Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tầng mây trên trời vẫn rất dày, nhưng giữa trời đất đã trở nên sáng sủa. Thời gian đã là mười một tháng, trong những ngày này cũng có tuyết rơi, hôm nay tuyết trắng bắt đầu rơi, mảnh tuyết trắng kia thoạt nhìn nghiễm nhiên đọng lại trên mặt đất, thành thị giống như một tấm đệm được vẽ ra từ trong tuyết trắng, đường đi màu trắng hơi nhạt, ở trong thành thị kéo lê từng đường cong.
Lý Trọng xuống khỏi quán trà bên cạnh Ngự phố, quay đầu lại nhìn thoáng qua bức tường cung điện nguy nga xa xa kia, thở ra một hơi ấm.
Hai tháng qua, một mực chạy các nơi ở Trường An, đến hai ngày trước, rốt cục từ Lại Bộ thẩm viện lấy được văn thư. Cũng đồng nghĩa lúc trước bóng ma đắc tội Lại Bộ Thị Anh đã mất, hắn rốt cục có phần thực khuyết thứ nhất, chính thức tiến vào quan lộ, có thể bắt đầu đại triển quyền cước.
Thời gian nhậm chức là tháng hai sang năm, hắn sắp tới Bắc Hình Châu Nhâm Nam cùng Huyện lệnh, lại nói tiếp, nam và địa phương tốt, thậm chí có danh dự " hẹp vùng thuế nam kho lương", ở vị trí Hình Châu rất nặng, rất dễ có thể tạo thành tích. Mới vào quan trường đã có thể bổ sung khuyết thiếu này phi thường không dễ dàng, thoạt nhìn, hẳn là lúc tới, Tần Nguyên, Tần lão viết thư cho hắn có tác dụng.
Nhớ tới Tần lão, không khỏi nhớ tới lúc rời khỏi Giang Ninh, Ninh Nghị gặp phải phiền phức. Khi hắn rời khỏi Giang Ninh, hoàng thương mới quyết định thuộc về - Tô gia bị Ô gia bày ra một nguy cơ như thế nào, không biết nên giải trừ như thế nào, lập tức là ở rể thân phận, sau chuyện này, chắc hẳn tại Tô gia càng khó xử hơn. Chỉ là hành trình mùa đông khó khăn, sang năm hai tháng nữa sẽ nhậm chức, không thể ở thời tiết như vậy mà trở về Giang Trữ một lần nữa.
Nghĩ tới những điều này, luôn cảm thấy thiếu nợ nhân tình đối phương bây giờ nhưng không cách nào hỗ trợ, trong lòng kỳ thật có chút áy náy. Bây giờ nói thế nào cũng là Huyện lệnh, lớn nhỏ là quan, nếu như có thể trở về hỗ trợ, luôn có chút tác dụng, tuy rằng trong tiềm thức luôn cảm thấy việc này có gì đó kỳ quặc, Ninh Nghị có lẽ không cần giúp đỡ, nhưng đây ít nhất cũng là tình nghĩa bằng hữu.
Có thể lên làm huyện lệnh Nam và huyện, tác dụng dẫn dắt Tần Tương của hắn không nhỏ, nhưng mà, một số điểm mấu chốt trong đó lại khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Tần kế nguyên là một đại nhân vật, mặc dù lúc dẫn tiến Ninh Nghị nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lúc ấy hắn cũng đã minh bạch, cũng nhớ ra tên của vị cố bộ thượng thư Cố Thư này. Dù sao đối với rất nhiều học tử mà nói, tam tỉnh lục bộ, duy chỉ quan tâm nhất là lợi ích thân thiết nhất của Lại bộ., Chính giữa sáu bộ, cũng chỉ có quan trọng của Lại bộ, ẩn cư thủ lĩnh sáu bộ. Lão nhân lúc trước nhìn thấy trong triều đình mấy năm trước, có thể nói chỉ có lác đác vài người có thể sánh vai.
Nhưng lý do rút lui của hắn tương đối phức tạp, nếu không có Ninh Nghị dẫn tiến, Lý Phí căn bản không biết còn có một đại nhân vật như vậy ẩn cư Giang Trữ. Từ sau khi liên minh Hắc Thủy, Tần Tương bắt nguồn từ trên triều đình vô thanh vô tức lui ra, mấy năm sau, trên lưng vị lão nhân kia thậm chí là các loại ngôn danh " Hán gian". Khi lấy được phong tiến cử thư kia, Tần Phi cũng vô thanh vô tức lui ra ngoài., Lý Liên Kỳ thật rất hoài nghi vị lão nhân này còn có sức ảnh hưởng gì hay không. Hoặc nên nói, mặc dù trong triều đình có vài người cố niệm tình cũ, nhưng bởi vì nguyên nhân liên minh Hắc Thủy, nói không chừng ngược lại địch nhân tương đối nhiều. Bản thân y cầm quyển sách tiến cử dòng dõi đến đây, cũng không biết có thể có hiệu quả trái ngược hay không.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Nhưng phản ứng sau đó lại vô cùng sâu xa.
Cảm giác rất nhiều điểm cho hắn, mở cửa sau, mất hơn hai tháng, tựa hồ cũng là vì an bài cho hắn một vị trí tốt như vậy ở Nam Hòa. Hai tháng hoạt động ở kinh thành, luôn cảm thấy kết quả không phải mọi thứ mình hoạt động có được, những quan lớn kia nụ cười rất nghiền ngẫm, thậm chí mơ hồ nghe nói, Thánh thượng từng có ý kiến với hắn, sau đó lại bỏ đi chủ ý, cái này cũng có chút dọa người rồi.
Chỉ là tên công danh của tiến sĩ mấy năm trước, lại không phải nhóm thứ ba mà lại không có công trạng gì, hắn tình nguyện tin tưởng đây là giả.
Bất quá, đôi khi lại không nhịn được liên hệ những tin tức này với những tin tức gần đây nghe được.
Vùng đất phía bắc không bình tĩnh nữa, tất cả mọi người đang chuẩn bị chiến tranh, đây là thứ mà Giang Ninh đã cảm nhận được, chỉ là quan viên kinh thành tập trung, cảm thụ tương tự tựa hồ thần kinh căng thẳng hơn một chút. Ngoài ra, có người còn nói chuyện liên minh Hắc Thủy rất thâm ý, nói triều đình rất có thâm ý, từ sáu bảy năm trước đã chôn bút xuống., Những năm gần đây tranh chấp kim sa, tất nhiên là do Nhan A Cốt đánh hùng tài, không muốn khuất phục nên bị người mang tới mâu thuẫn chung quanh, nhưng đồng thời cũng có lý do Võ Triều từ đó giao dịch, âm thầm giao dịch các loại vật tư với người kim, hấp dẫn lòng tham, gần như dương mưu, những chuyện này, nói ra nghiễm nhiên cũng giống như một câu chuyện xưa.
Nhưng... Trong khoảng thời gian gần đây, ở Trường An hắn cảm nhận được loại không khí này, lại làm cho hắn nhịn không được muốn đi phỏng đoán, đây đúng là Thiên Phương Dạ đàm, nói không chừng là sự thật. khứu giác của kinh quan nhạy bén hơn nơi khác rất nhiều., Đoạn thời gian này, ngoại giới khắp nơi đều đang truyền bá chuyện võ triều cùng kim nhân mưu đồ, thất nhân cũng không ngừng phái người đến cầu viện Võ Triều. Nếu nói Phục bút này thực sự từ bảy năm trước Tần đời dòng dõi đi đã chôn xuống, bây giờ thư tiến thư của hắn được đãi ngộ như vậy, thật sự có thể giải thích được.
Kỳ thật năm ngoái Giang Trữ cũng có người âm thầm truyền việc này cho Giang Thái Huyền. Liên minh Hắc Thủy nhìn như đầy khuất nhục nhưng kì thực lại châm ngòi ly gián, xua hổ nuốt sói, mượn hai bên giao phong thu hồi Yến Vân mười sáu Châu, đương nhiên khi đó không có ai tin loại lời nói như mộng này... Dù sao chuyện này cũng quá lớn, Lý Trì bây giờ cũng không có cách nào tin. Nhưng giữa kim sa lại là chuyện vô tình., Nghĩ đến tất có một trận chiến, võ triều nếu gia nhập, Hình Châu ở phía bắc trên đường, nam cùng Phú Thứ, đến lúc đó nhất định phải đi trung chuyển yếu địa, chính mình đi qua kinh doanh cho tốt, kiến công lập nghiệp thời kỳ này lại là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hai ngày này ngẫm lại như vậy, liền nhịn không được nhiệt huyết sôi trào lên, mà nếu lời đồn kia là thật, nói không chừng... Tần Tương Ẩn cư ở Giang Trữ bảy năm qua, cũng đã rửa sạch hết tội trạng, vị Lại Bộ Thượng Thư tinh minh cưỡng ép này nếu phục hồi, một cái tương vị sợ là không chạy thoát, chỉ xem Tả tướng hay là Hữu Tướng mà thôi. Đến lúc đó, chỉ sợ lập hằng cũng sẽ thuận thế tiến vào triều đình, cái này thật sự là chuyện không thể tốt hơn.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nở nụ cười. Trong thời gian mùa đông năm Cảnh Hàn gặp được ánh nắng chói chang này, Lý Anh đứng trên Ngự Nhai ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng ban mai, hai mắt nheo lại.
Khu cường địch, thu Yến vân, phục hán thất hà sơn, tẩy trăm năm sỉ nhục. Thiên hạ thời cuộc đã loạn, kế tiếp có lẽ sẽ là một cái thời đại rộng lớn sóng lớn.
Cảm thấy...có thể trở thành đại sự trong thời đại này...Ngày hôm nay, Tiểu huyện lệnh còn chưa nhậm chức đã nghĩ như vậy... gần đây, Ninh Nghị cũng nhận ra một số chuyện, vị khách quê hương Tần gia, gần đây nhiều người.
Thời gian gần mười một tháng, Ninh Nghị gần đây cũng bận rộn. Cũng giống như năm ngoái, chủ yếu là phụng bồi Tô Đàn Nhi đi thăm hỏi khắp nơi, các loại thương hộ, các loại già mới. Năm ngoái cũng chỉ xem như là đi một chút quy trình, khi đó thân phận của hắn chỉ là rể Tô gia, năm nay đã có danh hiệu "Thập bộ nhất toán" hoặc nói là ác danh., Không ai dám khinh thị hắn, từ đó ngược lại phiền toái, bất quá, làm những chuyện này với thê tử trong tân hôn, vốn cũng là thiên kinh địa nghĩa, dù sao người cũng ngủ, không có gì phải oán trách.
Đồng phòng mới một tháng chưa tới, bây giờ mọi người đang ở thời kỳ thịnh hội, giống như tất cả bạn lữ tân hôn vậy, hiện giờ chỗ mà hai người thích nhất hẳn là ở trên giường. Tô Đàn Nhi có sự rụt rè và tu dưỡng của bản thân, nhưng nàng có thể vì để quan hệ của hai người tiến thêm một bước mà thiêu hủy tính tình của một tòa lầu các, sau khi một số quan hệ bình thường, kỳ thật cũng không thấy khó khăn gì.
Buổi chiều cùng chuyện xử lý thương nghiệp trong phòng, rất có cảm giác nữ cường nhân. Xử lý xong, Ninh Nghị liền nói một chút chuyện của nữ nhân tương đối nhỏ, cùng lúc trước hẹn hò vài ngày với Ninh Nghị không sai biệt lắm. Chỉ là lúc này nói chuyện càng thêm tư nhân, bao gồm bố cục nơi họ ở sau này, phải sinh ra cái tên là bảo bối., Gia chủ nói ngắn gọn, chuyện làm ăn cũng nói, nói đến nói đến chuyện lên giường liền bị Ninh Nghị cởi sạch quần áo, mùa đông mà, nằm dưới giường là chuyện có ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, tiếp theo có thể tưởng tượng được.
Một mặt, nàng đã có thể thích ứng những chuyện này, ở trước mặt Ninh Nghị, không đến mức thẹn thùng, thậm chí là thích. Mặt khác, kỳ thật thân thể của nàng có chút mẫn cảm, kích thích mãnh liệt lúc nhíu mày, cắn chặt hàm răng giống như bị hành hình vậy., Nhưng dù sao cũng kiềm chế không chịu phát ra âm thanh. Cảm giác tra tấn nữ cường nhân rất thú vị, có đôi khi Ninh Nghị cố ý dừng lại. Một lúc lâu sau nàng nhìn Ninh Nghị một cái, sau đó đánh một quyền nho nhỏ vào Ninh Nghị, chép miệng có chút bực tức, sau đó nhắm mắt lại nghiêng đầu, hai tay bị đơn đả độc tiếp tục chịu hình: "Nhanh lên một chút đi..."
Cô sẽ làm một chút chủ động nho nhỏ, sau đó lại vô cùng thẹn thùng phảng phất làm chuyện lớn, Ninh Nghị ngược lại cũng thích loại cảm giác này.
Vui vẻ trong khuê phòng có không ít chuyện thú vị. Dù sao giường thêu của Tô Đàn Nhi cũng đã dùng nhiều năm, hai người ngủ khoảng nửa tháng. Có một buổi tối nọ bỗng nhiên bắt đầu phát ra chút âm thanh nhỏ, ngày thứ hai sau khi Ninh Nghị về nhà thì phát hiện giường đã bị dọn sạch sẽ., Mấy tên gia đinh nhẹ tay đem một chiếc giường mới xem ra chắc chắn sẽ vô cùng rắn chắc, đưa tới, rón rén xếp đặt. Bọn họ sở dĩ khinh tay nhẹ chân, bởi vì Tô Đàn Nhi đang ngồi trước bàn sách bên cạnh buồn bực xử lý sự việc, đại khái phân phó đám người này tận lực không được quấy rầy nàng, bởi vậy những người này cũng chỉ có thể tận lực động tác chậm lại.
Cứ như vậy, rõ ràng là Tô Đàn Nhi phân phó thay giường, nàng lại ở bên cạnh làm bộ hoàn toàn không nhìn thấy, đám gia đinh này cũng chỉ có thể thống khổ lắp đặt giường chiếu. Ninh Nghị nhìn thấy buồn cười, hắn dọn một cái ghế ngồi xuống bên cạnh nhìn., Sau đó phát hiện mình có chút cản đường, phịch phịch dịch chuyển đến bên cạnh Tô Đàn Nhi, cũng không nói lời nào, khuôn mặt Tô Đàn Nhi ngược lại tất cả đều đỏ lên, như cũ buồn bực xử lý công vụ. Nghĩ tới, hai người lần thứ nhất cũng chính là tại loại giả vờ giả vịt này đi qua.
Ngoại trừ ở chung với Tô Đàn Nhi, bái phỏng khắp nơi, kỳ thật còn có không ít thời gian. Trong khoảng thời gian này, Ninh Nghị và Khang Hiền đã chọn một nhóm thợ thủ công, chuẩn bị tiến hành nghiên cứu về phía đầm lầy, chủ yếu là để chuẩn bị phòng ốc cho mình.
Hắn không tốn quá nhiều công phu vào việc này, chỉ nói đại khái phương hướng, tro bụi hỗn hợp với đất sét, dùng nguyên liệu khác nhau làm thí nghiệm, còn lại liền giao cho thợ rèn kia từ từ đi làm.
Độ khó của chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Bây giờ xây nhà, xây tường thành cũng có một nhóm đá thay thế, chỉ cần xác định phương hướng, làm ra một đám bùn đất cũng không khó khăn. Chỉ là không có tuyến sản xuất chuyên môn, tiêu phí nghiên cứu và chế tạo khẳng định rất cao, nhưng không sao cả., Dùng tiền để đập là được rồi, mình xây biệt thự nhỏ trước rồi nói, cái này không quan trọng mà tạo phúc cho vạn dân, tạo phúc cho bản thân, mở đầu trước, nếu Khang lão có hứng thú, hoặc đám thợ săn kia hứng thú thì giao cho bọn họ đi phát triển.
Trong khoảng thời gian này, Ninh Nghị tới chỗ Tần lão hai lần, hai lần trong Tần quê đều có khách, hình như còn là quan viên từ nơi khác đến Giang Ninh các loại, hoặc là dọc đường, hoặc là hồi Giang Ninh tỉnh thân, vì thế tới thăm Tần lão. Chuyện này khác với tình hình năm ngoái rất nhiều, nói rõ bây giờ có nhiều chuyện, đã bắt đầu phát sinh biến hóa rõ ràng.
Lần thứ hai đi là mười một tháng hai mươi mốt, vẫn là trời tuyết lớn, lần này gặp được Tần Ngọc.
Lúc này Giang Ninh đã mở tửu cấm, trong tiểu tác phường Vân Trúc bên kia bắt đầu ủ nhóm rượu cao đầu tiên, hơn nữa đã có thành quả, lúc này hắn từ tiểu lâu Vân Trúc bên kia đi tới, thuận tay cầm một vò chuẩn bị tặng cho Tần lão., Bên trong đang đợi khách, hắn giao rượu cho Tần phu nhân, đặc biệt dặn dò vài câu rượu này độ cao nên chuẩn bị rời đi, nhưng Tần phu nhân sớm coi hắn là con cháu đáng tín nhiệm, lúc này lại giữ hắn lại: "Ngươi đợi chút, ta đi lấy chút đồ vật mang về cho ngươi."
Vị lão phu nhân này biết tính cách Ninh Nghị, cũng không nói là Ninh Nghị gặp được nguồn gốc của Tần lão, sau đó len lén đi qua thông báo cho Tần lão, mới kéo lão vào gặp người. Tần lão vốn là quan lớn, chuyện của lão phu nhân trong quan trường kỳ thật cũng biết một chút, bà ta biết rõ để Ninh Nghị gặp gỡ những vị quan này có lợi hơn., Có Tần lão ở đây, Ninh Nghị cũng không thể chịu thiệt được. Dùng loại phương thức này để cho y tới, kỳ thật cũng là biểu hiện cực kỳ thân mật. Ninh Nghị trong lúc nhất thời cũng chỉ có thể cảm kích, dưới sự giới thiệu của Tần lão, cùng hai người trung niên bên trong thông tên.
Một người trong đó gọi là Tần Ngọc, biết chữ, lúc này mặc cho ngự sử trung thừa - Tần lão không nói cái này, nhưng Ninh Nghị đại khái biết là người này —— thân hình cao lớn, tướng mạo đoan chính, ánh mắt xem ra có chút cơ trí, khí chất nói chuyện đều thập phần trầm ổn., Rất có thể tạo cho người ta cảm giác hảo cảm và tin tưởng. Hai người đều là quan lớn, đại khái cho rằng Ninh Nghị là con cháu thế hệ của Tần lão, nói chuyện với nhau vài câu, ngược lại cũng thân thiết, sau đó cầm chén nhỏ rót mấy chén rượu cho từng người thưởng thức, phát biểu vài câu quan điểm của mình về rượu cao độ, trò chuyện vui vẻ.
Gặp mặt đại khái là như vậy, Ninh Nghị cũng không có gì để đánh giá.
Mặt khác, lúc học đường chuẩn bị cho nghỉ, Chu Bội cùng Ninh Nghị xách lên bái sư lễ. Vốn dĩ Khang Vương định gióng trống khua chiêng gióng trống khua chiêng, cũng là kéo một đám người, đánh cờ của Vương gia đến Tô gia bái kiến, khiến một bái sư lễ long trọng vô cùng, cũng nể mặt Tô gia và Ninh Nghị, từ đó về sau Tô gia ở Giang Trữ đã có một chỗ dựa lớn, đối với chuyện này Ninh Nghị lại nghiêm túc cự tuyệt.
Tấm lưới quan hệ con người có lúc rất thú vị, khi ngươi ở tầng thấp, người ở tầng cao sẽ không chủ động nhìn sang, nhưng nếu ngươi đột nhiên biểu hiện tầng thứ rất cao, ánh mắt mọi người sẽ trở nên chủ động. Tựa như thái độ năm ngoái đối với Ninh Nghị so với năm nay vậy., Có loại chủ động này, ân oán cũng sẽ chậm rãi sản sinh, tuy rằng thù hận là một loại xác suất, nhưng đã có loại quan hệ cấp cao này, Ninh Nghị cũng không muốn chủ động lấy ra khoe khoang, không có ý nghĩa gì., Dù sao những vật này, có thể coi là trù mã tồn tại, hiện giờ nếu Tô gia lại gặp phải phiền toái gì, có thể dùng vương phủ quét sạch quan hệ, nhưng nếu bây giờ vạch trần quan hệ Vương phủ, sau này sẽ gặp phải vấn đề, cũng chỉ là cấp bậc này mà thôi.
Tuy nhiên, tuy rằng cự tuyệt lễ bái sư long trọng như thế, nhưng vào những năm quan năm nay, Ninh Nghị lại dự định mang theo vợ tới Phù Mã phủ bái phỏng Tần lão phủ một phen., Tô Đàn Nhi vì thế vô cùng thấp thỏm, đã chuẩn bị rất lâu rồi, nhưng kỳ thật sau đó gặp mặt cũng là chuyện nhà bình thường. Phù Mã phủ đối với Tô Đàn Nhi là phi thường cao cấp, về sau hỏi vì sao Ninh Nghị lại có giao tình với phò mã gia, Ninh Nghị cười nói: "Bởi vì chúng ta đều là người ở rể." Tô Đàn Nhi nhẹ nhàng đập hắn một quyền.
Mặc dù Ninh Nghị không ngại, nhưng Tô Đàn Nhi không thích nhâm vào thân phận con rể của mình.
Gió tuyết bay phất phơ tựa hồ chưa từng dừng lại, trong tuyết đọng trắng phau phau, ánh lửa trong phòng nhỏ vẫn luôn ấm áp hương vàng, năm người phảng phất như ôm ấp ở nơi này, vượt qua mùa đông này. Một bên thành thị, trong tiểu lâu bên cạnh Tần Hoài Hà cũng luôn ấm áp, Ninh Nghị thường xuyên là buổi sáng sớm đi qua., Chờ nữ tử khoác áo choàng bên bậc thang, mặt lạnh đến đỏ bừng cả lên, xoa xoa hai tay, thở ra hơi nóng. Để nàng đi vào nàng cũng không chịu, có lúc cũng sẽ có một nữ tử tràn đầy sức sống nhảy tới nhảy lui bên bậc thang, các nàng chất đống người tuyết bên cạnh lầu nhỏ, nữ tử tràn đầy sức sống nhìn thấy nàng thì vội vàng khiêu khích, cãi nhau với hắn.
Tần Hoài Hà kết băng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nữ tử tràn ngập sức sống kia trượt tới trượt lui ở phía trên. Nhưng đây dù sao cũng là mùa đông rất lạnh, đại đa số thời điểm, Vân Trúc cùng Cẩm Nhi vẫn sẽ ở trong phòng, rúc vào bếp lò lửa, không biết đang nói cái gì, rất có cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.
Nếu nam nhân kia không đến thì càng tốt...Thế thì Cẩm nhi muốn độc chiếm Vân Trúc tỷ sẽ nghĩ như vậy... Mười hai tháng trôi qua trong khí tức như vậy, thời gian đã trôi qua, thanh âm pháo đã từ lâu, cảnh tượng Võ Triều Cảnh Hàn tám năm cuối cùng cũng từ trần, thay thế nó là năm thứ chín của Võ Cảnh Hàn triều.
Một năm này, địa phương phú thứ vẫn thái bình như cũ, dân chúng lầm than nơi, bắt đầu trở nên càng thêm dân chúng lầm than.
Một năm qua, thiên hạ đại thế nổi gió, thiên tai cũng thường xuyên kéo tới.
Một năm này, khởi nghĩa ở các nơi nhấc lên, chợt lại lọt vào trấn áp.
Một năm nay đã xảy ra chiến tranh.
Thân thể mềm mại ướt át, phương bắc, phương bắc.
Bầu trời lờ mờ, gió tuyết gào thét, gió cùng với tuyết lớn che mất tất cả trên thảo nguyên, có thể nhìn rõ độ ác liệt cơ hồ không đến ba mét trong khí trời, mơ hồ có chút không cân bằng thanh âm, phảng phất như ảo giác.
Ánh mắt của bọn ta hướng về phía trước đi tuần tra, sát đến mặt đất, thi thể và máu tươi thình lình đập vào mắt. Người chết không lâu, nhưng máu đã lạnh, bắt đầu ngưng kết trong gió tuyết.
Không chỉ là một cỗ thi thể, thi thể đập vào mi mắt kéo dài ra các loại thảm trạng khác nhau, tay chân bị đánh đứt, thân thể bị đâm xuyên, mũi tên bắn vào ót, máu tươi và thịt nát tụ tập cùng nhau, trung tâm chiến trường có hai cỗ xe ngựa, người chung quanh đã chết sạch, một cỗ thi thể thậm chí bị trường thương đâm xuyên qua ngực, đính trên xe lớn, hai chân rời khỏi mặt đất.
Tầm mắt tiếp tục kéo dài, trong gió tuyết, ba người mất mạng chạy trốn về phía trước, bọn họ ăn mặc trang phục Liêu quốc, bước chân nhấc lên từng đợt tuyết đọng dưới đất, nhưng phía trước không nhìn thấy cái gì, đột nhiên một mũi tên bay ra khỏi màn tuyết. Phịch một tiếng, người chạy bên cạnh bị mũi tên xuyên qua ngực, thân thể bay lên, ngã ầm ầm trên mặt đất.
Trong tầm mắt mơ hồ, bên cạnh phong tuyết hiện ra hình dáng to lớn, hai người đã chạy tới, nhưng đã không thể chạy trốn, bọn hắn biết càng nhiều người còn đang vây tới bên này.
Chạy trốn phía sau, người nọ vung vẩy đao trong tay lên, nhìn lại phía sau, dáng vẻ của hắn xem ra là tướng lĩnh Liêu Quốc: "Các ngươi là ai! Bộ lạc nào! Dám cuồng vọng giết... Thiên Sứ."
Trong lúc ầm ầm, gió tuyết cuốn tới, chiến mã hí dài, sau lưng của hắn phảng phất một tiếng sấm sét, đồng thời còn có tiếng kêu thảm thiết của đồng bạn truyền đến, cùng với tiếng thân thể bị nghiền thành thịt nát. lệch đầu qua trong nháy mắt, trong tầm mắt phía trước, chiến mã màu đen cực lớn giơ song đá, ầm ầm đạp xuống, giẫm nát cả người đồng bạn của hắn, mà hắn cũng không nói hết lời, có thứ gì đó từ trên thân thể của hắn xuyên qua!
Hắn cảm thấy gió tuyết dừng lại, nhưng không phải là như vậy, thân ảnh chiến mã màu đen như sơn nhạc, trong nháy mắt vậy mà chặn lại bão tuyết gào thét đầy trời này, nhưng mà hắn cảm thấy thân thể của hắn đang bay lên, ngực rất đau, một cây thương lớn từ ngực đâm vào, từ sau lưng xuyên ra, người lập tức giơ một tay lên.
" Liêu quốc các ngươi, đã xong rồi."
Hắn nghe thấy bóng người trên chiến mã nói như vậy. Càng có nhiều bóng người tụ tập về phía này, giống như ác ma tùy tùng của người đi theo.
"Ngươi, ngươi là ai..." Trong miệng hắn phun ra máu tươi, muốn dùng hai tay nắm lấy cán thương, trong miệng vô thức lặp lại: "Tên... bộ lạc nào dám giết người... Thiên Sứ..." Ác ma đang chiến đầu lạnh lùng nhìn hắn.
"Kính Nhi chỉ có cân..." Huyết Chân lạnh lùng, đây là thanh âm cuối cùng mà Liêu Tương nghe được, gió tuyết gào thét, con ngươi khuếch tán, hắn không nghe được ba chữ cuối cùng trong gió tuyết.
"... Thiết! Mộc! Thật!"
Hắc ám, giáng lâm.
Thân thể trần trụi của Lữ Lương.
Tuyết lớn phủ kín núi, nhưng tuyết đã ngừng. Lục Hồng ngồi bệt xuống tảng đá lớn bên cạnh trại phủ đầy tuyết đọng, nhìn một mảnh trắng xóa kéo dài nhấp nhô gần đó, khắp nơi đều là núi, thoạt nhìn thật sự là man hoang, không biết mùa đông ở Giang Trữ sẽ như thế nào.
Nhưng có vài thứ, trong núi cũng có, nàng nghe về sau âm thanh đám hài tử đùa giỡn truyền đến, một viên tuyết cầu từ đỉnh đầu nàng đánh qua, hắc hắc, không đánh trúng. Hôm qua Nhị hồng cùng Lục Tử kết hôn, hôm nay còn rất náo nhiệt, bên ngoài trại, nơi nào cũng cảm giác được.
Nàng gần đây cự tuyệt chiêu an triều đình, cũng cự tuyệt "Giang Bắc Hổ Vương" chiếm cứ vùng sông núi mời chào. Người trong trại đều không hiểu rõ nàng muốn cái gì, cự tuyệt chiêu an dễ hiểu, chiêu an cũng không có quả ngon để ăn, nhưng cự tuyệt tạo phản làm gì, thực sự là không rõ ràng, bản thân mọi người làm chính là tạo phản a.
Người thượng vị chính là phải có cảm giác thần bí.
Ánh chiều tà phủ xuống chân núi, nhớ tới thư sinh ở Giang Ninh thành lúc trước nên trói hắn lên núi. Nàng hơi nheo mắt lại.
Phát giác Triệu Phong Niên, năm nay là một năm tốt.
Chỉ cần không đánh trận, kỳ thật năm nào cũng đều là năm tốt.
Hy vọng không xảy ra chiến tranh...