vị tiền lão ôn lại chuyện cũ, cuối cùng nhấc lên một hai câu., Hoặc là "có tiểu hữu đến Hàng Hải, thay mặt chiếu cố một hai" như vậy. Tần lão vẫn luôn hi vọng mình làm văn, vị tiền lão này tự nhiên cũng coi chính mình là đến đây nương tựa, học tập hậu bối, mới có thái độ như vậy.
Người bình thường nếu nghe xong những tên tuổi thơ của mình, không khỏi khích lệ hư từ vài câu. Hắn không nói dối, kỳ thực là đã tiếp được thái độ chiếu cố trách nhiệm, nếu đã trở thành đệ tử nhà mình, đầu tiên phải nghiêm khắc yêu cầu., Không thể khen lung tung. Hắn tu dưỡng cũng tốt, đối với thái độ của Ninh Nghị thích các loại tiểu thuyết chí quái cũng không biểu thị ra thái độ khó chịu gì. Sau đó Ninh Nghị trả lời rất bình thường không có gì lạ, gã cũng chỉ nhíu mày suy nghĩ, sau đó lấy từ một kệ sách bên cạnh xuống vài quyển sách.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Nhìn dạng lập Hằng tầm tuổi này, bình thản, thích xem chút tiểu văn chí quái, cũng không có gì không ổn. Nhìn văn tự hằng, cũng không phải là người câu nệ nhỏ. Bất quá, đọc sách trừ thư, cũng có chút đạo lý bí quyết, lão phu cảm thấy, có một số thư, xem một quyển là một quyển, nếu có thể từ tiểu tiết thấy đại đạo., Có chút lĩnh ngộ, xem một quyển tựa như xem hai quyển sách, ha ha, ngược lại thường vì khéo léo mua vui vài phần. Lập Hằng vừa hứng thú, không ngại lấy mấy quyển truyền thuyết này về xem một chút, lão phu cũng đã xem qua, chuyện xưa tinh kỳ, văn tự cũng tốt. Nếu cảm thấy thú vị, bên này còn có hai quyển sách, ta đã ghi chú, không ngại cùng bạn bè đọc."
Ninh Nghị tiếp nhận quyển sách kia xem, chỉ thấy một bên là mấy quyển tiểu thuyết quỷ quái thịnh hành, trong đó một quyển trước kia gã thậm chí đã từng mua, hai quyển khác vốn có thể cầm "Tá đọc" truyền lang thang, một quyển là 《 Xuân Thu Thu 》, sau khi 《 Xuân Thu 》 Triểu Di" "Bổ di" ba chữ, đây đều là sách nát vụn đường cái, nghĩ đến trọng điểm là chú giải.
Nhận lấy mấy quyển sách này, Ninh Nghị nói cảm tạ. Trong lòng lại có vài phần cười khổ, vị lão nhân gia này cũng không tệ, vừa rồi nói chuyện một phen, hắn cũng có vài phần hảo cảm đối với đối phương, kỳ thật lấy ánh mắt của Tần lão, đã giới thiệu hắn qua, hắn cũng biết đối phương sẽ không phải là người không đáng tin cậy.
Nếu thật sự là hắn chuyên chú học vấn, khát vọng ở phương diện này có chỗ tinh tiến hoặc là học sinh hứng thú, lúc này có lẽ nên nạp đầu bái sư. Nhưng hắn không phải, những chuyện này lại không tiện nói ra, về sau ngược lại phải phụ lòng đối phương một phen hảo ý. Nghĩ đến Tần Kế Nguyên có lẽ cũng đã đoán được tâm tính của hắn lúc này, hơn phân nửa thời điểm viết thư sẽ có chút không có ý tốt, trong lòng cười mắng vài câu.
Lão nhân gia cũng không tệ, nhưng sau này nếu không có chuyện gì cần nhờ vả, mọi người lui tới phỏng chừng cũng chính là lúc này. Trong lòng đã xác định được vị trí, lại cùng đối phương tán gẫu vài câu, Ninh Nghị đứng dậy cáo từ, Tiền Hi Văn gật gật đầu: "Ngươi đi đi." Lúc quay người đi, Ninh Nghị lại nhớ tới một chuyện, quay người đem bút san hô đưa trả lại cho đối phương.
Lấy tâm cảnh Ninh Nghị, nếu như hắn thật sự là cầu người, vì để tránh đụng chạm đến "Nhà xấu" của Tiền thị, món nợ này tuyệt đối sẽ không giao ngay trước mặt, nhưng nếu đã không có phần tâm tư này, vậy cũng không sao cả. Chỉ là lúc hắn còn sống, mới phát hiện sự tình có thể khác với suy nghĩ của mình, Tiền Hi Văn cau mày, trong nụ cười có chút dở cười, ánh mắt nhìn về phía Ninh Nghị: "Khi đi vào nhặt được?" Không biết tại sao, hắn tựa hồ không tin, chỉ là không có ác ý gì.
"Ừm, lúc mới vào, nhặt được trên thảm cỏ."
"A... Thật là trùng hợp..." Tiền Hi Văn ngẫm lại, sau đó lắc đầu cười nói: "Thôi được, chính là duyên phận, Tiền Việt, ngươi tới đi!"
Hắn hô một tiếng, hiển nhiên tiền kia chính là lão quản gia vừa rồi, lúc này lại lên tiếng tiến đến, Tiền Hi Văn cười nói: "Lập Hằng nhặt được ô san hô của ta, ngươi chiếu theo trên sách viết, lấy mười nghìn đồng tiền ra."
Mười ngàn quan tiền chính là mười quan, đối với Ninh Nghị mà nói mặc dù không nhiều lắm, nhưng đối với người bình thường mà nói, hắn cũng không ít, lúc này có vài phần kinh ngạc. Tiền kia càng ra khỏi cửa, Tiền Hi Văn cầm bút xoa xoa, cười nói: "Ta ở trong nhà, thích nhất là khoản ô vuông này, nó thường ném, ta liền ra treo giải thưởng, có thể tìm về, thưởng mười ngàn đồng, nếu như tìm được lập tức, phần thưởng tự nhiên trở nên thực hiện mới đúng."
"Thường mất?"
"A, không biết làm sao, liền không thấy."
"Vẫn thường có thể tìm trở về?"
"Ừm, cái này không phải đã tìm về rồi sao?"
"......."
Trong lúc nhất thời Ninh Nghị không biết nói gì, chỉ chốc lát sau gã đã nhận tiền của gia đinh, mười quan tiền không phải là ngân phiếu mà là đeo dây thừng, lại dùng một cái hộp lớn mang tới. Ninh Nghị nhìn thấy sắc mặt run rẩy. Lúc này một đồng tiền đại khái có ba khắc, một ngàn đồng tiền gần bốn ký., Mười ngàn đồng chính là sức nặng gần bốn mươi cân, gia đinh kia dáng người cường tráng, hai cánh tay cầm đặt trên mặt đất, phịch một cái. Ánh mắt của Tiền quản gia thì đờ đẫn, đại khái chuẩn bị không đếm xỉa đến chuyện này, Tiền Hi Văn chớp chớp mắt có chút lúng túng, hắn sờ sờ cằm, nhưng cuối cùng cũng không có mở miệng nói đổi thành ngân phiếu, cứ như vậy đưa mười quan tiền cho Ninh Nghị.
Ninh Nghị thấy thái độ của mọi người, tuy không biết Tiền gia rốt cuộc đang làm gì, nhưng cũng cảm thấy thú vị. Hắn cũng không cần gia đinh kia giúp đỡ, đưa tay nâng cái rương lên, mỉm cười cáo từ ra cửa.
Tiểu Kiệt ở ngoài cửa nhìn thấy bọn họ tới, vội vàng tới hỗ trợ, muốn nâng cái rương trong lòng Ninh Nghị lên. Ninh Nghị cười nói: "Đừng vội đừng vội, rất nặng." Tiểu Kiệt tất nhiên là nghĩ đến trách nhiệm nha hoàn, nói: "Tiểu Kiệt làm chuyện quen, sức lực cũng rất lớn." Ninh Nghị ra vẻ đặt cái rương kia xuống, Tiểu Kiệt thiếu chút nữa bị cái rương kéo ngã xuống đất, may mà Ninh Nghị lập tức đỡ được cái rương, cười không được.
Nghe nói trong rương là mười quan tiền, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tròn, chắc cảm thấy Tiền gia có chút khi dễ người.
Tiền quản gia kia cũng có vài phần xấu hổ, đợi tới gần cửa phòng mới thấp giọng nói nguyên do chuyện này. Hóa ra Tiền gia mặc dù là thế gia vọng tộc nổi tiếng mười dặm khắp nơi, Tiền Hi giữ nhà lại cực nghiêm, làm việc đơn giản, đệ tử trong nhà bình thường tiền tháng rất ít, hơn nữa đến lúc đó, tiền này tuyệt đối sẽ không để vào sớm. Có một lần trong nhà có một gã con cháu gặp phải chút chuyện., Cấp bách cần tiền, liền cầm bút san hô mà Tiễn Hi Văn yêu thích nhất, sau khi biết rõ Tiền Hi Văn, ở nhà có bảng văn, ai có thể giúp đỡ trở về, liền thưởng 10 ngàn tiền, về sau tên đệ tử kia còn đến bút, hắn quả nhiên đã thực hiện lời hứa, thưởng 10 nghìn văn tiền.
Chuyện này qua đi, trong vòng một năm bút mực phải ném ra bảy tám lần rồi, mỗi lần Tiền Hi Văn cũng như cũ trương bảng văn, qua một hai ngày, liền có người lấy ra trả lại, nói thật vất vả mới tìm được. Tiền Hi Văn cũng luôn đưa tiền, chỉ là..." Lão gia nói, mười ngàn đồng tiền, nếu đổi thành ngân phiếu, chỉ là một tấm ngân phiếu nho nhỏ, mọi người nếu muốn thưởng tiền, lấy tiền đồng ra thưởng, chung quy có vẻ hơi nhiều, vì thế mỗi lần đám thiếu gia trong nhà đều vất vả mang về..."
Lão quản gia kia nói tới chuyện này, cười đến thú vị, Ninh Nghị cùng Tiểu Kiệt cũng mới hiểu được, nhiều lần mất, nhiều lần tìm về được, nhiều lần còn mất, Tiền Hi Văn này làm sao không rõ đến tột cùng. Hắn chẳng qua chỉ giả bộ hồ đồ, cho người ta một cơ hội ngoài pháp ngoại thi ân., Mỗi lần ai cầm về, tự nhiên liền do người lấy đi, những người này mỗi lần bại lộ thân phận, tự nhiên cũng không dám xằng bậy, dù sao cũng phải thật sự tiêu tiền, mới dám lấy bút kia, mười quan tiền, đại khái cũng là trêu chọc những hài tử này một phen mà thôi.
Nghĩ đến cũng là như thế, lúc Ninh Nghị xuất ra ô vuông thì vẻ mặt đối phương mới cổ quái như vậy, khoản ô vuông này chỉ có bị hài tử trong nhà lấy đi, làm sao có thể để người ta nhặt được chứ... Mang theo vài quyển sách mà Tiền Hi Văn tặng, hai chủ tớ đánh xe ngựa một đường trở về. Khi về đến nhà, Tô Đàn Nhi thấy 10 quan tiền cũng cảm thấy ngạc nhiên. Ninh Nghị nói về chuyện hôm nay ở Tiền gia, Tô Đàn Nhi cũng cảm thán một phen.
"Vị tiền lão kia, người thật không tệ, trị gia cũng rất lợi hại a."
"Là một người thú vị, nhưng... phía sau có lẽ cũng không có quá nhiều cơ hội để tiếp xúc..."
"Ừm." Tô Đàn Nhi gật gật đầu, lại quay đầu nhìn phu quân đang tiêu sái này một chút, ánh mắt có chút phức tạp.
Lại qua hai ngày, Ninh Nghị dựa theo kế hoạch của thê tử, bắt đầu dựa theo thân phận rể Tô phủ, cùng nàng tới bái phỏng những thương hộ có quan hệ đến Hàng Châu. Y cẩn thận trông nom bổn phận của hộ hoa sứ giả, cũng không làm chuyện gì thêm phức tạp. Vừa nói xong, y vừa hoàn toàn thu liễm cảm giác tồn tại của mình, do thê tử của mình hàm súc nhu hòa mà thể hiện ra cổ tay của mình.
Trên một vùng Hàng Châu, Tô gia không có căn cơ gì, muốn phát triển ở nơi này, hầu như cũng có thể coi là bắt đầu từ số lẻ. Dưới tình huống như vậy, hắn có thể càng thêm rõ ràng bản lĩnh và năng lực của thê tử mình. Theo sự ác ý của hắn, nhìn những giao phong muôn hình muôn vẻ này, cũng là một trong những chuyện mà hắn cảm thấy yêu thích thú nhất.
Hắn đối với những chuyện này đã mệt, nhưng thỉnh thoảng không hề có trách nhiệm, dù sao cũng rất thú vị.
Một tiêu chuẩn, đơn giản, bổn phận là ở rể rể, bên này là trong ngày hè kế tiếp, hắn mang lại cho toàn bộ Hàng Châu ấn tượng đầu tiên...