Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Màn đêm buông xuống, đám gia đinh nhận được phân phó lần lượt rời đi, vì hỏa trường tiện liên tiếp đốt bó đuốc rồi sau đó cũng dập tắt. Vốn viện tử có hai tòa tiểu lâu, hôm nay chỉ còn lại một tòa nhà, lúc này ánh đèn sáng ngời hơn bình thường chút ít.
Sau bữa cơm chiều thẳng đến giờ Hợi, các thân thích thăm hỏi kỳ thật vẫn còn lục tục tới, hỏi thăm tình trạng lửa, hỏi han ân cần ấm áp một phen, cũng có nha hoàn theo những người này hoặc là tùy tùng, bọn họ không có tư cách vào ngồi, nhưng tụ tập ở phụ cận cũng vô cùng náo nhiệt.
Ban ngày mọi người tụ tập lại, nhìn một đống người bận rộn dọn dẹp hỏa trường, còn có vài phần không khí sau tai nạn, đến buổi tối, hỏi thăm rõ hỏa hoạn không có đả thương người, mọi người trong lúc vui mừng là tâm tính tụ hội. Gia chủ trò chuyện ngắn ngủi một hồi, cũng có nói Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi vốn nên đổi các loại sân khác. Sau hỏa hoạn, mọi người tụ tập cùng một chỗ ngược lại có chút vui vẻ.
Cũng đúng, trong Tô gia vốn không thiếu một tòa nhà nhỏ này, đốt cũng bị đốt, nếu không làm bị thương người, vậy cũng chỉ là một hồi ngoài ý muốn nho nhỏ mà thôi. Chủ nhân cũng không để ý, mọi người cũng không cần vì việc này mà tốn quá nhiều tâm tư, vì vậy đám người thăm dò này lại càng thêm nhiều, trong phòng khách, cũng chỉ là một buổi tụ hội nho nhỏ mà thôi.
Trên thực tế, sở dĩ Tô Đàn Nhi lựa chọn nơi ở bây giờ, vốn là thời kỳ thiếu nữ nhất thời ưa thích mà thôi. Trên lý thuyết mà nói, nàng bây giờ quản lý sự tình đại phòng, sau khi thôn tính các loại sự vụ Ô gia giao cho, dự tính việc làm ăn thủ hạ quản lý sẽ đạt tới một nửa Tô gia, cái tiểu viện này lại là nơi ở, có chút không quá thích hợp.
Viện tử này vốn là bố cục cho chính mình, đứng lên cũng không có gì không thoải mái, chỉ là đối đãi khách bên trên có vẻ không đủ đại khí. Mọi người cũng cảm thấy Tô Đàn Nhi thừa dịp này chọn một tiểu viện khác ở, mồm năm miệng mười bàn tán về những chuyện này, phát biểu cách nhìn của từng người.
Có một số không khí đại khái chỉ có vài người đặc biệt mới có thể cảm giác được.
Tô Đàn Nhi cùng đám thân thích vừa rời đi vừa tán gẫu vui vẻ, cười khanh khách, nhưng kỳ thật có chút không tập trung. Trong lúc ứng đối, chỉ là biểu đạt chút công thức hóa. Đương nhiên, trong Tô gia có thể cảm nhận được những người này chỉ sợ không nhiều lắm.
Ninh Nghị không khác gì ngày thường, một đám thân nhân tới đây, lễ phép cho tới bây giờ đều là làm đủ. chiêu đãi với Tô Đàn Nhi những người này, vì phong cách của phòng ở mà trò chuyện với mọi người ở Thiên Nam Hải Bắc, nghiễm nhiên chuyện gì cũng không có phát sinh, có lúc còn lấy giấy bút mực ra vẽ vẽ tranh.
Bởi vì có nhiều người tới, ba người xinh đẹp của Kính Nhi thỉnh thoảng ra ra vào vào vào, khuân trái cây, dâng trà, tiếp đón người tới, cũng chịu trách nhiệm đem theo tùy tùng cùng nha hoàn ở bên trong viện bên cạnh an bài một phen. Trong nhà bọn họ vốn không khác gì cấp bậc quản sự, lúc này tự nhiên cũng nhẹ nhàng quen thuộc, gọn gàng ngăn nắp.
Thoạt nhìn hết thảy vẫn như thường, thật sự không có vấn đề gì.
Cũng giống như năm ngoái, thời tiết lạnh xuống, mọi người đều tụ tập trong phòng khách. Tô Đàn Nhi nhìn sổ sách, hoặc cùng đám nha hoàn làm sổ sách, nghe Ninh Nghị kể chuyện, mọi người cùng đánh cờ, nói chuyện phiếm. Khi có khách tới, ba nha hoàn liền dâng trà chiêu đãi. Hết thảy đều không khác hôm nay là mấy, nhưng dù sao hôm nay cũng nổi hỏa.
Hết thảy đều quá mức bình thường, có đôi khi lại hình thành cảm giác trái ngược khó hiểu, người bên cạnh có lẽ không cảm thụ được, nhưng theo thời gian trôi qua, ít nhất trong lòng mấy người xinh đẹp diễm nhi đều sẽ có một số vấn đề và ý nghĩ kỳ quái tồn tại.
Không có ai phát biểu bất cứ góc độ gì về phía sau.
Cũng không phải chỉ về hậu phương. Tô gia không thiếu tiền. Tô Đàn Nhi không thiếu tiền, đốt một tòa lầu, không có vấn đề gì lớn, bởi vậy người bên ngoài sẽ không cảm thấy đối với nơi này có gì cổ quái. Nhưng bất luận thế nào, tòa tiểu lâu kia cũng bị đốt, Ninh Nghị cùng Tiểu Kiệt bị đốt, phòng bếp và phòng tắm nhỏ cũng bị ảnh hưởng. Theo lý thuyết mà nói, cho dù không quan tâm, tóm lại cũng phải nói vài câu mới được, nhưng không có bất kỳ ai đề cập đến chuyện này cả.
Một vài thứ của Tiểu Ngọc đã được chuyển đến bên cạnh phòng xinh đẹp, nhưng có phải nàng ở gian phòng này không, Tô Đàn Nhi cũng không có biểu đạt ý kiến gì. Đương nhiên chuyện này bản thân nàng cũng có chút quyền lực, vốn trong phòng có rất nhiều thứ đã bị thiêu hủy., Nàng cũng có thể âm thầm kêu đám gia đinh trực tiếp lấy về đây. Còn sau này, phòng bếp nhỏ và phòng tắm thì làm sao bây giờ. Chủ yếu nhất là đêm nay Ninh Nghị sẽ ở nơi nào, không ai đề cập đến chuyện này cả.
Trước kia cho tới bây giờ, Tô Đàn Nhi là người có mặt mũi lãnh đạo, đêm nay không có thái độ thể hiện rõ ràng bất cứ chuyện gì đối với hoả hoạn, nàng chỉ là đối đãi với thân thích thăm dò. Bản thân Ninh Nghị cũng không hỏi thăm bất cứ điều gì., Hắn vẫn như cũ là thái độ của ngày xưa, lúc muốn lấy giấy bút, vẫn là đi tới gian phòng Tô Đàn Nhi tìm được - lúc này vật phẩm của hắn đã chất đống lộn xộn gian phòng này, lúc tới tìm còn kêu Hạnh Nhi hỗ trợ: "Lúc bọn họ chuyển vào, lấy giấy bút mực của ta để ở đâu..." Khắp rương đổ.
Gian phòng Tô Đàn Nhi hiện nay mới là cảm giác vi phạm lớn nhất. Đồ vật nên chuyển đi nơi nào, cũng không có nhắc tới, sau khi trời tối, thời gian dần trôi qua, thời gian cũng đã không còn sớm nữa, Tô Đàn Nhi đêm nay cũng phải ngủ, những thứ này chất ở chỗ này, nàng làm sao bây giờ, nàng tựa hồ cũng đã quên rồi. Kính Nhi, Uyển Nhi, xinh đẹp., Chắc là Hạnh Nhi đã nghĩ tới vấn đề này, nhưng sau khi nghĩ tới, trong lòng không khỏi hiện lên một cảm giác quỷ dị và suy đoán, đến cuối cùng mọi người chỉ có thể trao đổi ánh mắt, trong lòng nói thầm, cảm xúc phức tạp, nhưng ai cũng không hỏi ra vấn đề, mọi người yên lặng bận rộn, phấn sắc thái bình.
Giờ hợi đã qua một nửa, những người tới thăm dò cũng lục tục trở về. Sau khi xung quanh yên tĩnh trở lại, ba nha hoàn thu dọn gian phòng, quét dọn phòng. Đợi đến khi các nàng rảnh rỗi trở về., Tô Đàn Nhi đang cùng Ninh Nghị đánh cờ năm ván xem như tiêu khiển. Ba nha hoàn ít nhiều có vẻ có chút cổ quái, ngồi ở một bên nhàm chán một hồi, sau đó Hạnh Nhi uống trà, xinh đẹp làm nữ Hồng, Kính Nhi buồn chán đếm mấy cái chân châm trên giày xinh đẹp, sau đó ba người lại tìm một bộ bài làm bằng trúc để đánh.
Tô Đàn Nhi cúi đầu, cũng không nói chuyện cùng Ninh Nghị, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới chút chuyện, cùng ba nha hoàn hỏi thăm ba nha hoàn vừa rồi có tiếp đãi thân thích nào không, Hạnh Nhi cùng xinh đẹp liền nhỏ giọng trả lời một câu. Trên bàn cờ, hai vợ chồng đã lâu không lấy ra tác phong, kiên nhẫn ngăn quân cờ của đối phương lại., Ngăn trở có hương vị, bên kia cầm tấm thẻ tre không yên lòng đánh bài, ba thiếu nữ mỗi một lá bài liền báo một số, nghe ngược lại có chút đáng yêu. Tối nay có thể sẽ phát sinh một số chuyện, bởi vì khả năng này rất phức tạp, ba nha hoàn cũng có chút thấp thỏm bất an.
Thời điểm vui vẻ nhất của mọi người là lúc Ninh Nghị hỏi Kính Nhi có nhiều thứ bị thiêu đốt hay không, Kính Nhi trả lời không bị thiêu hủy đồ vật quý giá gì đó, Ninh Nghị đoán chừng nàng có thể sẽ có chút trang sức gì đó bị thiêu hủy, hoặc là rất thích quần áo. Tô Đàn Nhi liền nói về sau sẽ mua cho Kính Nhi.
Bầu không khí quỷ dị, thời gian cũng trở nên có vài phần khó chịu, Kính Nhi xinh đẹp đôi khi ra ngoài một chút, đổ nước ấm vào, pha trà, pha trà., Như vậy trong phòng ngẫu nhiên có vài câu đối thoại. Thời gian dần dần trôi qua, cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào, chủ nhà không ngủ, cũng không có nói chuyện gì phân phó các nàng rời đi, các nàng cũng không có biện pháp rời đi. Nhưng thoạt nhìn Tô Đàn Nhi cùng với Ninh Nghị quả thực có thể say sưa đến sáng sớm.
Mà trên thực tế, lúc này Tô Đàn Nhi sao có thể không biết xấu hổ phất tay nói: "Các ngươi đi ngủ đi." Thời gian càng trôi qua, trong lòng nàng kỳ thật cũng càng thấp thỏm không yên.
Sau đó, thời gian qua nửa đêm, tiếng chuông truyền đến, tiểu viện chung quanh cũng biến thành yên tĩnh, hôm nay kỳ thật có chút bận rộn, đang đánh bài Hạnh nhi nhịn không được ngáp một cái. Ninh Nghị nhìn nàng một cái, Tô Đàn Nhi cũng nhìn sang, rốt cục mở miệng nói: "Ách..., Hạnh Nhi, các ngươi cũng mệt rồi, đi ngủ trước đi." Nàng nói xong lời này, tay nắm lấy quân cờ, cúi đầu xuống lại tiếp tục làm ra bộ dạng chuyên chú đánh cờ. Ba nha hoàn đứng dậy nói chuyện, chuẩn bị rời đi, lại thu thập các loại trà điểm đồ vật, Ninh Nghị ngược lại nghiêng đầu, cười chào hỏi từng người các nàng. Trong những động tĩnh này, cảm xúc của Tô Đàn Nhi mới thoáng bình tĩnh lại một chút.
Kính Nhi xinh xắn đều từ trong phòng đi ra ngoài, bóng người trên hành lang, tựa hồ đang làm công việc an bài phải làm sau khi đi ngủ. Ván cờ lại hạ xuống một bàn, Ninh Nghị đứng dậy đi vệ sinh ở gian viện sát vách, lúc trở về, ngược lại gặp Kính Nhi đi trên đường., Nàng có chút trầm mặc, trên tay bưng một cái chậu rửa mặt bằng đồng, nhưng đó cũng không phải là mất mát hay là uể oải đưa tới trầm mặc, biểu lộ của thiếu nữ có chút phức tạp, đây có lẽ là nàng còn không cách nào xử lý chút tình cảm nào đó, nhìn thấy Ninh Nghị, "A" khẽ thở dài một tiếng.
"Không phải nói là ngủ sao?"
"Không còn chậu rửa mặt, cho nên lấy một cái đi." Kính Nhi cúi đầu.
Hai người đi tới cửa viện bên kia, một lát sau, Ninh Nghị cũng không biết nghĩ đến điều gì, nhẹ giọng nở nụ cười, Kính Nhi nhìn hắn, hắn còn đang cười, tựa hồ là vì những chuyện hôm nay cảm thấy thú vị, sau đó Kính Nhi cũng không nhịn được nhẹ giọng cười đi ra. Lúc đi tới cửa viện, nàng thấp giọng gọi: "Cô gia..."
"Hả?"
Kính Nhi nhìn hắn: "Cô gia muốn... ách, cô gia muốn..." Không biết cô gia muốn nói gì, nhưng suy nghĩ như thế, tiểu nha hoàn cười lắc đầu: "Không nói nữa." Ôm chậu rửa mặt chạy vào phòng mình.
Tâm tình Tô Đàn Nhi càng lo lắng, tâm tình càng lúc càng lo lắng. Tâm tình như chờ đợi một vụ làm ăn kết thúc, chỉ có điều nàng là người quen, trong chuyện này nàng hoàn toàn xa lạ.
Cả ngày nay nàng đều thẹn thùng, nhưng đối với chuyện phát hiện ra tung hỏa, trong lòng nàng hiện tại không dám nghĩ tới. Vô luận như thế nào nàng cũng không thể dự đoán được kết quả bước kế tiếp là cái gì. Không biết tướng công có thể hay không quy phục những tình cảm này, không biết tiếp theo phát triển như thế nào, sẽ có đối thoại thế nào, cũng không biết tướng công có đột nhiên nói một câu: " Khuya hôm nay ta ở đâu?" Nếu hắn hỏi như vậy, mình phải trả lời như thế nào đây?
Tâm tình ngổn ngang nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đi bộ. Ninh Nghị sau khi rời đi, nàng ngồi một chỗ, tâm tình bất an, sau đó lại đứng dậy đi tới đi lui vài bước, không biết muốn làm gì, cầm chén trà lên uống một ngụm., Nhìn thấy chậu hoa sau bình phong ở phòng ăn hình như hơi thiếu nước, nhịn không được liền đổ toàn bộ nước trà vào, đổ xong, ý thức được trà nóng, nhanh chóng tìm nước lạnh hòa tan. Trong quá trình này, tiếng bước chân Ninh Nghị cũng đã trở về.
Nàng hít một hơi, bưng chén trà trở về, trong lòng đang suy nghĩ không biết còn phải đợi bao lâu nữa, lại phát hiện thân ảnh Ninh Nghị đã đi tới phòng ngủ bên kia, tựa hồ đang phát sầu vì đống đồ dùng nhét lung tung vào. Tô Đàn Nhi đặt chén trà xuống, cũng đi tới: "Tướng công."
"Chậc." Ninh Nghị cười cười: "Mấy thứ này đem chất đống căn phòng lộn xộn rồi, dọn dẹp một chút đi."
Các loại vật phẩm của bàn ghế chen chúc đến hỗn loạn không chịu nổi, chủ yếu là do có mấy thứ đồ vật hoặc là bao quần áo, hộp gỗ, các loại vật phẩm khi chuyển vào được đặt ở trên cái ghế của Tô Đàn Nhi, dẫn đến hiện tại cũng đã xen lẫn cùng một chỗ, sau đó cũng không ai nói muốn thu thập một chút. Tô Đàn Nhi gật gật đầu: "Được, được."
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Nàng đi qua cái tủ có chút chắn ngang, đẩy một cái ghế ra. Ninh Nghị đã đi vào, bắt đầu quy nạp vật phẩm cá nhân của y. Tô Đàn Nhi cũng mở ra một ít bao quần áo, lấy quần áo của Ninh Nghị ra sửa sang một chút, thỉnh thoảng đưa đồ vật trong tay cho Ninh Nghị.
"Luận ngữ, Mạnh Tử..."
"Bản thảo giảng bài..."
"Ngọc bội Quảng Nguyên Trai, chậc, cái này thế mà còn ở..."
"Mấy bản vẽ này... Có lẽ vô dụng."
"Ặc, cái này hẳn là còn có một bản, để ở đâu đây..."
"Cây quạt này của ai? Cây quạt của ta?"
Tuy nói người Ninh Nghị rất ưa thích thứ này, nhưng lúc này mấy thứ vẫn tương đối nhiều, lúc hai người kết hôn thì cho dù Tô Đàn Nhi đã chạy trốn khỏi hôn sự nhưng dưới sự chỉ thị của lão thái công, vẫn chuẩn bị đủ thứ, về sau cũng có đủ loại người đưa tặng., Cũng có thể là Trữ Nghị tự mình thu thập. Lúc này hai người đang sửa sang lại không gian nho nhỏ, sắp xếp lại từng chút một, cũng mất không ít thời gian. Tô Đàn Nhi ngồi lại bên giường của mình, xem ra cái này đã không giống khuê phòng, một nửa không gian, kỳ thật đều đã bị đồ đạc của Ninh Nghị chiếm cứ.
"Những thứ lớn này, tối nay không cách nào bày biện nữa." Ninh Nghị thu một cái ghế đến trước bàn đọc sách: "Ngày mai lại gọi người sắp xếp lại một chút."
"Ừm." Tô Đàn Nhi nhẹ gật đầu, chốc lát sau nàng cảm thấy mép giường chấn động một cái, thân thể đột nhiên giật mình một cái. Ninh Nghị cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Thời gian Ninh Nghị tới gian phòng này của nàng không tính là nhiều, trước kia nhiều nhất là đoạn thời gian nàng bị bệnh, nhưng ngay cả khi đó, hắn muốn ngồi xuống bên cạnh, cũng là dọn một cái ghế tới ngồi. Đây là giường thêu của nàng, trước kia cũng chỉ có khí tức của nàng, hoặc là cùng ở với biểu tỷ Đan Hồng mấy buổi tối mà thôi. Nhưng vào lúc này, cảm giác tồn tại thuộc về nam tử, đột nhiên tới gần rồi.
Thái độ Ninh Nghị ôn hòa, xem ra là thu thập hết đồ vật rồi tùy tiện ngồi xuống mà thôi. Tim Tô Đàn Nhi đập nhanh hơn, trong lúc nhất thời co rút bả vai không dễ nhìn sang bên cạnh. Thanh âm bên ngoài càng vang lên, lúc này đã quá thời gian. Ninh Nghị nhìn xung quanh, nở nụ cười.
"Phòng mới này thật đúng là hỏng bét."
Tô Đàn Nhi nghiêng đầu qua, trong tầm mắt, Ninh Nghị đã đi tới, đưa tay dán lên gương mặt của nàng.
"Thời gian không còn sớm nữa." Môi sắp dán sát vào một chỗ: "Tiếp theo cứ giao cho ta..."
"A..."
Không có chữ mừng, không có ánh nến, ánh sáng của ngọn đèn, hai bóng người hợp thành một đường. Bốn môi đụng vào nhau, ánh mắt Tô Đàn Nhi trở nên có chút mê ly, giơ hai tay lên, cũng không biết là muốn ôm lấy phu quân trước mặt hay là vì hô hấp không tới mà muốn đẩy đối phương ra, nhưng sau khi lắc vài cái, cũng không dám làm gì, cứ như vậy nâng ở không trung. Sau đó không lâu, thân thể của nàng bị Ninh Nghị đẩy chậm rãi ngã xuống giường.
"A... Cửa, cửa không đóng..."
Môi sau khi rời đi mấy giây, ý thức thoáng thanh tỉnh lại, trong miệng Tô Đàn Nhi bỗng nhiên hoảng hốt nói ra những lời này. Ninh Nghị cúi người trên người nàng xem xét, chủ tọa cùng phòng khách liên tiếp, bọn họ lúc trước còn đang chơi cờ, lần này cửa phòng ngủ không đóng, cửa phòng cũng mở ra, đèn cũng sáng lên. Hắn gãi đầu, nhẹ giọng cười nói: "Ta đi phòng khách, đóng cửa, thổi đèn tắt.
Tô Đàn Nhi nằm ở đó, hô hấp dồn dập, bộ ngực sữa phập phồng, đôi mắt nhìn nóc nhà muỗi, hai tay nhẹ nhàng nắm quyền xếp lên ngực. Lúc này không biết nên làm gì, trong lúc nhất thời động cũng không dám động, nghe Ninh Nghị đi đóng cửa, tắt đèn bên ngoài, đi trở về bộ dáng này, cũng không biết mặt đã đỏ tới mức nào. Ninh Nghị ngồi xuống, nắm lấy một tay nàng, nàng mặc cho đối phương cầm lấy.
Nói chung, Ninh Nghị đã nói giao cho hắn, đây là toàn bộ buổi tối đều quyết định mặc cho người định.
Ninh Nghị cúi người xuống, cảm thấy có vài phần là lạ. Chủ yếu là vì cảm xúc lúc này của Tô Đàn Nhi không khỏi quá mức khẩn trương. Y quay đầu nhìn lại bố cục mới của "Phòng mới" này, sau đó hôn lên miệng Tô Đàn Nhi vài cái., Tô Đàn Nhi chỉ đỏ mặt, hoàn toàn không dám động, hắn cũng không khỏi bật cười: "Đúng rồi, có phải nên có chút nghi thức gì đó hay không, ví dụ như uống chút rượu... Bằng không uống chút trà cũng được, hoặc là lúc người khác thành thân sẽ như thế nào..."
Lời hắn còn chưa dứt, Tô Đàn Nhi nhớ ra cái gì đó, "A" một tiếng hô nhỏ: "Bạch, vải trắng..." Mau bò dậy, chạy đến trước ngăn tủ của mình lật tủ, sau đó lấy ra một tấm vải trắng nhỏ từ tầng đáy, trên mặt lại càng đỏ hơn, đi đến bên giường: "Tướng công, tướng công..."
"Ta cảm thấy loại cảm giác này thật là kỳ quái." Ninh Nghị cười, thay Tô Đàn Nhi dời chăn mền trên giường, đem vải trắng trải ra trong giường. Tô Đàn Nhi cúi đầu: "Thiếp thân, thiếp thân cũng cảm thấy rất kỳ quái." Nàng nói cũng nhịn không được cười ra, nhưng vẻ mặt thẹn thùng vẫn là khó áp chế.
"Bất quá cũng nên thuê phòng rồi."
Ninh Nghị cười cười, Tô Đàn Nhi không dám đáp lời. Nàng ngồi bên giường, một lát sau đã cởi giày thêu màu trăng trắng đi về phía giường. Hôm nay nàng mặc một bộ váy áo màu trắng pha tạp, cởi giày, hai chân bày ở trong váy. Lúc này nàng ngồi ở đó, kỳ thật nhìn tấm vải trắng có chút buồn rầu. Dựa theo kế hoạch của nàng, hẳn là đang nằm trên tấm vải trắng, mắt nhắm lại cắn một cái, bị phu quân đơn phương giày giày giày giày giày vò cả đêm liền tròn rồi. Nhưng sau khi có hành vi bố trí ban nãy, nàng lại cảm thấy bây giờ đã chủ động nằm lên trên giường, mắt nhắm lại sẽ lộ ra vẻ dâm đãng, do dự không nên nằm xuống. Một lát sau nàng cắn chặt môi: "Công công, tắt đèn đi..."
Ninh Nghị gật gật đầu, thổi tắt ngọn đèn, trong phòng tối sầm lại. Sau khi không còn ánh đèn, Tô Đàn Nhi rốt cuộc cũng không còn khẩn trương như trước nữa, nàng thả con ruồi xuống, sau khi Ninh Nghị đi lên thì thả sang một bên khác. Không lâu sau, âm thanh trong đó bắt đầu vang lên.
"Tướng mạo, tướng công... nên làm thế nào..."
"Ta muốn nói là có thể thư giãn, nhưng xem ra tạm thời ngươi không thể nào thả lỏng được..."
"Rất kỳ quái, rất là..."
"Hẳn là nghĩ như vậy, sau này chúng ta đều sẽ ở chung phòng, mỗi ngày đều như vậy... Ai bảo ngươi gả cho ta chứ."
"Ừm, thiếp thân... Kỳ thực rất cao hứng... Ừm..."
Một lát sau.
"Muốn, muốn cởi quần áo không?"
"Bình thường mà nói đều là muốn cởi, cái này không có biện pháp..." dốc sức cởi thắt lưng ra.
"Ừ... rất kỳ quái..." nhắm chặt mắt lại.
Đai lưng bị ném vào lòng đất bên ngoài lều, sau đó cởi áo khoác dưới thân thể ra, Ninh Nghị vén chăn hai người.
"Ách... Ách..." Tiếng khóc vang lên như tiếng khóc, tay Ninh Nghị chạm vào da thịt Tô Đàn Nhi, thê tử khẽ chắp thân thể lại, nhưng một lát sau lại là "A" một tiếng: "Phản, phản rồi..." Ninh Nghị sửng sốt một hồi lâu, sau đó ôm lấy cơ thể nàng cười rộ lên. Tô Đàn Nhi cảm nhận được cảm giác dán sát vào thân thể hai người, ngược lại không thẹn thùng như vậy, sau đó cũng cười lớn một tiếng: "Làm sao bây giờ..."
Một sợi dây buộc cái yếm vốn là buộc dây chuyền sống, Ninh Nghị kéo sai phương hướng, lần này kéo thành nút thắt. Tô Đàn Nhi mặt đỏ tới mang tai, nghĩ đến lát nữa lại nằm sấp ở chỗ này khiến Ninh Nghị cảm thấy xấu hổ khi cởi dây thừng cho nàng, nói không chừng còn phải đốt đèn. Nhưng Ninh Nghị là một người thẳng thắn., Trước tiên mặc kệ cái yếm, bắt đầu tiến hành bước tiếp theo. Tô Đàn Nhi hai tay kéo chăn đệm, nhắm mắt xấu hổ đến không dám thở mạnh, tùy ý đối phương bài bố. Quần dài màu trắng bị ném ra ngoài trướng., Sau đó không lâu là áo lót thiếp thân, nàng vốn muốn đưa tay nắm lấy cái này không bị ném ra, nhưng tướng công vẫn làm bộ dạng này, cũng khép hai chân thon dài lại, trong lúc nhất thời cơ hồ khóc lên.
Cái yếm cuối cùng là bị hai tay trực tiếp kéo đứt, bộ y phục này sau khi rời khỏi lều muỗi, toàn thân Tô Đàn Nhi nóng hổi, hai tay chỉ nắm lại đơn lẻ., Ngay cả cảm giác dưới thân thể vải trắng hơi nghiêng một chút, cũng không dám đưa tay thu xếp, con mắt nhắm nghiền. Ninh Nghị cũng cởi y phục, hắn cố ý làm quá trình này trở nên rất dài, trước tiên làm cho đối phương thích ứng một chút loại cảm giác này. Lần này hầu như tất cả đều dựa theo trình tự vụng về này làm cho hắn cảm thấy có chút thú vị.
Không lâu sau đó, hai thân thể kề sát vào nhau..." Tiếp theo làm thế nào, chúng ta nghiên cứu một chút..."
Đây là lập trường thuận miệng đùa giỡn, ngoài ý liệu, Tô Đàn Nhi nhắm mắt lại, khẽ gật đầu: "Ừm..." Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, nhưng đương nhiên là nghe được.
Bóng đêm thâm thúy, bầu trời bên ngoài không có ánh trăng, ngay cả ngôi sao tựa hồ cũng vì cảnh tượng này mà xấu hổ che mắt lại, trốn ở phía sau tầng mây. Buổi tối còn dài, tiếp theo còn có rất nhiều chuyện chờ đợi bọn họ nghiên cứu. Xa xa ngọn đèn đuốc thê lương, một chiếc đèn đuốc xẹt qua tầm mắt, nhẹ nhàng nháy nháy mắt...