Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sau khi đại hội tông tộc tan đi, thanh âm hỗn loạn tản ra bốn phương tám hướng, giống như diễn biến trong phim, bất quá, không có bao nhiêu người có thể ăn hạt dưa, cảm thán chuyện xảy ra lúc trước lại nhẹ như mây trôi mây bay về nhà. Tiếp theo, tất cả mọi người đều có đủ khả năng hoàn thành việc cần làm.
Xưa nay tất cả mọi người đều sợ nhất chính là những việc không hề có chuẩn bị này. Lúc trước cũng đã có dự đoán và an bài rất nhiều, đáng tiếc khi lật lá bài tẩy ra, toàn bộ tình thế đã chuẩn bị cho bọn họ hoàn toàn ngược đường mà chạy, trong quá khứ thương chiến cũng đã xảy ra., Cũng không gặp nhiều. Mất mát suốt mấy tháng, cảm giác mong đợi cuối cùng hoàn toàn lạc mất đi kết hợp với cảm giác kinh ngạc, mệt mỏi trong lòng sẽ tạo thành gánh nặng cực lớn, cơ hồ khiến người ta cảm thấy làm gì cũng phí công, nhưng vấn đề là, có rất nhiều chuyện còn không thể không làm.
Nhị phòng cùng tam phòng nhất định phải nghĩ biện pháp trấn áp hiệu quả và phụ tình của chuyện này. Vốn đám người từng cười nhạo đại phòng lúc này phỏng chừng cũng phải suy xét làm thế nào để sửa chữa cho tốt. Lão thái công thì phải vội vàng trấn an hai đứa con trai Tô Trọng khó khăn lắm mới có thể điều hòa được ý nghĩ giữa hắn và các lão huynh đệ còn lại, để cho chuyện này tận lực bình ổn trở lại.
Về phần đại phòng, cũng không có khả năng cảm thấy sự tình cứ như vậy định ra, Tô Đàn Nhi nhất định phải nắm chặt cơ hội, lôi lệ phong hành đem địa vị trong hai tháng đại phòng lớn bắt đầu dao động hoàn toàn vững chắc, ổn định, trấn an, lôi kéo, đem lợi ích của bản thân tối đa hóa.
Mặt khác, những người như Tô Trọng đã thuyết phục được Tô Trọng trong đại hội tông môn, sau khi đánh và trừng phạt nhất định cũng phải để cho bọn họ yên tâm. Đúng như Ninh Nghị đã nói, những người này chưa chắc đã không trung thành., Bọn họ có lẽ chỉ là không có lòng tin với Tô Đàn Nhi mà thôi. Những người này cũng là có năng lực, gõ cũng không nên quá mức, có chuyện lần này, sau này nếu gặp lại chuyện tương tự, bọn họ có lẽ so với người khác cũng có thể càng thêm kiên định.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Ngoại trừ những người trong nhà, kết quả có liên quan đến đại hội tông tộc lần này, trong chốc lát đã từng đoạn từng đoạn truyền ra khỏi Tô gia., Rất nhiều thế lực buôn bán lớn nhỏ trong thành Giang Ninh quan tâm tới kết quả của Tô phủ khuếch tán ra ngoài, sau đó nhấc lên từng tầng từng tầng gợn sóng. Đám Tiết Duyên trong Nguyệt Hương lâu trợn mắt há hốc mồm có lẽ không phải là duy nhất. Mà ở Xương Vân các cũng không phải là duy nhất., Trong một phen cãi vã, Xi Dương Dật nhận được tin tức từ trong Tô gia truyền đến, cũng là ngơ ngác một hồi lâu, chưa từng nghĩ tới đây bất quá chỉ là tùy ý tìm hiểu một chút tin tức có thể mang đến cho hắn rung động lớn như thế. Sau đó, cũng nói cho những chuyện phát sinh trong mấy tháng qua ở tiệm vải cho mọi người nghe.
Thế gia Kính Dương là nhà giàu đầu bạc của Giang Trữ, gia sản cao hơn Tô gia và Ô gia rất nhiều. Nó lớn lên trong thương trường, trước kia ở rất nhiều nơi thân cận với Ninh Nghị cũng là vì cảm thụ tài học của nó. Mấy tháng nay, Giang Trữ bố trí lục đục với nhau, nó chẳng qua chỉ là người xem xem., Nhìn rất nhiều nhân vật biểu diễn, đối với sự tham gia của Ninh Nghị, ngay từ đầu đã không ôm bao nhiêu chờ mong, về sau phát triển ngược lại cũng không ngoài dự liệu của hắn, chỉ là đối với một tài tử như vậy chạy tới kinh thương mà Côn Bằng vũ, tâm tình của hắn tự nhiên có chút phức tạp., Thật ra có tiếng thở dài cũng có chút cao hứng, tâm trạng này hơn phân nửa tương tự: Ngươi rất lợi hại, ta cũng bội phục ngươi, nhưng ở phương diện này, ta lợi hại hơn nhiều, ngươi không nên tham dự vào.
Tối nay đối với dự đoán thế cục của Tô gia, Triều Dương dật cùng những người khác không có gì khác biệt. Đương nhiên, điều này đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện gì trọng yếu, không có gì quan trọng. Nhưng khi tin tức này truyền tới, hắn mới thật sự là bị dọa nhảy dựng, Giang Trữ cơ hồ tất cả những người quan tâm chuyện này, mấy tháng kiên định, cứ như vậy hoàn toàn rơi vào khoảng không hoàn toàn, loại cảm giác này, thực sự khó nói lên lời.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn là một người không quan trọng tham dự trong sự tình, thậm chí còn không tính là người tham dự. Nhưng đến lúc này, mới phát hiện hóa ra người này mới là trung tâm của sự kiện, trong vòng mấy tháng thời gian trôi qua..., Hắn giật mình một cái, kéo toàn bộ thế cục về phía trước, vậy mà không ai phát giác được... Người đang ngồi ở đây cũng không có quá nhiều cảm giác đối với sự tình của Tô gia, hơn phân nửa người trở lên thậm chí căn bản không biết, khi Trần Lộc viết ra Phong Ba, sắc mặt Liễu Thanh Địch lúc đỏ lúc trắng., Y cũng cười cợt mình, chẳng qua là đối phương an ủi mình, từ hay thì có ích gì. Y kể lại chuyện của Tô gia một phen, thế là song phương lại cãi vã một phen, mãi tới khi Chử Dương Dật đi ra nói: "Tô gia vừa mới đưa ra kết quả..."
Sau đó, mọi người mới thật sự bị dọa sợ.
Một loạt hành động nhìn như vô tình lúc trước biến thành mưu kế kín kẽ từng bước một, mấy tháng nay thấy ẩn nhẫn và uất ức trong mắt mọi người, nghiễm nhiên cũng có một cái hàm nghĩa khác, phong đạm nhẹ, hư hoài như cốc, thế cục to lớn trong mắt mọi người., Đẹp nhất lật bàn, quả thực là đoạn cầu chỉ có trong những cố sự diễn ra ở đây. Một đám văn nhân tử trợn mắt há hốc mồm, sau đó cũng bắt đầu cảm thán, mà ở chỗ Liễu Thanh Địch bên kia, lại căn bản không có bất kỳ lời nói nào có thể mở miệng, các loại công kích vừa rồi, lúc này nghiễm nhiên thành một chuyện cười lớn., Quan trọng nhất là, lúc này Ninh Nghị căn bản không có ở đây, y chỉ viết cho đứa trẻ chín tuổi một bài thơ, đến lúc này bị các loại công kích, rốt cuộc cũng hóa thành một cái bạt tai thật lớn đánh xuống.
Chuyện của Tô gia truyền ra ngoài, đây vẫn chỉ là đợt sóng đầu tiên mà Giang Ninh gây nên, trước mắt còn không có ai biết ngày mai đã đến., Ba Lan hội này mở rộng nhất trọng thành cái dạng gì, ở trong miệng Tiết Duyên lời bình luận "Mười bước một tính" kia lại sẽ truyền thành như thế nào. Làm người trong cuộc mà nói, Ninh Nghị cũng không có khả năng biết buổi tối này sẽ có người cầm một bài cương định phong ba chạy tới tìm văn kiến người nào đó, sẽ có một đám văn nhân tài tử các loại cũng bị cuốn vào trong cơn sóng này.
Trước mắt hắn vẫn tương đối lạc quan.
Chuyện lão thái công sẽ nói ra ở hội nghị tông tộc, đương nhiên làm cho hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng nếu như thật sự kinh ngạc cỡ nào, ngoài ý muốn, vậy không khỏi già mồm cay, Tô càng biết nước cờ này, không có gì thần kỳ., Đây là một nước cờ không tồi, nếu là hắn, hắn cũng sẽ như vậy đi. Nếu Ninh Nghị hắn có dã tâm, nước cờ này có thể làm cho toàn bộ người Tô gia đều đề phòng hắn, nếu hắn không có dã tâm, vậy có nhiều người đề phòng cũng không có ý nghĩa gì, thuận tiện còn có thể trở thành một cái trù mã sau lưng Tô Đàn Nhi, hù dọa người khác.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn thật đúng là không có dã tâm gì đáng nói. Đương nhiên, sở dĩ hắn không thèm để ý tới việc này, là bởi vì nếu có một ngày hắn thực sự muốn làm những chuyện gì đó, lão đầu tử bố cục này, đối với hắn mà nói..., Thật đúng là không có ý nghĩa gì, đối với người có thể phá cục bất cứ lúc nào mà nói, tự nhiên sẽ không để ý chút chuyện nhỏ này. Lão thái công nghĩ cho Tô gia là hợp tình hợp lý, ngươi không thể chờ mong người ta toàn bộ thiện ý không cần lý do, chỉ cần có thể xác định đại bộ phận thiện ý, vậy cũng được.
Giờ khắc này, gợn sóng không ngừng khuếch tán ra bên ngoài Tô gia. Bên trong Tô phủ, với tư cách là Ninh Nghị mà nói đã không có việc gì. Ba nha hoàn đều có chuyện của mình phải làm, Tô Đàn Nhi cũng đã xuất môn, đối với sắp xếp đêm nay của nàng, Ninh Nghị cũng không rõ ràng. Nhưng nghĩ lại, tất cả đi vào quỹ đạo, Tô Đàn Nhi đang xử lý sự vật nhỏ bé không kém mình bao nhiêu, chính mình cũng đã không cần tham gia.
Sau khi đưa thê tử đi, hắn đi dạo một vòng trong Tô phủ, nhìn bầu không khí bối rối khắp nơi, hài tử chọc đại nhân không vui mà bị đánh khóc. Trong đầu bắt đầu nhớ tới cách đây một đoạn thời gian nghiên cứu về khoa học và trúc ký chuẩn bị mở rộng cửa hàng.
Sau khi dùng kính viễn hình làm ra, hắn đại khái nói một chút nguyên lý, sau đó cùng Khang lão đi đổi vài thứ chơi, bây giờ hỏa dược, trong quân nghiên cứu hoả tiễn cùng đột hỏa thương..., Có những thành phẩm này, cải tiến bao nhiêu cũng có thể dùng để phòng thân. Mặt khác chủ yếu là cân nhắc đến sắp có chiến tranh, kính hình này đối với quân đội võ triều cũng sẽ có chút trợ giúp, xem như là tiện tay giúp cuộc sống an nhàn, Khang lão bên kia đại khái còn cẩn thận nghiên cứu.
Về phần trúc ký, sau khi mở tửu cấm liền khai trương cửa hàng, trước mắt trong dự tính, qua tửu cấm trước mắt hơn phân nửa sẽ mở, đến lúc đó rượu cao cũng có thể đầu nhập vào, muốn lấy chút mánh lới ra.
Kỳ thật càng nghĩ đến Lữ Lương Sơn bên kia, kính viễn vọng, rượu, thuốc nổ, thương, sau đó hai người còn chưa bắt đầu làm, nhưng bây giờ trên cơ sở võ triều tăng lên, vấn đề không lớn., Nhưng trước mắt mà nói, hắn đang suy nghĩ không nên đem những vật này nói cho Khang lão. Vấn đề của võ triều kỳ thật không phải ở trên quân giới, mà là ở chỗ quân đội căn bản không được, kim binh bạt binh, có thể hai vạn phá bảy mươi vạn quân, mà quân đội Võ Triều gặp phải quân sĩ nghe tin mà sợ mất mật, mọi người đều là người, chủ yếu là vấn đề lòng người. Cho dù cải tiến Đột Hỏa Thương đến mức có thể có giá trị thực dụng, cấp quân đội là họa, cũng rất khó nói.
Hắn chỉ là muốn thể nghiệm một chút thành tựu sau khi thay đổi đồ vật, về sau nếu có thể liên hệ với Lục Hồng đề cập, còn không bằng làm phê chuẩn cho bên kia, chỉ là không biết quá trình như vậy còn phải đợi bao lâu nữa, thời gian mấy tháng qua, Lục Hồng Đề đã trở lại Lữ Lương Sơn, không biết bây giờ bộ dạng thế nào.
Không lâu sau, phát hiện hắn đi dạo quanh Tô Vân Tùng nói chuyện với hắn trong chốc lát, sau đó, người phụ trách phòng lớn Tô gia bước chân nặng nề cũng có chút kinh ngạc phát hiện, tên này thật sự không muốn quản chuyện tiếp theo. Từ việc con gái biết được biểu hiện của Ninh Nghị trong quá trình này lại nhận ra điểm này., Tô Vân Tùng nhìn vẻ mặt của hắn, cũng thật sự là có chút cổ quái quái: Hắn vốn cho rằng Ninh Nghị là một con hổ nằm trong phòng lớn Tô gia, mặc dù không tham dự vào quá nhiều chuyện, nhưng tuyệt đối không đến mức hoàn toàn không quan tâm, hắn khẳng định âm thầm giúp Tô Đàn Nhi quản lý rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ... nào có người như vậy.
Cũng chính là trong bầu không khí như vậy, có một số bất kể là Tô Đàn Nhi hay là Ninh Nghị đều không thể dự liệu được sự tồn tại, lặng yên không một tiếng động nhìn chằm chằm hắn, vì buổi tối này mà mọc ngang cành cây.
Sau khi trò chuyện với Tô Vân Tùng xong, Ninh Nghị cũng chuẩn bị về phòng đọc sách, thuận tiện chỉnh lý lại tất cả hiểu biết của mình về thương giới hiện đại, còn chưa tới tiểu viện, một gã gia đinh chạy về phía này: "Cô gia, Cô nhi tỷ ấy... ở bên kia bị đồ vật đập bị thương, Nhị tiểu thư không có ở đây, cô gia mau tới xem..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ninh Nghị đã thay đổi, cùng với gia đinh đi về phía tiểu viện mà hắn chỉ, con đường bên này đi thông tới cửa hông Tô phủ, tương đối yên tĩnh, cũng ngay tại một cửa thông đạo sắp tới. Gia đinh kia hơi rớt lại phía sau một chút, cầm một thanh đao chống đỡ sau lưng Ninh Nghị: "Cô gia, đừng đi nhanh quá, tiếp theo phải nghe lời ta."
Ô gia điên rồi... Ninh Nghị nhíu mày, tuy khả năng không lớn nhưng trước mắt cũng chỉ có lời giải thích này. Bên này cách cửa hông cho xe ngựa không xa. Ninh Nghị giơ tay lên: "Kính Nhi không bị thương chứ?"
"Chúng ta cũng không biết rõ rốt cuộc ai là Kính Nhi tỷ, bất quá... Cô gia ngươi nếu nói cho chúng ta biết, chúng ta cũng không để cho nàng bị thương một chút."
Ninh Nghị gật gật đầu, nở nụ cười: "Thật tốt quá."
Thân thể trần trụi, ngoài thành mười bước.
"Tại sao lại gọi người ám sát cha ta?"
Những lời này của Tô Đàn Nhi sau khi hỏi ra, Tịch Quân mở trừng hai mắt, sửng sốt một hồi lâu, dường như cảm thấy có chút hoang đường: "Ngươi từ nơi nào... Nghe được loại chuyện này? Sao có thể như vậy?"
" thừa nhận đi." Tô Đàn Nhi nhìn hắn, sau đó lắc đầu: "Lúc nãy ta tới đây đang suy nghĩ, Quân man ca ngươi vẫn luôn quan tâm đến thế cục, cho nên ta đang suy nghĩ rốt cuộc ngươi sẽ nói ra những lời gì, lúc ta còn nhỏ đã theo ngươi học rất nhiều thứ, khi đó ta nghĩ, Quân man ca, ngươi sẽ là bạn tốt của ta suốt đời. Hiện tại ta rất thương tâm, bởi vì ta là một nữ nhân, cho nên ngươi muốn làm nhục ta như thế? Tịch Quân Cửu!"
Nói xong hai câu sau cùng, trên người Tô Đàn Nhi lạnh như băng trở nên rõ ràng, nhìn nam tử đối diện, cơ hồ là gằn từng chữ một.
"Ngươi... Hoàng thương làm hỏng chuyện, tông tộc đại biến thành như ngày hôm nay, ta có thể hiểu được suy nghĩ của ngươi, nhưng mà..." Tịch Quân dừng một chút: "Ngươi thua rồi điên rồi?"
"Ngươi còn đang suy nghĩ những thứ này. Đáng tiếc ngươi tính sai rồi..." Tô Đàn Nhi lắc đầu. "Hiện tại ta đã nắm đại phòng, Nhị thúc tam thúc cũng không nói gì, kết quả hôm nay đại hội tông tộc, tất cả mọi người đều bị giật mình, đáng tiếc vừa rồi ngươi không ở bên kia..."
"Làm sao có thể, toàn bộ phòng lớn cũng không có biện pháp, nhiều người như vậy, ngươi có thể lật bàn sao? Lão gia tử đứng bên cạnh ngươi cưỡng ép cho ngươi đi lên cũng không có biện pháp... Ta đã không nghĩ ra biện pháp giúp ngươi sao? Sự tình đập vỡ được rồi, ngươi..." Tịch Quân nhìn Tô Đàn Nhi có chút chần chờ., Trong lúc nhất thời hắn thậm chí cảm thấy nữ nhân trước mắt này có chút không bình thường, ngược lại nàng thật sự đã biết một số chuyện, ngược lại giải thích này tương đối hợp lý. Hắn nhìn cảnh vệ một chút, lại nhìn một chút nam tử cao gầy cầm đao bên cạnh.
"Vải Ô gia phai màu rồi." Tô Đàn Nhi nghiêng đầu, chờ Tịch Quân Khuyết tiêu hóa câu nói này: "Mấy tháng nay mọi người vẫn luôn ở trong đạo tràng. Thời điểm phụ thân bị ám sát, các ngươi có người tin tưởng có người muốn đối phó Tô gia, tiêu diệt luôn cả vùng đất này., Gia gia đi hoạt động một lúc lâu mới dẹp hết mọi chuyện. Các ngươi cố ý khiến Tô gia trong lúc nhất thời mất cảnh giác. Với năng lực của ngươi, thả lỏng một chút ngươi có thể làm rất nhiều chuyện. Ngươi cho rằng ở giữa ngươi đã nắm giữ đại cục..."
Nàng nói chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền tới hai tiếng binh khí va chạm, sau đó tiếng người đột nhiên vang lên.
"Đến rồi!"
"Giết hắn!"
"Đừng để bọn chúng đi!"
Thanh âm hỗn loạn, Tịch Quân nhìn lại bên kia, Tô Đàn Nhi cũng nghiêng đầu liếc mắt một cái, bên ngoài tựa hồ có người muốn đi vào, bị người phát hiện, chém giết kịch liệt, chạy trốn.
"Người của ngươi?" Tô Đàn Nhi hỏi Tịch Quân Hâm một câu: "Bọn họ thật sự sẽ tới cứu ngươi, bây giờ ngươi có tin không? Bọn họ cũng cảm thấy ngươi không có khả năng may mắn."
Tịch Quân xoay đầu lại, không nói gì, trong mắt thần sắc kinh ngạc, không rõ vì sao lại phát triển đến bước này.
"Ngày phụ thân bị đâm, phát cháo vốn là ta và tướng công đi qua, phụ thân sẽ không đi, thích khách đã sớm an bài ở nơi đó., Cũng an bài nhiều lý do như vậy muốn hủy thanh danh Tô gia ta, chuyện này không có khả năng là vì ám sát ta, tạm thời thay đổi chủ ý đâm phụ thân. Nhất định có nội ứng, biết khi phụ thân trở về sẽ ở bên kia dừng lại., Nội ứng này nhất định phải rất rõ ràng tình trạng của Tô gia mới có thể hiểu rõ tập tính của mọi người, cho nên lúc đó mới quyết định ám sát phụ thân. Các ngươi thông minh bị thông minh làm sai, sơ suất lớn như vậy, khi chúng ta lừa gạt tất cả mọi người Tô gia là tốt nhất, nội ứng kia nhất định sẽ tin tưởng, bởi vì hắn nhất định có thể tận mắt nhìn thấy..."
"Hiện tại Ô gia đã bố trí phai màu, bọn họ một chút biện pháp cũng không có, tội khi quân chỉ có thể đến cầu Tô gia. Ô Khải long hắn chỉ có thể nói ra... Ta vốn nghĩ Tô gia có nội ứng, chỉ là không nghĩ tới ngươi mới là chủ mưu, thao tác thật lợi hại, ngươi cũng rất đắc ý phải không? Đáng tiếc ngươi cũng đã ở trong nhà từ lâu rồi., Cục diện này lớn hơn ngươi..." Tiếng đánh nhau bên ngoài không ngừng truyền đến, đột nhiên lại hét thảm một tiếng, xông vào bên trong tựa hồ không chỉ có một người, nhưng mai phục xung quanh sân nhỏ này cũng có rất nhiều. Tô Đàn Nhi lấy từ trong ngực ra mấy tờ giấy, "Đây là vật Ô Thừa dày ký, ta sao một bản, ngươi muốn xem không?"
Tịch Quân Xuyến tựa lưng vào ghế phía sau, nghe bên ngoài đánh nhau, không nhìn thấy đồ vật trên bàn, chỉ là sắc mặt phức tạp, qua một lúc lâu, mới nhìn qua Tô Đàn Nhi: "Tội ức khi quân..." Hắn biết chuyện này nếu đi đến bước này có thể phát huy lực lượng, đồ vật trên bàn không nhìn đều có thể đoán được đại khái, chỉ lắc đầu một chút, "Đây không phải là việc ngươi làm... Ngươi chưa tới bước này..."
Tô Đàn Nhi trầm mặc chốc lát, sau đó thản nhiên nở nụ cười, nụ cười nhu hòa, nhẹ giọng đưa ra câu trả lời.
"Đúng vậy, không phải ta..."
Thân thể trần trụi của Tô phủ, phụ cận cánh cửa.
Hai bóng người đi theo hai người phía trước một đường tới đây, thoáng dừng lại một chút.
Bởi vì bóng người phía trước cũng dừng lại, một người ăn mặc như gia đinh. Tên còn lại đi phía trước, tay trái quấn băng vải, lúc này đang giơ tay lên.
"Lão nhị đắc thủ, đi qua bảo lão tứ đánh xe ngựa, chúng ta lập tức ra ngoài."
"Được... Ngươi phải trông chừng lão nhị, đừng để cho hắn ra tay nặng, một thư sinh yếu ớt, đánh chết khó mà giải thích."
"Đã hiểu."
Hai bóng người phía trước bắt đầu đi về phía trước, bọn họ cũng nhìn chung quanh, bước nhanh theo. Chỉ chốc lát sau, lão Nhị và thư sinh kia chuyển qua cửa viện phía trước, con đường bên kia tương đối tối, lúc bọn họ theo tới cửa viện, phía trước phịch một cái, trên đường phía trước có một bóng người ngã xuống đất.
"Tính tình lão nhị..."
Một người trong đó thầm mắng một câu, bước nhanh hai bước, sau đó hai người đứng ở cạnh cửa.
Phía dưới tinh quang, phác họa ra thân hình thư sinh kia, hắn đứng ở đó, nghiêng đầu nhìn bóng người ngã xuống đất, tay trái quấn băng vải vung vẩy vài cái trên không trung, tay phải cầm thanh đao nhọn của gia đinh, có chút khó khăn bắt lấy tóc. Chuyển hướng một cái, tựa hồ là muốn kéo thân thể người ngã xuống đất qua một bên, sau đó hắn quay đầu lại, thấy được hai đạo nhân ảnh bên cạnh cửa, đứng lên.
Sáu mắt nhìn nhau, mạch lạc hàm tình...