Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Gần đây Tô Đàn Nhi có chút phiền não.
Phiền não là thuộc về riêng mình, đối với nàng mà nói, phần phiền não trước mắt này là tương đối xa lạ tình cảm. Trong nhà đại sự định ra, mấy ngày nay ngẫu nhiên nhớ tới, sẽ cảm thấy đỏ mặt, cũng không nói nhiều với biểu tỷ Đan Hồng, nhưng trong lòng, vẫn miễn cưỡng đè nén cảm xúc thẹn thùng, cố gắng suy nghĩ một chút chuyện.
Lúc trước kết hôn, nếu không chạy trốn thì tốt rồi...Bây giờ nàng đang hối hận vì chuyện này. Trong nhân sinh, rất nhiều sự tình đều không thể dự liệu được kết quả phát triển, bởi vậy hối hận cũng là một loại cảm xúc tương đối vô dụng, nhưng chuyện trong lòng suy nghĩ dù sao cũng không liên quan đến việc làm ăn, sau khi đau khổ suy nghĩ, càng nhiều lúc chỉ đành chép miệng, trách mình không có chứng kiến trước và ngây thơ.
Dù sao một đao rút đầu cũng là một đao, chuyện lúc trước cũng nghĩ tới, đến cuối cùng vẫn là nhịn không được vô ích chạy mất, nhớ lại, đã không nhớ nổi lúc trước mình suy nghĩ như thế nào. Khi đó nếu như mắt nhắm lại bị cắn một cái, thái độ ngược lại dễ chịu một phen, hiện tại nàng cũng không cần mỗi ngày phải khổ não loại chuyện xấu hổ này.
Loại chuyện như viên phòng này... Dù sao cũng phải có không khí và tự nhiên mà ra. Nhưng mấy ngày nay bận rộn làm việc trong nhà, bây giờ thành tích cần phải đạt được, nếu thật sự bận rộn còn có thể làm được rất nhiều việc, tướng công phỏng chừng cũng cho là mình những ngày gần đây còn phải bận rộn tiếp đi, hắn là chính nhân quân tử., Trước mắt chung sống giữa mọi người đã yên ổn, sẽ không đột nhiên nghĩ đến ngày nào đó mình ngã xuống giường. Thật ra nếu bây giờ thật sự như vậy, nàng cũng không ngại... Nàng hiện tại lại không thể không suy nghĩ và kế hoạch, giữa phu thê... tóm lại không đến mức kéo dài qua mùa đông này. Thế nhưng nghĩ đến chuyện "Vợ chồng" này..., Khi nàng chân chính lấy góc độ như vậy quan sát chuyện này, lại không thể không thừa nhận, quan hệ hai người bây giờ chung đụng, là do chính mình mở đầu, sau đó mới xây dựng. Trước kia cảm thấy như vậy., Bộ dạng của một nhà, đối xử tốt với vị tướng công này là được rồi, đến lúc này nghĩ lại thì về mặt thật sự là thê tử, chính mình... cũng không có trách nhiệm gì.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Bất quá nàng cũng không phải là tiểu nữ tử cả ngày tự oán trách mình, trong thương trường mấy năm như vậy, có khí phách cũng đã rèn luyện ra. Vì sự tình phiền não mấy ngày sau, đầu tiên cân nhắc chuyện này., Cũng là chuyện của mình mình mình phải giải quyết. Đương nhiên, chuyện này cũng không có khả năng để cho nàng chạy đi nói chuyện với tướng công, nàng cuối cùng cũng là sĩ diện, lúc này đối với Ninh Nghị lo lắng cũng càng thêm coi trọng cách nhìn của mình trong lòng đối phương.
Tóm lại là giải quyết vấn đề... mọi chuyện có chút phiền phức, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, không làm khó vị thiếu nữ có thân phận nữ cường nhân này. Buổi sáng hôm nay nghĩ ra một chủ ý, nếu trong mắt người bình thường không khỏi có chút hoang đường và chuyện bé xé ra to., Nhưng đối với Tô Đàn Nhi mà nói, cùng trên thương trường làm một cái quyết định cũng không có gì khác nhau. Nàng vận dụng khí phách buôn bán lớn mấy chục vạn lượng bạc, quyết đoán cầm cái chủ ý nhỏ này. Buổi trưa sớm trở về, sau đó an bài cho Kính Nhi, Uyển Nhi., Hạnh nhi đều đi làm việc, đồng thời điều động các hộ viện gia đinh phụ cận mấy tiểu viện, bảo đảm bọn họ nhất thời nửa khắc sẽ không như ong vỡ tổ xông tới, hết thảy chuẩn bị xong, cắn răng cũng có thể bắt đầu hành động.
Cẩn thận đánh giá cấu trúc tiểu lâu bên kia, sau đó từ phòng củi dọn khô ráo, chất đống củi nhỏ ở xung quanh. Ngay từ đầu suy nghĩ sự tình tương đối nhiều, hỏa muốn đốt đều đều, địa điểm dẫn lửa cũng phải cân nhắc tỉ mỉ, có phải hay không nên làm thành bộ dáng ngoài ý muốn. Nhưng đối với nàng mà nói..., Phóng hỏa tuyệt đối là loại người ngoài, lắc đầu: quản nó, phòng ở là của ta, thuận tay thiêu hủy liền thiêu hủy, về sau không cho phép điều tra, còn ai dám nói nhiều nữa?
Buổi chiều yên tĩnh, là thiếu nữ cầm quyền của Tô gia đại phòng khẩn trương mà chuyên chú làm những chuyện lén lút lút này, sau đó nhớ tới một ít vấn đề, lại chạy vào trong phòng tướng công, không biết còn định làm gì nữa.
Ninh Nghị ngoài cửa nghi hoặc dán lên. Chỉ thấy ở trong phòng, nữ tử mở ngăn tủ của hắn ra. Nàng vội vội vàng tìm kiếm vài thứ, phân biệt và sắp xếp lại.
"Bút, mực, giấy, cương, y phục, đây là... văn chương mà tướng công trước kia viết?"
"Cây quạt này... Cây quạt này hẳn là còn..."
"Bộ y phục này... Được rồi, thiêu huỷ đi..."
"Viết này viết gì..."
"Bức tranh vẽ... bản vẽ..."
"Tiểu thuyết thoại bản... À, cái này có đốt hay không?"
Nàng chỉnh lý lại, một mặt lầm bầm suy nghĩ, nếu cảm thấy còn có thứ gì đó, liền đưa tới một nơi cách cửa sổ phía sau xa hơn một chút, quần áo cũ kỹ các loại thuận tay ném lên bệ cửa sổ, lại lấy ra mấy giá bút, cầm mấy cây bút lông kín đáo. Tìm một nghiên mực mà Ninh Nghị từng dùng qua., Nghĩ lại cũng không có tác dụng gì, đổ chút nước trà vào, cầm mực mài vài cái. Một chồng lớn tiểu thuyết mà nàng kể đầu tiên là chuyển đến một nơi cách gian phòng một bên cửa sổ xa, sau một lát nhìn một chút, lại đem tất cả chúng nó đều ôm trở về, đặt ở trên bàn bên cửa sổ nhất định gặp nạn. Ninh Nghị nhìn có chút tiếc hận, trong đó có mấy bản hắn còn chưa xem hết.
Các loại đồ vật đại khái sắp xếp ổn thỏa, lại nghịch ngợm điều chỉnh vị trí bàn ghế trong phòng, làm xong hết thảy, lau lau mồ hôi trên trán, gật đầu một cái. Xem nàng sắp đi ra, Ninh Nghị nhanh chóng chạy tới khoảng sân trống cách vách, đạp một chồng gạch đất ở góc sân, leo lên đầu tường nhìn động tĩnh phía sau.
Chỉ chốc lát sau, Tô Đàn Nhi ho sặc sụa, hai tay cầm một cành củi đã nhen lửa đi tới, cành củi kia đủ lớn, bởi vậy đại khái không khô cạn, lại còn trống trơn, một đầu bốc cháy, một lỗ nhỏ khác bốc khói. Tô Đàn Nhi đại khái xem nó có thể làm cây đuốc tiện tay lấy ra, lúc này bị hun đến đủ sặc, híp mắt vung vẩy, có chút không tự nhiên.
Ninh Nghị che trán cười không ngừng.
Tô Đàn Nhi hành sự quả quyết, không suy nghĩ nhiều, đem đống củi củi chất đống điểm tới, cau mày, bộ dáng chuyên chú, chính là lão bị hun khói. Phòng này đại bộ phận đều là kết cấu bằng gỗ, đốt cháy như thế, bốc lửa là chuyện nắm chắc mười phần., Tô Đàn Nhi lại thuận tay đốt hai cánh cửa sổ, ném cành củi lớn hại nàng bị nén huỳnh kia vào trong cửa sổ, vỗ vỗ bàn tay. Ninh Nghị rất thích thần thái lưu loát khi nàng vỗ bàn tay, ngay lúc này, mảnh ngói trên vách tường thoáng nhúc nhích, Ninh Nghị đưa tay ra đỡ. Một khắc sau, nàng ngây ngẩn cả người.
Lúc nhìn về phía Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi cũng đang nhìn về phía bên này, mặt trái xoan, ánh mắt ngạc nhiên, bờ môi mím lại, giống như là đôi môi thỏ, lúc này trên mặt nữ tử đã từng thong dong hiển hiện, quả thực là khủng hoảng.
Ninh Nghị lộ ra nửa cái đầu đại khái đại khái đối mặt với nàng nửa khắc, động tác đầu tiên là rụt đầu trở về, ý cười đến trong miệng, khiến cho quai hàm "Ục" phồng lên. Trước mắt quan trọng nhất là lắc mình, dưới chân đột nhiên trượt một cái, đống gạch đất kia cũng đã để lâu rồi, một góc buông lỏng ra, hắn nhào xuống đất, chật vật suýt chút nữa bóp nghẹt chân mình. Sau đó, hắn vừa cười vừa rời đi.
Thân thể trần trụi, Ninh Nghị trong con đường phụ cận canh chừng chừng khoảng hai phút, nàng ôm vách tường nhìn thấy một loạt cảnh tượng thú vị, đồng thời xác định tạm thời không có ai tới, để lửa của tiểu lâu cháy thêm một lần. Tô Đàn Nhi cũng không có đuổi theo., Lúc này rất khó đoán được tâm tình của nàng. Đương nhiên, nếu như lát nữa mình nhìn thấy cảm xúc đầu tiên của nàng là ôm bụng cười ha hả, vậy thì tối nay trong viện này khả năng thật phát sinh thảm kịch sát thân phu là hơn tám mươi phần trăm.
Nam nhân thông minh nên biết lúc nào sẽ có hài hước, lúc nào cần nghiêm túc, lúc nào mờ mịt, lúc nào không muốn đau muốn chết... Nhưng, vẫn là ngồi rất buồn cười... Ha ha ha ha ha... Trong lòng hắn bỏ hết chỗ nên cười, trên mặt lại không biểu lộ gì quá nhiều, hai gã gia đinh từ lúc đi qua, bị hắn nghiêm túc ngăn cản: "Này, các ngươi đi đâu?"
"A, cô gia, trước đó chúng ta đi giao đồ vật, bây giờ trở về phục mệnh Chu quản sự."
"Đưa đồ xong chưa?"
"Ừm."
"Có thể lát nữa ra ngoài một chút, các ngươi tạm thời không cần báo lại với Chu quản sự, đi cửa hông chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, đi với ta làm chút chuyện... Tuy nhiên, nếu như nửa canh giờ ta không tới, nói rõ là sẽ không sao, các ngươi đi nói với Chu quản sự."
Lúc này trong nhà hắn đã không còn ai dám lơ là, lời vừa nói ra, hai gã gia đinh vội vàng đáp ứng, xoay người rời khỏi. Ninh Nghị quay đầu lại nhìn, đoán chừng hỏa thiêu cũng có chút quy mô. Đúng vào lúc này, nghe thấy bên kia truyền đến sinh ý của thê tử.
"Đến đây, người đâu, đi nước, đi nước rồi! Mau tới đây người nào..."
Nghe âm thanh kia, đúng là rất bình tĩnh.
Thân thể mềm mại ướt át bốc cháy, hai tên gia đinh phụ cận nghe tin chạy vào từ cửa viện, hỏa quang tạm thời còn ở phía sau lâu phòng đốt, nhưng phía trước đã có khói bụi tràn ra. Trong sân, Tô Đàn Nhi cau mày: "Đi đường thủy, mau nghĩ biện pháp cứu hỏa!"
"Vâng, thùng, vạc nước. vại nước ở đâu, Nhị tiểu thư..."
"Người đâu, đi đường thủy rồi!"
Trong lúc nhất thời hai gã gia đinh có chút bối rối, nhưng nhị tiểu thư vừa mới tiếp nhận đơn hàng lớn là người làm đại sự, biểu hiện trầm xuống: "Đợi đã, chờ chút, phòng bếp không có nước... Các ngươi, trước tiên gọi người, còn nhanh mang đồ trong phòng ra, đừng đốt! Nhanh lên."
Trong lúc nói chuyện, lại có một tên gia đinh chạy tới, Tô Đàn Nhi nói: "Nhanh lên, ngươi cũng đi..." Lời còn chưa dứt, thân ảnh Ninh Nghị cũng đã xuất hiện ở bên cửa sân. Nàng lúc này không có cách nào chú ý thần thái của tướng công, chỉ là trên mặt đột nhiên đỏ lên, trừng mắt ngẩn người, sau đó nhìn tên gia đinh kia: "Ngươi cũng đi hỗ trợ!"
Đầu quay lại, nhìn tiểu lâu bốc khói, bộ ngực phập phồng, trong lòng phanh phanh, phanh phanh liều mạng nhảy.
Sau đó Ninh Nghị cũng chạy tới: "Chuyện gì xảy ra! Sao lại có chuyện này!" Hắn kinh ngạc, đau đớn vô cùng. Nghe giọng nói của hắn như vậy, Tô Đàn Nhi cũng hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn một cái. Chỉ thấy Ninh Nghị thở hồng hộc, cau mày: "Sao thế, sao lại có thể nổi nóng..."
Ninh Nghị nói như vậy, nhìn nàng một cái, khuôn mặt Tô Đàn Nhi lập tức đỏ lên, nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng biến thành một thương trường chuyên nghiệp: "Ta, ta cũng không biết, đột nhiên nổi giận, có thể là... Lúc không có ai ở đây, ta đã đun chút nước nóng, sau đó... sau đó vẫn chưa bị tiêu diệt... Ta vừa mới nghỉ ngơi..."
"Ồ." Ninh Nghị nhẹ gật đầu, trầm mặc chốc lát. "Sặc... mùa đông khô ráo, khởi hỏa... Khởi hỏa rất bình thường." Đang lúc tìm tòi, trong phòng bếp bên cạnh có một gã gia đinh cầm thùng nước vọt ra, hơn nữa còn nói cho tên gia đinh khác: "A Sơn, nơi này chỉ có hai thùng nước! Ta muốn vào trong sân sát vách nhìn xem..."
Nói xong hắn định nhảy vào trong phòng, Ninh Nghị chạy tới: "Ngươi làm gì đó?"
"Cứu, cứu hỏa a..."
"Hai thùng nước không cứu được lửa, chuyển đồ đi trước, chuyển đồ vật! Tìm một ít bị đơn, dính lên đó sẽ không bị lửa thiêu đến..."
"A..." Vị đinh kia gật đầu một cái, rào rào đổ cả thùng nước lên người mình, trực tiếp xông vào.
Ngọn lửa cháy hừng hực, sương mù bốc lên, từng tên gia đinh, nha hoàn chạy tới, từ trong lầu mang đồ vật ra ngoài. Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị đứng ở chính giữa sân, thiếu nữ vẻ mặt nghiêm túc, cau mày, chỉ là không quá vọng qua Ninh Nghị. Thanh âm của hai người vang lên trong một tràng hô to gọi nhỏ.
"Trước dọn cái ghế kia ra đã... Khụ khụ..."
"Đầu giường, đầu giường có một cái hộp..."
"Bát Tiên bàn không cần phải xen vào nữa!"
"Sách, thư a, mấy quyển thẻ tre kia, đúng rồi..."
"Đồ vật để dưới mái hiên bên kia trước..."
"Đồ đạc của gian phòng của Tiểu Kiệt! Đúng... Nhanh lên một chút, coi chừng bị đốt đấy..."
"Lát nữa phải trả tiền thuốc nóng mười lượng bạc đấy..."
"Đều có khen thưởng..."
Một mảnh bận rộn, Ninh Nghị nói chuyện, bàn giao cho gia đinh thứ gì đó. Tô Đàn Nhi chỉ trỏ bảo gia đinh chuyển đồ vật đến bên kia viện tử đặt xuống, cũng đã bắt đầu cứu hỏa, mọi người mang theo thùng nước lục tục chạy tới., Chỉ chốc lát sau, đám người Tiểu Kiệt cũng kêu lên "Làm sao vậy, sao lại khởi hỏa vội vàng chạy tới đây, một gã quản sự đại khái là không thấy Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị đang nghỉ ngơi ở bên cạnh, tiến đến hô to: "Làm sao lại nổi lửa, làm sao lại nổi giận! Có đốt được người hay không..." Đem buổi chiều hôm nay chắp vá càng thêm náo nhiệt.
"Cái này... mùa đông, trời đông khô cạn, khởi hỏa là chuyện rất bình thường..." Ninh Nghị giội một thùng nước vào lửa, đi qua vỗ vai quản sự kia: "Bây giờ mọi người đều đang rất gấp cũng rất phiền, đừng cứ mãi hỏi vì sao, ít nói chuyện, làm nhiều việc, ngươi không cần phải hỏi, cho ngươi cái thùng, nhanh đi cứu hỏa đi."
Bên kia cửa viện, Kính Nhi bưng chậu rửa mặt cùng mấy nha hoàn chạy vào, Tô Đàn Nhi hô: "Tiểu Kiệt, ngươi đừng đi, đừng để bị đốt." Tiểu Kiệt quay đầu lại nói: "Không có việc gì." phịch phịch rơi trên mặt đất, nước rơi ra, khuôn mặt lăn lộn., Tiếng hô vang lên bốn phía, nhất thời lại là một trận hỗn loạn... sau khi hỏa thiêu thân trần trụi, lại bị nước dập tắt, khí tức tràn ngập trong không khí, trời chiều lúc này sáng lên hoàng sắc quang mang, tòa lầu cháy đen hơn phân nửa, sụp đổ non nửa ở trong sân, đã xác định không còn người ở được nữa.
Trong viện bày rất nhiều thứ, bàn ghế, ngăn tủ, cùng với rất nhiều thứ tạp nham. Gia đinh ở trong hỏa trường sau khi hiền lành, một ít thân thích lục tục chạy tới đây., Tô Tuấn và Tô Bá vừa rồi cũng tới, đại nhân vật đang mồm năm miệng mười nói chuyện, tiểu nhân vật liền không dám ồn ào, gia đinh dưới sự phân công của quản sự bắt đầu chuyển những vật phẩm kia vào tiểu lâu bên kia. Tiểu Kiệt có thể an bài ở bên cạnh Uyển Nhi và Hạnh Nhi, cũng làm như vậy. Gia đinh bọn họ chuyển đồ đạc, Tiểu Kiệt cũng ở bên cạnh Uyển Nhi và Hạnh Nhi cùng kiểm kê những vật phẩm cứu ra.
Chỗ ở của nàng là rõ ràng, chẳng qua là càng nhiều thứ, lập trường thoạt nhìn cũng có chút mơ hồ.
Vừa rồi khi quản sự đi xin chỉ thị với Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi đang nói chuyện với một đường thúc, thuận tay chỉ chỉ: "Trước tiên để lên bàn trong phòng đi." Quản sự liền làm rồi.
Đó là một vài thứ vụn vặt thuộc về Ninh Nghị, còn ý của nàng là phòng ngủ của mình. Đương nhiên, lúc này nàng chỉ thuận miệng trả lời mà thôi, những chuyện này không thu hút được sự chú ý của bất cứ ai.
Nàng rất bận rộn, hơn nữa, cũng sẽ không ai chú ý tới một câu tùy tiện trả lời trong tràng cảnh hỗn loạn như vậy sẽ cân nhắc thế nào trong đó, nàng bận rộn sao.
Trời chiều dần không còn, chung quanh thắp ngọn đèn, đuốc, đến lúc sắp ăn cơm, các gia đinh phụ trách làm việc lành cũng được lệnh tạm thời đình chỉ công tác. Trong tiểu viện, có chút không khí bắt đầu trở nên quỷ dị.
Trong sân đã không còn thứ gì bày biện nữa, cuối cùng cái ghế mà Ninh Nghị đang ngồi cũng được gã thuận tay kéo vào phòng ăn cơm. Lúc này, có vài người mới phát hiện, những thứ lúc trước đại đa số đều tạm thời nhét vào phòng Tô Đàn Nhi cả rồi. Bây giờ lại kín đáo nhét hết cả gian phòng, đồ vật cũng có chút lộn xộn.
Không ai hiểu vì sao lại biến thành bộ dạng này. Trong viện tử vừa rồi, Tô Đàn Nhi một mực ứng phó với đông đảo thân thích, cũng không chỉ huy người nào đem vật đó đi nơi nào. Còn Ninh Nghị thì sau khi bận rộn với những thứ khác xong xuôi, những thứ kia cũng dần biến mất. Cụ thể là ai biết ý, ai ra lệnh, thì quay đầu lại ngẫm lại, đúng là tìm cũng không ra.
Tô Đàn Nhi đi xem gian phòng chen chúc, tựa hồ có chút khổ não, ngược lại cũng không nói gì. Ninh Nghị cũng đi xem một chút, đại khái cũng rất khổ não, tối nay không biết nên ngủ cái gì, Kính Nhi, Uyển Nhi, Hạnh Nhi cũng đi xem, sửa sang thế nào, đồng dạng cũng không có đầu mối.
Bầu không khí không biết bắt đầu từ đâu trở nên cổ quái.
Có lẽ đêm tiếp theo sẽ lúng túng. Đương nhiên, cũng có thể là một đêm thú vị...