Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lưu quang chảy xuôi, bóng đêm lạnh như nước, trùng nhi không biết tên ở trong lá cây bên bờ, trong bụi cỏ kêu la, thời gian đã không còn sớm, mọi người trên thuyền cũng đã đến lúc ngủ, trong cửa sổ thuyền hoa lầu hai lộ ra điểm điểm vàng ấm, hai nữ tử cũng đã trở về phòng ngủ, đang nói chuyện với nhau.
"Nói như vậy, em rể hắn chính là như vậy... xông ra được những tên tuổi kia?"
"Cụ thể... liền là như vậy... Chỉ là mấy bài thơ, hắn từ chối không được vừa rồi viết ra, người bên cạnh nếu nói hắn là đệ nhất tài tử Giang Trữ, hắn cũng có chút không cho là đúng... A, tính tình của hắn quá quái dị..."
"Từ xưa đến nay, chính là phi thường nhân phương có thể làm được việc phi thường tốt mà... Bất quá, muội phu chẳng lẽ thật sự đối với khoa cử không có chút hứng thú nào sao?"
"Hắn nói không có, nhưng mà những chuyện này, kỳ thật ta cũng không tiện hỏi nhiều..."
"Muội muội cùng em rể như thế nào quen biết nhau?"
"Sau khi thành thân mới nhận ra."
"Sao có thể..."
Ánh đèn không quá sáng, những câu nói vụn vặt, thời gian đã không còn sớm nữa, Tô Đàn Nhi và Lâu Thư Uyển cũng nói nhẹ nhàng, đang bàn luận về những chuyện có liên quan đến Ninh Nghị.
Tối nay trong bữa tiệc tại thuyền hoa kia, nói hoàn toàn không có ai có ấn tượng với cái tên Ninh Lập này, kỳ thật cũng là không thể. Mặc dù thông tin cũng không phát ra, nhưng toàn bộ quốc gia thuộc về phạm vi văn nhân cũng chỉ lớn như vậy, mấy bài thơ qua lại trong miệng một đám nữ tử thanh lâu một lần nữa., Ba chữ Trữ Lập Hằng này, ít nhiều sẽ ở trong tai mọi người một hai lần. Người đọc sách lúc này chú trọng là cường ký bác. Sau khi Ninh Nghị tự giới thiệu bản thân, không khỏi có người cảm thấy có chút quen tai.
Chỉ là vào trước làm chủ ấn tượng cũng rất mãnh liệt, có Lâm Đình Tri cùng Lâu Thư Uyển là một đôi tham khảo, bên kia nếu cũng là một đôi phu thê ở rể, tự nhiên dễ dàng làm cho người sinh ra các loại liên tưởng. Mà một phương diện khác, là để cho người ta tham khảo., Lâm Đình muốn khoe khoang một phen, không khỏi nói rõ với mọi người về gia cảnh của Lâu Thư Uyển một chút, ám chỉ đối phương là một thiếu phụ ly hôn có khí chất, bây giờ bị thi văn của ta thuyết phục., Đối với ta có hảo cảm. Mà bằng hữu lâu cô nương cũng có thân phận như vậy, các ngươi muốn thể hiện mình, tự nhiên có thể hướng về phía nàng hiến ân cần. Cứ như vậy, mọi người đem sự chú ý đặt lên người Tô Đàn Nhi, đối với vị hôn phu Ninh Nghị của nàng, theo bản năng liền lướt đi.
Trong đại đa số tình huống, thân phận con rể thấp, đây không phải là chỉ nói ra ở miệng. Hầu hết những người ở rể, mặc dù nữ phương công khai không kiểm điểm, nam nhân cũng đều giận mà không dám nói, thân phận những nam nhân này như gia nô, thỉnh thoảng có chút máu me, bất đắc dĩ rơi vào vướng víu, gặp chuyện này, nếu nuốt không trôi, tin tức giết cả nhà thê tử nhạc phụ cũng không phải chưa từng qua.
Loại chuyện này là cực ít, thời đại võ triều này luôn nói về tam tòng tứ đức, nhưng vốn là một phần cơ sở bất bình, ở xung quanh tất cả mọi người cảm thấy tình cảm hai người bất bình, ở rể vợ chồng tự nhiên cũng không có khả năng phát triển quá tốt. Nếu như ngay từ đầu nữ Phương cũng có ý xem thường nam Phương., Nam tử cũng không thể tranh giành được, dần dà, không hài lòng thì sẽ nhiều hơn. Lúc này nữ tử ở bên ngoài tìm nhân tình, đã có tình nhân, có tình huống tốt, sẽ không hiếm thấy.
Tựa như Lâu Thư Uyển, có điều kiện gia cảnh bực này, trong sáng ngoài sáng có liên quan tới một chút thư sinh tài tử, không phải chuyện gì kỳ quái. Nàng tuổi còn trẻ, dung mạo đẹp, nhiều tiền, khí chất cũng không kém, vị thư sinh nào có thể ở cùng một chỗ với nàng., Cũng chỉ là chiếm tiện nghi, không chịu thiệt, chuyện đại hộ của thời đại này tặng Cơ thiếp cho nhau có thể xưng là phong nhã, thông đồng với phu nhân của nàng, chỉ là chuyện tình trong tiểu tiện nghi mà thôi, cũng chỉ là một nơi phong lưu ý vị để chứng minh mị lực mà thôi. Từ xưa đến nay, Giang Nam phong lưu địa, cũng không thiếu ca tụng những từ dâm ngữ diễm khúc loại sự tình bực này.
Cứ như vậy, sau khi giới thiệu sơ qua, cũng chỉ có một hai người trong lòng nghi ngờ, mọi người không có hứng thú quản lý người ở rể, lúc ấy cũng không hỏi thăm. Đợi đến khi Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi rời đi rồi., Bữa tối chính thức cũng tan rồi, vừa rồi có người ở một bên hỏi thăm về lai lịch đôi vợ chồng Lâm Đình này, hoặc là hỏi thăm Tô Văn Định Tô Văn về nội tình trong nhà ở Giang Ninh, đàm luận một phen như thế, mới có người lên tiếng: "Tên Ninh Lập kia, hình như là cùng tên với đám tác giả 《 Thủy Hồi 》 kia."
Trên thuyền hoa, vị cô nương Tình Nhi kia cũng cười nói: "Vừa rồi nô gia cũng đang nghĩ, lại đều là người Giang Trữ, thật xảo hợp." Nàng coi đây là sinh, đối với những chuyện này càng thêm mẫn cảm, cũng không cho rằng ở rể nhà thương nhân kia là đại từ nhân gì, chỉ hỏi hai người Tô gia: "Văn Định công tử, Văn Phương công tử, hai vị ở Giang Trữ, có từng gặp qua Ninh công tử kia không?"
Tô Văn Định nói: "Không phải là tỷ phu vừa rồi của ta sao?"
"Ai nha, ý là Ninh công tử được gọi là 《 Thủy Chuyển Đầu Thanh Ngọc 》. Thời gian trước, Tình Nhi ngày ngày ca mấy khúc, sớm muốn gặp vị tác giả kia là nhân vật phong lưu bậc nào đây. Bây giờ mặc dù không gặp được, Văn Định công tử cùng Văn Phương công tử nếu có gặp, nói một chút với Tình nhi cũng tốt."
Tô Văn Định và Tô Văn vẻ mặt đờ đẫn: "Ừm, chính là... anh rể của ta."
Trong lúc nhất thời, mọi người giữa thuyền lớn kia biểu lộ đặc sắc, đa số trợn mắt há hốc mồm, sau đó xì xào bàn tán, cũng có như là Lâu Thư Uyển ngay từ đầu cũng không chú ý, ý thức được lúc này chuyện gì phía sau mới tới hỏi. Trên thực tế Tô Văn Định Văn cũng có chút xấu xa trong lòng., Vốn cho là nhiều thư sinh như vậy, tỷ phu báo tính danh đối phương sẽ hô hào ngưỡng mộ lâu, bên này cũng không có chút vinh quang nào, ai biết đám người kia một chút phản ứng cũng không có, lúc này mới đợi đến, sau khi nhìn thấy thỏa mãn, vẻ mặt từng người một thuần lương cáo từ, về nhà khoe khoang với tỷ tỷ phu.
Về phần Lâu Thư Uyển và Lâm Đình biết, cũng không lâu sau nàng sẽ trở về. Lâm Đình biết nhìn Ninh Nghị không nên hỏi nhiều, Lâu Thư Uyển thì khác. Bản thân nàng không hứng thú với từng câu thơ văn từ, thật sự hấp dẫn phần khí tức hưng phấn và huyên náo của Văn Mặc sau câu thơ hàng năm của nàng, như hội văn của Tô Hàng Hàng Hàng hàng năm., Mọi người nhao nhao xưng hô, từng văn nhân ngâm thơ tác phong, mọi người vỗ tay khen ngợi sự chú ý lúc tốt... Nàng là một nữ nhân thông minh, học thêm một chút cũng có thể phân ra được điểm tốt hay xấu của thơ văn. Nhưng khác với Tô Đàn Nhi chính là., Tô Đàn Nhi ngoài kinh doanh còn mong chờ có thể dung nhập vào văn tự bản thân, không chỉ có thể phân ra tốt xấu, còn hi vọng mình có thể như những văn nhân kia, cho dù không làm ra được, chí ít cũng có thể dung nhập vào trong ý cảnh thơ từ., Để bản thân cũng trở thành một người lịch sự, chỉ là mọi chuyện quấn thân, nàng lại là lập trường nữ tính, thiên phú phương diện này không đủ, có đôi khi cảm thấy cả người tràn đầy mùi đồng tao nhã, liền ngưỡng mộ đám văn nhân kia.
Lâu Thư Uyển thì càng chờ mong biểu tượng của thi văn mang tới, bản chất bất văn nhã không sao, người ngoài cảm thấy nàng văn nhã hoặc văn nhã cũng đủ rồi. Tài tử đệ nhất của Giang Trữ rốt cuộc lợi hại cỡ nào thì nàng cũng không biết, chỉ là nghe đến danh hàm này, đương nhiên cũng có thể khiến nàng nhớ tới danh hiệu đệ nhất thiên tài của Hàng Châu hay Tô Hàng Châu đệ nhất tài tử., Bình thường người có thể được gọi như vậy, vô luận phú quý bần hàn, ở bên ngoài đều là người người say sưa giảng giải, hoặc tham dự một văn hội nào đó bác hạng nhất, hoặc là tại một nơi nào đó bị Đại Nho vây khốn., Đám quan lớn tôn sùng hoặc coi trọng, bọn họ có khoa cử, không bao lâu đã trở thành quan viên đầy đất, mặc dù trường thi không thuận, nhưng ở Tô Hàng Địa, cũng luôn khiến mọi người chú ý.
Lâu Thư Uyển cũng chỉ có thể dựa theo ấn tượng này để tưởng tượng xem tài tử Giang Trữ đệ nhất đến cùng là như thế nào, chỉ là dù thế nào cũng không liên hệ được với thân phận con rể của Ninh Nghị kia. Nghi hoặc một đường, sau khi trở về cũng khó mà trực tiếp hỏi, cũng may nàng cũng thông hiểu nghệ thuật nói chuyện, sau một hồi trò chuyện nàng mới nói đến đây, giọng điệu bình thản.
Chỉ là Ninh Nghị đối với chuyện này cũng không có quá nhiều tâm tư giao lưu, văn tài nguyên của gã cũng là tạo giả. Đối với chuyện này, Ninh Nghị tâm không khúc mắc, nếu là ở trước mặt người nhà thê tử, bao gồm cả Tô Đàn Nhi, cả đám người Nhiếp Vân Trúc, giả bộ đại văn hào trêu các nàng một nụ cười, tự hào tự hào tự nhiên tùy ý., Nhưng muốn người bên ngoài khoe khoang quá nhiều trước mặt nữ tử như Lâu Thư Uyển, lấy tâm cảnh tu dưỡng bây giờ của hắn, thật sự cũng không cần thiết, chỉ nói mình văn chương không cao, người khác quá khen, như thế này.
Thế là Lâu Thư Uyển cũng chỉ cho là hai ngày trước đối với muội phu này quá thất lễ, bởi vậy đối phương ít nhiều có chút tức giận, đành phải đợi đến đêm khuya, vừa rồi cùng Tô Đàn Nhi nói chuyện.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Bất quá sau nửa đêm nói chuyện với nhau, đợi đến khi Tô Đàn Nhi ngủ say, trong lòng nàng vẫn còn có chút nghi hoặc. Không hiểu được đại tài tử bực này, tại sao lại thành thân với Tô Đàn Nhi, không rõ vì sao Ninh Nghị lại có tính tình như vậy. Đợi đến sáng hôm sau mới đứng lên., Lại thấy Ninh Nghị luyện quyền trên boong thuyền, không thể làm gì khác hơn là cho rằng đây là một tài tử chân chính thông lục nghệ. Mộ hiệp phong không bị trói buộc, mà Lâm Đình biết lại lần nữa nhìn thấy Ninh Nghị luyện võ, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cũng là phức tạp khó tả.
Thuyền hoa ở đây sáng sớm, từ Gia Hưng đến Hàng Châu vẫn có đường thủy gần hai trăm dặm, nhưng thuận buồm xuôi gió xuôi nước, cho dù đi thuyền không quá nhanh, đến chiều hôm nay, đường thủy đã càng lộ vẻ bận rộn, người đi đường cũng tăng lên rõ ràng, ngẫu nhiên có một vườn hoa trang viên thấp thoáng trong rừng cây gần đó, liền chứng minh Hàng Châu sắp đến.
Mặc dù lúc này Hàng Châu vẫn chưa phải là đầu của quốc gia, nhưng với tư cách là một đầu của Đại Vận Hà, từ xưa đến nay Hàng Châu là một đại hội cực kỳ phồn hoa. Đến chạng vạng tối, kiến trúc thành thị liền trùng trùng điệp điệp lan tràn trước mắt, xa xa chính là bến tàu vận chuyển bận rộn, mặc dù so với Giang Trữ cũng không kém hơn chút nào.
Từ đó về sau ngược lại cũng không xảy ra chuyện phức tạp gì, Lâu Thư Uyển tìm tiểu nhị từ trên thuyền chuyển hàng hóa xuống, mặt khác, cực lực mời vợ chồng Ninh Nghị đến ở tạm, dù sao đoàn người đường xa đến đây., Đại khái vẫn chưa tìm được chỗ ở cụ thể. Bất quá, mặc dù sinh ý phía sau có thể còn phải dựa vào địa đầu xà nhà này, nhưng Tô Đàn Nhi vẫn lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt. Trên thực tế, Tô phủ tại Hàng Châu có sản nghiệp nhất định, mặc dù chỉ là tùy ý mở ra hai cửa hàng nhỏ., Nhưng muốn nói chỗ ở, từ khi chuẩn bị xuôi nam, nàng liền an bài người tới thuê một tiểu viện, mà sau đó thực sự dự định ở tại nhà, thì chuẩn bị mấy ngày nay một mặt du ngoạn tìm kiếm một mặt.
Đám người Tô gia tới đây có nhiều người như vậy, đương nhiên cũng có suy nghĩ buôn bán, thoáng cái đến nhà người khác cũng không phải là dấu hiệu tốt. Lâu Thư Uyển thoáng mở miệng, cũng không nhiều lời nữa, nàng lòng mang tò mò đối với Ninh Nghị, nhưng tự nhiên cũng chỉ là hiếu kỳ. Ngày thứ hai Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi qua đó bái phỏng, ăn một bữa cơm, cũng nhìn thấy gia chủ hiện giờ của lâu gia tộc tới gần.
Người này tuổi còn lớn hơn Tô Bá Dong, hẳn là khoảng năm mươi tuổi, râu tóc đều là màu trắng đen, nhưng tinh thần rất tốt, tướng mạo phóng khoáng, cực kỳ có thần, lúc ổn định lại, khí thế bức nhân. Theo bộ dạng thổ lộ xem xét., Người này chân chính là một thương gia giàu có, căn cơ của lâu gia còn thâm hậu hơn so với Tô gia gia, tuy vẫn là thương gia nhưng đã lắng đọng ra được những cơn gió vững vàng. Gần đây chắc lâu từ nhỏ đã là nơi dưỡng tôn ưu thế, nhưng hắn không phải tài trí bình thường, có tài có cổ tay, trải qua các cửa hàng thật sự đánh nhau, mới có thể tạo ra cảm giác áp lực lớn đến mức này.
Đối với Tô Đàn Nhi, hắn hiển nhiên là lấy tư thái thân thiết đối đãi với vãn bối, thái độ tương đối hòa ái. Nhưng đối với Ninh Nghị, vị gia chủ lâu gia này ít nhiều cũng có vài phần nghi hoặc cùng địch ý, lúc ăn cơm hỏi mấy vấn đề tương đối sắc nhọn, sau đó liền híp mắt cười nhìn hắn, cảm giác giống như đang nhìn con mồi.
Địch ý của hắn, Ninh Nghị đại khái biết đến từ đâu, từ lúc bái phỏng nói chuyện xem ra, Lâu Thư Uyển hiển nhiên đã đem chuyện phát sinh trên đường nói cho phụ thân biết, lầu này gần đây nghe nữ nhi kể lại, chắc sẽ cảm thấy cảm giác được con gái để cho vợ chồng Ninh Nghị giả heo ăn thịt hổ một phen, hắn đối với Tô Đàn Nhi có lẽ không có quá nhiều ý tưởng thăm dò, nhưng sau khi nghe thân phận Ninh Nghị, lại vô thức muốn tìm hiểu đáy lòng của hắn.
Khác với lầu gần đây, đời trước Ninh Nghị tay trắng lập nhà, một đường đi lên, tới một mức nhất định, cũng từng gặp qua không ít ông trùm thương trường thế gia sâu xa thật sự., Khi những người này dùng thái độ cảnh giác hoặc khảo nghiệm xem xét tiểu bối, cũng thường thường là ánh mắt như vậy. Cũng không phải người trẻ tuổi nhìn loại ánh mắt này thật biết sợ, nhưng dưới ánh mắt và khí thế như vậy, người bình thường khó tránh khỏi rối loạn trận cước, có người cân nhắc đối phương quyền thế., Theo bản năng tỏ ra yếu kém, có người mạnh mẽ chống đỡ, hoặc là dứt khoát bày ra thái độ ngang ngược kiêu ngạo, kỳ thật cũng là rối loạn chương pháp của mình, trong mắt những người có kinh nghiệm, liền rất dễ nhìn ra nông sâu của người này. Đây cũng không phải là tri thức có thể học tập, mà là kinh nghiệm trường kỳ mà người ta có khả năng dưỡng thành mà thôi.
Bị lầu gần như vậy nhìn chằm chằm, trong lòng Ninh Nghị không nhịn được bật cười, gần như có chút hoài niệm. Trong khoảng thời gian trước kia, người từng thấy hắn như vậy, sau đó từng người từng người bị hắn vượt qua, trong đó có đối thủ có đồng bạn., Chẳng qua hắn là tay trắng khởi nghiệp, một đường chém giết, sau đó mặc dù có lắng đọng, nhưng nếu nghiêm túc hẳn lên, khí thế vẫn có vẻ bén nhọn. Lúc trước khác với Đường Minh Viễn, trong xương chẳng qua chỉ là cảm khái cùng mệt mỏi, không nuôi nổi loại lười biếng như sư tử này.
Lúc này lầu gần sát tự nhiên không cách nào làm cho hắn cảm thấy áp lực lớn, hắn cười nhìn vẻ mặt gần đó mấy lần, sau đó cũng chỉ làm ra tư thái nói chuyện phiếm đơn giản, như thường trả lời, trên mặt không làm nửa phần tu trang tăng giảm, về phần chuyện đã qua, lầu gần sát như thế nào phán đoán, cũng không liên quan đến hắn.
Ngược lại Tô Đàn Nhi, phát giác thái độ gần đó, bái phỏng xong trên đường về nhà, thần sắc có mấy phần tức giận: "Người nhà này, hảo tâm đi bái phỏng, không ngờ cũng bái sắc mặt, tướng công, ngươi... không cảm giác ra cái gì sao?"
Tô Đàn Nhi nhìn Ninh Nghị, có chút chần chờ hỏi thăm. Trong lúc nói chuyện với nhau vừa rồi, lầu gần sát hỏi thăm về bối cảnh Ninh Nghị, có mấy vấn đề tương đối sắc bén, vẻ mặt của đối phương cũng rất khiến người ta cảm thấy áp lực., Chẳng qua là Ninh Nghị vừa ăn cơm vừa thuận miệng trả lời, có hai vấn đề đại khái liên quan đến tình cảm phu thê không muốn trả lời, nhưng lại tùy tiện chuyển thành hỏi ngược lại. Dưới tình huống như vậy, chính mình cũng chưa chắc có thể có bao nhiêu tự nhiên, gã vậy mà trực tiếp phản khách làm chủ nhân dưới ưu thế sân nhà mãnh liệt của lão nhân, sau đó lại thuận tay nhét chủ tràng vào chỗ cũ.
Ninh Nghị chỉ lắc đầu, thái độ bình thản: "Nữ nhi của hắn ít nhiều cũng giống như bị lừa một đạo, hắn có loại phản ứng này cũng không có gì kỳ quái. Vị thế bá này vẫn rất lợi hại, nếu không cần thiết thì tận lực vẫn là không nên dựng thẳng lên địch nhân như vậy."
Đàn nhi gật đầu: "Biết rồi." Bà ta vốn sinh trưởng trong thương trường, nhân tế, so với Ninh Nghị cũng không thua kém bao nhiêu. Ít nhất chỉ bằng lúc này tiếp xúc, là rất khó nhìn ra những cao nhân này. Dù sao bà ta cũng là thương nhân cực kỳ có thiên phú và độ cao. Nhưng nghe Ninh Nghị thuận miệng khuyên bảo, trong lòng bà ta lại không có bài xích gì nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, bình yên an tâm.
Dù vậy, cũng sẽ không có ai cảm thấy nàng thấp hơn Ninh Nghị. Lúc này mặt trời đã ngả về tây, trong ánh nắng chiều, chiếu vào trong xe ngựa cũng chỉ như là một đôi vợ chồng trẻ tuổi trẻ tuổi ăn ý. Ninh Nghị ngẫm lại, cũng chỉ nở nụ cười, sau đó, nàng cũng bật cười.
Xe ngựa chạy qua đường xá mỹ lệ mà xa lạ, trước mắt đã là phố xá Hàng Châu... Lần bái phỏng này chỉ là thấy lầu tới gần. Lâu Thư Uyển và vị hôn phu của nàng, hai vị huynh trưởng của Lâu Thư Uyển thì không ở nhà. Xem như lễ phép tới bái phỏng, không có quá nhiều mục đích., Hai bên chưa chắc đã lưu lại ấn tượng sâu sắc đến thế, rể rể của Lâu Thư Uyển tuy cũng là tài tử thư sinh, nhưng thân phận ở rể, trong nhà cũng cực kỳ khiêm tốn. Đương nhiên, người tuổi tác như vậy, ở trước mặt loại gia chủ này, cũng chỉ có mức độ khiêm tốn.
Sau khi bái phỏng ngày thứ hai, bầu trời mưa xuống, Lâu Thư Uyển tới tiểu viện của người Tô gia ở tạm một chuyến, vốn nàng định tận tình làm chủ dẫn mọi người du ngoạn ở Hàng Châu, nhưng cũng bởi vì mưa to mà thôi. Lại thêm một ngày nữa, mưa to không tạnh, Lâu Thư Uyển liền đi xử lý chuyện làm ăn trong nhà một chuyến., Đợi đến khi trời quang, cũng không có trở lại, chỉ là phái một hạ nhân trong nhà, muốn dẫn đám người Tô Đàn Nhi đi xem một ít khuôn mặt sân nhỏ vân vân, chỉ nói tiểu thư bây giờ có việc gấp, không khắc lắm đến đây, xin hãy gánh vác.
Lúc này mọi người mới đặt chân ở Hàng Châu, Tô gia vốn ở đây có mấy phần sản nghiệp. Mặt khác Ô gia nhường cũng có vài phần địa phận. Vốn dĩ cách quá xa, lúc này muốn chính thức thu thập thì cũng tương đối phiền toái. Tô Đàn Nhi nhớ kỹ lúc đầu là theo phu quân đến đây du ngoạn, nhưng các loại vụn vặt hỗn tạp cùng một chỗ. Trong mắt Ninh Nghị, mấy ngày nay ngược lại cũng có chút thú vị.
Mấy ngày sau, bọn họ ở trong thành chính thức nhìn trúng một cái sân nhỏ, trực tiếp mua, sau đó bắt đầu kế hoạch và bố trí. Đây là một dinh thự ở gần hẻm Thái Bình, đắt mặc dù đắt, nhưng là Ninh Nghị mua chủ yếu, dựa theo tính toán của hắn., Về sau nếu đô thành xuôi về phía nam, địa phương không xa lắm cũng sẽ xây dựng Cửu Lý Hoàng Thành, đến lúc đó nơi này bất luận là muốn bán hay là nhà mình muốn ở, đều sẽ đất tấc tấc vàng. Hắn ngược lại không có ý định cướp địa phương quan hệ với quan lại quyền quý, chỉ cần hơi có chút quan hệ, bán đi cũng có thể kiếm được một khoản lớn.
Mấy con phố phụ cận tòa nhà này đều khá phồn hoa, buôn bán cũng là đơn giản, nhưng bên cạnh là một mảnh nhà ở, thích hợp cho gia đình, ngược lại ngay đầu phố có một võ quán không lớn không nhỏ, cả ngày ha ha ha ha, chỉ là đại đô thị Ninh Nghị ở lâu ngày, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy ồn, ngược lại cảm thấy thú vị. Sau đó ngẫm lại, mình dù sao cũng vô sự, không ngại gia nhập võ quán này, tìm chút thực chiến.
Hắn thích những thứ huyền bí như nội lực, ít nhiều cũng hướng tới võ hiệp, chẳng qua là thăm dò một loại sự vật thần kỳ, đối với thực chiến thực chiến, thật ra cũng không hứng thú, cũng không cho rằng tương lai mình thật sự trở thành người giang hồ liếm máu nơi miệng đao. Chỉ là trải qua mấy chuyện, lúc này rảnh rỗi không có việc gì, cảm thấy luyện luyện tựa hồ cũng có chỗ tốt mà thôi.
Đương nhiên, sau khi hơi mở miệng, bị thê tử luôn thuận theo trong nhà cùng đám nha hoàn kiên quyết phản đối...