Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Từng đợt thảo luận, từng đợt từng đợt lan tràn ra trong phòng nghị sự, hội tụ thành thanh triều ầm ĩ kịch liệt, dần dần lan đến bên ngoài quảng trường nhỏ và phạm vi phụ cận phòng nghị sự, các loại tiếng nghị luận đều vang lên, lần lượt theo lý giải và lý giải của từng người, đôi khi, cũng sẽ dẫn đến một phen tranh luận nho nhỏ, mặc dù không đến mức mở rộng ra, nhưng ở Tô gia trước kia, cũng là tình huống không nhiều lắm.
"Năm vạn lượng, một vạn hai... bên kia lại là hơn hai vạn, ta đã sớm nói đại phòng những năm gần đây làm loạn..."
"Lúc trước ở bên Tùng Châu buôn bán vải đỏ ta đã nhìn ra, vẫn luôn nói không có tiền dư, không có tiền dư, nếu không phải như vậy... "
"Loại chuyện này, căn bản là đang xằng bậy, xem đi, hôm nay về sau, không biết còn có thể xảy ra bao nhiêu vấn đề..."
"Ta đoán ít nhất là thiếu hụt hai mươi vạn hai trăm ngàn, có lẽ còn không chỉ... Thật không biết làm thế nào giấu được..."
"Nhị tỷ lần này khẳng định làm không nổi nữa..."
Tô đình quang là người đầu tiên đứng ra xuất ra một ít sổ sách trên tay hắn, đến người đứng thứ hai. Người đứng thứ ba đi ra, giống như có một số thứ tiềm ẩn dưới màn đen nổ tung. Những lời giải thích tương tự như vậy cũng đã lan tràn ra bên ngoài không thể khống chế, từng tiếng ông ông không ngừng. Trong nghị sự Thính, đại phòng nhị phòng ba phòng đang tranh luận nguyên nhân vì sao những mục đích này.
Trên thực tế, dưới tình huống một nhà này buôn bán lại chia làm ba chi, có tình huống tương tự, cũng không hiếm thấy. Nếu như thật sự truy sát hướng đi của mỗi một khoản tiền bạc, những vốn liếng này có lẽ cũng không phải là thiệt thòi lớn, hàng năm lúc tính toán tổng khoản cuối năm, một năm sau thu hoạch được lợi nhuận và phát triển., Phòng lớn chưa hẳn kém hơn phòng hai ba phòng, đây chính là chứng cứ sáng suốt. Chỉ là Tô Đàn Nhi xác thực là dưới sự hy sinh càng nhiều khả năng phát triển hơn, lấy ra vốn liếng vận hành liên quan đến việc buôn bán Hoàng gia. Đến lúc này, nếu không có khả năng đền bù, một khi lộ ra ngoài, liền nghiễm nhiên trở thành một số nơi phi thường không đẹp mắt trong sổ sách của Tô gia.
Ở bên ngoài phòng nghị sự, đám người Tô Văn Khuê không cần lo lắng những thứ này, cho dù nói lỗ vốn dưới trướng Tô Đàn Nhi đến trăm vạn lượng cũng không có gì là gánh nặng tâm lý. Mà đối với những người trong phòng nghị sự mà nói, khi vài tên chưởng quầy thuộc phòng lớn đã đem một số thứ gì đó trên tay làm ra vẻ thẳng thắn., Sự tình trong khoảng thời gian ngắn tựa hồ cũng không cần cân nhắc theo phương hướng lý tính, ban đầu từ Tô Đình Quang hiện thân, đủ loại thuyết pháp, liền ầm ầm cãi vã thành một mảnh.
Đến lúc này, tranh cãi vẫn còn tiếp tục, nhưng một số người trong phòng làm chủ, cũng đã dần dần an tĩnh lại, Tô Trọng khó khăn lắm mới trở lại chỗ ngồi của mình, vừa nghỉ ngơi, vừa uống trà., Tô Vân Phương thì đang cùng Vu Đại Hiến nghị luận một số chuyện, đại phòng bên này, Tô Vân Tùng đến lúc này cũng đã dần dần thấy rõ một số chuyện không thể đảo ngược, hắn vốn cũng tranh luận một hồi cho đống sổ sách kia, nhưng về sau mới phát hiện, có lẽ tiếp tục tranh giành, đã không còn tác dụng.
Có vài chuyện, đến lúc này trong tiếng cãi vã như cũ đã hiện ra manh mối, bất luận kết quả cãi vã thế nào, bày ra trước mặt những lão nhân kia, là đại phòng đã không còn được coi trọng, lòng người bắt đầu quay lưng. Nếu là người bên ngoài có lẽ còn có cơ hội, nhưng thân phận nữ tử, Tô Đàn Nhi, đã chịu không nổi một lần thất bại như vậy, chuyện này cùng đúng sai không có quan hệ.
Chỗ đầu mâu, Tô Đàn Nhi cũng chỉ có thể yên lặng ngồi bên cạnh phụ thân, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn xem hết thảy.
Tô Trọng khó khăn lắm mới uống xong trà, đứng dậy định đứng dậy ra sân đấu để hòa giải một phen, sau đó lại trở về ngồi xuống. Tranh luận xem ra vẫn kịch liệt như cũ, một số người biết rõ việc này nếu rơi xuống, thành viên đại phòng của mình chắc chắn vẫn đang tranh chấp, rất nhiều người của phòng hai phòng ba cũng hăng hái phụng bồi. Tô Trọng khó khăn lắm cũng không phải là để khuyên can., Bất quá sự tình đã được an bài cũng đã xuất hiện không sai biệt lắm, một lát sau, tranh luận phía dưới sẽ lắng xuống, cũng nên tìm những lão nhân phía trên, về phần làm phụ thân tộc trưởng, làm ra kết luận lý lẽ thành chương kia.
Từ lúc hội nghị này bắt đầu, tâm tình phụ thân cũng không cao, các loại nói chuyện do Thất thúc thay mặt, hắn chỉ là thỉnh thoảng nghiêm túc một chút mà thôi. Lý do trong đó, hắn hiểu rõ, Nhị điệt nữ có năng lực, phụ thân cũng phí rất nhiều tâm tư, huống hồ những năm gần đây lão nhân gia đều hi vọng tình huống trong nhà tốt, đại phòng bên này đột nhiên xảy ra chuyện, thậm chí phân liệt, tự nhiên sẽ làm cho lòng hắn thất vọng, mất mát.
Nhưng bất luận thế nào, phụ thân, khi những chuyện này bày ra trước mặt, cuối cùng cũng là không có biện pháp a, ta cùng Vân Phương xuất thủ cũng không kịch liệt, chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Đàn nhi lần này thật sự là thất bại quá lớn, đại ca lại xảy ra loại sự tình này... Cuối cùng ngài vẫn có thể minh bạch a... Hai tháng qua..., Mọi chuyện rốt cuộc phát triển đến hôm nay, đã phát triển đến bước này, cục diện đã rõ ràng. Bên phía phụ thân, hẳn là cũng có thể tiếp nhận hết thảy, Tô Trọng khó khăn lắm mới thở dài trong lòng, đợi thời khắc cuối cùng chuông hoặc là gần nửa canh giờ trôi qua, hắn nhìn Tô Vân một chút., Tam đệ thì đang cười, lặng lẽ giang tay ra. Một lát sau, Tô Trọng mới chú ý tới trong cuộc cãi vã ầm ĩ này, phía trên có một biến hóa nho nhỏ... Tô Sùng Hoa có hơi nhàm chán, cũng chính vì vậy, một số biến hóa trong đám trưởng bối phía trên có lẽ là hắn phát hiện đầu tiên.
Bắt đầu từ Tô đình quang đi ra, phía dưới tranh cãi ầm ĩ, các tông trưởng phía trên cũng không can thiệp, nhưng cũng đã cau mày, ngẫu nhiên châu đầu kề tai nhỏ giọng nghị luận. Chuyện này vô cùng bình thường, phía dưới ồn ào, phía trên một mực quy nạp cùng tổng kết những chuyện này. Hai vị lão nhân bên cạnh Tô Việt phân biệt là Nhị lão tứ và Nhị lão tứ trong nhà., Thỉnh thoảng, vị nhị bá bình thường kia sẽ cau mày nói chuyện với Tô Việt vài câu, phỏng chừng cũng vì gia tộc này mà lo lắng, Tô Việt sẽ trả lời một hai câu, nhưng trong ánh mắt lại chỉ nhìn xuống phía dưới hỗn loạn, không có bao nhiêu ý tứ biểu hiện.
Vị lão nhân này vẫn luôn là trung tâm của cả gia đình, cho dù là bức cung, tất cả mọi người đều phải cho hắn một quá trình chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Tất cả những biểu hiện hôm nay ở đây, trên thực tế cũng là bức bách đám tông trưởng này, cuối cùng bức hắn phải quy nạp và tỏ thái độ.
Bởi vì hắn luôn biểu hiện thái độ bình tĩnh quá mức, bởi vậy trong cục diện hỗn loạn kịch liệt này, có một động tác nho nhỏ, cơ hồ bị người xem nhẹ như vậy. Vào một khắc nào đó, khi nhị bá phụ tới nói chuyện nhỏ giọng, Tô Việt cũng nghiêng đầu đáp lại vài câu, sau đó, hắn lấy từ trong tay áo ra mấy trang giấy, đưa cho vị lão nhân bên cạnh xem.
Đây có lẽ là họp lâu như vậy, Tô Việt lần đầu tiên tỏ thái độ chính xác, có mục đích, đương nhiên lúc này mọi người phía dưới còn chuyên chú cãi vã, không phát hiện những chuyện này., Bọn họ đều biết, bên này cãi vã càng rõ ràng, càng có thể trợ giúp người phía trên quy nạp ra kết quả. Tô Sùng Hoa trong lúc nhất thời cũng không hiếu kỳ với mấy trang giấy kia, chỉ sau một lát hắn mới chú ý tới vẻ mặt biến hóa của ông lão khi xem trang giấy kia.
Vị huynh trưởng Tô Việt này khi nhìn trang thứ nhất cũng đã nhíu mày, hắn nhìn Tô Việt một chút, sau khi lật qua một trang lại nói gì đó với Tô Việt, sau đó lại tiếp tục xem tiếp, càng về sau ánh mắt càng nghiêm túc.
Có lẽ... đó là bản thảo quyết định của Tam bá... Tô Sùng Hoa nghĩ như vậy. Nhưng tình huống sau đó lại có chút không giống.
Mấy vị lão nhân chung quanh bắt đầu chú ý tới mấy phần trang giấy bên này, lại có người dựa vào, sau đó như đang quan tâm hỏi Tô Việt cái gì, Tô Việt cũng nghiêng đầu đáp vài câu, sau đó, một, hai, ba, các tông trưởng dường như cũng không quan tâm tới tranh luận bên dưới nữa, vây quanh mấy tờ giấy kia, bắt đầu nghị luận.
Khi Tô Trọng chú ý tới, toàn bộ tình huống đã biến thành dạng này, mấy tờ giấy kia hấp dẫn mấy vị lão giả bên cạnh Tô Việt, mấy vị ngồi bên cạnh cũng đã chú ý tới tình huống này, tới xem một chút, sau đó lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Tô Việt nhìn xuống dưới, mặc cho các huynh đệ trong tộc đang nghị luận, những tiếng cãi vã bên dưới cũng bắt đầu yếu bớt.
Không lâu sau đó, tranh luận phía dưới dần dần. Phía trên vẫn còn tiếp tục thảo luận, cũng có một hai ông lão sau khi xem những trang giấy này, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, rất là phức tạp., Tô Trọng khó khăn nhìn về phía Tô Vân, không hiểu rõ hàm nghĩa của mấy tờ giấy bỗng nhiên xuất hiện kia, lại nhìn sang phía Tô Đàn Nhi bên kia, Tô Bá Dong bị thương thân thể suy yếu vẫn cúi đầu im lặng như cũ, Tô Đàn Nhi vẫn lẳng lặng không nhìn ra suy nghĩ trong lòng. Vào lúc này, phía trên rốt cục có tiếng cây gậy chống trên mặt đất vang lên.
Làm tộc trưởng, Tô Việt từ đầu đến cuối xem hết thảy, lúc này mới ngồi dậy, đã ngồi như vậy, thoạt nhìn hắn cũng có chút mệt mỏi, ánh mắt đảo qua toàn trường.
"Đều... ồn ào xong rồi, ta cũng nghe không sai biệt lắm." Ông lão chậm rãi đi tới bên này. Sau khi trong phòng nghị sự yên tĩnh lại, bên ngoài phòng nghị sự cũng dần dần ngừng tranh luận, đám người Tô Văn Khuê từ cửa ra vào nhìn vào, chờ đợi kết quả.
"Trong bốn tháng gần nhất, Tô gia chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện, có ngoại hoạn, sau hoạn cũng có nội lo." Hắn thở dài, một câu, bắt đầu chậm rãi nói: "Ta đã già rồi, có đôi lúc sẽ cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, từ khi Bá Dong gặp chuyện, ta đại khái cảm giác được những thứ này."
"Bốn tháng trôi qua, vấn đề về Tô gia, kỳ thật mọi người đều rõ ràng. Hôm nay mọi người từ các nơi chạy về, cũng là vì giải quyết mấy việc này, cũng có vài người nói cho ta biết, lão huynh đệ ơi, ta biết ngươi không tình nguyện, nhưng có chút quyết định, cuối cùng cũng phải hạ quyết tâm. Kỳ thật ta cũng biết..."
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Chú ý tới ngữ khí của phụ thân, Tô Trọng khó khăn lắm mới yên tâm lại, sự tình không sai biệt lắm..." Từ mấy năm trước, thật ra ta cũng đang suy nghĩ về chuyện này. Tình huống của Tô gia ta có chút kỳ quái, trong ba phòng, một đám hài tử, thủ thành có thể thành công., Khai thác không đủ, có lẽ phương thức dạy dỗ của Tô gia ta không đúng đúng không. Mấy năm trước, người ta cảm thấy ý nghĩ cùng tiềm lực nhất chính là một bé gái. Mấy năm trước ta cũng rất do dự, bất quá, đợi đến một ngày ta đi rồi, bá Dong khó khăn lắm mới có thể quản lý gia tộc của bọn họ, tóm lại cũng có một người tốt, đứa nhỏ đàn nhi này cũng nếm mùi đau khổ, cho nên lúc đó cũng không để cho nàng thử..."
Lão nhân gia dừng một chút: "Bất quá, những chuyện làm ăn này, nữ hài cuối cùng cũng không chiếm được tiện nghi, người ta có thể bỏ ra một phần khí lực làm được, ngươi phải bỏ ra ba phần. Vì việc này, lúc trước cũng làm trễ nải hôn sự của đàn nhi, bên ngoài cũng có các loại chuyện nói linh tinh... Dù sao, những chuyện này vẫn luôn khiến ta rất quan tâm, nếu có một ngày, Bá Dong lui xuống, thật có thể làm cho nhà cô nương quản lý nhiều sinh ý như vậy sao, thật ra mọi người cũng không có lòng tin gì..."
"Đứa nhỏ Đàn Nhi này lập ý rất cao, những năm gần đây, dưới trướng quản những chuyện làm ăn kia đến tột cùng như thế nào, mọi người cũng là có mắt nhìn thấy, nhưng cuối cùng nàng vẫn còn trẻ tuổi, đặc biệt là sau khi Bá Dong xảy ra những chuyện này., Chuyện mọi người nói với ta, ta vẫn luôn suy nghĩ. Bây giờ thời điểm này, nàng còn có thể tiếp tục quản những chuyện này không, Bá Dong lui ra, nàng còn có năng lực này hay không, uy vọng, có thể cho mọi người niềm tin này hay không. Hôm nay... ta muốn nghĩ biện pháp này..."
Lão nhân nhắm hai mắt lại, người bên ngoài phòng nghị sự đều đang chờ đợi. Khi hắn mở mắt, nhìn về phía sau một cái: "Đàn nhi à, ngươi cũng chuẩn bị một chút đi..." Tô Đàn Nhi gật đầu, cúi người lấy từ trong xe lăn sau lưng phụ thân ra một cái rương nhỏ, đứng dậy đi ra. Lão nhân quay người lại, đi trở về chỗ ngồi, quải trượng đặt trên mặt đất.
"Từ hôm nay trở đi, mọi việc vốn nằm trong quản lý của Bá Dong, sinh ý các châu, sổ sách." Hắn nói như thế: "Toàn bộ giao cho trưởng nữ, Tô Đàn Nhi quản lý."
Tô Vân Phương đứng dậy, Tô Trọng khó khăn lắm mới chần chờ một chút, sau đó cũng đứng lên, xung quanh ầm ầm một mảnh, chỗ ngồi, Tô Vân Tùng trợn tròn hai mắt, Tô Sùng Hoa ngồi trên chiếu, nhưng có một số thứ từ đáy lòng dâng lên, một số hình ảnh được đẩy ra lặp đi lặp lại, cô bé, tuyên bố tờ giấy.
"Núi Trường bá bá, đó là của con."
"Tiên sinh đổi với Tiểu Thất."
Đôi giày trúc trượng mang khinh thắng ngựa, ai sợ!
liêu xuân phong thổi tỉnh rượu, hơi lạnh, đỉnh núi chiếu rọi nghiêng lại nghênh đón...Định phong ba.
Phía trước, Tô Đàn Nhi mở cái rương nhỏ ra ở trên bàn trước mặt các trưởng lão, lấy từng món đồ ra, đều là từng tờ giấy, ngân phiếu, khế ước, nàng thi lễ với chư vị phía trước một cái, sau đó quay đầu lại, yên tĩnh nhìn tất cả mọi người nơi này. Trong ngoài phòng nghị sự, có người thậm chí không tự chủ được bị ánh mắt của bóng người này chấn nhiếp đến không còn kinh ngạc cùng nghị luận nữa, chỉ là muốn xem nàng chuẩn bị nói gì.
"Thứ mọi người muốn xem đều ở đây." Cô nói: "Đây chỉ là nhóm đầu tiên."
Các ngươi... Không, đàn nhi... đã sớm dự liệu được chuyện hôm nay?"
Viện tử vẫn còn chút yên tĩnh, từ xa có thể nghe được âm thanh của bên kia trong ngoài phòng nghị sự. Trong đình, Ninh Nghị ăn xong đậu phộng, có chút nhàm chán. Trong lòng Tống Hồng đang chìm trong một loại nghi hoặc phức tạp nào đó, trong toàn bộ quá trình, Ninh Nghị có nói với nàng vài lời có chút kỳ quái., Giống như đã sớm dự tính tình huống trước mắt, thậm chí đã sớm có an bài, chuyện hôm nay, tựa hồ trong mơ hồ tồn tại cơ hội gì. Bất quá Ninh Nghị tựa hồ cũng không muốn nói rõ ràng, nàng cũng đành phải chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng đi xem bên phòng nghị sự cãi lộn, đến lúc lo lắng, lại nhịn không được trở về một chuyến.
"Vẫn luôn nôn nóng như vậy, bởi vì trong tiềm thức ngươi không tin chứng cứ đàn nhi có thể lật bàn, bởi vì nó là nữ nhân. Những chưởng quầy kia, thí dụ như bọn người quang thúc, kỳ thật cũng nghĩ như vậy, chưa chắc có ác ý, bất quá..."
"Bản thân đàn nhi chính là Nữ Nhi gia, người ngoài đều nhìn như vậy, ta quan tâm nàng, tự nhiên cũng sẽ nghĩ như vậy..."
"Nhưng không có cách nào, ngươi nhất định phải khiến bọn họ không nghĩ như vậy nữa, cái này không có đạo lý, cho dù nàng là nữ nhân, nắm giữ cái cục này, nhất định phải để cho người ta từ bỏ ý nghĩ này, làm cho người ta cảm thấy nàng chính là nữ nhân, cũng tuyệt đối không thua kém năng lực nam nhân. Nếu như không thể để cho người ta quên nàng là nữ nhân, thì phải để người ta nhớ kỹ một ít chuyện khắc sâu... Ngươi nghe, bên kia không có âm thanh."
Sau đó, tiếng ồn ào lại truyền tới.
"Lần này chắc chắn bọn họ sẽ nhớ rất rõ." Ninh Nghị nở nụ cười.
"Sao, chuyện gì đã xảy ra... "
" vượt qua... Ngân phiếu bốn mươi bảy vạn hai, hơn hai mươi khế đất, phòng sản, cửa hàng chuyển nhượng khế ước, khế ước kinh doanh, đại khái có năm loại vải vóc, còn lại ta không biết rõ lắm, bất quá... Những thứ này tạm thời có thể ngăn chặn miệng tất cả mọi người rồi..."
Ninh Nghị quét sạch vỏ đậu phộng trên người, đứng dậy: "Đi thôi, qua xem bàn lật."
"Ngươi ngươi ngươi, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì, cái gì... khế đất ngân phiếu... Này..."
"Cái này... cái này... không có khả năng!"
Tô Trọng khó khăn lắm mới lắc đầu, kiểm tra ngân phiếu và văn khế trên bàn, còn phương thuốc dệt thì bị Tô Đàn Nhi thu vào trong ống tay áo, không cho bất cứ ai xem: "Ngươi còn có thể lấy ở đâu ra những thứ này, không đúng, mảnh đất này là... làm sao có thể là khối này?"
"Gia gia." Đàn nhi quay về phía trước nói một câu, Tô Việt thu lại mấy tờ giấy lúc đầu lấy ra, đưa cho nàng, Tô Hương Nhi đặt bản thảo lên bàn: "Nhị thúc, Tam thúc, còn có mọi người tự xem đi, phần này... Tất cả đều là do Ô Thừa dày ký, tất cả đều ở phía trên đó, cuối cùng phải cho, không chỉ là trên bàn nhiều như vậy."
Đám người Tô Trọng khó khăn lắm mới lật lại được. Bên trên, Thất thúc công cau mày hỏi ngược lại: "Rõ ràng Ô gia... Hắn sao có thể cho ngươi những thứ này?"
"Cứ như vậy thì Ô gia của hắn còn có thể có bao nhiêu!" Có người trong đám người nói.
"Không thể có chuyện như vậy..."
"Nhưng vải Ô gia của hắn đã phai màu rồi."
"Ô gia hắn rõ ràng là... A..."
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, Tô Vân Phương ngẩng đầu nhìn đứa cháu gái trước mặt: "Ngươi nói cái gì?"
Tô Đàn Nhi nở nụ cười: "Vải Ô gia của hắn đã phai màu, hắn không đến cầu ta, còn có biện pháp gì?"
"Vải Ô gia..." Tô Vân vừa nghĩ vừa xoay chuyển ánh mắt: "Vải của Hoàng thương? Sắc mặt trắng bệch?"
"Ừm."
Một mảnh yên tĩnh, mọi người nghĩ tới thời điểm đột ngột này, nhìn cô gái mỉm cười trước mặt: dù sao cô cũng chỉ mới mười chín tuổi, lúc này nụ cười chân thành mà thú vị.
"Nói như vậy, hơn bốn tháng trước, ngươi đã..."
"Ô gia trộm được cách điều chế giả?"
"Thực sự phối phương với ngươi?"
"Mấy tháng nay, ngươi đều giả bộ? Đang đợi tấm vải vàng biến sắc hả?"
Một loạt tiếng ồn ào vang lên, Tô Đàn Nhi từ chối cho ý kiến mà cười, trong chốc lát, đám người trong phòng nghị sự cũng đã có thể phác họa ra toàn bộ hình dáng. Phía trên, Tô Việt thở dài.
"Hiện tại, mọi người không cần phải nghi ngờ kết quả của Hoàng thương... Bốn tháng trước, khi Bá Dong bị đâm, đàn nhi cũng bị bệnh ngã xuống, phòng lớn liền định ra ý nghĩ này, bí quá hoá liều, lúc ấy ta... cũng biết."
"Việc này cần phải được giữ bí mật nghiêm ngặt, muốn thành công cũng không dễ, rất nhiều người đã góp sức, tất cả mọi người đều đã cố hết sức... Ta cũng biết, mọi người đều quan tâm đến Tô gia ta, đều xuất phát từ sự chân thành. Thật ra, nếu không phải thế cục Tô gia ta đến tận đây, việc này vốn nên đợi sau khi kết thúc mới nói ra..."
Tô Việt đứng lên, nói với mọi người quá trình bốn tháng tới đây, sau đó nói sự tình sắp thành công khó khăn, bố cục tinh tế, nắm giữ và thao tác đối nhân tâm: "... Sau việc này, cuối cùng ta cũng biết, Tô gia ta xuất ra hai tên nội ứng, một là Tề Quang tổ! Thứ hai, chính là Hàn Thất quản lý thương khố bên kia Thịnh Hưng phố! Hôm nay đã được trông coi, ngày mai sẽ đưa quan điều tra!"
Tất cả mọi người kỳ thật vẫn còn đang thất thần trong cơn kinh ngạc nghịch chuyển này, khi lão nhân đột nhiên hét lên tên hai tên nội ứng, mới có vài người giật mình tỉnh lại, nhìn Tô Đàn Nhi bên kia, sự tình lần này, không riêng gì Ô gia bị lừa một đạo như vậy, toàn bộ hai phòng ba phòng trong nhà đều thất bại, vậy mà còn một lần bắt được nội ứng trong nhà.
Một bên, lúc trước được Tô Trọng thuyết luận phương thức Tô Vân, đám người Tô Đình Quang đứng ra, lúc này cũng hoảng sợ, ánh mắt phiêu hốt không về nhà.
"Việc này vận hành khó khăn, thu lợi rất nhiều, tất cả mọi người có thể thấy rõ ràng ở bên ngoài, vẫn nhìn chằm chằm vào Tiết gia, Lữ gia, Trần gia vân vân, hoàn toàn thất bại, việc này thành công không thể rời bỏ sự đồng tâm hiệp lực của mọi người Tô gia ta." Đây là nói dối.
"Đàn nhi đối với việc khống chế và thao tác của đại cục." Điều này đương nhiên là sự thật.
"Mà quan trọng nhất là..." Lão nhân gia dừng lại một chút: "Lập Hằng, bày mưu tính kế."
Cái tên cuối cùng cũng đi ra, Tô Trọng khó khăn ngẩng đầu nhìn phụ thân, cho rằng hắn nói sai rồi. Đám người Tô Vân Phương, Tô Vân Tùng đều trợn tròn hai mắt, Tô Sùng Hoa tựa lưng vào ghế ngồi. Bên cạnh bàn, Tô Đàn Nhi vốn đang mỉm cười cũng ngây ngốc. Vẻ mặt cô kia cứng đờ trên mặt cô, cô gái quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn về phía gia gia phía sau. Tô Tỳ cười nhìn Tô Tỳ Hưu, ánh mắt không chút thay đổi.
"Đàn nhi, ngươi có phu quân tốt. Tử An huynh... Có một tôn tử tốt."
Ông nội... dục đà hồng trần trần trụi, Ninh Nghị và hồng hào vòng qua tiểu đạo, từ bên kia đi ra quảng trường, bầu không khí nào đó rút cuộc cũng cảm nhận được.
Ninh Nghị rời đi cũng không nhanh, vừa đi vừa nhìn từng nhóm người. Đại đa số người tụ tập ở cửa phòng nghị sự, vẻ mặt như đang nói chuyện, nghe không rõ lắm, nhưng đại khái cũng đoán được đó là cái dạng gì. Không thể không nhiều, lúc này nhìn qua quả thật rất thú vị.
Ngay lúc hắn bắt đầu tới gần, thanh âm xôn xao bắt đầu khuếch trương, có người bắt đầu quay đầu nhìn về phía hắn, có người nghị luận sôi nổi, có người chỉ trỏ, trong đó bao gồm cả đám người Tô Văn Khuê, dùng biểu cảm kinh ngạc như gặp quỷ nhìn về phía hắn, càng ngày càng nhiều người nhìn sang, đều là thân thích của Tô gia, nhưng xác định ánh mắt đang nhìn hắn, chứ không phải nhìn Hoán Hồng bên cạnh.
Hắn ngừng lại, xoay chuyển ánh mắt, mím môi.
Biểu hiện vây xem này cũng không phải là hắn cực kỳ thích xem, bởi vì cảm giác được, thật sự là có chút nhiều.
Khánh Hồng nhìn mọi người, cũng quay đầu nhìn hắn: "Sao, làm sao vậy?"
"Xem ra không nên đi cùng với ngươi, ảnh hưởng không tốt..." Ninh Nghị lắc đầu, quay người cố gắng khéo léo đi tới một góc vắng vẻ.
Ài, trước tiên ẩn núp một chút.
Chỉ còn lại Mục Hồng đứng ở nơi đó, nghi hoặc nhìn mình, xem người khác...